Bản Kháng Cáo Cuối Cùng - Chương 18

18

Bố ơi bố, dậy đi. Mẹ bảo con gọi bố dậy ăn tối.” Jose Sanchez lăn người trên giường. Anh có cảm giác mình vừa mới ngủ, dù Marguerita luôn đảm bảo anh được ngủ được ít nhất là hai tiếng. Jose ngáp dài và duỗi người trong khi cậu nhóc kia quan sát, rồi anh đưa tay ra giả bộ véo mũi thằng con.

“Xem bố có món gì này, Berto.”

Jose kẹp ngón trỏ giữa hai ngón tay khác, và cậu nhóc cười sung sướng. Đó là trò Jose thường chơi với con cái, và anh bỗng thấy buồn vì Roberto sẽ sớm lớn lên rồi chán chơi cùng ông bố già này.

“Bảo mẹ là tối nay bố muốn ăn mũi Berto. Món đó còn ngon hơn món bánh quy thượng hạng của mẹ nhiều. Nhưng có lẽ bố nên để dành vậy. Mấy cậu nhóc kia chắc sẽ cười phá lên nếu anh con trai út của Jose và Marguerita không có mũi trên mặt.”

“Đấy là ngón cái của bố chứ không phải mũi con.” Roberto chạy ra soi gương và chỉ mũi mình. “Thấy không? Mũi con vẫn ở đây này. Bố không lừa được con nữa đâu.”

“Ôi con trai tôi qua mặt được tôi rồi.” Jose thở dài và làm bộ buồn rầu. “Rồi nó sẽ sớm ra ngoài thế giới kia và quên béng mất ông bố bà mẹ tội nghiệp này.”

“Không đâu bố!”

“Đúng thế đấy. Roberto Felipe Luis Sanchez sẽ sớm giàu có và sống trong một biệt thự rộng mênh mông có tường trắng cao bao quanh. Và cậu ta sẽ có một chiếc limo dài ngoằng trắng tinh cùng anh tài xế mặc đồng phục đỏ tươi chở cậu ta đi lướt qua nhà ông bố bà mẹ tội nghiệp này. Nhưng cậu ấy có dừng xe không?”

“Có, con sẽ dừng!” Roberto cười khúc khích. Nhóc biết bố sẽ nói gì tiếp rồi.

“Không đâu. Vì cậu ta đang trên đường tới lễ tấn phong Tổng thống Hoa Kỳ. Cuộc bầu cử giành chiến thắng vang dội, lần đầu tiên và duy nhất trong lịch sử toàn thể cử tri Mỹ bỏ phiếu bầu cho chỉ một ứng cử viên. Và người đàn ông vĩ đại đó là...” Anh dừng lại và mỉm cười với con trai. “Roberto Felipe Luis Sanchez.”

Roberto nhảy lên giường và ôm chầm lấy bố. Dù chỉ một lúc trước thôi, Jose mệt mỏi và kiệt sức, nhưng giờ anh thấy hạnh phúc và sẵn sàng hoàn thành đủ tám tiếng làm việc đang chờ đợi mình. Nếu anh kiếm đủ tiền cho các con ăn học, vậy chúng sẽ được hưởng những lợi thế mà Jose chưa từng được hưởng. Nhưng tất nhiên anh không thật bụng nghĩ Roberto sẽ có ngày thành tổng thống. Đó là trò chơi Jose tạo ra để dạy con cái cách thoải mái mơ ước. Cả sáu đứa con của Jose đều thông minh và chăm chỉ, chẳng có lí gì mà chúng không đạt được những mục tiêu mà bố mẹ chúng không đạt được.

“Anh lại nhồi vào đầu con những mơ mộng, phải không Jose?” Marguerita đứng ở cửa quan sát hai bố con. Giọng cô nghiêm nghị, nhưng mắt lại lấp lánh ánh cười. “Rồi đầu thằng bé sẽ phình ra và không cân xứng với khổ người mất. Mà lần này là gì nào? Tổng thống à? Hay vua thế giới?”

“Tổng thống, mẹ ạ.” Roberto cười khúc khích. “Ở biệt thự và đi limo dài ngoằng trắng tinh.”

