Lưu Luyến Không Quên 2 - Chương 234
Chương 234: Hồi phục (1)
Lãnh Nghị vội vã trở về, khi hắn nhẹ đẩy cửa phòng ngủ bước vào thì đã nghe tiếng nhạc dìu dặt vang khắp căn phòng, đèn đã tắt, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt chiếu qua chiếc rèm cửa mỏng manh, trên chiếc giường lớn là một bóng dáng mảnh khảnh.
Nhìn cảnh tượng này, lòng Lãnh Nghị chợt thấy bình yên vô cùng, khóe môi hắn nhẹ câu lên, rón rén đi đến bên giường, một tay chống lên nệm, cúi xuống nhìn cô gái trên giường nhưng lại bất ngờ thấy đôi mắt cô gái lóe sáng trong bóng tối, Lãnh Nghị bất giác mỉm cười, nhỏ giọng nói: "Em còn chưa ngủ sao? Đang nghe nhạc gì?"
"Ân" Đáy mắt cô gái toát lên sự vui sướng, nhẹ giọng đáp, "Đây là nhạc cho thai nhi... sách nói nghe nhiều sẽ có lợi cho việc phát triển trí lực của cục cưng!"
"Ồ...", người đàn ông ra vẻ bừng tỉnh, đáy mắt tràn ngập ôn nhu, hắn thân thiết véo nhẹ gương mặt cô gái, "Ờ, vậy em nghe thêm tí nữa, anh đi tắm trước!"
Người đàn ông tắm xong, kéo chăn nằm xuống bên cạnh cô gái, đưa tay ôm lấy cô vào lòng, nhẹ nhàng cởi đai áo ngủ của cô gái, bàn tay nóng rực dán lên vùng bụng của cô, sự ấm áp truyền từ lòng bàn tay hắn đến vùng bụng bằng phẳng của cô. Mắt cô gái lóe lên trong bóng tối, dường như đang im lặng cảm thụ độ ấm từ người đàn ông truyền qua cho mình. Bàn tay to của người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve, khóe môi câu lên một nụ cười ái muội, kề môi bên tai cô gái nói nhỏ:"Để anh xem bụng của em!"
"Ân", trên mặt cô gái lộ ra nụ cười ngượng ngùng đầy hạnh phúc, người đàn ông ấn công tắc của chiếc đèn đầu giường, lật một góc chăn lên, ánh mắt đen thẳm rơi trên vùng bụng vẫn còn bằng phẳng của cô, đáy mắt ý cười càng sâu, hắn cúi đầu nhẹ áp má lên đó, vẻ mặt nghiêm túc như đang lắng nghe gì đó.
Nhìn mái đầu tóc đen đang phủ nơi bụng mình, khóe môi cô gái không tự chủ được câu lên một nụ cười hạnh phúc, đôi tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng vươn ra ôm lấy đầu người đàn ông, nhẹ giọng nói: "Anh nghe được gì rồi?"
"Ừ, anh nghe cục cưng kêu ba đến thăm nó..." Người đàn ông đang áp mặt nó bụng cô gái cười nhẹ.
"Nói nhảm không..." Cô gái hờn dỗi nói.
"Thật mà..." Người đàn ông vừa nói vừa nhẹ hôn lên vùng bụng bằng phảng của cô gái, cảm giác mềm mại ôn nhuận như ngọc khiến lòng người đàn ông xáo động, hắn hơi dừng lại một chút, rất nhanh lại cúi xuống, một đường hôn nhẹ lên, chỉ khi đến đôi gò đầy đặn kia... hơi thở hắn dần dồn dập hơn, cánh môi nhẹ nhàng vỗ về đùa bỡn nụ hoa mê người kia...
Dục vọng chậm rãi lan tràn trong không khí, "Nghị...", cô gái dưới sự trêu đùa của người đàn ông bất an động đậy thân hình; người đàn ông lúc này mới từ đôi gò đầy đặn kia ngẩng đầu lên, lại tiếp tục một đường hướng lên, cho đến khi chạm đến đôi môi anh đào của cô gái, ôn nhu nghiến ngấu cho đến khi tiếng ngâm nga khe khẽ của cô gái nhẹ bật ra hắn mới chịu buông ra, ngẩng đầu nhìn cô gái, gò má cô gái đã đỏ ửng một mảnh, đôi mắt đen láy mê li như phủ một màn sương.
Khóe môi người đàn ông ý cười càng sâu, hắn hần nữa cúi xuống cắn nhẹ vành tai xinh xắn của cô gái, thấp giọng thì thào: "Y Y, vừa nãy cục cưng kêu anh đi thăm nó..."
"Không được! Anh sẽ dọa đến nó!", cô gái thở dồn, đáy mắt mang theo chút lo âu.
"Không đâu, cục cưng thấy anh sẽ rất mừng... ân, anh là ba nó..." Giọng nói đầy từ tính của người đàn ông đầy dụ hoặc, hắn nhẹ áp cô gái dưới thân, hai tay chống hai bên sườn cô gái, chống đỡ lấy thể trọng của mình, miễn cho chính mình áp đến cô.
