Lưu Luyến Không Quên 2 - Chương 308

Chương 308: Sự hiểu lầm ngọt ngào (1)

"Vậy tối hôm qua sao lại thế? Có phải là ngày kỷ niệm đặc biệt gì của hai người không?" Tiểu Mạn không chịu buông tha, tiếp tục làm bà tám.

"Nào có phải ngày kỷ niệm gì!" Lâm Y bĩu môi, "Tối hôm qua đã hẹn với cô giáo của Hạo Hạo, chúng tôi mời cô ấy ăn cơm, kết quả là mình bận quá nên quên mất, Nghị nói mình cho anh ấy leo cây; tối hôm qua chúng ta đi karaoke, Nghị gọi điện thoại đến mình lại không nghe... ừm, anh ấy giận..."

"Cho nên mới dùng cách này để xử phạt bạn sao?" Trương Tiểu Mạn lại bật cười khúc khích, cô ghé người sát bên cạnh bạn, "Khụ khụ, Lâm Y, nói thật đi, một đêm nhiều nhất là mấy lần?"

"Cái gì chứ!" Mặt Lâm Y rất không chí khí lại đỏ ửng, cô trừng bạn, nói lảng sang chuyện khác, "Bạn đến tìm mình có chuyện gì?"

"Ai ya, bạn nói thử nghe xem, có quan hệ gì đâu!" Trương Tiểu Mạn bám riết không tha.

"Mình không biết, mình đâu có để ý!" Lâm Y bất đắc dĩ đáp.

"Nghĩ lại xem nào..." Trương Tiểu Mạn như bị tẩu hỏa nhập ma, "Người ta nói..."

"Lâm tổng!" Lúc này một tiếng gõ cửa vang lên giúp Lâm Y giải vây, cô thầm thở phào một hơi, nhìn ra cửa lớn tiếng đáp, "Vào đi...", thấy vậy Tiểu Mạn đành im bặt...

Buổi chiều gần đến giờ tan tầm, trong văn phòng của mình, Lâm Y đang ngồi sau bàn làm việc, Hà Khả và Phương Hân đang ngồi đối diện với cô, phu nhân đang báo cáo tiến độ làm việc của mình thì đột nhiên cửa phòng truyền đến một tràng tiếng bước chân trầm ổn sau đó là giọng ngạc nhiên của Trương Tiểu Mạn, "Lãnh tổng!"

Lãnh Nghị đến sao? Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, mắt không tự chủ được nhìn về phía cửa, cửa rất nhanh đã được mở ra rồi thân hìn cao lớn của Lãnh Nghị hiện ra nơi cửa, trên gương mặt tuấn mỹ không có chút biểu cảm nào, vẫn lạnh mạc cao ngạo, vẫn một vẻ xa cách như thường ngày.

Phương Hân lập tức ngừng lời, cô và Hà Khả đều quay nhìn về phía cửa...

"Lãnh tổng!" Hà Khả vội đứng dậy khom người chào Lãnh Nghị, Phương Hân cũng đứng dậy, đôi mắt đẹp lưu luyến không rời khỏi người đàn ông tuấn mỹ trước mặt nhưng không còn dám tùy tiện phóng điện nữa, cô cũng giống Hà Khả, khom người chào Lãnh Nghị, cung kính gọi, "Lãnh tổng!"

Lãnh Nghị chỉ nhàn nhạt gật đầu, ánh mắt trực tiếp nhìn về phía cô gái đang ngồi sau bàn làm việc, Hà Khả nhanh trí quay nhìn Lâm Y khẽ gật đầu, "Lâm tổng, chúng tôi đi trước, lát nữa báo cáo với cô sau!"

Không đợi Lâm Y lên tiếng, Hà Khả đã giật giật tay áo của Phương Hân, hai người vội rời đi, hơn nữa còn rất hiểu chuyện đóng cửa lại.

Lãnh Nghị sải bước đến bên bàn làm việc, Lâm Y nhìn chằm chằm bóng dáng cao ngất kia, giọng nhỏ xíu, "Nghị... có việc gì?"

Lãnh Nghị vòng qua bàn làm việc, hai tay chống hai bên thành ghế Lâm Y đang ngồi, cúi người xuống, nhìn cô ở khoảng cách rất gần, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười, nhàn nhã nói: "Tối qua xử phạt còn chưa đủ, hôm nay bù lại!"

