Chỉ Vì Phút Giây Được Gặp Em (Tập 2) - Chương 11 - Phần 1

Chương 11: Bị tổn thương

Yêu là yêu, hận là hận, muốn ở bên nhau phải quang minh chính đại, muốn chia tay cũng phải dứt khoát thẳng thắn. Cô khinh bỉ sự dây dưa lằng nhằng. Cô không muốn vấn vương tơ lòng với bạn trai cũ. Cô căm ghét những đôi nam nữ đã chia tay rồi mà còn dùng tình cảm để chơi trò ám muội.

Nhiễm Nhiễm vừa bước ra khỏi tòa nhà thì nghe thấy chiếc xe bên đường bấm còi inh ỏi. Cô ngờ ngợ bước đến, Thiệu Minh Nguyên đã xuống xe, vòng qua mở cửa xe cho cô:

- Lên xe nói chuyện nhé.

Nhiễm Nhiễm biết mối quan hệ giữa Thiệu Minh Trạch và người anh họ này rất tệ nên cũng không muốn lên xe của anh ta. Cô mỉm cười chỉ vào quán cafe nhỏ cách đấy không xa đề nghị:

- Hay là chúng ta qua đó ngồi. Tôi mời.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Thiệu Minh Nguyên vịn tay vào cửa xe, nói với vẻ ngả ngớn:

- Ồ! Nhiễm Nhiễm, cô không cần đề phòng tôi như vậy. Lần trước, tôi đã nói rồi. Mẫu người như cô không phù hợp với khẩu vị của tôi.

Nhiễm Nhiễm tối sầm mặt hỏi:

- Anh tìm tôi có việc gì?

Thiệu Minh Nguyên nghiêng đầu về phía ô tô nói:

- Lên xe đi. Tôi thật sự có chuyện muốn nói với cô. Chỗ này không tiện lắm.

Nhiễm Nhiễm vẫn không chịu nhúc nhích, Thiệu Minh Nguyên có phần mất kiên nhẫn, khẽ cười khẩy một tiếng rồi nói:

- Cô Hạ, cô không cần như vậy. Nếu cô thực sự không yên tâm về tôi thì có thể gọi điện báo cho bạn cô biết hành tung của mình. Ngộ nhỡ tôi có ý gì xấu thì cô có thể bảo bạn trực tiếp gọi điện báo cảnh sát.

Anh ta đã nói đến nước này, Nhiễm Nhiễm đành phải lên xe của anh ta:

- Có chuyện gì? Anh nói đi.

Thiệu Minh Nguyên lái xe đi, lắc đầu cười nói:

- Không. Chúng ta vẫn chưa đến nơi nói chuyện.

Hành động và lời nói của anh ta lập dị như vậy khiến Nhiễm Nhiễm càng lúc càng đề cao cảnh giác. Cô làm ra vẻ cực kì bình tĩnh, lấy di động trong túi xách ra, cười nói:

- Vậy tôi gọi điện cho Minh Trạch, tiện thể bảo anh ấy lát nữa qua đón tôi.

Thiệu Minh Nguyên giật lấy di động của cô, chẳng nói nửa lời tắt máy luôn, rồi cười mà như không, nói:

- Đừng. Đừng làm phiền Minh Trạch vội. Tôi đưa cô đi xem vở kịch hay. Cậu ta là nam diễn viên chính mà. Cô gọi điện thế này thì khó mà xem được kịch hay mất.

Nhiễm Nhiễm hơi ngạc nhiên, mặt lạnh tanh nói:

- Nếu đã là kịch thì ắt là giả rồi. Xem hay không cũng chẳng để làm gì. Anh dừng xe lại. Tôi muốn xuống.

Thiệu Minh Nguyên liếc mắt khiêu khích cô:

- Sao vậy? Cô sợ à?

Nhiễm Nhiễm bặm môi không lên tiếng.

Thiệu Minh Nguyên lái xe tới một quán trà. Đến lúc này, Nhiễm Nhiễm mới bình tĩnh lại, lạnh lùng hỏi:

- Anh muốn cho tôi xem gì?

Mặt Thiệu Minh Nguyên nở nụ cười vừa thần bí vừa đắc ý, giơ ngón trỏ lên môi, khẽ “suỵt” một tiếng:

- Đừng lên tiếng. Cứ im lặng đợi xem kịch đi.

