Tử Thần Sống Mãi - Chương 03
Những chuyện xưa nằm ngoài dòng thời gian (trích)
DỰ ÁN CÁC VÌ SAO - BỆNH ẤU TRĨ KHI KHỦNG HOẢNG BẮT ĐẦU
Có một số việc xảy ra trong xã hội loài người vào khoảng hai mươi năm đầu kỷ nguyên Khủng hoảng mà những người trước và sau thời điểm đó đều khó mà hiểu nổi, các nhà sử học gọi đó là “bệnh ấu trĩ trước cơn khủng hoảng”. Mọi người thông thường đều cho rằng bệnh ấu trĩ này là do mối đe dọa chưa từng có đối với toàn thể nền văn minh đột ngột ập đến; đối với cá nhân, có thể là như vậy, nhưng đối với toàn thể xã hội loài người, sự việc có lẽ không chỉ đơn giản như thế. Cú sốc văn hóa mà mối nguy Tam Thể mang đến có ảnh hưởng sâu rộng vượt xa tưởng tượng ban đầu của mọi người. Nếu có thể so sánh, thì về mặt sinh học, nó tương đương với việc tổ tiên ban đầu của động vật có vú từ dưới biển bò lên đất liền; về mặt tôn giáo, nó chẳng khác nào sự kiện Adam và Eva bị đuổi ra khỏi vườn Địa Đàng; còn về mặt lịch sử và xã hội học thì hoàn toàn không có gì sánh được với nó, mọi đảo lộn mà văn minh nhân loại đã trải qua đem so với biến cố này đều nhỏ nhặt vô cùng, không đáng nhắc tới. Thực tế là, sự kiện này đã làm lung lay tận nền móng văn hóa, chính trị, tôn giáo và kinh tế của xã hội loài người. Cú sốc này đánh thẳng vào tận tầng sâu nhất của văn minh, nhưng ảnh hưởng lại nhanh chóng nổi lên bề mặt, tương tác với quán tính khổng lồ của xã hội loài người, đây có lẽ là nguyên nhân căn bản sinh ra bệnh ấu trĩ.
Ví dụ điển hình của bệnh ấu trĩ chính là kế hoạch Diện Bích và dự án Các Vì Sao, đều do cộng đồng quốc tế thời bấy giờ đưa ra thông qua cơ cấu Liên Hiệp Quốc. Đối với những người ở thời kỳ lịch sử khác, đây đều là những hành động không thể nào tin nổi. Kế hoạch Diện Bích đã làm thay đổi lịch sử, ảnh hưởng sâu sắc đến toàn bộ lịch sử nền văn minh sau này, nó sẽ được trình bày và phân tích ở một chương khác; còn dự án Các Vì Sao thì xuất hiện không được bao lâu đã không còn tăm tích, thoáng chốc đã bị lãng quên.
Dự án Các Vì Sao chủ yếu có hai nguyên nhân, một là mong muốn nâng cao địa vị của Liên Hiệp Quốc trong thời kỳ đầu kỷ nguyên Khủng hoảng, hai là sự xuất hiện và thịnh hành của chủ nghĩa đào vong.
Sự xuất hiện của nguy cơ Tam Thể khiến toàn nhân loại lần đầu tiên đối mặt với một kẻ thù chung, mong đợi đối với Liên Hiệp Quốc dĩ nhiên cũng tăng lên. Ngay cả phe bảo thủ cũng cho rằng Liên Hiệp Quốc cần phải triệt để cải cách, đồng thời được trao cho quyền lực cao hơn nữa, có thể điều động nhiều nguồn tài nguyên hơn nữa; phe cấp tiến và những người theo chủ nghĩa lý tưởng thì cổ xúy thành lập Liên bang Trái đất, đưa Liên Hiệp Quốc trở thành chính phủ thế giới. Các quốc gia vừa và nhỏ nhiệt liệt hưởng ứng việc nâng cao địa vị của Liên Hiệp Quốc, vì trong mắt họ, khủng hoảng này là cơ hội nhận được viện trợ về công nghệ và kinh tế từ các nước lớn; còn phản ứng của các nước lớn lại rất hờ hững. Trên thực tế, sau khi mối nguy xuất hiện, các nước lớn đều nhanh chóng đầu tư những khoản khổng lồ vào nghiên cứu cơ bản cho việc phòng ngự không gian, một mặt vì họ ý thức được phòng ngự không gian là lĩnh vực quan trọng trong chính trị quốc tế ở tương lai, những đóng góp về mặt này sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến thế lực và địa vị chính trị của mình; mặt khác, từ lâu họ đã muốn thực hiện các nghiên cứu cơ bản với quy mô lớn như thế này rồi, chỉ vì ưu tiên quốc kế dân sinh cùng hạn chế của chính trị quốc tế mà bấy lâu nay vẫn chưa thể thực hiện. Lúc này, khủng hoảng Tam Thể đối với các chính trị gia nước lớn cũng giống như Chiến Tranh Lạnh với Kennedy năm nào, nhưng cơ hội này còn lớn hơn cả trăm lần. Có điều, các nước lớn đều từ chối đặt những nỗ lực này trong hệ thống của Liên Hiệp Quốc. Do phong trào thế giới đại đồng ngày một lên cao trong cộng đồng quốc tế, bọn họ không thể không trao cho Liên Hiệp Quốc rất nhiều tờ séc khống (ý là về chính trị), nhưng lại đầu tư rất ít vào hệ thống phòng thủ không gian chung mà tổ chức này đề xướng.