“Thế còn hồ bơi thả đầy hoa thơm cỏ lạ?” Marguerita bật cười. “Hay đầu bếp nổi tiếng nấu được món ăn của mọi vùng miền thế giới?”

“Đầu bếp là mẹ cơ mà. Mẹ biết cách làm món gà Ý.”

“Là món pollo alla cacciatore, Berto.” Maguerita sửa lại. “Và giờ mẹ không nấu món Ý nữa. Sáng mai mẹ sẽ chuyển sang món Pháp.”

“Vậy chúng ta sẽ ăn gì hả mẹ? Gà Pháp chăng?”

Marguerita cười. “Không, Berto. Mẹ sẽ làm món boeuf bourguignon. Con sẽ thích cho coi. Giờ nhanh nhanh vào bếp và giúp chị con dọn bàn đi.”

Khi Roberto đi rồi, cô cười nhìn Jose. “Em quyết định không thử nấu món Đức. Thức ăn quá nhiều tinh bột, mà em đã tăng gần chục cân so với hồi mới cưới rồi.”

“Anh lại thấy em càng ngày càng đẹp ra, Marguerita ạ.”

“Ôi, nghe thật đã lỗ tai. Anh sẽ thích món Pháp, Jose. Có nhiều món hay lắm.”

“Anh biết.” Jose đứng lên và ôm vợ. Cả nhà đã góp tiền mua một bộ sách dạy nấu ăn làm quà Giáng Sinh cho cô. Bảy cuốn sách hướng dẫn nấu các món ăn của bảy nước. Marguerita vui lắm. Cô vốn nấu ăn đã rất ngon, và lại thích được thử nấu những món chưa bao giờ được thưởng thức.

“Jose? Em có tin buồn cần báo cho anh. Lester Robinson chết rồi.”

“Người làm việc cùng anh trong bồi thẩm đoàn ấy hả? Em nói đúng, Maguerita ạ. Chuyện buồn thật. Anh ấy chết thế nào?”

“Anh ấy bị giết, Jose. Trong đêm. Ti vi bảo cảnh sát đang điều tra nhưng chưa tìm ra hung thủ. Em gửi thiệp chia buồn cho gia đình anh ấy nhé?”

“Ừ, bằng tiếng Anh nhé. Và bảo lũ trẻ cũng kí tên vào, kể cả Roberto. Vậy cho hợp tình.”

“Anh sẽ tới chia buồn chứ?”

Jose gật đầu. “Tối nay. Lúc đi làm anh sẽ tiện ghé qua. Đức Mẹ sẽ che chở Lester. Anh ấy là người tốt.”

“Vậy là ba người rồi, Jose. Ba bồi thẩm làm việc cùng anh lần lượt qua đời chỉ trong một thời gian ngắn. Đó là điềm báo gì chăng?”

“Không đâu, Marguerita.” Jose lại ôm vợ. “Đó là một bi kịch thôi, và em đừng lo lắng. Tiếng Anh người ta bảo đó là ngẫu nhiên.”

Michael ngả người dựa lưng trong cái ghế kê tại phòng bếp của Toni và chăm chú dõi nhìn cô cầm miếng pizza cuối cùng lên. Thức ăn đi đâu vậy nhỉ? Nếu họ đứng đối diện thì đỉnh đầu cô chỉ chạm cằm anh. Vậy là cô không thể cao quá năm foot năm, cùng lắm là năm foot sáu. Và anh dám thề cô không nặng quá năm mươi cân. Tưởng tượng cô theo cách đó thật vui, và anh thở dài mãn nguyện.

“Anh có vẻ vui, Mike.”

“Ừ. Được ăn pizza lại có em bầu bạn làm anh hạnh phúc lắm, Toni.”

Họ vừa ăn xong hai cái bánh pizza thập cẩm to tướng, cùng với hai lon coca. Anh cầm sang một chai vang đỏ, nhưng Toni bảo đó dùng rượu đắt tiền cùng pizza là một tội tày trời.

