Lưu Luyến Không Quên 2 - Chương 322
Chương 322: Người chồng chuẩn mực nhất năm
"Vậy anh lập tức đi với em đến chỗ bác sĩ Triệu một chuyến!" Người đàn ông hớn hở lấy điện thoại ra định gọi.
"Đợi chút", cô gái vội ngăn người đàn ông lại, trên gương mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười xinh như hoa, "Giờ vẫn còn sớm lắm...khụ khụ, đợi qua mấy hôm nữa nếu như cái kia còn chưa đến thì hẵng đến chỗ bác sĩ Triệu..."
Nhìn nụ cười tươi tắn trên gương mặt thanh lệ động lòng người kia, Lãnh Nghị rốt cuộc không nói được lời nào...
Ăn xong bữa sáng, chuyện đầu tiên Lâm Y làm khi trở lại phòng ngủ là lấy một chiếc khăn, thấm nước nóng rồi chườm lên trán, lên cổ, cô phải tìm đủ cách sao cho dấu vết ở những chỗ bắt mắt nhất kia phai bớt trước ngày mai...
Không lâu sau Lãnh Nghị cũng về phòng, nhìn cô gái đang nằm ngửa nơi sofa, trên trán là chiếc khăn chườm nóng, sóng mắt hắn thoáng xao động, đôi chân dài rảo bước đến bên cạnh cô ngồi xuống, tỉ mỉ giúp cô kiểm tra độ ấm của chiếc khăn, " Vợ yêu, chiếc khăn này lạnh rồi, anh giúp em đổi một chiếc khăn khác nhé, được không?"
"Ừm, được!" Cô gái vẫn giữ nguyên tư thế nằm, mắt cũng không buồn mở, nhàn nhạt trả lời, người đàn ông nhanh nhẹn tiến vào phòng tắm, thay chiếc khăn khác, thấm nước nóng rồi bước ra, ân cần giúp cô gái đổi khăn, lại ân cần giúp cô massage...
"Ân, ấn mạnh quá, nhẹ chút!" Cô gái lầu bầu.
"Được!" Tiếng người đàn ông hết sức ôn hòa.
"Giúp em đổi chiếc khăn ở cổ luôn!"
"Giúp em lấy ly nước, ân, nhớ thêm chút đá!"
"Anh, khăn trên trán lại lạnh rồi..."
...
Người đàn ông lần đầu tiên trong đời suốt nửa ngày không đến thư phòng, cự tuyệt hết các cuộc xã giao, rất nghe lời để cô gái sai khiến cả buổi sáng...
Nhưng vết đỏ trên trán vẫn còn rất rõ ràng, cô gái nhìn mình trong gương, chau mày, rầu rĩ nói: "Anh xem này, đều do anh hại! Ngày mai đi làm lại bị người ta đem ra bàn tán!"
"Đúng đúng đúng, là anh không tốt, anh uống nhiều rượu quá, ừm, lần sau anh sẽ chú ý... Ân, hay là thế này vợ yêu, anh đưa em đến thẩm mỹ viện xem thử, xem có cách nào hay không?" Người đàn ông nhìn cô gái đang vừa soi gương vừa chau mày kia, ăn năn vô cùng, đầu óc không ngừng xoay chuyển nghĩ cách giúp cô.
Cô gái liếc người đàn ông qua gương, "Không phải anh nói chiều nay còn có một cuộc hẹn quan trọng sao?"
"Dời đi là được, khụ khụ, nói thế nào thì cũng không có gì quan trọng hơn bà xã, đúng không?" Người đàn ông đường hoàng hỏi, "Dù sao chuyện cũng là do anh gây ra, anh cũng phải phụ trách đến cùng chứ!"
Cô gái che miệng cười, cố giữ cho giọng thật bình thản, "Vậy... được thôi!"
Trong một gian phòng được trang trí thật thanh nhã ở một thẩm mỹ viện nổi tiếng, Lâm Y nằm trên chiếc giường nhỏ, chuyên viên thẩm mỹ ngồi bên cạnh cô, tay không ngừng hoạt động, khóe mắt thì lại không ngừng liếc sang Lãnh Nghị đang ngồi nơi sofa, người đàn ông kia thật đẹp mắt, thật uy vũ nha nhưng hình như anh ta không ngừng ngẩn người.
Lãnh Nghị đang ngồi vắt tréo chân nơi sofa, gương mặt anh tuấn vẫn là vẻ lạnh mạc và xa cách cùng ngạo khí bức người thường thấy nhưng lúc này còn có thêm chút lo âu, mỗi lần nghe điện thoại, chỉ qua loa nói vài câu liền ngắt máy sau đó lại tiếp tục ngẩn người...
