Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh - Chương 277-3
Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh
Chương 277-3: Nàng vĩnh viễn chỉ có thể là của ta (3)
https://gacsach.com
“Nương nương, bọn họ quá kiêu ngạo rồi, chẳng những dám không đặt nương nương vào mắt, lại càng không đặt Vương vào trong mắt. Tuy bọn họ không còn ở Xà quốc, nhưng vẫn là người của Xà quốc mà, làm sao có thể bất kính với nương nương và Vương chứ.” Một cung nữ vừa đỡ Đại phi rời đi, vừa căm giận bất bình nói.
“Đúng đó, nương nương, nô tỳ thấy bọn họ không biết rõ thân phận của mình, cho rằng đến nơi đây liền sơn trường thủy viễn*, không coi Vương và nương nương ra gì ạ.” Một cung nữ khác cũng tức giận nói, vừa rồi quả thật bị dọa sợ, hiện tại nhớ tới liền tức giận.
Tuy rằng Đại phi không nói gì, nhưng ánh mắt và vẻ mặt đã bán đứng ả. Hàm răng nghiến ken két, làm sao ả có thể không phẫn nộ, tốt xấu gì thì ả cũng là phi tử, mà Lý Quả lại chả có danh hào gì, chỉ bằng sinh một đứa nhỏ, liền cậy thân phận cao quý hơn ả, đến cả ả cũng dám mắng, cũng dám đánh.
“Yên tâm, bản cung sẽ không để nàng ta sống tốt, đợi bản cung gặp được Vương, ngày lành của nàng ta sẽ kết thúc.” Ả lạnh lùng nói, giống như đã thấy được kết cục của Lý Quả.
Hai cung nữ vừa nghe, liên tục gật đầu, thở phào nhẹ nhõm. Các nàng chẳng những sợ Đại phi sẽ phát giận, mà càng sợ bản thân không có đồ tốt để ăn, cho nên bọn họ tình nguyện mong Lý Quả không có kết cục tốt, cũng không muốn mình chịu tội.
Thế nhưng, đúng lúc này, các nàng còn chưa kịp cao hứng, còn chưa kịp nói vài câu nịnh nọt, chỉ cảm thấy ngực đau xót, tiếp đó thần kỳ thấy được đầu mình nghiêng đi, khóe miệng chảy ra máu đỏ tươi, thân thể chậm rãi ngã xuống đất. Các nàng khiếp sợ phát hiện mình đã chết, sau đó sợ tới mức trước mắt bỗng tối sầm, rồi chả biết cái gì nữa.
“Á...” Đại phi đang bước đi, đột nhiên phát hiện hai cung nữ dìu mình liền kỳ lạ ngã xuống đất, ả vừa định mắng các nàng sao lại thế này, nhưng đợi đến khi ả bình tĩnh nhìn lại, mới phát hiện hai cung nữ đó... Đã chết.
Đại phi run rẩy cả người, hoảng sợ muôn phần, vội vàng nhảy ra, cách xa hai cung nữ bên người, cảnh giác sợ hãi nhìn bốn phía. Có thể vô thanh vô tức giết chết hai cung nữ, nhất định không phải là người bình thường.
Hai cung nữ kia vừa chết, lập tức lộ nguyên hình, từ người biến thành rắn, hai con rắn hoa sặc sỡ liền nằm trên mặt đất, cách miệng vết thương khoảng bảy tấc (~26cm) không ngừng chảy ra máu tươi đến chói mắt.
“Ai? Mau đi ra.” Đại phi sợ tới mức khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, không ngừng che cổ mình, đó chính là chỗ cách bảy tấc, yếu ớt nhất của ả.
“Ngươi có phải là Lý Quả không? Không, ngươi là Tiểu Xà Vương, ngươi dám giết chết cung nữ của bản cung, ta nhất định sẽ bẩm báo Vương, Vương nhất định sẽ trừng phạt các ngươi thích đáng.”
“Cút.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên giữa không trung, hết sức quen thuộc, rung động lòng người.
“Không được đến nhân gian nữa, càng không cho phép ngươi đến quấy rầy mẫu tử bọn họ, để cho bổn vương phát hiện ra thì các nàng chính là kết cục của ngươi.”
Mặc Nhật Tỳ! Là Mặc Nhật Tỳ! Đại phi vô cùng khiếp sợ phát hiện, giọng nói vô tình lãnh khốc kia không phải của ai khác mà chính là Xà Vương khiến ả đau khổ tìm kiếm, cùng là nguyên nhân ả chạy đến nhân gian tìm Lý Quả gây sự.
“Vương, ngài nghe Đại nhi nói, bọn họ nói không đúng đâu, là đám người đó ức hiếp Đại nhi, không cho Đại nhi tìm ngài, lại càng không cho phép Đại nhi gặp ngài. Vương, ngài nhất định phải làm chủ cho Đại nhi ạ...” Ả không nhịn được sợ hãi khóc lên, nhưng ả không thể thừa nhận vừa rồi đã làm loạn ở trong biệt thự, bằng không Vương nhất định sẽ chán ghét, nhất định sẽ lạnh nhạt với ả.
