Lạc Vương Phi - Chương 53

Chương 53: Ngựa bị kinh động

Edit: kun’xjh

Chú ý: Lôi Xa = Lôi Viễn

“Nam Cung Quyết, chiến thuyền thuyền hoa kia đã bị nổ, Lạc Mộng Khê... Lành ít dữ nhiều, cho dù ngươi hiện tại đi qua, cũng không làm được gì...” Bắc Đường Diệp sắc mặt âm trầm, mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, muốn bay đến thuyền hoa của Nam Cung Quyết, gấp giọng khuyên giải, trong lòng dâng lên một trận áy náy:

Nam Cung Quyết đối với Lạc Mộng Khê bất đồng, hắn là người ngoài cuộc so với đương sự cái gì cũng rõ ràng, cho nên hắn mới chủ động đi giết hắc y nhân để cứu Lạc Mộng Khê, mục đích chính là muốn khi mọi việc thành công sẽ hướng Nam Cung Quyết đòi hỏi công trạng, lại không nghĩ rằng sự việc bây giờ lại biến thành cái dạng này...

Chuyện Bắc Đường Diệp nói làm sao Nam Cung Quyết lại không biết, chính là trong nháy mắt nhìn thấy thuyền hoa bị nổ mạnh, bóng dáng mảnh khảnh của Lạc Mộng Khê bị lửa lớn chôn vùi, trong lòng Nam Cung Quyết dâng lên một trận khủng hoảng không biết từ đâu tới, theo bản năng muốn phi thân đến cứu nàng...

Sau khi tỉnh táo lại, Nam Cung Quyết đến phía trên sàn thuyền, nhìn lửa lớn thiêu đốt hừng hực cách đó không xa, gỗ Lim, mảnh cửa sổ bay loạn, thuyền hoa sắp chìm vào trong nước, khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ âm trầm đáng sợ, mâu quang thâm thúy bịt kín một tầng lo lắng nồng đậm.

Khẽ nhếch bàn tay to đột nhiên nắm chặt, khống chế không được khẽ run run, khớp xương trở nên trắng, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên rõ rệt: Ta lại vẫn tới chậm một bước...

Trên bầu trời ánh nắng chói chang chiếu từ trên cao xuống, toàn thân Nam Cung Quyết lại quanh quẩn hơi thở mãnh liệt lạnh như băng, nháy mắt làm cho không khí xung quanh đông cứng, khiến người ta cảm giác như đối diện với hầm băng tháng chạp, không rét mà run...

“Tiểu thư, tiểu thư...” Băng Lam vịn tay lên vòng bảo hộ của thuyền hoa, gấp giọng gọi Lạc Mộng Khê, nhưng không nghe được lời đáp lại nào.

Thuyền hoa bị bốc cháy rất nhanh chìm vào trong nước, từng đợt sóng bập bềnh mở ra, toàn thân Băng Lam trong nháy mắt khí lực bị rút cạn, thân thể gầy yếu suy sụp quỵ xuống, trong đôi mắt trong trẻo lóe đau xót và tuyệt vọng, nước mắt theo hai má chảy dài...

Bọn thị vệ đứng ở phía sau Nam Cung Quyết, tất cả đều cúi đầu xuống, ngay cả thở mạnh cũng không dám: Lần này không hoàn thành nhiệm vụ mà Nam Cung Quyết giao cho, bất kể Nam Cung Quyết trừng phạt bọn họ như thế nào đi chăng nữa, bọn họ đều cam tâm tình nguyện...

Nhận thấy Nam Cung Quyết đã bình tĩnh lại, Bắc Đường Diệp thả lỏng bàn tay đang túm cánh tay Nam Cung Quyết ra, khe khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn Nam Cung Quyết, đang muốn an ủi, khóe mắt dư quang trông thấy trên mặt nước cách đó không xa, mâu quang che kín áy náy nhất thời lòe lòe sáng lên:“Nam Cung Quyết, ngươi xem, Lạc Mộng Khê không có việc gì, nàng còn sống!”

Nam Cung Quyết trong phút chốc hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn về hướng Bắc Đường Diệp đang chỉ: Nơi thuyền hoa chìm nghỉm, nổi lên một tấm ván gỗ, trên tấm ván gỗ có một bóng dáng yểu điệu đang ngồi, nhưng Nam Cung Quyết lại rất quen thuộc, đúng là Lạc Mộng Khê gặp đại nạn không chết!

