Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt - Chương 44

Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Chương 44: Bụi về với bụi

Trần Đình Phương đi qua, liếc mảnh giấy kia một cái, hơi cau mày nhưng chỉ nói: “Nếu ngươi không muốn dâng bản tấu chương này lên thì cứ coi như hôm nay ta chưa từng nói gì, ta sẽ nghĩ biện pháp khác.”

Mạnh Cảnh Xuân trầm mặc không nói, vụ án này đúng là thuộc về chức trách của nàng, đồng thời cũng là tâm bệnh của nàng, nhưng cứ bị tùy tiện cuốn vào như thế này, nàng thật sự còn chưa có cái dũng khí đó.

Trần Đình Phương lại liếc nhìn nàng thêm cái nữa, cuối cùng mím chặt môi rồi vội vàng rời đi.

Đợi sau khi hắn đi, Mạnh Cảnh Xuân lấy lại bình tĩnh, cất thư của Thẩm Anh vào trong tay áo, vội hỏi Ngưu quản gia mấy bức thư mà sáng nay Thẩm Anh để trong xe ngựa giờ ở đâu. Ngưu quản gia trả lời là đã cất vào thư phòng, nàng liền vội vàng đi sang thư phòng, tìm bức thư của Đinh Hiếu Sinh, cất vào trong ngực, lại vội vàng gọi Ngưu quản gia, bảo là phải đi ra ngoài một chuyến, sau đó chui đầu vào trong xe ngựa đi về hướng Đại Lý tự.

Nàng chắc chắn Thẩm Anh không biết rõ về chuyện thay xà đổi cột trước khi tuyển chọn Thái tử phi, không thì hắn sẽ không bí mật sai Đinh Hiếu Sinh đi điều tra những chuyện tiếp theo của án Hàn Chí Thanh. Nàng đoán, có lẽ vào ngày chúc thọ của Trần Uẩn, Thẩm Anh nghe lén ở hậu viện Trần phủ cùng với nàng, sau đó nổi lên nghi ngờ, mới đặc biệt đi điều tra. Có thể là đã tra ra một ít manh mối, nên mới bảo Đinh Hiếu Sinh đi tìm hiểu, chỉ vì muốn xác nhận lại mà thôi.

Thẩm Anh đã ở trong triều nhiều năm, phần thận trọng này, cuối cùng nàng cũng không thể sánh bằng.

Nàng đến Đại Lý tự vào đêm khuya, tiểu lại trực đêm đã ngủ. Phí sức gõ cửa một lúc lâu mới có tiểu lại khoác áo ngoài đi ra mở cửa cho nàng. Tiểu lại kia đã gặp nàng sáng nay, chợt tỉnh lại hỏi: “Sao Mạnh bình sự lại đến đây nữa?”

Nàng nói: "Sáng nay tới, không cẩn thận làm rớt đồ bên trong, đột nhiên nhớ ra nên đến lấy.”

Khi tiểu lại kia vẫn còn ngáp, nàng đã cầm nến nhẹ chân bước vào phòng lưu trữ, lấy hồ sơ vụ Hàn Chí Thanh xuống, từ bên trong lấy ra những ghi chép liên quan đến nữ quyến của Hàn Chí Thanh, nhanh chóng để vào trong ngực, vuốt phẳng vạt áo phía trước rồi ung dung đi ra, bỏ nến xuống một bên.

Tiểu lại kia hỏi: "Mạnh bình sự tìm thấy không?”

Mạnh Cảnh Xuân nâng cổ tay, lộ ra vòng tay đỏ: “Tìm thấy, vì đây là tín vật rất quan trọng nên muộn như vậy mà vẫn đến quấy rầy, thật ngại quá.”

Tiểu lại kia lại ngáp một cái, nói: “Không sao không sao, Mạnh bình sự đi đường cẩn thận."

