Kẻ Khôn Đi Lối Khác - Chương 02

Chương hai

Hãy chọn giá đúng

Bất cứ ai từng xem Hãy chọn giá đúng dù chỉ 30 giây và nghe người dẫn chương trình nói “XIN MỜI XUỐNG SÂN KHẤU!”, hẳn đều biết những người chơi thường ăn mặc rất bắt mắt và có cá tính táo bạo, phù hợp với không khí của một chương trình giải trí. Chương trình khiến người xem tưởng rằng người chơi được lựa chọn ngẫu nhiên trong nhóm khán giả – nhưng vào khoảng 4 giờ sáng, theo như những gì tìm thấy trên Google với từ khóa “làm sao để được chọn làm người chơi Hãy chọn giá đúng”, tôi phát hiện hóa ra việc lựa chọn không hề ngẫu nhiên. Nhà sản xuất sẽ phỏng vấn từng khán giả và chọn ra những người có cá tính nổi trội nhất. Nếu nhà sản xuất thích bạn, họ sẽ ghi tên bạn vào một danh sách rồi đưa cho một nhà sản xuất giấu mặt, người sẽ quan sát bạn từ xa. Nếu nhà sản xuất giấu mặt đánh dấu tích bên cạnh tên của bạn, bạn sẽ được mời lên sân khấu. Chẳng hề có yếu tố may mắn nào ở đây: Thực tế có cả một hệ thống đằng sau.

Sáng hôm sau, tôi lục tung tủ quần áo và lựa chọn chiếc áo sơ mi đỏ rực rỡ nhất phối với một chiếc áo vét rộng thùng thình, và đeo cặp kính mát màu vàng nê-ông. Trông tôi chẳng khác nào một chú chim toucan mập ú. Hoàn hảo. Sau khi lái xe đến trường quay của đài CBS, tôi đỗ xe rồi tiến đến bàn đăng ký. Tôi không biết nhà sản xuất giấu mặt là ai, vậy nên tôi giả định người đó có thể là bất kỳ ai. Tôi ôm các nhân viên bảo vệ, nhảy múa với những người gác cổng và tán tỉnh các quý bà. Tôi thậm chí còn nhảy break-dance, dù tôi không biết nhảy.

Tôi xếp hàng cùng các khán giả khác trong một mê cung những thanh chắn bên ngoài cánh cửa trường quay. Hàng người di chuyển chậm chạp, cuối cùng cũng đến lượt tôi được phỏng vấn. Chính là người ấy. Tôi đã dành hàng giờ để tìm hiểu về anh ấy đêm hôm trước. Anh ấy tên là Stan và cũng là nhà sản xuất chịu trách nhiệm tuyển chọn ứng viên. Tôi biết anh ấy đến từ đâu, anh ấy từng học trường nào – và anh ấy lựa chọn người chơi dựa vào một tập hồ sơ chẳng bao giờ cầm trên tay. Người trợ lý ngồi sau mới là người cầm tập hồ sơ đó. Nếu Stan nhắm trúng ứng viên nào, anh ấy sẽ quay lại nháy mắt với người trợ lý và cô ấy sẽ ghi lại tên ứng viên được chọn.

Người điều phối ra hiệu cho 10 người chúng tôi tiến lên phía trước. Stan đứng cách chúng tôi khoảng 10 bước chân, đi lướt qua từng người một. “Tên bạn là gì? Bạn từ đâu đến? Bạn làm nghề gì?” Mỗi cử chỉ của anh ấy đều có nhịp điệu rất riêng. Đúng ra thì Stan là một nhà sản xuất, nhưng trong mắt tôi, anh ấy là người “bảo kê” gác cổng. Nếu tôi không thể khiến tên mình được ghi vào tập hồ sơ, tôi sẽ không bao giờ được tham gia chương trình. Và ngay bây giờ, gã “bảo kê” đang ở trước mặt tôi.

“Xin chào, em tên là Alex, em đến từ Los Angeles và đang là sinh viên y khoa dự bị ở USC!”

“Y khoa dự bị? Chắc cậu suốt ngày ngập trong bài vở. Làm sao mà cậu có thì giờ ngồi xem Hãy chọn giá đúng?”

“Xem… cái gì? À! Đấy là lý do em ở đây phải không?”

Anh ấy thậm chí còn chẳng thèm cho tôi một nụ cười nhạt.