Kỳ thật, trong phút chốc thuyền hoa nổ mạnh, Lạc Mộng Khê đã kéo Lôi Viễn, Lôi Thanh nhảy vào trong nước, nay đã là mùa thu, trên bầu trời ánh nắng tươi sáng, bề ngoài nước sông có vẻ ấm áp, nhưng ở trong nước cũng lạnh đến thấu xương.

Thuyền hoa nổ mạnh, Lạc Mộng Khê dù chưa bị nổ chết, nhưng cũng bị trọng thương, thuốc nổ vô cùng uy lực, nước sông xuất hiện xoáy nước, cho nên, Lạc Mộng Khê và Lôi Viễn, Lôi Thanh bị nước cuốn trôi.

Thuyền hoa là do thích khách hắc y làm nổ, bọn chúng biết rõ uy lực sẽ sinh ra khi nổ mạnh, bên trong nước sông cách mấy chục thước không thấy một hắc y nhân nào, nên Lạc Mộng Khê mới có thể thuận lợi nổi lên mặt nước, nhưng mà toàn thân quần áo của nàng đã bị ướt sũng, hàn khí trong nước sông xâm nhập vào cơ thể, làm Lạc Mộng Khê không ngừng ho khan.

Ngay lúc Lạc Mộng Khê dùng hết khí lực cuối cùng ngồi trên tấm ván gỗ còn sót lại, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, thì cũng là lúc Nam Cung Quyết nhìn thấy Lạc Mộng Khê chưa chết, khi Nam Cung Quyết ra lệnh cho đám thị vệ mau chóng cho thuyền hoa chạy đến trước mặt Lạc Mộng Khê, nguyên bản mặt sông yên tĩnh đột nhiên nổi lên một cột nước trắng xóa, mười mấy tên hắc y nhân từ trong nước thoát ra, trường kiếm trong tay thẳng hướng Lạc Mộng Khê đang ngồi trên tấm ván gỗ...

Bọn thích khách chết tiệt này, xem ra không giết chết ta, bọn chúng sẽ không rút lui! Nhìn hắc y nhân cách nàng càng ngày càng gần, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê hiện lên một tia bất đắc dĩ:

Nếu như bình thường, nàng khẳng định sẽ giết chết đám hắc y nhân này không lưu lại một tên, nhưng hiện tại, nàng đang bị thương, lại không biết bơi, cùng với thích khách hắc y đã nghỉ ngơi dưỡng sức dưới nước này giao thủ, nàng gần như không có khả năng thắng...

Lạc Mộng Khê bàn tay mềm khinh vung lên, vô số mai ngân châm bắn về phía hắc y nhân, thừa dịp sơ hở khi hắc y nhân tránh né ngân châm, Lạc Mộng Khê dùng thú ngữ truyền ra một chỉ lệnh, ngay lúc hắc y nhân chém rớt ngân châm, chuẩn bị ám sát Lạc Mộng Khê, bỗng xuất hiện vài con rắn nước thật dài bơi nhanh đến...

Khi trường kiếm trong tay hắc y nhân sắp đâm đến người Lạc Mộng Khê, thân thể rắn nước thật dài quấn lấy tấm ván gỗ mà Lạc Mộng Khê đang ngồi, trong nháy mắt mang theo nàng tránh xa hắc y nhân...

Lôi Viễn, Lôi Thanh không biết đã chết chưa, nhưng mà, mục tiêu của hắc y nhân lần này là Lạc Mộng Khê nàng, nếu nàng đi rồi, hắc y nhân đương nhiên cũng sẽ không ở lại nơi này, Lôi Viễn, Lôi Thanh cũng được an toàn

“Giết thích khách hắc y, một lưu một ai!” Nhìn thích khách hắc y vẫn đuổi theo Lạc Mộng Khê không chịu từ bỏ, Nam Cung Quyết giọng điệu lạnh như băng, không hề có cảm tình, đáy mắt thâm thúy thoáng hiện lệ quang.

“Vâng!” Bọn thị vệ cung kính đáp một tiếng, vận khinh công bay hướng nhóm thích khách hắc y trên mặt nước...

Võ công của bọn thị vệ so với thích khách hắc y cao hơn nhiều, một chọi một giao thủ, thích khách hắc y đương nhiên không phải là đối thủ của bọn họ.

Bắc Đường Diệp mâu quang hơi lóe, trong lòng chủ ý đã định, sau khi xoay người, đang muốn hướng Nam Cung Quyết xin đi giải quyết đám hắc y nhân, lại phát hiện nguyên bản Nam Cung Quyết đang đứng bên cạnh hắn, không biết từ khi nào đã không còn bóng dáng.

