Bản Kháng Cáo Cuối Cùng - Chương 13
13
Lester Robinson thở phì phò khi leo lên cầu thang bộ và mở cửa tầng trên cùng. Suốt ba năm qua, mỗi lần ông đi khám thường niên, bác sĩ lại bảo ông nên giảm cân đi. Ở tuổi bốn mươi lăm, ông có phần quá nặng nề. Ông chải mái tóc vàng thưa thớt để che đi khoảng hói đang rộng dần và dùng xịt tóc của vợ để giữ nếp. Ngoại hình đóng vai trò quan trọng trong sự nghiệp của ông, và ông ăn mặc rất chỉn chu với áo sơ mi trắng và vest đen mỗi ngày. Ông để kẹp cà vạt ở văn phòng dưới tầng, khi nào cần là sẵn tiện luôn.
“Sarah? Có cà phê chưa?”
Vợ ông xuất hiện ở cửa bếp. Khá đối lập với Lester, bà gầy và di chuyển nhanh nhẹn, nhẹ nhàng đến mức ngạc nhiên. Năng lượng và nghị lực của bà là vốn quý thật sự với công việc của Lester. Bà giúp ông làm những việc mà hầu hết cánh phụ nữ chán ốm, và Lester rất mừng vì mình đã nhìn xa trông rộng mà kết hôn với bà. Bà lớn hơn ông mười tuổi, lúc đầu cả hai bên gia đình đều phản đối, nhưng Lester biết mình đã quyết định đúng.
“Anh yêu, em vừa pha rồi.” Sarah Robinson lau tay vào cái khăn xanh kẻ ca-rô và thở dài khi nhìn thấy gương mặt mướt mát mồ hôi của Lester. “Sao anh không dùng thang máy hả Lester? Leo từng đó bậc cầu thang không tốt cho anh đâu.”
“Em lo lắng nhiều quá rồi, Sarah. Anh cần tập thể dục và mỗi khi anh cố gắng ra ngoài đi bộ như bác sĩ bảo, điện thoại lại kêu. Thế bố đâu?”
“Bố lái xe ra ngoài chút rồi, anh ạ. Cùng với bác Reese. Họ ra ngoài ăn bánh dâu tây.”
“Họ ra ngoài ăn bánh à? Khi mà em làm bánh là ngon nhất thế giới sao?”
“Cảm ơn anh, Lester.”
Sarah mỉm cười, và gương mặt gầy gò của bà phiếm chút hồng. Bà trông cũng tạm được, và điều đó làm Lester thấy thoải mái. Ông khen bà mỗi khi có dịp và bà luôn thấy biết ơn ông mỗi dịp như thế. Có thể ngoại hình của bà không được bằng người ta, nhưng trời lại bù đắp cho bà ở nhiều điểm khác.
“Để bố ra ngoài cũng tốt, anh ạ. Và bác Reese sang đây để mời bố đi ăn mà. Bác ấy bảo người ta cần thêm chân thứ tư trong ván bài brít tại trung tâm hội thượng lưu, và bố anh có vẻ thích tham gia.”
“Vậy cũng tốt, miễn là bố không quên cách tố bài. Hôm nay tốt chứ?”
Sarah gật đầu, rồi những lọn tóc xoăn xù mì của bà nảy lên nảy xuống. “Sáng nay bố nói suốt một tiếng về lần phục vụ đầu tiên của bố tại Emerald Hills. Và không hề nhầm một lần nào.”
“Đây là một trong những câu chuyện yêu thích của bố mà.” Lester cười và rót cho mình một tách cà phê. “Ông có cả trăm câu chuyện ấy chứ, Sarah, cả cuộc đời đầy những giai thoại hài hước. Nếu ông viết ra chắc thành một cuốn bestseller luôn.”
“Có lẽ.” Sarah có vẻ hoài ngờ khi ngồi xuống bên bàn cùng chồng. “Em không chắc đâu, chồng à. Nhiều người nghĩ mấy chuyện đó có vấn đề.”
“Nhưng, Sarah, chúng vui mà. Muốn làm nghề này thì em phải có khiếu hài hước. Anh đã kể cho em nghe lần bố cùng mẹ nằm vào chiếc quan tài hạng sang nhất và nhờ thợ chụp ảnh cho chưa?”
