Lăng Thiên Truyền Thuyết - Chương 689
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Phong Lăng Thiên Hạ
www.gacsach.com
Chương 689: Thiên địa chi tinh (Thượng)
Nếu khai thác trực tiếp ở bên ngoài thạch bích, Lăng Thiên sợ rằng động tĩnh quá lớn sẽ làm cho người tuần tra của Thủy gia phát hiện,cho nên đào thẳng một cái hầm sâu bên trong
Không lâu sau đã đào đến đoạn mà Lăng Thiên đã an bài từ trước. Lăng Thiên đào rất cẩn thận, chỉ sợ đào mạnh tay sẽ phá hủy dược lực. Sau nửa giờ, mới đào được xong. Hoàng tinh lộ ra bên ngoài thạch bích gồ ghề, dèn dẹt. Lăng Thiên bất ngời phát hiện ra, màu sắc của hoàng tinh ở trong cùng hoàn toàn là màu trắng! Còn đoạn ở bên ngoài, lại là màu đỏ rực, hơn nữa càng đi vào sâu, thì càng có từng đoạn chuyển từ màu đỏ sang màu trắng thuần.
Chỉ cần đưa mũi lại, liền cảm nhận được một luồng hương thơm ngan ngát xộc đến, chợt cảm thấy toàn thân thoải mái. Tuy tạm thời Lăng Thiên chưa phán đoán được hoàng tinh này đã sinh trưởng bao nhiêu năm, nhưng lúc này hắn cũng đã biết, đây tuyệt đối không phải vật phàm, ít nhất cũng có hơn một ngàn năm tuổi! Thuận tay bẻ xuống một mảnh vụn màu trắng, quăng vào trong miệng, nhất thời cảm thấy vị thanh lương thuần hậu lan tỏa. Lăng Thiên thôi động nội lực luyện hóa dược lực, tiếp đó triển khai nội thị.
Chẳng mấy chốc, Lăng Thiên kinh hỉ phát hiện ra, nội lực trong cơ thể tuy rằng không tăng lên, nhưng kinh mạch lại vững chắc lên không ít. Hơn nữa lại mơ hồ gia tăng thêm khả năng đàn hồi và độ dẻo dai, cho nên thành trong kinh mạch đã tăng tính mềm dẻo lên rất nhiều. Kinh mạch của Lăng Thiên vốn đã mở rộng tới cực han, không có khả năng mở rộng thêm nữa, nhưng theo dược lực phát huy, kinh mạch đã có biến hóa nhở. Hắn kinh hỉ khi thấy rằng, kinh mạch hoàn toàn mới của mình không ngờ lại đột phá thêm một lần nữa.
Không ngờ loại hoàng tinh chưa biết đã tồn tại bao năm này lại có thể là một lại linh dược bồi nguyên cố vốn! Có dược lực như thế này, Lăng Thiên hoàn toàn nắm chắc làm cho võ công của bọn Lăng Kiếm tăng thêm một tầng trong khoảng thời gian ngắn! Vả lại sẽ không ảnh hưởng đến sự tăng trưởng công lực của bản thân, lại càng không có khả năng gặp phải chuyện thực lực ngừng tăng trưởng. Hơn nữa, không cần phải lo lắng đến khả năng chịu đựng của kinh mạch, đương nhiên không cần lo đến tai họa tẩu hỏa nhập ma!
Cẩn thận bọc lấy hoàng tinh như trân bảo, Lăng Thiên chui ra ngoài, lại càng quan sát tỉ mỉ hơn. Nếu nơi này đã sinh ra linh dược như vậy, tất nhiên sẽ là nơi linh khí dư thừa. Hơn nữa thạch chất ở nơi này hoàn toàn không giống với những nơi khác, tuyệt đối không thể là chuyện ngẫu nhiên! Lăng Thiên phỏng đoán, cái gọi là thiên đại chi tinh, hẳn là trên thạch bích quỷ dị này!
Sau khi tinh tế quan sát, Lăng Thiên một lần nữa thi triển Bích Hổ Du Tường công từ trên thạch bích trượt xuống có điều lần này tốc độ chậm hơn, quan sát tỉ mỉ hơn.
Trượt thêm bốn trượng, thân thể Lăng Thiên đã chậm rãi biến mất trong vụ khí, cho dù có người đứng ở đỉnh núi quan khán cũng tuyệt không thể phát hiện ra thân ảnh của hắn. Lúc này hắn đã buông lỏng, không chút cố kỵ tìm tòi trên thạch bích.
