Bạch Dạ Hành - Chương 47

“Anh phải đi vắng hai ba ngày.” Akiyoshi đột nhiên nói. Khi đó Noriko vừa tắm xong, đang đi về phía bàn trang điểm.

“Anh đi đâu vậy?” Cô hỏi.

“Thu thập tư liệu.”

“Nói cho em biết địa điểm có được không?”

Akiyoshi dường như có chút do dự, nhưng vẫn miễn cưỡng trả lời, “Osaka.”

“Osaka?”

“Ngày mai sẽ đi.”

“Đợi chút.” Noriko bước đến, ngồi xuống trước mặt anh ta. “Em cũng đi.”

“Em không đi làm à?”

“Xin nghỉ là được rồi, từ năm ngoái đến giờ em chưa nghỉ ngày nào.”

“Anh có đi chơi đâu.”

“Em biết, em sẽ không làm vướng chân anh đâu. Lúc anh làm việc, em sẽ một mình đi loanh quanh ở Osaka.”

Akiyoshi chau mày ngẫm nghĩ một lúc lâu, rõ ràng đang khó xử.

Nếu bình thường, Noriko sẽ không kiên quyết như vậy nhưng vừa nghe thấy Osaka, cô liền cho rằng dù thế nào cũng phải đi theo. Một trong những nguyên nhân là cô muốn đến thăm quê anh ta. Anh ta tuyệt nhiên không nhắc đến gia đình của mình, nhưng qua những cuộc đối thoại thường ngày từ trước đến giờ, Noriko nhận ra dường như anh ta sinh ở Osaka.

Thế nhưng, sở dĩ Noriko muốn đồng hành với Akiyoshi, vẫn còn một lý do quan trọng hơn. Trực giác cho cô biết, nơi ấy nhất định có gì đó để cô hiểu về người đàn ông này.

“Anh đi không có kế hoạch xác định gì cả, cũng không biết chương trình có thay đổi gì không. Nói thẳng ra là chưa quyết định bao giờ quay về nữa.”

“Chẳng sao hết.” Noriko trả lời.

“Vậy tùy em.” Anh ta dường như không muốn nói thêm nữa.

Nhìn bóng lưng đang chúi mặt vào màn hình máy tính của anh ta, Noriko bất an đến độ tưởng chừng không thở nổi. Cô cảm thấy quyết định này của mình sẽ gây ra hậu quả không thể vận hồi. Thế nhưng, suy nghĩ nhất định phải làm gì đó lại mạnh mẽ hơn. Cứ tiếp tục thế này, quan hệ của bọn họ chắc chắn sẽ không thể nào duy trì được nữa... mới ở chung hai tháng, Noriko đã ôm trong lòng mối lo lắng bức bối này rồi.

Nguyên nhân hai người ở bên nhau, là vì Akiyoshi nghỉ việc.

Cô không nghe được lý do chính xác từ miệng anh ta, anh ta chỉ nói là muốn nghỉ ngơi một thời gian.

“Anh có tiền tiết kiệm, có thể cầm cự một thời gian, sau đó sẽ tính sau.”

Quan hệ từ bấy đến giờ đã giúp Noriko hiểu được người đàn ông này có lẽ cả đời chưa từng dựa dẫm vào người khác. Mặc dù thế, việc anh ta không trao đổi với cô chuyện mình đã nghỉ việc, vẫn khiến cô thấy hụt hẫng. Vì vậy cô mới quyết tâm gắng hết sức giúp anh ta. Cô muốn trở thành một người không thể thiếu được đối với Akiyoshi.

Người đề nghị sống chung là Noriko. Mới đầu Akiyoshi dường như không hứng thú gì, nhưng một tuần sau đó, anh ta dọn đến. Một bộ máy tính và sáu cái thùng giấy là đồ đạc của anh ta.

Vậy là, ngày tháng sống chung với người tình mà Noriko ngày đêm mơ tưỏng bắt đầu. Buổi sáng tỉnh dậy, thấy anh ta đã ở ngay cạnh bên, cô thầm mong hạnh phúc này có thể kéo dài đến vĩnh viễn.

