Tình Yêu Thứ 3 - Chương 21

Tình Yêu Thứ 3
Chương 21

Ban đầu khi cô nói điều kiện với anh, nếu cô muốn đi thì anh sẽ để cô đi ..... hôm nay cô thực sự muốn đi rồi, cô nói với bản thân rằng dù đau thêm nữa, lâu hơn nữa cũng sẽ có ngày kết thúc. Thực sự sẽ có ngày này ư?

Cả một buổi chiều, tôi đều ngồi ngây ngốc trên ghế dài trong công viên ở giữa đường.

Cho tới khi di động reo, Lâm Khải Chính gọi tới, tôi trừng mắt nhìn số điện thoại, do dự.

Hít sâu một hơi, tôi nhận điện.

"Em còn ở công ty không?" Anh hỏi, khẩu khí bình thường, chắc không biết biến cố ngày hôm nay.

"Không, em đang ở quảng trường Trung Sơn." Tôi đáp.

"Làm gì, đi shopping à?"

".... Vâng."

"Mua gì rồi?"

"Không mua gì."

"Tối nay anh phải tiếp khách, sau đó sẽ rảnh, chúng ta có thể gặp mặt không?"

"......" Tôi không biết nên trả lời thế nào, nhất thời thất thần.

"Alo? Alo?" Anh gọi to bên đầu kia.

"À, vâng ạ!"

"Sau khi gặp mặt, muốn làm gì?" Anh dịu dàng hỏi.

Đối diện có một rạp phim, trong bức poster lớn Tom Cruise đang hoảng hốt dưới sự theo đuổi của người ngoài hành tinh trong cơn gió lốc.

"Em muốn xem phim, xem "Thế giới đại chiến ". Tôi nói. Không biết nghĩ gì, tôi lại có ý muốn đưa cho anh một vấn đề khó.

Anh nghe thấy, quả nhiên có chút do dự, nhưng lập tức trả lời một cách dễ chịu: "Được, tới lúc đó đợi điện thoại của anh."

Tôi tưởng rằng anh sẽ khéo léo nêu ra đề nghị khác, nhưng câu trả lời của anh nằm ngoài dự liệu của tôi. Anh thực sự dám cùng tôi đi xem phim ư? Giống như những đôi tình nhân bình thường khác, kề vài ngồi trong rạp, ăn bỏng ngô, uống nước ngọt, tới chỗ hài hước có thể cùng cười lớn với mọi người, xuất hiện pha đẫm máu, tôi cũng có thể hét lớn, dựa vào lòng anh. Thực sự có thể ư? Sẽ không bị làm khó ư? Không cần đề phòng những máy ảnh sau lưng?......

Tôi để bụng trống rỗng ngồi trong sắc trời dần dần tối, nhìn đèn màu trong thành phố lần lượt sáng lên. Hoàng hôn ruộm hồng, giống như tình yêu tôi không tìm ra con đường, dần dần đi về phía chân trời.

8h30, Lâm Khải Chính gọi điện, hẹn gặp mặt, anh nói chính là rạp phim trước mặt tôi.

"Em đang ở đâu? Anh tới đón."

"Không cần, em ở ngay gần, sẽ tự tới." Tôi đáp.

Lại trì hoãn vài giây, tôi tới cửa rạp, chỗ bán vé xếp hàng dài, toàn các đôi nam nữ, âm thanh huyên náo.

"Luật sư Trâu! Bên này!" Anh Phó đứng bên cửa hông vẫy tay với tôi.

Tôi bước tới, miễn cưỡng mỉm cười chào anh.

"Lâm tổng đang trong phòng chiếu chờ cô, nhanh lên đi, sắp chiếu rồi." Anh hưng phấn nói.

Tôi đồng ý đi lên.

Nhân viên vẫn chưa kiểm tra vé, mở cửa đưa tôi vào. Ánh sáng bên trong cực tối, tôi từ chỗ sáng đi vào, trước mắt một màu tối. Đột nhiên có người ôm vai tôi, sau đó một bó cây nhét vào tay tôi, tôi ngửi thấy mùi thơm của hoa hồng.

Tôi quay đầu, anh hôn lên môi tôi, hơi thở anh thường khiến người khác rung động.

Tôi vờ vô tình cúi đầu, trốn đi.

Anh không để ý, nắm tay tôi nói: "Muốn ngồi chỗ nào, phía trước, phía sau, hay chính giữa?"

Lúc này mắt tôi đã dần thích ứng với bóng tối, nhìn thấy gương mặt mỉm cười của anh, thấy đóa hoa hồng lớn trong tay tôi, sau đó thấy ngoài chúng tôi ra không có ai trong phòng chiếu.

"Thế này là thế nào?" Tôi không nén được hỏi anh.

"Hôm nay anh bao cả phòng." Anh nói khẽ, sau đó mỉm cười nhìn tôi: "Em chọn vị trí đi?"

Tôi nên vui mừng chứ? Người yêu dùng số tiền lớn bao cả phòng chiếu cho 7, 8 trăm người, chỉ vì một lần hẹn bình thường với tôi. Những người bên cạnh hiểu rõ tình hình nhất định thì thầm bên tai, ngưỡng mộ tôi được sủng ái đến vậy.

Họ nào biết, thứ tôi muốn thực ra là len giữa dòng người, sợ gì ngồi sau, dù ngồi góc cũng là may mắn.

Tôi nhìn anh, cười nói: "Chọn đại chỗ nào."

Anh đưa tôi ngồi chính giữa rạp chiếu. Anh Phó mang tới một túi lớn bỏng ngô, coca và hoa quả, rồi lại lui ra.

Phim bắt đầu, trên màn bạc, đường lớn rạn nứt, nhà cao tầng sụp xuống, người ngoài hành tinh cao lớn tấn công người đi đường đang hoảng loạn chạy trốn, phòng chiếu rộng lớn vang lên âm nhạc nguy hiểm và tiếng hét chói tai, nhìn ra xa chỉ thấy từng hàng ghế trống không, cảm giác cực kỳ kỳ lạ.