"Hắc hắc hắc..." Lăng Thiên phát ra tiếng cười đắc ý. Ở phía bên trái trên thạch bích trước mặt, không ngờ lại có hiện tượng đá phong hóa. Lăng Thiên trượt gần trăm trượng, tất cả những vị trí đã qua, tất cả đều là đá trơn nhẵn bằng phẳng, chưa từng thấy hiện tượng này.
Sự tình khác thường tất phải có nguyên nhân!
Lăng Thiên khống chế thân thể chậm rãi di dộng đến thạch bích đó. Tay trái nhẹ nhàng đặt lên thạch bích, vận khởi công lực toàn thân, hóa thành nhu lực, dụng sức vỗ xuống...
"Ầm!" Lăng Thiên vừa mới ấn vào! Đá vụn đều là màu trắng như tuyết. Bụi đá mù mịt. Đưa tay lau mặt, Lăng Thiên thầm thì chửi rủa: "Mẹ nó. Đúng là rỗng ruột mà..."
Rõ ràng chỗ này là một sơn động! Chỉ là không biết qua bao nhiêu năm không có ai quản lý cho nên có phần bị lõm vòa bên trong. Sau đó qua bao nhiêu năm tháng, bụi bặm tích tụ, dĩ nhiên bịt kín cửa động. Hơn nữa lúc này chính là thời điểm mùa xuân vừa tới không lâu. Chỗ này vừa mới hết bị đóng băng. Chính là lúc xốp nhất Cho nên Lăng Thiên mới trở tay không kịp mà bị hãm vào...
Lăng Thiên vận khởi công lực. Hai cánh tay điên cuồng xoay tròn. Kình phong vù vù. Thổi bay toàn bộ bụi đá bay ra ngoài. Hiên ra một cửa động ngầm sâu thăm thẳm. Vỗ vỗ người. Lăng Thiên khong chút dừng lại. Cúi đầu chui vào.
Ngoặt qua mất khúc khấp khuỷu, dưới chân đã khô ráo dần. Lại đi về phía trước một đoạn. Huyệt động càng ngày càng rộng mở, đã đủ để hai người đi song song với nhau.
Lại ngoặt qua thạch bích trước mặt. Trước mắt Lăng Thiên chợt sáng ngời. Trước mặt hắn là hai thạch thất tựa như phòng ở. Bàn ghế giường chiếu đều đủ. Có vẻ như đã từng có người ở đây. Lăng Thiên không khỏi hiếu kỳ chép miệng. Huyệt động này nằm giữa núi. Cheo leo giữa thiên địa. Người có thể ở lại chỗ này, chắc chắn phải là một cao thủ võ lâm tuyệt đỉnh!
Sau khi quan sát kỹ lưỡng một phen, phát hiện ở bên cạnh còn một cái cửa vào khác liền đi vào. Chỗ này nằm giữa hai thạch thất, bên trong dùng để chứa lương thực. Nhưng trải qua không biết bao nhiêu năm, lương thực đã sớm biến thành một đống bột đen. Lăng Thiên tiếp tục đi vào một gian thạch thất khác nhỏ hơn, vừa nhìn qua, không khỏ lấy làm kinh hãi.
Ở phía đối diện, một bộ xương khô khoanh chân ngồi, trên người huyết nhục sớm đã không còn, thanh bào gắn vào trên bộ xương khô, Ở phía trước bộ xương có một cái bàn đá, trên mặt bàn có một bầu rượu không rõ làm từ loại gỗ nào, còn có một chén rượu bằng ngọc thạch, một quyển thư tịch không rõ làm từ chất liệu gì.
Lăng Thiên chỉnh trang sắc mặt, nghiêm túc tiến vào, thi lễ, vái bộ xương khô một vái dài, nói: "Tiểu tử Lăng Thiên, hôm nay mạo muội quấy rối anh linh tiền bối, xin ngài bỏ qua."
Lăng Thiên cho dù là kẻ cuồng ngạo, nhưng đối với một vị tiền bối đã chết, hắn vẫn không tỏ ra vô lễ.
Hơn nữa từ bố cục nơi này có thể nhìn ra được, nhân vật như thế này, đâu thể là một người bình thường?
Lăng Thiên chậm rãi đi vào, đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh. Chỉ thấy trên thạch bích bên phải, mơ hồ thấy nhưng văn tự. Tay phải vung lên, chữ viết nhất thời hiện ra rõ ràng: Từ thuở niên thiếu, một người một kiếm, lưu lạc giang hồ, mặc dù nhiều lần gặp khổ kiếp, chưa từng thay đổi.
Cho đến trung niên, ngước mặt tóc bạc,chẳng còn hứng thú với đời! Bi ư? Ở đỉnh núi này, mới biết đi tới không đường, lùi về sau không cửa, thật hối hận!