Mạnh Cảnh Xuân lập tức đi thẳng xuống bậc thang không quay đầu lại, xe ngựa đậu bên ngoài, nàng chui vào, hít sâu một hơi. Dù sao đi nữa, tấu chương này là phải viết. Còn Nhị điện hạ cùng Thái tử ra sao, nàng không muốn chú ý đến, mấy loại chuyện đấu đá thế này, một tiểu lại như nàng, ngay cả tư cách chọn phe cũng không có nữa là.

Tối nay Trần Đình Phương vội tới vội đi, Mạnh Cảnh Xuân chưa hề thấy dáng vẻ này của hắn, tuy bề ngoài vẫn ra vẻ bình tĩnh thong dong, nhưng nét buồn rầu trên mặt đã nói lên, đây là một chuyện cực lớn.

Nàng về phủ viết tấu chương cả đêm, để ý kỹ càng, đắn đo cân nhắc tìm từ, chỉ sợ viết sai. Thẩm Anh một đêm không về, trời đã sắp sáng, Mạnh Cảnh Xuân mơ màng lảo đảo đứng lên, cất tấu chương vào trong tay áo, đi đến nha môn.

Đã là mười bảy tháng giêng, hôm nay nên vào triều thì vào triều, nên đến nha môn họa mão thì họa mão, lẽ ra mọi thứ nên trở lại quỹ đạo như trước tết. Nhưng khi Mạnh Cảnh Xuân đến Đại Lý tự, lại thấy Từ Chính Đạt vác khuôn mặt xám xịt đến nha môn, liền đoán được hôm nay không thượng triều.

Đám đồng liêu chẳng qua cũng chỉ bái chào nhau, nói vài câu chúc phúc, hình như không có ai biết được những chuyện xảy ra trong cung.

Mạnh Cảnh Xuân hàn huyên vài câu với đồng liêu, lại có phần ngồi không yên. Thẩm Anh suốt đêm không về, không biết bây giờ đang ở Chính sự đường hay vẫn ở trong cung, cũng không biết chuyện này rốt cuộc sẽ tiến triển đến đâu, có phải Trần Đình Phương sẽ thực sự làm chuyện gì đó hay không. Trong cung chậm chạp không có động tĩnh truyền ra, sóng êm gió lặng như thế này, lại giống như một đám mây đen u ám nặng trĩu, báo trước cơn mưa to.

Khi nàng đang lo lắng không yên, trong cung có người tới, triệu nàng tiến cung gấp.

Mạnh Cảnh Xuân hít sâu một hơi, chắc là Trần Đình Phương đã làm gì đó, không thì không thể nào trực tiếp gọi nàng qua như vậy. Từ Đại Lý tự đến trong cung chẳng qua chỉ mất thời gian hai nén nhang, Mạnh Cảnh Xuân lại cảm thấy dài dằng dặc.

Nội thị đưa nàng trực tiếp đến ngự thư phòng, Thẩm Anh, Ngụy Minh Tiên, Trần Đình Phương cùng Thái tử đều ở đây, lại không thấy Nhị điện hạ.

Mạnh Cảnh Xuân không dám ngẩng đầu, vừa vào phòng liền lập tức quỳ xuống, cũng không lên tiếng, chỉ nghe Hoàng thượng nói: "Trần Hàn lâm nói, ngươi vẫn luôn âm thầm điều tra vụ án Hàn Chí Thanh, có chuyện này sao?”

Mạnh Cảnh Xuân đành phải quyết tâm, bình tĩnh nói: “Bẩm bệ hạ, quả thực là có chuyện này.”

"Tam Pháp ty đã kết án, ngươi lại còn tự ý tra?” Trong giọng nói mơ hồ nén giận.

Mạnh Cảnh Xuân nghe, nắm chặt tay thành quyền dưới ống tay áo.

Nàng đánh bạo nói: “Vi thần thiết nghĩ, tuy vụ án Hàn Chí Thanh đã kết thúc, nhưng quá mức vội vàng, vẫn có đầy rẫy điểm đáng ngờ. Vi thần từng viết trong tấu chương trình lên, lập chí muốn tra rõ vụ này, không biết bệ hạ có còn nhớ hay không.”

"Tra lâu như vậy, có tra được gì không?”