"Ân... vậy anh nhẹ chút... đừng áp đến bụng em!", cô gái thở dồn, giọng đứt quãng nhắc nhở, hôm nay cô đọc sách, thấy trong sách có nhắc đến làm thế nào thân thiết trong giai đoạn đặc thù này; hai tay cô gái vô thức xếp chồng lên nhau đặt trước bụng như muốn dùng cách này để bảo hộ thai nhi trong bụng.
"Ừm..." Giọng người đàn ông mơ hồ, hắn chậm rãi trầm người xuống, tiếng thở dốc và tiếng ngâm nga dần khuấy động căn phòng...
Lãnh Nghị sớm đã đem lời cảnh cáo của bà nội quăng đến chín tầng mây...
Ngày hôm sau sau bữa cơm tối, Lãnh Nghị cùng Lâm Y đi tản bộ trong vườn hoa sau đó lại đến thư phòng xử lý một số công việc còn dở dang, lát sau ngoài cửa truyền đến tiếng gõ nhẹ, Lãnh Nghị ngẩng đầu lên nói: "Vào đi!"
Người đẩy cửa vào là Từ Nhất Hạo, gương mặt sau cơn bệnh của ông gầy đi đôi chút, ông đi đến bên bàn làm việc, ngồi xuống chiếc ghế đối diện, Lãnh Nghị nhìn ông, cười nhẹ: "Có việc sao?"
Từ Nhất Hạo cũng cười, "Ba muốn bàn với con một việc...", thấy Lãnh Nghị gật đầu ông trầm giọng nói: "Ba đã xin với chính phủ cho về nước phục vụ, nhận công tác ở thành phố G, cấp trên đã phê chuẩn rồi, ba muốn... đưa Như Thanh trở về thành phố G..."
Lãnh Nghị nhìn Từ Nhất Hạo một lúc mới trầm giọng nói, "Không phải con không đồng ý để ba đưa mẹ của Y Y về thành phố G, giờ Y Y cũng đã hồi phục gần như trước rồi, chỉ là..." Lãnh Nghị trầm mặc một lúc mới nói tiếp, "Con lo lắng có một ngày... Y Y lại muốn gặp mẹ của cô ấy!"
Từ Nhất Hạo thở dài một tiếng, "Dù sao cũng phải an táng Như Thanh... giờ Y Y đã mang thai, vì cục cưng, ba tin con bé sẽ dũng cảm đối mặt với thực tế... Thành phố G là nhà của Như Thanh, cũng là nhà của Y Y, ba sẽ dùng nửa lại còn lại của mình, giống như Như Thanh vậy, vì Y Y giữ một mái nhà..."
Lãnh Nghị cắn môi, mắt nhìn mông lung về phía trước, trầm ngâm giây lâu mới nhìn sang Từ Nhất Hạo: "Chuyện này để con tìm cơ hội bàn với Y Y trước đã... sau đó trả lời cho ba..."
"Ừ, ba biết, chuyện này nhất định phải cho Lâm Y biết, hơn nữa phải có sự đồng ý của con bé..." Từ Nhất Hạo nói.
Ai cũng không phát hiện ra cửa phòng sách hé ra một khe hở nhỏ, rồi lại được đóng lại nhẹ nhàng, ngoài cửa Lâm Y tựa lưng vào tường, vành mắt phiếm hồng nhưng trong lòng rất ấm áp, thì ra bên cạnh cô còn có nhiều người yêu thương cô như vậy...
Lâm Y tựa lưng vào tường đứng một lúc lâu mới rón rén bước đi về phía phòng ngủ...
Lúc Lãnh Nghị trở lại phòng ngủ thì thấy Lâm Y đang tựa lưng vào thành giường, đôi mắt đen láy nhìn mông lung ra ngoài như đang suy nghĩ điều gì, thấy Lãnh Nghị bước vào, ánh mắt cô dời đến gương mặt tuấn tú của hắn, khóe môi không tự chủ được lộ ra một nụ cười dịu dàng.
"Y Y, hôm nay sao không đọc sách? Đọc hết cả rồi sao?" Lãnh Nghị cũng cười nhu hòa nhìn cô, hắn vừa nói vừa cởi áo vest ném trên sofa còn mình thì đi đến bên giường, ngồi xuống bên cạnh cô.
"Nghị..." Lâm Y nhìn Lãnh Nghị đang ngồi bên cạnh mình, hàng mi dài của nhẹ chớp lên, giọng nhẹ như gió thoảng, "Trưa nay lúc em ngủ trưa đã nằm mơ... còn chưa kịp nói với anh..."
"Nằm mơ?" Trong mắt Lãnh Nghị thoáng qua một tia nghi hoặc nhưng vẫn cười hỏi: "Mơ thấy gì? Mơ thấy anh sao?"