Cho đến hôm nay, đã là hai trăm năm sinh tử, cũng có tới một trăm bảy mươi năm chìm trong tu luyện! Không thê không tử không nữ, có thể coi là cô độc!
Trước khi ra đi, ngửa mặt hỏi trời xanh, sinh mệnh có ý nghĩa gì? Có gì để vui mừng? Ta cũng không biết!
Tóc đã bạc trắng, tự biết thọ mệnh chẳng còn bao lâu, chỉ còn dư lại chút thời gian, trong lúc vô ý lãm du nơi này, nhưng lại phát hiện nơi đây linh khí tụ tập, nắm cả ánh nhật nguyệt, cũng là thiên sinh linh mạch. Phàm là những nơi thiên địa tập trung thế này, chắc chán có thiên linh địa, cũng thỏa nguyện tìm kiếm bấy lâu.
Tốn hơn một tháng để đào đường, đi tới nơi này, mới phát hiện ra trời cũng muốn tuyệt ta! Dưới ba thước, ở giữa gian thạch thất này, chính là linh thạch vạn tái không thanh, hấp linh khí thiên địa, gội nhật nguyệt hoa thải, trải qua vạn năm, sẽ thành linh thạch tiên nhũ! Chỉ là, bây giờ tới thì vẫn còn sớm một bước! Tiên nhũ một khi chưa thành thục, nếu miễn cưỡng ăn vào chỉ trăm hại không một lợi! Chính là kịch độc đòi mạng!
Hỡi ôi, thời gian trôi thì mạng mất! Muốn đợi tiên nhũ thành hình, cũng phải có trăm năm thọ nguyên mới đợi được!
Ta mất hết can đảm liền tạc thạch khai cư ở trong thạch bích, thường ở lại nơi này. Mặc dù không thể độc hưởng Vạn Tái Không Thanh nhưng cũng cường thân kiện thể. Thiên mệnh đã tới, không ai có khả năng vãn hồi vậy!
Ta suốt đời bễ nghễ thiên hạ, tiếu ngạo vân phong, cuộc đời này không có gì phải hối tiếc! Nhân đây ta ghi lại một thân thần công thông thiên triệt địa, quyền kinh kiếm phổ, đặt ở trong động, lưu tặng hữu duyên. Hậu bối tiểu tử lấy được thần công của ta, cũng đủ ngang dọc giang hồ được rồi!
Nhân tính vốn tham, thế nhân biết nơi này có thiên linh địa bảo, tất nhiên sẽ gây ra vô số giết chóc. Ta suốt đời tung hoành thiên hạ không ai không phục, nhưng trước khi đi, không muốn thấy chúng nhân tái khởi huyết tinh! Cho nên lấy một thân thần công thông thiên triệt địa phối báu bảo ngọc u hoàng cùng với Liệt Thiên Kiếm dùng làm linh tâm bí pháp khảm nhập mật thất này. Trục xuất giang hồ. Những kẻ không có duyên sẽ không thể hiểu thấy đáo bí mật trong đó vậy!
Người nào được báu vật này, nhất định là người phúc duyên thâm hậu, tùy tâm mà làm vậy!
Quân Chiến Thiên Tuyệt bú ngày *** tháng *** năm ***.
Quân Chiến Thiên, là ai? Lăng Thiên không biết, hoặc đã quá lâu rồi, những sự tích của bậc tiền bối này đã mất đi cùng với những năm tháng phong trần. Nhưng Lăng Thiên có thể khẳng định, vị Quân Chiến Thiên này, tại thời đại của hắn, nhất định là một nhân vật kinh thiên động địa!
Lăng Thiên tra xét năm tháng bên dưới, hoảng sợ phát hiện ra, ngày vị Quân Chiến Thiên lưu tự cách hôm nay, không ngờ đã là ba ngàn bốn trăm năm! Không khỏi hít một ngụm lãnh
Trong lòng Lăng Thiên ngập tràn kính ý, trên thạch bích trước mặt, hơn năm trăm chữ lưu loát, rõ ràng là dụng thủ chỉ hành văn! Như thế này cần phải có nội lực đến mức nào mới có thể làm được như vậy? Công lực hiện tại của Lăng Thiên tuyệt đối làm không được. Nếu chỉ viết khoảng vài ký tự hoặc hoen chục ký tự, Lăng Thiên vẫn có thể làm được. Nhưng như hơn năm trăm ký tự lưu loát, sau cạn như một ở trên thạch bích, hơn nữa cho đến chữ cuối cùng cũng không có chút nào giống như suy bại, vậy thì muôn vạn lần không thể! Công lực thế này, thực sự là kinh thiên động địa!