Cuối cùng tôi không thể chịu đựng nổi, nói với anh: "Không hay, em muốn về." Nói xong, đứng lên đi ra phía cửa. Bó hoa hồng đó, tôi cũng dường như vô tình quên nó ở ghế ngồi bên cạnh.

Anh không phản đối, theo phía sau tôi, cũng bước ra.

Xe dừng ở tầng một, bước tới trước xe, nhìn thấy vật thể to lớn dày dặn không thoáng gió này, tôi đột nhiên hiểu ra vì sao anh muốn thay xe, giống như tôi đột nhiên hiểu ra vì sao anh không thể xuất hiện ở Starbuck nữa.

Xe ra tới đường lớn, hai người nhất thời không nói gì.

Lâu sau, anh phá vỡ không khí nặng nề: "Hôm nay xảy ra chuyện gì?"

"Không có." Tôi đáp

"Đừng giấu anh, hôm nay em nhất định gặp phải chuyện gì rồi?"

"Không có việc gì."

Anh phanh két xe bên đường, quay người về phía tôi.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Nói là không có chuyện gì." Tôi khăng khăng nói

"Em nghe thấy gì rồi?"

"......"

"Trâu Vũ, cho dù xảy ra chuyện gì, em đều nên nói ra cho anh biết."

"Vì sao em phải nói ra? Vì sao em phải để anh biết?"

"Anh có lẽ là người em tin tưởng nhất."

"Vậy còn em?" Tôi quay đầu nhìn anh, ngữ khí sắc bén hỏi lại.

"Đương nhiên." Anh không do dự, trả lời ngay.

Anh ngay thẳng như vậy lại khiến tôi tức giận: "Vì sao anh phải đổi xe?" Tôi hỏi

"Chẳng vì sao cả, anh luôn thích Jeep."

"Vì sao anh không còn tới Starbuck nữa?"

"Anh không có thời gian."

"Vì sao anh phải bao cả rạp xem phim?"

"Anh tưởng em thích không bị quấy rầy."

Từng câu từng câu anh đáp một cách hợp lý, chặt chẽ. Tôi nhất thời giận dữ thốt ra khỏi miệng: "Nói bậy! Anh chỉ không muốn bị người khác dọa dẫm!"

Anh sững sờ, một lúc sau mới phản ứng lại: "Em đã biết, ai nói cho em?"

"Ai nói cho em không quan trọng, mấu chốt là từ đầu đến cuối anh đều không hề nhắc tới việc này, lẽ nào anh tin em như vậy ư?"

"Việc này không cần thiết phải để em biết, không liên quan tới em!" Anh không chút xấu hổ, nói một cách kiên định.

"Không liên quan tới em? Vậy trên những tấm ảnh đó đều là em, toàn bộ là em, sao anh có thể nói không liên quan tới em, vì em anh mới bị dọa dẫm, vì hai chúng ta căn bản chính là đôi nam nữ vụng trộm! Một đôi gian phu dâm phụ! Vì vậy, người khác mới có thể dọa dẫm anh, vì vậy anh mới bị ép đành chịu lấy ra 80 vạn để bịt miệng! Sao có thể nói không liên quan tới em! Sao có thể nói không liên quan tới em!....." Tôi đột nhiên bùng phát, cuồng loạn hét to lên với anh.

"Trâu Vũ!" Anh nói lớn ngắt lời tôi.

Tôi ngậm miệng lại, vẫn hung dữ nhìn anh, duy chỉ có cách này tôi mới có dũng cảm đối diện với anh.

Sắc mặt anh cũng rất khó coi: "Em không cần phải nói những lời tàn nhẫn như vậy không, anh có suy nghĩ của anh, chứ không cố ý giấu em!"

"Không chỉ là không cần thiết nói những lời như vậy, toàn bộ sự việc của hai chúng ta đều không cần thiết!" Tôi cãi lại, bản năng nghề nghiệp khiến tôi đối diện với tình hình không thuận lợi, biểu hiện lại càng dũng cảm.

"Là ai nói cho em biết? Là ai? Có phải là anh Phó không?" Anh vẫn hỏi tôi chuyện này, đồng thời rút điện thoại ra chuẩn bị chất vấn anh Phó.

Tôi cũng không định giấu diếm, nói thẳng với anh: "Là cha anh! Hôm nay ông ấy gọi em vào văn phòng của ông ấy."

Nghe đến cha mình, vẻ cao ngạo của anh lập tức giảm xuống, đặt điện thoại vào vị trí cũ, bắt đầu trầm mặc nhìn về phía trước.

Rất lâu sau, tôi nghe thấy mình dùng giọng nói bình tĩnh với anh: "Chúng ta kết thúc ở đây đi, đối diện với hiện thực, không cần để mọi người đều cực khổ như vậy, việc này, trách nhiệm ở em, là em bắt đầu, vậy để em kết thúc."

Không thấy câu trả lời, chỉ nghe thấy tiếng thở của anh, nặng nề và kìm nén.

Tôi không dám nhìn anh, mắt nhìn ra ngoài cửa, nói tiếp: "Em chưa bao giờ muốn tương lai gì đó cùng anh, em cũng không hy vọng anh rời xa Giang Tâm Dao để kết hôn với em, em càng không mong chờ trở thành thiếu phu nhân nhà họ Lâm các anh, sống cuộc sống người giàu có, em chỉ nghĩ một cách ngu xuẩn rằng chúng ta đã yêu nhau vậy thì cứ yêu nhau đi, chẳng liên quan tới người khác. Nhưng em nghĩ sai rồi, sao có thể không liên quan đến người khác? Em chỉ tự lừa mình dối người. Vì vậy, bây giờ em hối hận rồi, em không muốn tiếp tục nữa, kết thúc như thế này đi, được không?"

Vẫn không có câu trả lời. Tôi lấy hết dũng khí, quay đầu nhìn anh.

Thần sắc anh cực kỳ đau khổ, dưới đèn đường, tôi lại nhìn thấy bên tay phải anh đặt trên vô lăng lờ mờ có vết sẹo.

