Hãn Phi Bổn Vương Giết Chết Ngươi - Quyển 1 - Chương 125
Hãn Phi Bổn Vương Giết Chết Ngươi
Mê Loạn Giang Sơn
https://gacsach.com
Quyển 1 - Chương 125: Đứa Bé, Phó Thác Thân Thế
"Tam nhi, về sau không cho kích động nữa!" Đến hậu viện, hắn đặt nàng xuống đất. Sau đó đứng ở trước mặt nàng dạy dỗ, giống như dạy dỗ một tiểu hài tử.
Ặc, len lén ngẩng đầu lên, nhìn sắc mặt hắn xanh mét, khó khăn nuốt một ngụm nước miếng: "Thương Thương..."
"Nếu khi đó ta không tới kịp, Ngạo cũng không kịp cứu nàng, nàng bảo ta phải làm sao bây giờ?" Không phải "Nàng phải làm sao bây giờ?" mà là "Nàng bảo ta phải làm sao bây giờ?"!
"Bởi vì người ta tin tưởng có Thương Thương ở đây, người ta nhất định không có việc gì, cho nên người ta mới chạy đến phía trước!" Khuôn mặt nịnh hót.
Than nhẹ một tiếng, trên bộ mặt tuyệt mỹ tràn đầy bất đắc dĩ!
Đang muốn nói gì đó, lại thấy thân thể Vũ Văn Tiểu Tam mềm nhũn, té xuống...
"Tam nhi!"
...
Nam tử tuyệt mỹ tràn ngập lo lắng đứng ở trước giường của nàng, chân mày quân y gắt gao nhíu chung lại một chỗ. Một lúc lâu sau, quay đầu vuốt râu, bộ dáng nghi hoặc.
"Tam nhi thế nào rồi?" Nắm lấy quân y, mặt đầy hốt hoảng.
"Hi Vương Gia, ngài buông cựu thần ra trước đã!" Quân y này bị lắc đến choáng váng, dạ dày đảo lộn.
Buông hắn ra: "Bổn vương đang hỏi ngươi, nói mau!"
"Thứ cho cựu thần vô năng, Hi vương phi giống như đã trúng kịch độc, cựu thần cũng không nhìn ra là độc gì. Nhưng độc tính lại bị kiềm chế! Không biết đây là họa hay là phúc!" Chân mày quân y nhíu càng chặt.
"Vì sao lại bị kiềm chế?" Có thể kìm chế ‘triền miên’, chẳng lẽ cũng giống như cơ thể hắn, ẩn núp những thứ độc khác sao?
"Là hỉ mạch!" Tâm tình quân y này cực kỳ phức tạp, Hi vương phi có thai, hắn vốn nên chúc mừng Hi Vương Gia. Thế nhưng khi thai nhi trở thành ràng buộc kiềm chế độc tính, như vậy loại độc này vô cùng có khả năng nhiễm đến đứa bé kia.
Còn có một chuyện, chính là Hi Vương Gia và Hi vương phi còn chưa thành thân mà, chưa thành thân mà đã có thai, quả thật không hợp lý lắm.
Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt đôi mắt tà mị như hoa anh đào của Hiên Viên Vô Thương dính vào chút huyết sắc!
"Ngươi nói là do đứa bé trong bụng vương phi kiềm chế độc sao?" Tam nhi có đứa bé của hắn, nhưng là... Tay gắt gao nắm lại một chỗ, nổi gân xanh lên!
"Đúng! Vương Gia! Tình huống vô cùng phức tạp, độc trên người vương phi và đứa bé trong bụng tạo thành một thế thăng bằng, mà ngày thế thăng bằng này bị phá, chỉ sợ sẽ là lúc vương phi bị phát độc!" Quân y này vuốt râu của mình, nhíu mày mở miệng.
"Ý của ngươi là lúc đứa bé sinh ra, chính là thời điểm phá vỡ thế thăng bằng này sao?" Âm thanh từ tính tràn đầy ý lạnh.
"Vâng, đến lúc đó không chỉ có độc trên người vương phi sẽ rất nặng, đứa bé trong bụng vương phi cũng sẽ bị trúng độc theo, tình huống tốt nhất chính là tiểu thế tử ra đời nhưng sẽ bị nhiễm độc, trúng độc bẩm sinh cực kỳ khó trị, cả đời sống trong khổ sở. Mà tình huống xấu nhất chính là... tử thai!" Quân y này nói xong liền cúi đầu, không dám mở miệng nữa.
Đôi mắt tà mị như hoa đào khép chặt, rồi sau đó nhẹ giọng mở miệng: "Đi ra ngoài!"
"Vương Gia?" Nhìn thân thể Hi Vương Gia khẽ run rẩy, ông ta cũng có chút không đành lòng, là ai đã hạ độc thủ như vậy với Hi vương phi!