Cô cũng không quan tâm lắm đến chuyện cưới xin. Nếu nói cô không hy vọng điều đó thì là nói dối. Nhưng cô sợ nếu đề cập đến chuyện này sẽ khiến mối quan hệ của hai người thay đổi.

Thế nhưng, cơn gió chẳng lành không lâu sau vẫn ập tới.

Khi ấy, hai người đang quấn quýt trong tấm chăn mỏng như mọi lần, Noriko đã lên đỉnh hai lần, sau đó Akiyoshi lên đỉnh, đấy là mô thức làm tình của bọn họ.

Ngay từ lần đầu tiên Akiyoshi đã không dùng bao cao su. Sau khi di chuyển dữ dội trong cô, anh ta sẽ rút ra, xuất tinh vào trong chiếc khăn giấy. Cô chưa bao giờ phàn nàn gì về chuyện này.

Cô không thể nói rõ khi ấy tại sao mình phát hiện ra. Chỉ có thể nói đó là trực giác. Nếu giải thích rõ hơn, thì có thể coi là đoán được từ nét mặt anh ta.

Xong chuyện, anh ta nằm lăn trên giường, Noriko cho tay vào giữa hai đùi anh ta, muốn sờ mó.

“Đừng!” Nói đoạn, anh ta xoay người, quay lưng về phía cô.

“Yuichi, anh...” Noriko nhổm dậy, nhìn gương mặt nghiêng của anh ta dò xét. “Anh không ra à?”

Anh ta không trả lời, nét mặt cũng không thay đổi, chỉ nhắm nghiền mắt lại.

Noriko chui ra khỏi chăn, thò tay vào thùng rác, lục tìm khăn giấy anh ta vứt đi.

“Đúng!” Bên tai cô vang lên giọng nói lạnh lùng của anh ta. Noriko ngoảnh đầu lại, anh ta quay mặt về phía cô. “Đừng có làm chuyện ngớ ngẩn đó.”

“Tại sao?” Cô hỏi.

Anh ta không trả lời, chỉ gãi gãi má, tựa như đang nổi giận.

“Từ lúc nào vậy?”

Anh ta vẫn không trả lời.

Noriko sực hiểu ra. “Ngay từ đầu... cho đến giờ đều như vậy à?”

“Chuyện này không quan trọng.”

“Rất quan trọng!” Cô trần truồng ngồi xuống trước mặt anh ta. “Thế là thế nào? Với em không ổn sao? Làm tình với em không có chút khoái cảm nào à?”

“Không phải vậy.”

“Vậy thì tại sao? Anh giải thích đi!”

Noriko thật sự nổi giận. Cô có cảm giác mình là kẻ ngốc bấy lâu nay, vừa buồn, lại vừa thảm hại. Đồng thời, cô cũng nhục nhã vô cùng. Cứ nghĩ đến những lần quan hệ với anh ta trước đây cô chỉ muốn che mặt lại. Cô cao giọng hỏi như vậy, thực ra chỉ là một hành động che đậy sự xấu hổ mà thôi.

Akiyoshi thở dài một tiếng, khe khẽ lắc đầu.

“Không phải chỉ đối với em mới như thế đâu.”

“Cái gì?”

“Anh chưa từng... trong cơ thể phụ nữ... kể cả khi anh muốn, cũng không ra được.”

“Ý anh là... chậm xuất tinh?”

“Có lẽ là thể nặng của bệnh đó.”

“Thật không thể tin được. Anh không đùa phải không.”

“Em hài lòng chưa hả?”

“Anh đi khám bác sĩ chưa?”

“Chưa.”

“Tại sao không đi?”

“Anh nghĩ thế này cũng chẳng sao.”

“Có sao đấy.”

“Em nhiều chuyện quá! Anh thấy được là được, em không cần phải lo!” Anh ta lại xoay lưng về phía cô.

