Vụ Bí Ẩn Đá Ngầm Cá Mập - Chương 20 - 21
Chương 20: Chiếc tàu đen
Bây giờ, Hannibal và Peter nhìn thấy rõ bờ: chỏm đá, bãi cát trắng, cầu tàu dài và cũng có vài ngôi nhà rải rác, nằm cách xa nhau. Không thấy người nào.
- Mới năm giờ chiều, - Peter lầm bầm. - Người ta đi đâu hết nhỉ?
- Chắc là ở trong nhà. Biển còn quá động không thể tắm hay lướt ván được.
- Vậy bọn mình sẽ một mình đối mặt với tên đi tàu chùa.
- Chưa chắc! - Hannibal phản đối. - Quốc lộ 101 chạy dọc bờ biển cách đây không xa lắm. Ngay khi cập bờ, ta sẽ chạy nhanh đến đó. Vào giờ này, chắc là còn xe chạy nhiều. Đối phương sẽ không bao giờ dám giật nhật ký và nhẫn trước mặt đông người.
- Mình cập vào cầu tàu. Bọn mình sẽ nhảy lên đó, chạy thật nhanh.
Hai thám tử im lặng, biết rõ rằng, phía dưới, hành khách không mời chắc là cũng đang sẵn sàng ra tay hành động.
Khi đến gần sát cầu tàu, Hannibal và Peter nhận thấy rằng tại đó không có người nào. Bãi đậu xe gần đó cũng vắng.
- Kỳ quá, - Peter nói khẽ. - Thường vẫn có người đi dạo trên cầu tàu chứ?
- Không quan trọng. Điều cốt yếu là ra được quốc lộ phía bên kia.
Chiếc canô tiếp tục chạy thẳng về cầu tàu. Peter tắt máy đúng lúc, đậu nhanh rồi không chờ nhảy lên cầu cùng Hannibal.
- Nhanh. Babal ơi!
Chiếc tàu chưa cột lắc lư theo sóng và ra xa cầu tàu một chút. Có thể nhờ vậy mà hai thám tử sẽ dư được thời gian. Hai bạn leo nhanh lên cầu thang dẫn lên trên cầu tàu. Vừa mới lên đến, thì Peter nhìn lại thốt lên:
- Nhìn kìa!
Hannibal quay tại. Chiếc tàu đen của anh em Connor có lẽ trước đó bị đá che mất đang chạy thẳng về cầu tàu thật nhanh. Tim và Jed đứng ở mũi tàu. Tim cầm bánh lái. Bên cạnh có một người đàn ông thấp nhỏ mặc đồ tơ tằm, đeo cà vạt lịch thiệp.
- Ông Yamura! - Peter thốt lên. - Babal ơi! Có thể họ sẽ giúp bọn mình bắt tên thợ lặn!
Hannibal lưỡng lự:
- Không biết…
Chiếc tàu đen tiến tới nhanh. Canô gắn máy của hai thám tử đã bị trôi dạt và hiện đang nằm ngay đường đi của tàu anh em Connor.
- Úi chà! - Peter hét lên. - Họ không dừng!
Thật vậy chiếc tàu đen đâm thẳng về hướng canô, gần như chặt canô làm đôi rồi phóng lên cầu tàu.
- Jed cầm súng! - Hannibal đột ngột la lên - Nhanh, Peter! Chạy!
Hai thám tử chạy nhanh về bờ. Phía sau lưng, những tiếng la man dại vang lên. Hai bạn càng chạy nhanh hơn, không thèm ngoái lại.
- Bây giờ, - Hannibal tuyên bố, - mình tin chắc chính anh em Connor đã phá hoại tàu Gió Khơi. Bọn chúng là tay chân, còn Yamura là đầu não của vụ âm mưu. Bọn chúng toan lấy quyển nhật ký và chiếc nhẫn. Thợ lặn tàu “săn cá mập” có nhiệm vụ vớt nhật ký và nhẫn lên.
- Tên thợ lặn kia… coi bộ không có giá trị mấy đối với bọn chúng! - Peter nhận xét. - Cậu có thấy cách bọn chúng cố tình chặt canô bọn mình làm đôi không? Tên thợ lặn có thể còn ở dưới…
- Đúng, nhưng bọn chúng biết người của bọn chúng không còn hai món đồ nữa! Bọn chúng biết điều này!
- Bằng cách nào?
