Bản Kháng Cáo Cuối Cùng - Chương 14
14
Stan vẫn nhíu mày khi trộn đồ uống giàu đạm cho buổi tối và rót vào cốc. Mike có vẻ lo lắng khi nói chuyện qua quýt tối nay. Cậu ấy kêu mệt rồi bảo định rút điện thoại đi ngủ luôn.
Rút điện thoại? Stan nghĩ chuyện đó thật điên rồ cho đến khi Mike phân trần về chuyện xảy ra. Ba cuộc gọi nhầm tới số máy của cậu ấy vào lúc sáng sớm, và kể từ lúc đó Mike không tài nào ngủ tiếp được. Vậy là anh hiểu khác đi. Mike cần ngủ.
Có gì đó xảy ra với Mike, và điều ấy làm Stan lo lắng. Mấy ngày gần đây em trai anh tự nhiên khang khác. Cậu ấy không dễ bảo như đợt trước và có vẻ chẳng cần lời khuyên của Stan nữa. Đáng sợ hơn, Mike không thích nói chuyện cà kê với anh như mấy ngày đầu sau khi trốn viện. Đó không phải tín hiệu tốt, theo như lời của bác sĩ tâm thần. Bất cứ ai đều cần có người bầu bạn tâm sự, và Mike có vẻ chẳng có ai ngoài anh. Stan chỉ có thể kết luận rằng em trai mình đang dần trở nên hướng nội và kín kẽ, một trong những dấu hiệu đầu tiên của chứng rối loạn tâm thần. Nếu chẳng may Mike hoàn toàn hóa điên trước khi anh giải quyết mọi chuyện hợp tình hợp lí thì sao?
Thức uống giàu đạm chẳng hề ngon lành chút nào, nhưng Stan uống cạn và để cốc lại quầy bếp. Maria sẽ rửa khi tới vào sáng mai. Cô ấy bảo anh rằng anh đang ném tiền qua cửa sổ, rằng cô chẳng làm nhiều nhặn gì mấy để hưởng mức lương hiện nay. Nhưng Maria chỉ chịu làm việc toàn thời gian, và Stan không muốn liều thuê người mới. Anh có thể tin Maria. Cô tuyệt đối thật thà, và không hề tắt mắt. Anh biết rõ điều đó. Anh đã thử vài lần, và cô vượt qua với kết quả mĩ mãn.
Stan vào văn phòng và bật đèn. Anh vẫn còn nhiều việc phải làm. Vấn đề của Mike đã cắt bớt thời gian của anh với những thân chủ khác, và giờ anh phải làm bù.
Hồ sơ đầu tiên anh rút ra khỏi ca táp là vụ Goldstein. Một bản di chúc mới. Lão già Hal này đã tái hôn, và ông ấy đặt ra kha khá thay đổi. Ông ta gạt cô con gái ra - cô ta không tán thành cuộc hôn nhân - nhưng đưa con trai vào. Cũng không có khác biệt gì nhiều, và Stan chỉ mất mấy phút để vạch ra di chúc mới. Ngày mai anh sẽ bảo Joyce đánh máy thêm các thay đổi, và Goldstein sẽ tới kí.
Hồ sơ tiếp theo được gắn giấy nhớ đỏ, như thế có nghĩa là nó sẽ ra tòa trong tháng này. Stan thở dài khi lật các trang. Một vụ khởi kiện không cần thiết, nhưng cũng mang về cho anh kha khá tiền nhờ thụ lí nó. Vì trong vụ này có vài tình tiết phức tạp nên cánh luật sư tập sự khó lòng xử lí được. Anh sẽ giao cho một luật sư cấp cao trong buổi họp nhân viên ngày mai.
Hồ sơ của bà Burke dài hơn một chút. Kiện thành phố không bao giờ dễ. Nhưng mọi thứ đã đâu vào đấy sau nửa tiếng làm việc. Anh thấy tự hài lòng. Vụ này anh thắng chắc. Như dì Alice thường nói, vậy là anh có thêm một mảnh da đầu kẻ địch nữa để đeo vào thắt lưng.