Noriko tưởng rằng, có lẽ bọn họ sẽ không bao giờ làm tình nữa, nhưng ba ngày sau, anh ta lại chủ động yêu cầu. Cô để mặc cho anh ta muốn làm gì thì làm, nghĩ rằng nếu anh ta đã không thể đạt được cực khoái thì mình cũng không cần có cảm giác, nhưng cô lại không sao khống chế nổi bản thân. Nỗi xấu hổ và buồn bã bao phủ lấy cô.

“Như vậy là được rồi.” Anh ta nói bằng giọng dịu dàng hiếm hoi, rồi vuốt ve mái tóc cô.

Dù vậy có một lần, anh ta hỏi Noriko có đồng ý dùng miệng và tay thử không. Cô đương nhiên làm theo. Nhưng cái của anh ta tuy cứng lên mà vẫn không có dấu hiệu xuất tinh.

“Bỏ đi, đừng làm nữa. Anh xin lỗi.” Anh ta nói.

“Em xin lỗi.”

“Không phải lỗi của em.”

“Sao lại không được nhỉ...”

Akiyoshi không trả lời, nhìn bàn tay của cô, sau đó buông ra một câu. “Nhỏ thật.”

“Hả?”

“Tay. Bàn tay em nhỏ thật đấy.”

Cô nhìn bàn tay mình, đồng thời đột nhiên giật mình.

Có phải anh ta đang so sánh mình với người khác? Có phải có người phụ nữ khác đã vuốt ve anh ta như thế này rồi chăng, thế nên anh ta mới so sánh tay mình với tay cô ta?

Và...

Có phải trong tay và miệng của người phụ nữ kia, anh ta có thể xuất tinh?

Anh ta đã hoàn toàn mềm nhũn trong tay cô rồi.

Khi Noriko bắt đầu bất an và nghi hoặc vì chuyện này, Akiyoshi đột nhiên hỏi cô có thể kiếm được kali xyanua không.

“Để viết tiểu thuyết.” Anh ta nói. “Anh muốn viết tiểu thuyết trinh thám. Cũng không thể cứ ngồi không thế này mãi được. Anh muốn đưa kali xyanua vào trong tiểu thuyết, nhưng chưa tận mắt thấy bao giờ, cũng không biết rõ tính chất thế nào. Vậy nên mới nghĩ, không biết có thể kiếm được đồ thật không. Ở bệnh viện lớn như bệnh viện của em, chắc là có chứ?”

Chuyện này làm Noriko cảm thấy hết sức bất ngờ. Cô không tưởng tượng được anh ta lại đi viết tiểu thuyết.

“Chuyện đó... không kiểm tra thì không biết được đâu.”

Noriko đáp lấy lệ, thực ra, cô biết thứ ấy được cất trong một kho bảo quản đặc biệt, không phải dùng trị liệu, mà là mẫu vật để nghiên cứu. Chỉ có vài người trong bệnh viện mới được lại gần kho bảo quản ấy.

“Anh chỉ cần xem thôi phải không?”

“Tốt nhất là có thể mượn được một ít.”

“Mượn...”

“Anh vẫn chưa quyết định nên dùng như thế nào, muốn đợi khi xem được vật thực rồi mới tính. Anh muốn nhờ em kiếm hộ một ít. Nếu em thực sự không muốn, thì cũng không cần phải miễn cưỡng. Anh sẽ tìm kênh khác.”

“Anh có kênh khác nữa à?”

“Vì công việc trước đây, anh có qua lại với các công ty thuộc các ngành nghề khác nhau. Lợi dụng quan hệ này, chắc cũng không đến nỗi không kiếm được.”

Nếu không biết anh ta có kênh khác, có lẽ Noriko sẽ từ chối. Thế nhưng, cô không mong muốn anh ta nhận thứ nguy hiểm như vậy từ tay người khác, bèn nhận lời giúp anh ta.

Giữa tháng Tám, Noriko đặt trước mặt anh ta một lọ kali xyanua.

“Anh sẽ không sử dụng, đúng không? Chỉ muốn xem thôi, đúng không?” Cô nhắc đi nhắc lại.

“Phải rồi, em không phải lo.” Akiyoshi cầm chiếc lọ trên tay.