"Là cha anh muốn em rời xa anh?" Anh hỏi bằng giọng nói khàn và nhỏ.

"Không, ông ấy chỉ kêu chúng ta chú ý tới ảnh hưởng, ông ấy chỉ kêu em đừng làm hỏng việc tốt của anh, ông ấy chỉ kêu em đừng ép anh, đừng làm hại anh tới nỗi vĩnh viễn không thể cất đầu dậy." Tôi nói những lời này một cách lưu loát, vì chiều nay chúng vòng đi vòng lại xuất hiện vô số lần trong tim tôi.

"Vì vậy, em mất lòng tin với anh ư?"

"Không, em chưa bao giờ ôm niềm tin gì đó, nhưng em tưởng rằng em có thể lặng lẽ yêu anh, và được anh yêu, kết quả em phát hiện em nghĩ sai rồi, anh cũng nghĩ sai rồi, chúng ta làm không được, thực sự không làm được, em có thể tham lam, em có thể yêu cầu nhiều hơn, giống như em cũng muốn như những người bình thường đi xem một bộ phim, em cũng muốn cùng anh tay nắm tay đi dạo trên phố, em không thể cả ngày trốn trong chiếc xe này, hoặc trốn trong căn phòng đó, đây không phải là cuộc sống em muốn. Cho dù anh là Lâm Khải Chính, em cũng không bằng lòng sống cuộc sống như vậy!"

"Sẽ có một ngày, anh sẽ để em thực hiện những nguyện vọng này." Anh giơ tay ra nắm chặt tay tôi, nói khẽ.

Tôi rút tay ra khỏi tay anh, chán nản nói: "Không cần, không bằng chúng ta an tâm sống cuộc sống hiện giờ, có thể sẽ càng nhẹ nhõm, càng hạnh phúc."

Tôi mở cửa xe chuẩn bị xuống, anh đột nhiên hỏi tôi: "Thực sự chia tay như vậy ư? Em quyết định rồi ư?"

"Đúng! Như vậy cũng tốt!" Tôi quay đầu nhìn anh, ánh mắt anh bi thương, còn tôi không biết đâu ra tinh thần lại lộ ra nụ cười, tôi cười nói với anh: "Chúng ta đã nói điều kiện từ lâu, nếu em muốn đi, anh sẽ để em đi, như vậy chẳng phải rất tốt ư?"

Anh nhìn tôi một cách nồng nàn, ánh mắt đó khiến tôi tựa hồ như mất đi dũng khí quay người.

Nhưng, tôi là một người phụ nữ dũng cảm, tôi hít sâu một hơi, quay người, xuống xe, ra sức đóng cửa xe, chặn một chiếc taxi, rời xa anh.

Tôi tưởng tôi sẽ rơi nước mắt, tôi tưởng tôi sẽ đau khổ khóc to, nhưng tôi không hề, tôi chỉ mở cửa kính, để gió đêm lành lạnh của đầu mùa thu thổi lên mặt tôi, giống như thời khắc này tôi đã chờ đợi rất lâu, hay giống như giây phút này tôi biết sẽ tới.

Tôi bụng đói cồn cào trở về nhà, Trâu Nguyệt đang ngồi trên ghế sô fa tập trung tinh thần xem ti vi, thờ ơ với sự trở về của tôi. Tôi cũng chẳng buồn hỏi han nó, vứt túi xuống, đi thẳng vào bếp tìm đồ ăn.

Trong tủ lạnh vẫn còn lại ít rau, tôi cho nồi lên bếp, đổ nước, chuẩn bị nấu mỳ ăn.

Bộ quần áo công sở mặc trên người khiến tôi cảm thấy ngột ngạt, tôi rời bếp, vào phòng mình.

"Chị!" Trâu Nguyệt trong phòng khách gọi tôi.

Tôi quay đầu, nó nói: "Cục thuế thông báo ngày mai em đi phỏng vấn, em muốn mượn chị bộ quần áo nào nghiêm chỉnh chút."

"Được, cứ tùy ý tìm." Tôi đáp, tiếp tục đi vào phòng.

"Chị đợi một chút." Trâu Nguyệt lại gọi toi: "Kỳ thực em đã tìm qua rồi."

"Có bộ nào thích hợp không?" Tôi quay đầu hỏi.

"Có một bộ thích hợp nhất." Nó nói.

"Được, em mặc đi." Quả thật tôi chẳng có tinh thần đâu mà nói chuyện với nói.

"Chị xem bộ nào?" Nó nói ngay đằng sau tôi.

Tôi vừa quay đầu, trong tay nó cầm chính là áo sơ mi màu xám nhạt của Lâm Khải Chính, vẻ mặt oán hận.

Trong đầu tôi "vù" một tiếng, chỉ cảm thấy đau khổ tới nỗi không thốt lên lời, với tâm trạng lúc này của tôi, chỉ nhìn thấy chiếc áo này đều đã sắp sụp đổ, huống hồ nó lại nằm trên tay Trâu Nguyệt.

Tôi trấn tĩnh lại tâm trạng và suy nghĩ một chút, vờ như không có chuyện gì: "Sao em bỏ cái áo này ra?"

"Đây là của ai?" Trâu Nguyệt rít họng lên hỏi

"Một người bạn."

"Là ai?"

"Em không quen."

Tôi bước lên hai bước, muốn kéo cái áo đó về. Nó nhanh chóng thu lại sau lưng, cố chấp hỏi: "Chị nói cho em biết đây là của ai?"

"Em thật vô vị, chị không thèm dây dưa với em, trả cái áo cho chị!" Tôi nói lớn.

"Đây là áo của Lâm tổng! Sao chị có áo của anh ấy!" Trâu Nguyệt hỏi một cách hung dữ.

"Lâm Khải Chính? Em nghĩ tới anh ta đến mức điên rồi, sao chị có áo của anh ta chứ?" Tôi thể hiện kinh ngạc.