Tôi cần phải làm gì đó để giải vây cho mình. Trong một cuốn sách kinh doanh tôi từng đọc, tác giả nói rằng đụng chạm cơ thể là cách khiến mối quan hệ tiến triển nhanh hơn. Thế là tôi nảy ra một ý tưởng.

Tôi cần phải chạm vào Stan.

“Stan, Stan, anh lại đây! Em muốn bí mật bắt tay anh!”

Anh ấy trợn tròn mắt ngạc nhiên.

“Thôi nào! Stan!”

Anh ấy bước lên phía trước và chúng tôi đập tay nhau. “Này anh trai, anh làm sai hết rồi,” tôi nói. “Anh bao nhiêu tuổi vậy?”

Stan cười khoái trá và tôi chỉ cho anh ấy cách đập tay bằng nắm đấm rồi bung ra. Anh ấy lại tiếp tục cười, chúc tôi may mắn rồi bước đi. Anh ấy không hề nháy mắt với trợ lý của mình. Cô ấy không viết gì vào tập hồ sơ. Cứ như vậy, cơ hội vụt qua.

Đây chính là một trong những giây phút mà bạn nhìn thấy giấc mơ của mình, gần đến nỗi bạn dường như có thể chạm vào nó, nhưng rồi cứ thế, giấc mơ tan biến như những hạt cát trượt qua kẽ ngón tay. Và điều tệ nhất là bạn biết mình có thể nắm được nó nếu như bạn có cơ hội thứ hai. Tôi không biết điều gì đã thôi thúc, nhưng tôi đã dùng hết sức bình sinh hét lên.

“STAN! STAAAAN!”

Toàn bộ khán giả quay sang nhìn tôi.

“STAAAAAAAAAN! Hãy quay lại đây!”

Stan quay lại và từ từ gật đầu, ánh mắt như đang nói: “Được rồi, nhóc, lại gì nữa?”

“Ừm… ừm…”

Tôi nhìn anh ấy từ đầu đến chân: Anh ấy mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đen, quần bò và quàng khăn đỏ. Tôi không biết phải nói gì.

“Ừm… ừm…… CÁI KHĂN CỦA ANH!”

Anh ấy liếc mắt nhìn tôi. Giờ thì tôi thực sự không biết nói gì.

Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn anh ấy và nói: “STAN, EM LÀ MỘT NHÀ SƯU TẬP KHĂN ĐẦY THAM VỌNG, EM ĐÃ CÓ 362 CHIẾC KHĂN TRONG TỦ QUẦN ÁO CỦA MÌNH, VÀ EM ĐANG THIẾU MỘT CHIẾC GIỐNG CỦA ANH! ANH MUA NÓ Ở ĐÂU VẬY?”

Không khí căng thẳng tan biến và Stan phá lên cười. Cứ như thể anh ấy biết rõ tôi đang muốn làm gì, và anh ấy cười tôi vì động cơ hơn là vì lời nói.

“Ồ, vậy thì tôi có thể tặng cậu chiếc khăn này!” anh ấy đùa, rồi cởi chiếc khăn ra và đưa nó cho tôi.

“Không, không, không,” tôi nói. “Em chỉ muốn biết anh mua nó ở đâu thôi!”

Anh ấy nở một nụ cười và quay sang người trợ lý. Cô ấy viết gì đó vào tập hồ sơ.

Tôi đứng bên ngoài cánh cửa trường quay và chờ nó mở ra. Một người phụ nữ bước vào và tôi phát hiện cô ấy đang nhìn lướt qua bảng tên của mọi người. Chiếc phù hiệu ló ra khỏi túi quần sau. Cô ấy ắt hẳn là nhà sản xuất giấu mặt.

Tôi nhìn vào mắt người phụ nữ, làm mặt hài và gửi đến vài nụ hôn gió mãnh liệt. Cô ấy phá lên cười. Rồi tôi nhảy điệu sprinkler4 của thập niên 1980, cô ấy lại càng cười to hơn. Cô nhìn vào bảng tên của tôi, lấy một mảnh giấy từ túi quần sau và bắt đầu ghi chép.

