Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Chương 1515
Chương 1515: Một câu đánh thức người trong mộng
Vũ Tuyệt Thành cười hắc hắc, nghiêng đầu nhìn miệng vết thương trên bả vai mình, vừa toát ra hắc khí vừa nhỏ ra máu đen. Tựa hồ vết thương này ko phải là ở trên người hắn, nói: "Nếu như lão phu sớm biết Pháp Tôn có môn công phu này, tình huống còn đỡ. Lúc đó tuy đề cao cảnh giác Pháp Thiên Tượng Địa đại pháp của hắn, nhưng thật không ngờ, hắn lại còn chiêu này!"
Sở Dương âm thần gật đầu, nói: "Thứ độc này.. rất kỳ quái. Tựa như là... Ma khí? Nhưng cũng có chút không giống lắm."
Vũ Tuyệt Thành thản nhiên nói: "Làm sao lại có chút không giống lắm? Chẳng qua là có thêm một chút linh hồn chi độc mà thôi. Chính là độc của Thiên Ma!"
Hắn ngẩng đầu, nhìn Sở Dương, trong thanh âm mang theo ý tứ đặc biệt, nói từng chữ một: "Đây là... độc của vực ngoại thiên ma!"
Ánh mắt Sở Dương bỗng nhiên lóe sáng, trở nên âm trầm, không nói gì.
"Ngay từ lần trước, Pháp Tôn đột nhiên nói Sở Dương ngươi chính là vực ngoại thiên ma, ta đã có chút kỳ quái." Vũ Tuyệt Thành nhàn nhạt nói: "Người khác có lẽ không biết, nhưng lão phu biết, vực ngoại thiên ma không phải là bịa đặt, mà là tồn tại thực sự!"
Sở Dương hít một hơi, gia tăng công lực trên tay, hắc khí từ miệng vết thương của Vũ Tuyệt Thành càng ngày càng nồng đậm. Còn tay kia thì lại đang vận công, đem tất cả máu đen hắc khí, bức vào cái lỗ trên mặt đất, miệng nói: "Đúng, vực ngoại thiên ma chính là tồn tại thực sự."
Ánh mắt Vũ Tuyệt Thành chợt lóe lên, nói: "Ồ, thì ra ngươi cũng biết."
Hắn nói những lời này, tựa hồ có thâm ý khác.
Sở Dương cân nhắc, nói: "Đúng, ta biết."
"vực ngoại thiên ma thật sự tồn tại, chuyện này là lão tổ tông nói cho ta biết... Ngươi là Cửu Kiếp kiếm chủ, nói thế nào ngươi cũng nên biết một số bí mật, cho nên ngươi biết cũng chẳng có gì lạ!" Vũ Tuyệt Thành thản nhiên nói: "Nhưng Pháp Tôn có thể biết, lại không phải tầm thường rồi."
Sở Dương chậm rãi gật đầu: "Đúng vậy."
"Khi đó ta đã hoài nghi, chẳng lẽ trong chấp pháp giả có tư liệu gì truyền lại? Nhưng ta thật không ngờ, trên người Pháp Tôn, lại có công phu thiên ma khí thực tinh thuần."
Vũ Tuyệt Thành chậm rãi nói xong, hắc khí trên mặt hắn cũng từng bước biến mất, khôi phục lại khuôn mặt trắng nõn nguyên bản. Cốt cách trong cơ thể cũng vang lên rôm rốp, đó là Cửu Trọng Thiên đang chữa trị thương thế cho hắn.
Quá trình này rất thống khổ, nhưng Vũ Tuyệt Thành sắc mặt không thay đổi. Tựa hồ việc này đang phát sinh trên một người khác.
"Ý của ngươi là... Pháp Tôn, có cấu kết với vực ngoại thiên ma?" Sở Dương cẩn thận hỏi.
"Cấu kết?" Vũ Tuyệt Thành cười nhạo một tiếng, nói: "Chỉ bằng hắn, còn không xứng!"
"Ồ?" Sở Dương nhíu mày.
"nghe nói ở thời kỳ viễn cổ, từng có một cuộc đại chiến kinh thiên động địa... Mà lần đó, có một vị chí cường giả chết đi, mà cùng bị hắn kéo chết theo, còn có mấy vị thiên vương của vực ngoại thiên ma. Mà truyền thừa của bọn hắn, cũng từ đó mà không được trọn vẹn, đầy đủ, phân tán khắp thiên địa."
Vũ Tuyệt Thành thản nhiên nói: "Theo ta đoán, Pháp Tôn chỉ sợ là chiếm được một một phần trong đó, không hơn. Nếu như hắn lấy được nhiều hơn một chút thôi, ta đã sớm chết đến không thể chết lại!"
Sở Dương gật đầu: "Thì ra là thế."
Tất cả dấu vết, tập hợp lại với nhau khiến Sở Dương lập tức hiểu ra.
Chắc chắn là chiến quả thảm liệt mà Tử Tiêu thiên đế năm đó chống cự lại thiên ma xâm lấn tạo thành.
Khi nói chuyện, hắc khí trên miệng vết thương của Vũ Tuyệt Thành đã biến mất, máu tươi cũng chuyển thành màu đỏ tươi.
Vũ Tuyệt Thành nhẹ giọng nói: "Giải khai tu vi cho ta."
Sở Dương nhíu mày, nói: "Chờ thêm chút nữa, trong cơ thể ngươi còn dư độc chưa trừ hết."
Trong lòng hắn cũng rất kinh ngạc, lần đầu tiên nhìn thấy trên đời này có chất độc mà Cửu Trọng đan không thể giải hoàn toàn.