"Đừng nói đùa!" Lâm Y hốt hoảng nói, người đàn ông này nói được làm được, nhưng đây là văn phòng của cô nha, sau này cô làm sao còn làm được Lâm tổng chứ? Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, vội đưa tay định đẩy đôi tay đang chống nơi ghế của mình ra, như vậy mới mong có cơ hội thoát khỏi sự khống chế của Lãnh Nghị nhưng hai tay hắn như hai gọng kìm, không xê dịch một phân, hoàn toàn nhốt cô trên ghế, đầu cúi xuống thấp hơi, hơi thở nóng rực vờn qua những sợi tóc dài của cô, trên mặt, tư thế vô cùng ái muội, kiên định nói, "Cởi váy!"

"A... đừng mà!" Lâm Y cố nén giọng, hai tay theo bản năng giữ lấy cạp váy, hừm, lưu manh!

"Nhanh cởi ra! Em tự cởi hay là cần anh giúp?" Người đàn ông chăm chú nhìn cô gái, khí thế bức người.

Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, đột nhiên nhếch môi, nhìn người đàn ông trước mắt cười trừ, "Nghị... em đúng là không rời giường nổi rồi, là cố gượng đến đây mà, hôm nay có cuộc họp quan trọng, không còn cách nào!" Cô nhớ ra, trưa nay lúc người đàn ông này gọi điện đến, ý của hắn là định khiến cô không xuống giường được mới cam lòng!"

"Nhưng mục tiêu của anh là khiến em muốn cố gượng cũng không gượng được, chỉ có thể ngoan ngoãn ở trên giường!" Giọng Lãnh Nghị mang theo chút đùa cợt, khóe môi ý cười càng sâu, hai tay dùng sức, nắm lấy hai tay của Lâm Y, chỉ khẽ dùng sức nhấc lên, lại thêm một cái xoay người đã dễ dàng nhấc Lâm Y đặt lên bàn làm việc.

Tiêu rồi tiêu rồi, Lãnh Nghị lưu manh! Lâm tổng mình về sau chắc chắn là mất hết mặt mũi rồi! Lâm Y trong lòng thầm kêu khổ, cô muốn kêu lên nhưng vừa mở miệng đã vội im bặt, cô làm sao có thể để người ngoài nghe được chứ!

Lãnh Nghị dường như rất nắm chắc điểm này, hắn chen chân vào giữa tách hai chân Lâm Y ra, nửa thân trên ngả về phía cô, tư thế của hai người lúc này quả thật cực kỳ ái muội.

"Nghị..." Lâm Y bị ép đến phải chống hai tay lên bàn đỡ lấy thân mình, cả người ngửa ra sau, hoàn toàn mất đi khả năng phản kháng, cô lắp bắp, ý đồ dỗ ngọt hắn, "Buổi tối... khụ khu, em lại chiều anh... lần này, em không dám thất hẹn nữa đâu..."

"Được, buổi tối thuộc về buổi tối, hôm nay nếu như anh đã đến rồi thì cũng không thể để anh tay không trở về, đúng không?" Lãnh Nghị mặt không đỏ khí không suyễn nói, tay bắt đầu cởi nút chiếc váy dài của Lâm Y...

Lâm Y bị ép đến gần như nằm ngửa xuống bàn, chỉ có hai tay còn cố chống lấy thân mình, hoàn toàn không có năng lực phản kháng, cô chỉ có thể hơi lắc lư thân mình nhưng lại không dám phát ra âm thanh gì quá lớn, chỉ sợ bị người ngoài nghe được mà Lãnh Nghị thì hoàn toàn không chút cố kỵ, rất dễ dàng đã bóc đi chiếc váy của cô gái.

Đôi chân dài ngọc ngà của cô gái gác trên mép bàn làm việc, chiếc quần trong bằng ren màu đen càng làm nổi bật làn da trắng cô gái, bóng loáng như ngọc, Lãnh Nghị không chút thương hương tiếc ngọc, ngón tay chỉ hơi dùng sức đã nhanh chóng cởi luôn vật che chắn kia, cô gái nhắm chặt mắt, cắn chặt môi, rốt cuộc cam chịu số phận, nằm ngửa ra trên bàn làm việc, "Anh nhẹ một chút, em còn đau!", bộ dạng hệt như một chú cừu sắp bị đem đi làm thịt.

Một luồng hơi nóng thẳng tắp vọt từ bụng dưới lên tận óc, Lãnh Nghị lập tức cảm thấy toàn thân buộc chặt, hắn chau mày, cắn chặt môi, lấy từ trong túi áo ra một lọ thuốc thật tinh xảo, nhẹ nhàng mở nắp.

Lâm Y sợ đến giật nảy mình, cô hoảng loạn nhìn chằm chằm lọ thuốc trên tay Lãnh Nghị, lắp ba lắp bắp, "Nghị... anh làm gì... đây là văn phòng!" Trong khoảnh khắc đó trong đầu cô chỉ nghĩ đến xuân dược hay đồ bôi trơn các loại gì đó.