Nhiễm Nhiễm lòng rối bời nhưng mặt vẫn cố nở nụ cười:

- Có thể là kịch gì hay chứ? Cùng lắm là Minh Trạch có người đàn bà khác ở bên ngoài thôi. Đàn ông ai mà chẳng có lúc chơi bời trăng gió chứ. Anh làm chuyện này còn ít hay sao mà hôm nay lại có hứng đi vạch mặt người khác vậy?

Câu nói của Nhiễm Nhiễm khiến Thiệu Minh Nguyên kinh ngạc, bất giác quay lại nhìn cô, sau đó nở nụ cười giễu cợt:

- Đúng đấy. Cô hiểu rõ lắm! Không sai. Đàn ông mà. Có ai không chơi bời trăng gió đâu, có điều… - Anh ta cố ý dừng lại, nghiêng người sát về phía Nhiễm Nhiễm, thái độ cực kì thân mật, nói:

- Lần này, cậu em họ của tôi không chơi bời trăng gió, mà chỉ có thể coi là đóng kịch, sợ rằng nó đang đóng kịch với chính cô đấy.

Hơi thở của anh ta phả vào mặt Nhiễm Nhiễm, cô khinh bỉ lùi lại phía sau, không thèm nói gì.

- Hạ Nhiễm Nhiễm, cô đừng coi ý tốt của tôi là lòng lang dạ thú. Hôm nay, tôi đưa cô đến đây là để cô nhìn cho rõ, rốt cuộc Thiệu Minh Trạch là người thế nào. Đám người suốt ngày ra vẻ như một chính nhân quân tử, như một liệt nữ trinh tiết, thực ra đều là phường đạo tặc đĩ điếm cả thôi.

Anh ta đang nói bỗng bật cười hể hả, chỉ ra ngoài xe cho Nhiễm Nhiễm xem rồi hào hứng nói:

- Nhìn đi. Ra rồi đấy.

Nhiễm Nhiễm nhìn theo hướng chỉ của anh ta thì thấy một đôi nam nữ từ trong quán trà bước ra. Người con trai đi trước đàng hoàng, nghiêm túc, người con gái đi sau xinh đẹp, dịu dàng. Đó chính là Thiệu Minh Trạch và Tô Mạch.

Thiệu Minh Nguyên ở bên cạnh giải thích:

- Cô cũng quen cô gái đó hả? Tô Mạch, giám định viên của công ti Dịch Mỹ. Gần đây, chẳng phải cô ấy đã hợp tác với Hồng Viễn sao? Tôi nói cho cô biết, Hạ Nhiễm Nhiễm, cô biết cô ấy là ai không? Cô ấy là bạn gái cũ của Thiệu Minh Trạch. Thiệu Minh Trạch rất yêu cô ấy. Năm năm trước, Tô Mạch bỗng nhiên biến mất, Thiệu Minh Trạch đã đi khắp nơi tìm và suýt nữa phát điên. Sao nào? Bây giờ, cô có nghĩ là cậu ta đang chơi bời trăng gió không? Cậu ta có đóng kịch với cô không?

Đầu óc Nhiễm Nhiễm ong ong, từng câu nói của Thiệu Minh Nguyên như mũi dùi dùi thẳng vào tai cô, như cây kim đâm vào lòng cô. Cô ngồi ngây ra đó nhìn về đằng xa qua cửa kính xe màu sẫm.

Bên đường đỗ khá nhiều xe nên diện tích lòng đường còn lại rất hẹp. Thiệu Minh Trạch từ tốn đi phía trước, Tô Mạch cũng thong thả bước theo sau. Khi đi qua vũng nước, cô ấy ngần ngừ dừng bước. Thiệu Minh Trạch đi phía trước quay người lại, đắn đo một chút rồi đưa tay cho Tô Mạch.

Cảnh tượng này khiến Nhiễm Nhiễm tức nổ đom đóm mắt. Cô không muốn xem tiếp, thụt đầu lại nhướng mày nhìn Thiệu Minh Trạch, cười khẩy hỏi:

- Anh muốn tôi đến xem cảnh này sao?

