Bản Kháng Cáo Cuối Cùng - Chương 17
17
Michael và Toni đang ở trong phòng ngủ mà anh tận dụng luôn làm phòng làm việc. Cô vừa cài xong chương trình từ điển đồng nghĩa vào máy tính của anh, và giờ đang dạy anh sử dụng.
“Cài xong xuôi rồi đấy, Mike. Anh chỉ phải nhớ là ấn Ctrl 7 để vào bật nó lên thôi.”
Michael cúi hôn gáy cô. Cô thật dễ thương khi buộc tóc đuôi gà.
“Thôi nào, Mike. Anh không tập trung.”
“Ô, anh tập trung mà. Em vừa bảo chọn từ rồi ấn Ctrl 7.”
“Ờ thế thì được.” Toni đứng lên và ra hiệu cho Mike thế chỗ cô ngồi trước bàn phím. “Đánh một từ nào đó rồi thử xem.”
Mike cố nghĩ ra một từ hay ho để gõ thì cô cúi xuống hôn gáy anh. Anh cười toe toét và gõ từ HÔN.
“Chọn tốt đấy, Mike. Giờ dùng chương trình từ điển đi.”
Họ quan sát màn hình chia thành hai phần. Một thông báo hiện lên. TÌM TỪ HÔN. Chỉ sau vài tích tắc, một phần màn hình đã đầy những từ gần nghĩa.
“Nhìn kìa, Toni. Nó nêu ra một loạt từ anh thích. Có âu yếm, ôm ấp, vuốt ve, ôm, ghì, và chạm.”
Toni cười và cầm chìa khóa nhà lên. “Em nghĩ mình nên về trước khi anh nảy ra ý gì từ đống từ đó. Ăn tối lúc sáu giờ nhé? Em có hai cái pizza để lạnh mà em có thể đốt thử xem sao.”
“Nghe được đấy.” Michael tiễn cô ra cửa. “Nhiều năm lắm rồi anh không được ăn pizza.”
“Nhiều năm?”
Toni nheo mắt nhìn, và Michael nhăn mặt. “Anh có cảm giác thế thôi. Anh thích pizza lắm. Anh nghĩ mình có thể ăn món đó mỗi tối cũng được.”
“Đừng nói thế. Anh mà còn ở với em là anh phải ăn dài dài đấy.”
Toni mở cửa và đâm sầm vào Harry Evans. Anh ấy cầm một cái đĩa ở một tay và tay kia đang với ra định bấm chuông cửa.
“Chào Harry.” Toni nhận cái đĩa và mở ra. “Bánh quy mật đường của Doris!”
Trước khi Harry kịp phản ứng, Toni đã vốc cả một vốc và chạy về nhà mình. Harry nhìn Michael và nhún vai. “Đĩa bánh là dành cho cậu, nhưng giờ chắc nói thì muộn mất rồi. Tôi rất mong Toni không định hành nghề móc túi. Đám lính của tôi chắc chẳng bắt được cô ấy mất.”
“May mà cô ấy còn để cho tôi vài cái.” Michael cầm cái đĩa Harry đưa. “Anh vào nhà chơi nhé?”
Harry gật đầu. “Ừ, Mike.”
Michael mở cửa, và Harry đi thẳng ra ghế. “Nhà đẹp đấy, Mike. Cậu tự bài trí hả?”
“Không, nhà sẵn vậy rồi, tôi chỉ thuê lại thôi. Anh uống cà phê nhé?”
Harry lắc đầu. “Tôi phải về phân khu ngay bây giờ, nhưng tôi muốn nói chuyện với cậu trước đã. Doris có bảo cậu rằng chúng tôi đã tóm được nghi phạm vụ giết hại Robinson không?”
Michael gật đầu. “Có, chị ấy vừa bảo sáng nay xong.”
“Ờ, chúng tôi phải phóng thích hắn. Hóa ra hắn có bằng chứng ngoại phạm chắc chắn, và giờ chúng tôi phải bắt đầu điều tra từ đầu.”
“Vậy tệ quá. Anh còn nghi phạm nào khác không?”
“Một vài. Cậu không ngại trả lời vài câu hỏi chứ, Mike?”
