Linh La Giới - Chương 302

Chương 302: Cành Ô Liu của các đại thế lực

Điện chủ Mục Nguyệt ngồi trên chủ vị, đột nhiên đứng lên, giơ tay vẫy gọi Hạ Ngôn.

Nhìn thấv nàng gọi Hạ Ngôn tới, những người khác tự nhiên đều dồn hết ánh mắt nhìn về phía Hạ Ngôn.

Hạ Ngôn nao nao, bất quá vẫn rất nhanh đứng dậy, hắn hiện tại có chút sợ hãi đối với vị Điện chủ Mục Nguyệt này. Vị Điện chủ Mục Nguyệt này cũng không phải là người thường nha.

Hạ Ngôn nhấc chân bước tới trước, chỉ chốc lát liền đi trước mặt Điện chủ Mục Nguyệt, khẽ cau mày nhìn về phía Mục Nguyệt.

- Hạ Ngôn, thừa dịp tiệc tối ngày hôm nay, ta hi vọng ngươi có thể đáp ứng ta một việc.

Thần sắc Mục Nguyệt đột nhiên trở nên ngưng trọng, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào Hạ Ngôn.

Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm này. Hạ Ngôn có chút hô hấp không thông.

Vị Điện chủ Mục Nguyệt này, cũng là cường giả Linh Tông, bất quá, nàng mạnh hơn Vương Vũ nhiều lắm. Tuy rằng Điện chủ Mục Nguyệt không hề khống chế linh lực xung quanh cơ thể, thế nhưng Hạ Ngôn vẫn có thể cảm giác được rất rõ ràng cái loại khí tức kinh khủng chỉ cường giả Linh Tông mới có.

Mọi người đều vô cùng kinh ngạc nhìn về Hạ Ngôn và Mục Nguyệt.

- Ta biết tính cách của ngươi, cũng hiểu rõ bối cảnh gia đình của ngươi. Từ thành Ngọc Thủy tới thành Tử Diệp, cho tới bây giờ đến thành Từ Nguyệt. Hạ Ngôn, ta phát hiện ra ngươi là một người có thể tin cậy được, chính trực, đồng thời rất dũng cảm.

Mục Nguyệt ngưng tụ âm thanh nói.

Đối với tình hình thực tế của Hạ Ngôn, Mục Nguyệt thông qua một số thủ đoạn, có thể tìm hiểu được tương đối dễ dàng, lại rất chi tiết. Đối với chuyện Hạ Ngôn lớn lên như thế nào, cùng với chuyện từ nhỏ bị đối đãi ra sao, sau đó thực lực đột nhiên tăng mạnh, thái độ của Hạ gia sau này.

Biểu hiện của Hạ Ngôn, cùng với cách xử lý tình hình đều làm cho Mục Nguyệt phi thường tán thưởng.

Năm đó, Hạ gia nhỏ bé tại thành Ngọc Thủy, đối với Hạ Ngôn có thể nói cực kỳ không coi trọng, thậm chí là thái độ của đệ tử gia tộc với Hạ Ngôn rất kém. Thế nhưng, Hạ Ngôn lại không vì sau này có thực lực quay lại trả thù. Điểm này là điểm mà Mục Nguyệt coi trọng nhất. Điều này không đại biểu cho tính cách của Hạ Ngôn nhu nhược, mà là Hạ Ngôn rộng lượng. Nếu như vì gia tộc không coi trọng mình, một ít đệ tử khinh thường liền trả thù, đó gọi là có thù tất báo.

Huống hồ, đối với một đệ tử không thể tu luyện, bất luận một gia tộc nào đi nữa cũng sẽ không coi trọng. Cho dù là con cái của tộc trưởng đi nữa cũng tối đa chỉ là không bị làm phiền mà thôi.

- Điện chủ Mục Nguyệt, ngài có chuyện gì muốn phân phó ta đi làm sao?

Hạ Ngôn suy nghĩ một chút hỏi.

- Nếu như ta có thể làm được, nhất định sẽ tận lực.

Hạ Ngôn cũng cảm giác được, những biểu hiện và lời nói của Mục Nguyệt này hôm nay, tựa hồ như có chút không thích họp.

- uh.

Mục Nguyệt gật đầu.

- Ngày hôm nay, ta đặc ý trước mặt nhiều người như vậy, là vì muốn cầu cậu một việc.

Mục Nguyệt đứng lên, ánh mắt nhìn bốn phía xung quanh.

- Hạ Ngôn, tại Viên gia, trừ đi người hầu và hộ vệ, hiện tại kỳ thực chỉ có hai người, một người là ta, một người là nữ nhi Viên San của ta.

