Chỉ Vì Phút Giây Được Gặp Em (Tập 2) - Chương 14 - Phần 2

Nhiễm Nhiễm đứng ở ngoài nghe mà vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ thảo nào thư ký ở phòng bên cũng phải ra ngoài. Hóa ra hai người trong phòng lại nói chuyện cơ mật như vậy. Nhiễm Nhiễm rón rén quay lại phòng của mình. Cô ngồi xuống ghế mà tim vẫn đập thình thịch như gõ trống.

Trước đây, cô biết Bành Tinh là người phụ nữ nham hiểm xảo quyệt, nhưng không ngờ bà ta lại ra tay độc ác đến như vậy. Bà ta còn dám tự mình lái xe đâm vào người phụ nữ đang mang thai. Phải căm hận nhường nào mới có thể làm nổi việc đó? Hơn nữa, ông Hạ Hồng Viễn nói đây không phải là lần đầu tiên bà ta làm chuyện hại người. Trước đây có cô A Nghiên nào đó cũng từng bị bà ta hãm hại.

Nhiễm Nhiễm càng nghĩ càng thấy sợ. Buổi tối, cô về chỗ bà Hàn để hỏi xem rốt cuộc bà Bành Tinh là người thế nào, quen ông Hạ Hồng Viễn ra sao.

Bà Hàn vừa nghe nhắc đến cái tên Bành Tinh thì sắc mặt liền không vui, liếc nhìn Nhiễm Nhiễm, hỏi:

- Con nhắc đến người đó làm gì?

Nhiễm Nhiễm ngẫm nghĩ rồi đáp:

- Ông Hạ Hồng Viễn đang đòi li hôn với bà ta.

Bà Hàn có chút ngạc nhiên:

- Li hôn ư?

- Vâng. Li hôn. – Nhiễm Nhiễm gật đầu:

- Ông Hạ Hồng Viễn đồng ý cho bà Bành Tinh một khoản tiền rồi đưa bà ta ra nước ngoài, nhưng Thần Thần sẽ ở với ông ấy.

Đây là điều mà Nhiễm Nhiễm thực sự không hiểu nổi. Ông Hạ Hồng Viễn đã sớm biết Thần Thần không phải là con trai mình, tại sao lại đòi quyền nuôi Thần Thần? Lẽ nào ông muốn giữ cậu con trai này để ra uy trước mặt mình sao?

Bà Hàn trầm tư giây lát rồi mới hiểu ra, cười lạnh lùng nói:

- Ông Hạ Hồng Viễn là người thù dai. Sao ông ta có thể nuôi con trai cho kẻ khác. Con nghĩ xem, nếu đứa trẻ đó theo ông ta thì không biết bị ông ta nuôi dạy thành ra thế nào?

Nhiễm Nhiễm không kìm nổi, hỏi bà Hàn:

- Ý mẹ là ông ấy cố ý làm hư hỏng Thần Thần ư?

Bà Hàn không trả lời, chỉ tự nhủ một câu:

- Báo ứng.

Nhiễm Nhiễm chỉ biết im lặng ngồi đó rất lâu rồi mới hỏi bà Hàn biết A Nghiên là ai không. Bà Hàn cảm thấy rất lạ khi Nhiễm Nhiễm biết cái tên này. Bà trở nên cảnh giác hơn, nhìn cô thăm dò, hỏi lại:

- Sao con biết người này?

Nhiễm Nhiễm đáp:

- Con nghe từ chính miệng ông Hạ Hồng Viễn nói. Hình như bà Bành Tinh cũng quen người này.

Sắc mặt bà Hàn dịu lại, bà cúi đầu chậm rãi chỉnh lại vạt áo, khóe môi hơi nhếch lên mỉa mai:

- Đương nhiên là bà ta quen rồi. Bà ta và A Nghiên đó là bạn tốt của nhau. Hai người là bạn cùng phòng trong ký túc, cũng đều là người chẳng ra gì. A Nghiên đi lại với ông Hạ Hồng Viễn trước, qua người đó ông Hạ Hồng Viễn mới quen biết bà Bành Tinh. Ai ngờ người chị em tốt đã dồn người ta vào bước đường cùng.

- Sao A Nghiên lại chết? – Nhiễm Nhiễm lại hỏi.