Lãnh Nghị liếc nhìn vẻ hoảng loạn của Lâm Y, nhàn nhạt nói: "Làm gì à? Để em thoải mái hơn mà thôi!"

"Đừng!" Lâm Y rốt cuộc khiếp sợ kêu lên, giãy dụa định thoát thân.

Lãnh Nghị nhanh nhẹn ấn vợ nằm xuống, đôi mắt đen thẳm tràn đầy ý cười, nhẹ giọng nhắc nhở, "Suỵt... nhỏ tiếng thôi, bên ngoài có người!" Quả nhiên chiêu này hữu hiệu, cô gái lập tức im bặt, ngoan ngoãn nằm xuống nhưng trên mặt vẫn không giấu được sự sợ hãi.

"Đau ở đâu?" Lãnh Nghị một tay cầm chiếc bình nhỏ, một tay kia nhẹ nhàng nắm lấy chân phải của cô gái, chậm rãi hỏi.

Hàng mi dài của Lâm Y nhẹ chớp lên, vẻ hoảng loạn trong mắt tản đi không ít, cô nhìn chằm chằm gương mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn kia, cố suy đoán xem hắn định làm gì. Lãnh Nghị thấy cô gái đang ngẩn người thì môi nhẹ câu lên, "Không phải em nói chân phải bị thương sao? Bị thương ở đâu, anh thoa thuốc cho em!"

Thì ra là thế! Cô gái vừa tức vừa buồn cười, rầu rĩ nói, "Anh... không thể nói rõ ràng cho người ta hay sao? Đừng làm ra vẻ mờ ám như thế không được sao? Mà sao nhất định phải cởi váy của em ra chứ?"

"À", Lãnh Nghị bật cười, "Em đau chân chắc chắn là đau từ đùi trở lên, không cởi váy ra anh làm sao thoa thuốc cho em? Là em suy nghĩ lung tung, suy nghĩ vẩn vơ còn trách anh?"

Mặt cô gái lập tức nhuốm một màu đỏ ửng, thẹn thùng không biết nói sao; màu đỏ trên má cô gái khiến lòng Lãnh Nghị ngứa ngáy như có kiến bò qua, hắn cắn môi, giọng cảnh cáo, "Em đừng đỏ mặt nữa! Lại đỏ mặt anh liền đổi ý, làm trước, bôi thuốc sau!"

"Không không không, không đỏ!" Cô gái vội nuốt nuốt nước bọt, chỉ tay vào đùi trái, tìm cách phân tán sự chú ý của người đàn ông, "Nơi này, Nghị, nơi này, đau lắm..."

Nước thuốc mát lạnh thoa vào rồi bàn tay to của Lãnh Nghị dùng sức xoa bóp, "Aaa, anh nhẹ chút, nhẹ chút, đau!" Cô gái thất thanh kêu một tiếng, bởi vì bôi thuốc, không có gì chột dạ nên tiếng kêu cũng không cố kỵ mà bật ra.

"Còn đau ở đâu?"

"Ở đây (chỉ vào thắt lưng)... ân, còn chỗ này (chỉ vào hông)... haizz, anh đừng dùng sức như thế, xoa nhẹ thôi! Aaa!"

"Không dùng sức thì làm sao có hiệu quả, anh hỏi bác sĩ rồi!"

"Aaa...Lãnh Nghị..."

...

Thật vất vả mới thoa xong thuốc, hai tay cô gái vắt trên cổ Lãnh Nghị, Lãnh Nghị đỡ tay nơi lưng cô nâng cô ngồi dậy, cô gái vội nhảy xuống bàn, cầm lấy váy mặc vào.

Lãnh Nghị thì nhàn nhã ngồi xuống chiếc ghế của Lâm Y, nhìn cô gái mặc váy sau đó sửa sang lại váy áo cho chỉnh tề, đôi mắt đen thẳm sắc bén quét về phía cửa, giọng trầm mà uy nghiêm: "Người ở ngoài cửa vào đây hết cho tôi!"

Cửa đột nhiên bật ra, mấy người đang ghé vào cửa theo đó cũng loạng choạng suýt nữa thì té nhào, đành phải ngượng ngùng đứng thẳng dậy, chính là Hà Khả, Trương Tiểu Mạn và Phương Hân. Lâm Y ngẩn người, bàn tay đang sửa sang lại váy áo chợt dừng lại, khiếp sợ nhìn vẻ chật vật của mấy người trước mặt, thì ra những người này vẫn luôn ở ngoài rình nghe! Hơn nữa, rõ ràng là họ đều hiểu lầm rồi, mặt Lâm Y lần nữa rất không có chí khí đỏ ửng, vừa thẹn vừa tức.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3