- Phụ thân của Viên San, từ năm năm trước đã chết rồi. Viên San từ khi mười tuổi đã mất đi phụ thân. Phụ thân của Viên san, ta nghĩ rất nhiều người đều đã biết được.

Mục Nguyệt chậm rãi nói.

Khi nàng nói đến đây, rất nhiều người trong đại sánh đều âm thầm gật đầu, đồng thời ánh mắt lộ ra vẻ buồn bã. Hiển nhiên, phụ thân của Viên San cũng là một nhân vật nổi danh, những đại lão này hẳn là đều có quen biết.

- Thảo nào, từ khi tiến vào Viên gia, ta vẫn không thấy phụ thân của Viên San xuất hiện, nguyên lai là đã chết. Viên San này, từ rất sớm đã mất đi phụ thân.

Hạ Ngôn nhịn không được nhìn về vị trí Viên San đang ngồi cách đó không xa. Bất quá, Viên San hiện tại không có biểu hiện gì dị thường, rất yên lặng.

- Ha Ngôn, ta hi vọng cậu có thể đáp ứng, nếu như sau này ta không có ở đây, cậu có thể chiếu cố cho nữ nhi của ta. Viên San, nàng không thể tu luyện, không có năng lực bảo hộ chính mình.

Mục Nguyệt trầm giọng nói.

Hạ Ngôn thất kinh!

Trước kia, tại thành Tử Diệp, Tô Cách đã từng muốn Hạ Ngôn đáp ứng hắn chiếu cố nữ nhi Tô Cầm. Mà hiện tại, Mục Nguyệt này dĩ nhiên cũng muốn hắn chiếu cố Viên San.

Hạ Ngôn không khỏi nhíu mày, hắn không biết mình nên đáp ứng hay là nên cự tuyệt. Chính bản thân hắn có rất nhiêu chuyện cần phải làm. Hạ Ngôn ngay cả sự an toàn của chính bản thân mình cũng không thể nào đám bảo được.

Thế nhưng, thân tình của Mục Nguyệt lúc này, thực sự làm cho Hạ Ngôn khó nói ra được một câu từ chối.

Hạ Ngôn cùng không biết vì sao Mục Nguyệt lại muốn hắn đáp ứng chiếu cố cho nữ nhi của mình, bất quá, nếu đã làm như vậy thì trong đó khẳng định có nguyên nhân.

Hơn nữa, Hạ Ngôn có thể cảm giác được từ Mục Nguyệt một loại tình cám ưu ái đặc thù của người mẹ, loại cảm giác sâu trong nội tâm.

- Ta cũng biết băn khoăn của cậu. Hạ Ngôn, ta cũng không nên cầu cậu làm quá nhiều, ta chỉ hy vọng cậu tận lực bảo vệ nữ nhi của ta an toàn.

Mục Nguyệt thấy Hạ Ngôn trầm mặc, tiếp tục nói.

- Hạ Ngôn, lẽ nào ngươi nhẫn tâm nhìn thấy Viên San chết đi sao?

Tuy rằng mới quen nhau chỉ trong thời gian một buổi chiều. Thế nhưng Hạ Ngôn xác thực thấy rằng Viên San rất đáng yêu.

- Điện chủ Mục Nguyệt, vì sao ngài lại lo lắng an nguy của Viên San đây? Ngài là Điện chủ Thánh điện, chăng lẽ còn có người dám bất lợi đối với Viên San hay sao?

Hạ Ngôn nhíu mày hỏi lại.

Mục Nguyệt nói xác thực kỳ quái.

Tại thành Tử Nguyệ,t. nàng coi như là đại lão đứng đầu. Nắm giữ hầu như toàn bộ lực lượng trong thành Tử Nguyệt. Thánh điện cũng có một phần năm trong sự khống chế của nàng. Có thể nói, ngoại trừ Thánh Hoàng ra, ai cũng không thể mệnh lệnh được nàng làm chuyện gì. Lấy thực lực và quyền lực của nàng, sao lại phái như vậy?

- Ha ha.

Mục Nguyệt lắc đầu, trong mắt hiện lên một chút lửa giận khó có thể phát hiện.

- Hạ Ngôn, trước tiên cậu đừng hỏi nhiều như vậy. Ta chỉ hy vọng cậu có thể đáp ứng chiếu cố Viên San.

Mục Nguyệt lại lần thứ hai thỉnh cầu Hạ Ngôn.

- Hạ Ngôn, ta nói như vậy, cậu không đáp ứng cũng phải đáp ứng. Nếu như cậu không đáp ứng, ta coi như trước mặt nhiều người quỳ xuống xin cậu.