Trong lịch sử Liên Hiệp Quốc ở giai đoạn đầu kỷ nguyên Khủng hoảng, bà Say, Tổng thư ký thời bấy giờ là một nhân vật có vai trò then chốt. Bà cho rằng đây là cơ hội tạo ra kỷ nguyên mới cho Liên Hiệp Quốc, và chủ trương thay đổi tính chất của Liên Hiệp Quốc, để nó không chỉ là hội nghị liên tịch của các siêu cường quốc và diễn dàn quốc tế nữa. Bà muốn biến nó thành một thực thể chính trị độc lập, sở hữu quyền lãnh đạo thực chất đối với việc xây dựng hệ thống phòng thủ Hệ Mặt trời. Muốn thực hiện được mục tiêu này, Liên Hiệp Quốc trước tiên phải có cơ sở là tài nguyên mà nó có thể tùy ý sử dụng, vào thời điểm đó, điều này gần như là bất khả thi. Dự án Các Vì Sao chính là một trong những cố gắng của bà Say, dù kết quả thế nào, chương trình này đã thể hiện trọn vẹn trí tuệ chính trị cũng như trí tưởng tượng của người phụ nữ này.
Cơ sở pháp luật quốc tế của dự án Các Vì Sao là “Công ước Luật Vũ trụ”, điều ước không phải là sản phẩm của khủng hoảng Tam Thể, mà trước khi nguy cơ này xuất hiện đã trải qua quá trình khởi thảo và đàm phán dài lâu, chủ yếu tham khảo từ “Công ước Luật Biển” và “Hiệp ước Nam Cực”. Trước khi khủng hoảng Tam Thể xuất hiện, “Công ước Luật Vũ trụ” chỉ giới hạn trong tài nguyên Hệ Mặt trời nằm bên trong vành đai Kuiper. Do sự xuất hiện của khủng hoảng Tam Thể, người ta buộc phải tính đến không gian vũ trụ bên ngoài vành đai Kuiper, nhưng do trình độ công nghệ, nhân loại còn chưa thể đặt chân lên Sao Hỏa, trước khi Công ước này hết hiệu lực (kỳ hạn năm mươi năm), tài nguyên bên ngoài Hệ Mặt trời hoàn toàn không có ý nghĩa thực tế gì cả. Các siêu cường quốc nhận ra đấy là một tấm séc khống rất thích hợp cho Liên Hiệp Quốc, bèn thêm điều khoản về tài nguyên bên ngoài Hệ Mặt trời vào bản công ước, quy định việc khai thác phát triển và các hành vi kinh tế khác đối với tài nguyên thiên nhiên bên ngoài vành đai Kuiper nhất thiết phải được thực hiện trong khuôn khổ Liên Hiệp Quốc. (Về ý nghĩa của từ “tài nguyên thiên nhiên” này, trong văn kiện bổ sung vào bản Công ước đã định nghĩa rất dài dòng, chủ yếu là chỉ các tài nguyên chưa bị những nề văn minh không phải nhân loại chiếm cứ, đồng thời đây cũng là lần đầu tiên từ “văn minh” được định nghĩa trong luật quốc tế.) Lịch sử gọi điều khoản này là “Tu chính án Khủng hoảng”.
Nguyên nhân thứ hai của dự án Các Vì Sao là chủ nghĩa đào vong. Khi đó, chủ nghĩa đào vong mới manh nha xuất hiện, hậu quả còn chưa thể hiện rõ rệt, vẫn được coi là lựa chọn cuối cùng của nhân loại trước nguy cơ Tam Thể. Trong trường hợp đó, người ta đã nhận ra giá trị của các sao bên ngoài Hệ Mặt trời, đặc biệt là những ngôi sao có hành tinh đất đá quay xung quanh.
Dự thảo ban đầu của dự án Các Vì Sao là đề nghị Liên Hiệp Quốc chủ trì bán đấu giá quyền sở hữu một phần số sao bên ngoài Hệ Mặt trời kèm theo các hành tinh quay quanh chúng, đối tượng bán đấu giá là quốc gia, công ty, đoàn thể xã hội và cá nhân. Số tiền thu được sẽ dùng vào nghiên cứu cơ bản cho hệ thống phòng thủ Hệ Mặt trời chung của Liên Hiệp Quốc. Bà Say giải thích: thực ra lượng sao cực kỳ phong phú, trong phạm vi một trăm năm ánh sáng quanh Hệ Mặt trời đã có hơn ba trăm nghìn ngôi sao, trong phạm vi một nghìn năm ánh sáng thì có hơn mười triệu sao, ước lượng dè dặt thì cũng ít nhất một phần mười số sao ấy có hành tinh. Đấu giá một phần nhỏ trong số đó cũng không ảnh hưởng gì đến việc khai thác vũ trụ sau này.
Hồi đó, dự thảo đặc biệt này đã thu hút được sự chú ý rộng rãi, các nước ủy viên thường trực PDC (Hội đồng phòng ngự toàn cầu) nhận thấy, tuy rằng hơi khó tin, nhưng trong tương lai trước mắt, thông qua dự thảo này hình như cũng không có hậu quả bất lợi gì cho mình cả; ngược lại, nếu phủ quyết, trong hoàn cảnh chính trị thời bấy giờ chắc chắn sẽ gây ra phiền phức. Dù vậy, trải qua nhiều lần tranh luận và thỏa hiệp, cuối cùng họ vẫn đẩy phạm vi các sao được bán đấu giá từ “bên ngoài vành đai Kuiper” ra “bên ngoài khoảng cách một trăm năm ánh sáng”, sau đó dự thảo được thông qua.
