Con Mèo Giữa Đám Bồ Câu - Chương 02
1
CÁCH MẠNG ở RAMAT
Chừng hai tháng trước ngày khai giải học kì hè ở Meadowbank, một số sự kiện đã xảy ra gây tác động bất ngờ đến ngôi trường nữ sinh nổi tiếng này.
Trong Điện Ramat, hai thanh niên đang ngồi hút thuốc và suy tính về tương lai trước mắt. Một người thanh niên tóc nâu, khuôn mặt màu ô liu, dịu dàng, và đôi mắt lớn u buồn. Đó là Quốc vương Ali Yusuf, người thừa kế Tiểu quốc Ramat, một vương quốc tuy nhỏ, nhưng lại giàu nhất vùng Trung Đông. Người thanh niên còn lại tóc vàng sẫm, mặt tàn hương, và gần như nghèo kiết xác, ngoại trừ khoản tiền lương hậu hĩnh anh nhận được khi làm phi công riêng của Quốc vương Ali Yusuf. Dù địa vị khác nhau, họ lại hết sức bình đẳng. Họ đã học chung một trường công, và là bạn bè kể từ hồi ấy.
“Họ nhắm vào chúng ta đấy, Bob,” Quốc vương nói giọng đầy ngờ vực.
“Họ nhằm vào chính chúng ta,” Bob Rawlinson nói. “Và họ cố ý làm thế. Họ cố ý hạ chúng ta.”
“Quân khốn kiếp cố ý làm thế,” Bob nói dứt khoát.
Ali suy xét một lát.
“Chẳng lẽ không đáng thử lần nữa sao?”
“Lần này có lẽ chúng ta không may mắn đâu. Sự thật là, Ali ạ, chúng ta để mọi chuyện quá trễ rồi. Anh lẽ ra phải đi từ hai tuần trước. Tôi đã bảo anh rồi.”
“Có ai muốn bỏ trốn đâu,” người trị vì Ramat nói.
“Tôi hiểu ý anh. Nhưng anh có nhớ Shakespeare hay gã thi sĩ nào đấy viết về kẻ bỏ trốn sống để chờ ngày báo thù không.”
“Cứ nghĩ,” vị Quốc vương trẻ tuổi nói đầy xúc động, “về số tiền đã đổ vào để xây dựng nhà nước phúc lợi này. Các bệnh viện, trường học, dịch vụ y tế…”
Bob Rawlinson ngăn dòng chảy ấy lại.
“Sứ quán không thể làm gì sao?”
Ali Yusuf đỏ mặt giận giữ.
“Tị nạn trong sứ quán nước cậu sao? Không bao giờ. Những kẻ cực đoan sẽ xông vào đó - bọn họ sẽ không tôn trọng quyền miễn trừ ngoại giao đâu. Hơn nữa, nếu tôi làm vậy, thế sẽ thật sự chấm dứt! Lời cáo buộc chủ yếu hiện nay đã cho rằng tôi là kẻ thân phương Tây.” Anh thở dài. “Thật khó hiểu.” Giọng anh đăm chiêu, trẻ hơn rất nhiều cái tuổi hai lăm của anh. “Ông tôi là một người tàn nhẫn, một kẻ bạo chúa thực sự. Ông có hàng trăm nô lệ và đối xử nhẫn tâm với họ. Trong cuộc chiến bộ lạc, ông đã giết kẻ thù của mình không thương xót và xử tử họ thật ghê rợn.
“Chỉ cần nhắc thầm tên ông thôi cũng khiến mọi người xây xẩm mặt mày. Ấy thế mà - ông vẫn là huyền thoại! Được ngưỡng mộ! Được tôn trọng! Achmed Abdulla vĩ đại! Còn tôi! Tôi đã làm gì? Xây bệnh viện và trường học, làm phúc lợi, tạo chỗ ở… tất cả những thứ được cho là người dân muốn. Họ không muốn những thứ đó sao? Họ thích sự cai trị khủng bố của ông tôi sao?”