Tình cảm dần được nén lại, lí trí dần trỗi dậy. Cô nhếch môi cười tỏ vẻ coi thường:

- Anh Thiệu, chúng ta đều là người lớn cả rồi. Về chuyện tình cảm thì ai chẳng có quá khứ chứ? Hồi đại học, tôi cũng từng sống chết yêu một người con trai và sau này có quên được đâu. Minh Trạch sắp ba mươi tuổi rồi, đàn ông ngần ấy tuổi mà vẫn chưa từng có mảnh tình nào vắt vai thì tôi không dám lấy đâu. Có bạn gái cũ thì sao chứ? Chẳng phải chỉ là ra ngoài uống trà thôi sao? Thế này có gì ghê gớm? Có đáng để anh mất công đến đón tôi tới để tận mắt chứng kiến không? Nếu gặp mặt bình thường thế này đã coi là đóng kịch thì có lẽ vợ anh đã sống trong nhà hát kịch lâu rồi?

Thiệu Minh Nguyên bị những lời thẳng thắn đanh thép của cô khiến cho bàng hoàng, mãi sau mới định thần lại, châm chọc:

- Cô Hạ thật là người khoan dung độ lượng.

Nhiễm Nhiễm nhướng mày khiêu khích:

- Quá khen! Anh Thiệu cũng phải chín chắn một chút đi. Muốn bắt gian dâm thì đây cũng không phải là cách đâu. Dù anh chưa từng bắt gặp người khác thì cũng bị vợ bắt gặp không ít lần, sao anh chẳng có chút kinh nghiệm gì thế? Bắt gian dâm ấy à? Phải bắt gặp trên giường mới tính. Ra ngoài uống trà mà anh cũng có hứng thú bắt sao?

Cô nói xong cũng chẳng thèm nhìn Thiệu Minh Nguyên, quay người định xuống xe.

Thiệu Minh Nguyên bỗng khóa cửa xe, cười lạnh lùng, nói:

- Đừng đi vội. Kịch hay vừa mới bắt đầu thôi. Nếu cô đi thì sẽ không xem được phần sau vở kịch đâu.

Nhiễm Nhiễm không mở được cửa, tức giận nói:

- Anh còn muốn để tôi xem gì nữa?

- Họ đi chung xe đấy. Cô không bám theo thì sao biết liệu có bắt được họ trên giường không?

Thiệu Minh Nguyên lái xe bám theo xe Thiệu Minh Trạch ở khoảng cách vừa phải tới một khu nhà. Vừa vào cổng khu nhà, nhân viên bảo vệ đã chặn xe Thiệu Minh Nguyên lại. Thiệu Minh Nguyên nhún vai với Nhiễm Nhiễm, mặt tỏ vẻ tiếc nuối, nói:

- Hết cách rồi. Xem ra hôm nay, chúng ta không vào phòng bắt gian dâm được, mà chỉ có thể đợi ở bên ngoài thôi.

Nhiễm Nhiễm chẳng để lộ chút cảm xúc gì. Cô cúi đầu không nói.

Suốt đường đi, cô đều tỏ thái độ như vậy. Thiệu Minh Nguyên đã quen rồi, chỉ mong cô sẽ có phản ứng gì mới. Thấy thế, anh ta chỉ nhếch môi cười châm chọc rồi dừng xe cạnh khu nhà, sau đó quay đầu nhìn Nhiễm Nhiễm, nở nụ cười nham hiểm, hỏi:

- Cô Hạ, hôm nay Thiệu Minh Trạch có xin phép cô không? Có nói tối nay phải làm thêm đến mấy giờ không? Tối có về không? Chúng ta không phải đợi ở đây cả đêm chứ?

Nhiễm Nhiễm vẫn không nói gì, đến khi mình đủ bình tĩnh thì cô mới ngẩng lên nhìn Thiệu Minh Nguyên hỏi:

- Thế này có thú vị không?

- Có chứ. Đương nhiên là thú vị rồi.

Thiệu Minh Nguyên cười nham hiểm, hỏi:

- Sao vậy? Bây giờ cô vẫn nghĩ rằng họ chỉ gặp mặt bình thường thôi sao? Vậy lên giường gọi là gì? Hai người đắp chăn nói chuyện sao? Hô hô! Hạ Nhiễm Nhiễm, cô thật đáng yêu.

