Lượng Thân Định Chế - Chương 41

Lượng Thân Định Chế
Chương 41: Chung kết (hạ)
gacsach.com

Phụ liệu có thể cung cấp trong thời gian dài, Tiêu Tiêu không lấy nhiều, chỉ lấy đủ làm hoa sen thủ công, ngoài ra đặt một hộp bột vàng.

Mặc dù không thể in nhuộm theo yêu cầu nhưng Paula có mang tới máy in hoa con lăn, có thể in hoa văn mờ và in hoa bọt vàng. Tiêu Tiêu do dựa giữa bột vàng và vụn kim cương một lát, cuối cùng vẫn lựa chọn bột vàng.

Những thứ có thể lựa chọn quá ít, với những nguyên liệu này thực ra căn bản không thể làm ra đồ may đo cao cấp đúng nghĩa mà chỉ có thể làm ra dáng dấp cơ bản của nó. Nhưng dù mọi người đều đưa ra sản phẩm có hình mà không có thần thì cô cũng phải cố gắng làm được cao cấp một chút. Sử dụng kim cương giả có thể sẽ tỏ ra rẻ tiền, còn không bằng dùng công nghệ in hoa, chỉ cần thiết kế hoa văn đẹp một chút là cũng ra dáng lắm rồi.

Ra khỏi nhà đá thấy Mi Hinh đã chờ bên ngoài, hai người gật đầu chào nhau.

Hôm nay Mi Hinh mặc một bộ Hán phục cải tiến, chân rộng tay áo hẹp, mái tóc dài dùng một cây trâm gỗ vấn lên, thoạt nhìn như một người thợ thủ công truyền thống.

Tiêu Tiêu rất bội phục Mi Hinh, từ bỏ công việc ở công ty quốc tế lớn như Inoue, về nước làm trang phục giả cổ mà thị trường còn chưa phát triển, thậm chí còn kiên quyết chỉ làm một loại phong cách.

Trợ lí Viên Hồng Hà giúp Tiêu Tiêu ôm đồ về nhà gỗ, trong nhà gỗ có nguyên bộ dụng cụ cắt may. Tiêu Tiêu trải vải mềm màu đỏ ra quấn lên trên người ma nơ canh, nhìn hình dạng đại khái, dùng đinh mũ cố định lại rồi xoay người đi đến bên bàn chế bản.

“Trong nhà đá có thợ chế bản“. Thấy Tiêu Tiêu lấy giấy bìa cứng ra, Viên Hồng Hà hơi thắc mắc. Thông thường nhà thiết kế sẽ không tự mình chế bản, đều vẽ xong bản thiết kế liền giao cho thợ chế bản làm, bây giờ thời gian gấp như vậy, Tiêu Tiêu còn tự mình chế bản, thật sự là lãng phí thời gian.

“Tôi thích tự làm“. Tiêu Tiêu đáp một câu rồi tiếp tục cúi đầu vẽ. Cô không thể đưa ra bản vẽ có kích thước thật, như vậy người đang nấp trong bóng tối sẽ phát hiện cô thay đổi số liệu, đến lúc đó còn chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra. May mà cô ngồi ngay cạnh Dương Tiếu, lúc nhàn rỗi thường giúp Dương Tiếu một chút nên tay nghề chế bản cũng đủ dùng.

“Thế tôi làm gì?” Viên Hồng Hà nhàn rỗi ngồi bên cạnh.

Tiêu Tiêu nhìn cô ta: “Cô biết làm hoa lụa không?”

Dứt lời, Tiêu Tiêu cầm bút vẽ trên giấy 5 loại hoa sen lớn nhỏ khác nhau, hình dáng có cách điệu một chút, trở nên trừu tượng hơn hoa sen bình thường nhưng vẫn còn có thể nhìn ra là hoa sen.

“Để tôi thử xem“. Viên Hồng Hà lấy dây thép ra uốn hình theo hình vẽ: “Thế này được không?”

Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên nhìn hình dạng dây thép: “Được, chỗ này uốn xuống chút nữa, ngoài ra không cần nhiều cánh hoa như vậy“.

Không ngờ trợ lí lại có một đôi tay khéo léo, điều này làm cho Tiêu Tiêu rất vui mừng, vốn định làm ít hoa sen một chút, bây giờ có thể tính đến chuyện làm rực rỡ hơn rồi.

Hoa sen cỡ lớn nhất cần mười đóa, nhỏ nhất cần năm mươi đóa, xếp thành dải như ngân hà trên trời cao trút xuống.