Mặc Nhật Tỳ rất tức giận, vừa rồi hắn không dám xuất hiện ở trước mặt Lý Quả, bởi vì không muốn để nàng phát hiện, thế nhưng nữ nhân này đã hoàn toàn chọc giận hắn. Hắn tuyệt đối không ngờ nữ nhân đẹp tựa thiên tiên làm cho hắn đau đến tận xương tủy, thậm chí còn muốn lập thành Xà Hậu của mình lại quá quắt như thế, làm cho hắn vô cùng thất vọng, thậm chí... Buồn nôn.
“Được rồi, bổn vương không muốn nghe ngươi giải thích nữa, hành vi việc làm của ngươi, bổn vương đều rõ như lòng bàn tay. Hiện tại ngươi lập tức quay trở về Xà quốc, không được tới nhân gian nữa.” Hắn lạnh lùng cắt đứt lời của ả, mặc kệ ả nói như thế nào, hắn đã không thể tin nữ nhân này, thậm chí còn cảm thấy ghê tởm.
Đại phi hoảng hốt, rối loạn, không biết làm sao, cứ như vậy, trong chốc lát, Vương vậy mà vô thanh vô tức (không tiếng động) xuất hiện ở trước mặt ả, thậm chí còn biết hành vi của ả, ả phải làm sao đây? Ả phải làm như thế nào mới đúng?
“Vương, Đại nhi sai lầm rồi, xin Vương cho Đại nhi một cơ hội nữa.” Cuối cùng ả cũng mềm yếu bật khóc lên, đã không còn vẻ cường thế, kiêu ngạo ban nãy, chỉ có sợ hãi và bất lực.
Bây giờ, Mặc Nhật Tỳ phát hiện ra mình chỉ thấy thờ ơ khi nhìn Đại phi khóc lóc, chỉ cảm thấy nữ nhân này quá dối trá, ngay cả dung mạo tựa thiên tiên cũng chỉ tầm thường thôi. Không biết trước kia sao bản thân có thể thích ả đến như vậy, thích đến nỗi như bị tẩu hỏa nhập ma.
“Không cần nói gì nữa, lập tức, lập tức quay về cho bổn vương, đừng để bổn vương nói lần thứ tư.” Hắn nhìn nữ nhân này đã cảm thấy mất kiên nhẫn, thầm nghĩ ả nhanh chóng biến đi cho khuất mắt hắn, vì thế giọng nói của hắn càng thêm cường ngạnh.
“Đại nhi tuân mệnh.” Đại phi biết mình còn khóc nữa thì chắc chắn sẽ không chiếm được ưu thế gì, càng sợ chọc hắn thì kết cục sẽ càng khó kham nổi, vì thế đành ngậm miệng, dịu dàng hành lễ với không khí phía trước, nói.
“Mẫu hậu, không cần tức giận, con sẽ không để Đại phi bắt nạt Mẫu hậu.” Đại phi vừa đi, bé liền chạy vội tới trước mặt cô, ôm hai chân cô, bập bẹ nói lời an ủi.
Lý Quả hoàn toàn không tức giận chút nào, hiện tại, tâm tình vậy mà khá tốt, nhìn thấy bé con lo lắng cho mình, cô không khỏi bât cười: “Cục cưng, Mẫu hậu không hề tức giận, có phải hôm nay Mẫu hậu rất lợi hại không? Mẫu hậu chưa từng được mắng người như thế đâu, cho dù trước kia ở cùng Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân thì Mẫu hậu cũng chưa từng được mắng bọn họ sảng khoái như vậy. Đừng tưởng rằng Mẫu hậu yếu đuối, mặc cho người bắt nạt, chỉ là Mẫu hậu chưa phát uy mà thôi, một khi phát uy sẽ khiến cho họ đẹp mặt đấy.” Tục ngữ nói 'chó cùng dứt rậu', huống chi là con người. Nếu trêu chọc cô thì cô sẽ liều mạng luôn.
Bé cười tủm tỉm gật gật đầu, đã biết Mẫu hậu mình cũng không phải dễ bắt nạt như vậy. Đừng nên bắt nạt người thành thật, cho dù người thành thật có dễ bị bắt nạt thì cũng có mức độ thôi.
“Cục cưng biết ạ, Mẫu hậu thật là lợi hại, cục cưng sùng bái Mẫu hậu lắm lắm.” Lúc này, miệng bé con tựa như được lau mật, ngọt đến nỗi có thể chết người.
Lý Quả rất hưởng thụ, lập tức ôm bé lên, hung hăng hôn mấy cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, bật cười ha ha.