Nhiễm Nhiễm hít thật sâu, cười khẩy hỏi Thiệu Minh Nguyên:

- Anh muốn tôi làm thế nào? Xông vào bắt gian dâm ư? Sau đó thì sao? Chia tay với Thiệu Minh Trạch hả? Đây là mục đích của anh đúng không? Vậy thì xin lỗi đã làm anh thất vọng. Tôi không đính hôn với Thiệu Minh Trạch vì tình yêu, nên tất nhiên sẽ không vì chuyện này mà chia tay với anh ấy. Coi như anh đã uổng công vô ích rồi.

Thiệu Minh Nguyên không ngờ cô lại nói những lời này nên sau phút kinh ngạc thì càng điên tiết hơn. Anh ra cắn răng hằm hằm nhìn cô. Nhiễm Nhiễm cười lạnh lùng, ngẩng lên, không chút sợ hãi nói với anh ta:

- Mở cửa xe. Tôi muốn xuống.

Thiệu Minh Nguyên không dám làm gì cô. Anh ta hậm hực mở khóa cửa xe, bực tức nói:

- Hạ Nhiễm Nhiễm, xem như cô lợi hại!

- Cảm ơn đã quá khen! - Nhiễm Nhiễm lạnh lùng đáp lại, đẩy cửa xe ra.

Nhiễm Nhiễm không ngừng tự nhủ, mình nhất định phải kiên cường, quyết không để người khác cười nhạo, mình phải ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, phải dũng cảm bước lên phía trước, phải tỏ rõ khí thế của bản thân.

Từ xe của Thiệu Minh Nguyên bước ra, đi sang đường chỉ có vài bước mà dường như cô đã cạn kiện sức lực. Giây phút ngồi trong taxi, cô thở phào như được giải thoát, giọng khản đặc, nói:

- Bác tài, cứ lái thẳng về phía trước. Đi đâu cũng được. Đừng dừng lại.

Tô Mạch, lại là Tô Mạch, sao lại là Tô Mạch? Sao lại là Tô Mạch?

Cô bỗng nhớ tới lời nói đỡ của Thiệu Minh Trạch dành cho Tô Mạch, nhớ lại anh thường ra ban công hút thuốc lúc nửa đêm, nhớ lại vẻ thất thần của anh sau khi gặp lại Tô Mạch ở buổi tiệc.

Hóa ra, hóa ra tất cả đều không phải là vô duyên vô cớ.

Nhưng Thiệu Minh Trạch đã nói, anh khẳng định anh và cô sẽ yêu nhau, anh nói muốn bên cô. Đêm qua, anh còn mãnh liệt như vậy, anh còn thì thầm gọi tên cô… Lẽ nào, đó chỉ là một màn kịch anh dựng lên thôi sao?

Cô tự nhủ mình không được đau lòng. Cô còn chưa yêu Thiệu Minh Trạch. Cô và anh sống cùng chỉ vì hợp nhau, giống như vô số đôi nam nữ vì đi xem mặt mà đến với nhau. Họ có gia thế ngang nhau, điều kiện tương xứng, những mâu thuẫn trong cuộc sống không gì là không thể giải quyết, đến cả chuyện trên giường cũng hòa hợp.

Họ cứ thế bên nhau nhưng lại chưa từng yêu nhau.

Nhưng dù có tự tìm vô số lí do như vậy, lòng cô vẫn có cảm giác khó chịu vô cùng. Tức giận, đau đớn giằng xé, không phải vì yêu mà vì bị phản bội, còn cả lừa dối nữa.

Rõ ràng họ đã giao hẹn là phải thẳng thắn với nhau. Cô như một con ngốc đem tất cả mọi chuyện nói với anh, còn anh thì sao?

Chiếc taxi chạy vòng quanh thành phố Tây Bình khoảng ba tiếng đồng hồ, cảnh vật bên ngoài không ngừng thay đổi, cô quay ra chăm chú nhìn, giống như người nơi khác mới đến thành phố này. Cuối cùng, bác tài cất tiếng khuyên bảo:

- Cháu ơi, cháu nên về nhà sớm đi. Đừng để người nhà lo lắng.