- Thì, bây giờ mình đã hiểu tại sao Bob có kiểu nói chuyện rất lạ qua đài. Bob thử báo tin cho ta… có lẽ Yamura và anh em Connor đang ở trong phòng làm việc của ông Crow với Bob. Chính nhờ vậy mà bọn chúng biết ta mang nhật ký và nhẫn về.
Hai thám tử đã đến đầu cầu tàu và vẫn chạy trên đoạn dốc nhô từ bãi biển lên quốc lộ 101. Cuối cùng hai thám tử ra được quốc lộ.
Khi đó hai bạn sửng sốt dừng lại.
Mới hơn năm giờ chiều một chút. Bình thường trên giao lộ lớn này, lẽ ra xe phải chạy qua lại rất nhiều. Vậy mà không có chiếc xe nào hướng này, cũng như hướng kia.
Không có xe! Không có người! Trong tầm mắt nhìn, không có gì động đậy. Quốc lộ im lặng và vắng vẻ, như trên một hành tinh lạ đã bị một cuộc chiến tranh quái gở nào đó phá sạch.
***
Trong phòng làm việc của ông Crow, hai tù nhân đột nhiên nghe tiếng lốp xe kêu rít trên cát ngoài sân. Một chiếc xe dừng lại. Hai tù nhân bất lực lắng tai nghe. Tiếng chân bước vòng qua nhà ra cửa sau. Tiếng chân của một người đi một mình. Nhưng ai? Yamura? Một trong hai anh em Connor?
- John ơi! - Có tiếng gọi. - Anh John Crow ơi!
Ông nhà văn tuyệt vọng nỗ lực để hồi âm, nhưng chỉ thốt ra được những âm thanh khẽ. Miệng ông bi bịt quá chặt.
Bên ngoài bây giờ im lặng hẳn. Chẳng lẽ khách đã bỏ đi?
- Anh John ơi! Ai…?
Đại úy Max Berg vừa mới xuất hiện trong phòng. Ông nhanh tay cởi trói cho ông Crow, rồi cho Bob. Ông nhà văn xoa tay bị đau.
- Anh đến thật đúng lúc, anh Max à! Có phải do tình cờ?
- Paul MacGruder đã cố liên lạc với anh bằng radio. Do không thấy anh trả lời, anh ấy nghĩ anh đã đi đón hai cậu bé, Hannibal và Peter. Khi đó anh ấy liên lạc với cảnh sát tuần tra bờ biển. Khi được trả lời anh không có mặt ở cảng, còn hai cậu bé thì vẫn không thấy tới, anh Paul MacGruder đã lo sợ và báo cảnh sát.
Bob hoảng hốt ngay:
- Peter và Hannibal chưa về đến à?
- Chưa! Và không thấy đâu báo tin là có tàu canô trong vùng eo biển.
- Vậy thì hai bạn đã bi Yamura bắt rồi! - Bob la lên.
Ông Crow vắn tắt kể lại chuyện xảy ra cho đại úy Berg.
- Tôi sẽ cho người đi tìm hai cậu bé ngay, - viên cảnh sát quyết định. - Rồi ta sẽ đến đồn cảnh sát tuần tra bờ biển. Bởi vì có một trục trặc nghiêm trọng, - viên cảnh sát lắc đầu buồn phiền nói thêm. - Quốc lộ 101 bị cô lập hẳn. Bị những đống bùn làm kẹt. Thậm chí có một cây cầu bị nước cuốn đi ở Ventura. Không có xe nào qua lại nổi, theo hướng này lẫn hướng kia.
***
Peter và Hannibal không rời mắt khỏi con đường vắng tanh. Chỗ mà lẽ ra dòng thác hàng trăm chiếc xe phải chạy qua, thì chỉ thấy trống rỗng và im lặng.
- Có lẽ cơn bão đã gây sụt lở trên quốc lộ! - Cuối cùng Peter thất vọng nói. - Dường như đằng kia có đá chất thành đống… tuốt đằng kia kìa.
Thật vậy, ở hướng tây, đường bị một phần núi sụt lở chắn hoàn toàn.
- Xui quá! - Hannibal kêu. - Không còn ai để giúp ta!
Hai thám tử đột nhiên nghe tiếng chân nặng nề của bọn rượt đuổi.
- Bọn chúng sắp đến. Làm gì bây giờ hả sếp? - Peter hỏi.