Hồ sơ của cuối cùng là của Richard O’Connell. Stan thở dài khi lật xem. Richard là đứa con trời đánh của Joyce, và tháng trước cậu ta bị bắt vì sở hữu đồ phi pháp. Một ounce rưỡi cần sa. Sao thằng nhóc đó ngu thế chứ? Ai nấy đều biết lén lút buôn dưới một ounce cần sa thì OK thôi, nhưng chỉ cần trên một gam là chết chắc.
Khi Joyce tìm đến Stan, anh đã bảo mình không xử lí những vụ liên quan tới buôn bán ma túy. Nhưng Joyce là một thư kí mẫn cán, người giỏi nhất từng làm việc cho anh, và anh đành nhận giúp.
Stan nhoẻn miệng cười khi nghĩ tới một giải pháp tuyệt hảo. Anh sẽ nói chuyện thẳng thắn với Joyce vào sáng mai, bảo cô rằng anh muốn điều tốt nhất cho con trai cô nhưng anh lực bất tòng tâm. Anh sẽ giới thiệu cho cô một luật sư chuyên xử lí dạng án này, và sẽ đề nghị trả phí giúp cô để đền đáp cho sự cống hiến của cô với hãng. Thế là cô cảm động, còn anh thì rảnh nợ. Và nếu như tay thầy cãi kia thua kiện, mà điều đó là chắc chắn, Joyce cũng không thể trách móc gì anh.
Anh đã làm xong việc của tối nay. Stan ngả lưng ra ghế và thở dài. Chỉ còn phải làm vài chuyện nữa là anh có thể leo lên giường đánh một giấc.
Anh mở ngăn kéo đựng tài liệu và lôi hồ sơ của giáo sư Zimmer ra. Stan đã ghi âm lại cuộc gặp của họ. Anh ghi âm mọi cuộc nói chuyện của mình và giữ lại những cuốn băng quan trọng. Giờ anh đang nghe lại, từ đầu chí cuối, và đi đến cùng một kết luận như trước. Với cuốn băng của giáo sư làm bằng chứng, rất có khả năng Mike sẽ được minh oan. Anh đã vô cùng đúng đắn khi tiến hành kế hoạch anh vạch ra.
Toni mở mắt và chớp chớp hai cái. Cô mơ màng và bối rối ngước nhìn Mike. Trước đây cô không phải không hôn ai, nhưng chưa bao giờ có phản ứng này. Mọi tế bào trong cơ thể cô đều gào thét đòi hỏi thêm, nhưng trước khi chuyện diễn tiến xa hơn, cô phải thú thật đã. Cô không thể lừa dối anh thêm nữa.
“Mike? Em phải thú thật thế này. Anh ạ, em thực sự không...”
“Anh biết, Toni. Không sao hết.”
Toni ngồi thẳng hơn. “Cái gì không sao hết?”
“Chuyện em không biết nấu ăn ấy.”
“Nhưng sao anh...”
Nhưng, trước khi cô kịp hỏi xong, anh đã lại hôn cô. Sao anh có ảnh hưởng tới mức này tới cô nhỉ? Cô muốn hôn anh cả đời, có lẽ là lâu hơn nữa. Rồi cuối cùng khi nụ hôn đã dứt, cô không thở nổi. Giờ cô nên nói gì đó. Nói rằng cô thích được anh hôn. Nhưng cô còn hơn cả thích ấy chứ. Trước khi cô kịp nghĩ ra một tính từ nào thích hợp để thể hiện một điều gì đó khó diễn tả, anh đã nhấc bổng cô khỏi ghế.
Toni quàng cả hai tay qua cổ anh, nhưng có vẻ cô không lo bị ngã. Anh thở dốc, và cô cũng thế. Giờ anh sẽ làm gì đây? Tới giường, chắc rồi. Anh đặt cô xuống giường.
