Hoành Tảo Hoang Vũ - Chương 1309
Chương 1309: Cố tật (2)
- Tiến đến!
Lâm Lạc đẩy cửa vào, sau khi đi vào tiện tay đóng cửa lại, lúc này mới hướng An Vũ Chân nhìn sang.
Bốn ngàn năm không có chút nào cải biến nữ nhân này, nàng y nguyên gác hai cái chân thon dài ở trên mặt bàn, váy bị triệt đến chỗ đầu gối, để lộ ra hai đoạn bắp chân, tản mát ra hương thơm mê người.
Nàng cả người nằm ngồi ở trong ghế rộng thùng thình, mị nhãn như tơ, trên mặt có còn đỏ ửng không có rút đi, ngay cả cái cổ trắng ngọc cùng cơ ngực có chút lộ ra cũng đồng dạng là một mảnh ửng đỏ.
- Tiểu gia hỏa, lá gan ghê gớm thật, còn dám trở về?
An Vũ Chân đem một ngón tay hơi ẩm ướt phóng tới trong miệng, dùng tư thái vô cùng mê người mút lấy, mị nhãn nhìn chằm chằm vào Lâm Lạc, để cho người ý loạn tình mê.
Lâm Lạc mỉm cười:
- Lá gan của ta nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ!
- Khanh khách, vậy sao, lấy ra để cho tỷ tỷ biết một chút đi.
An Vũ Chân đem mắt đẹp nhìn chăm chú vào giữa háng Lâm Lạc.
Quá lưu manh rồi! Cái này cùng Thủy Doanh Tâm tương đương ah!
Không hổ đều là thống lĩnh!
Lâm Lạc không khỏi ở giữa hai chân phát lạnh, vội vàng lấy ra một cái bình thuốc nói:
- Trước kia không biết ngươi tu luyện là đại đạo gì, bởi vậy, chỉ có thể dâng ba khỏa Phân Cực đan bày tỏ tâm ý!
- Phân Cực đan?
An Vũ Chân lộ ra mờ mịt chi sắc, nàng cũng không có nghe nói qua loại đan dược này, nhưng nàng lập nở nụ cười.
- Tiểu quỷ, lừa gạt tỷ tỷ ăn Cực Lạc đan, có phải là muốn cùng tỷ tỷ làm chút ít sự tình khoái hoạt hay không?
Cực Lạc đan?
Lâm Lạc không khỏi đổ mồ hôi, năng lực liên tưởng của nữ nhân này quá phong phú:
- Ngươi bây giờ là Sơ Vị Thần tam trọng thiên trung kỳ, chỉ cần ăn vào ba khỏa Phân Cực đan này, không quá trăm vạn năm tích lũy, nhất định có thể đột phá đến Trung Nguyên Thần!
An Vũ Chân sững sờ, nhưng nụ cười trên mặt càng tăng lên:
- Ngươi thật không nghe lời, vì cùng tỷ tỷ làm chút ít sự tình xuân sắc, ngay cả loại nói dối này cũng làm được!
Trăm vạn năm đối với phàm nhân mà nói là tuế nguyệt tang thương vô cùng đáng sợ, nhưng Thần linh nếu như có thể ở trong trăm vạn năm dù chỉ là từ một cảnh giới nhỏ sơ kỳ tăng lên tới trung kỳ đã là đột phá lớn không thể tưởng, đủ để làm được rất tốt danh tiếng thiên tài yêu nghiệt, huống chi là tăng lên một đại cảnh giới!
Tuy tư chất của An Vũ Chân không kém, nhưng nàng có tự mình hiểu lấy, nếu như không có kỳ ngộ đặc thù, nàng cả đời này chỉ có thể dừng lại ở Sơ Vị Thần đỉnh phong!
Hiện tại Lâm Lạc nói trăm vạn năm có thể đột phá Trung Nguyên Thần, cái này nàng có thể tin sao?
Đừng quên Lâm Lạc là cái tu vi gì, chỉ là Hư Thần mà thôi, rõ ràng nói khoác không biết ngượng, nói hắn cung cấp đan dược có thể cho mình tăng lên tới Trung Nguyên Thần, cái này không phải là có mưu đồ khác sao?
Tuy An Vũ Chân cười đến run rẩy hết cả người, nhưng trong mắt đẹp đã lộ ra tí ti hàn khí, đừng nhìn nàng phóng đãng đến giống như nam nhân nào cũng có thể làm, nhưng ai dám đánh chủ ý như vậy không phải chết là bị thiến!
Lâm Lạc cũng cười ha hả, hai mắt suồng sã tứ phía nhìn quét trên người nàng, một bộ mê mẩn.
- Tiểu quỷ, ngươi quá để cho ta thất vọng rồi!
An Vũ Chân nhẹ nhàng thở dài, thân hình đột nhiên rút lên, đôi chân thon dài mạnh mẽ đá ra, đánh thẳng đến giữa háng Lâm Lạc.