Tiêu Tiêu cắt một đoạn chiffon màu đỏ, tự mình gấp một đóa hoa làm mẫu cho trợ lí. Làm loại hoa này rất mất thời gian, Tiêu Tiêu lại yêu cầu cao, đại khái hai mươi phút mới có thể làm ra một đóa.

Mấy ngày kế tiếp, Viên Hồng Hà chỉ tập trung làm hoa, một mạch năm ngày liền.

Năm ngày sau, váy của Tiêu Tiêu đã cơ bản định hình. Trên nền vải màu đỏ dùng bọt vàng in hoa văn cánh hoa sen làm chủ thể, nửa người trên dùng vải màu vàng khá cứng để định hình với thiết kế một tay áo, bên tay trái có tay áo rất dài, bên tay phải lại lộ vai không có tay áo. Chiếc váy ôm sát người bó hẹp dần, đến gần đầu gối mới từ từ nới ra, biến thành vạt váy kéo dài một mét dưới đất.

“Chiếc váy này đẹp quá“. Viên Hồng Hà nhìn chiếc váy đã thành hình trên người ma nơ canh.

Nửa đỏ nửa vàng, nghe có vẻ rất tục khí, nhưng bởi vì sắc màu thay đổi dần dần cùng với thiết kế khéo léo lại có một vẻ sang trọng như hoàng hậu mặc phượng bào.

“Phượng bào?” Tiêu Tiêu nâng cằm nhìn chiếc váy, chưa khoác thêm lớp sa mỏng bên ngoài, quả thật nhìn có chút giống phượng bào, không khỏi bật cười: “Đây không phải phượng bào, cô biết kiểu váy mà Vương Hi Phượng trong Hồng Lâu Mộng thường mặc không? Đỏ tươi vàng rực trăm bướm vờn hoa, chính là cần có phong thái của Vương Hi Phượng khi xuất hiện, rực rỡ đè ép tất cả mọi người“.

Một trăm năm mươi đóa hoa sen về cơ bản đã làm xong, Tiêu Tiêu phải mang đến phòng may gia công định hình cuối cùng.

“Để tôi cầm đi cho“. Viên Hồng Hà chủ động yêu cầu phụ trách việc này, làm tối tăm mặt mũi bao nhiêu ngày, cô ta cũng muốn hưởng thụ thành quả lao động một chút.

Tiêu Tiêu nhìn gương mặt tươi cười thoải mái của Viên Hồng Hà, liền giao túi đựng hoa cho cô ta, chính mình tiếp tục cắt may chiếc váy mỏng khoác ngoài. Organza màu vàng phải phủ bên ngoài váy, giống như đường viền rực rỡ của ngọn lửa.

Ầm! Đột nhiên một tiếng nổ vang lên, đèn trong nhà toàn bộ tắt phụt, mặt trời đã lặn, cả căn nhà gỗ lập tức chìm vào trong tối tăm.

Mất điện rồi? Tiêu Tiêu đứng yên tại chỗ, chậm rãi lục tìm đèn pin trong ngăn kéo. Trong những làng nghỉ mát kiểu thôn xóm này bình thường đều có trang bị một số vật dụng cũ.

Tách! Đèn pin sáng lên, chiếu thẳng vào mặt người đứng giữa cửa, đó là một người đàn ông thấp có khuôn mặt đen sạm.

“Á...” Tiêu Tiêu giật nảy, hét ầm lên không khống chế được.

Người đứng ở cửa cũng haongr sợ, suýt nữa ngã xuống: “Tôi là người của ban tổ chức, đừng sợ, đừng sợ!”

Người đó nói xong cũng bật đèn pin lên.

Tiêu Tiêu cảnh giác nhìn đối phương, người này đột nhiên xuất hiện ở đây, không gõ cửa cũng không bật đèn, nếu cô không phát hiện thì người này sẽ làm gì?

“Tôi ở đây không cần trợ giúp, ông làm ơn đi ra ngoài!”

Người này hơi ngượng ngùng, nói một câu “Đừng lo lắng, lát nữa sẽ có điện” rồi đi ra ngoài. Tiêu Tiêu nhanh chóng đi tới khóa trái cửa lại.

Đứng một mình trong bóng tối khó tránh khỏi thần kinh căng thẳng, Tiêu Tiêu cầm lấy điện thoại cố định trên bàn, định gọi điện cho Lương Tĩnh Dao.

“Có việc gì thế?” Giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên bên kia điện thoại.

