Quyền Tài - Chương 562
Chương 562: Lại thấy được “đồ nhỏ” của mỹ nữ khu trưởng!
Tan tầm liễu.
Tiệm ăn Lý thị chỗ đó một lần nữa lượng nổi lên đèn, khôi phục liễu bình thường doanh nghiệp.
Trong phòng làm việc, Đổng Học Bân cầm lấy điện thoại di động gọi cho tổng giám đốc công ty điện lực thành phố Phần Châu Liễu Thành Long, biểu đạt lòng biết ơn, sau đó xuống lầu đi vào căn tin, căn tin của văn phòng đường phố bọn họ cũng có cơm tối, bình thường khoa viên nhà xa sẽ ăn cơm rồi mới ngồi xe trở về, trong nhà Đổng Học Bân cũng chỉ có một mình, lười làm cơm, cho nên thẳng thắn ở căn tin ăn cho no mới lái xe ra khỏi đại viện.
Chạng vạng, nhưng trời vẫn còn sáng.
Người bên ngoài phố rộn ràng nhốn nháo, mọi người đi lại vội vã.
Trở lại ký túc xá, Đổng Học Bân không nói hai lời đi vào phòng vệ sinh tắm rửa một cái, sau khi đi ra lấy một *** bia ướp lạnh đi qua ngồi xuống sô pha, uống từng ngụm, cực kỳ mát mẻ. Chuyện tình bận xong, hắn cuối cùng cũng có thể nghỉ một chút, mấy ngày này Đổng Học Bân xử lý không ít tranh cãi và mâu thuẫn, hầu như mỗi ngày đều chiến đấu tại tuyến đầu, vô luận trên thân thể hay là trên tinh thần đều có chút mệt mỏi, cho nên chuyện của Sở Thanh Hoa Đổng Học Bân chuẩn bị qua hai ngày rồi mới nghĩ cách đem cái món nợ này đòi lại, ngày hôm nay hắn phải thư giãn, nghỉ ngơi cũng là vì chiến đấu.
Ngủ sao?
Được rồi, thời gian còn thừa cũng để dành được một chút, thử lại REVERSE tí.
Đối với Đổng Học Bân mà nói, nghiên cứu những cái này cũng là một loại thư giản rất lớn, lần trước bởi vì thời gian tiêu hao không còn, còn chưa kịp thí nghiệm REVERSE có thể rút lui cụ thể bao lâu thời gian, cái thời gian kia hiển nhiên có chút không rõ, không xác thực.
Lúc này lấy cái gì mà thí nghiệm?
Vật gì có thể thể hiện chính xác?
Đổng Học Bân đem ngụm bia cuối cùng uống vào trong bụng, mở điều hòa, chắp tay sau lưng đứng lên đi một vòng ở trong phòng, đem gạt tàn thuốc đập nát thử xem? Không được, cái này quá nhanh, tính toán không ra thời gian cụ thể, vậy dùng trái táo? Cũng không được, cái này cũng không khác gì dùng trái lựu, Đổng Học Bân hiện tại cần phải biết là tác dụng một giây đồng hồ của REVERSE tương đương thời gian chỉ định mục tiêu lui về bao nhiêu vì sau này hắn khẳng định sẽ dùng đến REVERSE, cho nên phải nắm rõ ràng, chính xác đến từng giây.
Ánh mắt Đổng Học Bân tìm kiếm chung quanh, bỗng nhiên, ánh mắt rơi xuống một thứ.
Có rồi!
Cũng chính là nó!
Đổng Học Bân tinh thần rung lên, trong lòng nói mình nên sớm nghĩ đến, tiến lên vài bước cầm lấy đồng hồ vạn niên đặt lên trên bàn trà, trên mặt không chỉ có thời gian hiện tại, còn có mấy con số ghi ngày tháng năm hiện tại nữa, REVERSE nếu có thể rút lui thời gian của vật thể chỉ định như vậy ngày tháng của cái đồng hồ vạn niên này cũng sẽ biến động, như vậy thời gian lui về phía sau cụ thể của REVERSE sẽ thế hiện ra tại trước mắt Đổng Học Bân, không có cái gì thích hợp hơn so với cái đồng hồ này.