- Nhảy lầu tự sát. Bị mang tiếng là chưa chồng đã chửa, lại bị đuổi khỏi trường, tiếng xấu khắp nơi, hơn nữa, lại bị người bạn tốt nhất của mình phản bội nên chẳng thể sống nổi nữa. – Bà Hàn nói rất chậm, giọng lạnh lùng nhưng vẫn không giấu nổi niềm vui:

- Thật vui! Hai người đó cũng chỉ là chó mèo cắn nhau, đều chẳng phải hạng người tử tế gì.

Nhiễm Nhiễm nghe vậy mà toàn thân ớn lạnh, không kìm nổi ngắt lời bà:

- Mẹ!

Bà Hàn như thể sực tỉnh, ánh mắt hoảng loạn giây lát nhưng nhanh chóng trấn tĩnh, lạnh lùng hỏi Nhiễm Nhiễm:

- Bây giờ con và Thiệu Minh Trạch thế nào rồi? Cậu ta còn liên lạc với Tô Mạch không?

Nhiễm Nhiễm cố gắng không để ý đến vẻ ác độc vừa nãy trên khuôn mặt bà Hàn, trả lời bà như không có chuyện gì:

- Chắc là không. Nhưng cho dù có cũng chẳng sao. Quá khứ là quá khứ. Con không yêu Lâm Hướng An nữa nên tất nhiên anh ấy cũng có thể quên Tô Mạch.

Bà Hàn hơi bất ngờ, nhìn cô một lúc rồi mới nói:

- Con có thể hiểu được như vậy là tốt.

Đương nhiên là cô phải hiểu rồi. Dù không muốn hiểu thì cũng có người ép cô phải hiểu. Nhiễm Nhiễm mỉm cười, không nói gì.

Bà Hàn đứng dậy đi vào bếp nấu cơm.

- Con ăn cơm rồi hẵng về. Trong tủ lạnh có thịt dê đấy. Mẹ làm mì vằn thắn cho con ăn.

Nhiễm Nhiễm lắc đầu, ôm áo khoác đứng dậy:

- Không cần đâu ạ. Lát nữa Thiệu Minh Trạch hết giờ làm, chúng con hẹn nhau ra ngoài ăn.

Bà Hàn vừa nghe con gái nói đã hẹn với Thiệu Minh Trạch rồi thì cũng không cố giữ cô nữa.

Thực ra Nhiễm Nhiễm không hề hẹn Thiệu Minh Trạch. Tối nay, anh có bữa cơm với người phê duyệt dự án ngoại ô phía nam. Nhiễm Nhiễm đã nói dối vì cô không muốn nán lại đây với bà Hàn nữa. Với lại, trong lòng cô rất mâu thuẫn, không biết có nên đem chuyện bà Bành Tinh lái xe đâm chết người tình bé nhỏ của ông Hạ Hồng Viễn kể cho bà Hàn nghe không? Nếu kể ra thì bà Hàn sẽ có phản ứng như thế nào?

Không còn nghi ngờ gì nữa. Chắc chắn là bà Hàn hận Bành Tinh lắm. Thực ra cô cũng hận, nhưng không thể vì chuyện này mà đi tố giác bà Bành Tinh. Đây là vụ bê bối, là chuyện xấu động trời. Một khi chuyện này bị tiết lộ, nó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến ông Hạ Hồng Viễn và tập đoàn của ông. Còn cô, dù là con gái của ông Hạ Hồng Viễn hay là người kế thừa Tập đoàn Hồng Viễn thì tất nhiên lợi ích sẽ bị tổn hại rất lớn.

Tại sao cô phải vì một người chưa từng gặp mặt mà lên tiếng đòi chính nghĩa chứ? Hơn nữa, cô gái ấy chẳng qua cũng chỉ là một trong số những người tình bé nhỏ của ông Hạ Hồng Viễn mà thôi. Bà Hàn nói không sai, đám đàn bà của ông Hạ Hồng Viễn đến đến đi đi, tranh giành đấu đá, cắn xé lẫn nhau, làm gì có ai vô tội chứ?

Nghĩ vậy, Nhiễm Nhiễm đã bình tĩnh hơn nhiều. Ai trong đời chẳng có một lần đánh cược? Nếu đã đánh cược thì phải chấp nhận thắng thua.