Tiêu Tiêu sững sờ một lát: “Anh Lệnh Quân? Tại sao lại là anh nghe máy?”

Triển Lệnh Quân không biết nói gì: “Em gọi đến điện thoại của anh, chẳng lẽ là muốn gặp mẹ anh à?”

Tiêu Tiêu há to miệng, không ngờ mình lại bấm thành số của Triển Lệnh Quân: “Không, không có việc gì, làng nghỉ mát đột nhiên mất điện, vừa rồi có một người đàn ông lạ đột nhiên xông vào...”

“Khóa cửa lại, đừng sợ“. Giọng nói của Triển Lệnh Quân có tác dụng trấn an kì diệu, lập tức làm cho Tiêu Tiêu bình tĩnh lại: “Giữ điện thoại, đợi có điện mới gác máy“.

Sau đó Triển Lệnh Quân không nói nữa, dường như đang bận việc khác. Trong ống nghe truyền đến tiếng gõ bàn phím cùng với tiếng thở nhè nhẹ. Tiêu Tiêu cố ý yên lặng, lắng nghe tiếng thở của anh ta, cảm thấy như Triển Lệnh Quân đang ở bên cạnh, vô cùng yên tâm.

“Công ty cung cấp điện không cắt điện khu vực đó, vấn đề là ở chính làng nghỉ mát“. Rất lâu sau, Triển Lệnh Quân đột nhiên nói một câu như vậy:“Trông coi tác phẩm của em cẩn thận“.

Tiêu Tiêu lại lập tức căng thẳng, nhỏ giọng vâng một tiếng.

Đại khái khoảng nửa tiếng sau, đèn trong nhà cuối cùng sáng lên. Tiêu Tiêu bước nhanh tới chỗ ma nơ canh, cầm lấy bao chống bụi trùm lên bán thành phẩm.

“A...” Không biết trong nhà số mấy truyền ra một tiếng hét kinh hãi, Tiêu Tiêu mở cửa đi xem, phát hiện tiêng shets phát ra từ nhà số 4 của nhà thiết kế cũng chọn người mẫu là một nữ diễn viên.

Ban tổ chức chạy tới phát hiệnchiếc váy của thí sinh số 4 trên người ma nơ canh bị rạch một nhát dao, vạt áo bị rạch làm hai nửa, vết cắt nham nhở rất xấu xí.

Tiêu Tiêu báo cho ban tổ chức chuyện cô nhìn thấy một người đàn ông xa lạ, ban tổ chức lập tức gọi tất cả nhân viên đến cho cô nhận mặt nhưng cô không hề tìm thấy người đó, nghĩ lại càng cảm thấy sợ hãi.

“Tiêu Tiêu, xảy ra chuyện rồi“. Đang nói thì Viên Hồng Hà khóc lóc chạy tới, trên tay cầm một đóa hoa lụa dính đầy keo: “Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, sau khi đèn sáng lên, toàn bộ hoa đều bị nhúng vào trong thùng keo rồi“.

Đều bị nhúng vào trong thùng keo... Trước mắt Tiêu Tiêu tối sầm, cô chạy vội về phía nhà đá. Một trăm năm mươi đóa hoa, tâm huyết trọn năm ngày, tất cả đều đã bị hỏng. Thùng keo này là dùng để dán kim cương và đồ trang trí lên áo, cực kì chắc chắn, không thể tẩy được. Bây giờ nắp thùng đã mở ra, những bông hoa chiffon đỏ rực có bông vẫn còn ngâm trong keo dính, có bông đã được vớt ra, dính nhớp xẹp lép.

Thế này là không cứu nổi nữa.

Tiêu Tiêu nhìn những bông hoa dưới đất, tay chân lạnh buốt. Bây giờ cô cũng muốn hét lên giống như thí sinh số 4.

“Tôi thật sự không biết chuyện gì, tôi đặt hoa ở trên cái bàn này...” Viên Hồng Hà vẫn còn đang khóc sướt mướt.

Tiêu Tiêu quay sang nhìn cô ta chằm chằm, thấy cô ta ngày càng khóc to mới thu ánh mắt lại, nhìn về phía người phụ trách và trọng tài đến giải quyết sự cố: “Bây giờ rõ ràng là có người giở trò, nhưng ban tổ chức có một phần trách nhiệm rất lớn, các vị có thừa nhận hay không?”

“Vâng, chúng tôi có trách nhiệm...” Người phụ trách đầu đầy mồ hôi.