"Chính là của anh ấy, áo sơ mi của anh ấy hoàn toàn đều là hàng thủ công Italia, ngoài anh ấy không ai mặc nhãn hiệu này." Trâu Nguyệt chỉ Logo trên áo sơ mi cho tôi nhìn.

Tôi chưa bao giờ biết rốt cuộc Lâm Khải Chính mặc nhãn hiệu gì, Trâu Nguyệt lại rõ ràng đến vậy, tôi chỉ có thể thề thốt phủ nhận: "Đâu ra chuyện đó, nói rồi, không phải của anh ta, em đừng bậy bạ, đây là của một người bạn của chị!"

"Chính là của anh ấy! Chị và anh ấy rốt cuộc có quan hệ gì, chị nói! Chị nói đi!" Trâu Nguyệt hét lên.

"Chị và anh ta không thể có quan hệ gì cả." Tôi nói thật, bây giờ không thể nói tôi đang nói dối.

Trâu Nguyệt không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt thù hận nhìn chăm chăm tôi.

Tôi muốn kết thúc trận cãi cọ vớ vẩn này, thế là quay người đi về phòng.

Trâu Nguyệt lại chạy lên, chặn đường tôi: "Chị không nói rõ thì không được đi, chị nói không phải của Lâm tổng, vậy là của ai?"

"Chị không cần phải nói cho em. Trâu Nguyệt, em đừng có chọc chị, hôm nay tâm trạng chị không tốt!"

"Chính là của anh ấy! Chính là của anh ấy! Nhất định của anh ấy! Không ai có thể có loại quần áo này!" Trâu Nguyệt cố chấp chỉ nói câu nói đó.

Tôi đã không còn cách nào, nhất thời tìm không ra cách để xóa tan sự nghi ngờ của nó, để thoát khỏi sự dây dưa của nó, tôi đành sử dụng tuyệt chiêu, thế là tôi nói: "Không tin, tự em đi hỏi Lâm Khải Chính."

Không chỉ như vậy, tôi lấy di động, tìm số điện thoại của anh ấy, bước tới máy bàn, mở loa ngoài, bắt đầu bấm số.

Kỳ thực tôi đã thuộc như lòng bàn tay số của Lâm Khải Chính từ lâu rồi, nhưng tôi ấn rất chậm, đợi Trâu Nguyệt chạy lên cắt ngang vào hành động của tôi, với bộ dạng e lệ rụt rè mỗi lần nó gặp Lâm Khải Chính, chắc tuyệt không dám trực tiếp chất vấn anh ta, còn tôi cũng có thể chứng minh sự "trong sạch" của mình.

Nhưng cái bàn tính như ý của tôi bị sai rồi, Trâu Nguyệt đứng bên cạnh, nhìn nhất cử nhất động của tôi, không hề có bất cứ hành động nào.

Cho dù ấn rất chậm, khi 11 con số cũng ấn xong, tôi đã đâm lao phải theo lao, chỉ có thể ngồi ngây ra tại chỗ, nghe thấy sự tĩnh mịch ngắn ngủi, âm thanh kết nối vẫn kêu.

"Tu – tu – tu – tu –" Tiếng kết nối vang lên, khi tôi may mắn tưởng rằng nhất định anh không nghe thấy, đột nhiên vọng lại âm thanh khàn khàn trầm thấp của anh: "Alo, xin chào!"

Rời anh mới chỉ 1 tiếng ngắn ngủi, nhưng dường như đã rời xa anh cả một thế kỷ, tôi và Trâu Nguyệt ngồi ngây tại chỗ, nghe tiếng anh trong điện thoại: "Alo ..... alo......"

Tôi chưa bao giờ dùng máy bàn gọi cho anh, vì vậy anh không biết số điện thoại nhà tôi. Nghe thấy không ai trả lời, anh cúp máy.

Không biết giờ anh đang ở đâu, trên đường? Trên xe? Hay trở về nhà? Chỉ cảm thấy sự mệt mỏi, bi thương vô cùng trong giọng nói vừa nãy của anh, khiến tôi đau đớn tới mức không thể nào kiềm chế được, tôi quay đầu hét lớn với Trâu Nguyệt: "Em hỏi đi? Sao em không hỏi? Em trực tiếp hỏi anh ta, xem anh ta nói thế nào? Em đã không thể buông tay với anh ta, em vẫn đa nghi như vậy thì em dứt khoát hỏi cho sướng đi! Để anh ta biết, em trở thành con điên vì anh ta! Xem anh ta trả lời thế nào với em, xem anh ta có cảm động không, có tới bên em không!"

Trâu Nguyệt vứt áo xuống đất, quay người chạy vào phòng mình, khóa cửa lại.

Tôi tiếp tục hét lớn với nó ở ngoài cửa: "Anh ta sắp kết hôn rồi, vợ anh ta vừa xinh đẹp vừa giàu có, đừng nói anh ta căn bản không đặt em trong trái tim, cho dù anh ta yêu em, anh ta cũng không thể ở bên em, em sớm hết hy vọng đi!" Những lời này nói cho nó nghe, cũng là nói cho trái tim đau khổ của tôi, nói rồi cũng không tính, tôi dùng chân đá mạnh lên cửa nó, mới bớt tức.

Lúc này, đột nhiên tôi ngửi thấy mùi khó chịu, chạy vào bếp, nước trong nồi trào xuống bếp, cả căn phòng đều mùi ga nồng nặc. Tôi vội vàng tắt bếp, mở cửa sổ, đứng giữa bếp hét to với bản thân: "Sao cái gì cũng đều không thuận lợi, dứt khoát trúng khí độc ga mà chết cho rồi!"

Nói xong, tôi hùng hổ chạy ra khỏi bếp, xách túi lên, chạy nhanh xuống tầng dưới.

Ở dưới lầu, tôi tình cờ gặp Tả Huy mặc cả bộ đồ thể thao, toàn thân ướt đẫm mồ hôi vừa đi thể dục về.

Thấy bộ dạng nóng như lửa đốt của tôi, anh ta kỳ lạ: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

"Không có gì." Tôi đáp ngắn gọn, đi qua anh ta.