“Anh muốn em in bản thảo hộ không, Mike?” Toni hỏi sau khi ăn xong miếng pizza cuối cùng và dùng khăn giấy lau miệng. “Em làm xong việc cho công ty truyền hình cáp rồi, nên giờ em rảnh lắm.”

Michael nhíu mày. “Anh biết ngay là mình quên mang gì đó mà. Tý nữa về nhà nghe điện anh sẽ lấy, và bao giờ em in cũng được. Hôm nay anh làm việc không hiệu quả lắm. Chỉ được có tám trang.”

“Thế cũng ổn mà, Mike.” Toni có vẻ hài lòng. “Hơn nữa, anh còn dành nhiều thời gian lên ý tưởng cho cuốn sách mới.”

“Cuốn sách mới? Em nói đúng, Toni. Anh quên khuấy mất chuyện đó rồi đấy. Mà nói mới nhớ, có cách nào để tìm ra địa chỉ của một người trong những ngân hàng dữ liệu em từng nói với anh không?”

“Có nhiều cách lắm. Anh có muốn em chỉ không? Chúng ta còn dư chút thời gian trước khi anh phải nghe điện, và ta tốt nhất không nên bắt đầu... với...”

Toni đỏ mặt, và Michael bật cười.

“Ý em là chúng ta không nên dính dáng tới gì liên quan đến... Đừng cười nữa, Mike. Anh hiểu ý em mà. Đi theo em và cấm mỉa mai đấy.”

Michael theo cô vào phòng làm việc và kéo thêm một ghế nữa tới bàn máy tính. Trong lúc hệ thống khởi động, cô cười với anh. “Trước hết em phải kết nối với đúng ngân hàng dữ liệu đã. Anh muốn tìm ai, Mike? Cứ nói ra một cái tên, và em nhập vào cho.”

Anh cười với cô. Cô thật dễ thương khi dùng cái kẹp nhựa ngớ ngẩn kia vấn tóc. “Cô giúp việc cho anh ở Cleveland nhờ anh tìm cậu em họ. Tên anh ta là Sanchez.

Jose Sanchez.”

“Sanchez, Jose.” Toni bắt đầu tạo hồ sơ trong máy tính.

“Anh biết anh ta bao nhiêu tuổi không?”

“Chắc gần bốn mươi.”

“Anh có địa chỉ gần đây nhất của anh ta không?”

“Không. Anh đã ghi vào đâu rồi ấy, nhưng tìm ra chắc mất nhiều thời gian lắm.”

Toni thở dài. “Được rồi, chúng ta thử cách khác vậy.

Anh ta có điểm gì đặc biệt không? Gì đó rất riêng ở anh ta ấy?”

“Để anh nghĩ xem nào.” Michael tập trung nhớ lại bản vẽ nhân dạng Stan đã chuẩn bị về các bồi thẩm. “Có một điểm này, nhưng anh không biết có ích không. Anh ta kết hôn với Maguerita. Cô ấy không phải công dân Hoa Kỳ. Chị giúp việc cho anh bảo chị ấy mừng vì lũ trẻ được sinh ra ở đây nên chúng nghiễm nhiên được thẻ công dân.”

“Tên vợ, Marguerita. Tốt đấy, Mike. Em sẽ kiểm tra thông tin di dân để tìm thẻ xanh của Marguerita, và chúng ta có thể tìm ra Jose thông qua địa chỉ cô ấy khai báo. Cô ấy nhập cư hợp pháp chứ?”

“Chắc vậy. Ừ, anh chắc chắn đấy, Toni.”

“Rồi, thế chúng ta thử xem. Em sẽ truy cập ngân hàng dữ liệu INS [28].”

Michael quan sát, và một thông báo hiện lên trên màn hình. CHỈ CHẤP NHẬN TRUY CẬP ĐƯỢC CHO PHÉP. MỜI NHẬP MẬT KHẨU.

“Thế là sao?”

Toni thở dài. “Nghĩa là em đang cố truy cập một ngân hàng dữ liệu được bảo mật. Em sẽ thử thêm một lần xem sao. Tất nhiên, em không có mật khẩu. Cơ hội gõ bừa mà trúng là zero.”

