Bạch Dạ Hành - Chương 21
Hơi say rồi. Đã bao nhiêu năm không uống rượu một mình rồi nhỉ? Cô không tìm được câu trả lời, lâu đến nỗi cô không thể nhớ nổi nữa. Đáng buồn là chẳng có lấy nửa gã đàn ông đến bắt chuyện với cô. Trở về căn hộ, bật đèn trong phòng, cánh cửa kính hiện lên bóng dáng của chính mình, vì lúc ra ngoài cô không kéo rèm cửa lại. Nishiguchi Namie bước lại gần cửa kính, tâm trạng càng nặng nề hơn. Váy bò ngắn, áo khoác bò phối với áo phông màu đỏ, chẳng hợp với cô chút nào. Cho dù lục lại đám quần áo hồi trước, cố làm ra vẻ trẻ tuổi thì cũng chỉ khiến mình thêm khó coi mà thôi, dám học sinh cấp III kia nhất định cũng nghĩ như thế. Cô kéo rèm cửa lại, tiện tay cởi bỏ quần áo ngoài, chỉ mặc mỗi đồ lót ngồi phịch xuống trước bàn trang điểm. Một gương mặt phụ nữ với làn da đã mất đi độ sáng bóng xuất hiện trong gương. Cặp mắt không còn long lanh nữa. Gương mặt ấy thuộc về một người phụ nữ đang sống uổng phí cuộc đời, ngày một già đi. Cô kéo chiếc túi lại, lấy thuốc và bật lửa bên trong ra, châm lửa, phả khói về phía bàn trang điểm. Gương mặt cô trong gương lập tức như được phủ một lớp lụa mỏng. Nếu lúc nào trông cũng thế này thì tốt biết mấy, cô thầm nghĩ, như vậy sẽ không nhìn thấy những nếp nhăn nhỏ nữa, Đoạn phim người lớn vừa nãy chiếu trong căn hộ kia sống lại trong tâm trí cô.
“Cô tham gia với chúng tôi một lần xem sao nhé? Nhất định sẽ không hối hận đâu. Cuộc sống ngày nào cũng như ngày nào thì còn ý nghĩa gì nữa chứ? Yên tâm, đảm bảo rất vui. Thi thoảng phải tiếp xúc với trai trẻ một chút, bằng không sẽ càng già nhanh hơn đó.”
Hôm kia, đàn chị trong công ty Kawata Kazuki đã rủ rê cô. Nếu là bình thường, chắc chắn cô sẽ từ chối luôn, nhưng có một thứ đã thúc vào lưng cô. Đó chính là suy nghĩ, nếu không tranh thủ hiện tại để thay đổi bản thân, có thể sau này sẽ hối hận cả đời. Mặc dù còn do dự, song cô vẫn nhận lời, vì chuyện này mà Kazuko hết sức phấn chấn. Thế nhưng, cuối cùng Namie vẫn bỏ chạy, cô không thể đặt mình vào cái thế giới dị thường ấy. Bộ dạng Kazuko dốc hết thủ đoạn ra để dụ dỗ cậu học sinh cấp III khiến cô thấy trào lên cảm giác khó chịu muốn nôn mửa. Có điều, cô không cho rằng chuyện ấy là xấu. Một số phụ nữ có thể thư giãn bằng việc đặt mình vào tình cảnh ấy, chỉ có điều, cô không phải loại người đó. Cô nhìn quyển lịch trên tường, ngày mai lại phải đi làm rồi, cô đã lãng phí ngày nghỉ quý giá vì chuyện nhạt nhẽo này. Cô Nishiguchi hôm qua đi hẹn hò à? Cứ nghĩ đến vẻ mặt của sếp và đám nhân viên hậu bối sẽ hỏi câu đó bằng giọng điệu châm chọc là tâm trạng cô lại thêm nặng nề. Ngày mai phải đi làm sớm nhất, sau đó dồn hết tâm trí vào công việc. Như vậy, bọn họ hẳn sẽ khó lòng bắt chuyện với cô được? Đặt đồng hồ báo thức sớm hơn một chút...