Buổi tối, Thiệu Minh Trạch về nhà hơi muộn, người anh nồng nặc mùi rượu. Vừa bước vào cửa, anh đã đổ vật trên ghế sofa, cố nới lỏng cà vạt, khàn giọng nói:

- Nhiễm Nhiễm, rót cho anh cốc nước.

Nhiễm Nhiễm vội đi rót cho anh cốc nước mật ong, nâng đầu anh dậy, chầm chậm cho anh uống. Vừa giúp anh cởi áo vest vừa hỏi:

- Sao anh uống nhiều thế?

Thiệu Minh Trạch cười nhạt:

- Cầu cạnh người ta, làm gì có chuyện không uống được chứ?

Anh xua tay, từ chối đề nghị dìu anh ra giường của Nhiễm Nhiễm, anh chỉ nằm ngửa trên ghế sofa, không chịu nhúc nhích. Nhiễm Nhiễm thấy anh chau mày, rõ ràng là rất khó chịu, liền đứng dậy vòng ra phía sau xoa bóp đầu cho anh.

Thiệu Minh Trạch nhắm mắt nghỉ ngơi một lát rồi cầm tay Nhiễm Nhiễm, khẽ nói:

- Em ngồi xuống đi. Anh có chuyện muốn nói với em.

Nhiễm Nhiễm đi vòng sang ngồi xuống bên cạnh anh, hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Thiệu Minh Trạch suy nghĩ giây lát rồi nói:

- Hôm nay anh mời mấy người có “máu mặt” trong thành phố đi ăn, chính là vì chuyện phê duyệt dự án ngoại ô phía nam. Sau bữa cơm, Sở trưởng họ Vu có nói mấy câu. Ý ông ấy là có người cố ý gây khó dễ.

- Có người cố ý gây khó dễ ư? – Nhiễm Nhiễm có chút bất ngờ. Ai cố ý gây khó dễ ông Hạ Hồng Viễn vậy? Hơn nữa, phải là người có thế lực khá mạnh thì mới ngăn được việc phê duyệt dự án ngoại ô phía nam chứ.

Thiệu Minh Trạch chậm rãi gật đầu.

Khi đó, Sở trưởng Vu uống khá nhiều, lại nhận được “đặc sản” Thiệu Minh Trạch biếu nên cao hứng coi anh như bạn bè thân thiết, nói:

- Người anh em, anh cũng không dễ chịu gì. Trên là quy định, dưới là tình anh em. Anh bị kẹt ở giữa, khó xử vô cùng. Không ai muốn là kẻ ác cả, mọi người cùng phát tài chẳng phải là tốt nhất sao?

Thiệu Minh Trạch mỉm cười, mặc cho anh ta kể khổ. Ai ngờ, cuối cùng Sở trưởng Vu thì thầm bên tai anh nói ra bí mật:

- Chuyện này cậu yên tâm. Anh có thể giúp được thì nhất định sẽ giúp. Nhưng cậu cũng phải xoa dịu chỗ khác. Dù sao cũng là người một nhà, chuyện khó khăn gì mà không thể dùng tiền giải quyết được chứ?

Khi đó Thiệu Minh Trạch nghe mà tim đập thình thịch nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra như chẳng có gì, mỉm cười nói:

- Em cũng biết, chỉ là nhất thời chưa biết làm thế nào. Hay là Sở trưởng Vu chỉ dạy em chút ít đi?

Sở trưởng Vu đó không chịu nói rõ, chỉ nheo mắt, nở nụ cười tỏ ý “chúng ta biết rõ rồi mà,” rồi loạng choạng bước lên xe.

Nhiễm Nhiễm nghe mà càng thấy kinh ngạc:

- Người nhà ư? Nói như vậy là bị người nhà gây khó dễ sao?

“Người một nhà” này là ai nhỉ? Lẽ nào là bà Hàn đang trả thù ông Hạ Hồng Viễn? Không đâu, Nhiễm Nhiễm lắc đầu. Bây giờ bà Hàn đang dồn hết tâm tư để giúp cô trở thành người kế thừa Tập đoàn Hồng Viễn, sao bà có thể làm chuyện tổn hại đến lợi ích của tập đoàn được chứ?

Lẽ nào lại là bà Bành Tinh? Nhưng liệu bà ta có khả năng lớn như vậy không? Cô không tin.

