Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ - Chương 03

Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ
Lạc Nguyệt Thất Thất
www.gacsach.com

Chương 3

Úy Lam thật thích nhìn người đàn ông này mặc trang phục quân đội, cao lớn tráng kiện, từ xưa đến giờ đàn ông trong thôn đều thấp bé, gầy nhom, hẳn là chú này so với người thường phải lợi hại hơn rất nhiều.

Người đàn ông gật đầu "Dẫn tôi đi."

Úy Lam nhíu mày, thấp giọng nói "Bên ngoài lạnh lắm."

Lúc này người đàn ông mới chú ý đến căn phòng của cô bé, ở giữa phòng có đốt đống lửa nhỏ, căn bản chẳng đem lại tác dụng gì, trên giường còn có cái chăn rất mỏng, chưa chắc dày bằng bộ quân phục anh mặc trên người, đột nhiên anh có chút thương cảm cho hoàn cảnh của cô. Anh đem cửa mở lớn, thấy bên trong còn nuôi rất nhiều gà vịt, cô bé này có vẻ rất lười, không chịu dọn dẹp phân trong chuồng, mùi hôi thúi xộc lên mũi, vẻ mặt anh tràn đầy ghét bỏ, quay đầu nhìn Úy Lam nói

"Dẫn tôi đi."

Cô bé đành phải vớ chiếc áo nhăn nhúm khoác lên người cầm theo đèn pin bước đi. Cô bé thật nhỏ, người đàn ông vừa nghĩ vừa nhìn theo dáng người của cô, cô có thể làm con anh cũng được. Nhưng anh vẫn còn trẻ, sao có con lớn như vậy chứ, nghĩ đến con anh có chút mong chờ, cố gắng trở về thành phố G sớm, liền kết hôn, thì có thể lập tức sinh con.

Anh mắc tiểu đến bụng căng lên, vật nam tính cũng cương cứng, lại thêm ý nghĩ lấy vợ sinh con, cự vật càng cứng thêm vài phần, anh hít thở sâu đem những xao động trong lòng ép xuống. Mấy năm trong quân đội, anh nín đến sắp hỏng! Đành chờ lúc ra khỏi thôn này... anh thật mong đợi, nhưng phải cố thêm vài ngày nữa xe mới tới đón anh.

Cơ thể Úy Lam run lợi hại, lạnh muốn chết! Cô đưa ngón tay chỉ về phía nhà gỗ có cửa khép hờ cách đó không xa, chính là nhà vệ sinh.

"Chỗ đó, chú đi đi "Úy Lam vừa nhảy lên nhảy xuống vừa nói.

Một mùi tanh tưởi khó ngửi bay tới, còn chưa bước vào anh đã chịu không được. Ánh đèn pin theo động tác của cô lóe lóe, chiếu vào mắt anh, người đàn ông nhìn chằm chằm khuôn mặt cô bé, dưới ánh trăng thật trắng nõn nà, khuôn mặt vì lạnh ửng đỏ, đáng yêu cực kỳ. Trưởng thôn từng nói, cô bé này hình như có chút ngây ngốc. Ngốc, sao anh lại không nhìn ra điểm ngốc của cô?

Úy Lam quay người đi nói "Chú không đi, tôi về nhà đó."

Đối với cô bé không thích nói chuyện như Úy Lam, vậy mà hôm nay lại cùng người đàn ông xa lạ này nói nhiều như vậy. Người đàn ông xoay người, nhìn nhà vệ sinh trước mặt, anh nhăn mũi, đành bỏ qua chỗ đó tìm một gốc cây gần đây vậy.

Anh đem khóa quần kéo xuống, lấy ra vật nam tính bị nén căng đầy, thoải mái xả ra. Úy Lam đứng chờ có chút không kiên nhẫn, chưa đợi đến lúc người đàn ông đi ra, cô đã chạy về nhà.

Anh mỉm cười nhìn cô chạy đi mất, thầm than nhẹ, đúng là cô bé ngốc.

Đêm nay, người đàn ông thật khó ngủ, trời lạnh không nói, không khí xung quanh còn mang theo mùi hôi khó ngửi, đã vậy còn có chuột, không biết con chuột này chui ra từ chỗ nào, mang theo mùi thum thủm như thịt thối, thật kinh tởm, nó cứ chạy tới chạy lui trong phòng tìm thức ăn, có vẻ như rất đói bụng. Nhà cũng không có điện đóm gì, hoàn cảnh ủa cô bé này cũng thật thảm hại. Hai gian phòng cách nhau một tấm vách mỏng manh, bên kia có động tĩnh gì anh đều biết rất rõ, ngay cả khi cô bé hô hấp sâu cạn thế nào anh cũng dễ dàng nghe thấy.

Nửa đêm cô bé dậy đi tiểu, chạy đến một góc gần đó, kéo quần xuống, lại tụt quần lót nhỏ, lộ ra cặp mông trắng trẻo, ngồi xổm lên cái thùng, tiếng nước chảy ra nhè nhẹ. Người đàn ông vểnh tai nghe ngóng, trong lòng run lên từng hồi, bên đó vang lên tiếng gì?

Dòng nước rất nhỏ, va chạm với thùng gỗ, âm thanh vang lên khe khẽ, nhưng đối với người đàn ông trưởng thành, lại nhịn rất lâu như anh, nghe vào tai rất có lực hấp dẫn.

Anh đại khái đã đoán được đó là tiếng gì, nở nụ cười xấu xa, không biết khe hở kia hẹp đến cỡ nào, mà tiếng nước tiểu lại nhỏ xíu yếu xìu như vậy...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3