"Đi ra ngoài!" Trong giọng nói đã là ẩn hàm chút tức giận.
"Dạ! Vương Gia! Hạ quan phải đi hốt thuốc ngay, hóa giải triệu chứng thai nghén của vương phi!" Quân y này nói xong cũng nhanh chóng lui ra ngoài.
...
Bước từng bước đi tới trước giường của nàng, bước chân đã có chút hư phù...
Là hắn ích kỷ nên đã hại nàng, hắn có thể không cần đứa bé kia. Nhưng nếu như đúng như lời quân y này nói, ngày đứa bé ra đời chính là lúc phá vỡ thăng bằng. Làm sao hắn có thể để cho nàng chịu đựng cái loại khổ sở sống không bằng chết đó!
Còn nữa, nếu đứa bé ra đời vô sự, sẽ phải giống như hắn, cả đời sẽ sống trong khổ sở!
Trong cặp mắt tà mị như hoa đào tràn đầy hận ý, tất cả điều này nhất định đều do nữ nhân kia đã tính toán tốt! Đây chính là những gì mà bà ta đã nói với hắn ngày đó...
— Hiên Viên Vô Thương, ngươi không xứng đáng có được hạnh phúc, ngươi không xứng!
— Nếu ngươi có thể tìm tới được người ngươi yêu, ngươi cũng sẽ hại chết nàng!
...
Hắn thật sẽ hại chết nàng! Gắt gao cắn môi dưới, đột nhiên khí huyết tuôn trào...
—"Phốc!" Một ngụm máu tươi nở rộ trên vạt áo như tuyết của hắn, giống như từng đóa mai rét lạnh, cực kỳ duy mỹ!
"Vương Gia!" Liên Hoa ẩn ở trong bóng tối nhanh chóng chạy ra đỡ hắn, móc từ ngực ra một bình sứ. Đây là thuốc hóa giải độc tính mà thần y lưu lại, đổ ra một viên thuốc đưa cho hắn.
Thế nhưng hắn lại kinh ngạc nhìn viên thuốc kia, "Tử dạ" có thuốc hóa giải đau đớn, nhưng "Triền miên" thì không có! "Bổn vương không ăn!" Hắn không bao giờ trị độc nữa, cũng không bao giờ ăn những thuốc này nữa. Tam nhi đau, hắn sẽ đau cùng nàng!
"Vương Gia, ngài không ăn cũng sẽ không có gì tốt đối với độc của vương phi. Hơn nữa ngài nên nghĩ biện pháp khác! Tại sao có thể buông tha tất cả! Vương phi còn cần ngài cứu!" Liên Hoa gấp đến độ nước mắt cũng nhanh chảy xuống, nhìn Vương Gia như vậy, hắn thật đau lòng.
Lời này ngược lại làm hai mắt hắn tỏa sáng. Đúng rồi, nói không chừng trong tay nữ nhân kia sẽ có thuốc giải! Nhận lấy viên thuốc trong tay Liên Hoa, một hơi nuốt vào.
Giờ phút này Hiên Viên Ngạo vững vàng đi vào, vội vàng hỏi: "Nàng sao rồi?"
Nam tử tuyệt mỹ nhìn chằm chằm mặt của hắn: "Ngạo, hoàng thúc muốn cháu đồng ý với thúc một chuyện!"
"Chuyện gì?" Âm thanh lạnh lẽo vang lên, vẻ mặt cũng nghiêm túc.
"Nàng trúng độc, hoàng thúc muốn đi Dạ Mị đế quốc tìm thuốc giải. Có lẽ... chuyến đi này, ta có thể không trở về được. Nhưng ta nhất định sẽ tìm thuốc trở lại! Một tháng! Nếu như một tháng sau, hoàng thúc vẫn chưa trở về, cháu hãy nói với nàng, thúc đã yêu người khác, đã cùng người đó rời đi. Về sau, cháu hãy thay hoàng thúc chăm sóc nàng thật tốt!" Nhìn dung nhan lãnh ngạo của Hiên Viên Ngạo, chậm rãi phun ra mấy câu nói đó.
Nhưng cũng chỉ có chính hắn mới biết được lúc nói ra những lời này, tim của hắn đau đến cỡ nào!
"Hoàng thúc..." Hắn tự nhiên cũng biết, nếu tìm giải thuốc, Dạ Tử Mị đó tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hoàng thúc.
"Ngạo, đành giao nàng cho cháu vậy!" Cắn răng mở miệng, đôi mắt tà mị như hoa đào khép chặt, đè nén tâm tình.
