Quyền Tài - Chương 622

Chương 622: Cảm giác dễ chịu không?

Nhất Trung huyện.

Trong phòng học kêu loạn thành một mảnh.

Chủ nhiệm lớp bị đánh, ôm bụng bây giờ còn chưa đứng lên. Hoàng Đình Đình cũng bị Đổng Học Bân tát hai cái vào miệng, ngã ngồi dưới đất, đôi mắt ác độc nhìn chằm chằm hắn và Ngu Thiến Thiến, từ nhỏ đến lớn cho tới bây giờ đều là con bé này ăn hiếp người khác, chưa từng có người nào dám đánh qua nó cả.

"Các người chờ! Các người chờ cho tao!" Hoàng Đình Đình phẫn nộ hô.

"Đừng ồn ào với tao!" Đổng Học Bân liếc con bé, "Tao chờ được!"

Hoàng Đình Đình lớn tiếng nói: "Ba tao sẽ không bỏ qua các người! Mày chết chắc rồi!"

Đổng Học Bân nhìn cô ấy, "Trùng hợp nhĩ, cái món nợ này tao con mẹ nó cũng muốn tính với Hoàng Thế Trung, tôi muốn hỏi ổng giáo dục đứa nhỏ của mình như thế nào!"

"Đình Đình!" Lỗi tử lúc này mới có phản ứng, chạy tới đỡ con bé.

Chủ nhiệm lớp ngồi trên mặt đất thấy mặt của Hoàng Đình Đình bị đánh đỏ rực, trong lòng nói tiêu rồi, con gái cục trưởng cục giáo dục bị đánh tại trường học, còn bị người ta vả vào miệng ngay trong lớp của, chủ nhiệm lớp mặt trắng bệch, cơn tức đầy ngập không biết nên phát ở đâu, vừa rồi nghe Đổng Học Bân nói chuyện, chủ nhiệm lớp biết hắn tám phần cũng là có chút địa vị, nhưng hiện tại cũng không quản Đổng Học Bân thần tiên phương nào, theo chủ nhiệm lớp xem ra, cục trưởng cục giáo dục Hoàng Thế Trung mới là lãnh đạo của bọn họ, mới là người quản lý chén cơm và thăng chức của bọn họ, nếu như Hoàng Đình Đình thật sự xảy ra chuyện, chủ nhiệm lớp làm sao ăn nói với hiệu trưởng? Làm sao ăn nói với Hoàng cục trưởng? Hơn nữa, người trẻ tuổi trước mắt này vừa nhìn không đến hai mươi lăm, cho dù hắn có năng lực, cũng không thể so với Hoàng Thế Trung được!

Chủ nhiệm lớp cũng không biết lấy khí lực ở đâu, ôm bụng đứng lên, sợ Đổng Học Bân lại đánh Hoàng Đình Đình, gã không thể để cho con gái của Hoàng Thế Trung xảy ra chuyện gì ngay trong lớp của mình "... Nhanh đi gọi người! Nhanh! Bảo vệ Hoàng Đình Đình!"

Bạn học trong lớp không ai cử động, đều đứng ở nơi đó nhìn.

Chủ nhiệm lớp cật lực đi tới hai bước, cả giận nói: "Đi gọi người! Nhanh đi gọi bảo vệ!"

Trường học đã nghỉ, chỉ có mấy lớp là học bổ túc, chỉ có một vài lớp học mà thôi, cho nên bên này cho dù có động tĩnh không nhỏ, cũng không có người nghe được, trong trường học không có nhiều học sinh và thầy cô, chỉ có thể đi xuống lầu gọi người.