Anh bắt đầu cởi đồ của cô. Anh không gặp một chút khó khăn nào với các khóa và cúc. Cô chọn đồ cẩn thận cho tối nay cũng chính vì nguyên nhân này. Mọi thứ cô mặc đều dễ cởi.
Anh đã cởi áo, và cô hé mắt nhìn, rồi lại vội vàng nhắm lại. Anh thật đẹp, mạnh mẽ, săn chắc và... cô không dám nghĩ tới phần đó.
Và rồi anh chạm vào cơ thể cô. Tim cô đập rộn ràng tới độ cô tự hỏi liệu mình có thể lên cơn đau tim và chết trước khi...
“Em có thích không, Toni?”
“Ôi có!” Tiếng kêu của Toni là lời van xin anh hãy tiếp tục. Đôi môi anh nóng quá, như lửa chảy trên làn da trần của cô. Nhưng nếu anh không hiểu thì sao?
“Mike? Em phải nói với anh rằng em...”
“Anh biết. Cứ để việc đó cho anh. Được không, Toni?”
Toni cố hết sức để ngồi dậy. Anh rõ ràng nghĩ mình biết chính xác cô định nói gì, nhưng không hề.
“Nhưng Mike à, anh không biết em đang định nói gì đâu!”
“Có, anh biết chứ.” Anh lại cúi xuống hôn cô, và Toni ngả người ra giường, ôm anh rất chặt. Vậy chuyện sẽ thế này, cô sẽ cảm thấy lâng lâng ngây ngất. Nhưng cô phải nói với anh trước khi quá muộn, rồi anh sẽ ngỡ ngàng và giận cô.
“Làm ơn đi Mike. Anh phải để em nói đã.”
Anh vuốt tóc cô, và cô rùng mình. Điều cô sắp nói đây có thể phá hỏng tất cả. Có lẽ anh sẽ không muốn tiếp tục nếu như biết sự thật. Và rồi anh cười, khiến cô hoàn toàn ngớ ra.
“Đừng nghiêm túc quá, Toni. Có phải thế giới đi đến hồi tận thế đâu em. Anh không cần biết quá khứ của em và những lí do. Đấy không phải việc của anh. Em khiến anh rất bối rối vì những nhận xét khơi gợi và những trang phục quyến rũ. Và em hôn anh như thể không có ngày mai, nhưng anh biết em là...”
Toni xen ngang trước khi anh kịp nói xong. Lời nói của cô bật ra như đạn trong súng liên thanh; cô gằn từng tiếng một.
“Anh nghĩ em là điếm?”
Lần này anh bò lăn ra cười, và cô sợ họ sẽ rơi xuống khỏi giường mất. Nơi cuối cùng cô muốn có mặt là ở cùng giường với người đàn ông nghĩ cô là điếm. Toni cố vùng ra, nhưng anh ôm cô rất chặt. Nếu cô mà nhúc nhích được tay, chắc chắn cô sẽ tát anh. Trong đời cô chưa bao giờ bực tới độ này!
Nhanh hệt như khi nổi giận, cô cũng nguôi giận rất nhanh, và trong lòng nảy lên cảm giác nghi ngờ tệ hại. Cô có thể trách vì anh nghĩ vậy không? Cô có lẽ đã hành xử như một con điếm, nếu như cô xét lại. Cô không thể đổ lỗi cho anh khi anh đi tới một kết luận hợp tình hợp lý như thế.
Nước mắt cô trào ra, và cô chớp chớp kìm chúng lại. Mọi chuyện đều rẽ sai hướng, và giờ cô thấy tất cả đều là lỗi của mình. Cô chơi trò lả lơi quyến rũ, và giỏi tới độ lừa được Mike. Cô đã làm sai hết và giờ đã quá muộn để giải thích. Anh sẽ không bao giờ tin cô.
Anh đang hôn lên cổ và khóe mắt Toni, ôm cô rất chặt khiến cô còn bối rối hơn. Khi anh ngừng lại, cô không thể nghĩ ra nổi một từ để nói. Anh muốn ngủ với một con điếm sao? Có lẽ điều đó khiến anh có hứng. Và khi anh phát hiện ra tất cả chỉ là diễn, anh sẽ ghét cô thôi.