Dự án Các Vì Sao vừa bắt đầu liên kết thúc luôn, nguyên nhân rất đơn giản: không bán được. Tổng cộng chỉ có mười bảy ngôi sao được bán ra, toàn bộ đều bán với giá sàn, Liên Hiệp Quốc chỉ kiếm được hơn 40 triệu đô la. Tất cả người mua đều không lộ mặt, dư luận xôn xao suy đoán xem bọn họ bỏ nhiều tiền như vậy mua một tờ giấy lộn để làm gì, cho dù mảnh giấy lộn ấy có hiệu lực pháp lý rất chắc chắn đi nữa. Có lẽ được sở hữu một thế giới khác là một cảm giác rất ngầu, kể cả khi vĩnh viễn chỉ nhìn được mà không thể chạm tới. (Có một số trong đó mắt thường còn không nhìn thấy được.)
Bà Say không hề cho rằng dự án này thất bại, bà nói kết quả nằm trong dự kiến, thực ra dự án Các Vì Sao về bản chất là một tuyên ngôn chính trị của Liên Hiệp Quốc.
Dự án Các Vì Sao mau chóng bị lãng quên, sự xuất hiện của nó là một ví dụ điển hình cho những hành vi bất bình thường của xã hội loài người hồi đầu kỷ nguyên Khủng hoảng. Những nhân tố thúc đẩy dự án Các Vì Sao ra đời, gần như đồng thời, cũng thúc đẩy sự ra đời của kế hoạch Diện Bích vĩ đại.
* * *
Chiếu theo địa chỉ trên mạng, Vân Thiên Minh gọi điện cho văn phòng đại diện của dự án Các Vì Sao ở Trung Quốc, sau đó gọi điện cho Hồ Văn, nhờ tìm hiểu một số thông tin cá nhân của Trình Tâm như địa chỉ liên lạc, số chứng minh thư... Anh ta dự đoán khi nghe yêu cầu này, có thể Hồ Văn sẽ nói những lời châm chích, thương hại, hoặc cảm thán, nhưng đối phương không nói gì cả, chỉ khẽ thở dài sau một khoảng im lặng khá lâu.
“Được rồi, thời gian gần đây có thể cô ấy không ở trong nước.” Hồ Văn nói.
“Đừng nói là tôi hỏi thăm đấy.”
“Yên tâm, tôi không hỏi thẳng cô ấy đầu.”
Hôm sau, Vân Thiên Minh nhận được tin nhắn của Hồ Văn, trong đó có hầu hết thông tin cá nhân của Trình Tâm mà anh ta cần, nhưng không có tên nơi cô làm việc. Hồ Văn nói, năm ngoái Trình Tâm được điều động khỏi Viện công nghệ hàng không vũ trụ, không ai biết hiện nay cô đang làm việc ở đâu. Vân Thiên Minh để ý thấy Trình Tâm có hai địa chỉ gửi thư, một ở Thượng Hải, một ở New York.
Buổi chiều, Vân Thiên Minh yêu cầu bác sĩ Trương cho ra ngoài, nói có việc cần phải làm, bác sĩ Trương nằng nặc đòi đi cùng, nhưng Vân Thiên Minh cảm ơn và từ chối.
Vân Thiên Minh đi tắc xi đến văn phòng Bắc Kinh của UNESCO. Sau khi nguy cơ Tam Thể xuất hiện, quy mô các cơ quan thường trú tại Bắc Kinh của Liên Hiệp Quốc đều nhanh chóng mở rộng, văn phòng UNESCO chiếm phần lớn một tòa nhà văn phòng bên ngoài vành đai 4. Văn phòng đại diện của dự án Các vì Sao rất rộng, lúc bước vào, đập vào mắt Vân Thiên Minh là một tấm bản đồ sao khổng lồ, những đường màu bạc chằng chịt phức tạp nối liền các chòm sao trên nền đen tuyền như vải nhung. Sau đó, anh ta nhận ra bản đồ sao này được hiển thị trên một màn hình tinh thể lỏng lớn, nguồn là một máy tính, có thể phóng đại từng phần để tìm kiếm. Căn phòng trống trơn, chỉ có một cô gái xinh đẹp phụ trách lễ tân. Vân Thiên Minh tự giới thiệu xong, cô gái lập tức hào hứng chạy đi mời một phụ nữ tóc vàng đến. Cô gái giới thiệu người phụ nữ này là giám đốc UNESCO Trung Quốc, cũng là một trong những người phụ trách dự án Các Vì Sao ở khu vực châu Á-Thái Bình Dương. Bà giám đốc cũng mừng rỡ ra mặt, vừa bắt tay Vân Thiên Minh vừa nói bằng tiếng Trung lưu loát, anh ta là người đầu tiên có ý định mua một ngôi sao ở Trung Quốc, vốn dĩ nên liên hệ các cơ quan truyền thông đến phỏng vấn đưa tin và tổ chức một buổi lễ, nhưng họ vẫn tôn trọng yêu cầu bảo mật và giản tiện của anh ta... Thực sự rất đáng tiếc, đây lẽ ra là một cơ hội tốt để tuyên truyền và đẩy mạnh quảng bá cho dự án Các vì Sao.
Yên tâm, ở Trung Quốc không ai ngốc như tôi nữa đâu. Vân Thiên Minh thầm nhủ, suýt chút nữa thì nói ra ngoài miệng.
Sau đó, một người đàn ông trung niên đeo kính, mặc vest, đi giày da bước vào, bà giám đốc giới thiệu ông ta là tiến sĩ Hà, nghiên cứu viên của Đài thiên văn Bắc Kinh, phụ trách các thủ tục cụ thể trong việc bán đấu giá ngôi sao. Sau khi bà giám đốc chào từ biệt, tiến sĩ Hà trước tiên mời Vân Thiên Minh ngồi xuống, bảo cô gái lễ tân rót trà, ân cần hỏi han có phải anh ta đang không được khỏe hay không. Sắc mặt Vân Thiên Minh đương nhiên không giống người khỏe mạnh, nhưng từ khi ngừng cái cực hình hóa trị, anh ta đã thấy đỡ hơn rất nhiều, thậm chí còn có ảo giác mình có một cuộc sống mới. Anh ta không để tâm đến lời hỏi thăm của tiến sĩ Hà, lập tức nhắc lại câu hỏi trong điện thoại: anh ta muốn mua một ngôi sao để làm quà tặng, mọi quyền lợi đều thuộc về người được tặng, anh ta sẽ không cung cấp bất cứ thông tin cá nhân nào, cũng mong là tuyệt đối bảo mật đối với người được tặng. Tiến sĩ Hà nói việc này đơn giản, sau đó hỏi Vân Thiên Minh muốn mua ngôi sao như thế nào.
