Quyền Tài - Chương 507
Chương 507: Gặp huyên di
Mùa hè, không khí bắt đầu trở nên khô nóng.
Bệnh viện Nhân dân huyện, Đổng Học Bân một mình lái chiếc Cayenne đem xe dừng ở trong đại viện bệnh viện, đẩy cửa xe liền vội vàng chạy tới, vào đại sảnh. Đổng Học Bân ở tại huyện Duyên Đài vẫn là có rất nhiều người biết đến, bệnh viện Nhân dân cũng là địa phương hắn thường đến, cho nên có mấy bác sĩ hộ sĩ cùng dân chúng đến xem bệnh liếc mắt một cái liền nhận ra hắn. Đổng Học Bân vừa mới trở về, tin tức có nhanh nữa cũng không khả năng mọi người đều biết, cho nên mấy người kia nhất thời mộng ra.
“Đó là!”
“Đổng, Tiểu Đổng Cục trưởng?”
“Không phải nói hắn gặp nạn sao?”
“Đúng, tôi cũng xem tin tức, sao lại thế này nhỉ?”
“Cái gì? Thì phải là ôn thần?”
“Ta ngất! Vậy mà cũng không chết được?”
Sự tích của Đổng Học Bân mọi người cũng đều biết, thấy hắn giờ phút này không thể nghi ngờ hẳn phải chết ở trong tai nạn máy bay, lại còn có thể thần thái sáng láng trở về, tất cả mọi người thực không biết nói cái gì.
Lúc trước sườn núi lở đất đem Đổng Học Bân chôn sống vào, Đổng Học Bân không chết.
Lúc trước chín tội phạm vượt ngục đem Đổng Học Bân bị trói tay áp làm con tin, Đổng Học Bân cũng không chết.
Lúc trước ở trước mặt mười mấy tên cướp có súng cướp văn vật nhà bảo tàng, Đổng Học Bân cũng không có chết.
Lúc trước Tạ Huyện trưởng bị bom hẹn giờ trói lại, Đổng Học Bân lẻ loi một mình tiến đến gỡ, kết quả cuối cùng hắn vẫn không chết.
Lần này máy bay đều bị rơi nổ tan thành từng mảnh, hơn hai trăm người toàn bộ gặp nạn tử vong, nhưng Tiểu Đổng Cục trưởng vẫn đang êm đẹp đứng ở chỗ này một chút việc cũng không có? Ta kháo! Ngươi con mẹ nó là người nào! Xem tình huống này, không lẽ phải đem bom nguyên tử của thế chiến thứ nhất thả ở trên đầu ngươi thì mới có khả năng nổ chết ngươi sao? Ngươi sinh mệnh lực này cũng quá mạnh đi! Cái này vẫn là quốc gia cán bộ sao? Gặp nhiều đại tai đại nạn như vậy, cho dù là thánh đấu sĩ cũng phải chết không thể chết lại! Nhưng ngươi vẫn con mẹ nó êm đẹp!?
Khoa phụ sản.
Phòng bệnh, một nữ hộ sĩ đẩy cửa đi vào.
Trên giường Cù Vân Huyên rõ ràng tiều tụy rất nhiều, cũng không quay đầu, mắt nhìn không nháy mắt nhìn ra bầu trời phía bên ngoài cửa sổ, nhìn thực nhập thần.
“Cơm đến đây”.
“Ừm”.
“Tôi đặt ở trên bàn cho cô?”
“Ừm”.
“Cô hiện tại không ăn?”
“Ừm”.
Nhìn nữ nhân xinh đẹp kỳ cục kia, hộ sĩ thở dài, nghĩ đến nàng là cái gì tiền sản u buồn tổng hợp lại chứng, nhân tiện nói: “Cô điểm tâm như thế nào còn đặt ở nơi này vậy? Không ăn là không được đâu, thân thể cô đã có kết quả kiểm tra, các phương diện cũng chưa có vấn đề gì lớn, ăn cơm trước đi, cô không đói bụng nhưng đứa nhỏ thì biết đói, đã sáu tháng rồi, hiện tại đã là thời điểm đứa nhỏ phát triển thân thể, cần lượng lớn dinh dưỡng”.