Toni gõ mật khẩu, và một thông báo khác lóe lên trên màn hình. MẬT KHẨU SAI. MỜI NHẬP MẬT KHẨU.

“Thôi vậy, chúng ta thử cái khác.”

Toni gõ mật khẩu thứ hai, hoàn toàn khác cái đầu tiên. Rồi cô chỉ màn hình.

“Thấy không? Lại sai mật mã, và lần này hệ thống cảnh cáo em cùng với đề nghị lựa chọn thoát hay thử lại.”

“Anh thấy rồi. Nếu em nhập sai mật khẩu lần ba thì sao?”

“Thì mình toi, Mike ạ. Báo động được kích hoạt, hệ thống của em bị đóng băng và họ tự động truy tìm em. Em cũng không biết rõ INS sẽ làm gì, nhưng em đã được nghe những câu chuyện kinh khủng về số phận những người có ý định bẻ khóa ngân hàng dữ liệu CIA [29]. Việc này có chút phi pháp, cũng giống như đột nhập vào một văn phòng để trộm giấy tờ tài liệu ấy.”

“Ối trời!” Michael thở dài. “Vậy chắc chúng ta nên quên việc tìm ra Jose Sanchez thông qua vợ anh ta đi.”

“Đấy là thượng sách đó. Em đã viết một chương trình bẻ khóa mật khẩu truy cập, nhưng em không rõ chương trình đó còn lỗi nào không. Vì chúng ta chỉ tìm chơi nên em nghĩ hãy để dành nó vào việc nào quan trọng hơn.”

“Như kiểu gì? Lấy tiền khỏi ngân hàng à?”

“Ôi không. Chuyện đó cực kì ngu ngốc và em không phải tội phạm. Em chỉ dùng chương trình trong trường hợp gặp chuyện cực kì nguy hiểm đến tính mạng thôi.”

“Dạng thế nào?”

“Sao em biết được? Em sẽ nhận ra khi chuyện đó đến. Nhưng có chương trình này giúp em thấy an toàn, kiểm soát được thế giới của mình tốt hơn. Anh có thấy em bị ấm đầu không đấy?”

Michael gật đầu và Toni bật cười. “Em biết mà. Em nghe còn thấy mình dở hơi nữa là. Thật ra có một hôm em ngồi chơi thôi, và ý tưởng đó nảy ra. Em luôn phát rồ mỗi khi gặp vấn đề gì không giải quyết được. Harry nói em rất có tiềm năng là một cảnh sát giỏi.”

“Em kể với anh ấy rồi à?”

“Vâng. Harry thích chí lắm, và nói rằng mình đã biết chắc phải tìm ở đâu khi có ai dám xâm nhập hệ thống máy tính của Bộ Tài chính rồi. Nhưng em không nghĩ anh ấy thực lòng tin em có thể làm ra chuyện đó.”

“Nghe mà nhẹ cả người.”

“Chắc chắn rồi.” Toni cười. “Harry dám bỏ tù mẹ mình nếu bà phạm pháp ấy chứ. Thôi chúng ta nên quay trở lại tìm kiếm anh bạn Jose Sanchez kia đi. Anh ta có tiền án tiền sự không? Harry có thể cho em mã truy cập.”

“Anh không nghĩ vậy đâu, Toni.”

“Tệ thật. Em sẽ tìm vận may bên DMV [30] vậy. Mọi người ở L.A này đều lái xe.” Toni gõ vài số vào máy tính và ngả người. “Jose Sanchez. Cái tên này quen quá, Mike. Không biết em đã gặp ai tên...”

Michael chỉ danh sách dài dần xuất hiện trên màn hình. Toni nhìn một cái rồi bật cười.

“Thể nào mà cái tên đó quen thế! Chắc em ít nhất cũng phải gặp một người trong số đó rồi. Chỉ riêng California này đã có hơn bốn trăm anh Jose Sanchez. Nhưng đừng hoảng. Để em giới hạn lại cho.”