“Cố gắng gần gần một chút, có hành tinh xung quanh, tốt nhất là hành tinh đất đá.” Vân Thiên Minh nhìn bản đồ sao nói.
Tiến sĩ Hà lắc đầu, “Với số tiền của anh thì chịu thôi, giá khởi điểm thấp nhất của những sao loại này đều hơn xa con số đó. Anh chỉ có thể mua một ngôi sao không có hành tinh xung quanh, vả lại khoảng cách cũng không thể quá gần. Nói thực với anh chứ, kể cả vậy, số tiền của anh cũng vẫn thấp hơn giá quy định. Hôm qua sau khi nhận được điện thoại của anh, xét đến việc anh là người mua đầu tiên ở Trung Quốc, chúng tôi đã hạ giá khởi điểm cho một ngôi sao xuống cái giá mà anh đưa ra.” Ông ta di chuột, phóng to một khu vực trên bản đồ sao, “Anh xem, chính là ngôi sao này, thời hạn đấu giá của nó đã bị gia hạn nhiều lần, vì vậy chỉ cần anh xác định mua, nó sẽ là của anh.”
“Ở xa chừng nào?”
“Cách Hệ Mặt trời 286,5 năm ánh sáng.”
“Xa quá.”
Tiến sĩ Hà lắc đầu mỉm cười, “Có thể nhận ra anh không phải người không biết gì về thiên văn học. Vậy anh thử nghĩ xem, đối với chúng ta, 286 năm ánh sáng và 286 tỷ năm ánh sáng thì có khác gì nhiều không?”
Vân Thiên Minh im lặng thừa nhận. Quả thực là không khác gì mấy.
“Nhưng ngôi sao này có một ưu điểm lớn nhất: có thể trông thấy được. Thực ra tôi cảm thấy, mua ngôi sao chủ yếu là cần xem bề ngoài, khoảng cách bao nhiêu hay có hành tinh quay xung quanh hay không cũng chẳng quan trọng, ngôi sao ở xa mà thấy được còn tốt hơn ở gần mà không thấy được, ngôi sao đơn lẻ mà thấy được còn tốt hơn có hành tinh quay xung quanh mà không thấy được, xét cho cùng, chúng ta cũng chỉ có thể nhìn mà thôi.”
Vân Thiên Minh gật đầu, Trình Tâm có thể nhìn thấy ngôi sao đó, vậy thì rất tốt.
“Nó tên là gì?”
“Mấy trăm năm trước ngôi sao này đã có mặt trên danh mục sao của Tycho Brahe, nhưng không có tên thường gọi, chỉ có số hiệu thiên văn thôi.” Tiến sĩ Hà đưa con trỏ chuột vào điểm sáng đó, bên cạnh lập tức xuất hiện một chuỗi ký tự: DX3906. Ông ta kiên nhẫn giải thích ý nghĩa của cái tên này cho Vân Thiên Minh, bao gồm phần loại hình ngôi sao, cấp sao tuyệt đối[6] và biểu kiến[7], vị trí trên dãy chính[8]...
Thủ tục mua bán nhanh chóng hoàn tất, tiến sĩ Hà lại gọi hai nhân viên công chứng đến làm thủ tục. Bà giám đốc xuất hiện, cùng đến còn có hai quan chức của UNDP và Ủy ban tài nguyên thiên nhiên Liên Hiệp Quốc. Cô tiếp tân bưng lên một khay sâm banh. Mọi người chúc mừng một lượt rồi bà giám đốc tuyên bố quyền sở hữu đối với DX3906 của người được tặng là Trình Tâm chính thức có hiệu lực, kế đó, bà ta đưa cả hai tay trao một kẹp hồ sơ bằng da thật màu đen trông có vẻ rất đắt tiền cho Vân Thiên Minh: “Ngôi sao của anh.”
Khi các quan chức đã đi khỏi, tiến sĩ Hà nói với Vân Thiên Minh: “Tôi chỉ hỏi thôi nhé, anh có thể không trả lời: nếu tôi đoán không nhầm, ngôi sao này anh tặng cho một cô gái phải không?”
Vân Thiên Minh thoáng do dự, khẽ gật đầu.
“Cô gái đó may mắn thật!” Tiến sĩ Hà cũng gật đầu, sau đó cảm thán: “Có tiền tốt thật.”
“Thôi đi, thôi đi.” Cô lễ tân nãy giờ vẫn không nói năng gì thè lưỡi. “Có tiền cái gì? Thầy Hà thử nghĩ lại xem, thầy mà có ba mươi tỷ, thầy có chịu tặng bạn gái một ngôi sao không? Xì, đừng quên những lời thầy nói hai hôm trước đấy nhé.” Cô gái nói tới đây, tiến sĩ Hà hơi hoảng hốt, muốn ngăn cô phun ra những bình luận cay nghiệt của ông ta về dự án Các Vì Sao. Lúc đó ông ta bảo, cái trò này của Liên Hiệp Quốc mười năm trước đã có một bọn lừa đảo chơi rồi, chẳng qua bọn chúng chỉ bán Mặt trăng với Sao Hỏa thôi, lần này mà có người mắc lừa nữa thì đúng là phép mầu. Cũng may cô gái không nói đến chuyện đó. “Đây không chỉ là tiền, mà là lãng mạn nữa, lãng mạn ấy! Thầy hiểu không?”