Nửa giờ! Một giờ! Hai giờ! Lãnh Nghị không ngừng nâng tay nhìn đồng hồ, chuyên viên thẩm mỹ này động tác sao lại chậm thế nhỉ? Đây đúng là lãng phí thời gian nha! Hắn chau mày, haizz, vì cô công chúa nhỏ đáng yêu của mình, mình nhịn...
Cô gái đang nằm trên chiếc giường nhỏ mắt nhắm nghiền nhưng vẫn có thể hình dung ra cảm giác khó chịu vì chờ đợi của người đàn ông, người đàn ông này cao ngạo đã quen, lúc nào thì bắt đầu chờ đợi thế này? Huống gì là đi theo cô đến thẩm mỹ viện chờ đợi nhàm chán như vậy?
"Khụ khụ, Nghị, nếu như anh không đợi được thì về nhà trước đi!" Cô gái trên giường rốt cuộc nhìn không nổi nữa, nhàn nhạt nói.
Vừa mới buông điện thoại xuống, Lãnh Nghị quét mắt về phía cô gái đang nằm trên giường, sóng mắt thoáng xao động, khóe môi nhẹ câu lên, nhu hòa nói, "Không cần đâu, anh đã nói đi với em thì sẽ đi với em đến cùng!"
"Nhưng nhìn anh rất sốt ruột!" Thực ra cô gái không có nhìn hắn mà chỉ dựa vào sự hiểu biết của mình về hắn mà nói vậy thôi.
Sóng mắt của người đàn ông lại thoáng xao động sau đó cười nhẹ, "Nào có, anh ngồi như vầy cũng là nghỉ ngơi mà, tốt lắm...Ừm, hai người cứ tiếp tục, cố gắng sao cho được hiệu quả tốt nhất!" Người đàn ông thốt lời hoàn toàn không từ đáy lòng.
"Ân, vậy được, vậy làm thêm nửa giờ nữa đi, được không Nghị?" Cô gái mím môi cười, hừ, những dấu vết này là anh làm ra, dù sao vẫn phải trả giá một chút chứ!
"Ừm, được..." Cô gái này cố tình hành hạ mình đây mà! Đáy mắt người đàn ông tối lại, thật không dễ dàng hai chữ kia mới bật ra được khỏi kẽ răng.
"Nghị, nghe giọng anh hình như không được vui lắm thì phải, vậy thì không cần phải làm thêm làm gì, còn không thì anh về nhà trước đi!" Cô gái trêu người đàn ông, cố tình nói giọng thật ân cần nhưng cố hết sức thì tiếng cười mới không bật ra khỏi cổ họng.
"Đâu có... anh rất vui được đi với em!" Người đàn ông vội vàng điều chỉnh cảm xúc nói.
"Lãnh phu nhân, cô thật may mắn, ông xã đối với cô tốt như vậy!" Chuyên viên thẩm mỹ không khỏi bật ra lời cảm thán từ đáy lòng, vẻ mặt hâm mộ, "Trước giờ tôi chưa từng thấy ông xã nào lại vui vẻ đi theo vợ đến thẩm mỹ viện ngồi suốt mấy giờ như vậy!"
Lãnh Nghị cắn môi không đáp lời, đáy mắt càng thêm tối. "Haha..." Lâm Y rốt cuộc nhịn không nổi nữa bật cười, ừm, mượn mấy vết này hành hạ hắn cũng tốt lắm!
Thật không dễ dàng mới chờ được chuyên viên thẩm mỹ làm xong, những dấu vết trên trán và trên cổ chỉ nhạt hơn một chút, liếc mắt vẫn nhận ra ngay.
Nhưng tâm tình của Lâm Y thì tốt lắm, có Lãnh Nghị đi cùng thế này sao lại không vui vẻ được chứ! Cô liếc nhìn người đàn ông tuấn dật bên cạnh, giọng thật ngọt, "Nghị, em đói rồi, mình đi ăn chút gì đi!"
"Ừ, được, anh đi với em..." Người đàn ông không chút nề hà khoác vai cô gái cùng đi...
Ăn xong, cô gái lúc này đang ngồi trong xe ngáp một cái, giọng lười nhác, "Nghị, em buồn ngủ..."
"Ừ, được, anh ngủ với em... ừm, anh giúp em chỉnh ghế lại ngồi cho thoải mái!" Người đàn ông lập tức ân cần đáp; thế là cô gái nằm trong lòng người đàn ông ngủ một giấc thật say còn hắn thì ngả người vào lưng ghế, lẳng lặng nhìn cô...