Thiệu Minh Trạch ngẫm nghĩ rồi mới chậm rãi nói:

- Có lẽ là người bên Thiệu gia, chẳng hạn như... Thiệu Vân Bình.

Thiệu Vân Bình? Bác cả của anh? Nhiễm Nhiễm nhất thời có chút sững sờ.

Sắc mặt Thiệu Minh Trạch bình lặng như nước, trầm tư suy nghĩ hồi lâu, anh khẽ dặn Nhiễm Nhiễm:

- Em về nhắc nhở bố em một chút, bảo ông có chuyện gì cũng nên đề phòng. Dự án ngoại ô phía nam đầu tư khá nhiều vốn. Nếu không thể khởi động, anh e là sẽ xảy ra vấn đề với bên ngân hàng.

Tất nhiên, ông Hạ Hồng Viễn cũng đã lường trước sự việc nên mới vội vàng chạy dự án như thế. Vừa nghe nói Thiệu Minh Trạch có thể giải quyết chuyện này thì ông dứt khoát ký ngay quyền chuyển nhượng mười phần trăm cổ phần tập đoàn cho Nhiễm Nhiễm. Trong một đêm, thân thế của Nhiễm Nhiễm bỗng được đẩy cao. Mọi người đều tin vào lời đồn trước đây, rằng đại tiểu thư mới thật sự là người kế thừa giang sơn Hồng Viễn.

Nhiễm Nhiễm gặp Trần Lạc trong buổi họp thường kì của tập đoàn. Rất nhiều người đến nói chuyện với cô nhưng riêng Trần Lạc chỉ đứng nhìn cô từ xa. Khi ánh mắt cô hướng về phía anh ta thì anh ta chỉ mỉm cười với cô rồi quay người bỏ đi.

Cô không kìm nổi nghĩ, suy cho cùng cô đã phụ lòng tốt của Trần Lạc, rõ ràng cô có thể bỏ đi như anh ta nói, nhưng cô vẫn quay đầu trở lại để một lần nữa rơi vào “chiến trường” ác liệt, lấy máu làm kiếm, lấy thịt làm lá chắn. Máu dần trở lạnh, lòng càng cứng rắn, cô như được sống lại khi phải trải qua bao gian nan vất vả, nhưng cô không còn là Hạ Nhiễm Nhiễm ban đầu nữa.

Quyết định như vậy, rốt cuộc là lợi nhiều hơn hại, hay là được một mất mười đây? Cô không biết, cô thật sự không biết, nhưng nếu bảo cô rời đi như vậy thì cô không cam lòng.

Cuối tuần, Nhiễm Nhiễm cùng mẹ Thiệu Minh Trạch đi tham gia một hội đấu giá từ thiện. Không ngờ cô lại gặp Tô Mạch. Dường như Tô Mạch hơi gầy, tóc cũng cắt ngắn, dáng dong dỏng cao.

Rất nhiều người tới tham gia buổi đấu giá này đều biết “trò cười” gây xôn xao trên mạng, ánh mắt họ không ngừng đảo qua đảo lại giữa Nhiễm Nhiễm và Tô Mạch, thi thoảng họ còn nhắc đến tên của Thiệu Minh Trạch. Trước sự chú ý của mọi người, Nhiễm Nhiễm cười, bước tới chào Tô Mạch, rồi quay sang giới thiệu mẹ của Thiệu Minh Trạch với cô ta.

Nụ cười trên mặt Tô Mạch rất khiên cưỡng, nhưng mẹ Thiệu Minh Trạch thì tối sầm lại. Bà kéo Nhiễm Nhiễm qua một bên, khẽ dặn dò:

- Đừng để ý đến người đó. Cô ta có tâm địa xấu xa đấy.

Nhiễm Nhiễm nở nụ cười hiền hậu, chủ động biện bạch giúp Tô Mạch:

- Bác ơi, con người Tô Mạch rất tốt ạ. Trước đây chúng cháu đã từng làm việc cùng nhau. Chuyện lần trước chỉ là hiểu lầm. Minh Trạch đã nói hết với cháu rồi. Có người cố ý hại anh ấy, chuyện không liên quan gì đến Tô Mạch. Tô Mạch cũng là người vô tội thôi ạ.

Mẹ Thiệu Minh Trạch nghe thế có chút hậm hực, hận là không rèn sắt thành thép được.