Từ đầu đến cuối, cô gái này vẫn luôn len lén nhìn Vân Thiên Minh với ánh mắt như thể nhìn một hoàng tử cổ tích, vẻ mặt cô cũng không ngừng thay đổi: thoạt đầu tò mò, sau đó kính sợ và ngưỡng mộ, cuối cùng, khi cô nhìn chằm chằm vào chiếc kẹp hồ sơ bằng da đắt tiền bên trong có giấy tờ sở hữu một ngôi sao ấy, trên gương mặt chỉ còn lại sự đố kỵ trần trụi mà thôi.
Tiến sĩ Hà nói với Vân Thiên Minh: “Giấy tờ sẽ nhanh chóng được gửi đến người được tặng, sử dụng địa chỉ ở đây. Theo như yêu cầu của anh, chúng tôi sẽ không tiết lộ bất cứ thông tin gì về người mua, mà thực ra cũng chẳng có gì để tiết lộ cả, chúng tôi hoàn toàn không biết gì về anh, đến lúc này, chẳng phải tôi thậm chí còn chưa biết anh họ gì đấy sao?” Ông ta đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối: “Tiếp sau đây, tôi sẽ dẫn anh đi xem ngôi sao của anh... à không, ngôi sao anh tặng cô ấy.”
“Lên nóc nhà xem à?”
“Trong thành phố không thể thấy được, chúng ta phải ra ngoại thành. Nếu anh không khỏe, hay là để hôm khác?”
“Không, đi luôn bây giờ, tôi thực sự rất muốn xem ngôi sao đó.”
Tiến sĩ Hà lái xe chở Vân Thiên Minh đi hơn hai tiếng đồng hồ, bỏ lại sau lưng một quãng xa biển đèn hoa rực rỡ của thành phố, để tránh sự quấy nhiễu của đèn pha xe cộ, ông ta lái xe vào giữa cánh đồng cách xa đường cao tốc. Sau khi tắt đèn pha, hai người xuống xe, đêm thu, bầu trời trong veo, sao đặc biệt sáng.
“Anh biết chòm sao Bắc Đẩu chứ, men theo một đường chéo của hình tứ giác đó, chính là hướng kia kìa, có ba ngôi sao tạo thành một hình tam giác rất tù, từ đỉnh góc tù ấy hạ một đường vuông góc xuống cạnh đáy, vươn tiếp xuống phía dưới, chính là hướng mà tôi đang chỉ đây này, có thấy không? Ngôi sao của anh, ngôi sao mà anh tặng cô ấy đấy.”
Vân Thiên Minh chỉ ra hai ngôi sao, nhưng tiến sĩ Hà nói đều không phải, “Ở giữa hai ngôi sao đấy, chệch sang hướng Nam một chút, ngôi sao đó có độ sáng biểu kiến là 5,5, thông thường chỉ người quan sát giàu kinh nghiệm mới nhìn thấy được, song hôm nay thời tiết rất đẹp, chắc hẳn anh cũng có thể trông thấy. Để tôi mách anh một cách: đừng nhìn lâu vào đó, hãy dịch ánh mắt sang mé bên, nhìn bằng khóe mắt, khả năng cảm nhận ánh sáng yếu của khóe mắt nhạy hơn, sau khi tìm được hãy nhìn thẳng...”
Với sự giúp đỡ của tiến sĩ Hà, Vân Thiên Minh rốt cuộc cũng thấy được DX3906, một chấm sáng rất mờ nhạt, tựa hồ như có mà cũng như không, thoáng sơ ý một chút là sẽ biến mất khỏi tầm mắt. Người bình thường đều cho rằng các vì sao màu bạc, kỳ thực nếu quan sát kỹ lưỡng sẽ phát hiện chúng có màu sắc khác nhau, DX3906 màu đỏ sậm. Tiến sĩ Hà nói, ngôi sao đó chỉ ở vị trí này vào mùa này, lát nữa ông ta sẽ đưa cho anh ta tài liệu chi tiết về cách quan sát DX3906 trong các mùa khác nhau.
“Anh rất may mắn, cũng may mắn như cô gái được anh tặng ngôi sao này vậy.” Tiến sĩ Hà nói trong màn đêm dày đặc.
“Tôi không hề may mắn, tôi sắp chết rồi.” Vân Thiên Minh nói, đồng thời dịch chuyển ánh mắt, liếc về phía tiến sĩ Hà, sau đó lại nhìn lên bầu trời đêm, không ngờ lần này anh ta lại dễ dàng tìm được DX3906.
Vân Thiên Minh nhận ra dường như tiến sĩ Hà không hề ngạc nhiên trước điều mình nói, chỉ lẳng lặng châm một điếu thuốc, có lẽ ông ta đã lờ mờ đoán ra được điều gì đó. Im lặng một hồi lâu, ông ta mới nói: “Nếu thế thật, anh cũng vẫn rất may mắn, hầu hết mọi người, đến lúc chết cũng không liếc nhìn ra ngoài cõi thế gian này lấy một lần.”
Khói thuốc mà tiến sĩ Hà phả ra lơ lửng bay qua trước mặt Vân Thiên Minh, khiến ngôi sao mờ tối kia nhấp nháy. Vân Thiên Minh thầm nghĩ, khi Trình Tâm thấy ngôi sao này, mình đã không còn sống trên thế gian này nữa. Thực ra, khi anh ta và Trình Tâm thấy ngôi sao này, họ chỉ thấy nó như hai trăm tám mươi sáu năm về trước, chùm ánh sáng yếu ớt ấy đã đi gần ba thế kỷ trong không gian vũ trụ mới đến chạm vào võng mạc họ, còn ánh sáng mà nó đang phát ra lúc này, phải đợi hai trăm tám mươi sáu năm sau mới đến Trái đất, lúc ấy thì Trình Tâm cũng không còn trên cõi đời này nữa.