- Ta hãy thử tìm chỗ trốn phía bên kia đường. Phải đến đó trước khi Yamura và anh em Connor bắt kịp ta. Đó là cơ may duy nhất của ta!
Phía bên kia đường là núi, rất dốc, phủ đầy thực vật hoang dã. Có những vực hẻm cắt ngang núi đây đó. Một vực hẻm lại nằm ngay trước mặt hai thám tử.
- Trốn vào đó! Nhanh! - Hannibal la lên.
Hai thám tử băng qua quốc lộ, nhưng khi vừa mới chui vào lối đi chật hẹp, có tiếng hét vang lên phía sau lưng:
- Chúng kìa!
Anh em Connor và Yamura vừa mới ra đến con đường. Jed cầm cây súng, Yamura cầm súng lục.
- Nhanh lên Peter ơi! - Hannibal lặp lại.
Hai thám tử lao vào vực hẻm. Hai bờ vực hẻm dốc đến nổi phía trên chụm lại gần chắn hết ánh sáng ban ngày. Trong bóng tối nguy hiểm, hai thám tử vấp phải những chướng ngại vật vô hình và trượt trên nền đất bùn lầy. Dần dần lối đi trở nên khô ráo hơn, Hannibal và Peter tiến tới dễ hơn. Hành lang nhỏ hẹp đi lên ngoằn ngoèo. Đột nhiên nó chia làm hai nhánh. Hai thám tử mò mẫm chui vào nhánh bên phải. Sai lầm. Đó là một ngõ cụt. Hai thám tử mất nhiều phút quý báu để quay trở lại.
Rồi hai bạn hổn hển rẽ vào nhánh bên trái. Bây giờ hai bạn nghe thấy tiếng bọn rượt theo vừa vấp vừa chửi, tiến đến càng gần.
- Nhanh, Babal ơi! - Peter hối cậu bạn mập mạp và chậm chạp.
Nhưng Hannibal đã đột ngột đứng sững lại. Thám tử trưởng như hóa đá nhìn một cái gì đó phía trên đầu Peter.
Peter nghe Hannibal rên rỉ:
- Lại thêm cái này nữa!
Cách đó vài mét, một người mặc đồ lặn và còn đeo mặt nạ, đang chĩa cây súng bắn lao móc vào hai bạn!
***
Ở đồn cảnh sát tuần tra bờ biển Santa Barbara, ông Crow không nén nổi sự lo lắng và nóng ruột. Bob nhìn biển qua cửa sổ. Trung úy Jameson đang đọc báo cáo mới nhận được.
- Rất tiếc, - ông thở dài. - Không có tin tức gì hai bạn của cậu.
- Không biết hai cậu ở đâu, - Crow kêu. - Trừ phi tên Yamura mắc dịch tóm được hai cậu mất rồi!
- Cũng không có tin gì về hai anh em Connor, - trung úy Jameson nói tiếp. - Tuy nhiên, - ông lưỡng lự một chút… - tuy nhiên có người đã thấy hai anh em đi cùng Yamura rời khỏi cảng cách đây khoảng hai tiếng.
Bob và ông Crow im lặng.
- Tàu chúng tôi đang tuần tra ở eo biển, - trung úy nói tiếp. - Còn trực thăng vừa lục soát bờ biển cũng như eo biển. Thế nào cũng tìm ra hai cậu mà!
- Hy vọng sẽ không bị quá trễ! - Bob thở dài.
Chương 21: Bị bắt
Peter và Hannibal nín thở. Hai bạn không hề ảo tưởng: tên thợ lặn bí ẩn đã hiện hình trước mặt và đã bắt được hai bạn.
Người đàn ông thấp nhỏ và mảnh khảnh. Mặt nạ che giấu mặt ông. Mà trong vực hẻm lại rất tối khó nhìn rõ! Kẻ lạ huơ cây súng lao móc làm động tác mời hai thám tử đi vào khe đá chật hẹp bên trái. Hai bạn không còn cách lựa chọn nào khác:
- Được rồi! Đi thì đi - Peter lầm bầm.
Hai thám tử đâm vào vực hẻm nhô bên hông, bị tên thợ lặn hối thúc và hướng dẫn cho đến một gờ đá nhỏ hẹp. Tại đó, vẫn không nói tiếng nào, tên thợ lăn ra lệnh hai thám tử nằm xuống đá. Khi đó Hannibal và Peter nhận thấy gờ đá nằm trên cao vực hẻm nơi lúc nãy hai bạn đang đứng, gần như dốc thẳng đứng nhìn xuống đúng chỗ bị bắt lúc nãy.