Bước tới quán ăn nhỏ ven đường, tôi gọi một đĩa trứng rán, một đĩa rau xào to, ăn như hổ đói, hôm nay thật cực khổ, dạ dày cũng cực khổ, trái tim cũng cực khổ, bây giờ để tôi vỗ về cái dạ dày trước đã.

Ăn cơm xong, tôi thở một hơi dài, ra khỏi quán ăn, lại thấy Tả Huy đang đợi bên đường.

"Sao anh vẫn còn ở đây?" Tôi bước lên trước, kỳ lạ hỏi.

"Ừ, muộn quá rồi, ở đây không an toàn lắm, anh có vài người bạn nữ từng bị cướp túi xách." Anh giải thích.

Ý tốt hiếm có của anh ta, tôi đành nói cảm ơn.

Hai người cùng bước về khu nhà.

"Sao giờ mới ăn cơm? Đã hơn 10h rồi." Anh ta hỏi.

"Hôm nay rất bận." tôi đáp qua loa.

Tôi im lặng. Hôm nay gặp anh ta, đột nhiên không còn tâm thái từ chối, thậm chí tôi nghĩ tới một chủ đề nói chuyện mới.

"Anh và cô bạn gái kia sao không thành?" Tôi hỏi một cách thẳng thắn.

Anh ta bất ngờ không kịp phòng bị, ấp úng: "Cái đó ..... cái đó... không nói rõ được..."

"Vì sao? Khi đó anh hình như rất yêu cô ta?"

"Cái đó .. hoàn toàn là ma quỷ ám ảnh, bản thân đều không biết vì sao có thể như vậy?"

"Hạ quyết tâm đến vậy, chắc không phải là ý nghĩ nông nổi nhất thời chứ?"

Anh ta nghĩ một chút, nói một cách nặng nề: "Có lúc, khi tình cảm lén lút lại rất muốn để nó được quang minh chính đại, nhưng ngay sau khi thực hiện nguyện vọng lại phát hiện hai người không thích hợp."

Lúc này, sự phản bội của anh ta không còn khiến tôi oán hận nữa, thậm chí tôi có thể hiểu tâm trạng đó, thế là tôi than thở: "Các người khi đó nhất định rất yêu nhau, bây giờ anh rời xa cô ta há chẳng phải rất không công bằng với cô ấy?"

Anh ta cúi đầu nói: "Cũng ổn, đây cũng là quyết định chung của cả hai."

Tôi gật đầu, tâm trạng thê lương.

"Gần đây em vẫn ổn chứ?" Anh ta hỏi

"Vẫn ổn."

"Có .... bạn trai rồi à?" Anh ta hỏi có chút khó khăn.

"Không có."

"Trâu Vũ." Đột nhiên anh ta trịnh trọng gọi tên tôi, tôi nhìn anh ta, anh ta nhìn tôi rồi nói: "Nếu muốn yêu, nhớ chọn con đường dễ đi, em không phải là một người giỏi bảo vệ bản thân, rất dễ bị tổn thương."

Lời anh ta là ý gì, lẽ nào chỉ... Tôi đầy nghi ngờ nhìn anh ta.

Anh ta quay đầu đi tiếp về phía trước, dường như tùy ý để lại một câu: "Lâm Khải Chính không hợp với em."

Nghe thấy lời anh ta noi, tôi dừng bước, bật cười tự chế giễu bản thân.

Thấy tôi cười, anh ta khá ngạc nhiên: "Sao vậy?"

"Hóa ra mỗi một người trên thế giới này đều biết." Tôi tiếp tục cười, không thể dừng lại.

"Trâu Vũ, đừng như vậy!" Anh ta bước tới vỗ vỗ vai tôi. "Anh quá hiểu em vì thế cái ngày vừa thấy dáng vẻ em và Lâm Khải Chính nhìn nhau, sau này anh ta còn đi theo xe chúng ta, anh đã biết rồi. Người bên cạnh sẽ không mẫn cảm như anh." Anh ta lại an ủi tôi.

Tôi đang làm một việc điên rồ giống anh ta năm đó, đúng thật là "thế sự khó lường" * , nghĩ đến đều khiến người ta không còn lời nào nói được.

Nháy mắt đã tới tầng một anh ta ở, anh ta dừng trước cửa, nói khẽ với tôi: "Nếu em vẫn có thể kiên trì thì kiên trì, nếu kiên trì không được nữa thì rời đi, không sao, tình cảm không có đúng sai. Khi cần anh thì cứ nói một tiếng."

Bây giờ đã không cách nào kiên trì nữa, đâu ra sau này, sự tuyệt vọng đau khổ trong lòng tôi cứ vương vấn không rời, nhất thời không rảnh để ý tới ý tốt của anh ta, không trả lời, tôi lên thẳng tầng trên.

"mười năm hà đông, mười năm hà tây" * (đông, tây chỉ phía nam bắc của con sống, chỉ thế sự thay đổi thất thường)

Trở về nhà, phòng khách tối om, Trâu Nguyệt không biết lúc nào đã tắt tất cả đèn đi ngủ rồi.

Tôi mò mẫm vào phòng, có đồ vật trong bóng tối quấn vào chân tôi, khiến tôi loạng choạng. Tôi cúi người, sờ thấy áo anh, chất vải mềm mại và hơi mát, nhẹ nhàng quấn lấy mắt cá chân tôi, giống như ngón tay dài và mát từng nắm lấy tôi.

— "Em nhìn bộ quần áo anh nhảy múa trong gió, lần sau anh đưa em đi khiêu vũ nhé?"

— "Được, lần sau anh đưa em đi Châu Âu, đi Paris, đi London, đi Vienna, đi Venice, nhảy ở từng quốc gia, được không?'

Đối thoại giữa chúng tôi lại xuất hiện trong đầu, tôi ngồi trong bóng tối, lồng ngực đột nhiên đau đến nghẹt thở. Ánh mắt kiên cường đó của tôi, cố chống đến lúc này đã gần như bị tan vỡ. Tôi giấu mặt vào hai đầu gối, chỉ có như vậy mới có thể có được một ít dựa dẫm.