Đồng hồ? Cầm lược lên chải tóc được hai ba cái, bàn tay Namie dừng lại, cô sực nhớ tới một chuyện. Cô đột nhiên giật bắn mình, mở cái túi bên cạnh ra, bới tung các thứ bên trong, nhưng vẫn không tìm thấy.
Chết rồi! Namie cắn môi. Xem ra cô quên mất không mang về rồi, vả lại còn để nó ở một nơi không ra sao nữa. Đó là đồng hồ đeo tay. Không phải loại đắt tiền gì nên cô dễ dàng đeo nó đi khắp nơi. Cô cho rằng có đánh mất cũng không thấy xót ruột. Kỳ lạ là bao lâu nay nó vẫn không mất, cứ vậy mà dần dần nảy sinh tình cảm...một chiếc đồng hồ như vậy đấy. Cô nhớ ra rồi, nhất định là sau khi đi vệ sinh. Lúc rửa tay, như thường lệ, cô cởi nó ra mà không nghĩ ngợi gì sau đó thì quên béng mất. Cô cầm điện thoại lên. Đành phải làm phiền Kawata Kazuko thôi, không nhờ chị ta thì không thể nào liên lạc với cậu trai trẻ tên Ryo kia được. Tất nhiên cô không muốn làm vậy. Hẳn Kazuko sẽ nói gì đó về việc cô bỏ về giữa chừng, nhưng chuyện này không thể không xử lý. Namie lấy cuốn sổ điện thoạitrong túi xách ra, vừa nhìn số vừa quay. Cũng may Kazuko đã về đến nhà. Biết người gọi điện là Namie, chị ta thốt lên một tiếng “ôi chà” đầy bất ngờ, bao hàm cả chút chế giễu.
“Em xin lỗi chuyện lúc nãy.” Namie nói, “Em cũng không biết là thế nào nữa, chỉ là có chút... không muốn tham gia nữa.”
“Không sao, không sao cả.” Giọng Kazuko nghe rất thoải mái, “Có lẽ không hợp với cô... Xin lỗi. Chính tôi phải xin lỗi cô mới đúng.”
Chuyện vặt vãnh như thế mà đã bỏ chay mất dép rồi, cô thật là vô dụng... Namie có cảm giác như chị ta nói thế.
“Chuyện là, thật ra...” Namie nói ra chuyện chiếc đồng hồ đeo tay. Cô nói, chắc là để trên bệ rửa mặt, không biết Kazuko có trông thấy không.
Nhưng câu trả lời của Kazuko là, “Tôi không thấy.”
“Nếu có người thấy thì chắc sẽ nói với tôi. Như thế tôi đã cầm hộ cô rồi.”
“Thế ạ?!...”
“Cô chắc chắn là quên ở đó chứ? Hay là, để tôi nhờ người xem hộ cô.”
“Không cần đâu ạ. Chị đã nói vậy thì chắc không có rồi. Có lẽ không phải ở đó, để em tìm ở chỗ khác.”
“Vậy à? Không tìm thấy thì báo lại cho tôi nhé.”
“Vâng ạ, ngại quá đi mất, muộn thế này rồi còn quấy rầy chị.”