Đèn đỏ nhấp nháy trên ổ cứng của Toni khi cô nhập gì đó mà Michael trông cứ như một ngôn ngữ nước ngoài. Có vài dấu ngoặc kép, dấu bằng và những cái dấu nho nhỏ trông như những vạch quân hàm thu nhỏ nằm nghiêng. Thứ duy nhất trông giống tiếng Anh là chữ QUIT được tiếp nối bằng hai dấu hỏi.

Toni ấn nút gửi và lại ngả người ra ghế. “Chắc phải mất vài giây đấy, Mike. Nó phải loại bỏ tất cả những người không phù hợp. A... đây rồi! Jose Sanchez địa chỉ ở Venice. Vậy là ngay bên cạnh Santa Monica. Anh nghe tới Santa Monica rồi chứ, Mike? Và địa chỉ là... ố ồ!”

“Sao thế?”

“Theo như dữ liệu của DMV, nhà Jose Sanchez ngay giữa khu vực đó đã gặp động đất hai năm trước. Tòa nhà đó sập rồi, Mike. Em cứ tưởng chúng ta tìm được rồi cơ.”

“Vậy là sai à?”

Toni lắc đầu. “Ôi, không. Chúng ta mới cào bề mặt, và đây chỉ là trở ngại nhỏ ấy mà: Em sẽ thử tìm trong Maple Grove Center xem sao.”

“Maple Grove Center à? Nghe được đấy.”

“Không hẳn. Đó chỉ là một khu phức hợp nhiều tòa nhà văn phòng cao tầng thôi. Nhưng rất nhiều thương xá sử dụng phương tiện của chúng để quảng cáo. Nếu Jose có thẻ, anh ta sẽ nằm trong danh sách.”

“Thẻ gì?”

“Thẻ tín dụng ấy mà. Em cứ quên mất là anh đến từ Cleveland. Chắc ở đó người ta không gọi tắt như thế. Nhìn này, Mike.” Toni chỉ màn hình. “Đây rồi. Họ cũng ghi đúng địa chỉ như DMV, nhưng giờ em có thể tìm ra lịch sử công việc của anh ta.”

Toni gõ vài lệnh và màn hình hiện đầy thông tin. “Đọc có giống người anh cần tìm không? Jose Sanchez, ba mươi tám tuổi. Tên vợ là Marguerite. Có sáu đứa con.”

“Đúng rồi.”

“Jose Sanchez này làm việc toàn thời gian cho quán ăn Crossroads tại nút giao giữa Santa Monica và đường cao tốc Harbor. Anh ta bị liệt vào nhóm người vay không có khả năng chi trả, Mike ạ. Thấy cái biểu tượng nho nhỏ sau tên anh ta chứ? Vậy nghĩa là anh ta phải đến hạn mới trả khoản vay trước. Anh có muốn em in ra trong lúc anh đi nghe điện thoại không? Cũng gần chín giờ rồi.”

“Ý hay đấy. Cảm ơn nhé, Toni.” Michae vừa cười vừa đi ra cửa. Toni thật tuyệt vời. Chỉ trong vài ba phút mà cô đã cứu được anh khỏi phải gọi cho mọi Jose Sanchez ở trong cuốn danh bạ L.A.

Michael vừa kịp chuyển những trang viết ngày hôm nay cho Toni thì điện thoại đổ chuông. Cuộc gọi kéo dài mười lăm phút, nhưng anh tưởng như nó còn dài hơn. Đúng, Michael vẫn ổn. Không, máy tính không làm anh bực mình. Và đúng, anh đã học được cách gạch chân gì đó trong một tài liệu. Anh vừa đọc xong phần đó hồi chiều xong. Đợi chút để anh đi lấy sách.

Anh giơ điện thoại ra xa tai một lúc rồi nghe lại. Stan phải đặt con trỏ vào đầu từ hoặc cụm từ anh ấy muốn gạch chân rồi ấn F8. Rồi anh ấy có thể dùng các phím mũi tên để kéo tới cuối phần cần gạch chân. Tới đó rồi Stan phải ấn tổ hợp phím Ctrl U. Đúng, anh rất chắc nó sẽ làm việc được trên máy của Stan. Những hướng dẫn anh đọc về cách sử dụng máy in có hiệu quả, phải không nào?