Nhiễm Nhiễm chẳng còn nơi nào để đi, đành quay về nơi ở của mình. Khi trả tiền xuống xe, cô bất ngờ nhìn thấy Lâm Hướng An. Anh đứng dựa vào tường, thấy Nhiễm Nhiễm từ taxi đi xuống thì vội đứng thẳng lên, khẽ gọi tên cô:

- Nhiễm Nhiễm.

Nhiễm Nhiễm thoáng nhìn Lâm Hướng An rồi quay người đi vào trong tòa nhà.

Lâm Hướng An vội đuổi theo phía sau, vừa định kéo tay cô, còn chưa kịp chạm vào thì cô đã gạt phắt tay đi, quát lên:

- Anh đừng động vào tôi.

Lâm Hướng An sững người rụt tay lại, ngần ngừ nói:

- Nhiễm Nhiễm, không phải anh đến quấy rầy em. Chỉ là anh có chút chuyện muốn nói với em.

- Tôi không muốn nghe. - Mặt Nhiễm Nhiễm hiện rõ vẻ tức giận, cô lùi lại phía sau hai bước, chẳng thèm đếm xỉa tới Lâm Hướng An, chỉ lạnh lùng nói:

- Tôi không muốn nghe anh nói gì hết. Tôi đã nói rồi, xin anh hãy tránh xa tôi ra một chút. Lâm Hướng An, anh có thể coi như chưa từng quen biết tôi được không?

Yêu là yêu, hận là hận, muốn ở bên nhau phải quang minh chính đại, muốn chia tay cũng phải dứt khoát thẳng thắn. Cô khinh bỉ sự dây dưa lằng nhằng. Cô không muốn vấn vương tơ lòng với bạn trai cũ. Cô căm ghét những đôi nam nữ đã chia tay rồi mà còn dùng tình cảm để chơi trò ám muội.

Lâm Hướng An sững người nhìn cô, không trả lời.

Nhiễm Nhiễm cũng không cần anh đáp, cô chẳng thèm quay đầu lại mà đi thẳng vào tòa nhà, về căn hộ rồi đóng cửa.

Thiệu Minh Trạch đã về. Anh vừa tắm xong, trên người đang mặc chiếc áo ngủ cotton mà cô mua cho. Anh ngồi trên sofa trong phòng khách xem tivi. Cô sững người, cố mở miệng hỏi anh như bình thường:

- Anh về rồi à? Đã ăn cơm chưa?

Thiệu Minh Trạch gật đầu, quay lại nhìn cô rồi hỏi:

- Sao giờ em mới về thế? Di động của em tắt máy à?

Nhiễm Nhiễm sững lại, giờ mới nhớ ra lúc đó Thiệu Minh Nguyên đã cướp điện thoại của cô rồi tắt máy, sau đó cô cũng quên bật lên. Cô cúi xuống thay đôi giày cao gót, làm ra vẻ chẳng có gì:

- Đồng nghiệp rủ em đi dạo phố. Chắc là di động hết pin.

Ánh mắt dò xét của Thiệu Minh Trạch nhìn đi chỗ khác, anh “ừm” một tiếng và không hỏi gì nữa.

Nhiễm Nhiễm loẹt quẹt đôi dép lê, bước tới kéo rèm ngăn giữa phòng khách và chiếc giường. Khi cô thay xong đồ ở nhà, anh đã bật laptop lên và đang xử lí đống email. Cô liếc mắt nhìn anh, lấy sữa trong tủ lạnh ra, tự rót cho mình một cốc. Khi cô đang định uống thì nghe thấy Thiệu Minh Trạch nhắc nhở:

- Hâm nóng rồi hẵng uống. Cẩn thận đau dạ dày đấy.

- Không sao. – Cô cười, ngẩng đầu uống một hớp sữa. Dạ dày vốn trống rỗng, lập tức đau dữ dội khi bị sữa lạnh đổ xuống. Cô không chịu đựng nổi nhíu mày.

Thiệu Minh Trạch đứng lên giật cốc sữa trong tay cô, sầm mặt, hỏi:

- Tối nay em chưa ăn cơm sao?