“Đây là cuộc thi cấp quốc gia, không phải game truyền hình thực tế, linh kiện của tôi bị hủy, Ban tổ chức phải bồi thường cho tôi!” Tiêu Tiêu thầm nhắc nhở chính mình không thể mềm yếu, lúc này nhất định phải cứng rắn.

“Cô muốn bồi thường như thế nào?” Trọng tài cau mày, nếu cô yêu cầu có thêm thời gian thì chắc chắn không thể đáp ứng, bởi vì chỉ có hai thí sinh bị hại.

“Thứ nhất, tra rõ người giở trò, trong hiện trường chung kết phải cho tôi và thí sinh số 4 lời giải thích rõ ràng. Thứ hai, cung cấp vải vóc mới cho tôi, tôi cần cứu vãn tác phẩm của tôi“. Tiêu Tiêu nhặt bông hoa dính nhớp dưới đất lên nhát vào trong tay trọng tài.

“Không thành vấn đề“. Trọng tài thở phào nhẹ nhõm, đáp ứng cho Tiêu Tiêu chọn lựa vải vóc một lần nữa.

Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, biết bây giờ không phải lúc tức giận, đi qua đi lại trước giá để vải, cầm lấy một cuộn tơ lụa màu vàng chấm xanh, lại lấy một hộp lông vũ trong đống phụ liệu.

Hồng liên nghiệp hỏa không được, vậy dứt khoát làm phượng bào luôn.

“Cô làm hỏng hồng liên của tôi, tôi cũng không cần cô bồi thường, kế tiếp cùng tôi làm đuôi phượng hoàng, không làm xong không cho ngủ!” Tiêu Tiêu lạnh giọng nói với Viên Hồng Hà.

Viên Hồng Hà co quắp một chút, tủi thân gật đầu.

Tiêu Tiêu cũng không muốn làm người xấu, nhưng chuyện này quá kì lạ, trong phòng không có người khác, Viên Hồng Hà vẫn cầm túi hoa chính là nghi phạm lớn nhất. Làm hỏng đồ của người khác sẽ phải bồi thường, đây là chuyện trẻ mẫu giáo cũng biết.

Sau khi có điện, trong nhà gỗ có camera giám sát, không sợ người khác động tay động chân. Tiêu Tiêu cắt lục vàng chấm xanh thành hình lông đuôi phượng hoàng, dán từng chiếc lông vũ lên đó. Tiêu Tiêu cùng Viên Hồng Hà dán xong chiếc lông phượng hoàng đầu tiên thì đã quá nửa đêm, quen ngủ sớm nên cô bắt đầu ngáp liên tục.

Nhưng chỉ còn lại thời gian một ngày, cô phải làm xong những thứ này nên chỉ có thể cắn răng thức đêm.

Qua hai giờ sáng, khớp xương ngón tay và đầu gối đều bắt đầu đau nhức. Tiêu Tiêu sợ hãi, đây là dấu hiệu lupus ban đỏ phát tác, không thể không dừng lại công việc trong tay.

“Mặt cô phù quá rồi“. Viên Hồng Hà hơi hoang mang nhìn mặt Tiêu Tiêu đỏ ửng.

Tiêu Tiêu sờ sờ gương mặt nóng lên, biết mình không thể tiếp tục nữa. Cuộc thi có quan trọng đến mấy cũng không đáng giá bằng tính mạng: “Nói với cô một bí mật, thực ra tôi đang mắc bệnh nặng, không thể thức đêm, nhưng giải đấu lần này quá quan trọng đối với tôi...”

Viên Hồng Hà nhìn cô, hai mắt đỏ lên, muốn nói gì nhưng rồi lại thôi, đôi môi không ngừng run rẩy.

“Không sao, tôi không trách cô, đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai làm tiếp“. Tiêu Tiêu thở dài xoay người đi ngủ. Thi đấu cũng là vật ngoài thân, tính mạng mới là quan trọng nhất.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Tiêu thức dậy trong tiếng đồng hồ báo thức, nhìn thấy năm chiếc lông đuôi phượng hoàng nằm ngay ngắn trên bàn.

#########

Tiêu Tiêu: Tiếng thở của anh làm em cảm thấy rất an toàn.

Quân Quân: Thật không, thế thì anh phải tập ngáy mới được.

Tiêu Tiêu: Ngáy làm gì?

Quân Quân: Để sau ngủ em ngủ cũng cảm thấy an toàn.

Tiêu Tiêu: Ai... ai cùng ngủ với anh chứ? Lưu manh!