Hạ Ngôn cảm thấv đầu óc như muốn nổ tung ra.

Mắt thấy Mục Nguyệt đang muốn khom lưng quỳ xuống.

- Ta đáp ứng!

Hạ Ngôn lập tức bước tới nâng Mục Nguyệt thực sự quỳ xuống, điều này làm cho mọi người ngẩn ra, không chỉ riêng Hạ Ngôn.

- Ta biết cậu sẽ đáp ứng mà!

Mục Nguyệt dĩ nhiên có biểu tình như một tiểu cô nương hài lòng với vai diễn của mình, quay đầu nở nụ cười thòa mãn với Hạ Ngôn.

- Vậy không có việc gì nữa rồi tất cả mọi người đã thấy được Hạ Ngôn chính miệng đáp ứng bảo hộ an toàn cho nữ nhi Viên San của ta.

Mục Nguyệt quay về phía mọi người lớn tiếng nói.

Trên trán Hạ Ngôn, đã tràn ngập một mảnh hắc tuyến.

Chuyện này xảy ra, hắn căn bản không có bất cứ sự chuẩn bị nào. Mục Nguyệt làm cho hắn trở tay không kịp. Đường đường là một Điện chủ Thánh điện của chủ thành, dĩ nhiên có thể làm ra một chuyện như vậy.

Mục Nguyệt kỳ thực là cố ý làm như vậy, ở trước mặt mọi người, nàng muốn mọi người đều nhìn thấy, đều biết chuyện này.

Trong toàn bộ buổi yến tiệc ngày hôm nay, kỳ thực chuyện này là quan trọng nhất.

Lúc Hạ Ngôn đáp ứng, Mục Nguyệt rõ ràng tỏ ra dễ dàng hơn rất nhiều, phảng phất như đã trút được một gắng nặng rất lớn trong lòng.

Thế nhưng Hạ Ngôn lại không rõ, lấy thân phận và địa vị của Mục Nguyệt, tại sao lại có lo lắng như vậy.

- Hạ Ngôn, sau khi tiệc tối chấm dứt, cậu lưu lại một chút, ta còn có vài điều muốn nói với cậu.

Mục Nguyệt nói với Hạ Ngôn.

- Cậu nhanh về chỗ đi, nữ nhi của ta đang chờ cậu để nói chuyện đó.

Hạ Ngôn chỉ có đáp một tiếng, sau đó xoay người trở lại vị trí ban đầu.

Bởi vì có Viên San bên cạnh, Hạ Ngôn cũng không tiện bàn bạc chuyện này với Liễu Vân.

- Hạ Ngôn nha, ngươi có biết năm thế lực lớn tại Thánh Thành hay không?

Đột nhiên, Hà tiên sinh ngồi gần người đổi diện Hạ Ngôn mở miệng nói.

- Có biết.

Hạ Ngôn gật đầu.

- Ha ha, như vậy, ngươi có dự định gia nhập vào năm thế lực lớn hay không?

Hà tiên sinh chậm rãi cười nói.

Đi qua Thánh Thành một lần, Hạ Ngôn đối với năm thế lực lớn coi như có chút lý giải cơ bản. Năm thế lực lớn, có bốn thế lực lấy bổn gia tộc cổ xưa là chính, các thế lực còn lại xoay quanh gia tộc này, cỗ thế lực cuối cùng, là thế lực hoàn toàn do tu luyện giả đơn độc tụ tập mà thành.

Bất quá, cỗ thế lực cuối cùng này, thực lực không hề kém hơn so với bổn thế lực do bốn gia tộc ngưng tụ. Ngược lại, lực ngưng tụ của bọn họ tựa hồ càng mạnh hơn.

Liễu Vân là trưởng lão nội các Thường gia. Mà Hà tiên sinh này là người của Hà gia. Quan hệ của Thánh Thành Thường gia và Hà gia, coi như tương đối thân cận. từ Liễu Vân và Hà tiên sinh chào hỏi lẫn nhau cũng có thể nhìn ra được.

- Ta còn chưa có dự định này.

Hạ Ngôn thẳng thắn nói.

- Ha ha. Hạ Ngôn, lúc này ngươi hẳn là nên lo lắng một chút rồi. Gia nhập vào năm thế lực lớn. đối với ngươi có chỗ tốt rất lớn. Ví dụ như nắm giữ quyển lực, nắm giữ tài nguyên. Một số chuyện, ngươi căn bản không cần bản thân phải đích thân đi làm, chỉ cần ngươi lên tiếng là sẽ có người chuẩn bị cho ngươi. Như vậy, ngươi càng thêm chuyên tâm vào tu luyện. Cho dù ngươi có thể vào Thiên Cung Thánh Sơn, thế nhưng cũng không hề ảnh hưởng gì tới chuyện ngươi gia nhập năm thế lực lớn.

