Lưu Luyến Không Quên 2 - Chương 311
Chương 311: Dụ dỗ ông xã (2)
Không thích hợp? Vậy tại sao lại dụ dỗ mình?! Lãnh Nghị trầm giọng nói, mập mờ vô hạn, "Ở đây thích hợp vô cùng!" Vừa nói bàn tay to vừa nắm lấy bàn tay nhỏ của cô gái đặt lên một chỗ nào đó vừa có phản ứng, tay cô gái như bị bỏng vậy, vội vàng rụt lại nhưng không có cách nào bởi bị bàn tay to của hắn nắm chặt, không nhúc nhích gì được, mặt cô gái vừa đỏ vừa nóng như thiêu.
"Nghị, em...chỉ đến đón anh cùng về thôi..." Lần này cô gái hoảng loạn thực sự, quên mất phải giả vờ phong tình, "Phương Hân nói, làm như vậy chỉ là biểu thị tình yêu..."
Quả nhiên là có người chỉ điểm! Lãnh Nghị bật cười, chỉ điểm rất hay, hắn rất hưởng thụ! Bàn tay to chậm rãi bắt tréo hai tay cô gái ở sau lưng, áp thân thể nhỏ nhắn của cô gái dán sát vào người mình, một tay dùng sức kéo mảnh ren trắng kia xuống...
Người đàn ông giữ lấy hông cô gái, nhẹ nhàng ấn xuống, tiếng kêu thất thanh cố nén của cô gái rất nhanh biến thành tiếng ngâm nga nho nhỏ, rồi cả người cô mềm yếu như một vũng bùn tựa vào ngực người đàn ông, mặc hắn bài bố...
Tiếng ngâm nga yêu kiều, tiếng thở dốc lan tràn trong căn phòng tổng giám đốc rộng rãi, di động cùng điện thoại bàn không ngừng vang lên nhưng ai cũng không có tâm trí để ý đến nó...
Cảm giác khẩn trương khi vụng trộm yêu đương trong phòng làm việc đã là chuyện rất lâu rất lâu trước đây giờ quay trở lại đồng thời kích thích cảm quan của cả hai, khiến hai người cùng trầm mê trong đó không thể tự thoát ra được...
Ngoài cửa Ngãi Mỹ nhìn điện thoại đang phát ra những tiếng tút tút trên tay ngẩn người, cô không nhìn được quay đầu nhìn về phía cửa văn phòng tổng giám đốc đóng chặt đối diện với phòng mình, rất thức thời buông điện thoại xuống, nhìn thiếu chủ của tập đoàn XX đang chờ cô thông báo với vẻ xin lỗi, "Xin lỗi tôi quen mất, Lãnh tổng của chúng tôi vừa mới ra ngoài... Ân, hay là mời ngài theo tôi đến phòng khách quý ngồi một chút?"
Tiễn một người khách xong, Ngãi Mỹ thở phào một tiếng lại quay đầu nhìn về phía văn phòng tổng giám đốc, khụ khụ, hai người này lúc nào mới chịu mở cửa tiếp khách đây? Haizz, Lãnh tổng của cô chỉ cần gặp bà xã, nguyên tắc gì cũng quên sạch hết...
Chậm rãi đi đến bên bàn làm việc, Ngãi Mỹ thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan tầm thì chợt một bóng người cao gầy lướt qua mắt cô, chỉ lưu lại một câu: "Ngãi tiểu thư, Lãnh thiếu có ở văn phòng không?" Ngãi Mỹ cả kinh vội ngẩng đầu lên thì thấy bóng người kia đang cắm cúi đi về phía văn phòng tổng giám đốc.
Khiếp sợ Ngãi Mỹ vội kêu lớn, "Trịnh thiếu, xin dừng bước!"
Người khách vừa bước đến cửa phòng vội dừng bước quay đầu nhìn Ngãi Mỹ, trên mặt lộ rõ vẻ khó hiểu, "Chuyện gì vậy?", đây chính là bạn học kiêm bạn tốt của Lãnh Nghị, Trịnh Thiếu Bạch, hắn trước giờ đến không cần thông báo mà!
"Cái này... Trịnh thiếu, Lãnh tổng hiện giờ không ở trong văn phòng..." Ngãi Mỹ cười trừ, giọng nhỏ xíu.
"Lãnh thiếu không có ở đây sao? Nhưng vừa nãy nhân viên tiếp tân nói là anh ta còn ở văn phòng mà!" Trịnh Thiếu Bạch nghi hoặc nhìn về phía văn phòng, lại nhìn vẻ mặt khó xử của Ngãi Mỹ, chừng như hiểu ra điều gì, hắn không nhịn được lộ ra một nụ cười ái muội. Trời ạ, chẳng trách vừa nãy ở dưới lầu gọi điện thoại mãi cho Lãnh Nghị mà không ai nghe!
"Vậy... hay là Trịnh thiếu, anh đến phòng khách kế bên đợi một lát?" Ngãi Mỹ vẻ khó xử hỏi.