Stan đã ghi xong phần chỉ dẫn và rồi kể cho Michael nghe tất cả về một vụ kiện rắc rối mà anh ấy đang xử lí, gì đó liên quan tới thủ tục chứng thực và di chúc mà thân chủ của Stan đề ra. Và trong lúc Stan nói, Michael đi vơ vẩn quanh nhà, tìm cuốn danh bạ để tìm số điện thoại quán Crossroads.

Đến khi được Stan tha cho rồi, Michael vẫn chưa tìm ra cuốn danh bạ. Anh mở tủ lạnh lấy nước và nhíu mày khi thấy nó nằm ở ngăn giữa. Chắc tối qua anh lại mộng du rồi. Và vì một lí do điên khùng nào đó, anh đã ném cuốn danh bạ vào tủ lạnh. Chắc anh bị điên thật rồi.

Trong danh bạ có số của quán Crossroads, và Michael nhẩm lại câu chuyện bịa của mình một lần trong khi ấn số. Anh có thể nghe thấy tiếng người cười nói và tiếng các món đồ bạc lanh canh trong khi chờ Jose ra nghe điện. “Xin chào, anh Sanchez đó hả? Tôi là Peterson, phóng viên tờ Thời báo L.A. Tôi đang viết bài về vụ án Lester Robinson. Anh cũng nghe đến rồi chứ?”

Jose bảo có biết, và Michael tiếp tục. “Trong khi tìm thông tin về tiểu sử của nạn nhân, tôi phát hiện ra anh từng có thời gian cùng tham gia bồi thẩm đoàn với Robinson hồi mười năm trước, đúng chứ? Tốt. Tôi luôn cẩn thận kiểm tra lại thông tin của mình. Này, anh Sanchez, anh có biết còn hai bồi thẩm khác mới qua đời chỉ vài ngày trước chứ?”

Khi Jose nói có biết về chuyện Jantzen và Neal Wallace, Michael hít một hơi sâu. Tới phần khó rồi đây.

“Được rồi, anh Sanchez. Tôi đã nói chuyện với vài người khác cũng trong bồi thẩm đoàn kia, và họ sợ rằng có một mối liên hệ nào đó. Hai người đã đề phòng trước. Anh có lo lắng về chuyện từng tham gia bồi thẩm đoàn nọ chứ? Anh có làm gì để bảo vệ an toàn tính mạng không?”

Michael gật gù khi Jose thừa nhận không đề phòng gì. Anh đang mong Jose cũng làm gì đó để tự bảo vệ cơ. “Nói ngoài lề nhé, anh Sanchez, tôi nghĩ có một mối liên hệ gì đó. Các thống kê số liệu có vẻ chỉ ra điều đó. Giờ, đây là ý kiến cá nhân của tôi thôi, chứ không phải của báo chí, vậy làm ơn đừng nói ra nhé. Nhưng nếu tôi đúng và có kẻ đang tâm giết hại các thành viên của bồi thẩm đoàn đó, vậy anh nên khôn ngoan mà đề phòng, nếu anh hiểu ý tôi.”

Jose đồng tình, và giọng có vẻ lo lắng. Thật tuyệt - đây chính xác là điều anh muốn. Nhưng rồi anh ta hỏi một câu nằm ngoài dự tính của Michael.

“Không... ờ... tôi không rõ bài của tôi có được đăng không, anh Sanchez. Nhưng nếu được tôi sẽ gọi điện báo cho anh ngay. Và theo thông lệ, tôi sẽ gửi cho anh một tờ báo. Tôi liên lạc với anh qua số này được chứ? Hay anh cho tôi số nào khác tiện hơn cho anh cũng được.”

Michael hít một hơi nhẹ nhõm khi Jose bảo cứ gọi vào số cửa hàng. Chí ít anh ta cũng không khơi khơi nêu địa chỉ nhà hay số điện thoại. Vậy thật tuyệt. Anh đã dọa Jose sợ rồi.

“Cảm ơn anh, anh Sanchez. Tôi sẽ liên lạc nếu cần sắp xếp một buổi phỏng vấn riêng. Và làm ơn hãy cẩn thận nhé.”