“Tuyệt đối không được mở nắp đâu đấy. Nếu chỉ xem thôi, thì như vậy là được rồi.”

Anh ta không trả lời, chỉ chăm chú nhìn chất bột màu trắng bên trong chiếc lọ.

“Để đủ sức sát thương cần khoảng bao nhiêu nhỉ?” Anh ta hỏi.

“Nghe nói từ một trăm năm mươi đến hai trăm mi li gam.”

“Khó hiểu quá.”

“Khoảng một hai chấm tăm bông gì đó.”

“Chất độc mạnh thật! Tan trong nước hả?”

“Vâng. Nếu cách anh nghĩ là bỏ độc vào nước hoa quả, thì chỉ một hai thìa không ổn đâu.”

“Tại sao?”

“Vì bình thường uống một ngụm sẽ thấy lạ ngay. Nghe nói vị thứ này rất kích thích đầu lưỡi, tuy em chưa uống bao giờ.”

“Ý em là, nếu muốn người ta uống một ngụm là mất mạng thì nhất định phải cho thật nhiều vào? Nhưng như vậy thì mùi vị càng khác thường, nạn nhân có thể sẽ không nuốt vào, mà nhổ ra luôn.”

“Với lại, kali xyanua có mùi rất đặc trưng, người nào thính mũi có thể chưa uống đã phát hiện ra rồi.”

“Mùi hạnh nhân à?”

“Không phải mùi hạt hạnh nhân đâu, mà là mùi quả hạnh. Hạnh nhân mà chúng ta thường ăn là hạt của quả hạnh.”

“Có tiểu thuyết dùng cách bôi dung dịch kali xyanua lên mặt sau của con tem...”

Noriko lắc đầu cười thiểu não.

“Cách đó rất không thực tế. Một chút dung dịch ấy còn xa mới đến lượng gây chết người được.”

“Còn cả cách bôi vào son môi nữa.”

“Cũng không đủ. Nếu nồng quá, vì kali xyanua là chất kiềm mạnh, chắc sẽ khiến da bị lở loét. Với lại, dùng cách này, kali xyanua sẽ không vào dạ dày, không thể phát huy được độc tính.”

“Nghĩa là sao?”

“Bản thân kali xyanua là một thứ vật chất rất ổn định, nhưng nếu vào trong dạ dày, nó sẽ phản ứng với acid dạ dày để sinh ra hidro xyanua, gây ra hiện tượng nhiễm độc.”

“Thế thì không cần nạn nhân uống vào mà chỉ cần hít phải hidro xyanua là được rồi.”

“Đúng thế. Nhưng muốn làm vậy trong thực tế rất khó. Vì hung thủ cũng có thể chết. Hidro xyanua có thể xâm nhập vào cơ thể qua da nên chỉ nín thở thôi cũng không được.”

“Ra vậy.”

“Để anh nghĩ tiếp xem sao.” Akiyoshi nói.

Sự thật là, sau buổi nói chuyện đó của họ, hai hôm liền anh ta đều ngồi trước máy tính trầm ngâm suy nghĩ.

“Giả sử nhà của kẻ mà hung thủ muốn giết có buồng vệ sinh kiểu Tây.” Lúc ăn được nửa bữa tối, anh ta nói. “Hung thủ lẻn vào lúc nạn nhân sắp về đến nhà, bỏ kali xyanua và axit sunfuric vào bồn cầu, đậy nắp lại rồi lập tức rời đi, như vậy hung thủ sẽ không trúng độc chứ?”

“Chắc là không đâu.” Noriko nói.

“Lúc này nạn nhân trở về, vào buồng vệ sinh. Trong bồn cầu đã xảy ra phản ứng hóa học, sinh ra một lượng hidro xyanua lớn. Nạn nhân không hề biết điều đó, mở nắp bồn cầu ra. Toàn bộ hidro xyanua bốc ra ngoài, nạn nhân hít phải... cách làm này thế nào?”

Noriko thoáng suy nghĩ, rồi bảo không tồi.