"Tu – tu- " Điện thoại bàn bên cạnh vang lên không đúng lúc.

Để không đánh thức Trâu Nguyệt, tôi vội sờ ống nghe: "Alo......"

Sau đó, bên kia nhất thời không trả lời, nhưng có tiếng thở vang bên tai tôi. Tôi lập tức ý thức được, là anh ấy, bên kia điện thoại. Xem ra anh ấy vẫn không bỏ qua cuộc điện thoại không âm thanh đó.

"Trâu Vũ......" Anh gọi tôi, giọng nói khẽ khàng, dường như sợ tôi giật mình.

Trái tim tôi rối loạn tê liệt, do dự có nên cúp máy không? Nên cúp máy thôi, đã thực sự muốn rời xa mà? Nhưng giọng nói của anh đang gọi tên tôi, cảm giác hạnh phúc vừa quyết định quên đi gần ngay trong gang tấc. Tôi lưỡng lự, chỉ ngây ngốc giữ ống nghe.

"Trâu Vũ......" Đầu kia, anh tiếp tục gọi tôi.

"Alo?" Tôi bất giác trả lời.

"Vừa nãy là em gọi điện à?"

"Em ... gọi nhầm." Tôi khẽ nói quanh co, quay lưng lại cửa phòng Trâu Nguyệt.

"Thế ư? Gọi nhầm cũng có thể nói chuyện mà." Giọng nói anh khàn và nhỏ.

"......" Tôi không biết nên trả lời thế nào.

"Nếu lần sau còn gọi nhầm nữa thì nói với anh vài câu, em muốn làm gì cũng được, anh đều đồng ý, nhưng cho dù chia tay cũng giữ lại vài điều, có thể nói chuyện được chứ? Thi thoảng cũng có thể gặp nhau chứ? Đừng biến mất một cách nhanh quá, triệt để quá, được không?" Anh nói rất chậm, rất dịu dàng, sự khổ đau lại giống như nước chảy, từ ống nghe tràn ra chìm ngập trái tim tôi.

Nước mắt tôi lặng lẽ rơi, trượt qua hai má, trút xuống mu bàn chân.

"Trâu Vũ...... em còn đó không?" Anh không đợi tôi trả lời, vẫn hỏi bên đầu điện thoại kia.

Đột nhiên phòng Trâu Nguyệt đằng sau sáng đèn, vang lên tiếng bước chân, bộ dạng nước mắt đầy mặt này của tôi làm thế nào gặp người khác chứ, vội vàng cúp máy, trốn vào phòng.

Ngoài cửa, tiếng "loẹt quẹt" dép lê của Trâu Nguyệt về phía nhà vệ sinh.

Tôi nằm lên giường, nước mắt vẫn chảy, ôm áo sơ mi trong lòng, ngửi thật kỹ, vẫn phảng phất mùi của anh.

Đây là lần đầu tiên không nói lời tạm biệt, dứt khoát cúp máy. Anh chắc sẽ buồn đau biết bao, thất vọng biết bao, anh chắc sẽ nghĩ trái tim của tôi tàn nhẫn biết bao, không hề giữ lại chút gì.

Tôi xúc động cầm di động, định gọi cho anh, nói cho anh biết tôi không phải cố ý, tôi chỉ không muốn để Trâu Nguyệt thấy bộ dạng của tôi, kỳ thực tôi vẫn đang nghe, nghe từng câu nói của anh.....

Nhưng, tay tôi vẫn giữ điện thoại, chán nản nằm trên giường. Nếu kết quả đã được định trước, nói những điều đó còn có ý nghĩ gì?

Đèn tín hiệu di động nhấp nháy trong bóng tối, giống như trái tim yếu đuối đó của tôi, mỗi lần nhấp nhô, chỉ còn lại đau khổ.

Ngày hôm sau, tôi lấy hết tinh thần đi làm, vừa tiếp nhận đơn vị cố vấn mới còn có rất nhiều công việc đang đợi tôi.

Taxi vẫn dừng trước cửa quán Starbuck như trước. Tôi xuống xe, dường như không dám nhìn lên cửa số đó, cho dù tôi biết bây giờ không thể nhìn thấy bóng dáng anh. Tôi ngẩn ngơ, vội vàng băng qua đường, một chiếc xe máy vọt qua tôi, suýt chút đụng tôi ngã, người đó vừa đi vừa mắng: "Này! Đi đường chú ý chút chứ!"

Làm việc tới trưa, tôi ăn cơm hộp trong văn phòng. Cao Triển Kỳ vui vẻ, bưng cơm hộp đi vào.

Tới trước bàn tôi, anh ta mở hộp cơm ra, bên trong có 6 cái bánh trứng nóng hổi.

"Làm gì?" Tôi hỏi

"Chẳng làm gì, mời cô ăn, chẳng phải cô thích ăn nhất cái này ư?" Anh ta đặt mông lên bàn ngồi trước mặt tôi, nói một cách niềm nở.

Tôi lập tức nâng cao cảnh giác: "3% hôm qua vẫn chưa thực hiện, hôm nay còn làm cái quái gì vậy, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không đi Trí Lâm lần nữa đâu." Lời vừa nói ra, trái tim tôi lại nhói đau.

Vẻ mặt Cao Triển Kỳ đau khổ nói: "Ối, đừng nhắc tới 3% nữa, hôm qua đàm phán cả buổi sáng, khô cả miệng, kết quả chỉ vì 60 vạn tiền vi phạm thỏa thuận, vẫn cứ chưa xong. Vì vậy cô không thể trách tôi, tôi cũng đã cố hết sức rồi."

"Tóm lại, cho dù sau này thành, 3% vẫn có hiệu lực chứ?" Tôi trợn mắt hỏi anh ta.

"Có hiệu lực, có hiệu lực, đưa cô chứ có phải đưa người khác đâu." Cao Triển Kỳ vẫn rất thoải mái.