Cuộc đời cô sẽ ra sao nhỉ? Mong rằng cô có thể nhớ, trong biển sao mênh mông kia có một ngôi sao thuộc về cô.
Hôm nay là ngày cuối cùng của Vân Thiên Minh, anh ta muốn xem nó có gì đặc biệt không, nhưng không. Anh ta dậy lúc bảy giờ sáng như thường lệ, một tia nắng giống như thường ngày chiếu vào vị trí thường ngày trên vách tường đối diện. Ngoài cửa sổ, thời tiết không đẹp cũng không xấu, bầu trời xanh lam pha xám như mọi ngày bình thường khác. Trước cửa sổ có một cây sồi đã trụi lá, thậm chí không để lại chiếc lá cuối cùng. Hôm nay, đến bữa sáng cũng giống như mọi ngày. Ngày hôm nay, cũng giống như hai mươi tám năm mười một tháng lẻ sáu ngày đã qua, thực sự không có gì đặc biệt.
Cũng như ông Lý, Vân Thiên Minh không nói chuyện cái chết êm dịu với người nhà, anh ta vốn định để lại cho cha một bức thư, nhưng không có gì để nói, cuối cùng lại thôi.
Đúng mười giờ, theo lịch hẹn, một mình anh ta đi vào phòng an lạc, bình thản như thể đi kiểm tra hằng ngày. Anh ta là người thứ tư lựa chọn cái chết êm dịu ở thành phố này, vì vậy cũng không thu hút nhiều chú ý lắm, trong phòng an lạc chỉ có năm người, trong đó hai người là nhân viên công chứng, một người hướng dẫn, một y tá và một lãnh đạo bệnh viện, bác sĩ Trương không đến. Có vẻ như anh ta có thể ra đi lặng lẽ.
Theo yêu cầu của anh ta, phòng an lạc không bày biện trang trí gì cả, chỉ là một phòng bệnh bình thường, bốn vách trắng toát, khiến anh ta thấy rất dễ chịu.
Anh ta nói với người hướng dẫn mình đã biết quy trình thao tác, không cần anh ta nữa, người này gật đầu, ở lại phía bên kia vách kính. Ở phía bên thực hiện cái chết êm dịu này, sau khi nhân viên công chứng đi khỏi, chỉ còn lại anh ta và y tá. Cô y tá rất xinh đẹp, không còn vẻ sợ hãi và căng thẳng hồi mới làm chuyện này lần đầu tiên nữa, khi cắm kim máy tiêm tự động vào cánh tay trái Vân Thiên Minh, động tác đã trấn tĩnh và ổn định hơn nhiều. Anh ta đột nhiên nảy sinh một thứ tình cảm không thể gọi tên với cô, dẫu sao thì cô cũng là người cuối cùng trên thế gian này bầu bạn với mình. Vân Thiên Minh chợt muốn biết người hai mươi tám năm trước đã đỡ đẻ cho mình là ai, hai người này là những người hiếm hoi đã thực sự giúp đỡ anh ta, anh ta cần phải cảm ơn họ. Vì vậy, Vân Thiên Minh nói cảm ơn với cô y tá. Cô mỉm cười, sau đó ra ngoài, bước chân nhẹ như mèo, không phát ra tiếng động.
Quy trình an tử chính thức bắt đầu, màn hình treo trước mặt anh ta hiển thị:
Ông muốn kết thúc cuộc sống của mình phải không?
Nếu phải, hãy bấm số 5; nếu không, hãy bấm số 0.
Anh ta ra đời trong một gia đình trí thức, nhưng cha mẹ đều thuộc loại người không khôn khéo trong xã hội và giao thiệp, cuộc sống rất chán nản. Họ không phải là quý tộc, nhưng lại khăng khăng dạy dỗ Vân Thiên Minh theo cách thức quý tộc. Sách anh ta đọc nhất thiết phải là danh tác kinh điển, âm nhạc anh ta nghe nhất thiết phải là các khúc nhạc cổ điển nổi tiếng, người anh ta giao du nhất thiết phải là những người mà họ nghĩ là thuộc tầng lớp có giáo dục. Họ lúc nào cũng nói với Vân Thiên Minh rằng những người, những sự vật xung quanh thật dung tục tầm thường, rồi đời sống tinh thần của nhà họ cao hơn những người bình thường đến chừng nào. Hồi tiểu học, Vân Thiên Minh còn có vài người bạn, nhưng chưa bao giờ dám dẫn bạn đến nhà chơi, vì cha mẹ chắc chắn không cho phép anh ta chơi với những đứa trẻ dung tục tầm thường như vậy. Lên cấp II, chế độ giáo dục quý tộc bị đẩy lên một mức nữa, Vân Thiên Minh trở thành một kẻ hoàn toàn cô độc. Nhưng đúng vào thời điểm này, cha mẹ anh ta ly dị. Nguyên nhân dẫn đến gia đình tan vỡ là cha có người thứ ba, một cô gái làm tiếp thị bảo hiểm. Mẹ tái giá với một nhà thầu xây dựng giàu có. Cả hai đều là hạng người mà cha mẹ anh ta vốn cực lực bắt con mình tránh xa, vì vậy lúc này chính họ cũng hiểu ra, bản thân mình không còn tư cách dạy dỗ con trai theo hướng đó nữa. Nhưng kiểu cách giáo dục đó đã bám rễ vào tâm hồn Vân Thiên Minh, anh ta không thể nào giằng thoát ra được, giống như loại còng tay có lò xo hồi trước, càng muốn giằng ra, nó lại càng thít chặt. Suốt thời trung học, anh ta ngày càng trở nên cô độc, ngày càng thêm nhạy cảm, ngày càng rời xa đám đông.