Mạnh Cảnh Xuân thầm hít một hơi: “Theo như lời nói của Châu mục Sâm Châu Đinh Hiếu Sinh, nữ quyến Hàn phủ được thả lúc đó, đa số đều đi nhờ vả họ hàng xa hoặc là về nhà mẹ đẻ, nhưng trong đó lại có một người bị đưa đến kinh thành, hơn nữa còn có người sắp xếp chỗ ở cho người này ở ngoại ô.”

“Người nào?”

Mạnh Cảnh Xuân nói: “Là tiểu nữ nhi của Hàn Chí Thanh……”

Nàng thấy Hoàng thượng cũng không hỏi thêm gì, liền lập tức nói tiếp: "Lúc ấy trong hồ sơ có ghi, vị tiểu nữ nhi này có dung nhan tuyệt đẹp, chân trái lại có sáu ngón chân, thần nhớ rất rõ ràng. Mà... trên phố gần đây cũng có lời đồn đãi, bảo là chân trái của Thái tử phi đương triều cũng có sáu ngón chân. Vi thần cả gan xin Ngụy đại nhân chứng thực, có phải lệnh tiểu thư quả thực có sáu ngón chân hay không? Hay đây chẳng qua chỉ là lời đồi đãi?”

Ngụy Minh Tiên quỳ một bên, không hề lên tiếng.

Mạnh Cảnh Xuân quay đầu sang hỏi: "Chẳng lẽ Ngụy đại nhân lại không biết chân của lệnh tiểu thư có bao nhiêu ngón hay sao?”

Nàng hơi hung hăng hùng hổ, Ngụy Minh Tiên không nói chuyện, Thái tử lại đáp lời: "Láo xược, hỏi ngươi vụ án Hàn Chí Thanh, lại kéo đến trên người Thái tử phi!”

Mặt nàng không đổi sắc, nói: "Vi thần chỉ là cảm thấy quá khéo, hơn nữa lời đồn nói rất giống thật, không thể không khiến người ta sinh nghi.”

Thẩm Anh ở một bên nói: "Mạnh bình sự, hôm qua Thái tử phi vừa mới qua đời, vào lúc này há có thể nói những lời quá giới hạn như thế?”

Mạnh Cảnh Xuân vội vàng nằm rạp xuống, kinh hoảng nói: "Vi thần sợ hãi! Thật sự sợ hãi! Không biết..."

Trên mặt Trần Đình Phương không có biểu cảm gì, nhìn Mạnh Cảnh Xuân diễn kịch, thật lâu sau mới mở miệng nói: "Thẩm đại nhân, lời đồn đãi này cũng không phải chỉ có một mình Mạnh bình sự nghe được, những lời vừa rồi của nàng cũng không phải là vô căn cứ. Hạ quan mới nãy cũng đã nói qua, thân phận của Thái tử phi thật sự rất đáng nghi, nếu quả thật là có người cố ý dùng tiểu nữ nhi của Hàn Chí Thanh đến thay thế thiên kim của Ngụy đại nhân để vào cung, đây chính là tội lớn, không thể không điều tra cẩn thận.”

Thẩm Anh lại nói: "Chỉ dựa vào mấy lời đồn đãi nhảm nhí trên phố cùng với suy đoán này, liền hoài nghi như vậy, đối với người đã qua đời thật sự là rất không tôn trọng."

Giọng điệu Trần Đình Phương có phần hăm dọa: "Thẩm đại nhân nói lời này, nghe như tin chắc là Thái tử phi trong sạch vậy. Nếu muốn gạt bỏ mối hoài nghi này, đi khám nghiệm tử thi chẳng phải là được rồi sao? Chuyện sáu ngón chân mà Mạnh bình sự vừa mới nhắc tới, đi xét nghiệm một lần, nếu cả hai chân của Thái tử phi đều có năm ngón, đương nhiên là không cần thanh minh cũng vẫn trong sạch.”

Thái tử hung hăng quở trách: “Sao có thể để cho ngươi càn quấy!”