Hà tiên sinh vừa nói vừa nhìn những người khác.

- Hạ Ngôn, nếu như ngươi gia nhập vào thế lực Hà gia chúng ta mà, nói. tài nguyên ngươi có thể thu được, sẽ khiến ngươi giật mình.

Hà tiên sinh tung cành o-liu.

- Ha ha, Hà tiên sinh, chỗ tốt mà Hà gia các ngươi có thể cung cấp. Tuần gia chúng ta cũng hoàn toàn có thể làm được.

Tuần tiên sinh chen vào nói.

Mắt thấy Hà tiên sinh đã chủ động rồi, tất cả mọi người đều không ngốc, tự nhiên không chịu đi sau người khác.

- Hạ Ngôn, sư phụ ngươi cũng là trưởng lão nội các Thường gia chúng ta, không bằng ngươi gia nhập vào Thường gia chúng ta, về phần tài nguyên, Thường gia chúng ta không hề keo kiệt đâu.

Ánh mắt đại lão Thường gia chợt lóe nói.

- Hắc hắc, Bích Thanh Đường chúng ta mới là nơi người tu luyện nên gia nhập.

Những người liên quan bắt đầu tận lực mời kéo Hạ Ngôn.

Trước khi học viện siêu cấp giao lưu, những người này còn đang quan sát. Dù sao, với tuổi tác của Hạ Ngôn đã làm cho bọn họ chú ý tới, muốn lôi kéo, thế nhưng cũng không vội vã nóng nảy.

Thế nhưng lúc này, sau khi giao lưu giữa các học viện kết thúc, thực lực mà Hạ Ngôn biểu hiện ra, đã làm cho các đại lão này vô cùng rung động, vì vậy, không còn bất cứ tâm tư tiếp tục quan sát nào đều muốn trực tiếp cung cấp điều kiện tốt nhất để mời Hạ Ngôn gia nhập vào thế lực của mình. Nếu như chậm chân bị người khác lôi kéo mất thì quả thực là tổn thất lớn.

Nhìn những đại lão làm phiền không thôi, Hạ Ngôn chỉ còn cách cười khổ nói.

- Các vị tiên sinh!

Hạ Ngôn đứng lên lớn tiếng nói.

- Hiện tại Hạ Ngôn ta không muốn gia nhập vào bất cứ thế lực nào, các vị không cần nhiều lời nữa.

Hạ Ngôn nói như đinh đóng cột.

Cho dù là Thường gia, Hạ Ngôn cũng không muốn gia nhập. Hơn nữa, sư phụ Liễu Vân cũng không hề đề cập qua chuyện này. Nếu như là Liễu Vân nhắc tới thì Hạ Ngôn còn phải cẩn thận suy nghĩ.

- Ha ha, các vị, nếu như Hạ Ngôn không muốn gia nhập vào thế lực nào, vậy thì mọi người không cần miễn cưỡng hắn. Hắn mới có mười sáu tuổi, còn rất sớm. Chờ khi hắn tiến vào Thiên Cung tu luyện, các vị nghĩ biện pháp tiếp xúc với Hạ Ngôn đi.

Điện chủ Mục Nguyệt cũng đứng lên, cười nói với mọi người.

- Đúng vậy, Điện chủ Mục Nguyệt nói không sai. Tâm tư của Hạ Ngôn hiện tại hẳn là đang đặt hết vào lần khảo hạch gia nhập Thiên Cung sắp tới. Còn có, đó chính là đột phá lên cảnh giới Linh Tông.

Lưu tiên sinh mỉm cười, nhìn về phía Hạ Ngôn nói.

Lấy linh lực mạnh mẽ của Hạ Ngôn hiện tại, chỉ cần đột phá lên Linh Tông, vậy thì lập tức có được thực lực hơn xa Linh Tông sơ kỳ.

Đến lúc này, các vị đại lão Thánh Thành đều yên tĩnh lại. Bọn họ biết, lúc này có tiếp tục mở miệng cũng sẽ không có bất cứ hiệu quá gì, chỉ có thể chờ sau này tiếp tục nghĩ biện pháp lén tiếp xúc với Hạ Ngôn mà thôi.

Những người này đại khái đều có một ý niệm giống nhau trong đầu, đó chính là không tiếc tất cả, dốc sức lôi kéo Hạ Ngôn gia nhập vào thế lực của mình.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3