Buổi tối, trong căn phòng ngủ chính cực kỳ xa hoa ở biệt thự nhà họ Lãnh, cô gái đang ngồi xem tivi còn người đàn ông thì dè dặt ngồi bên cạnh cô, đôi mắt đen thẳm bất đắc dĩ nhìn lên màn hình, ngáp dài ngáp ngắn, haizz, loại phim truyền hình vô vị này vì sao lại dài như vậy chứ?
Thật không dễ dàng mới chờ cô gái coi xong tivi, vươn vai chuẩn bị đi ngủ, thấy vậy người đàn ông vội vàng tiến đến gần cô hỏi dò, "Y Y... ngày mai, chúng ta đến chỗ bác sĩ Triệu một chuyến được không?" Cả ngày hôm nay anh cùng em ăn, cùng em ngủ cùng em chơi, chỉ một yêu cầu nho nhỏ này chắc không phải quá đáng chứ?"
"Ờ", cô gái ngước lên nhìn người đàn ông, trên mặt là nụ cười sáng lạn, "Nghị, sớm quá không kiểm tra ra được đâu... khụ khụ, em đã hứa là qua mấy ngày nữa mà..."
"Y Y..." Người đàn ông sốt ruột vô cùng, hắn thật muốn sớm một chút biết được kết quả.
"Ân, biết rồi, ngoan, qua mấy ngày nữa há!" Cô gái nâng gương mặt tuấn dật của người đàn ông trong lòng bàn tay hôn rối rít... Mặc kệ, cứ để người đàn ông bá đạo này làm "chồng ngoan" thêm mấy ngày nữa đi, ừm, cảm giác này thật tốt quá! Cứ nghĩ đến điều này là đầu mày cuối mắt cô gái đều tràn đầy ý cười...
Người đàn ông cắn răng, hừm, vì cô công chúa nhỏ của mình, mình nhịn!
Thứ hai, khi Lâm Y đến công ty cô không đội mũ, chỉ choàng một chiếc khăn lụa, Trương Tiểu Mạn kinh hãi nhìn chằm chằm vết đỏ nhạt trên trán cô: "Lâm Y, bạn sao vậy? Bị té sao? Có bị thương chỗ nào không?"
"Ừm, không cẩn thận đụng trúng cửa thôi!" Lâm Y thản nhiên đáp.
"Phốc..." Phương Hân đang ngồi bên cạnh Trương Tiểu Mạn nhịn không được bật cười, nghe tiếng cười của cô, sóng mắt Lâm Y thoáng xao động, chỉ làm như không nghe thấy nhưng giọng nói đầy ái muội của Phương Hân không chút khách khí vang lên, "Lâm tổng, cổ của cô cũng bị đụng trúng cửa sao?"
Mặt Lâm Y phút chốc đỏ ửng, không tự chủ được đưa tay sờ sờ chiếc khăn lụa trên cổ, lừ Phương Hân một cái, không nói gì, sao cô gái này gì cũng biết hết vậy?! Trái ngược với vẻ tinh ranh của Phương Hân, nét mặt Trương Tiểu Mạn đầy ngơ ngác, cô không nhịn được quay về phía đồng nghiệp, "Bạn đang nói gì vậy?"
Phương Hân điềm nhiên cười nhưng giọng thật khoa trương, "Lâm tổng, hôm nay cô đột nhiên dùng khăn lụa quàng cổ kín kẽ như vậy chắc chắn là trên cổ cũng có dấu vết giống hệt như trên trán, cái này gọi là giấu đầu hở đuôi nha... Dấu vết này không thể nào là do đụng vào cửa tạo thành được, rõ ràng là bị người cắn, đúng không?" Thấy Lâm Y vẫn im lặng không nói một lời, Phương Hân ghé người gần sát bên cô, nhỏ giọng hỏi, "Có phải là kiệt tác sau khi Lãnh tổng uống say hay không?"
Hả? Má Lâm Y lại một trận đỏ ửng, Phương Hân này, đúng là nữ yêu tinh mà! Cô cười ngượng ngùng, "Hai người các người không có chuyện gì khác thì có thể đi rồi..."
"Thật là Lãnh tổng cắn sao? Đã vậy còn cắn trên trán nữa?" Trương Tiểu Mạn bụm miệng cười khúc khích, "Lãnh tổng thật oai phong nha!"
Haizzz, quả nhiên là sẽ làm trò cười cho người khác mà! Lâm Y nuốt nuốt nước bọt, người đàn ông này, phạt hắn thế kia cũng còn chưa đủ, đợi có cơ hội, Lâm Y mình nhất định phải khiến Lãnh Nghị xấu hổ một lần...
Rất nhanh cơ hội đã đến rồi...