Nhưng mà thấy chủ nhiệm lớp ra lệnh, bạn học trong lớp nhìn nhau vài lần, nhưng vẫn không ai đi, không chỉ bởi vì Đổng Học Bân ở gần cửa phòng học mọi người mới không dám lao ra, cái này chỉ là cho bọn họ một lý do, nguyên nhân lớn nhất là tất cả mọi người là học sinh của lớp trọng điểm trong trường trung học trọng điểm, là lớp học có thành tích học tập tốt nhất, tố chất các phương diện đương nhiên cao hơn học sinh lớp khác, cũng suy nghĩ thoáng hơn một chút, hơn nữa bọn họ không cùng một lớp với Hoàng Đình Đình mấy người đi cửa sau vào, Hoàng Đình Đình từ khi chuyển trường đến đây, chơi chung với Lỗi tử và Tiểu Phàm đã khi dễ không ít bạn học, nhất là học sinh hiền lành có thành tích học tập tương đối tốt, càng là đối tượng để cho Hoàng Đình Đình bọn họ khi dễ, mọi người giận mà không dám nói gì, căn bản không có bất luận giao tình với Hoàng Đình Đình bọn họ, hiện tại thấy Hoàng Đình Đình bị đánh, phần lớn bạn học không chỉ không nghĩ cái gì, ngược lại có chút đã ghiền, nhìn con bé bị đánh sướng gần chết, làm sao có thể giúp đỡ Hoàng Đình Đình đi gọi người đến bảo vệ?

Con nhỏ này đáng bị đánh!

Nên sớm có người giáo huấn một chút!

Đa số bạn học đều thờ ơ lạnh nhạt, cũng là do chủ nhiệm lớp thiên vị làm cho tức giận, Hoàng Đình Đình khi dễ người chúng tôi tìm ông kiện, ông không để ý tới, hiện tại Hoàng Đình Đình bị khi dễ ông liền nóng nảy?

Đổng Học Bân vừa nghe cũng nổi nóng, nghiêng đầu nhìn về chủ nhiệm lớp đang kích động, "Bảo vệ nó? Ông con mẹ nó thật đúng là chủ nhiệm tốt! Vậy tôi muốn hỏi! Đứa nhỏ nhà chúng tôi bị Hoàng Đình Đình bọn họ khi dễ ông con mẹ nó ở đâu? Hả? Học sinh lớp ông bị Hoàng Đình Đình bọn họ khi dễ thì ông ở đâu? Ông con mẹ nó bảo vệ ai? Bởi vì con nhỏ này là con gái của Hoàng Thế Trung là ông đối đãi khác nhau? Toàn bộ học sinh cũng không quan trọng bằng Hoàng Đình Đình? Nó khi dễ người khác được! Người khác khi dễ nó lại không được? Hả?"

Chủ nhiệm lớp tức giận vừa muốn nói gì.

Bốp! Một cước đã hung hăng đá đến đây!

Chủ nhiệm lớp đau đớn kêu một tiếng, lại một lần nữa bị Đổng Học Bân đá bay!

Đổng Học Bân chỉ vào ã nói: "Cũng là nhờ cái loại thầy giáo như ông! Trường học bây giờ mới có nhiều bạo lực như vậy! Khi dễ bạn học? Ấu đả học sinh? Nếu như mỗi một việc các người đều có một thích đáng xử lý! Xử phạt cho ra xử phạt! Đuổi học thì đuổi học! Làm gì còn có nhiều chuyện như vậy? Đều là nhờ cái loại vì lợi ích và tiền đồ của mình từ đó trợ Trụ vi ngược! Mới con mẹ nó có nhiều học sinh bị khi dễ như vậy! Không dám nói cùng thầy cô! Bởi vì các người ngay cả quản cũng không quản! Cho dù phê bình cũng là không đau không ngứa! Bọn họ không có việc gì sau này còn có thể tiếp tục khi dễ nhỏ yếu! Vấn đề không giải quyết! Với cái tố chất như ông mà còn làm thầy giáo được sao? Không có trách nhiệm! Ông cút mẹ cho tôi đi! Đây là trường học! Là chổ giáo dục! Không phải chổ dành cho cái loại người hi sinh lợi ích của phần lớn học sinh đi nịnh bợ lãnh đạo như ông! Ông có biết nhục không vậy hả? Như vậy mà còn làm chủ nhiệm lớp! Ông con mẹ nó đối đãi học sinh như thế à?"