“Em cảm thấy về cơ bản không có vấn đề gì. Dù sao cũng là tiểu thuyết, như vậy là được rồi, chú trọng đến từng chi tiết thì chẳng biết thế nào cho đủ.”

Câu nói này dường như làm Akiyoshi không hài lòng. Anh ta đặt đũa xuống, cầm sổ và bút lên.

“Anh không muốn tùy tiện. Nếu đã có vấn đề thì hãy nói thật chi tiết cho anh biết. Vì chuyện này nên anh mới muốn bàn bạc với em.”

Noriko có cảm giác như vừa bị đánh vào má, liền chỉnh lại tư thế ngồi cho ngay ngắn. “Cũng không đến mức có vấn đề. Làm theo cách của anh nói, có lẽ sẽ thành công. Nhưng nếu có sơ sẩy gì thì đối phương có thể sẽ không chết.”

“Tại sao?”

“Em nghĩ vì hidro xyanua sẽ rò rỉ ra ngoài. Dù có đậy nắp bồn cầu lại thì cũng không phải hoàn toàn bít kín được, cả buồng vệ sinh sẽ toàn là hidro xyanua bị rò ra, rồi chầm chậm lan ra ngoài. Như thế, nạn nhân còn chưa vào buồng vệ sinh có thể đã phát hiện ra bất thường rồi. Không đúng, nói là phát hiện thì không chuẩn xác lắm, phải nói là, có thể đã hít vào một chút khí hidro xyanua, xuất hiện triệu chứng trúng độc rồi. Nếu chỉ vậy đã chết thì tốt...”

“Ý em là, nếu lượng hidro xyanua hít vào quá ít, thì không gây tử vong?”

“Đấy chỉ là suy luận của em.”

“Không, có lẽ đúng như những gì em nói đấy.” Akiyoshi khoanh hai tay trước ngực. “Vậy phải tìm cách để đậy khít nắp bồn cầu lại.”

“Mở thêm quạt thông gió nữa, có lẽ sẽ hiệu quả hơn.” Cô đề nghị.

“Quạt thông gió?”

“Quạt thông gió của buồng vệ sinh ấy, mở quạt thông gió, để hidro xyanua trong bồn cầu rò rỉ ra ngoài, không lan sang các phòng khác trong nhà.”

Akiyoshi lẳng lặng suy nghĩ giây lát, sau đó nhìn Noriko gật đầu.

“Được! Anh sẽ làm như vậy! May mà anh bàn lại với em.”

“Hy vọng anh có thể viết một quyển tiểu thuyết thật hay.” Noriko nói.

Lúc mang lọ kali xyanua ra khỏi bệnh viện, Noriko không khỏi có chút lo lắng, nhưng lúc này nỗi lo lắng đó đã tan biến thành mây khói. Cô cảm thấy mình đã giúp được anh ta, tâm trạng hết sức vui vẻ.

Thế nhưng, một tuần sau đó, Noriko từ bệnh viện về nhà lại không thấy bóng dáng Akiyoshi đâu. Cô tưởng anh ta ra ngoài uống ruợu một mình, nhưng mãi đến khuya anh ta vẫn chưa về, cũng không gọi điện thoại. Cô bắt đầu lo lắng, định đi tìm, song lại nhận ra mình chẳng có chút đầu mối nào. Cô không biết Akiyoshi có bạn bè nào, cũng không có ý tưởng gì về những nơi anh ta có thể đi. Akiyoshi mà cô biết lúc nào cũng chỉ ngồi lì trong phòng, chúi mũi vào cái máy vi tính.

Anh ta về lúc trời sáng. Noriko không hề chợp mắt, không tẩy trang, cơm cũng chẳng buồn ăn.

“Anh đã đi đâu vậy?” Noriko hỏi Akiyoshi lúc anh ta đang tháo giày ở tiền sảnh.

“Đi thu thập tư liệu cho cuốn tiểu thuyết. Chỗ đó lại không có điện thoại công cộng, không liên lạc với em được.”

“Em lo lắm.”