Lẽ ra tôi phải cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nhưng tôi chợt nhận ra, mặc dù đã dành cả đêm tìm hiểu cách được chọn làm người chơi, tôi lại chẳng hề biết cách chơi. Tôi lấy điện thoại ra và tra Google với từ khóa “cách chơi Hãy chọn giá đúng”. 30 giây sau, một nhân viên bảo vệ đi đến và tước điện thoại khỏi tay tôi.

Tôi nhìn xung quanh, các nhân viên bảo vệ đang thu lại điện thoại của mọi người. Sau khi đi qua máy quét kim loại, tôi ngồi phịch xuống một chiếc ghế dài. Không có điện thoại, tôi cảm thấy như mình đang chuẩn bị “tay không bắt giặc”. Một người phụ nữ lớn tuổi ngồi cạnh bèn hỏi han tôi.

“Cháu biết chuyện này nghe có vẻ điên rồ,” tôi nói với bà ấy, “cháu tới đây với ý tưởng thắng được chút tiền để thực hiện ước mơ của mình, nhưng cháu chưa từng xem trọn vẹn một số nào của chương trình này, giờ thì họ lấy điện thoại của cháu mất rồi, cháu không cách nào biết được chương trình sẽ diễn ra thế nào, và…”

“Ồ, cháu yêu,” bà ấy nói, khẽ véo má tôi. “Bà đã xem chương trình này 40 năm rồi.”

Tôi liền hỏi xin bà một vài kinh nghiệm.

“Cháu yêu, cháu làm bà nhớ đến cháu trai mình.”

Bà rướn người về phía tôi và thì thầm: “Luôn luôn đoán giá thấp hơn.” Bà giải thích rằng dù đoán giá cao hơn chỉ 1 đô-la, bạn cũng sẽ thua. Nhưng dù cho đoán giá thấp hơn cả 10.000 đô-la, bạn vẫn có cơ hội thắng. Bà càng giải thích, tôi càng có cảm giác như mình đang được tiếp nhận hàng thập kỷ kinh nghiệm vào đầu. Đúng lúc đó thì đèn tắt phụt.

Tôi cảm ơn bà, quay sang anh chàng phía bên trái và nói: “Xin chào, tôi tên là Alex, năm nay 18 tuổi, tôi chưa từng xem trọn vẹn một tập của chương trình này. Anh có lời khuyên nào cho tôi không?” Rồi tôi quay sang một người khác. Rồi sang một nhóm người. Tôi nhảy nhót giữa đám đông và nói chuyện với gần một nửa số khán giả, tổng hợp tất cả trí khôn của họ.

Cánh cửa trường quay cuối cùng cũng mở ra. Khi bước vào trong, tôi cảm giác nơi đây dường như mang trong mình hơi thở của thập niên 1970. Những tấm rèm màu ngọc lam và vàng treo dọc các bức tường. Dàn đèn sân khấu màu xanh lá cây và vàng nhảy múa qua lại quanh căn phòng, kết lại thành hình khóm hoa và phủ kín bức tường phía sau lưng tôi. Chắc chỉ còn thiếu quả cầu disco nữa là đủ bộ.

Nhạc bắt đầu nổi lên và tôi ngồi xuống ghế của mình. Tôi nhét áo vét và kính mát xuống dưới ghế. Vĩnh biệt chim toucan – Cuộc chơi thực sự đã bắt đầu.

Nếu có một thời khắc tôi muốn cầu nguyện thì đó thực sự là thời khắc này. Tôi cúi xuống, nhắm mắt, đặt một tay lên che mặt. Một giọng nói trầm ấm vọng xuống từ phía trên. Mỗi âm tiết đều như được kéo dài ra. Giọng nói ngày càng vang to hơn. Nhưng đó không phải là Chúa Trời. Đó là Chúa tivi.

“CHÀO MỪNG QUÝ VỊ ĐẾN VỚI TRƯỜNG QUAY BOB BARKER CỦA ĐÀI TRUYỀN HÌNH CBS, HOLLYWOOD, CHƯƠNG TRÌNH HÃY CHỌN GIÁ ĐÚNG! VÀ ĐÂY LÀ NGƯỜI DẪN CHƯƠNG TRÌNH, DREW CAREY!”

Chúa tivi xướng tên bốn người chơi đầu tiên. Không phải người thứ nhất, thứ hai hay thứ ba, tôi cảm giác người thứ tư được gọi tên sẽ là tôi. Tôi rướn người về phía trước, và… người ấy không phải tôi.