Học sinh xung quanh vừa nghe, đều nghĩ có đạo lý, nếu như người từng ấu đả bạn học, trường học và thầy cô đều xử phạt nghiêm khắc, cho cảnh cáo hoặc là đuổi học xử phạt, vậy loại chuyện khi dễ này tuyệt đối sẽ giảm xuống ngay, thậm chí là ngăn chặn từ căn bản.

Đột nhiên, chỉ nghe Ngu Thiến Thiến kinh hô một tiếng, "Chú cẩn thận!"

Đổng Học Bân quay lại phía sau, Lỗi tử vẻ mặt âm hiểm cầm cái ghế ném tới, "Tao giết chết mày!"

Còn dám đánh lén tao? Đổng Học Bân nghiêm mặt lạnh bỗng nhiên quay người lại, cánh tay giương lên, chụp lấy cái ghế, cậy mạnh giật cái ghế từ trong tay Lỗi tử đến đây, thấy nó lảo đảo, Đổng Học Bân không nói hai lời vung cái ghế vỗ người về người nó, răng rắc, cái ghế nứt ra, Lỗi tử hét lên một tiếng bị vỗ ngã xuống mặt đất phòng học!

Đổng Học Bân ngồi xổm xuống, đưa tay túm lấy tóc của Lỗi tử, "Thằng chó con! Tao còn chưa tìm mày! Mày thật ra lại khẩn cấp! Nói một chút xem! Mày đánh đứa nhỏ nhà tao như thế nào!"

Lỗi tử trong mắt sợ hãi, biết không phải đối thủ của người ta, lúc này cũng không dám làm gì nữa.

Tiểu Phàm bên cạnh cũng là lui về phía sau liên tục, bọn họ đều là bắt nạt kẻ yếu, gặp phải người mạnh, nhất thời teo lại hết.

"Không nói lời nào à? Vậy tao nói thay mày!" Đổng Học Bân lạnh lùng nói: "Dấu giầy trên bụng của đứa nhỏ nhà tao là do mày đạp! Đối mặt với một đứa con gái tay trói gà không chặt! Mày con mẹ nó còn đạp nặng như vậy! Đá đứa nhỏ nhà tao! Còn khiến cho Thiến Thiến quỳ xuống? Sủa như chó?"

Đổng Học Bân càng nói càng giận, túm lấy đầu của nó phát bỗng nhiên phát lực, bốp một tiếng! Đập mặt của nó vào một cái bàn bên cạnh!

"A!" Lỗi tử đau đớn kêu to một tiếng, máu mũi nhất thời chảy xuống!

Đổng Học Bân nổi giận nói: "Mày kêu ai quỳ xuống? Hả? Mày con mẹ nó kêu ai sủa như chó! Hả? Mày con mẹ nó nói lại một lần nữa cho tao nghe coi!"

Lỗi tử bị đánh khóc, "Tôi còn chưa trưởng thành! Anh..."

"Chưa trưởng thành?" Đổng Học Bân lạnh lùng nói: "Đừng con mẹ nó làm bộ với tao! Bởi vì chưa trưởng thành là có thể tùy tiện đá vào bụng một đứa con gái? Bởi vì chưa trưởng thành là có thể bắt con gái người ta quỳ xuống cho bọn mày? Tao con mẹ nó không tin mày không biết cái gì gọi là lễ nghĩa liêm sỉ! Tao con mẹ nó không tin mày không biết cái gì gọi là thị phi thiện ác! Đừng dùng chưa trưởng thành giải vây cho mình! Mày không phải học sinh tiểu học! Không phải đứa nhỏ nhà trẻ! Mày biết mình đang làm gì! Mày biết hành vi của mình là cái gì! Nhưng mày vẫn làm như vậy! Vẫn đánh đứa nhỏ nhà tao! Bởi vì trường học mặc kệ bọn mày? Bởi vì thầy cô mặc kệ bọn mày? Bởi vì người nhà mặc kệ bọn mày? Vậy được! Không người quản tao quản!"