“Em xem bức đó rồi.” Sarah không thể nào không nhoẻn miệng cười. “Bố em nghĩ đấy là bức ảnh hài hước nhất ông từng thấy. Mà tính bố em cũng hài lắm nhé. Ông thường nói anh phải có tài ngoại giao khôn khéo, tâm tính của một vị thánh và óc hài hước của Groucho Marx [25] để sống sót trong cái nghề này.”
“Đúng thế. Giờ anh đang vướng phải một vụ khó nhằn đây, Sarah. Nhiều vụ anh xử lí ngon lành vì anh không biết họ, nhưng anh biết gã này khá rõ.”
“Chàng họa sĩ.” Sarah gật đầu. “Một sự tình cờ kì lạ đó, Lester ạ. Anh vốn không quen biết nhiều người trong thành phố rộng lớn này mà.”
“Ừ, nhưng mẹ anh ta là thành viên Giáo hội Trưởng Lão [26]. Thế nên anh phải làm cho thật chu đáo. Mà nói mới nhớ, chúng ta thật sự phải tới buổi gây quỹ của giáo phận Saint Agnes vào thứ Bảy tới, chi ít tiền và bắt tay vài người. Rất nhiều chuyện phụ thuộc vào các mối quan hệ xã giao đấy. Khi nỗi buồn ập tới một gia đình, người ta sẽ gọi tới cho nơi tổ chức tang lễ đầu tiên người ta nghĩ đến.”
“Saint Agnes luôn là địa bàn của Kingman. Anh nghĩ chúng ta có thể tác động tới đó à?”
“Anh không biết, nhưng giờ phải thử thôi. Anh nghe rất nhiều người bảo họ không thích cách trang điểm cho người quá cố của bên Kingman.”
Sarah cười. “Em biết mà anh. Diane Adams vừa nói với em vào hôm kia xong. Kingman đã mở buổi tuyển học viên. Anh tin được không? Một buổi tuyển học viên tại tang lễ đấy! Diane tất nhiên sẽ đi rồi. Anh biết cô ấy vẫn luôn luôn tay luôn chân mà. Và cô ấy nói họ kết một vách hoa oải hương trong phòng trưng bày. Belinda Kingman đúng là chẳng biết thế nào là hợp lí cả. Đấy là chuyện sẽ xảy ra khi anh kết hôn với người ngoài nghề đấy.”
“Có vẻ như anh thấy mùi của chế nhạo thì phải, Sarah? Có lẽ là một chút bực bội từ tiểu quỷ hay ghen chăng?”
“Đâu có! Em biết anh có hẹn hò với cô ta hồi trung học, nhưng mãi sau này anh mới quen em cơ mà.”
“Ờ, anh may mắn vì đã không lấy cô ta.” Lester đưa tay nắm tay bà. “Em đã giúp anh rất nhiều, Sarah ạ. Em rất biết cách đối xử với tang quyến, và em luôn biết nên nói gì. Em là người vợ tuyệt nhất trần đời đấy.”
“Cảm ơn anh, Lester.” Sarah nhìn tách cà phê và đỏ mặt. “Thôi, em nên đi đặt thiệp chia buồn cho nhà Wallace thôi. Mất hai ngày mới in xong đấy.”
“Anh cũng nên chạy xuống làm việc thôi. Chí ít thì hôm nay em không phải lo anh không tuân thủ đúng chế độ ăn rồi nhé. Anh không nghĩ mình có thể ăn được gì trước khi lo liệu chu toàn cho người quá cố.”
“Tệ thế sao?”
Lester gật đầu. “Cũng không có nhiều việc để làm đâu, Sarah, nhưng anh không muốn đi sâu vào chi tiết. Và bà Wallace cứ đòi phải đặt bằng được một cỗ quan tài mở. Thế nên mới vất vả cho anh.”
“Anh làm được không?”
Sarah tỏ vẻ lo lắng, và Lester đứng dậy hôn lên má vợ. “Tất nhiên là được rồi. Anh sẽ giở hết mánh mung ra thôi. Em có thời gian xuống giúp anh trang điểm cho gã xấu số kia chứ? Em mà làm là nhất thành phố đấy.”
“Ôi, Lester!” Sarah lại mỉm cười. “Anh biết em muốn giúp mà. Một tiếng nữa em sẽ gọi điện hỏi anh xong chưa nhé.”