Tên thợ lặn ngồi chồm hổm xuống phía sau, huơ tay ra hiệu phải nằm yên. Hai thám tử khó hiểu nhưng vẫn tuân lệnh. Hai thám tử nghe tiếng Yamura và anh em Connor hổn hển và chửi rủa phía dưới. Giọng nói bọn chúng vang lên rất rõ:
- Tại sao ông dừng lại? - Jed hỏi.
- Không hiểu… - Yamura bắt đầu nói.
- Ê! Chạy tiếp chứ! - Tim nói. - Đang bắt kịp chúng mà.
- Phải, - Yamura thừa nhận. - Nhưng lúc nãy thì có nghe tiếng chúng nó. Bây giờ không còn nghe gì nữa.
- Mấy vực hẻm nhỏ này truyền thanh rất kém, - Jed càu nhàu. - Chắc là hai thằng nhóc kia đâu đây thôi.
Anh em Connor đi tiếp, còn Yamura đi theo nhưng đăm chiêu. Tên thợ lặn ra hiệu cho hai tù nhân của mình đứng dậy, rồi dặn dò phải giữ im lặng, hướng dẫn hai thám tử đi vào một con đường mòn núi nhỏ leo rất dốc về hướng đại dương. Hai thám tử cực nhọc leo lên và cuối cùng bước ra ngay mỏm vách đá.
Dưới ánh chiều, hai thám tử nhìn thấy eo biển, cầu tàu và quốc lộ ngay dưới chân mình. Chiếc tàu đen của anh em Connor cột ở cuối cầu tàu. Đột nhiên một chiếc trực thăng xuất hiện, bay là là. Tên thợ lặn buộc hai thám tử ngồi xuống và không được động đậy. Trực thăng bay vài vòng quanh chiếc tàu đen, rồi biến mất về hướng tây.
Tên thợ lặn chỉ một đống đá, buộc hai tù nhân leo lên. Chẳng bao lâu bộ ba đứng ngay giữa một cái giống như lô cốt tự nhiên nhỏ, từ đó thấy được tứ phía và khuất gió. Tên thợ lặn đẩy Hannibal và Peter vào cái hốc đá, thấp và kín gió. Rồi hắn ngồi đối diện hai bạn, mở miệng lần đầu tiên:
- Bây giờ ta đã an toàn cho cả đêm nay, - hắn thẳng thừng tuyên bố. - Vậy các cậu trả lại cho tôi quyển nhật ký tàu và nhẫn của tôi được không?
***
Đại úy Max Berg bước vào văn phòng cảnh sát tuần tra bờ biển.
- Chúng tôi đã định vị được tàu anh em Connor! - Đại úy thông báo.
Bob đứng phốc dậy. Ông Crow và trung úy Jameson ngưng nói chuyện và dò nhìn viên cảnh sát.
- Một trực thăng vừa mới báo cáo về, - đại úy nói tiếp. - Tàu anh em Connor đang đậu ở một cầu tàu, nằm cách đây khoảng mười hai dặm về hướng đông-nam, giữa Santa Barbara và Ventura. Không thấy ai trên đó. Còn canô máy dàn khoan, thì vẫn chưa ai thấy.
- Phải đến đó ngay! - Bob kêu.
Đại úy Berg lắc đầu:
- Phi công trực thăng không thấy ai trong khu đó: trên cầu tàu, trên quốc lộ, hay bất cứ chỗ nào khác. Cả vùng hoàn toàn vắng người. Do tầm nhìn ra rất rõ, nên nếu có người, thì chỉ là trên núi.
- Và dĩ nhiên là không thể nào tìm ra ai trên núi ban đêm? - Ông Crow thất vọng nói.
- Đúng vậy, - trung úy Jameson thừa nhận. - Phải chờ đến sáng mai thôi.
Bob phản đối.
- Nhưng trong thời gian đó, bọn cướp có thể bắt Hannibal và Peter, rồi chiếm đoạt nhật ký và nhẫn! - Bob kêu. - Sau đó bọn chúng chỉ việc chuồn mà thôi!