Hiên Viên Ngạo nhíu nhíu mày, mở miệng: "Hoàng thúc, nếu không để ta đi tìm giải thuốc." Nàng yêu hoàng thúc, mình sống cũng vô dụng, chẳng thà giúp nàng và hoàng thúc.
Môi mỏng như hoa anh đào nâng lên một nụ cười khổ sở: "Bà ta muốn ta sống không bằng chết, cháu đi thì có ích lợi gì?" ‘Bà ta’ không cần nói, Hiên Viên Ngạo cũng biết là đang nói ai.
Biết không thay đổi được sự thật này, chỉ đành phải mở miệng: "Hoàng thúc, thúc đi đi! Nếu như... Ngạo sẽ chăm sóc nàng thật tốt!"
"Trong bụng nàng đã có cốt nhục của ta!" Lúc nói lời này, hắn nhìn nét mặt Hiên Viên Ngạo, không bỏ qua chút cảm xúc nào.
Lại thấy trong đôi mắt lạnh lẽo kia chỉ thoáng qua một tia đau đớn, rồi sau đó lại khôi phục vẻ lạnh nhạt như cũ: "Hoàng thúc yên tâm!" Bốn chữ, đã nói rõ hắn không quan tâm.
"Tốt! Cháu có dám lấy danh nghĩa của phụ hoàng cháu thề không? Nếu như hoàng thúc không thể trở về, nếu như cháu phụ bạc nàng thì phụ vương của cháu cũng không thể an bình ở dưới cửu tuyền!" Trên khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy kiên quyết, hắn tin tường Ngạo. Nhưng hắn không cho phép sau khi không có hắn ở bên, nàng xuất hiện một chút ngoài ý muốn nào! Không được có một chút nào!
Hiên Viên Ngạo ngẩn ra, khóe môi lạnh lẽo nâng lên một nụ cười khổ, nhưng hắn hiểu đây là cố kỵ của hoàng thúc, vì vậy mở miệng nói: "Hoàng thiên tại thượng, Hiên Viên Ngạo ta ở chỗ này xin thề, nếu làm trái với những lời hôm nay đã nói với hoàng thúc, ta sẽ chết không được tử tế! Phụ hoàng ở dưới cửu tuyền cũng không thể an bình!"
Nghe Ngạo thề xong, hắn mới hoàn toàn yên tâm, quay đầu lại nhìn cô gái trên giường một chút, d lông mi dài như lông vũ khép chặt, trên gương mặt tinh xảo treo một nụ cười bình yên...
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm mặt của nàng, không muốn bỏ qua cho một chi tiết nào, dường như muốn khắc dung nhan nàng vào tận xương tủy!
Một hồi lâu sau, xoay người rời đi...
...
Nhìn hình ành hoàng thúc một thân bạch y nhanh chóng rời đi, vẻ mặt hắn phức tạp. Hoàng thúc, Ngạo sẽ không để cho thúc thất vọng!
Hiện tại tâm trạng hắn cực kỳ phức tạp, không biết là hi vọng người kia có thể bình an trở về, hay hi vọng hắn...
Nhìn lại cô gái trên giường, cặp mắt lạnh như băng kia tràn ngập tình nghĩa. Vũ Văn Tiểu Tam, nếu có thể, ta thật sự hi vọng chúng ta có thể trở về thời điểm mới quen biết nhau. Dù nàng vu oan ta, dù nàng đi ra ngoài kể chuyện xưa đoạn tụ bao nhiêu lần, dù... Ta cũng quả quyết không đối với nàng như vậy nữa.
Nhưng bây giờ, nàng vẫn là nàng, vẫn còn ở trước mặt của ta, nhưng lòng của nàng đã không có ở đây!
"Hoàng huynh, tình hình chiến đấu bên ngoài đã ổn định lại, hoàng tẩu thế nào rồi?" Âm thanh ngọt ngào của Hiên Viên Triệt truyền đến, ánh mắt phức tạp nhìn Hiên Viên ngạo.
Lạnh lùng mở miệng: "Không có việc gì, nàng chỉ mang thai thôi!" Vài ngày trước, nàng vẫn là thê tử của hắn. Bây giờ đã có thai rồi, nhưng đứa bé không phải là của hắn.
"Mang thai?" Đôi mắt như lưu ly hơi sẫm lại, nếu là mang thai, như vậy có thể giải thích được triệu chứng kỳ lạ trên người hoàng tẩu rồi. Quay đầu lại nhìn vị hoàng huynh đang đè nén tâm tình của mình, vỗ vỗ bờ vai của hắn, không tiếng động an ủi.
"Hoàng huynh không có việc gì!" Quay đầu nhìn hắn, khuôn mặt đã khôi phục vẻ lạnh nhạt, khóe môi lạnh lẽo nâng lên một nụ cười như có như không.