"Không cần đâu, tôi đợi ở đây!" Trịnh Thiếu Bạch xua tay, thực ra hắn đang muốn xem thử, cô gái có thể khiến Lãnh thiếu không kìm lòng được lại ở văn phòng kích tình bắn ra bốn phía thế kia, trong tiềm thức, hắn hy vọng nhìn thấy một người khác ngoài Lâm Y.
"Vậy cũng được!" Đối với người như Trịnh Thiếu Bạch, Ngãi Mỹ rõ ràng là không có cách nào, cứ tùy anh ta thôi. Nhưn Trịnh Thiếu Bạch đợi không được anh ta đứng lên đi đến trước cửa phòng, trước khi Ngãi Mỹ kịp phản ứng, đưa tay gõ cửa...
Cuối cùng cửa văn phòng tổng giám đốc cũng được mở ra rồi Lãnh Nghị và Lâm Y cùng bước ra. Lúc này Lãnh Nghị đã thay một bộ tây trang màu đen, áo sơ mi màu lam nhạt, Lâm Y vẫn mặc chiếc váy dài màu trắng, nhỏ nhắn thanh lên, như chim nhỏ nép bên người Lãnh Nghị...
Nam thanh nữ tú! Dường như một đôi vừa điên cuồng trong văn phòng căn bản không có liên quan gì đến họ, thoạt nhìn họ vẫn như thế cao nhã mê người nhưng gương mặt cô gái vẫn còn đỏ ửng, đôi mắt trong veo vẫn như phủ một lớp sương mù, đáy mắt người đàn ông lại không giấu được sự thỏa mãn, tất cả đều chứng minh, hai người vừa mới trải qua một hồi mây mưa thất thường.
Vận động kịch liệt khiến hai chân Lâm Y như nhũn ra, đi đường vẫn còn phát run, cũng may là chiếc váy đủ dài để che lấp phần nào, lại thêm có Lãnh Nghị sít sao siết lấy eo cô khiến cô có thể hoàn toàn dựa vào hắn, tất cả mới dễ dàng được che dấu.
"Này, Lãnh thiếu, vợ chồng hai người cũng mặn nồng quá đi!" Trịnh Thiếu Bạch nhìn đôi nam thanh nữ tú trước mặt, không nhịn được bật cười trêu chọc, "Khụ khụ, đây là ban ngày nha!", thực ra lúc này đã là hoàng hôn.
Mặt Lâm Y màu đỏ càng lan rộng, cô mím môi không nói gì; vẻ mặt Lãnh Nghị vẫn thản nhiên, nhàn nhạt câu môi, đôi mắt đen thẳm nhìn Trịnh Thiếu Bạch, "Có việc sao?"
Trịnh Thiếu Bạch cười nhẹ một tiếng, "Không có gì, mấy ngày rồi không gặp anh, hôm nay đi ngang đây, tiện đường lên xem sao... ừm, mấy ngày nay anh bận gì vậy? Lần nào hẹn anh cũng không chịu đi!"
Bận việc gì à? Mắt Lãnh Nghị lóe lên một tia dị thường, hắn cúi xuống nhìn Lâm Y vẫn còn dán lên người mình, khóe môi câu lên một nụ cười nhàn nhạt, "Giữ con nên không rảnh!" Quả nhiên hắn nhìn thấy hàng mi dài của vợ nhẹ chớp lên, thân thể cũng bắt đầu bất an khẽ động, khóe môi Lãnh Nghị ý cười càng sâu.
"Giữ con? Thành vú em rồi sao?" Trịnh Thiếu Bạch thoáng ngẩn người sau đó bật cười ha hả, "Lãnh thiếu, không ngờ anh cũng có ngày này!"
"Không phải vậy đâu!" Lãnh Nghị ho khan một tiếng, ngượng ngùng nhìn Trịnh Thiếu Bạch, yếu ớt phân trần, "Mấy ngày nay vì công ty em mới khai trương nên em hơi bận, cho nên Nghị tạm thời lo cho con nhiều hơn một chút..."
Trời ạ, bận? Bận mà hai người còn trốn trong văn phòng yêu đương vụng trộm? Nghĩ thế nhưng ngoài mặt Trịnh Thiếu Bạch lại rất nghiêm túc nói, "Ồ, không sao, khụ khụ, Lãnh thiếu cũng nên lo cho các cháu nhiều hơn! Ai bảo anh ta là ba chứ!"
Lâm Y cười cười không nói gì nữa, Lãnh Nghị cũng mỉm cười, đỡ Lâm Y đi về phía thang máy, thấy vậy Trịnh Thiếu Bạch vội đuổi theo, "Lãnh thiếu, ngày mai thứ bảy, chúng ta đi đánh golf được không?"
"Ngày mai không được, tôi đã hứa dẫn con trai đến trường bắn xem bắn súng thật rồi!" Lãnh Nghị cũng không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt trả lời, Lâm Y thì ngẩn người, khụ khụ, muốn nói ngày mai không thể đi cùng con trai nhưng làm sao thốt nên lời đây? Càng nghĩ mày cô càng chau chặt lại.