"Vậy thì tốt, nói, những cái bánh trứng hôm nay vì việc gì?" Tôi cầm bánh trứng lên cắn một miếng, mùi vị lòng đỏ trứng nóng hổi không gì so được.

"Hôm nay, tôi tuân theo kiến nghị của cô đi tìm Lâm Khải Chính, một là đưa thiếp mời, hai là mượn xe..." Nghe anh ta nhắc tới Lâm Khải Chính, tôi bất giác căng thẳng, miếng trứng trong miệng nhất thời quên cả dư vị thế nào. Gặp anh ấy rồi ư? Anh ấy sẽ nói cái gì? Anh ấy vẫn ổn chứ? Trong lòng tôi bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.

Bên này, Cao Triển Kỳ sắc mặc cũng khó coi: "Nhưng, tôi đợi anh ta cả một buổi sáng bên đó, nói chuyện với thư ký tới nỗi sắp nảy sinh tình cảm cũng không thấy anh ta xuất hiện, theo như thư ký nói, cả ngày hôm nay anh ta đều có cuộc họp, đến buổi tối cũng sắp xếp họp. Vậy thì làm thế nào?"

Sao anh ấy lúc nào cũng bận nhỉ, cũng tốt, bận một chút có thể bớt nghĩ đi một số chuyện không nên nghĩ.

"Trâu Vũ! Cô nhất định phải giúp tôi, tuần này tôi sắp đại hỷ rồi, nếu không mượn được xe bên anh ta, tôi còn phải tìm người khác." Cao Triển Kỳ khẩn nài nhìn tôi.

"Anh trực tiếp gọi điện cho anh ấy là xong." Tôi đề nghị anh ta với vẻ mặt vô cảm.

"Điện thoại kia của anh ta thường có người khác nhận máy, nhờ người khác chuyển đi chuyển lại, ai biết lúc nào có tin?"

"Anh không có số điện thoại cá nhân của anh ấy à?" Tôi kỳ lạ hỏi.

"Cá nhân, cá nhân, đương nhiên là cá nhân dùng rồi, loại người như chúng ta sao có thể có?" Cao Triển Kỳ nhìn tôi lại lộ ra biểu hiện mờ ám.

Tôi không chịu nổi bộ dạng đó của anh ta, lấy ra một tờ giấy, viết số di động của Lâm Khải Chính lên, đưa cho anh ta: "Đây, tự mình tìm anh ấy đi, thành thì tốt, không thành, anh cũng nghĩ tới cách khác."

Cao Triển Kỳ reo lên: "Ôi! Trâu Vũ, bánh trứng cô cũng cắn một miếng rồi, nhờ cô giúp đỡ, cô giơ tay mở miệng là giúp được, chẳng tốn chút công sức nào, chỉ cần trước khi tạm biệt, nhớ nhắc tới chuyện này, cô không muốn, thật không phải bạn chí cốt gì cả?"

"Tôi nói với anh từ lâu rồi, sẽ không giúp anh hỏi những chuyện này." Tôi cúi đầu bắt đầu làm việc để che đi biểu hiện có chút đau buồn của bản thân.

Thấy cứng không ổn, Cao Triển Kỳ lại chuyển sang mềm: "Trâu Vũ, cô đồng ý đi mà, nếu tôi có thể mượn thì đã tới chỗ khác mượn từ lâu rồi, bà xã tôi yêu cầu đội xe nhất định phải là xe Mec, tôi cũng phét lác, nhưng bây giờ chỉ còn hai ngày, tôi khó khăn lắm mới gom được 6 chiếc, phải có 8 chiếc mới giống một đội xe!"

"Đâu ra nhiều người muốn ngồi thế, nhà cô dâu cũng nhiều quá hả? Vợ anh cũng hư vinh quá đi nhỉ?" Tôi nói không khách khí.

"Có cách nào chứ, cô không hư vinh, nhưng cô thấy tôi chướng mắt, cô ấy và tôi cắt đứt rồi lại nối lại dây dưa cũng mấy năm rồi, gần lúc lấy nhau thì muốn nở mày nở mặt trước chị em, điều này cũng có thể hiểu mà?"

Thấy bộ dạng khó xử của anh ta, tôi có vài phần thông cảm, nhưng, với tình trạng trước mắt của tôi sao có thể nhắc tới vài yêu cầu này với Lâm Khải Chính chứ?

Tôi đành cứng rắn nói: "Tóm lại tôi sẽ không giúp anh nói, tự anh hỏi đi, đây cũng không phải việc gì khó xử, chắc anh ấy sẽ đồng ý thôi."

Cao Triển Kỳ thở dài: "Ôi, nói thật nhé, đừng thấy Lâm Khải Chính không lớn hơn tôi mấy tuổi, tôi còn thực không dám giao tiếp với anh ta, người đó, giấu tài, suy nghĩ rất sâu sắc, có lúc tôi nói 10 câu, anh ta chỉ đáp không tới 1 câu, câu trả lời còn khiến tôi nghĩ cả ngày mới hiểu ý gì, nếu tôi hỏi mượn xe anh ta, anh ta không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, tôi nên làm thế nào mới được?"

Đã không chỉ một người trước mặt tôi đánh giá Lâm Khải Chính trưởng thành hơn tuổi, suy nghĩ tinh tế, nhưng tôi lại không nhìn ra, hay tình yêu có thể ảnh hưởng tới năng lực phán đoán của con người đây, tôi thầm nghĩ, miệng lại đáp: "Nghĩ nhiều vậy làm gì, hỏi trước đi rồi nói sau, chắc chắn anh không phải người đầu tiên mượn anh ấy xe Mec."

"Vậy được, bây giờ tôi hỏi!" Cao Triển Kỳ một bước lớn, nhấc điện thoại bàn trên bàn tôi bắt đầu bấm số, vừa bấm vừa nói: "Gọi bằng điện thoại của cô, anh ta bận mấy cũng sẽ nghe."