“Không đâu, đại úy Evans. Tất nhiên là không rồi.” Tim Michael bắt đầu đập thình thịch, và anh cố gắng không tỏ ra căng thẳng. Liệu có ai đó đã giao nộp tấm hình của Michael Hart hiện tại sao? Hay báo cảnh sát về những ca phẫu thuật chỉnh hình?
“Cứ gọi tôi là Harry thôi. Lúc làm việc tôi mới là đại úy Evans, và chúng ta là bạn, phải không Mike?”
“Chắc rồi, Harry.” Michael lên tinh thần. Harry đang cố tỏ thân thiện để lừa anh đây mà.
“Doris bảo cậu đang viết sách. Thế cậu làm việc cho nhà xuất bản nào?”
“Tôi chưa liên hệ.”
“Không có nhà xuất bản à?” Harry nhíu mày. “Vậy là cậu không có đầu mối. Hay tiền tạm ứng bản thảo.”
“Đúng thế, Harry.”
“Viết mà không biết sách có được bán ra hay không cũng gay nhỉ? Cậu làm gì để kiếm sống hả Mike?”
Michael nghĩ thật nhanh. Harry đang tìm hiểu lai lịch của anh, vậy tốt nhất anh nên bám theo câu chuyện đã kể cho Toni và Doris. “Tôi có chút tiền thừa kế. Nếu chi tiêu cẩn thận, tiền cũng đủ tới khi tôi viết xong sách.”
“Vậy thì tốt đó, Mike. Cậu chuyển từ Iowa tới, nhỉ?”
“Không, Harry. Tôi là người Cleveland, Ohio.” Michael hít một hơi sâu. Harry đang cố thử anh, chơi với anh như mèo vờn chuột.
“Nơi đó cũng tốt,” Harry cười. “Mà cậu chưa kết hôn đấy chứ, Mike?”
“Chưa, tôi độc thân mà.”
Harry gật đầu. “Doris cũng nói thế. Cô ấy nghĩ cậu khá được đấy, Mike ạ. Làm cảnh sát lâu rồi thành ra tôi không dám nhìn mặt đoán tính cách nữa.”
Michael không chịu được thêm. Nếu Harry đã đoán ra anh là ai, sao anh ấy không cứ thế bắt anh đi cho xong? “Sao anh hỏi những câu đó vậy, Harry? Anh thật sự muốn biết gì?”
Harry hắng giọng. “Cậu thấy đấy, Mike, Toni là bạn tốt của vợ chồng tôi, và tôi nhìn là biết cô ấy rất thích cậu. Tôi không muốn cô ấy bị tổn thương, nếu cậu hiểu ý tôi.”
Mất một lúc Michael mới hiểu ra ý của Harry. Đến lúc đó, Michael nhẹ cả người. Harry điều tra lai lịch, vấn đề tài chính, và tình trạng hôn nhân của anh là vì lo cho Toni. “Thoải mái đi, Harry. Tôi sẽ không bao giờ làm Toni tổn thương. Cô ấy rất quan trọng với tôi.”
Harry cười tươi và vỗ mạnh vào lưng Michael khiến anh nhăn nhó. “Tôi cũng muốn nghe thế. Chắc tôi có thể ngừng lo về Toni và tập trung xử lí vụ Robinson rồi. Cậu muốn nghe tóm tắt không, Mike? Nó sẽ tạo ra một cuốn sách hết ý cho coi!”
“Chắc rồi, Harry.”
“Ừ, nhưng đừng kể với Toni đấy nhé. Đây không phải chuyện cho cánh phụ nữ nghe, nếu cậu hiểu ý tôi. Tôi đã ở trong ngành hai mươi năm, và đây là vụ kinh khủng nhất tôi từng thấy.”
“Báo chí nói Robinson bị đâm.”
“Đúng thế, Mike. Giờ tôi sẽ nói cho anh nghe về tử thi trước. Gã thợ ảnh nhìn thấy còn nôn ọe, mà mấy gã đó thấy đủ loại chuyện rồi đó nhé.”
“Tử thi?”