Trần Đình Phương gằn giọng nói: “Nếu Thái tử điện hạ cảm thấy khám nghiệm tử thi chính là càn quấy, vậy thì không cần khám nghiệm tử thi nữa. Cung nữ hầu hạ bên người Thái tử phi, nhất định phải biết chuyện sáu ngón chân là thật hay giả, gọi tới hỏi một phen là được!”

Mạnh Cảnh Xuân nghe giọng điệu này, thầm nghĩ đây không giống như đã giằng co cả đêm, ngược lại như là vừa mới tập hợp đông đủ, bắt đầu tranh chấp không lâu. Vậy chẳng lẽ lời nói của Trần Đình Phương trước đó, Thẩm Anh bị giữ lại cùng với Ngụy Minh Tiên vội vàng vào cung này nọ, chỉ là lừa nàng?

Tối hôm qua nàng thậm chí còn lo sợ có người sẽ cố ý hủy chứng cứ chính là đống hồ sơ ghi chép chuyện sáu ngón chân kia, nên phải lén lút cầm ra, xem ra là nàng lo lắng suông rồi. E là hôm nay Trần Đình Phương đi đầu bới móc, gọi nàng đến đây cũng chỉ là để nói về chuyện sáu ngón chân mà thôi. Đương nhiên nàng không thể dâng tấu, cũng không thể trình chứng cứ lên trên, không thì vừa nhìn đã biết là trước đó có chuẩn bị, như vậy ngược lại sẽ lớn chuyện.

Khi không khí đang rơi vào thế giằng co, Ngụy Minh Tiên lại chợt cúi rạp người xuống, nói: "Vi thần phạm tội khi quân, dù có chết muôn lần cũng không đền nổi.”

"Ngươi có tội gì?"

Mạnh Cảnh Xuân nghe giọng nói lạnh lẽo rét buốt của Hoàng thượng, trong lòng không tránh khỏi rơi lộp bộp.

Ngụy Minh Tiên nói: “Tiểu nữ nhi của vi thần vì chưa cưới có thai nên đã tự sát vào đêm ngay trước ngày tuyển chọn, Thái tử điện hạ hiếp bức vi thần lấy tiểu nữ nhi của Hàn Chí Thanh thay thế tiểu nữ tham gia tuyển chọn, gần một năm nay vi thần xấu hổ khó ngủ, tự biết đã làm loạn triều cương, xin bệ hạ..."

Ông còn chưa nói hết lời, một xấp tấu chương trên ngự án đã bị quét xuống, trong đó có hai cuốn vừa vặn nện vào đầu Mạnh Cảnh Xuân. Mạnh Cảnh Xuân bị dọa đến gần như ngừng thở, nhịn xuống cơn đau, im re không dám nhúc nhích. Ngụy Minh Tiên quỳ bên cạnh như nhớ đến đứa con gái đã chết của mình, trong lòng đau thương khôn xiết, lập tức nước mắt đầm đìa.

"Đồ vô liêm sỉ!”

Thái tử quỳ xuống, nói: "Phụ hoàng minh giám, nhi thần hoàn toàn không biết gì về chuyện này.”

"Hoàn toàn không biết gì?” Trần Đình Phương chợt thản nhiên cười lên, "Nhị điện hạ đi Sâm Châu phá án, Ngụy đại nhân hộ tống, trong đó thả bao nhiêu người, khi nào thả, đương nhiên Ngụy đại nhân là người rõ ràng nhất. Nhưng sau khi về kinh lại làm ra vẻ như hoàn toàn không biết gì, đổ toàn bộ chuyện này lên người Nhị điện hạ, còn mình thì thoát sạch sành sanh. Tất nhiên hạ quan không tin Ngụy đại nhân có lý do gì để làm ra loại chuyện này, về phần rốt cuộc là do ai sai khiến, trong lòng Ngụy đại nhân hiểu rõ hơn ai hết. Nếu bây giờ người sai khiến lại thề son sắt, bảo là mình hoàn toàn không biết gì cả, vở kịch này có phải diễn quá gượng rồi hay không?”

