Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh - Chương 108
Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh
Chương 108: Tôi biết mình rất đẹp trai
https://gacsach.com
"Ăn sáng đi." Mặc Nhật Tỳ để mặc Lý Quả lắp bắp hồi lâu, sau đó còn liên tục gắp thức ăn cho cô.
Vô lại! Đáng ghét! Lý Quả lườm Mặc Nhật Tỳ, rồi giận bản thân một chút biện pháp cũng chẳng có, chỉ có thể để anh ta sắp đặt.
"Tôi biết mình rất đẹp trai, nhưng em chỉ nhìn thì sao no bụng được?" Lần đầu tiên hắn nói lời trêu chọc, chỉ vì muốn dỗ cô ăn chút gì đó.
Mà lời hắn nói khiến mọi người muốn lọt tròng, không ai có thể ngờ được Xà Vương lại biết nói đùa? Còn dỗ dành nữ nhân nữa? Còn có thể cưng chiều một nữ nhân như vậy, chẳng chút tức giận.
"Anh đẹp trai cái rắm." Mặt Lý Quả đỏ bừng, thẹn quá hóa giận nói. Sao tên này tự luyến quá vậy, thật sự làm cho cô hết nói nổi.
Câu nói thô tục của Lý Quả chẳng hề chọc tức được hắn, Mặc Nhật Tỳ chỉ cười mỉm, vươn tay xoa nhẹ đầu cô, ôn nhu nói: "Nếu đã như vậy thì mau ăn đi, đói bụng không tốt đâu."
Trời sắp đổ mưa máu sao? Hay mặt trời mọc đằng tây rồi? Lý Quả trợn tròn hai mắt, quyết định không nói chuyện với Mặc Nhật Tỳ nữa, nếu không cô sẽ bị chọc cho tức chết. Không nói nữa, cứ làm theo lời anh ta nói, ăn thôi!
Chỉ là, cô vừa định bỏ thức ăn vào miệng, chợt nhớ ra điều gì đó, vội bỏ xuống, trợn mắt nhìn Mặc Nhật Tỳ, nói: "Anh đừng nói với tôi là những món này lại làm từ rắn đó?"
Đã bị lừa một lần, lần này có đánh chết, cô cũng phải thật cẩn thận. Cô sợ, nên phải hỏi trước đã.
Trước tiểu nhân sau quân tử, nếu không chịu thiệt sẽ là chính mình, hơn nữa, sẽ thành truyện cười cho kẻ địch trước mặt mất.
"Đó là vật cưng của tôi, em cảm thấy có thể sao?" Cô ngốc này, sợ rắn sợ tới mức này, sao lúc trước lại dũng cảm vậy? Mặc Nhật Tỳ thầm thở dài, thật không biết xử lý thế nào đối với sự bất an của Lý Quả.
Đáng tiếc, trong lòng Lý Quả thanh danh của Mặc Nhật Tỳ đúng là quá xấu.
Chỉ thấy cô liên tục gật đầu, nghiêm túc nói: "Cũng khó nói lắm, rất có thể chứ, chưa biết chừng anh nuôi rắn là một chuyện, thích ăn rắn lại là chuyện khác."
Mặc Nhật Tỳ đúng là hết chỗ nói. Đây là kiểu lý luận gì vậy? Thích ăn thì phải nuôi sao? Xem ra cô gái này là kiểu người như thế, nên mới nghĩ người khác cũng giống như cô.