"Ừm!" Cười gật đầu một cái, trên khuôn mặt đáng yêu như trẻ con không hề bi thương. Bởi vì hắn hiểu rõ, giờ phút này lộ ra vẻ mặt bi thương, mới ảnh hưởng đến tâm tình của hoàng huynh nhất.
"Hoàng thúc đâu?" Bình thường hoàng thúc nhất định sẽ ở chỗ này!
"Hoàng thúc đi tìm thuốc giải!" Hắn nói mọi chuyện đã xảy ra cho Hiên Viên Triệt nghe, lại thấy trên khuôn mặt đáng yêu hiếm khi xuất hiện vẻ nghiêm túc.
"Hoàng huynh, ta cũng đi theo xem sao." Hắn có chút không yên lòng.
Hiên Viên ngạo gật đầu, Hiên Viên Triệt nhẹ nhàng nhảy một cái, liền bay ra ngoài...
...
Đợi Vũ Văn Tiểu Tam tỉnh lại, mặt trời đã lặn về phía tây, vừa mở mắt, không như trong dự liệu của nàng nhìn thấy gương mặt tuyệt mỹ kia, mà là dung nhan lạnh lùng của Hiên Viên Ngạo...
"Thương Thương đâu?" Còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đã hỏi một câu như vậy.
Hiên Viên Ngạo ngẩn ra, giấu đau đớn trong đáy mắt xuống, mở miệng nói: "Hoàng huynh có một số việc muốn tìm hoàng thúc giúp một tay, hoàng thúc không kịp chờ nàng tỉnh lại, đã trở về Kinh Thành rồi!"
"À!" Giọng nói rõ ràng có chút thất vọng, Thương Thương đáng chết này không chịu nói với nàng một tiếng! "Vậy ngươi có biết lúc nào thì hắn trở lại không?"
Dừng một chút, mở miệng: "Một tháng!"
Một tháng! Vậy chẳng phải là một tháng cũng không thấy được hắn sao! Nhìn Hiên Viên Ngạo một chút, thật ra thì đối với hắn vẫn còn có chút áy náy, do dự một lúc cũng không biết nói gì, nên dứt khoát không nói.
Ngẫm lại mình lâu như vậy cũng sẽ không thấy được hắn, càng thêm uất ức "Không được, ta cũng phải về Kinh Thành tìm hắn!" Nói xong liền muốn đứng dậy, đi chưa được mấy bước, liền bị Hiên Viên Ngạo kéo cổ tay lại...
"Nàng không thể đi!" Chỉ cần không thấy một lúc, sẽ phải đi theo đi tìm hoàng thúc sao?
"Tại sao?" Chẳng lẽ có chuyện gì gạt nàng sao?
"Nàng đang mang thai, không nên đi xe ngựa, sẽ mệt nhọc!"
"Ta mang thai?" Khóe miệng giật giật, không phải xui xẻo như vậy chứ? "Thương Thương có biết không?"
"Hoàng thúc dĩ nhiên biết, nên mới để nàng ở lại chỗ này." Trong cặp mắt lạnh kia không hề có chút tình cảm nào, dung nhan lãnh ngạo cũng không nhìn ra chút tâm tình nào.
"Được rồi!" Mím mím môi, rất không vui ngồi xuống, "Hiên Viên Ngạo, nơi này có không có trò gì cho ta tiêu khiển tiêu khiển được sao?"
"Nàng muốn chơi cái gì, ta dẫn nàng đi!" Lần này hắn ngược lại rất dứt khoạt.
Vũ Văn Tiểu Tam liếc mắt: "Thôi đi, ngươi dẫn ta đi? Đối đầu kẻ địch mạnh, Hi Vương Gia chân trước vừa mới đi, Hi vương phi liền theo chủ soái chạy đi chơi, còn không biết đám binh sĩ kia sẽ mắng ta thành thế nào đâu?"
Nàng cũng không muốn được phong làm hồng nhan họa thủy đâu, cũng không muốn bị người khác mắng chửi mình không có liêm sỉ!
"Ai dám nhiều lời, Bổn vương sẽ để hắn chết!" Môi mỏng lạnh lẽo khạc ra mấy chữ không mang theo bất kỳ nhiệt độ nào.
Ách..."Hiên Viên Ngạo, ngươi không nhớ được lần trước ngươi cũng nói như vậy với Công Tôn Trường Khanh sao?" Khụ khụ, không phải, nói chuẩn xác phải là ở trong chuyện xưa của nàng, đã nói như thế với Công Tôn Trường Khanh! Hắc hắc... Nếu không mấy ngày nay nàng đi trong quân doanh kể chuyện xưa đoạn tụ, hung hăng vét một khoản nữa?