Namie nhanh chóng dập máy, thở dài một tiếng. Tính sao bây giờ? Nếu mặc kệ cái đồng hồ đó, sự việc sẽ trở nên đơn giản. Vốn dĩ, cô luôn cho rằng đánh mất cũng chẳng sao cả. Lần này cũng vậy, nếu rơi ở nơi nào khác, chắc cô đã không do dự mà bỏ qua luôn rồi. Nhưng tình huống hiện giờ lại khác, không thể để cái đồng hồ ở chỗ ấy được. Namie hết sức hối hận, biết rõ là sẽ đến nơi như thế, lại còn đeo cái đồng hồ ấy làm gì chứ? Cô có tới mấy chiếc đồng hồ đeo tay cơ mà. Sau khi rít vài hơi thuốc cô dập điếu thuốc vào gạt tàn, chăm chú nhìn một điểm trên không trung. Chỉ có một cách thôi, cô nghĩ đi nghĩ lại trong đầu băn khoăn không biết làm thế liệu có quá khinh suất hay không. Cuối cùng, cô cảm thấy cách này có vẻ khả thi. Ít nhất, hẳn cũng không có nguy hiểm. Cô liếc nhìn đồng hồ trên bàn trang điểm, đã hơn mười giờ rưỡi. Khoảng hơn mười một giờ Namie ra khỏi nhà. Để tránh bị người ta để ý, thời gian càng muộn càng tốt, nhưng nếu muộn quá, sẽ không thể bắt kịp chuyến tàu điện ngầm cuối cùng. Ga tàu điện ngầm gần căn hộ của cô nhất là ga Hanazonocho trên tuyến Yotsubashi, muốn đến ga Tây Nagahori cần phải đổi tàu ở Namba.
Toa tàu rất vắng. Vừa ngồi xuống, cửa sổ đối diện liền phản chiếu bóng dáng cô, một người đàn bà đã ba mươi mấy tuổi đầu, đeo kính gọng đen, mặc áo thể thao, quần bò, dáng vẻ chẳng có chút nữ tính. Thế này vẫn thoải mái hơn nhiều, cô thầm nhủ. Đến Tây Nagahori, cô liền theo con đường ban ngày đã đi cùng Kawata Kazuko. Khi ấy, Kazuko cực kỳ háo hức, còn bảo rằng chị ta rất chờ mong, không biết mấy cậu học sinh như thế nào sẽ xuất hiện. Namie ngoài miệng thì phụ họa theo, nhưng từ lúc ấy trong lòng cô đã muốn đánh trống lui quân rồi. Cô dễ dàng tìm được tòa chung cư ấy, lên tầng ba, đứng trước cửa phòng số 304. Cô ấn chuông cửa, tim đập thình thịch.
Không ai trả lời. Cô lại ấn thêm lần nữa, vẫn im phăng phắc, Namie thở phào một hơi, đồng thời tâm trạng cũng trở nên căng thẳng, vừa nhìn xung quanh, vừa mở nắp đồng hồ đo nước ở cạnh cửa. Ban ngày, cô đã trông thấy Kawata Kazuko lấy chìa khóa dự phòng từ phía sau ống nước.
“Sau khi thành khách quen, sẽ cho chúng ta biết chìa khóa dự phòng giấu ở đâu.” Kazuko vui vẻ nói.
Namie thò tay vào cùng chỗ ấy, đầu ngón tay chạm phải thứ gì đó. Cô không kìm được, thở phào nhẹ nhõm. Cô dùng chìa khóa dự phòng mở khóa, rón rén đẩy cửa ra. Đèn trong nhà đang bật sáng, nhưng tiền sảnh không có giày, quả nhiên không có người ở đây. Mặc dù vậy, cô vẫn hết sức cẩn thận đi vào trong, không dám phát ra âm thanh nào. Bàn ăn được dọn dẹp sạch sẽ lúc ban ngày giờ là một đống bừa bãi. Mặc dù Namie không hiểu lắm, nhưng có thể nhận ra đó là những linh kiện chi tiết của thiết bị điện và máy đo. Dàn âm thanh à? Cô thầm nghĩ, hay là đang sửa máy chiếu? Dù thế nào chăng nữa, đều giống như có người đang dang dở công việc. Cô hơi luống cuống, nhất định phải tìm thấy cái đồng hồ trước khi người đó quay