“Ừ, nhớ anh chàng họa sĩ ngã từ trên giàn giáo ở nút giao xa lộ không?” Harry đợi tới khi Michael gật đầu. “Ờ, anh ta nằm trong quan tài, và hung thủ đã băm vằm anh ta ra thành nhiều mảnh. Bác sĩ tâm thần học bên ngành cảnh sát chúng tôi bảo đó là tác phẩm của một thằng điên. Cậu tưởng tượng nổi không?”
Michael thấy buồn nôn. “Không hẳn.”
“Thi thoảng chúng tôi cũng gặp phải những tay ái tử thi, nhưng thường thì những kẻ đó không gây ra tổn hại gì. Chỉ làm tình với xác chết rồi bỏ lại đó thôi. Mà cậu biết ái tử thi là gì không thế, Mike?”
“Tự trải nghiệm thì tôi không có, chứ nghe thì tôi nghe rồi.”
Harry cười và lại vỗ lưng anh. Michael nghĩ chắc sáng mai trên người mình sẽ có thêm vài vết bầm đây.
“Nói hay lắm, Mike. Mà các mảnh xác vung vãi khắp nơi. Chúng tôi mất gần một tiếng mới tìm về đủ đấy.”
Michael nuốt nước bọt. “Tên đó có cắt xác Robinson không?”
“Không. Cũng may thật. Nếu không chắc chuyên viên pháp y sẽ phát điên lên khi phân loại mất. Tôi đoán Robinson đã đi xuống kiểm tra tiếng động. Và hung thủ sợ quá nên đã dùng ống tiêm đựng nước hương ướp xác đâm thẳng vào gáy ông ta.”
“Nghe... ờ... thú vị đấy, Harry.”
“Tôi có thể nói cho cậu hay, vụ này không hề dễ chịu chút nào! Phải cả tiếng trời trôi qua tôi mới dám ăn sáng đấy. Mà nói đi, Mike, cậu sẽ không ghét tôi đấy chứ? Cậu trông xanh quá.”
Michael lại nuốt nước bọt. “Tôi sẽ ổn thôi. Chỉ là tôi chưa từng nghĩ công việc lại làm khổ dạ dày của cánh cảnh sát như thế.”
“Thi thoảng thôi. Nhưng lắm khi cũng vui, cậu ạ. Một vài câu chuyện mà cánh cớm già kể nghe hay phải biết. Cậu có muốn lúc nào đó ra ngoài làm vài chầu bia với tôi không? Tôi có thể đưa cậu tới một quán rượu mà cánh cảnh sát chúng tôi hay lui đến và giới thiệu cậu với vài người.”
Lần cuối cùng có người rủ anh đi uống bia là khi nào nhỉ? Bét ra cũng phải là mười năm trước. Ở Oakdale làm gì tồn tại cơ hội giao lưu bạn bè chứ. Anh quý Jack - Michael coi anh ấy là bạn mình - và một y tá, nhưng chỉ có vậy. Nói chuyện với các bệnh nhân say thuốc thật chẳng khác nào nói chuyện với bức tường. Bệnh viện không khuyến khích các bệnh nhân tán gẫu với nhau. Mỗi người là một hòn đảo đau đớn biệt lập, và không ai định dùng lời nói để xây cầu nối.
Harry vẫn huyên thuyên, và Michael mong anh ấy không để ý tới phút mất tập trung vừa rồi.
“... hứa với cậu đấy, Mike. Cậu sẽ nghe được rất nhiều câu chuyện dành cho những cuốn sách của mình. Cậu thấy sao?”
Michael định đồng tình. Một quán rượu cảnh sát là bối cảnh tuyệt vời cho một cuốn sách. Nhưng rồi anh nhớ ra tình cảnh của mình.
“Nghe hay đấy, nhưng để lúc nào rỗi tôi gọi nhé, Harry? Hai tuần tiếp theo tôi bận lu bu hết cả rồi.”
“Lúc nào cũng được, Mike. Cứ việc báo tôi biết.” Harry đứng lên. “Thôi, tôi về đây. Doris đang chuẩn bị bữa tối, mà nói chuyện một hồi làm tôi đói quá.”