Bốn người đứng ở khu vực bục chơi được chiếu đèn sáng rực. Một người phụ nữ mặc chiếc quần bò của mẹ chiến thắng vòng đầu tiên. Cô ấy được bước vào vòng chơi có thưởng. Bốn phút sau khi chương trình bắt đầu, người chơi thứ năm được gọi lên thay thế vị trí của người phụ nữ khi nãy.

“ALEX BANAYAN, XIN MỜI!”

Tôi đứng dậy và đám đông dường như nổ tung cùng tôi. Khi chạy xuống những bậc cầu thang và đập tay với khán giả, tôi cảm giác như thể họ là những người họ hàng và tất cả đang cùng tham gia với tôi – họ biết tôi không biết mình đang làm gì, nhưng họ đều rất thích thú với từng khoảnh khắc trôi qua. Tôi bước đến bục chơi của mình, chưa kịp có một giây để thở, Drew Carey đã nói: “Xin mời, phần thưởng tiếp theo.”

“MỘT CHIẾC GHẾ TỰA HIỆN ĐẠI ĐI KÈM VỚI ĐỆM ĐỂ CHÂN!”

“Mời bạn, Alex.”

Đoán thấp hơn. Đoán thấp hơn.

“600!”

Khán giả phá lên cười, những người chơi còn lại bắt đầu cược giá. Giá chính xác: 1.661 đô-la. Người chiến thắng là một phụ nữ trẻ, cô ấy nhảy cẫng lên và reo hò mừng rỡ. Hầu như tất cả những ai từng đến quán bar ở trường đại học cũng đều từng gặp người như vậy – cô nàng “Woo”. Người luôn “Woo” lên sau khi uống cạn ly tequila bé xíu.

Sau khi cô nàng “Woo” chơi xong phần của mình, vòng tiếp theo lại bắt đầu.

“MỘT CHIẾC BÀN BI-A!”

Họ hàng của tôi có một chiếc bàn bi-a. Nó đắt đến mức nào nhỉ?

“800 đô-la!” tôi nói.

Những người chơi khác dần ra giá cao hơn. Drew công bố mức giá bán lẻ: 1.100 đô-la. Những người chơi khác đều đoán giá quá cao.

“Alex!” Drew nói. “Mời bạn lên đây!”

Tôi chạy lên sân khấu. Drew liếc nhìn lô-gô USC trên chiếc áo sơ mi đỏ của tôi. “Rất vui được gặp bạn,” anh ấy nói. “Bạn học USC à? Không biết bạn học ngành gì?”

“Quản trị kinh doanh,” tôi nói mà không cần nghĩ. Đó là một nửa sự thật: Tôi cũng học cả quản trị kinh doanh. Nhưng tại sao tôi lại chọn không nhắc tới dự bị y khoa khi đứng trước ống kính truyền hình? Có lẽ tôi hiểu rõ bản thân hơn những gì tôi muốn thừa nhận. Nhưng tôi không có thời gian để đào sâu suy nghĩ, bởi vì Chúa tivi đã tiết lộ giải thưởng.

“MỘT BỒN TẮM SPA!”

Đó là một bồn tắm nước nóng gắn đèn LED, có thác nước trang trí và được thiết kế dành cho sáu người. Đối với một sinh viên năm nhất, giải thưởng này quý như vàng. Nhưng làm sao tôi có thể nhét vừa nó vào căn phòng ký túc? Tôi cũng không biết nữa.

Tôi được xem tám mức giá. Nếu tôi chọn đúng, bồn tắm spa sẽ thuộc về tôi. Tôi đoán giá của nó là 4.912 đô-la. Nhưng giá đúng là… 9.878 đô-la.

“Alex, ít nhất bạn đã có một chiếc bàn bi-a,” Drew nói. Anh ấy nhìn vào ống kính máy quay. “Xin quý vị hãy nán lại. Chúng ta sẽ đến với phần Bánh xe may mắn!”

Chương trình chuyển sang phần quảng cáo. Các trợ lý sản xuất đẩy một bánh xe cao 4,5m lên sân khấu. Nó trông giống một chiếc máy quay xổ số khổng lồ được bao phủ bởi dây đèn lấp lánh.

“Ồ, xin lỗi,” tôi quay về phía một người trợ lý và nói. “Xin lỗi cho tôi hỏi một chút. Ai sẽ là người quay bánh xe này?”