Thấy động tác của anh ta, tôi nhảy lên, định giật điện thoại trong tay anh ta: "Đừng gọi, đừng gọi, dùng điện thoại của anh, đừng dùng của tôi." Cao Triển Kỳ ôm ống nghe cười hi hi trốn, tôi đứng lên khỏi chỗ ngồi vòng quanh anh ta, chỉ muốn ngăn cản anh ta lại.

Nhưng chính trong quá trình tôi và anh ta giành đi giành lại, điện thoại đã kết nối, Cao Triển Kỳ cười ha ha nói điện thoại: "Alo, Lâm tổng ạ? Tôi là Tiểu Cao mà, tôi đang ở chỗ Trâu Vũ, anh thấy cô ấy có keo kiệt biết bao, tôi còn chưa kịp nói với anh được câu nào, cô ấy đã không ngừng giật lấy."

Đã kết nối rồi, đã kết nối rồi, tôi cũng đành nản lòng ngồi lại vị trí cũ, cầm hồ sơ vụ án lên vờ bắt đầu làm việc nhưng tai vẫn chăm chú chộp lấy từng câu Cao Triển Kỳ nói với anh.

"Lâm tổng, tuần này tôi chuẩn bị tiệc cưới, muốn mời anh tham gia, tôi đã để thiếp mời ở chỗ thư ký rồi."

......

"Cảm ơn, cảm ơn, nếu anh có thời gian đến chính là vinh hạnh lớn nhất của tôi, vô cùng hy vọng anh có thể tới."

...

"Đương nhiên, đương nhiên, tôi biết anh rất bận."

....

"Được ạ, được a. Ngoài ra, Lâm tổng, có việc này muốn nhờ anh ban ơn giúp cho?"'

....

"Tôi muốn mượn công ty anh xe Mec một chút, không biết có được không?"

...

"Tôi biết có quy định, trưởng phòng Âu Dương cũng nói qua rồi, mượn xe nhất định phải thông qua anh phê chuẩn, nhưng quả thực tôi không mượn được ở nơi khác mới lên tiếng với anh, anh có thể cho tôi mượn chút được không?"

.......

"Trâu Vũ? Cô ấy ở đây, anh đợi chút." Cao Triển Kỳ đột nhiên nhắc tới tên tôi, tôi ngẩng đầu, Cao Triển Kỳ đưa ống nghe cho tôi, còn chắp tay thi lễ với tôi một cách khoa trương. Tôi không còn cách nào, đành nhận lấy ống nghe "Alo."

"Rất bận à?" Anh hỏi rất bình thường.

"Cũng bình thường." Tôi cũng trả lời một câu rất bình thường, nhưng cảm thấy giọng nói gượng gạo.

"Xe công ty bọn anh thường không cho ngoài mượn, đặc biệt là dùng cho những chuyện này, ảnh hưởng tới hình tượng công ty." Anh nói việc công ty.

"Vâng." Tôi nhìn dáng vẻ hy vọng của Cao Triển Kỳ, đành thêm một câu: "Có thể nghĩ cách không?"

Anh dường như suy nghĩ một chút, hỏi: "Muốn mượn mấy chiếc?"

"Hai chiếc nhỉ?" Tôi đáp, Cao Triển Kỳ gật mạnh đầu bên cạnh.

"Được, thứ 6 kêu anh ta liên hệ với anh Phó, nhưng khi dùng nhất định phải che biển số xe đi." Anh nói dứt khoát.

"Vâng, cảm ơn."

"Không cần, đừng nói cảm ơn với anh." Ngữ khí anh đột nhiên giảm xuống.

Tim tôi thắt lại đến đau đớn, đầu bên kia anh cũng không nói gì, cứ im lặng như vậy mấy giây, anh mới nói: "Anh đang họp, cúp máy trước, tạm biệt."

"Tạm biệt." Tôi cũng đáp, chờ tiếng cúp máy của anh, sau đó đợi rất lâu, đột nhiên nghe thấy anh "Alo..."

"Dạ?" Tôi đáp.

".... Có lẽ em cúp trước đi." Anh nói, hóa ra anh vẫn đợi tôi cúp máy, hai người lại lưu luyến không rời.

Tôi nhìn Cao Triển Kỳ đang nhìn chằm chằm trước mặt, đành đặt ống nghe về vị trí cũ.

"Sao? Không vấn đề chứ?' Cao Triển Kỳ mừng khấp khởi hỏi.

"Kêu anh thứ 6 liên hệ với trợ lý Phó của anh ấy, khi dùng phải che biển số xe đi." Tôi thuật lại chỉ thị của Lâm Khải Chính.

Cao Triển Kỳ than: "Tôi biết chỉ cần cô ra tay, chắc chắn không vấn đề. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà!"

Tôi cúi đầu làm việc, không muốn lằng nhằng với anh ta. Anh ta lại tiến lên tiếp tục nói: "Bước tiếp theo nghĩ cách để anh ta tới tham dự bữa tiệc, tôi sẽ miễn phí phong bì cho cô."

Tôi không đáp, dường như không nghe thấy, anh ta biết điều rời văn phòng, vừa đi vừa hối hận: "Sớm biết mượn 4 chiếc, đủ 10 xe!"

Tôi cúi đầu xem hồ sơ vụ án, nhưng chữ mờ không rõ, khó mà phân biệt. Tôi ra sức mở to mắt, hy vọng nước mắt có thể nhanh chóng bốc hơi trong thời gian ngắn nhất.

Rõ ràng muốn rời xa, sao vẫn lại vì nguyên nhân này nguyên nhân kia, nghe giọng nói của anh, lại giống như trở về bên anh lần nữa vậy? Khi mới bắt đầu đã rất nhiều vương vấn, giờ muốn rút ra, sao có thể đơn giản thế được? Trâu Vũ ơi, là mày gây ra, cũng chỉ có bản thân mày mới từ từ thu dọn được. Đau nhiều hơn, lâu hơn nữa cũng có ngày kết thúc. Tôi thầm tự nhủ với bản thân.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3