- Nha đầu ngốc, cháu thật thà quá! Lại còn cô ta là người tốt. Minh Trạch là đàn ông, không nhìn thấu tâm tư cô ta thì thôi, nhưng cháu đừng học nó, phải đề phòng cô ta một chút. Cháu nghe bác đi, bác không xui dại cháu đâu.

Nhiễm Nhiễm mỉm cười không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, sau đó cùng bà đi chào hỏi các quý bà khác. Khi nghỉ giải lao trong buổi đấu giá, cô lại gặp Tô Mạch ở hành lang nhà vệ sinh. Nhiễm Nhiễm nhìn trước sau, thấy không có ai, cô bèn chặn trước Tô Mạch, cười khẩy nói:

- Cô Tô, chúng ta có duyên thật. Thế giới này lớn như vậy mà tôi và cô lần nào cũng nhắm trúng một người đàn ông.

Tô Mạch nhìn xuống, hơi nhếch khóe môi, khẽ nói:

- Hạ tiểu thư, tôi không biết cô đang nói gì.

- Cô biết. Chắc chắn là cô biết. – Nhiễm Nhiễm cười, ngẩng đầu lên nhìn nét mặt của Tô Mạch, hỏi:

- Cô còn yêu Thiệu Minh Trạch, đúng không?

Nét mặt Tô Mạch cứng đờ, rồi cô ta mau chóng phản bác:

- Không phải, cô hiểu lầm rồi. Bây giờ tôi và anh ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi.

Nhiễm Nhiễm cười mỉa mai:

- Tô tiểu thư, phạm vi bạn bè bình thường của cô rộng quá đấy! Lâm Hướng An cũng là bạn bè bình thường sao?

Tô Mạch không trả lời, chỉ đanh mặt nói:

- Xin cô tránh ra, tôi muốn đi qua.

Từ trong nhà vệ sinh cách đó không xa có người đi ra. Nhiễm Nhiễm từ tốn tránh sang bên một bước, mỉm cười nhường đường cho Tô Mạch.

Khi buổi đấu giá kết thúc, vừa hay Thiệu Minh Trạch có việc gần đó nên tiện thể qua đón Nhiễm Nhiễm về. Nhiễm Nhiễm vốn định bảo Thiệu Minh Trạch đưa mẹ về rồi hai người về sau, nào ngờ mẹ anh lại giục hai người đi trước, còn cười nói:

- Mẹ có tài xế riêng rồi, hai đứa về trước đi. Minh Trạch, lái xe chậm một chút. Nhớ chăm sóc Nhiễm Nhiễm cẩn thận đấy.

Thiệu Minh Trạch cũng chẳng khách sáo với mẹ, anh gật đầu rồi dắt tay Nhiễm Nhiễm đi về chỗ mình đỗ xe. Khi Minh Trạch mở cửa xe cho cô, cô bỗng kéo anh lại và hôn lên môi anh. Anh hơi ngạc nhiên, mỉm cười hỏi:

- Lại muốn làm loạn gì đây?

Nhiễm Nhiễm nhướng mày đáp:

- Sắc đẹp ở ngay trước mắt, không kìm nổi lòng.

Cô nói như vậy khiến Thiệu Minh Trạch phì cười, cúi xuống hôn lên môi cô, cười nói:

- Có qua có lại, thế mới công bằng.

Xe đi khá xa, Nhiễm Nhiễm mới nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Tô Mạch đứng trước cửa quán rượu như người mất hồn nhìn theo hướng họ rời xa. Nhiễm Nhiễm bỗng cảm thấy rất vui, không kìm được bật cười. Thiệu Minh Trạch ngồi bên ghế lái lấy làm lạ liếc nhìn cô, hỏi:

- Có chuyện gì mà em vui thế?

Nhiễm Nhiễm thầm nghĩ: Lén lút làm chuyện khiến người ta ghét bỏ thì quyết không thể lôi ra kể cho anh nghe được. Nếu không, Thiệu Minh Trạch lại nghĩ rằng cô biến thái. Có điều, hành động của cô lúc này thật sự sắp biến thái rồi. Cô chuyển đề tài hỏi Thiệu Minh Trạch:

- Sao anh về sớm thế?