Michael cúp máy mà lòng ngập tràn thỏa mãn. Anh tìm được cách cảnh báo Jose mà không nói ra danh tính thật của mình. Và anh chắc chắn sẽ không thể tìm ra anh chàng này nhanh như thế nếu không có tay nghề dùng máy tính thành thần của Toni.

Rồi anh nhanh chóng nghiêm túc lại khi nhớ ra Toni đã tìm ra thông tin về Jose dễ dàng thế nào. Anh phải cẩn trọng hơn khi ở cạnh Toni mới được. Anh đã nói hớ rằng mấy năm rồi không ăn pizza. Tất nhiên, anh lấp liếm nhanh, nhưng Toni rất sắc sảo, và cô nói thích giải các câu đố. Nếu anh lỡ miệng nói gì đó không hợp lí, cô có thể truy tìm thông tin về Mike Kruger đến từ Cleveland lúc nào cũng được. Đến lúc đó, cô sẽ phát hiện ra anh không hề tồn tại trong bất kì ngân hàng dữ liệu nào của cô.

Cheryl Fraiser đang rưới nước xốt nâu vào cái bánh kẹp thịt viên thì Jose trở vào bếp. Chị có vóc người mập mạp, tóc vàng, ở độ tuổi bốn mươi lăm, là một cô bồi bàn bình thường tới không thể bình thường hơn tại quán Crossroads. Nếu khách hàng dám tếu táo chuyện bậy bạ với Cheryl, chị cũng chẳng ngại đốp chát với họ. Nhưng chị nhớ mọi cái tên và mọi gương mặt, và hễ có một phút rảnh rang là chị lại vào quầy để ngắm hình con và cháu mình. Tất cả khách quen và nhân viên nhà bếp đều quý mến chị.

“Làm cho tôi hai phần thịt bò củ cải đỏ rán cháy cạnh và một bánh hamburger thịt bò tái, đừng cho hạt thì là nhé, Jose? Cái đó là phần của Herbie Collins, và anh ta bảo muốn vẫn nghe được tiếng bò kêu trong đó đấy.”

Cheryl quay sang và thấy vẻ lo lắng của Jose. “Sao thế, Jose? Trông cậu như vừa được nghe Marguerita báo tin nhà có thêm người vậy.”

“Người nào?” Jose mất một lúc mới hiểu ra. “Không phải đâu, Cheryl, Marguerita không có bầu.”

“Nhưng không phải vì cậu yếu sinh lí đó chứ?” Jose mỉm cười, nhưng mặt hơi ửng đỏ. Kể cả sau năm năm biết những câu bông đùa tục tĩu của Cheryl, anh vẫn thấy hơi ngượng.

“Bé cưng ơi?” Cheryl gọi một cô bồi bàn vừa đi ngang qua. “Em giúp chị bê món này tới cho bàn mười bốn nhé? Chị phải nói chuyện với Jose một lát.”

Cheryl bước tới bên lò nướng và dựa vào quầy. “Nghe này Jose, tôi biết mình có phần nhiều chuyện, nhưng tôi không bao giờ hé răng để lộ ra những điều quan trọng. Lúc đó thì thách ai cạy được mồm tôi. Làm sao thế? Nhà cậu có chuyện à?”

“Không, Cheryl. Không phải thế. Tôi đang phiền lòng vì một cuộc điện thoại từ một anh nhà báo. Hắn hỏi vài câu về Lester Robinson.”

“Anh chàng lo dịch vụ tang lễ mới bị giết đó hả? Sao hắn lại hỏi cậu?”

“Nhiều năm trước có một lần tôi nhận một chân bồi thẩm, và Robinson là một bồi thẩm khác. Cả Jantzen cũng thế.”

“Cái cô bị giết ở Westwood hả?”

Jose gật đầu. “Ừ. Và cả Wallace, người họa sĩ ngã từ giàn giáo xuống xa lộ. Ba bồi thẩm đã bị giết.”

“Gượm đã nào, Jose. Anh chàng họa sĩ đó chết vì tai nạn mà. Làm gì có ai giết anh ta, nhỉ?”