"Không cần nữa." Vũ Tuyệt Thành thản nhiên nói: "Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì. Cửu Trọng đan có thể giải được chất độc này. Nhưng lúc tối hậu, độc đã xâm nhập vào trong sinh cơ. Giải hết chất độc cũng là giải hết sinh cơ. Cho nên chút chất độc này không thể dựa vào dược lực, chỉ có thể dựa vào chân nguyên sinh mệnh của ta bức ra!"
Sở Dương lập tức minh bạch, vội vàng giải bỏ phong bế tu vi cho Vũ Tuyệt Thành.
Vũ Tuyệt Thành khẽ cười, nói: "Chờ ta bức độc xong, hỏi ngươi một chuyện, có được không?"
trong ánh mắt Sở Dương lộ ra một vẻ khó xử.
Hắn biết Vũ Tuyệt Thành muốn hỏi điều gì, nhưng nếu hiện tại trả lời hắn, Vũ Tuyệt Thành có thể tiếp nhận hay không?
"Chờ ngươi bức xong độc rồi nói sau." Sở Dương nói: "Có thể nói cho ngươi, ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết."
Trong mắt Vũ Tuyệt Thành chợt lóe lên tinh mang, lẩm bẩm nói: "Có thể nói cho ta biết thì nhất định sẽ nói cho ta... Nói cách khác, còn có khả năng không nói cho ta biết?"
Sở Dương khẽ cười: "Sinh cơ của ngươi hiện tại đã bị chất độc xâm nhập, nhanh chóng bức độc ra thì hơn."
Nói xong, đứng lên đi ra ngoài.
Vũ Tuyệt Thành nhìn bóng lưng hắn, trong mắt có quang mang chớp động, còn có một tia kích động mơ hồ.
"Quả nhiên có ẩn tình!" Vũ Tuyệt Thành thở thật sâu, với tu vi và định lực của hắn, khi nghĩ tới vấn đề này, không ngờ cũng có chút không kìm nén được.
...
Sở Dương đi ra ngoài cửa động, đứng trong gió tuyết,nhíu mày trầm tư.
Mạc Khinh Vũ được hắn an bài luyện công trong động, hai người Đổng Vô Thương thì đang hộ pháp cho Vũ Tuyệt Thành.
Hiện tại ở nơi này, đương nhiên không cần dùng đến hộ pháp gì, Sở Dương sở dĩ an bài như vậy, đơn giản là muốn mình an tĩnh suy nghĩ một chuyện.
"Thật sự rất mâu thuẫn..." Sở Dương nhìn sương mù trên không, nhẹ giọng tự nói.
Hiện tại, ở trong lòng hắn, có hai chuyện, thủy chung khó thể nào hạ quyết định.
"Thứ nhất, chuyện Mạc Khinh Vũ. thứ hai, chuyện Vũ Tuyệt Thành.
Hai chuyện này, kỳ thật cũng không khác nhau là bao.
Đều quan hệ tới bí mật riêng từng người.
Giấc mơ của Mạc Khinh Vũ, Sở Dương vẫn luôn lo lắng. Nói cho nàng biết? Hay không nói cho nàng biết?
Nhìn xu thế hiện tại xem ra, Mạc Khinh Vũ sớm muộn gì cũng phải thức tỉnh. Đến lúc đó, nàng sẽ biết được, có thể bị thương tổn hay không? Nhưng nếu mình sớm nói cho nàng biết, hiện tại nàng mới chỉ mười lăm tuổi, có thể tiếp nhận được không?"
Một chuyện khác, chính là chuyện Vũ Tuyệt Thành.
Sở Dương hiện tại đã minh bạch, Vũ Tuyệt Thành lúc trước rốt cuộc là gặp phải chuyện gì. Nhưng, nếu nói cho hắn biết... hậu quả như thế nào, quả thực khó suy đoán được.
Sở Dương lâm vào khó xử vô cùng.
Bóng người chợt lóe, Mặc Lệ Nhi xuất hiện bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói: "Đại ca tựa hồ có tâm sự gì?" Từ khi xác định quân hệ với Đổng Vô Thương, Mặc Lệ Nhi vẫn một mực cùng Đổng Vô Thương xưng đại ca.
Sở Dương thở dài.
Mặc Lệ Nhi cười cười,nói: "Tâm sự của đại ca, hẳn là lâu rồi phải không?"
Sở Dương nói: "Đúng vậy!"
Mặc Lệ Nhi nói: "Từ nửa năm trước, ta đã phát hiện đại ca có tâm sự. Vẫn một kéo dài tới bây giờ chưa giải quyết. Đổng Vô Thương là một người vai u bắp thịt, hiện tại đang hộ pháp cho Vũ tiền bối, tiểu muội ra ngoài, cố ý lắm miệng nói một câu."
Sở Dương gật đầu nói: "Khả năng quan sát của Hắc Ma, ta đương nhiên bội phục."
Mặc Lệ Nhi khẽ cười, nói: "Đại ca không ngại thì nói xem?"
Sở Dương trầm ngâm nói: "Có một việc, liên quan tới một người, nàng sớm muộn cũng sẽ biết, nhưng hiện tại ta đang do dự, có nên... nói sớm cho nàng biết không..."
Mặc Lệ Nhi cũng trầm ngâm, thật lâu sau mới nói: "Ta chỉ có một đề nghị, đó chính là, ngươi đã sớm biết trước, nàng sớm muộn gì cũng tự mình biết được, vậy... ngươi giấu giếm càng lâu, lại càng bất lợi. Thương tổn càng lớn!"
Vẻ mặt Sở Dương biến đổi, đột nhiên ngẩng đầu.
Chương này ngắn, ko phải thiếu.