Chiều Chủ nhật nào Thiệu Minh Trạch cũng cùng mấy người bạn đi chơi bóng, thường là ăn cơm tối xong anh mới về, nhưng hôm nay lại về sớm hơn một chút. Thiệu Minh Trạch nghe cô hỏi chuyện này, mặt lộ rõ vẻ bực tức, nói:

- Anh Hoàng đòi đi ăn đồ Ấn Độ. Anh ghét mấy thứ đó nên không đi.

Nhiễm Nhiễm “ồ” một tiếng, cười mắng anh lập dị, bỗng cô nổi hứng, nói:

- Chúng ta đi siêu thị mua thức ăn, em nấu cơm cho anh ăn nhé.

Thiệu Minh Trạch hơi bất ngờ, không kìm nổi quay lại nhìn cô, hỏi:

- Hôm nay thật sự em không gặp chuyện gì vui chứ?

Nhiễm Nhiễm cười hì hì lắc đầu:

- Chẳng phải là muốn lấy lòng anh sao? Đừng nói nhiều nữa, anh có đi không?

- Đi, tất nhiên là đi. – Thiệu Minh Trạch đáp, nét mặt vui hẳn lên. Anh mỉm cười nói:

- Anh thấy hay là chúng ta không cần đi siêu thị đâu. Anh đưa em đến khu chợ phía đông. Nghe nói đồ ăn ở đó rất phong phú. Thứ gì cũng có.

Hai người bàn xem mua gì rồi lái xe đến khu chợ lớn nhất thành phố Tây Bình, xách túi lớn túi nhỏ về nhà. Tài nghệ nấu ăn của Nhiễm Nhiễm không tồi. Không ngờ cũng có lúc cô được trổ tài bếp núc với Thiệu Minh Trạch. Hai người bận rộn trong bếp hai tiếng đồng hồ để làm ra cả một bàn đầy thức ăn.

Nhiễm Nhiễm lấy chai rượu vang ra, Thiệu Minh Trạch sợ cô đau dạ dày nên ngăn cô đừng uống nhiều, nhưng cô chẳng quan tâm mà uống hơi nhiều một chút. Cô mượn rượu ôm Thiệu Minh Trạch lắc lư, miệng nói chẳng rõ lời:

- Minh Trạch, chúng ta kết hôn đi. Em muốn sinh con. Người ta nói độ tuổi tốt nhất để phụ nữ sinh con là hai mươi tám. Năm nay, em hai mươi bảy rồi, nếu không kết hôn e là sẽ không kịp mất.

Thiệu Minh Trạch nghe vậy dở khóc dở cười, ấp úng trong miệng, nói:

- Ừ. Chúng ta kết hôn.

Anh bế cô vào phòng tắm, cô lại đẩy anh xuống bồn. Hơi nước bốc lên bỗng trở nên lấp lánh đầy màu sắc dưới con mắt của người đã ngấm men rượu như cô, đẹp đẽ đến mức có thể tràn lan như nước. Bờ môi mịn màng của cô hôn một đường uyển chuyển vào giữa cơ thể anh. Ban đầu, anh còn khẽ phản kháng, nhưng sau đó thì hoàn toàn mất lí trí để mặc mình chìm đắm dưới đôi môi cô, cam tâm tình nguyện để mình đắm chìm trong sự dịu dàng của cô.

Cô ngẩng lên nhìn anh, cười hi hi hỏi:

- Minh Trạch, anh có yêu em không?

Anh không trả lời, kéo Nhiễm Nhiễm xuống thấp, dùng môi bịt chặt miệng cô, dùng cơ thể để trả lời câu hỏi của cô. Phòng tắm trở nên lộn xộn, mọi thứ đều rơi xuống nền. Cô bị anh làm cho kiệt sức, thở hổn hển cầu xin:

- Minh Trạch, em sai rồi. Anh tha cho em đi, em sai rồi.

Nhưng giọng dịu dàng nũng nịu của cô càng khiến anh thêm hưng phấn, không chịu ngừng nghỉ. Lúc này, Nhiễm Nhiễm mới biết hối hận thật sự không nên mượn rượu trêu chọc anh trong nhà tắm. Cô thầm chửi rủa người viết sách là kẻ lừa gạt, phòng tắm mới là nơi không tốt đẹp gì.

Cuối cùng, cơ thể cô mềm nhũn, được Thiệu Minh Trạch bế ra.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3