Lấy việc Nam Cung Quyết coi trọng Lạc Mộng Khê, hắn hẳn là đứng ở trên sàn thuyền quan sát nhất cử nhất động của thích khách hắc y và Lạc Mộng Khê, vì sao lại không thấy bóng dáng? Bắc Đường Diệp nghi hoặc khó hiểu tìm kiếm khắp nơi:“Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết...”

Đột nhiên, một chiếc thuyền nhỏ từ trong thuyền hoa lui ra, có một người quần áo áo trắng, tuấn mỹ xuất trần đang đứng trên thuyền, khuôn mặt hơi trầm xuống, ánh mắt thâm thúy, đúng là Nam Cung Quyết mà Bắc Đường Diệp đang tìm kiếm.

Bàn tay to của Nam Cung Quyết khẽ nhếch, nội lực cường thế đánh xuống mặt nước, vô số bọt nước bay lên, mượn sức nước đẩy thuyền đi, trong nháy mắt Nam Cung Quyết đứng trên thuyền nhỏ đã chạy ra xa mấy chục thước...

“Nam Cung Quyết...” Ngươi không thể dùng nội lực... Bắc Đường Diệp lớn tiếng nhắc nhở, nhưng nói được một nửa, hắn mới ý thức được, Nam Cung Quyết đã dùng nội lực rồi, hắn có nhắc nhở cũng là chuyện vô ích...

“Tiểu thư còn sống... Thật sự là quá tốt...” Băng Lam đứng lên, hai mắt sưng đỏ, đáy mắt lóe lên nồng đậm vui sướng.

Thuyền nhỏ của Nam Cung Quyết rất nhanh lướt đến hướng của Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp thở dài thật mạnh: Lạc Mộng Khê sẽ không có việc gì, nhưng mà Nam Cung Quyết... Aizzz...

Toàn bộ thích khách hắc y trong nước bị thị vệ của Nam Cung Quyết chém giết, Lạc Mộng Khê dưới sự trợ giúp của rắn nước đã thuận lợi thoát ra xa, Đại phu nhân có tính cẩn thận, Lạc Mộng Khê lo rằng các vùng lân cận sẽ có mai phục, nên sau khi lên bờ không dừng lại lâu mà tiếp tục chạy nhanh đến chỗ xe ngựa Lạc phủ cách đó không xa.

Lạc Mộng Khê sinh ra ở hiện đại, chưa bao giờ điều khiển xe ngựa, hơn nữa nàng cũng lo Đại phu nhân đã bố trí người trên xe ngựa, nên mới để lại xe ngựa mà cưỡi ngựa chạy đi.

Ở hiện đại, Lạc Mộng Khê đã từng tập cưỡi ngựa cũng có thể coi là biết sơ qua, vốn tướng rằng có thể cưỡi ngựa quay về phủ.

Ai ngờ, đường cổ đại ghập ghềnh, không phải con đường bằng phẳng như lúc tập, Lạc Mộng Khê cưỡi ngựa phi nhanh, xóc nảy khó chịu chưa nói đến, có vài lần còn suýt nữa tuột mất dây cương.

Lạc Mộng Khê quan sát khắp nơi một chút, phát hiện không có người mai phục: Ta không cưỡi ngựa nữa, vẫn là đi bộ về phủ thì hay hơn, ngộ nhỡ không bị thích khách giết chết, lại bị ngã ngựa chết, không đáng...

Ngay tại lúc Lạc Mộng Khê quyết định ghìm ngựa dừng lại, không biết nàng ghìm ngựa không đúng hay là do nguyên nhân gì khác, con ngựa đột nhiên kinh hãi, chạy như điên, bất kể Lạc Mộng Khê dùng phương pháp gì cũng không thể cho ngựa dừng lại.

Tại sao có thể như vậy! Mắt thấy khoái mã sẽ đụng phải núi nhỏ cách đó không xa, Lạc Mộng Khê trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng không thể làm gì khác hơn: Đáng chết, rõ là ngày chết của ta...

Núi nhỏ gần trong gang tất, khoái mã không tránh đi mà thẳng tắp đụng vào, Lạc Mộng Khê nhắm hai mắt lại, bất đắc dĩ thở dài: Chỉ mong ta chết không quá khó nhìn...

Bỗng nhiên Lạc Mộng Khê cảm thấy phía sau trầm xuống, mùi đàn hương nhàn nhạt quen thuộc quanh quẩn ở chóp mũi, cả người nàng được ôm vào trong lồng ngực ấm áp, dây cương trong tay ghìm chặt, khoái mã ghì hai chân trước hí lên một tiếng, rồi dừng lại!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3