“Ai quay? Chính là cậu đấy.”

Ba người chơi chiến thắng ở vòng đầu sẽ quay Bánh xe may mắn. Trên bánh xe ghi 20 con số: Mỗi số đều là bội của 5, số cao nhất là 100. Ai quay được số cao nhất sẽ được vào vòng cuối cùng. Người nào quay được đúng số 100 còn được nhận thêm một phần thưởng bằng tiền mặt.

Nhạc nền nổi lên, tôi chạy đến vị trí của mình, đứng giữa Quần bò của mẹ và Cô nàng Woo. Drew Carey bước tới và nâng mic giới thiệu.

“Chào mừng các bạn đã trở lại!”

Quần bò của mẹ bắt đầu trước. Cô bước lên phía trước, nắm lấy bánh xe và… TÍCH, TÍCH, TÍCH… 80. Khán giả reo hò và ngay cả tôi cũng biết rằng đó là một con số ngoạn mục.

Tôi tiến lên trước, nắm lấy bánh xe rồi kéo xuống… TÍCH, TÍCH, TÍCH… 85! Đám đông vỡ òa, tiếng ồn lớn đến mức có thể khiến trần nhà rung chuyển.

Cô nàng Woo tiến lên trước, quay và… 55. Tôi vừa định ăn mừng thì chợt nhận ra khán giả bỗng trở nên yên lặng. Drew Carey cho cô ấy quay thêm lần nữa. Tôi biết trò này giống như chơi bài black-jack. Nếu tổng hai lần quay lớn hơn tôi nhưng không vượt quá 100, cô ấy sẽ là người chiến thắng. Cô ấy quay thêm lần nữa và… lại là 55.

“Alex!” Drew reo lên. “Bạn là người bước vào Vòng đặc biệt! Hãy chọn giá đúng sẽ trở lại sau ít phút.”

Tôi được dẫn sang một bên, chờ nhóm người chơi mới chiến đấu để xem ai sẽ là đối thủ của tôi ở vòng cuối. Sau 20 phút, tôi đã biết kết quả cuối cùng. Tên cô ấy là Tanisha, người có một phần chơi đầy ngoạn mục, như thể việc duy nhất cô ấy làm là dạo quanh siêu thị để nghiên cứu giá cả. Cô ấy thắng một bộ hành lý trị giá 1.000 đô-la, một chuyến du lịch Nhật Bản trị giá 10.000 đô-la, và thậm chí còn quay được số 100 hoàn hảo. Đấu với Tanisha chẳng khác nào David đấu với Goliath5, có điều David này đã quên mang vũ khí.

Trong thời gian nghỉ quảng cáo trước vòng cuối, tôi chợt nhận ra mình chưa từng xem chương trình đến tận phần thi này. Thêm vào đó, chưa có người chơi nào cho tôi lời khuyên về phần thi này vì chẳng ai nghĩ tôi có thể đi xa đến thế.

Tanisha bước về phía tôi. Tôi đưa tay ra bắt tay với cô ấy.

“Chúc bạn may mắn,” tôi nói.

Cô ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới. “Phải rồi, bạn hẳn sẽ cần may mắn.”

Cô ấy nói đúng. Tôi cần sự giúp đỡ ngay lập tức, thế là tôi tiến về phía Drew Carey và giơ tay lên. “Drew, tôi rất thích chương trình Whose Line Is It Anyway (tạm dịch: Rút cục là lời của ai) của anh!” tôi vươn tay định ôm nhưng anh ấy lùi lại và ngượng ngùng vỗ vai tôi.

“Drew, không biết anh có thể giải thích cho tôi luật chơi của vòng thi Show-Room Showdown không?”

“Trước tiên,” Drew nói, “tên vòng thi là Showcase Showdown.”

Anh ấy giải thích cho tôi như thể đang giải thích cho một học sinh mẫu giáo, và bài nhạc chủ đề lại lần nữa nổi lên. Tôi lao về bục chơi của mình. Sáu chiếc máy quay to như súng máy chĩa thẳng vào mặt tôi. Ánh sáng trắng chói mắt rọi thẳng từ trên xuống. Bên trái tôi là Tanisha đang thoải mái nhảy múa. Trời, tối nay tôi lại phải đến thư viện học tiếp. Bên phải tôi là Drew Carey, đang vừa tiến về phía trước vừa sửa lại cà-vạt của mình. Chúa ơi, mẹ sẽ giết tôi mất. Nhạc nổi lên to hơn. Tôi chợt nhìn thấy bà lão đã véo má mình lúc trước. Tập trung, Alex, tập trung nào.