Lúc này vệ sĩ đã mở cửa thang máy rồi đứng bên cạnh chờ, Lãnh Nghị ôm Lâm Y bước vào, Trịnh Thiếu Bạch cũng theo sau...
Buổi tối, Lâm Y dỗ hai đứa bé ngủ xong thì trở về phòng ngủ, còn chưa ngồi xuống thì Phương Hân đã gọi điện thoại đến, "Lâm tổng, Lý tổng kia lại gọi điện thoại đến, hỏi xem ngày mai cô có đến hay không..."
"Ngày mai..." Lâm Y chau mày, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, công ty vừa mới đi vào quỹ đạo, mỗi một hợp đồng đối với cô mà nói đều rất quan trọng, nhưng ngày mai, đi với chồng và con trai cũng rất quan trọng...
"Lâm tổng, còn chưa thu phục được Lãnh tổng sao?" Đầu bên kia giọng Phương Hân mang theo chút ý cười, dường như có thể hình dung ra vẻ ngượng ngùng của Lâm Y, "Chưa thử cách của tôi sao?"
Sao lại chưa thử chứ? Lâm Y ngượng ngùng nghĩ, rốt cuộc vẫn là thất bại trở về, thậm chí còn chưa kịp mở lời nói ra yêu cầu của mình thì đã bị ăn đến xương cốt cũng không còn...
Sự trầm mặc của Lâm Y khiến Phương Hân hiểu ngay, người đàn ông tuấn mỹ ngạo nghễ kia, cô đã biết sự lợi hại của anh ta, đoán chừng Lâm Y chắc chắn là chưa ra trận đã bị ăn sạch rồi! Nghĩ đến đây, Phương Hân cười khúc khích nói, "Lâm tổng, cô phải khống chế tình hình chứ, không thể dễ dàng để anh ta ăn được..."
Hừ, tôi làm sao khống chế nổi tình hình đây? Tình hình đó liệu tôi có thể khống chế được hay sao chứ? Đổi lại là Phương Hân cô xem! Lâm Y tức giận nghĩ, mà đáng ghét nhất là, lúc bị ăn cô rõ ràng còn rất phối hợp, hơn nữa, còn quên cả lối về...
Ngắt điện thoại, Lâm Y ngồi ngẩn người nơi sofa, thật lâu sau cô mới đứng dậy đi ra ngoài...
Trong phòng sách Lãnh Nghị đang xử lý những văn kiện buổi chiều còn chưa làm kịp thì thấy cửa mở ra, vừa ngẩng đầu lên lại thấy Lâm Y đứng nơi cửa, trên tay là một ly sữa nóng, trên mặt vẫn là nụ cười tươi tắn, đôi mắt đen láy không ngừng phóng điện về phía hắn.
Lại nữa rồi! Sóng mắt Lãnh Nghị thoáng xao động, cô gái này hôm nay có gì đó không bình thường! Không có gì tự dưng sao lại ân cần thế kia! Nhưng không sao, không sợ, Lãnh Nghị ta trước giờ binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, có sóng to gió lớn gì mà ta chưa gặp qua chứ! Khóe môi không tự chủ được câu lên, Lãnh Nghị nháy mắt với cô gái đang đi gần đến mình.
Cái nháy mắt đầy mập mờ của Lãnh Nghị khiến bước chân cô gái khựng lại, đôi mắt lập tức ngừng phóng điện, khụ khụ, ánh mắt của Lãnh Nghị sao lại ái muội như thế? Sao hắn cũng học được mấy chiêu này? Trấn tĩnh! Mình phải trấn tĩnh!
Cô gái nuốt nuốt nước bọt, tiếp tục đi đến bên bàn sách, đặt ly sữa xuống trước mặt Lãnh Nghị, nhỏ nhẹ nói: "Nghị, em giúp anh hâm nóng sữa, uống một ly trước khi ngủ có thể trợ giúp giấc ngủ nha!"
Lần này cô gái đã học khôn, không dám trực tiếp ngồi lên đùi Lãnh Nghị mà đi đến chiếc ghế đối diện ngồi xuống, tình tứ nhìn chồng.
"Ân, cám ơn!" Lãnh Nghị lại mỉm cười, giọng tà tứ, "Y Y, đến chỗ anh ngồi nhé?"
Hàng mi dài của cô gái nhẹ chớp lên, nụ cười vẫn còn nguyên nhưng giọng nói đã hơi khác, "Em ngồi ở đây thôi, khụ khụ, như vậy sẽ không ảnh hưởng anh làm việc."
"Em ngồi trong lòng anh, anh vẫn có thể làm việc!" Lãnh Nghị lại nháy mắt với cô, trong lời còn có ý khác, "Qua đây... ân, ngồi gần nói chuyện dễ hơn!"
Ngồi gần nói chuyện dễ hơn? Cũng đúng nha! Lâm Y nhìn Lãnh Nghị, nhẹ cắn môi, rốt cuộc đứng dậy đi về phía người đàn ông ngồi sau bàn làm việc.