Ký ức thời ấu thơ và thiếu niên đều xám xịt một màu.
Bấm số 5.
Ông muốn kết thúc cuộc sống của mình phải không?
Nếu phải, hãy bấm số 2; nếu không, hãy bấm số 0.
Trong tưởng tượng của anh ta thuở đó, trường đại học khiến anh ta cảm thấy bất an, môi trường xa lạ cùng những người xa lạ, đối với anh ta, chỉ là thêm một quá trình thích ứng khó khăn. Hồi mới vào đại học, mọi thứ đều không khác gì nhiều so với tưởng tượng, cho đến khi anh ta gặp Trình Tâm.
Trước đó, Vân Thiên Minh cũng từng bị các cô gái thu hút, nhưng chưa bao giờ có thứ cảm giác ấy: mọi thứ xa lạ lạnh lẽo xung quanh đều đột nhiên tràn ngập ánh nắng ấm áp và dịu dàng. Thoạt tiên, anh ta thậm chí còn không ý thức được nguồn sáng này từ đâu đến. Giống như Mặt trời nhìn qua tầng mây dày đặc, ánh sáng yếu ớt như thể ánh trăng của nó chỉ hiển hiện lờ mờ thành một cái đĩa tròn, chỉ khi Mặt trời biến mất, người ta mới ý thức được nó là ngọn nguồn của mọi ánh sáng ban ngày. Mặt trời của Vân Thiên Minh biến mất vào kỳ nghỉ dài nhân dịp Quốc khánh, Trình Tâm về quê, anh ta bỗng nhiên cảm thấy mọi thứ xung quanh ảm đạm lu mờ.
Tất nhiên, chắc chắn không chỉ mỗi Vân Thiên Minh có cảm giác này đối với Trình Tâm, nhưng anh ta không bị dằn vặt đến mức quên ăn quên ngủ như những nam sinh khác, vì anh ta hoàn toàn không hy vọng gì ở bản thân. Anh ta biết không có cô gái nào thích loại con trai lầm lì mà nhạy cảm như mình, anh ta chỉ có thể ngắm cô từ xa, tắm mình trong ánh nắng mà cô mang đến, lặng lẽ cảm nhận vẻ đẹp của mùa xuân.
Ấn tượng đầu tiên của Vân Thiên Minh về Trình Tâm là cô không thích nói nhiều, con gái vừa xinh đẹp lại vừa trầm lặng ít nói tương đối hiếm gặp, nhưng không có nghĩa cô là một người đẹp băng giá. Cô không nói nhiều nhưng lại sẵn lòng lắng nghe, lắng nghe một cách ân cần, với thái độ chân thành, lúc đó, đôi mắt trong veo tĩnh lặng ấy dường như đang nói với mỗi người rằng, đối với cô, họ rất quan trọng.
Khác với những cô bạn học xinh đẹp thời cấp III của Vân Thiên Minh, Trình Tâm không hề bỏ qua sự tồn tại của anh ta, mỗi lần gặp mặt cô đều mỉm cười chào hỏi. Có mấy lần hoạt động tập thể, người tổ chức không biết vô tình hay cố ý mà quên mất Vân Thiên Minh, Trình Tâm đều cất công tìm đến thông báo cho anh ta biết, sau này, cô là người đầu tiên trong số bạn học gọi anh ta bằng tên Thiên Minh chứ không phải “cậu Vân”. Trong những giao thiệp cực kỳ giới hạn ấy, cảm giác khắc cốt ghi tâm nhất mà Trình Tâm mang đến cho Vân Thiên Minh là: cô là người duy nhất biết rõ sự mong manh yếu đuối của anh ta, vả lại hình như còn thực sự lo lắng anh ta có thể bị tổn thương. Nhưng Vân Thiên Minh vẫn luôn tỉnh táo, anh ta biết ở đây không có gì hơn nữa, đúng như Hồ Văn đã nói, với ai cô cũng tốt như vậy.
Có một chuyện để lại ấn tượng rất sâu sắc cho Vân Thiên Minh: chính trong lần đi chơi dã ngoại đó, họ đang leo lên một ngọn núi nhỏ, Trình Tâm đột nhiên dừng lại, khom lưng cẩn thận cầm thứ gì đó trên bậc thang đá lên. Vân Thiên Minh thấy đó là một con sâu xấu xí, mềm nhũn ẩm ướt, con sâu trườn bò giữa những ngón tay trắng muốt của cô, một nữ sinh bên cạnh kêu rú lên: kinh tởm quá đi mất, cậu chạm vào nó làm gì?! Trình Tâm nhẹ nhàng đặt con sâu vào bãi cỏ bên cạnh, nói, nó bò ở đây sẽ bị người ta giẫm chết mất.
Kỳ thực, Vân Thiên Minh giao tiếp với Trình Tâm rất ít, cả bốn năm đại học, họ chỉ nói chuyện riêng với nhau có hai, ba lần.
Đó là một đêm hè mát mẻ, Vân Thiên Minh lên tầng thượng của thư viện, đây là nơi anh ta thích nhất, rất ít người lên, có thể ở một mình. Trời đêm sau cơn mưa hết sức trong trẻo, dòng sông Ngân bình thường hiếm khi thấy được cũng in trên đó.
“Giống như vấy sữa lên bầu trời ấy nhỉ!”