Một cước này vừa nhanh lại hung ác, nhưng ý cũng không ở giết người, mà là muốn phế mệnh căn tử của Lâm Lạc, hơn nữa có phong ấn pháp tắc chi lực, ngoại trừ bản thân nàng ra, như vậy chỉ có Trung Nguyên Thần mới có thể hóa giải.
Một câu, cái này bị đá trúng rồi, căn bản là muốn cả đời làm nam nhân không có kê kê.
Lâm Lạc thò tay chụp tới, đã cầm mắt cá chân của An Vũ Chân, làn da non mịn bóng loáng vô cùng, để cho hắn có loại ảo giác cầm không được.
An Vũ Chân sững sờ, thật không ngờ Lâm Lạc rõ ràng có thể nhẹ nhõm hóa giải một kích này của nàng như thế. Tuy nàng không có đem hết toàn lực, nhưng nàng chính là tồn tại tiếp cận Sơ Vị Thần đỉnh phong, dù chỉ là một phần ngàn lực lượng cũng đủ để phế bỏ bất luận một gã Hư Thần gì!
- Buông tay!
Nàng có chút sợ hãi, bởi vì chỉ cần Lâm Lạc đem tay giơ lên cao một chút, vậy khu vực bí ẩn nhất của nàng sẽ hoàn toàn lộ ra trước ánh mắt đối phương, nàng thật lâu trước đây có thói quen không mặc quần lót a.
Lâm Lạc ngược lại để sát vào một tí:
- Ngươi không phải cùng với ta làm chút ít chuyện tình vui sướng sao?
An Vũ Chân đột nhiên cười cười, dịu dàng nói:
- Ngươi bắt lấy chân tỷ tỷ, tỷ tỷ như thế nào cho ngươi khoái hoạt? Nhanh buông ra, tỷ tỷ mang ngươi đi phòng ngủ, Ân... trên giường!
Lâm Lạc buông tay, lui ra phía sau một bước:
- Đây đúng là Cực…
- Hắc!
An Vũ Chân quát một tiếng, một chưởng đẩy ra, hướng về Lâm Lạc bổ tới, lúc này đây nàng là toàn lực đối phó rồi, bảy đạo thần lôi ở lòng bàn tay của nàng quay cuồng, có uy thế để cho người sợ hãi.
Từng Thần linh một đường đi tới đều kinh nghiệm lôi kiếp, đối với Lôi Điện tự nhiên sẽ có bản năng kính sợ.
Lâm Lạc nhếch miệng mỉm cười, mặc kệ đối phương oanh đến trên người của mình.
Chôn vùi!
- Làm sao có thể?
An Vũ Chân lộ ra biểu lộ khiếp sợ đến bạo phát, ngọc thủ của nàng đặt ở bên trong ngực Lâm Lạc, ôn nhu giống như thay đối phương mát xa.
- Ngươi có phải trúng qua âm chiêu gì hay không?
Lâm Lạc nhướng mày.
- Trong cơ thể ngươi có một cỗ lực lượng kỳ dị, sẽ để cho ngươi… hắc hắc, ngươi hiểu ý của ta a!
An Vũ Chân sững sờ, không nghĩ tới hai lần ra tay đối với Lâm Lạc, hắn chẳng những không có sinh khí chút nào, ngược lại nhìn ra bệnh kín của nàng, nhưng càng làm cho nàng giật mình chính là thực lực của Lâm Lạc!
- Ngươi bây giờ là tu vi gì?
- Ah, Trung Nguyên Thần Nhị trọng thiên mà thôi!
Lâm Lạc cười nhạt một tiếng, đem khí tức của hắn phóng thích, nhưng chỉ giới hạn ở trong ba trượng quanh người hắn.
- Trung trung trung trung… Nguyên Thần!
An Vũ Chân thiếu chút nữa đem đầu lưỡi của mình nuốt xuống, cái này cũng quá khoa trương đi.
Nhưng nếu không phải như thế, Lâm Lạc lại bằng cái gì có thể dễ dàng tiếp được công kích của nàng?
- Vậy Cực Lạc, không, Phân Cực đan cũng là sự thật?
An Vũ Chân sững sờ mà nhìn xem Lâm Lạc.
- Đương nhiên thật sự, ta lúc nào đã từng nói dối qua?
Ai có thể tin tưởng chính là bốn ngàn năm đã có người từ Hư Thần cảnh vọt tới Trung Nguyên Thần cảnh? An Vũ Chân oán thầm không thôi, nhưng lập tức lại nghĩ tới một câu khác của Lâm Lạc, trong đôi mắt đẹp không khỏi tràn đầy hi vọng nói:
- Ngươi có biện pháp giải quyết bệnh của ta?
Lâm Lạc mỉm cười:
- Ngươi ít nhất cũng phải nói cho ta biết trước tiền căn hậu quả, nếu không ta cũng không dám vỗ ngực cam đoan cái gì!
An Vũ Chân gật gật đầu, nàng cũng là quá nóng nảy, vội vàng tổ chức suy nghĩ thoáng một phát nói:
- Đại khái là hơn hai ngàn vạn năm trước, ta ăn lầm một cây thần dược, về sau tu vi tiến cảnh thập phần tấn mãnh, nhưng vẫn cứ...