Lester lại hôn vợ và đi ra cửa. Ông dừng lại, khi tay đã đặt trên nắm đấm. “Nếu bố về, cố giữ bố ở trên này nhé? Ông ấy luôn muốn giúp, nhưng không được ổn lắm. Chúng ta sẽ để ông ấy chải tóc hay làm gì đó sau khi đã xong xuôi.”
Michael đặt li rượu xuống và thở dài. Đã sắp tới giờ anh phải trở về căn hộ để nghe điện từ Stan. Sao anh trai anh lại thấy cần phải gọi điện kiểm tra anh mọi tối nhỉ?
“Toni? Anh xin lỗi, nhưng anh phải về thôi. Anh đang chờ điện thoại.”
Toni duỗi dài người, và chiếc áo len lỗ của cô rõ ràng ôm lấy bộ ngực. Michael biết cô không mặc áo chíp.
“Anh luôn về để nghe cuộc điện lúc chín giờ. Thần bí quá à nha.”
“Không hẳn. Anh trai anh gọi đấy mà. Anh ấy thích giữ liên lạc.”
“Anh trai anh?” Toni cười. “Thế mà em cứ tưởng anh đi nghe điện thoại từ những người phụ nữ đã tan nát cõi lòng mà anh bỏ lại ở Cleveland cơ đấy.”
“Trí tưởng tượng của em phong phú quá, Toni. Anh đâu có phải loại sở khanh.”
“Ơ, em đâu có biết. Anh cũng đẹp trai mà. Và đôi mắt nâu sậm của anh biết câu hồn lắm.”
“Còn gì nữa không?” Michael nhoẻn miệng cười.
“À, vóc dáng anh cũng được. Cơ bắp vẫn săn chắc. Và...” Toni ngừng khi thấy nụ cười của anh. “Anh đang mơi em khen anh, Mike Kruger!”
Michael đứng lên. “Tất nhiên rồi. Được một người phụ nữ xinh đẹp nấu ăn ngon, thành thạo máy tính khen anh thấy vui lắm.”
Toni đỏ mặt và ngượng ngùng. “Nhưng em chẳng thành thạo gì đâu! Em còn quên ghi đĩa cho anh. Em sẽ làm trong lúc anh nghe điện vậy, và lúc nào xong anh sang mà lấy nhé. Ai biết điều gì sẽ tới nếu anh tới đây sau chín giờ? Nếu em mà là anh, em sẽ chuẩn bị sẵn sàng.”
Michael chăm chú nhìn cô. Lời nói quá bạo làm mặt mũi cô đỏ bừng. Cô ngượng tới mức không dám nhìn vào mắt anh. Một lời thoại trong vở kịch của Shakespeare hiện lên trong đầu anh. Nó có đúng với sự mâu thuẫn kì cục mà anh thấy trong cách cư xử của Toni không? Anh dám cá là có.
“Được thôi, Toni. Anh sẽ quay lại, cùng một chai cognac. Nhớ Dorothy Parker viết gì về rượu không?”
Mặt Toni càng đỏ tợn. Cô nhớ rõ câu đấy chứ. Là, Kẹo là nhất nhưng rượu còn nhanh hơn. Vậy là Mike thật sự định quyến rũ cô sao?
Michael đi ra cửa và nhìn lần cuối. Mặt mũi cô vẫn đỏ bừng, và trông cô hơi ngỡ ngàng vì lời đáp trả đường đột trước đòn tấn công của cô.
“Anh nghĩ có thể khuyên em mặc gì đó thoải mái hơn, nhưng thế này là được lắm rồi.”
Michael vừa cười vừa đóng cửa. Anh cười suốt hành lang đến khi vào căn hộ và bật đèn. Phát hiện của anh về Toni quả là một hé lộ.
Anh đã nghĩ rất nhiều về Toni trong vài ngày qua, nhưng không một suy nghĩ nào dẫn tới phân tích kia. Rõ ràng Toni muốn anh lên giường cùng cô, nhưng có gì đó khiến anh ngần ngại.
Quả đúng, một phần nguyên do là ở tính do dự không quyết của anh, nhưng một bản năng mạnh hơn đã cảnh báo anh hãy đợi và quan sát thêm một thời gian nữa. Và rồi, chỉ một lúc trước, một câu trích đã nảy ra trong đầu anh. Hamlet đã nói, Tôi cho rằng đàn bà phản đối quá nhiều. Đây lại hoàn toàn ngược lại, một điều anh không ngờ tới, nhưng giờ anh chắc chắn mình đúng.