“Chào mừng quý vị trở lại với chương trình!” Drew nói. “Bên cạnh tôi là Alex và Tanisha. Chúng ta sẽ bắt đầu phần thi ngay bây giờ. Chúc hai bạn may mắn.”

“CÁC BẠN CÓ MUỐN ĐI CHUYẾN TÀU LƯỢN SIÊU TỐC ĐẦY MẠO HIỂM KHÔNG? GIẢI THƯỞNG ĐẦU TIÊN, MỘT CHUYẾN VUI CHƠI TẠI CÔNG VIÊN GIẢI TRÍ MAGIC MOUNTAIN Ở CALIFORNIA!”

Với tất cả sự phấn khích, tôi dường như chẳng nghe được thêm điều gì nữa. Một chiếc vé vào cửa của công viên giải trí có thể đắt đến mức nào? 50 đô-la?Tôi không biết thật ra đó là một gói VIP, với xe limousine đưa đón, vé ưu tiên, ăn uống trọn gói và dành cho hai người.

Về giải thưởng thứ hai, tất cả những gì tôi nghe thấy là “vân vân và vân vân, một chuyến du lịch tới Florida!” Tôi thậm chí còn chưa từng mua vé máy bay. Giá vé máy bay là bao nhiêu nhỉ? 100 đô-la? Không… vài trăm đô-la? Và tôi lại bỏ lỡ chi tiết chuyến đi bao gồm tiền thuê xe và năm đêm ở khách sạn hạng nhất.

“THÊM NỮA, BẠN SẼ TRÔI KHÔNG TRỌNG LƯỢNG VỚI TRẢI NGHIỆM VÔ TRỌNG!”

Nghe cứ như một trải nghiệm ở lễ hội. Giá của nó có thể là bao nhiêu? Lại khoảng 100 đô-la? Về sau, tôi phát hiện ra đây là cách NASA đào tạo phi hành gia vũ trụ của mình. 15 phút trải nghiệm không trọng lượng có giá 500 đô-la.

“VÀ CUỐI CÙNG… CUỘC PHIÊU LƯU TRÊN BIỂN LỚN, VỚI CHIẾC DU THUYỀN TUYỆT VỜI NÀY!”

Cánh cửa mở ra, một siêu mẫu vẫy tay, phần thưởng chính là một chiếc du thuyền màu trắng ngọc trai. Sau khi bình tĩnh lại và quan sát kỹ hơn, tôi nhận thấy chiếc du thuyền có vẻ hơi nhỏ. 4.000, không 5.000 đô-la là tối đa? Một lần nữa, tôi không nghe thấy rằng đó là một chiếc du thuyền Catalina Mark II dài gần 5,5m với một toa moóc và một buồng ngủ ở bên trong.

“THẮNG BỘ GIẢI THƯỞNG NÀY, BẠN SẼ KHÔNG CÓ BẤT CỨ MỘT PHÚT GIÂY BUỒN CHÁN NÀO VỚI CHUYẾN ĐI CHƠI Ở MAGIC MOUNTAIN, KỲ NGHỈ Ở FLORIDA VÀ CHIẾC DU THUYỀN MỚI CỨNG. TẤT CẢ SẼ LÀ CỦA BẠN NẾU BẠN CHỌN GIÁ ĐÚNG!”

Tiếng hò reo của khán giả vang dội khắp trường quay. Những chiếc máy quay không ngừng di chuyển qua lại. Khi nhẩm đếm tổng giá trị của bộ giải thưởng, một con số chợt hiện lên trong đầu tôi, tôi cảm giác con số đó có vẻ đúng. Tôi rướn người về trước, nắm lấy mic và bằng tất cả sự tự tin, tôi nói: “6.000 đô-la, Drew!”

Một sự im lặng chết chóc bao trùm cả khán phòng.