Mở MENU ra, thời gian còn dư còn có hai phút bốn giây.
Không thể lãng phí, trước tiên dùng bốn giây nhìn xem.
Đổng Học Bân nói làm thì làm, lúc này theo đồng hồ, tập trung tinh thần lấy tay nắm lấy nó ở trong lòng mặc niệm một tiếng REVERSE!
REVERSE có hiệu lực!
Một giây đồng hồ...
Lại một giây...
Ba giây đồng hồ...
Đổng Học Bân mắt mở trừng trừng nhìn kim đồng hồ trong tay chuyển động điên cuồng một cách không bình thường, kim giây, kim phút, kim giờ như quạt điện chạy vù vù, mắt thường căn bản không cách nào nhìn được quỹ tích, nhưng rõ ràng có thể nhận thấy được, tất cả kim đồng hồ đều là đảo ngược!
Bốn giây...
Được rồi!
REVERSE giải trừ!
Cạch! Kim đồng hồ cũng dừng lại! Thời gian dừng lại!
Tích tắc... Tích tắc..., tích tắc...,
Kim giây lần thứ hai vận động bình thường, một giây rồi lại một giây đi về phía trước, hình như vừa rồi chưa từng phát sinh cái gì bất bình thường.
Nhưng giờ này khắc này, Đổng Học Bân tận mắt nhìn thấy ngày tháng trên đồng hồ xảy ra rất biến hóa lớn, ngày hôm nay vốn hẳn là ngày mười tháng sáu, hắn vừa rồi cũng xác nhận qua nhiều lần, nhưng mà hiện tại, ngày trong đồng hồ dĩ nhiên biểu hiện ở tại ngày sáu tháng sáu, nói cách khác REVERSE đã khiến cho đồng hồ rút lui thời gian khoảng bốn ngày, như vậy thời gian chính xác của REVERSE cũng đã có thể đại khái đoán ra!
REVERSE một giây đồng hồ tương đương với vật thể chỉ định lui khoảng một ngày!
Một phút đồng hồ cũng là hai tháng.
Mười phút là gần hai năm?
Đùa một chút là vài năm? Đổng Học Bân âm thầm vui vẻ, cái thời gian rút lui này thật là tiện lợi, đây chính là chuyện tốt trên bầu trời rơi xuống. Xác nhận điểm này, Đổng Học Bân cũng không dự định lãng phí thời gian còn thừa của mình đi thử nghiệm, bản thân cũng không thừa lại bao nhiêu, lỡ như gặp phải tình huống đột nhiên phát sinh hắn cũng phải lưu một ít đường lui, huống hồ hiện tại REVERSE cũng nghiên cứu xong rồi, như vậy là đủ rồi.
BACK...
STOP...
REVERSE...
Lại một trợ lực lớn xuất hiện.
Đổng Học Bân ngâm nga một bài hát trong miệng, tiện tay đi cất cái đồng hồ, lại đi đến tủ lạnh lấy bia tự chúc mừng một chút. Vừa xem TV vừa uống nên chỉ chốc lát đã hết nên đi lấy tiếp, nhưng phát hiện trong tủ lạnh đã hết sạch, hắn còn chưa kịp uống đã ghiền, nhìn đồng hồ treo tường, mới hơn bảy giờ, vì vậy liền cầm bóp tiền và chìa khoá xuống lầu đi ra ngoài, đến cửa hàng tạp hoá ngoài đại viện đối diện đường cái mua một ít bia và đồ nhắm, chuẩn bị ngày hôm nay uống cho đã.
Trời sắp tối rồi.