- Sẽ rất khó, - đại úy Berg tuyên bố. - Quốc lộ hoàn toàn bị kẹt. Xe tuần tra của cảnh sát canh chừng hai đầu đoạn đường bị tai hoạ, trong vùng không còn đường nào khác. Mặt khác, bọn chúng không thể nghĩ đến chuyện vượt qua núi ban đêm. Mà cho dù có qua núi nổi, thì cũng có xe cảnh sát chờ trên đường 33, phía bên kia núi.
- Tôi sẽ lấy tàu thả neo đậu gần bờ, - trung úy Jameson nói, - để bọn chúng không thoát được bằng tàu. Ông Crow và Bob có thể đi với tôi, nếu thích. Trên tàu có giường nằm. Đến sáng, ta sẽ tìm kiếm tiếp.
Trong lô cốt bằng đá tự nhiên, Hannibal và Peter đang vô cùng lo sợ. Hai thám tử bị cây súng lao móc đe dọa và buộc phải trao nhật ký tàu và nhẫn. Peter trừng mắt nhìn người đàn ông giấu mặt:
- Ông là ai vậy? Sao không dám cho thấy mặt!
- Không cần, Peter à - Hannibal thản nhiên nói. - Mình đã nhận ra người này rồi.
- Ai vậy?
- Torao… người làm vườn của bác Crow.
Tên thợ lặn cỡi mặt nạ ra. Đúng là Torao!
- Khi nào thì cậu bắt đầu nghi ngờ tôi, hả Hannibal?
Anh làm vườn hỏi và nhe răng mỉm cười với thám tử trưởng.
- Đáng lẽ tôi phải đoán ra là anh ngay từ đầu, - Hannibal trả lời. - Ông Crow đã gọi anh là người làm vườn “mới” và anh đã có mặt tại hiện trường lúc gã đàn ông lẻn vào nhà ông Crow thoát khỏi chúng tôi bằng cách trốn ra sau vườn. Anh chỉ trốn đi thôi. Anh để cho chúng tôi chạy qua khỏi chỗ anh, rồi anh cởi đồ lặn ra và sau đó khẳng định là anh làm vườn suốt. Rồi anh nói là đã nhìn thấy hai người, cố ý để đánh lạc hướng chúng tôi. Thật ra, người mà chúng tôi đuổi theo, chính là anh!
- Đúng! - Torao thừa nhận. - Tôi cần xem lịch trình biểu tình để biết khi nào tàu Gió Khơi ra biển, và tôi cũng cần tham khảo bản đồ biển để biết tìm xác tàu ngầm chỗ nào.
- Anh không làm việc chung với Yamura và anh em Connor, - Hannibal nói tiếp. - Ngược lại anh là đối thủ của bọn chúng.
Anh thanh niên Nhật gật đầu, rồi ngồi xuống.
- Tôi tên là Torao Yamura, - anh bắt đầu nói. - Yamura là ông nội tôi. Hay đúng hơn là ông ấy tự xưng như thế.
- Kìa! - Peter đột ngột ngắt lời. - Tự nhiên anh làm sao thế? Anh nói tiếng Anh giỏi gần như tôi.
- Thậm chí giỏi hơn nữa! - Hannibal mỉm cười chỉnh.
- Ha ha! - Torao cũng cười theo. - Vậy là tôi đã lừa được cậu bằng cách nói tiếng Anh bồi hả? Tôi học tiếng Anh từ lúc bảy tuổi và tôi được học ở một trường rất tốt. Nhưng tôi nghĩ người ta sẽ ít chú ý đến một người làm vườn đáng thương thất học và người ta sẽ nói chuyện thoải mái trước mặt người như vậy hơn.
- Anh nói vậy nghĩa là sao? - Hannibal hỏi. - Tại sao ông Yamura lại tự xưng là ông nội của anh?
- Đấy là điểm mấu chốt trong câu chuyện buồn của tôi, - Torao sậm mặt nói. - Ông cố của tôi, xuất thân từ tầng lớp trung bình, đã học ra kỹ sư rồi thành lập công ty dầu hỏa và hóa dầu. Ông giàu lên, cưới vợ và chỉ sinh một đứa con trai một. Ít lâu trước thế chiến thứ hai, do bất đồng ý kiến, hai cha con giận nhau. Người con, tên Shozo Yamura, gia nhập hải quân hoàng gia và làm trong đó suốt cuộc chiến, bị thương nhiều lần và cuối cùng bị bắt làm tù binh. Người con trai không quay lại Nhật Bản trước năm 1946.