Cù Vân Huyên mặt không chút thay đổi lắc đầu.
Tiểu hộ sĩ lòng đầy nhiệt tình “Cô có phải là không thoải mái không? Để tôi đút cho cô?”
“Cảm ơn, tôi hôm nay không khẩu vị, không cần”.
Hộ sĩ cũng không có cách.
Bỗng nhiên, cửa phía sau mở ra, Đổng Học Bân cười tủm tỉm bước vào, “Cảm ơn cô đồng chí hộ sĩ, cơm để cho tôi đi, để tôi đút cho nàng”.
Nghe vậy, Cù Vân Huyên ngạc nhiên, quay đầu trở về nhìn lại!
Tiểu hộ sĩ nhìn hắn, “Anh là người nhà bệnh nhân?” Cô ta cũng không biết Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân gật gật đầu, “Đúng, là người nhà”.
“Tôi nói nhà các anh là chuyện gì xảy ra vậy” Tiểu hộ sĩ hung hăng trừng mắt nhìn hắn nói: “Bệnh nhân đã nằm viện, như thế nào cũng không có một người đến trông? Đây đã mấy điểm? Hiện tại mới đến? Bệnh nhân trạng thái tinh thần phi thường không tốt, các người phải chăm sóc nàng cho tốt, không còn tâm sự nữa, lúc này mới có trợ giúp thân thể khôi phục, bằng không nếu bệnh nhân cảm xúc vẫn còn như vậy, đứa nhỏ đều có khả năng không bảo đảm, tôi cũng không phải là hù dọa anh…”
Đổng Học Bân cười xấu hổ nói: “Tại tôi tại tôi, bắt đầu hôm nay tôi mỗi ngày lại đây…”
Nghe xong lời này, tiểu hộ sĩ mới đem hộp cháo nhét vào trong tay hắn, không chút hoà nhã mở cửa rời phòng bệnh.
Cười cười, Đổng Học Bân mở ra hộp cháo nhẹ nhàng ngồi lên trên giường bệnh, lấy muỗng ra múc một muỗng, cẩn thận thổi thổi, nhẹ nhàng đưa tới bên miệng Cù Vân Huyên, “Đến, ăn chút”.
Cù Vân Huyên kinh ngạc nhìn hắn.
Đổng Học Bân đem muỗng đưa tới, “Há miệng…”
Cù Vân Huyên mở miệng, một miếng đem cháo nuốt xuống, ngay sau đó, nước mắt cũng liền chảy ra, che miệng, nàng co rúm bả vai khóc không thành tiếng.
“Di không phải nằm mơ chứ?”
“Không phải, anh đã trở về…”
“Anh không phải…” Cù Vân Huyên khóc nói: “Không phải rơi máy bay sao?”
“Là rơi máy bay, nhưng cũng may anh em chạy trốn nhanh, không nổ chết anh, ha ha, anh em là loại người nào, một cái rơi máy bay tính là cái gì? Đừng khóc, không có chuyện gì mà” Đổng Học Bân đem hộp cháo buông xuống, cười ha ha ôm Cù Vân Huyên, ở trên trán nàng hôn một cái, “Mọi người cũng quá lo lắng rồi, đạn bom cũng không chết được anh em, rơi máy bay anh cũng có biện pháp chạy, nhìn một cái, còn khóc khóc nữa…”
Cù Vân Huyên ôm chầm lấy hắn, đem đầu Đổng Học Bân ôm ở ngực, một bên chảy nước mắt một bên cắm sâu vào trong tóc của hắn, “Đồ khốn anh đó! Sớm muộn gì cũng bị anh hù chết! Sớm muộn gì cũng bị anh hù chết! Di thiếu chút nữa sống không nổi nữa anh có biết không?”