Đầu đường bị mặt trời chiều nhuộm đỏ xuất hiện ánh đèn đường nhan nhản.
Không ít muỗi và thiêu thân đang bay vù vù dưới ánh đèn đường trên cao.
Đổng Học Bân cầm đồ đi trở về đại viện, bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc Audi dưới ký túc xá quay đầu đi ra, trong xe chỉ có một người tài xế, Đổng Học Bân nhìn thoáng qua thì chú ý tới bảng số xe, là xe chính phủ của khu Nam Sơn, xe chuyên dùng của mỹ nữ khu trưởng Cảnh Nguyệt Hoa.
Cảnh khu trưởng tới?
Đổng Học Bân chớp mắt mấy cái, đi vào hàng hiên lên lầu.
Đốc đốc đốc, đốc đốc đốc, bên trên vang lên âm thanh của giày cao gót, bước đi rất là mạnh mẽ, vừa nghe liền biết là tiếng bước chân của Nguyệt Hoa khu trưởng, loại bước đi này chỉ có lãnh đạo cường thế như Cảnh khu trưởng mới đi được, một lát sau, tiếng giày cao gót đột nhiên dừng lại, cốc cốc cốc, âm thanh gõ cửa từ tầng năm vang xuống, cạch, hai giây sau khi chợt nghe thấy tiếng cửa mở.
"Á, tới rồi?"
"Ừm, ba mẹ đâu?"
"Đi ra ngoài, mới vừa đi mười phút."
Là Cảnh Tân Khoa và Cảnh Nguyệt Hoa đối thoại, Một tiếng động vang lên, cánh cửa lại đóng.
Đổng Học Bân lúc này cũng lên lầu, tiếp tục bước lên bậc thang, tầng bốn, tầng năm, tầng sáu, đi tới cửa nhà, hắn mò tay vào trong túi, tay phải lấy ra chìa khoá.
Bỗng nhiên, phía dưới cánh cửa của tầng năm lần thứ hai vang lên.
Chỉ nghe Cảnh Nguyệt Hoa nói: "Chị đi trước, chờ bọn họ trở về thì gọi."
"Được, đèn tầng sáu bị hư rồi, chị chú ý cầu thang."
"Ừm, đóng cửa đi." Tiếng giày cao gót lại vang lên.
Đổng Học Bân mới lấy ra chìa khoá, nghĩ rằng hiện tại mở cửa cũng bị Cảnh Nguyệt Hoa nghe được, xuất phát từ lễ phép, hắn sau khi mở cửa cũng không có vội vã đi vào, chờ trên cầu thang xuất hiện bóng người, Đổng Học Bân liền cười ha ha bắt chuyện, "Nguyệt Hoa khu trưởng, ngài tan tầm?"
Ngày hôm nay Cảnh Nguyệt Hoa mặc một cái quần dài màu cà phê và một cái sơmi trắng ngắn tay, cổ áo không dây chuyền, trên tay không nhẫn, cổ tay không vòng tay, trên lỗ tai cũng không có bông tai, là trang phục nghiêm túc thường ngay, ngay cả dấu vết trang điểm một chút cũng nhìn không thấy, bất quá tiểu mỹ nhân vẫn là tiểu mỹ nhân, mặc dù không đeo trang sức, vẻ xinh đẹp bên trong của Cảnh Nguyệt Hoa cũng không che giấu được, vóc người đầy ắp của cô ấy và khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy một cổ ma lực, khiến cho Đổng Học Bân không nhịn được nhìn vài lần.
Cảnh Nguyệt Hoa lên tầng sáu, thấy Đổng Học Bân, khẽ gật đầu.