Đứng ở một bên, quản gia Lâm và Tri Vũ lén lút thở phào nhẹ nhõm, bởi vì bọn họ phát hiện: không biết Tiểu Hắc xà đã biến mất tự lúc nào, chỉ có quản gia Lâm biết rõ Tiểu Hắc xà nhất định là đuổi theo Đại phi rồi. Xem ra không phải là tiểu thư khó chịu mà là vị Đại phi kia mới đúng.
Lúc này, Lý Quả vẫn chưa phát hiện ra Tiểu Hắc xà mất tích, ngược lại, lúc Tiểu Hắc xà biến mất vô tung khỏi lòng bàn tay nhỏ của bé thì bé đã biết hết rồi, chỉ là bé vẫn bình thản như cũ bởi vì bé biết Tiểu Hắc xà đi đâu và muốn làm gì. Xem ra ở trong lòng người nào đó, Mẫu hậu cũng không phải không có địa vị.
Sau khi thấy Đại phi rời khỏi nhân gian quay về Xà quốc, Mặc Nhật Tỳ cũng không lập tức trở về biệt thự, mà chỉ im lặng đứng ở trên đỉnh núi cao, nhìn về phía biệt thự ở chỗ xa xa, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ngay lúc nãy, ngay lúc Đại phi xuất hiện trong biệt thự, không biết vì sao hắn vậy mà không muốn nhìn thấy Đại phi, thấy ả liền có một loại cảm giác chán ghét. Mà ngay lúc Đại phi uy hiếp nhục mạ Lý Quả, trong lòng hắn sẽ không ngừng dâng lên lửa giận. Nhưng mà, vì sao hắn lại trở nên kỳ quái như vậy? Chẳng phải hắn rất thích Đại phi sao? Hắn không thương Đại phi ư? Vì sao hiện tại sẽ có cảm giác như vậy? Hắn chán ghét Lý Quả, hiện tại lại để ý đến vậy, hắn để ý nàng cùng tên Mộc Tử Tuấn kia, hắn sợ nàng sẽ ở chung với hắn ta.
Vì sao? Vì sao lại như vậy? Hắn mê mang, thậm chí không biết tại sao loại tình cảm ấy lại chuyển biến nhanh như vậy, rốt cuộc là hắn làm sao vậy? Là thích Lý Quả hay là yêu thương Đại phi? Nhưng nếu như không thích Lý Quả, như vậy hiện tại vì sao hắn lại ở chỗ này? Vì sao không muốn rời đi? Vì sao khi thấy nàng ở cùng một người nam nhân khác sẽ tức giận sẽ ghen? Mà Đại phi vẫn luôn ôn nhu thiện lương, nhưng chỉ trong một khắc ấy, khi ả lộ ra bộ mặt thật làm cho hắn phát hiện hóa ra dưới nhiều hình tượng như thế, cảm giác của hắn đối với ả hoàn toàn sai lầm rồi.
Rốt cuộc, vì sao lại như vậy? Hắn sai lầm rồi sao? Nếu như hắn sai lầm rồi, vậy hắn và Lý Quả nên tiếp tục thế nào đây? Hắn biết Lý Quả sẽ không tha thứ cho mình nữa, bởi vì dường như nàng đã vô cảm với hắn rồi, có thể nói ra những lời đó, chính là chẳng còn bất kỳ hy vọng và trông mong gì với hắn.
Mặc Nhật Tỳ không biết đã đứng bao lâu trên đỉnh núi cao, cho tới khi có một giọng nói nho nhỏ mềm mại đáng yêu truyền vào trong tai: “Tiểu Hắc, Tiểu Hắc, mau trở lại đi, mẫu hậu tìm mi đó.”
Giọng nói vừa dứt, Mặc Nhật Tỳ liền 'vụt' một cái, biến mất không thấy, ngay sau đó hắn đã xuất hiện ở trên tay bé, vẫn là Tiểu Hắc như trước.
“Tiểu Hắc à, mi ngoan quá đi, cục cưng thích mi lắm.” Bé tuyệt đối là cố ý, thấy nó một lần nữa trở lại trên tay mình, không khỏi cười tủm tỉm nói lời đầy hàm ý.
Tiểu Hắc xà trợn trắng mắt, bấy giờ mới phát hiện ra Lý Quả hoàn toàn không muốn tìm mình, bởi vì cái người nào đó đang nhàn nhã ung dung hưởng thụ mỹ thực, còn cầm tiểu thuyết đọc say sưa.
“Con lừa phụ vương.” Hắn tức giận âm trầm nhỏ giọng nói, những lời này chỉ có hắn và bé nghe thấy thôi.
“Đúng vậy.” Bé con sảng khoái thừa nhận, song bé rất âm hiểm cười như một tên trộm.
“Chẳng lẽ phụ vương không muốn trở về à? Vậy sao không theo Đại phi kia quay về Xà quốc chứ?”