Đổng Học Bân cười nói: “Thực xin lỗi”.
“Đồ khốn anh! Đồ xấu xa!”
“Ha ha, em có tức giận thì cắn anh mấy cái đi… ai ui, em thực cắn à!”
“Không phải là anh cho em cắn sao?”
“Vậy em cũng nhẹ chút, em cũng thật hạ tử thủ!”
Phì một tiếng, Cù Vân Huyên cũng cười, hít hít cái mũi, đỏ hồng mắt hung tợn lại nhéo đùi hắn một cái, “Tiểu bại hoại, xem anh về sau còn dám hù dọa di nữa hay không!”
“Không dám được chưa?” Đổng Học Bân cười làm lành nói: “Lần này anh cũng là không may, những chuyện như vậy toàn là rơi vào đầu anh, em nói anh chọc vào ai cơ chứ? Động cơ bốc lửa, máy bay nổ, cuối cùng thật vất vả về nước, còn tự mình tham gia một lần lễ tang chính mình, nhìn anh có thảm không?”
“Một hồi đến liền ba hoa, đúng rồi!” Cù Vân Huyên cuống quít sờ sờ mặt hắn, còn vén lên quần áo hắn, “Mau để cho di nhìn xem, có bị thương ở đâu không?”
“Không bị thương mà”.
“Mau để di nhìn xem!”
“Ai da, xem đi xem đi, thực không có việc gì…”
Từ đầu tới đuôi kiểm tra Đổng Học Bân một lần, Cù Vân Huyên mới thở ra một hơi thật mạnh, như trút được gánh nặng tựa vào trên giường, bỗng nhiên lại nghĩ tới chuyện gì, trừng trừng hắn, nhéo khuôn mặt hắn một cái, “Anh cũng thật là, lưu lại một câu bảo di đem đứa nhỏ bỏ đi là nhẹ nhàng bỏ đi sao? Chính anh nói xem anh đó là nói tiếng người sao? Còn nói cho tới bây giờ không có đối với di động qua cảm tình? Còn bảo di đáp ứng anh nhanh chóng lập gia đình?”
Đổng Học Bân ho khan nói: “Anh không phải chỉ là nói bừa thôi sao…”
“Nhưng di lại nghe anh nói rất là thật”.
“Hài, Huyện di, em nhắc tới cái cũng không có ý tứ, anh đối với em không cảm tình thì anh đối với ai có cảm tình? Lúc ấy không phải tình thế bắt buộc sao, anh sợ em một mình mang đứa nhỏ vất vả, hiện tại anh cũng đã trở lại, đương nhiên là hai ta sống cho tốt rồi, em muốn gả người khác cũng gả không được” Đổng Học Bân sờ sờ cái bụng nàng đã có quy mô khá lớn rồi, “Ô, đã lớn như vậy, mau nói cho anh nghe, có biết đá người chưa?”
Cù Vân Huyên cười nói: “Sớm đã biết rồi”.
“Đến, đứa nhỏ, đá cha của con một cước…”
Rầm, bụng Huyên di thực động một cái.
Đổng Học Bân nhất thời mừng rỡ cười toe toét. “Ai ui, thật đúng là đá anh! Ha ha…”
“Anh đó” Cù Vân Huyên buồn cười điểm điểm trán hắn, “Xem anh cười kìa, một chút cũng không có hình dáng của người lớn…”
“Lại cho anh nghe một chút…”
“Đứa nhỏ đang ngủ, đừng náo loạn, đánh anh giờ!”
Đùa giỡn trong chốc lát, Đổng Học Bân liền tiếp tục đút cho Cù Vân Huyên ăn, Cù Vân Huyên không cần, nói để mình tự ăn, khả không chịu nổi Đổng Học Bân đút tới, đành phải há miệng để hắn đút tới. Một phút, hai phút, ăn đến cuối cùng, Cù Vân Huyên nhìn hắn, nước mắt lại không tự chủ được rơi xuống, nàng không muốn để cho Tiểu Bân thấy, vội vàng quay đầu, rất nhanh chà xát mắt.