Michael lấy ra chai cognac và gật gù. Mọi điều hợp lý rồi. Cách cô ấy mặc đồ khêu gợi rồi đỏ mặt khi anh nhìn. Những lời nhận xét mời gọi của cô nghe gượng ép và không tự nhiên. Mọi lời đề nghị lả lơi tán tỉnh của Toni đều chứa đựng sự căng thẳng cố giấu khiến anh hoàn toàn bối rối. Nhưng tối nay cuối cùng anh cũng hiểu ra, cảm ơn đại thi hào nhé.
Khi điện thoại đổ chuông, Michael nhấc máy ngay. Anh sẽ cố nói chuyện với Stan ngắn gọn thôi - trấn an anh trai rằng mọi chuyện đều ổn và anh sẽ ngoan ngoãn đợi tới cuộc gọi ngày mai. Và rồi anh sẽ trở lại ngay nhà Toni tiếp tục buổi tối họ vừa mới bắt đầu.
Toni nhét đĩa vào máy tính và bật chương trình in. Mike khiến cô đứng ngồi không yên ngay sau khi anh ra về. Tất nhiên, cô đã trêu chọc anh khi mặc cái áo len lỗ này. Đấy là một lời khuyên khác từ Doris. Họ quyết định rằng hôm nay sẽ chơi tới bến. Nhưng Toni không ngờ được chuyện lại thành công!
Mike có nghiêm túc không khi trích câu của Dorothy Parker? Anh có thật lòng định trở lại lên giường cùng cô không? Tay cô hơi run khi nhét giấy vào khay máy in. Thật lòng cô muốn anh quay lại. Đấy vẫn là chủ ý bấy lâu nay của cô cơ mà. Cô đã khích lệ, giục giã và khoe thân trước mặt anh để thúc đẩy phản ứng kia.
Tới phần nhập số lượng bản in, Toni lưỡng lự, rồi nhấn số 2. Cô muốn đọc bản thảo của Mike, nhưng có lẽ anh sẽ ngại cho cô đọc. Nếu nó tệ, cô sẽ không bao giờ để hở ra rằng mình từng đọc nó. Nhưng nếu hay, có lẽ cô sẽ giúp anh tìm một nhà xuất bản.
Máy in laser hoạt động, và bắt đầu in từng trang một. Mười trang cả thảy. Một khởi đầu tuyệt vời đây. Toni lấy bản đầu tiên và đặt trên bàn. Khi tới bản thứ hai, cô nghĩ về lời Mike nói vừa nãy. Cognac. Anh sẽ mang cognac sang. Ý của anh có đúng như cô nghĩ không nhỉ? Cô phải ngừng nghĩ về chuyện này ngay hoặc không cô sẽ lo lắng nhặng xị lên mất.
Toni bật đèn bàn và bắt đầu đọc. Cô nghĩ mình đang làm một việc không nên, nhưng không đời nào cô bỏ qua một cơ hội thế này. Cô muốn biết thêm về Mike, biết nhiều hơn nữa. Có lẽ những gì anh viết sẽ cho cô hiểu thêm về tính cách của anh.
May mà cô đọc nhanh. Toni mất chưa đầy năm phút để hoàn tất. Hay thật. Còn hơn cả hay ấy chứ. Mấy trang bản thảo kia quá là thu hút và ám ảnh. Nó không hẳn giúp cô hiểu thêm chút nào về người đàn ông tên Mike Kruger, nhưng cô không thể đợi để đọc tiếp. Đây là một tác phẩm hư cấu - về một bệnh nhân tâm thần - nhưng Mike quả là một cây bút xuất chúng. Cô choáng ngợp trước cảm giác rất thật của mình về một không gian mà anh không hề biết tới.
Anh có thể quay lại bất cứ lúc nào. Toni hơi rùng mình khi nhét bản thảo vào ngăn kéo. Câu nói bảo cô mặc gì đó thoải mái hơn vào chắc chắn là một sự thay đổi với anh. Trước nay anh chẳng bao giờ nói vậy hết! Nếu cô chỉ lo lắng hơn một tí nữa thôi, cô hẳn sẽ mặc cái áo choàng trong suốt Doris mua tặng cô từ cửa hàng Frederick of Hollywood.
* * *