Ngay sau đó hắn nhìn sang Mạnh Cảnh Xuân, nói: “Mạnh bình sự, ngươi có tra ra được gì khác trong vụ án Hàn Chí Thanh hay không? Chẳng lẽ chỉ vỏn vẹn có chuyện sáu ngón chân này thôi?”

"Vi thần..." Đầu óc Mạnh Cảnh Xuân xoay chuyển rất nhanh, nàng vừa định mở miệng nói, Nhị điện hạ thả tiểu nữ nhi của Hàn Chí Thanh trước, sau đó bị Ngụy Minh Tiên dẫn dụ mới thả những người khác, nhưng đã bị Thẩm Anh cắt ngang.

Thẩm Anh thong thả nói: “Hôm nay Trần Hàn lâm bày ra dáng vẻ như thông hiểu mọi việc, vậy còn tìm một tiểu lại bát phẩm của Đại Lý tự đến làm nền làm chi? Luận về tin tức nhanh nhạy, ai có thể sánh bằng một phần của Trần Hàn lâm chứ?”

Trần Đình Phương cười lạnh, nhìn thoáng qua Mạnh Cảnh Xuân quỳ rạp không nói, cuối cùng chuyển về phía Hoàng thượng, giọng nói cũng dịu đi: “Chắc Nhị điện hạ say rượu đã tỉnh, sao bệ hạ không mời Nhị điện hạ tới đối chất? Nếu thật sự Nhị điện hạ cùng Thái tử phi có quan hệ thầm kín, vậy Thái tử phi kia rốt cuộc có thân phận thế nào, trước khi nàng biến thành Thái tử phi thì có dính dáng gì với Nhị điện hạ, chẳng lẽ Nhị điện hạ còn không biết rõ hay sao?”

Không khí trong phòng nhất thời lạnh buốt, mọi người đều nín thở đợi Hoàng thượng quyết định, cuối cùng ông mở miệng nói: “Bảo hắn đến đây.”

Triệu công công đứng một bên lập tức khom người lui ra, vội vội vàng vàng rời khỏi ngự thư phòng.

Trong không khí giằng co này, Mạnh Cảnh Xuân bị dọa đến mức sau lưng đã mướt mồ hôi lạnh. Hành vi cá chết lưới rách của Trần Đình Phương hôm nay, thật sự có ý tứ như được ăn cả ngã về không, chỉ cần qua hôm nay chứ không màng đến bình an của quãng đời sau này.

Nhưng một nén nhang trôi qua, Triệu công công lại vội vàng chạy tới, ngã xuống đất, đau thương thảm thiết nói: "Nhị điện hạ uống thuốc, hiện tại đã…… qua đời!”

Mạnh Cảnh Xuân chỉ thấy không khí hoàn toàn ngưng trệ, ngay sau đó lại thêm một đống tấu chương, kể cả giá bút nghiên mực cũng đều bị quét xuống đất.

Giọng Hoàng thượng đã tức đến phát run, ngón tay chỉ Thái tử, lại nhất thời nói không ra lời.

Trần Đình Phương căn bản như không ngờ đến, cho dù nỗ lực cố gắng chống đỡ, cũng nôn ra một búng máu.

"Ngươi làm ra những chuyện như vậy!” Trong giọng nói lộ ra đau thương cùng với phẫn nộ bị áp chế, "Ngươi lộng quyền kết đảng, trẫm cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt. Nhưng đệ đệ kia của ngươi, trời sinh đần độn, không hề có lòng dạ gì, ngươi lại hết lần này tới lần khác vây hắn vào trong cảnh khốn cùng, giết hại anh em, bức hắn tới hoàn cảnh như thế này, quả thực là nhẫn tâm y như mẫu hậu ngươi!”

Hoàng thượng nhất thời thở gấp, tay chống lên ngự án, toàn thân đều phát run, như đã hạ quyết tâm: “Người đâu... Bắt đứa con bất hiếu này, giam vào thiên lao. Truyền ý chỉ của trẫm, ngay hôm nay... phế bỏ Thái tử."

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3