Lâm Y nhẹ rũ mi, né tránh ánh mắt của người đàn ông, giọng vẫn thật nhẹ: "Em mơ thấy mẹ...". Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, hắn mím môi không nói gì đợi câu tiếp theo của cô, Lâm Y vẫn rũ mi không nhìn hắn, "Mẹ em nói với em... mẹ ở một thế giới khác rất tốt, bảo em yên tâm... Mẹ còn bảo em phải chăm sóc tốt cho cục cưng..."
"Y Y..." Lãnh Nghị nhẹ kêu lên một tiếng, vươn tay ôm Lâm Y vào lòng, nhẹ hôn lên mái tóc cô, khóe môi không khống chế được lộ ra một nụ cười vui sướng, ngay cả giọng nói cũng có chút kích động, "Em... rốt cuộc đã thoát ra rồi!"
Đầu Lâm Y áp nhẹ lên lồng ngực của Lãnh Nghị, cô nhắm mắt lại, thì thào: "Nghị, xin lỗi, để anh chịu khổ rồi!" Cô rốt cuộc đã có thể chấp nhận sự thực là mẹ mình đã qua đời, cô cần phải như vậy, bởi vì trong bụng cô còn có một sinh mệnh khác có mối liên hệ máu mủ với cô đang lớn lên từng ngày!
Vành mắt Lãnh Nghị chợt nóng lên, từ khi hắn chạy đến Milan trải qua bao nhiêu vất vả mới đưa được Lâm Y trở lại, gả cho hắn, đến khi Lâm Y bởi vì cái chế của mẹ mình mà mắc chứng mất trí nhớ tạm thời cho đến bây giờ khi Lâm Y hồi phục lại, suốt quãng đường dài này, những khoảnh khắc hạnh phúc quả thực ít đến đáng thương...
"Nghị", tiếng Lâm Y vọng ra từ trong ngực Lãnh Nghị, "Ngày mai anh đưa em đi gặp mẹ một lần cuối sau đó để ba đưa mẹ đi thôi... Có ba cùng mẹ, em tin mẹ sẽ rất vui..."
"Ừ!" Môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên, tay nhẹ vỗ về sóng lưng cô...
"Nghị, cám ơn tất cả những gì anh đã làm vì em!", cô gái trong lòng hắn lại thì thầm, chiếc đầu nhỏ không ngừng cọ nhẹ lên ngực hắn.
"Ngốc à, cám ơn cái gì, em là vợ của anh mà!" Đáy mắt Lãnh Nghị tràn đầy kích động và sủng nịch.
Sáng hôm sau Lãnh Nghị và Từ Nhất Hạo đi cùng với Lâm Y đến kho lạnh trong bệnh viện một lần nữa, Lâm Y quỳ trước chiếc quan tài bằng kiếng của Lâm Dung, hai tay đặt trên nắp quan tài, cô nhìn gương mặt hiền từ của mẹ, nước mắt lặng lẽ thấm ướt má, thật lâu sau cô mới nở một nụ cười qua màn lệ, giọng nghẹn ngào: "Mẹ, ba trở về rồi... mẹ ở thế giới kia phải thật vui vẻ, đợi sau khi con sinh cục cưng rồi sẽ dẫn nó đến trước mộ thăm viếng mẹ..."
Từ Nhất Hạo nhanh chóng thu xếp đưa tro cốt của Lâm Dung trở về thành phố G, ông đã nhậm chức thị trưởng của thành phố G nhưng một mực cự tuyệt căn hộ cao cấp mà thành phố phân phối cho mình mà quyết tâm vào ở căn nhà nhỏ trong tiểu khu mà Lâm Dung đã từng ở, ông muốn dùng nửa đời còn lại của mình tiếp tục giữ lấy một mái nhà cho Lâm Dung, cho Lâm Y...
Nhìn theo bóng xe Từ Nhất Hạo khuất dần, Lâm Y vẫn đứng lặng giữa làn gió mùa xuân ấm áp, ánh mắt trong nháy mắt dại ra, một bàn tay nhẹ nhàng khoác lên vai cô, Lâm Y chậm rãi ngước lên, lập tức thấy mình chìm trong đôi mắt đen thẳm quen thuộc, tình yêu trong đôi mắt đó đủ để đánh tan cảm giác lạnh lẽo và cô độc vừa thoáng qua trong lòng...
"Được rồi, vào nhà thôi!" Giọng Lãnh Nghị thật ấm áp, nhu hòa mang theo chút ý cười, "Đừng để cục cưng của anh và mẹ của nó bị mệt!" Lâm Y không nói gì chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng cất bước theo lực kéo của người đàn ông đi vào nhà.
Lúc này điện thoại trong túi Lãnh Nghị chợt reo lên, hắn cầm điện thoại lên xem, hai chữ "Lữ Thần" nhấp nháy trên màn hình khiến sóng mắt hắn thoáng xao động, bàn tay đang khoác trên vai cô gái hơi nới ra, hắn cúi nhìn cô cười nhẹ: "Y Y, em vào trước đi, anh... nghe điện thoại đã..."