Một giờ sau, Michael vẫn chưa động tới một cái bánh nào của Doris. Câu chuyện của Harry khiến anh hết muốn ăn, nhưng ít nhất anh cũng có bối cảnh tuyệt vời cho cuốn sách thứ hai. Nó sẽ về một nhóm cảnh sát già cà kê buôn chuyện trong quán rượu. Anh chưa thể viết ra ngay - khi anh chưa hoàn thành tác phẩm hiện giờ - nhưng không bao giờ là quá sớm để bắt đầu thu thập thông tin.
Michael lên một danh sách từ lóng của cảnh sát và nhập từ “hung thủ”. Rồi anh chọn từ đó và thử sử dụng chương trình từ điển đồng nghĩa. Anh có danh sách mười tám từ đồng nghĩa, trong đó có thủ phạm, tội phạm, người bị kết án, kẻ phạm pháp.
Gã tội phạm đã giết Lester Robinson đúng là một gã điên thực thụ, nói theo kiểu của Harry. Michael không thèm tìm từ đó trong từ điển. Từ kinh nghiệm bản thân anh biết ý nghĩa của từ đó rồi.
Michael ngả người ra ghế và thở dài. Rõ ràng Harry nghĩ phanh thây Neal Wallace là hành động ngẫu nhiên của một kẻ tâm thần. Nhưng nếu không phải thì sao? Nếu gã tội phạm kia biết Neal và ghét anh ta tới độ muốn xẻ thịt phanh thây xóa bỏ mọi dấu vết về sự tồn tại của anh ta thì sao?
Michael nhăn mặt khi nghĩ đến bồi thẩm đó. May mà Harry không biết Neal là chủ tịch bồi thẩm đoàn đã kết tội anh. Nếu cảnh sát mà lần ra liên kết ấy, Michael Hart sẽ là nghi phạm số một. Dù gì thì anh cũng là một thằng điên mà. Ít nhất là Harry nghĩ thế. Người ta không tự dưng rỗi hơi nhốt ai đó trong Oakdale. Và nếu Harry thẩm vấn các bác sĩ của Oakdale, họ sẽ nói Michael ghét Neal Wallace đủ nhiều để làm ra cái chuyện tày đình kia, nhất là nếu Michael đang mộng du và bị cơn ác mộng dẫn dắt đi giết các bồi thẩm. Nhưng anh không làm việc đó. Michael dám cam đoan thế. Dù gặp ác mộng hay không, mộng du hay không, anh cũng không nghĩ mình có thể làm ra chuyện điên rồ như thế. Nhưng phải có kẻ đã gây ra việc đó. Và vậy thì hung thủ phải là một kẻ điên còn bệnh nặng hơn Michael lúc bệnh nặng nhất.
An tâm một chút, Michael bật tệp tin bản thảo hiện giờ lên. Anh làm việc chừng một tiếng trước khi một mảnh ghép nữa được lắp vào đúng chỗ. Ngay phút nghĩ ra, anh lưu tệp tin lại và nhấc điện thoại. “Toni à? Mike đây. Anh rất ghét làm phiền em, nhưng Harry vừa làm anh nảy ra ý tưởng về một vụ án mạng bí ẩn, và anh đang thử lên dàn ý. Em có chương trình thống kê nào cho anh mượn được không?”
Michael nhíu mày khi Toni trả lời. “Cảm ơn nhé, Toni. Tất nhiên là sẽ rất tuyệt nếu em làm hộ anh, nhưng còn công việc của em thì sao? Em chắc không? Được, anh sẽ đợi trong lúc em tải chương trình, không vấn đề gì.”
Michael gõ nhịp tay lên bàn trong lúc chờ đợi. Anh phải nghĩ chúng là các gạch đầu dòng dàn ý, và giấu lí do thật sự khiến anh cần chương trình thống kê. Toni rất thông minh. Và cô kết nối mọi chuyện nhanh như chớp. Anh không muốn cô đoán ra anh là ai trước khi Stan minh oan cho anh. Rồi anh có thể kể cho cô nghe tất cả.
Giọng Toni vang lên trong đường dây và Michael mỉm cười. “Em sẵn sàng chưa? Được rồi. Anh sẽ kể cho em cả câu chuyện, vì anh không chắc em sẽ phải dùng những con số nào. Giả dụ có bảy người còn lại trong một nhóm... anh không chắc nữa. Cứ coi như bảy trong nhóm mười hai đi. Nhóm gì à? Để anh nghĩ xem...”