“Tôi nghĩ vậy,” Bob Rawlinson nói. “Có vẻ hơi bất công, nhưng đúng là vậy.”
“Nhưng tại sao hả Bob? Tại sao?”
Bob Rawbinson thở dài, vật vã và gắng sức diễn giải điều anh nghĩ. Anh phải đánh vật với tài diễn đạt kém cỏi của mình.
“À,” anh nói. “Ông ấy dựng lên một vở diễn - tôi cho điều đó là thực. Ông như một người gây kịch tính, nếu anh hiểu tôi nói gì.”
Anh nhìn bạn mình, con người không hề ra vẻ kịch tính. Một kẻ tốt bụng, lịch lãm và trầm tính, chân thành và thâm trầm, Ali là như vậy, và Bob quý mến bạn mình vì lẽ đó. Anh không phải người màu mè cũng không ưa bạo lực. Ở Anh những người màu mè và bạo lực thường gây khó xử và không được quý mến, nhưng Bob dám chắc, ở Trung Đông thì lại khác.
“Nhưng nền dân chủ…” Ali bắt đầu.
“Ồ, dân chủ…” Bob khua ống tẩu. “Từ này ở mỗi nơi ý nghĩa mỗi khác. Có một điều chắc chắn. Nó không bao giờ mang nghĩa gốc khi người Hi Lạp sinh ra nó. Tôi cá bất cứ cái gì với anh rằng nếu bọn họ ép anh ra khỏi nơi này, sẽ có một gã con buôn chém gió xuất hiện lên nắm quyền, kêu gào ca ngợi hắn, tạo hình ảnh hắn là Thượng đế Toàn năng, và treo cổ hoặc chặt đầu bất cứ ai dám chống lại hắn dưới mọi hình thức. Và, tôi lại cá với anh, hắn sẽ nói đó là một Chính phủ Dân chủ - của dân và vì dân. Tôi đồ rằng người dân cũng thích chính phủ đó. Phấn khích vì nó. Rất nhiều máu rơi.”
“Nhưng chúng ta đâu còn hoang dã! Ngày nay chúng ta đã văn minh rồi.”
“Văn minh cũng có nhiều loại…” Bob nói mơ hồ. “Hơn nữa - tôi trộm nghĩ trong bản thân chúng ta ai chẳng có chút tính man rợ - nếu chúng ta tạo được cớ để nó phát tiết ra.”
“Có lẽ cậu đúng,” Ali ủ rũ nói.
“Ngày nay, điều người dân không muốn có ở bất cứ đâu,” Bob nói, “ấy là người biết lý lẽ một chút. Chưa bao giờ tôi là kẻ thông minh - vâng, anh biết rõ điều đó mà Ali - nhưng tôi thường nghĩ rằng đấy là điều thế giới thực sự cần đến - chỉ một chút lý lẽ.” Anh bỏ ống tẩu xuống và ngồi vào ghế của mình. “Nhưng đừng bao giờ để tâm mấy chuyện đó. Vấn đề là làm thể nào đưa anh ra khỏi đây. Trong quân đội còn ai anh có thể thực sự tin tưởng không?”
Chầm chậm, Quốc vương Ali Yusuf lắc đầu.
“Cách đây hai tuần, hẳn tôi sẽ nói Có. Nhưng bây giờ, tôi không biết… không thể dám chắc…”
Bob gật đầu. “Vấn đề là ở đó. Ngay giữa cung điện của anh, thật kinh hãi.”
Ali đồng thuận không chút cảm xúc.
“Đúng, trong các cung điện gián điệp ở khắp nơi… Bọn chúng nghe tất - biết tất.”