lại. Cô tìm kiếm ở chỗ bệ rửa mặt bé xíu. Nhưng cái đồng hồ không có ở đó. Có người thấy nó rồi sao? Nếu là vậy, tại sao không giao cho Kawata Kazuko? Cô bắt đầu thấy lo lắng. Hay là có cậu học sinh cấp III nào trông thấy, nhưng cố ý giấu đi không nói, hòng lén lút chiếm làm của riêng? Có lẽ cho rằng mang đến mấy chỗ cầm đồ, ít nhiều cũng đổi được chút tiền. Namie cảm thấy toàn thân nóng bừng. Làm sao bây giờ? Cô điều chỉnh nhịp thở, cố lấy lại bình tĩnh rồi nghĩ tới khả năng mình có thể nhớ nhầm. Có lẽ cô cầm cái đồng hồ tháo ra ấy trên tay, quay lại phòng, rồi vô ý để ở chỗ nào đó. Cô rời khỏi phòng tắm, đi vào phòng kiểu Nhật. Chiếu tatami rất sạch sẽ, người thanh niên tên Ryo kia đã dọn dẹp rồi sao? Cậu ta rốt cuộc là người như thế nào? Cánh cửa kéo kiểu Nhật gỡ ra lúc ban sáng đã được lắp lại, không nhìn thấy căn phòng có giường kia nữa. Cô từ tốn mở cánh cửa kéo ra. Một món đồ kỳ lạ đập vào mắt cô đầu tiên, một màn hình ti vi. Chính giữa gian phòng đặt một vật trông như cái ti vi đang phát hình. Đó không phải hình ảnh bình thường, cô đưa mắt lại gần. Đó là...
Mấy hình dạng đang đi chuyển trên màn hình. Mới đầu, cô nghĩ thuần túy chỉ là hình dạng đang biến đổi, thực ra không phải thế. Nhìn kỹ lại, ở chính giữa có một vật thể trông như tên lửa, vừa né tránh các chướng ngại vật hình tròn hoặc hình tứ giác ở đằng trước bay đến, vừa tìm cách tiến lên. Chắc là một loại trò chơi điện tử đây, Namie nghĩ. Cô từng chơi trò Kẻ xâm lược ngoài hành tinh mấy lần. Động tác trên màn hình không được trôi chảy như Kẻ xâm lược ngoài hành tinh. Thế nhưng, cô không thể rời mắt khỏi các động tác né tránh tài tình các chướng ngại vật liên tiếp bay đến của tên lửa. Trên thực tế, nhất định cô đã xem đến mê mẩn nên mới không để ý tới tiếng động nhỏ vừa vang lên.
“Xem ra chị rất thích.”
Thình lình ở sau lưng có người cất tiếng, khiến Namie giật bắn mình kêu lên khe khẽ. Cô ngoảnh đầu lại, là người thanh niên tên Ryo kia.
“A,xin lỗi, à, tôi để quên đồ, vậy nên, ừm, chị Kawata có nói với tôi chuyện chìa khóa dự phòng...” Namie rất bối rối, nói lắp bắp.
Nhưng cậu ta dường như không nghe thấy cô nói gì, chỉ im lặng ra hiệu cho cô tránh ra, tự mình ngồi xuống trước màn hình khoanh chân lại, rồi đặt bàn phím để bên cạnh lên đùi, hai tay gõ mấy phím. Ngay lập tức hình ảnh trên màn hình thay đổi, tốc độ chướng ngại vật tăng lên, màu sắc cũng càng thêm phong phú. Cậu ta tiếp tục gõ bàn phím, tên lửa lần lượt tránh khỏi chướng ngại vật. Namie cũng nhận ra cậu ta đang điều khiển tên lửa. Tên lửa vừa nãy còn tự động di chuyển, giờ chuyển động theo các hướng trước sau trái phải dưới sự điều khiển của các ngón tay cậu ta. Không lâu sau, một chướng ngại vật hình tròn va chạm với tên lửa, quả tên lửa liền biến thành một hình chĩa ba to tướng, màn hình ngay sau đó xuất hiện dòng chữ “GAME OVER”.
Cậu ta tặc lưỡi, “Tốc độ vẫn chậm quá! Cùng lắm chỉ được đến vậy thôi à?”