Có tiếng động đâu đó ngắt lời Torao. Tất cả lắng tai nghe: không nghe gì nữa. Peter thận trọng thò đầu qua khỏi đá, nhưng không thấy gì bất thường. Torao kể tiếp:
- Ông bà cố tôi và hầu như tất cả họ hàng thân thuộc đều mất trước khi hết chiến tranh. Shozo là người thừa kế duy nhất. Khi về, ông Shozo thừa hưởng gia tài gia đình và công ty dầu hỏa.
- Và anh nghĩ ông người đàn ông trở về nhận gia tài không phải là Shozo thật? - Hannibal nói.
- Cha tôi chưa bao giờ tin điều này, - Torao cam đoan. - Người đàn ông trở về giống Shozo Yamura… nhưng không hoàn toàn. Ông biết nhiều về gia đình… nhưng không biết hết. Mặt khác, về chuyện ngọai hình có thay đổi, thì ông đổ thừa là do gian khổ chịu đựng trong chiến đấu và những năm bị bắt giam. Rất tiếc là mọi giấy tờ liên quan đến Shozo đã bi phá hủy trong chiến tranh: giấy tờ gia đình, hồ sơ Yamura và nhà,.v.v… Trái lại giấy tờ chính thức của hải quân xác nhận rằng người đàn ông đúng là Shozo. Cả dấu vân tay cũng khớp với thẻ quân đội.
- Dấu vân tay rất chính xác, Torao à. - Peter nhận xét.
- Đúng, - Hannibal nói. - Nhưng kẻ giả danh có thể dùng vân tay của chính mình! À, vậy cha của anh ra đời trước chiến tranh à? Trước khi Shozo ra đi à?
- Đúng. Trước khi ra đi, Shozo có cưới một cô gái nghèo và cha tôi sinh ra từ cuộc hôn nhân này. Cả người phụ nữ trẻ, bà nội tôi, lẫn đứa bé, cha tôi, đều không gặp lại Shozo suốt thời gian chiến tranh. Tất nhiên là cha tôi quá nhỏ và không nhớ người đàn ông đã ra đi. Nhưng cha tôi không thừa nhận người đàn ông đã quay về. Cha tôi không thích người này ngay từ lần gặp đầu tiên. Và mẹ cha tôi, bà nội của tôi, cũng đã nói bóng gió là tên Shozo đó là kẻ giả danh.
- Tại sao bà không vạch mặt ông? - Hannibal hỏi.
- Bà rất sợ. Mặt khác bà không có bằng chứng. Mà bà lại cần một người chồng để nuôi con trai mình. Thế là bà chọn giải pháp im lặng… và phải chăng bà làm sai?
Trong bóng tối hoàng hôn, mắt Torao sáng lên vì giận dữ.
- Người tự xưng là Shozo Yamura là một tên khốn! Ở Nhật Bản, mọi người đều căm ghét ông. Hắn bị tình nghi là có hoạt động tội phạm. Những thành viên hiếm hoi trong gia đình đã sống sót khỏi chiến tranh và đang làm việc cho công ty đều đã bị hắn tống cổ đi. Hắn giật hết cho riêng hắn tài sản của dòng họ. Thậm chí chúng tôi còn nghi hắn đã giết hại bà nội tôi - tức người được coi là vợ hắn - chết ít lâu sau khi hắn về.
- Nhưng ông nội thật của cậu thì sao? - Peter hỏi.
- Khi lớn lên, ba tôi dã cố tìm ra sự thật. Và đây là những gì ba tôi biết được: lúc ra đi, sau khi cãi với cha, khi đó Shozo thuộc một băng tội phạm vị thành niên. Thủ lĩnh của băng này, là Hideo Gonza, bị cảnh sát truy nã và gia nhập hải quân cùng lúc với Shozo. Cả hai cùng trải qua một khóa đào tạo và khi chiến tranh bùng nổ, cả hai đều là thủy thủ tàu ngầm. Gonda được gửi xuống tàu ngầm, còn Shozo phục vụ trên đất liền, ở bộ tham mưu. Tàu ngầm của Gonda ra chiến dấu năm 1942… và không bao giờ quay lại!