“Thậm chí ở nhà để máy bay…” Bob thốt ra. “Achmed nói đúng. Ông ta có giác quan thứ sáu. Phát hiện một thợ máy lục lọi trong máy bay - một người hẳn chúng ta dám thề là đáng tin. Này, Ali, nếu chúng ta bị bắn trong khi đưa anh ra khỏi đây, thì điều đó sẽ xảy ra sớm thôi.”
“Tôi biết - tôi biết. Tôi nghĩ - lúc này tôi khá chắc chắn - rằng nếu ở lại tôi sẽ bị giết.”
Anh nói không chút cảm xúc, hay lo sợ: thoáng vẻ thích thú bàng quan.
“Khả năng chúng ta bị giết là rất cao,” Bob cảnh báo bạn. “Chúng ta sẽ bay về phía bắc, anh biết đấy. Họ không thể chắn chúng ta hướng đó. Nhưng thế có nghĩa phải bay qua núi - và vào thời điểm này trong năm…”
Anh nhún vai. “Anh phải hiểu. Điều đó hết sức nguy hiểm.”
Trông Ali Yusuf ủ rũ.
“Nếu có chuyện gì xảy ra với cậu, Bob…”
“Đừng lo cho tôi, Ali. Ý tôi không phải vậy. Tôi thì không quan trọng. Và dù sao, loại người như tôi sớm muộn gì cũng bị giết thôi. Tôi luôn làm những việc điên rồ. Không - chính là anh đấy - tôi không muốn thuyết phục anh bằng mọi giá. Nếu một bộ phận quân đội mà trung thành…”
“Tôi không thích chạy trốn,” Ali nói giản dị. “Nhưng tôi không hề muốn trở thành kẻ bạo chúa, bị đám đông xé ra từng mảnh.”
Anh yên lặng một lát.
“Tốt lắm,” cuối cũng anh thở dài nói. “Chúng ta sẽ thử. Bao giờ đây?”
Bob nhún vai.
“Càng sớm càng tốt. Phải đưa anh ra sân bay một cách tự nhiên… Cứ bảo là anh sẽ đi kiểm tra việc làm đường mới ở Al Jasar xem thế nào? Ý định bất chợt. Chiều nay đi. Rồi khi xe của anh đi qua bãi đáp, thì dừng ở đấy - Tôi sẽ cho máy bay nổ máy sẵn sàng. Ý đồ là sẽ để kiểm tra từ trên không việc xây dựng đường, anh hiểu chứ? Chúng ta sẽ cất cánh và biến! Chúng ta không thể mang hành lý, dĩ nhiên. Tất cả phải hoàn toàn ứng biến.”
“Tôi không muốn mang theo gì - ngoại trừ một thứ…” Anh mỉm cười, và đột nhiên nụ cười làm thay đổi khuôn mặt anh, biến anh thành con người khác. Anh không còn là người thanh niên tây hóa hiện đại và có lương tâm nữa - nụ cười chứa đựng nét xảo trá và thủ đoạn mang tính chủng tộc, nó giúp tổ tiên anh tồn tại qua nhiều thế hệ.
“Cậu là bạn tôi, Bob ạ, cậu sẽ thấy.”
Anh đưa tay lục tìm trong áo. Rồi anh chìa ra một túi nhỏ làm từ da sơn dương.
“Cái này à?” Bob nhíu mày và tỏ vẻ bối rối.
Ali nhận lấy từ bạn, tháo dây buộc cổ túi, và đổ lên bàn. Bob nín hơi một lúc rồi thở ra qua tiếng huýt gió nhẹ. “Trời đất ơi. Chúng là thật ư?”
Ali ra vẻ thích thú.
“Dĩ nhiên là thật. Hầu hết là của bố tôi. Hàng năm ông lại mua những viên mới. Tôi cũng vậy. Chúng xuất xứ từ nhiều nơi khác nhau, được những người mà gia đình chúng tôi tin cẩn mua giúp - từ London, từ Calcutta, từ Nam Phi. Đó là truyền thống của gia đình. Giữ chúng phòng khi cần đến.” Anh bình thản nói. “Theo giá ngày nay, chúng khoảng bảy trăm năm chục ngàn.”