Tất nhiên Namie không hiểu cậu ta đang ám chỉ điều gì. Cô chỉ một lòng muốn rời khỏi đây cho sớm.
“A, tôi phải về rồi.” Vừa nói, cô vừa đứng dậy.
Nghe cô nói thế, cậu ta cũng chẳng buồn ngoảnh đầu lại, hỏi, “Tìm thấy đồ chưa?”
“Ừm... hình như không có ở đây. Tôi xin lỗi.”
“Ờ.”
“Vậy, tôi đi đây, tạm biệt.”
Namie xoay người chuẩn bị đi, giọng cậu ta đột nhiên vang lên từ phía sau, “Kỷ niệm mười năm đi làm, ngân hàng Daito chi nhánh Showa... công việc của chị khô khan nhỉ.”
Cô dừng bước, quay đầu lại, gần như cùng lúc cậu ta đứng lên. Cậu ra giơ tay phải tới trước mặt cô, cái đồng hồ lủng lẳng bên dưới. “Bà chị để quên thứ này à?”
Cô ngây người giây lát rồi nhận lại đồng hồ. “...Cảm ơn.”
Ryo im lặng đi về phía bàn ăn. Trên bàn đặt một cái túi đựng đồ của siêu thị. Cậu ta ngồi xuống, lấy các thứ trong túi ra... hailon bia và hộp cơm.
“Bữa tối?” Cô hỏi.
Cậu ta không trả lời, hình như sực nhớ ra gì đó, giơ một lon bia lên. “Uống không?”
“À...thôi.”
“Ờ.” Cậu ta giật khoen nắp, bọt bia màu trắng trào ra. Cậu ta hớp lấy đám bọt đó, vẻ như không có việc gì của cô nữa.
“Chuyện kia... cậu không giận chứ?” Namie hỏi, “Chuyện tôi tự tiện vào nhà ấy.”
Ryo ngẩng lên nhìn cô.
“Ờ, ừm.” Nói rồi cậu ta mở nắp hộp cơm ra.
Thực ra, Namie hoàn toàn có thể rời khỏi đây ngay lập tức, nhưng điều gì đó khiến cô chần chừ. Một phần nguyên nhân là vì cậu thanh niên đã biết nơi làm việc của cô, còn cô lại hoàn toàn không biết gì về cậu ta. Nhưng quan trọng hơn là, nếu cứ vậy mà ra về, cô sẽ cảm thấy mình thật kém cỏi.
“Cậu không giận tôi nửa chừng bỏ đi chứ?” Cô hỏi.
“Nửa chừng? À...” Cậu ta dường như đã hiểu cô đang nói chuyện gì, “Không, chuyện ấy thỉnh thoảng cũng xảy ra.”
“Không phải tôi sợ, mà vốn đã không muốn đến cho lắm, nhưng chị ấy cứ rủ mãi...”
Cô mới nói được nửa chừng, tay cầm đũa của cậu ta đã bắt đầu vung vẩy, “Khỏi cần giải thích nữa, chuyện ấy không quan trọng.”
Namie không còn gì để nói, chỉ lặng lẽ nhìn cậu ta. Cậu ta chẳng hề đếm xỉa đến sự tồn tại của cô, bắt đầu ăn cơm với sườn lợn.
“Tôi uống bia được chứ?” Namie hỏi.
Cậu ta hất hất cằm, tựa như nói tùy chị. Cô bèn ngồi xuống đối diện cậu ta, mở một lon bia, uống từng ngụm lớn.
“Cậu sống ở đây à?”
Cậu ta lẳng lặng ăn cơm.
“Cậu không sống chung với bố mẹ à?” Cô hỏi tiếp.
“Tự dưng hỏi nhiều thế.” Cậu ta khẽ cười một tiếng, xem ra không có ý định trả lời.
“Tại sao cậu lại làm công việc đó? Vì tiền à?”
“Còn vì lý do nào khác?”