Anh vừa tắm xong, trên người vẫn còn mùi thơm của xà phòng. Trước đây, cô rất thích ngửi mùi thơm này. Còn hôm nay, cô bỗng ghê tởm, cảm thấy mùi thơm này đang che giấu điều gì đó.

Cô lùi lại một bước, dựa người vào bàn bếp, rủ hàng mi, nói:

- Đã ăn ở bên ngoài nhưng không hợp khẩu vị nên ăn ít. Đi dạo phố nhiều quá nên lại thấy hơi đói.

Thiệu Minh Trạch nghe thế, nhướng mày hỏi:

- Đi dạo phố cả tối mà không mua sắm gì sao?

- Vốn định mua nhưng giá đồ hơi đắt. Trước mặt đồng nghiệp mới, em không muốn gây cho họ ấn tượng về một đại tiểu thư có tiền nên không mua gì.

Cô cười, đi vòng qua anh vào nhà tắm.

Tắm rửa xong đi ra, Thiệu Minh Trạch đã hâm nóng cốc sữa, còn nướng hai lát bánh mì để trên bàn ăn cho cô:

- Lại đây. Ăn một chút rồi đi ngủ.

- Không cần đâu. Em đánh răng rồi. – Cô nói, sau đó đi về phía giường ngủ. Lúc nằm xuống, cô thấy Thiệu Minh Trạch vẫn đứng bên bàn ăn, nhìn cô với ánh mắt khó hiểu. Cô lại mỉm cười, nói:

- Em buồn ngủ rồi. Em ngủ trước đây. Anh bật đèn bàn lên nhé. Đừng thức khuya quá đấy.

Nói xong, cô lấy chăn phủ kín từ đầu đến chân.

Một lát sau, bên kia đệm giường lún xuống. Thiệu Minh Trạch kéo chăn trùm trên đầu Nhiễm Nhiễm xuống, ôm lấy cô từ phía sau. Cơ thể bất giác cứng đờ, cô chẳng nghĩ ngợi gì, lập tức đẩy anh ra. Thấy ánh mắt kinh ngạc của anh, cô bỗng ý thức được phản ứng của mình có phần hơi quá. Cô vội cười, oán thán nói:

- Hôm nay em đi bộ cả tối nên mệt lắm. Anh mau ngủ đi.

Thiệu Minh Trạch hơi nhếch khóe môi nhìn cô với ánh mắt vô cùng phức tạp.

Nhiễm Nhiễm đã nhẫn nại đến giới hạn, chỉ sợ nếu anh tiếp tục chạm vào, cô sẽ không kiềm chế nổi mà thét lên, ném cả anh và những thứ anh chạm vào ra ngoài. Anh bẩn thỉu! Anh thật bẩn thỉu! Cho dù về nhà, anh đi tắm ngay thì người anh vẫn vô cùng bẩn thỉu. Bàn tay trong chăn nắm thành nắm đấm đầy căm hận. Dường như chỉ có như vậy mới giúp cho cô giữ được vẻ bình thản trên khuôn mặt.

Thiệu Minh Trạch lặng lẽ nhìn cô một lát rồi từ từ nằm xuống. Mãi sau, anh mới khẽ thốt ra hai từ:

- Ngủ đi.

Nhiễm Nhiễm không nói gì, quay lưng lại, lấy chăn trùm kín người, cố nằm sát mép giường.

Một lát sau, Thiệu Minh Trạch bỗng hỏi:

- Tại sao?

Tại sao ư? Vì cô đã nhìn thấy anh cùng Tô Mạch từ quán trà bước ra, thấy anh dắt tay cô ấy, thấy họ cùng đi vào nhà Tô Mạch… Sống mũi Nhiễm Nhiễm cay cay, cổ họng uất nghẹn không thốt nên lời. Cô kiềm chế cảm xúc, cố gắng nói với giọng nhẹ nhàng:

- Em chỉ mệt thôi.

Thiệu Minh Trạch không có động tĩnh gì. Cô quay lưng lại nên không nhìn thấy nét mặt của anh và cũng chẳng buồn đoán xem anh nghĩ gì, chỉ giả vờ ngủ, không thèm để ý tới anh.

Một đêm yên tĩnh, chỉ có chiếc giường dường như bỗng rộng ra nhiều.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3