“Mike?”
“Ừ, Toni. Em ngốc lắm.”
Ít nhất anh cũng thôi cười. Toni đoán người ta không thể vừa cười vừa hôn được. Và giọng anh dịu dàng nhẹ nhàng. Vậy là có hi vọng, phải không?
“Em cứ trêu đùa anh, và em khiến anh không hiểu ra sao với những tín hiệu trái ngược, nhưng anh chưa từng nghĩ em làm điếm. Anh chỉ cực kì hạnh phúc vì em đã chọn anh là người đàn ông đầu tiên của đời em.”
“Anh biết ư?”
Cô chưa từng ngượng tới vậy. May mà đèn đã tắt nếu không chắc chắn anh sẽ thấy mặt cô đỏ lựng. Cô cảm giác cả người mình đã đỏ như tôm luộc.
“Anh mất một lúc nhưng cuối cùng cũng nhận ra.” Anh lại vuốt tóc cô, và cô rùng mình. “Em có thay đổi ý kiến về anh không?”
“Thay đổi ý kiến?” Toni lắc đầu. “Ôi không đâu, Mike. Nếu như anh còn muốn. Em chưa bao giờ đổi ý khi liên quan tới chuyện quan trọng. Và điều này cực kì quan trọng với em.”
“Cũng quan trọng với anh nữa.”
Anh nghiêm túc. Cô thấy điều đó trong giọng nói của anh. Anh thực lòng thích cô. Cô thấy ấm lòng, sung sướng và rất, rất an toàn.
“Mike? Nếu chúng ta sẽ... ờ đó... em xin anh một điều nhé?”
“Ừ, Toni. Em muốn gì cũng được.”
“Ôi, vậy thì tốt. Anh bắt đầu lại nhé? Chính cái chuyện anh đang làm trước khi em nói mấy lời vớ vẩn vừa rồi ấy?”
“Là làm gì hả, Toni?”
“Chuyện gà không xương ấy, Mike.”
Ôi lạy Chúa! Cô lại lấy đá đập chân mình rồi. Người ta sẽ không giỡn vào thời khắc như thế này, phải không?
“Gà không xương là sao hả Toni?”
Toni biết mình phải giải thích. Anh đang đợi. Cô phải nói ra thôi.
“Đấy là cảm giác của em. Gà không xương. Em đang cố nghĩ ra đúng từ để miêu tả cảm giác khi anh hôn em, nhưng lúc trước không nghĩ ra. ‘Gà không xương’ miêu tả đúng đấy.”
“Đó là lời khen phải không?”
“Ồ, đúng! Rất ít việc khiến em có cảm giác như gà không xương. Mà thực ra, chắc chẳng có cái gì có thể cho em cảm giác đó đâu.”
“Được thôi. Nếu em đã nói vậy.” Mike có vẻ ngờ vực, nhưng rồi cười. “Anh hơi sợ phải hỏi cảm nghĩ của em sau khi chúng ta làm tình.”
Không còn lời nói, chỉ có những cảm giác đê mê ngây ngất, họ không biết gì tới thời gian. Toni không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nhưng cuối cùng cô quyết định chủ động. Cô đưa một tay chống đầu và mỉm cười với Mike. “Tự nhiên đi Mike. Anh cứ hỏi.”
Im lặng rất lâu. Mike mất một lúc lâu mới hỏi cô. Anh hắng giọng và quay sang nhìn thẳng vào cô. “Được rồi. Anh không chịu được cảm giác hồi hộp này lâu hơn. Nói với anh đi, Toni... em thấy thế nào khi chúng ta ân ái? Này nhé, nếu em mà bảo giống patê gan, anh sẽ về nhà lấy một ổ bánh mì đấy.”
Toni cười. “Nghe được đấy! Em thích ăn bánh mì kẹp patê gan. Nhưng thật lòng nhé, Mike, em thấy mình như một mĩ nhân tuyệt sắc vậy.”
* * *