“Bản thân cậu không tham gia à?”
“Lúc cần thiết. Giống như hôm nay vậy, nếu bà chị không về thì sẽ do tôi tiếp.”
“Cậu thấy mình may mắn vì không cần lên giường với bà già như tôi?”
“Thấy thất vọng ấy chứ, giảm thu nhập mà.”
“Cậu bớt huênh hoang cho, đó chỉ là trò chơi trẻ con thôi.”
“Chị nói cái gì?” Cậu ta hung hăng trừng mắt nhìn cô, “Nói lại một lần xem thế nào?”
Namie nuốt nước bọt. Trong mắt cậu ta chứa đầy sự hung hãn mà cô không tưởng tượng nổi, nhưng, cô không muốn cậu ta nghĩ rằng khí thế của mình đã áp đảo được cô, “Cậu chẳng qua chỉ hào hứng với việc làm đồ chơi cho mấy bà mấy cô mà thôi. Có khi chưa làm người ta thỏa mãn, bản thân mình đã không nhịn được rồi.”
Ryo uống bia, không trả lời. Thế nhưng, trong khoảnh khắc đặt lon bia xuống mặt bàn, cậu ta đột ngột đứng bật dậy, bổ nhào về phía cô, nhanh nhẹn như một con thú hoang.
“Dừng lại!Cậu làm gì thế!”
Namie bị cậu ta kéo vào căn phòng kiểu Nhật, đẩy ngã xuống. Sống lưng đập xuống tấm chiếu tatami, cô gần như nghẹt thở mất vài giây. Cô muốn vùng vẫy đứng lên, nhưng cậu ta lại nhào tới, phéc mơ tuya quần bò đã kéo xuống. “Thử xem!” Cậu ta đưa hai tay bóp mặt Namie, vừa thúc mạnh hạ bộ của mình tới trước vừa nói, “Dùng tay hay miệng ấy. Hoặc dùng chỗ bên dưới kia cũng được. Bà chị nghĩ tôi không cầm cự được bao lâu à? Cứ thử xem!”
Dương vật của cậu ta chỉ tích tắc đã cương lên, gân nổi rần rật. Namie xô hai tay vào đùi cậu ta, đồng thời gắng sức ngửa đầu ra phía sau.
“Sao? Bị trẻ con dọa cho sợ khiếp rồi à?”
Namie nhắm mắt lại, nói như rên rỉ, “Đừng làm vậy...tôi xin lỗi.” Mấy giây sau đó, người cô bị đẩy ra. Namie ngẩng đầu nhìn, thấy cậu ta đang kéo phéc mơ tuya lên đi về phía bàn ăn. Cậu ta ngồi xuống, tiếp tục ăn cơm. Từ cử động của đôi đũa, có thể nhìn ra cậu ta đang bực bội. Namie cố điều hòa hơi thở, vuốt mái tóc rối bù ra phía sau, tim vẫn đập dữ dội. Màn hình ti vi ở phòng bên cạnh đập vào mắt cô, trên đó vẫn là dòng chữ “GAME OVER.”
“Tại sao...?” Cô mở miệng hỏi, “Tôi nghĩ cậu vẫn còn rất nhiều việc khác có thể làm chứ.”
“Tôi chỉ bán thứ mình có thể bán được thôi.”
“Thứ có thể bán được...à!” Namie đứng dậy, vừa đi vừa lắc đầu, “Tôi không hiểu, quả nhiên là tôi đã già rồi.”
Lúc cô đi qua chỗ bàn ăn, tiến ra phía tiền sảnh...
“Bà chị.” Cậu ta gọi giật cô lại.
Bàn chân đang chuẩn bị xỏ giày của Namie dừng lại giữa chừng, cô giữ nguyên tư thế ấy ngoảnh đầu lại.
“Có chuyện này rất thú vị, muốn tham gia không?”
“Chuyện thú vị?”
“Đúng thế,” Cậu ta gật đầu, “bán thứ có thể bán được.”