Đổng Học Bân buông tóc Lỗi tử ra ném nó ngã trên mặt đất, đứng lên nhìn Tiểu Phàm, từng bước đi qua, "Còn có mày!"

Tiểu Phàm vừa sợ vừa giận nói: "Mày đừng tới đây!"

"Khi dễ một đứa con gái rất thú vị sao? Mày rất thỏa mãn sao?" Đổng Học Bân nhìn nó, quát lên: "Vậy tao cũng khi dễ mày! Để cho tao cũng thỏa mãn!"

"Mẹ kiếp!" Tiểu Phàm vừa nhìn thấy trốn không được, chụp lấy một hộp bút trên bàn ném qua!

Đổng Học Bân đưa tay, dưới ánh mắt giật mình của mọi người, tùy ý chụp lấy hộp bút vào trong tay, ngay cả con mắt cũng không có chớp, bất chợt, cổ tay Đổng Học Bân bỗng nhiên run lên, hộp bút máy từ trong tay hắn bay ra ngoài!

Bốp!

Đập thật mạnh vào mặt của Tiểu Phàm!

Tiểu Phàm đau đớn che mặt!

Đổng Học Bân nói: "Đem bóng rổ ném đứa nhỏ nhà tao? Còn đạp lên mặt của Thiến Thiến nhà tao? Mày con mẹ nó thật là ngầu! Thật con mẹ nó uy phong! Tới đây! Mày đạp lại một cái cho tao nhìn đi! Nhanh! Đạp một cái cho tao nhìn!"

"Đ^% mày!" Tiểu Phàm bị đánh nổi giận, chụp lấy đống đồ trên bàn học, có thước đo, có bút máy, có bút bi, ném qua cùng lúc!

"Chú!" Ngu Thiến Thiến lo lắng hô lên.

Đổng Học Bân cười cười, không cho là đúng nhẹ nhàng nâng tay, cạch cạch, cánh tay nhẹ nhàng nhoáng lên, giữa ngón út và ngón áp út kẹp lấy thước đo, giữa ngón áp út và ngón kẹp lấy một cây bút máy, giữa ngón giữa và ngón trỏ kẹp lấy một cây bút bi, biểu tình tự nhiên, hình như làm một chuyện bé nhỏ không đáng kể.

Chiêu thức ấy càng làm không ít người chấn động!

Hộp bút là mục tiêu lớn, còn có thể nói, nhưng thước đo và bút nhỏ như vậy, không thể tùy tiện khoát tay là có thể tiếp được, huống chi là chụp toàn bộ trên một tay!

Đổng Học Bân bỗng giương cánh tay lên, mấy thứ đồ ấy trả về nguyên vật!

Vù vù vù!

Thước đo và bút máy toàn bộ đều nện ở trên mặt Tiểu Phàm, nó kêu a a một tiếng, một vết máu từ đầu chảy xuống, đau đến mức thiếu chút nữa tiểu trong quần!

Dừng một chút, Đổng Học Bân hơi nhíu con mắt, "Lúc sáng sớm đánh đứa nhỏ nhà tao, ai đứng ghi hình?"

Nghe vậy, một đứa con gái trốn ở trong đám học sinh thất sắc, liền bật khóc.

"Là mày?" Đổng Học Bân đưa tay "Điện thoại đâu?"

Đứa con gái kia vừa khóc vừa cuống quít đem điện thoại ra.

Cầm lấy, Đổng Học Bân ném điện thoại di động xuống đất, dẫm mạnh một cước xuống phía dưới, trực tiếp làm cho cái điện thoại nát bét!

Làm xong những cái này, Đổng Học Bân lạnh lùng nhìn mấy đứa học sinh, "Biết cảm giác bị người khi dễ chưa! Dễ chịu không? Tao hỏi bọn mày! Con mẹ nó dễ chịu không? Hả?"[

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3