“Bảy trăm năm chục ngàn bảng.” Bob lại huýt gió, nhặt những viên đá lên, để chúng trôi tuột qua kẽ tay. “Thật kỳ diệu. Như trong truyện cổ tích. Nó được việc cho anh lắm đấy.”
“Đúng vậy.” Người thanh niên da sẫm gật đầu. Vẻ mệt mỏi cô hữu lại hiện trên khuôn mặt anh. “Khi nhìn thấy đá quý, con người ta không còn là chính mình nữa. Luôn có một dấu vết bạo lực kèm theo chúng. Những xác người, những vụ đâm chém, giết chóc. Phụ nữ thì còn tệ hơn thế. Với phụ nữ, nó không chỉ là vật giá trị. Những viên đá quý đẹp làm phụ nữ phát điên. Họ muốn sở hữu chúng. Đeo chúng quanh cổ, lên ngực. Tôi không tin tưởng giao phó thứ này cho bất kỳ phụ nữ nào. Mà tôi sẽ giao cho cậu.”
“Tôi ư?” Bob nhìn chằm chằm.
“Đúng. Tôi không muốn những viên đá này rơi vào tay kẻ thù của tôi. Tôi không biết cuộc nổi loạn chống lại tôi bao giờ sẽ xảy ra. Có thể được dự tính là ngày hôm nay. Có lẽ chiều nay tôi không còn sống để ra bãi đáp nữa. Hãy cầm những viên đá này và làm điều tốt nhất cậu có thể làm.”
“Nhưng này - tôi không hiểu. Tôi phải làm gì với chúng đây?”
“Bằng cách nào đó thu xếp để mang chúng ra khỏi đất nước này.”
Ali điềm tĩnh nhìn người bạn đang lo lắng của mình.
“Ý anh là, anh muốn tôi giữ chúng chứ không phải anh giữ à?”
“Cậu có thể nói như vậy. Nhưng tôi nghĩ, thực sự là cậu sẽ nghĩ ra một kế hoạch hay ho hơn để mang chúng đến châu Âu.”
“Nhưng Ali này, tôi còn chưa biết trước hết nên làm gì với thứ như vậy nữa là.”
Ali lại tựa vào ghế. Anh mỉm cười một cách lặng lẽ và thích thú.
“Cậu biết lý lẽ. Và cậu trung thực. Và tôi còn nhớ từ hồi cậu làm đầu sai cho tôi, cậu bao giờ cũng có thể nghĩ ra những ý tưởng tài tình… Tôi sẽ đưa cho cậu tên và địa chỉ của một người, và người ấy sẽ xử lý những vấn đề này cho tôi - nghĩa là - nhỡ đâu tôi không còn sống. Đừng tỏ ra lo lắng như vậy, Bob. Cứ làm điều tốt nhất cậu có thể làm. Tôi chỉ đòi hỏi vậy thôi. Tôi sẽ không trách cậu nếu cậu không làm được. Đó là ý chí của thánh Allah. Với tôi, điều đó đơn giản lắm. Tôi không muốn người ta lấy những viên đá quý này từ xác chết của tôi. Những chuyện còn lại…” anh nhún vai. “Như tôi đã nói đấy. Tất cả đều theo ý Allah.”
“Anh điên rồi!”
“Không. Tôi là người theo thiên mệnh, thế thôi.”
“Nhưng Ali này. Anh bảo tôi là người trung thực. Nhưng bảy trăm năm mươi ngàn… Anh không nghĩ nó sẽ hút hết lòng trung thực của bất kỳ ai sao?”
Ali Yusuf nhìn bạn mình trìu mến.
“Thật lạ đấy,” anh nói, “về chuyện đó thì tôi không hề nghi ngờ gì cả.”