- Hai thanh niên đã bí mật tráo chỗ với nhau! - Hannibal đoán ngay. - Chính Shozo đi biển và chìm cùng tàu ngầm. Nhưng hải quân tưởng đó là Gonda. Khi hiểu ra rằng sự hiểu lầm này sẽ cho phép mình thoát khỏi quá khứ và chiếm đoạt tài sản dòng họ Yamura, Gonda quyết định im lặng không nói gì. Ngược lại, hắn càng sửa chỉnh, làm giả thêm giấy tờ tùy thân, bằng cách in dấu vân tay mình lên giấy tờ của Shozo. Và thế là hắn giả danh làm ông nội của anh.
- Đúng, - Torao nói. - Hồi xưa bà nội luôn kể với ba rằng ông nội rất yêu tổ quốc và mong muốn được ra biển chiến đấu. Hèn gì ông không chịu bị nhốt trong một văn phòng ở bộ tham mưu!
- Nếu mình hiểu đúng, - Peter nói, - thì tàu ngầm bị chìm gần Đá ngầm Cá mập là tàu của Conda… hay đúng hơn là tàu của Shozo?
- Phải. Chúng tôi biết số tàu. Chúng tôi còn biết rằng tàu chạy về hướng bờ Mỹ, nhưng không biết chính xác tàu bị đắm ở đâu. Mới tháng vừa rồi, tôi mới được tin.
Torao ngưng một hồi rồi nói tiếp:
- Chỉ có một bằng chứng chống lại Yamura giả. Shozo luôn đeo nột chiếc nhẫn của dòng họ mà kẻ giả danh cứ nói là bị mất trong chiến tranh. Ba tôi không tin câu chuyện này. Ba tôi tin rằng Shozo đã chết, nhẫn vẫn còn đeo ở ngón tay. Tháng rồi, một bài báo đăng trong một tờ báo Tokyo cho chúng tôi biết về xác tàu ngầm cũ gần Santa Barbara. Tôi đến đây ngay. Tôi là thợ lặn điêu luyện. Tôi mua tàu săn cá mập và chuẩn bị thuê một chiếc tàu, thì ba đánh điện sang cho biết Yamura giả danh cũng đang có mặt ở đây, và cũng đang tìm xác tàu ngầm giống tôi. Tôi hiểu ngay rằng hắn sẽ tìm cách thọc gậy bánh xe và tôi trốn để lặn một cách bí mật. Vòng tròn tàu biểu tình làm cho tôi nảy ra ý sử dụng tàu Gió Khơi. Bằng cách xin một chân làm vườn ở nhà ông Crow, không những tôi giấu mặt được, mà còn xem được giấy tờ của ông Crow. Điều này giúp tôi rất nhiều. Tôi đã định vị được tàu ngầm hôm trời bão. Nhưng tôi phải trốn về Santa Cruz. Khi biển yên hơn, tôi lại lặn nữa, tìm được quyển nhật ký tàu… và cả chiếc nhẫn. Tôi rút nhẫn từ ngón tay út của một bộ xương… tôi đã tìm ra ông nội. Nhưng con cá mập và chính các cậu đã buộc tôi phải thả rơi những bằng chứng quý báu. Khi về đất liền, nhờ có đài xách tay nhỏ, tôi nghe lén được kế hoạch của các cậu và tìm cách bám vào canô… Phần còn lại câu chuyện, thì các cậu biết rồi. Bây giờ, nhờ chiếc nhẫn và quyẩn nhật ký tàu, tôi sẽ có thể…
- Coi chừng! - Peter kêu khẽ - Nhìn… đằng kia!
Trong vực hẻm chật hẹp, lửa trại vừa mới sáng lên.
- Chắc là Yamura, - Peter nói nữa. - Bọn mình hãy thử chạy trốn về phía ngược lại…
- Chờ một chút! - Hannibal kêu. - Có thêm một đống lửa khác. Mà theo hướng ngược lại.
- Bọn chúng toan bao vây ta, - Torao thở dài. - Tôi không thấy hình bóng nào gần mấy đống lửa kia. Bọn chúng đã đoán chỗ ta trốn, nhưng không biết chính xác ở đâu. Có lẽ bọn chúng hy vọng ta sẽ cố trốn lên núi. Bọn chúng muốn buộc ta di chuyển để bắt.
- Làm gì bây giờ? - Peter lo lắng hỏi.
- Cứ ngồi yên. Đó là cách duy nhất để bọn chúng không định vị được ta. Cố ngủ một chút. Sáng mai, ta sẽ có cơ hội thoát nhiều hơn.