Akiyoshi mặc áo phông, quần bò. Chiếc áo phông trắng trông rất bẩn. Anh ta đặt cái ba lô thể thao trên tay xuống bên cạnh máy tính, cởi áo ra. Người anh ta bóng lưỡng lên vì mồ hôi.

“Anh đi tắm cái đã.”

“Đợi chút, em đi xả nước vào bồn cho anh ngâm.”

“Tắm vòi sen được rồi.” Anh ta cầm chiếc áo phông vừa cởi ra đi vào buồng tắm.

Lúc Noriko định xếp lại đôi giày thể thao của anh ta thì phát hiện ra đôi giày cũng rất bẩn. Tuy nó không cũ lắm, nhưng mép lại dính đầy bùn đất, tựa như vừa từ trong núi về vậy.

Rốt cuộc anh ta đã đi đâu?

Noriko cảm thấy Akiyoshi sẽ không nói cho cô biết anh ta đi đâu đêm qua. Thái độ của anh ta cũng khiến Noriko khó mà mở miệng hỏi. Trực giác cho cô biết, thu thập tư liệu viết tiểu thuyết gì đó, nhất định là lời nói dối.

Cô để ý đến cái ba lô anh ta mang theo ra ngoài, lục lọi trong ba lô liệu có thể biết được anh ta đi đâu không?

Trong buồng tắm vẳng ra tiếng nước chảy. Không còn thời gian do dự nữa, cô bước vào phòng trong, mở cái ba lô thể thao anh ta vừa đặt xuống khi nãy ra.

Thứ đầu tiên cô trông thấy là mấy tập hồ sơ, Noriko cầm tập dày nhất lên, nhưng bên trong trống không. Cô lại giở mấy tập còn lại ra, đều trống không, dù có một tập dán mảnh giấy đề “Văn phòng thám tử Imaeda”.

Đây là cái gì? Noriko lấy làm khó hiểu. Tại sao Akiyoshi lại có tập hồ sơ của văn phòng thám tử. Lại còn là những tập hồ sơ trống không? Hay là vì nguyên nhân nào đó, anh ta đã xử lý những tài liệu kẹp trong này rồi?

Noriko lại tiếp tục xem trong túi. Khi nhìn thấy thứ ở dưới cùng, cô hít vào một hơi thật sâu. Đó là lọ đựng kali xyanua.

Cô run rẩy cầm cái lọ lên. Bên trong vẫn đựng chất bột màu trắng, nhưng đã giảm đi gần một nửa so với ban đầu.

Lòng cuồn cuộn sóng, cô cảm thấy buồn nôn, nhịp tim cũng dồn dập hẳn.

Lúc này, tiếng nước đã ngừng. Cô vội vàng để cái lọ và mấy tập hồ sơ về vị trí ban đầu, cài ba lô lại như cũ.

Đúng như Noriko nghĩ, Akiyoshi tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện tối qua anh ta đi đâu. Sau khi từ buồng tắm đi ra, anh ta tới ngồi bên cửa sổ, chăm chú nhìn ra bên ngoài hồi lâu. Gương mặt nghiêng nghiêng của anh ta toát lên vẻ u ám nguy hiểm mà Noriko chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Noriko cũng không thể lên tiếng hỏi. Cô biết nếu mình mở miệng, anh ta nhất định sẽ đưa ra một câu trả lời, nhưng cô sợ lời giải thích của anh ta sẽ là một lời nói dối hiển nhiên và dễ dàng nhận thấy. Anh ta đã dùng kali xyanua vào việc gì? Vừa hình dung tới điều đó, nỗi sợ khiến đôi chân cô như muốn khuỵu xuống liền ập đến.

Sau đó Akiyoshi đột nhiên đòi hỏi Noriko. Anh ta chưa bao giờ thô lỗ và nôn nóng đến thế. Cứ như muốn quên đi điều gì đó vậy.

Đương nhiên, lần này anh ta cũng không xuất tinh. Hai người họ làm tình, chỉ cần Noriko chưa đạt được cực khoái thì sẽ không kết thúc.

Hôm ấy, lần đầu tiên Noriko giả bộ run rẩy vì khoái cảm.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3