Tôi đứng đó, dường như cả mấy phút, băn khoăn không hiểu tại sao khán giả bỗng trở nên yên lặng. Rồi tôi nhận ra Drew Carey vẫn chưa chốt câu trả lời. Tôi hướng về phía anh ấy và trông anh ấy bối rối đến điếng người. Cuối cùng thì tôi cũng hiểu vẻ mặt đó có nghĩa gì. Tôi nhún vai, cầm mic và lúng túng nói: “Tôi… chỉ đùa thôi?”

Khán giả rộ lên một tràng pháo tay. Drew nhanh chóng hồi sinh và hỏi tôi câu trả lời thực sự là gì. Hừm, đó chính là câu trả lời thực sự của tôi. Tôi nhìn chiếc du thuyền, rồi lại nhìn khán giả. “Mọi người, xin hãy giúp tôi!”

Những tiếng la hét của họ cộng hưởng với nhau thành tiếng gầm rú inh tai.

“Alex, chúng tôi cần một câu trả lời,” Drew hối thúc.

Khán giả liên tục hô lên những con số, nhưng tôi hầu như không nghe được gì ngoài một âm th.

“Alex, chúng tôi cần câu trả lời.”

Tôi nắm lấy mic. “Drew, tôi sẽ nghe theo khán giả. 3.000 đô-la!”

Drew lập tức nói: “Bạn biết là có sự khác biệt lớn giữa 3.000 đô-la và 30.000 đô-la chứ?”

“Dĩ nhiên rồi! Tôi chỉ đang đùa với anh thôi,” tôi giả vờ như vừa nói vừa nghĩ. “Tôi cảm thấy giá rơi vào khoảng 20.000 đô-la. Cao hơn 20.000?”

Khán giả hò reo ĐÚNG RỒI!

“30.000?”

ĐÚNG RỒIIIII!

“Thế 29.000 đô-la thì sao?”

KHÔNGGGGG!

“Được rồi,” tôi vừa nói vừa nhìn Drew. “Khán giả nói 30.000 đô-la, vậy tôi đặt 30.000 đô-la.”

Drew Carey chốt mức giá.

“Tanisha,” anh ấy nói. “Đây là bộ sản phẩm của bạn. Chúc bạn may mắn.”

Cô ấy có vẻ rất tự tin và thoải mái. Tanisha không ngừng nhảy múa; còn tôi thì không ngừng đổ mồ hôi.

“MỘT CHIẾC ATV, MỘT CHUYẾN THÁM HIỂM VƯỢT ĐỊA HÌNH Ở ARIZONA, VÀ MỘT CHIẾC XE TẢI MỚI CỨNG, TẤT CẢ SẼ LÀ CỦA BẠN NẾU BẠN CHỌN GIÁ ĐÚNG!”

Cô ấy ra giá, và đã đến thời điểm quyết định.

“Tanisha, chúng ta sẽ bắt đầu với bạn,” Drew nói. “Một chuyến du lịch đến Phoenix, Arizona, và một chiếc Dodge Ram 2011. Bạn đoán giá 28.999 đô-la. Giá của bộ sản phẩm là… 30.332 đô-la. Chênh lệch 1.333 đô-la!”

Tanisha ngửa người về sau và giơ hai tay lên trời.

Được rồi, tôi nghĩ, tôi vẫn còn 24 giờ trước bài thi cuối kỳ đầu tiên. Nếu tôi lái xe từ trường quay đến thẳng thư viện, tôi sẽ có 6 tiếng để ôn sinh học, 3 tiếng để…

Drew tiết lộ giá cho bộ sản phẩm của tôi và khán giả bùng nổ trận hò reo vang dội nhất trong cả ngày. Các nhà sản xuất chương trình ra hiệu cho tôi cười. Tôi rướn người để kiểm tra giá hiện trên bục chơi. Tôi đã đoán 30.000 đô-la. Giá đúng là… 31.188 đô-la.

Tôi thắng Tanisha, với 145 đô-la khác biệt.

Mặt tôi chuyển từ khiếp sợ trước ngày thi cuối kỳ sang kích động như vừa trúng xổ số. Tôi nhảy khỏi bục chơi, đập tay với Drew, ôm các siêu mẫu và chạy đến chỗ chiếc du thuyền.

Drew Carey xoay một vòng rồi lại nhìn vào máy quay.

“Cảm ơn quý vị đã xem chương trình Hãy chọn giá đúng. Tạm biệt và hẹn gặp lại!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3