Michael mất một lúc để nghĩ ra gì đó na ná bồi thẩm đoàn. “Một ủy ban, Toni. Một ủy ban quan trọng chuyên đưa ra ý kiến về một vấn đề gì đó. Và họ được chọn ngẫu nhiên từ trong cộng đồng. Họ không biết nhau trước khi xuất hiện tại ủy ban.”
Toni hỏi thêm câu nữa, và Michael nhíu mày. Vụ này khó hơn anh tưởng đây. “Ừ, cứ cho là họ ở cùng một khu vực địa lí đi - một thành phố lớn cỡ Los Angeles ấy. Rồi ba trong số đó lần lượt bị giết chỉ trong vài ngày. Được chưa em? Tốt. Chương trình của em có thể cho anh biết khả năng những vụ án đó có liên hệ với nhau không?”
Toni hỏi một câu và Michael gật đầu, dù anh biết cô không trông thấy mình. “Mười hai còn bảy, đúng thế. Năm người còn lại à? Cứ cho là họ chết vì nguyên nhân tự nhiên đi. Hoặc ngẫu nhiên.”
Một hồi im lặng, rồi Toni hỏi thêm câu nữa. “Không. Giờ ủy ban đó bị giải tán rồi. Ờ, chắc khoảng mười năm. Chúng ta giả định là họ không giữ liên lạc với nhau đi. Tầm tuổi à? Từ khoảng ba mươi tới sáu mươi. Thế chắc là được. Giới tính? Sáu nam sáu nữ vậy. Được chưa? Cảm ơn nhé, Toni. Anh sẽ đợi.”
Michael nín thở đợi chương trình của Toni hoạt động. Anh không chắc mình muốn nghe kết quả. Khi cô nói tiếp, nhanh hơn nhiều so với anh tưởng, tay anh đang run. Và chúng còn run dữ hơn khi cô cho anh biết kết quả.
“Em chắc không?” Michael cố lắm mới nói được bình tĩnh. “Được rồi. Cảm ơn nhiều nhé, Toni. Anh rất cảm ơn. Sao cơ? Ừ, sẽ ổn thỏa cả thôi. Thêm một câu nữa, nếu em không bận. Em có cách nào cho anh xác suất bốn người kia sẽ bị giết là bao nhiêu không?”
Chỉ vài giây sau, Toni đã trả lời anh. Michael nuốt nước bọt khi biết kết quả.
“Được rồi, Toni. Anh đã ghi lại cả rồi. Sao? Ờ, chắc rồi. Anh cũng đang trông chờ lắm đây.” Đúng lúc đó Toni nói thêm một điều khác khiến Michael nhăn mặt. Kĩ năng diễn xuất của anh hẳn đã cùn nhụt nên cô mới dễ dàng nhận ra sự căng thẳng nơi anh. “Có vấn đề gì không à? Không, Toni. Chẳng có gì không ổn hết. Anh chỉ hơi bận tâm với câu chuyện đó, nhưng anh hứa sẽ bỏ nó sang bên lúc gặp em tầm sáu giờ. Và cảm ơn nhé, Toni. Em giúp anh nhiều lắm. Thực lòng anh không biết mình sẽ làm được gì nếu không có em.”
Michael cúp máy. Tay anh túa mồ hôi, và anh cảm nhận được tóc gáy dựng hết cả. Dạ dày anh quặn lại đau đớn, và anh thật sự thấy buồn nôn. Sau những con số Toni cho anh, anh thấy không còn bất cứ nghi vấn gì về chuyện cái chết của các bồi thẩm có liên quan tới nhau. Có ai đó đang triệt hạ từng người một. Nhưng là ai? Và vì sao?
Là anh ư? Phải chăng khi đêm đến anh đã dệt hiện thực vào lớp vải ác mộng? Michael không muốn tin. Nhưng có người đang giết các bồi thẩm. Điều đó rõ như ban ngày rồi. Và Michael biết mình nên tìm cách cảnh báo họ trước khi quá muộn.
* * *