“Như thế nào lại khóc”.
“Di không khóc”.
“Không khóc mà em lại rơi nước mắt? Đừng mà, nhìn thấy anh lại đau lòng”.
“Tiểu Bân, di như thế nào cảm thấy giống như nằm mơ vậy?”
“Không phải nằm mơ” Đổng Học Bân nắm chặt bàn tay của nàng, “Ha ha, bằng không anh nhéo em một phen, để em nhìn xem có đau hay không?”
“Cho anh lá gan, tìm đánh!”
Đổng Học Bân cười nói: “Không nói cái này nữa được không? Mấy ngày anh không có ở đây thế nào? Nói cho anh nghe”.
“Anh còn có ý tứ nói nữa” Cù Vân Huyên ngẩng mặt nói: “Còn không phải anh hù dọa người, anh sau khi điện thoại về thì em cùng Tuệ Lan đã biết anh đã xảy ra chuyện, chạy nhanh gọi điện thoại tìm người, tra xét nửa ngày thì tin tức máy bay gặp nạn liền truyền đến đây, mẹ của anh vừa nghe lúc ấy liền ngất đi, em cùng Tuệ Lan nhanh đưa mẹ của anh bệnh viện, di cũng không biết sau đó như thế nào lại đến đây, ài, không cần nói ra”.
“A, mẹ của anh không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì, vẫn là huyết áp cao, nghỉ ngơi chút là khỏe”.
“Em thì sao?”
“Di cũng không có gì” mẹ của anh vỗ vỗ tay hắn, “Anh đã trở lại rồi, di bệnh gì cũng đều khỏe, anh cái tiểu bại hoại này, tuyệt không làm cho di bớt lo”.
“Lần này thật sự là ngoài ý muốn…”
Cù Vân Huyên ôn nhu vuốt vuốt mái tóc của hắn, “Lần này tốt xấu tính không có việc gì, nhưng về sau di cũng chịu không nổi bị anh dọa như vậy đâu, em nghĩ qua, ngày mai liền xuất viện về Bắc Kinh, nhìn xem có thể đem chuyển nhượng công ty bán đấu giá hay không, lần trước một bằng hữu tìm di nói qua, có lòng muốn mua xuống, trải qua chuyện này, di cũng không còn tâm tư kinh doanh”.
Đổng Học Bân sửng sốt, “Bán công ty? Vậy em làm cái gì?”
Tiền đã muốn kiếm đủ, công ty có hay không cũng không sao cả, chỉ cần Huyên di cao hứng như thế nào cũng đều được, Đổng Học Bân khẳng định sẽ ủng hộ.
Cù Vân Huyên cười nói: “Di cũng muốn vào thể chế, đến tỉnh Bắc Hà bên này nhìn anh, đỡ phải anh lại cùng di chơi trò giả chết, chơi mất tích”.
“Ừm? Em muốn khảo nhân viên công vụ?”
“Di muốn đi đài truyền hình, biên chế sự nghiệp, công tác ban biên tập tin tức di vẫn có thể đảm nhiệm, đừng quên di trước kia là công tác tại tòa soạn báo”.
“Cũng được, em lúc trước cũng là biên chế sự nghiệp sao?”
“Không biết, thử xem sao, huống chi chờ tiểu bảo bảo chúng ta sau khi sinh ra, cũng không thể để cho nó một hai tháng đều không thấy được mặt ba ba của nó một lần?”
Đổng Học Bân biết, Huyên di nghĩ là muốn tùy thời tùy khắc đều có thể cùng đứa nhỏ nhìn thấy mình, đây mới là nguyên nhân chủ yếu nàng muốn đến tỉnh Bắc Hà phát triển, “Được, đến đó đi, nếu không được thì cứ nói với anh, anh nhờ người”.