Lạch cạch, chìa khoá xuất hiện ở trong tay Cảnh Nguyệt Hoa, cô ấy mặt không biểu tình xoay người mở cửa, tác phong chậm chạp hoàn toàn không cách nào xuất hiện trên người cô ấy
Thấy cô ấy không nói chuyện, Đổng Học Bân cười gượng một tiếng cũng không bất ngờ, nhiều lần tiếp xúc như vậy hắn cũng biết, mỹ nữ khu trưởng này không phải một người thích nói, nếu như không có công tác, không có chuyện quan trọng tìm cô ấy, cô ấy cơ bản là một câu nói cũng sẽ không nhiều lời, nếu không người khác sao gọi cô ấy là lãnh đạo không kể nhân tình nhất khu Nam Sơn. Được, anh em cũng về nhà, tiếp tục uống bia.
Đổng Học Bân cũng xoay người đẩy cửa.
Nhưng lúc này Cảnh Nguyệt Hoa đột nhiên gọi hắn lại, "Đúng rồi, âu phục của cậu."
Đổng Học Bân mới nhớ tới chuyện này, ngày hôm trước cô ấy mượn quần áo, vì vậy quay đầu lại.
"Ngày hôm qua không quay về bên này, còn chưa có giặt." Cảnh Nguyệt Hoa suy nghĩ một chút "Như vậy đi, một hồi tôi mang ra tiệm giặt quần áo, ngày mai cậu tới lấy."
Đổng Học Bân bận cười nói: "Trời, không cần, ngài đưa cho tôi là được."
Cảnh Nguyệt Hoa lắc lắc tay "Ngày mai đi!"
"Cũng không bẩn, cần gì ra tiệm giặt quần áo." phỏng chừng sáng sớm ngày hôm qua sau khi Cảnh Nguyệt Hoa trở về nhà thì đem âu phục thay ngay, quần áo đi tiệc cưới sau đó cũng là của chính cô ta, cho nên âu phục trên người cô ấy căn bản cũng chỉ mặc được mười phút, khẳng định sẽ không bẩn, nhưng vừa nghĩ lại dù sao cũng là đồ người ta mặc vào người rồi, Đổng Học Bân sửa lời nói:, "Tôi đem trở về, để tôi xuống lầu đem ra tiệm giặt quần áo."
Cảnh Nguyệt Hoa nhìn nhìn hắn, ừm một cái, mở cửa đi vào.
Đổng Học Bân vừa nhìn, cũng đi theo vào, nhìn theo phương hướng Cảnh Nguyệt Hoa đi đến, quả nhiên, bộ âu phục tây trang đã được thay ra rồi.
"Cảm ơn." Cảnh Nguyệt Hoa khách khí một chút.
"Không có việc gì không có việc gì." Đổng Học Bân ôm lấy tây trang "Vậy ngài nghỉ ngơi đi, tôi trở về?"
Cảnh Nguyệt Hoa nghiêm túc gật đầu, đưa hắn đi tới cửa.
Đổng gia.
Trở về phòng khách, Đổng Học Bân trong đầu còn lưu lại vóc người xinh đẹp của Nguyệt Hoa khu trưởng, có chút không thoát ra được.
Không biết khu trưởng ngày hôm nay mặc đồ lót màu gì đây.
Ài, nghĩ cái này làm gì, rãnh rỗi không có việc gì à?
Đổng Học Bân cố sức lắc đầu, ôm âu phục tới tủ quần áo trong phòng ngủ, căn bản không dự định giặt, cũng không bẩn, phiền phức để làm gì?
Ôi chao? Đây là cái gì?
Bỗng nhiên, Đổng Học Bân phát hiện trong cái áo của bộ âu phục cộm cộm lên, bên trong hình như có vật gì, chớp chớp con mắt, Đổng Học Bân nghi hoặc đưa tay mò vào trong, xúc cảm vải vóc mềm mại nhất thời truyền tới tay, ngẩn người, Đổng Học Bân chậm rãi đem nó ra, cầm trong tay định thần nhìn lại.
Trời đất ơi!
Đổng Học Bân suýt nữa ngất xỉu, trong tay chính là một cái quần lót tơ tằm màu đỏ sặm!