“Tôi không chắc nữa, Cheryl. Gã phóng viên kia không nói gì. Nhưng hắn bảo tôi rằng vài người khác đã bắt đầu dè chừng. Hắn nói có lẽ tôi đang gặp nguy hiểm, và rằng ba cái chết có thể không phải một trùng hợp ngẫu nhiên.”

“Thể nào mà cậu lo lắng.” Cheryl thở dài. “Nhưng, Jose này, có lẽ tay phóng viên kia chỉ muốn gây chuyện thôi. Cánh đó vẫn thích sục mũi tìm kiếm những câu chuyện động trời mà. Điều trước hết chúng ta nên làm là tìm hiểu xem chàng họa sĩ kia có thật sự bị giết không. Hẳn cậu sẽ thấy tốt hơn nếu biết rõ ra anh ta không bị giết chứ?”

Jose gật đầu. “Ừ, Cheryl. Tôi sẽ thấy khá hơn nhiều.”

“Vậy thì được. Tôi sẽ tìm hiểu hộ cậu ngay đây. Tay phóng viên kia có cho cậu biết tên không?”

“Peterson. Phóng viên tờ Times. Hắn bảo đang viết một bài phóng sự.”

“Tôi sẽ gọi tới tòa soạn. Bảo Bea phục vụ bàn hộ tôi vài phút nhé?”

Chưa đầy năm phút, Cheryl đã trở lại. Chị trông bực dọc. “Có chuyện không ổn đây, Jose. Chẳng có Peterson nào làm việc cho tờ Times trừ một cô ở ban quảng cáo. Và người đàn ông nói chuyện với tôi bảo là chẳng có tình tiết mới nào trong vụ anh họa sĩ. Đó là một tai nạn, đúng như chúng ta nghĩ.”

“Nhưng vì sao tay kia lại bảo tôi nên dè chừng? Và vì sao hắn nói dối tôi?”

“Tôi không biết nữa, Jose. Có thể hắn vô hại, nhưng ai mà biết được. Hắn không hiểu thế nào mà biết được cậu làm việc ở đâu, và còn biết cậu từng làm bồi thẩm nữa. Tôi nghe mà lo quá. Nếu là cậu, tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát, và mang dao hoặc súng theo mình cho chắc ăn.”

Jose thở dài. “Tôi không nói với cảnh sát được, Cheryl. Họ sẽ đến nhà tôi và...”

“Và sao? Anh có thể nói với tôi mà, Jose. Tôi không kể cho ai đâu.”

“Tôi chưa từng nói ra điều này, Cheryl. Em họ tôi vừa từ Tequila tới, và cậu ấy không có giấy tờ. Làm ơn đừng nói chuyện này với ai. Ramone có vợ và bốn đứa con nheo nhóc, mà cậu ấy không kiếm được việc ở Mexico. Gia đình Ramone sẽ chết đói nếu cậu ấy không gửi tiền về.”

Cheryl gật đầu. “Cuộc sống ở bên đấy khó khăn lắm. Tôi có nghe rồi. Và tôi hiểu, Jose ạ.”

“Thế thì tốt. Và tôi hứa sẽ cầm dao theo người, Cheryl. Và không có chuyện xấu gì có thể xảy ra hết.”

“Tôi khóa miệng rồi. Yên tâm đi. Và tôi không hề nghe một lời nào về cú điện thoại cậu đã nhận. Jose à, cậu bảo em họ cậu đến từ Tequila à?” Chị đợi tới khi anh gật đầu.

“Và đó là quê hương của rượu tequila hả?”

“Ừ.”

“Đúng chỗ ngứa của tôi rồi, Jose. Tôi muốn biết điều này. Người ta có thực sự ăn mấy con sâu be bé xấu xí ở đáy chai không?”

Jose cười lần đầu tiên kể từ lúc anh nhận cuộc điện thoại. “Không, Cheryl. Người Mexico thông minh lắm và họ biết đường không ăn sâu bọ. Họ để dành chúng cho mấy anh tài xế xe tải của nước Mỹ nhà chị.”

* * *

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3