Vân Thiên Minh nhìn về phía tiếng nói, nhận ra không biết từ lúc nào Trình Tâm đã đứng bên cạnh, cơn gió đêm hè thổi bay mái tóc dài của cô, rất giống cảnh tượng trong giấc mộng của anh ta. Sau đó, cả hai cùng ngước lên ngắm Ngân Hà.
“Nhiều sao quá, như sương mù ấy.” Vân Thiên Minh cảm thán.
Trình Tâm không nhìn Ngân Hà nữa, quay sang anh ta, chỉ xuống sân trường và thành phố bên dưới: “Cậu xem, dưới kia cũng thật là đẹp mà, cuộc sống của chúng ta là ở nơi này, chứ không phải ở Ngân Hà xa xôi kia.”
“Nhưng chẳng phải chuyên ngành của chúng ta là để đi khỏi Trái đất này hay sao?”
“Đó là để cuộc sống ở đây tốt đẹp hơn, không phải để trốn khỏi Trái đất.”
Đương nhiên Vân Thiên Minh biết Trình Tâm nói vậy là ám chỉ thái độ lầm lì và sống khép kín của anh ta một cách uyển chuyển, anh ta cũng chỉ im lặng coi như thừa nhận. Đó là lần anh ta ở gần Trình Tâm nhất. Có lẽ là ảo giác, nhưng thậm chí anh ta còn cảm nhận được hơi ấm cơ thể cô, khi ấy anh ta thực sự rất hy vọng làn gió đêm kia đổi hướng, để mái tóc dài của cô phất lên gương mặt mình.
Bốn năm đại học chính quy kết thúc, Vân Thiên Minh thi trượt nghiên cứu sinh, còn Trình Tâm thì dễ dàng vượt qua kỳ thi, sau đó cô về nhà. Vân Thiên Minh muốn ở lại trường lâu thêm một chút chỉ để đợi Trình Tâm khai giảng thì gặp lại cô. Ký túc xá không cho ở nữa, anh ta bèn thuê một phòng nhỏ ở gần trường, đồng thời tìm việc trong thành phố. Vân Thiên Minh gửi vô số hồ sơ xin việc, nhưng lần nào cũng thất bại ở vòng phỏng vấn, kỳ nghỉ hè thấm thoắt đã trôi qua lúc nào chẳng rõ. Anh ta đến trường tìm Trình Tâm, nhưng không gặp được cô, sau khi dè dặt dò hỏi mới biết hóa ra cô và giáo sư hướng dẫn đã đến Viện công nghệ hàng không vũ trụ của trường ở tận Thượng Hải, cô sẽ hoàn thành việc học của mình ở khoa đào tạo sau đại học của Viện. Cùng ngày hôm ấy, Vân Thiên Minh không ngờ lại xin được việc làm, đó là một công ty chuyển giao công nghệ hàng không vũ trụ dân dụng, vì mới thành lập nên tuyển rất nhiều người.
Mặt trời của Vân Thiên Minh đã đi xa, anh ta bước vào xã hội với trái tim lạnh giá.
Bấm số 2.
Ông muốn kết thúc cuộc sống của mình phải không?
Nếu phải, hãy bấm số 4; nếu không, hãy bấm số 0.
Khi mới đi làm, anh ta đã có một niềm vui bất ngờ nho nhỏ, phát hiện so với những bạn cùng tuổi hừng hực tinh thần cạnh tranh ở trường đại học, người trong xã hội có vẻ hòa dịu hơn nhiều, dễ giao tiếp hơn, anh ta thậm chí còn nghĩ rằng mình sắp thoát khỏi trạng thái cô độc và tự khép kín này rồi. Nhưng sau vài lần bị người ta bán đứng còn đếm tiền giúp họ, rốt cuộc anh ta cũng nhận ra sự hiểm ác của nơi này, vì vậy lại bắt đầu hoài niệm quãng đời đi học, đồng thời một lần nữa xa lánh mọi người, rúc sâu hơn vào vỏ ốc tinh thần. Điều này đương nhiên là có tác động tai hại tới sự nghiệp của anh ta, kể cả trong công ty khởi nghiệp nhà nước dạng này, cạnh tranh cũng hết sức gay gắt, không tiến ắt phải lùi. Năm này qua năm khác, đường lùi của anh ta càng lúc càng ít ỏi.
Mấy năm nay, anh ta yêu đương hai lần, đều chia tay rất nhanh. Chuyện này không phải vì trái tim anh ta đã bị Trình Tâm chiếm lĩnh, đối với anh ta, Trình Tâm vĩnh viễn là mặt trời sau mây, anh ta chỉ mong nhìn thấy cô, cảm nhận ánh sáng dịu dàng của cô, chứ chưa bao giờ dám mơ tưởng rút ngắn khoảng cách giữa họ. Những năm này, anh ta không hề hỏi thăm tin tức của Trình Tâm, chỉ ầm thầm suy đoán với sự thông tuệ của cô, hẳn là đã đi học tiến sĩ rồi. Còn về cuộc sống của cô thế nào, anh ta cũng không suy đoán, chướng ngại chính của anh ta khi qua lại với phụ nữ vẫn là tính cách cô độc lầm lì, anh ta từng quyết tâm thử xây dựng cuộc sống riêng, nhưng khó khăn vẫn chất chồng khó khăn.
Vấn đề của Vân Thiên Minh nằm ở chỗ anh ta không thể hòa nhập mà cũng không thể lánh đời, để hòa nhập thì anh ta không có năng lực mà để lánh đời thì anh ta không có vốn liếng, đành đau khổ lơ lửng ở lưng chừng. Sau này đi trên đường đời thế nào, đi tới đâu, trong lòng anh ta chỉ toàn là hoang mang.
Nhưng anh ta đột nhiên nhìn thấy điểm cuối của con đường.
Bấm số 4.
Ông muốn kết thúc cuộc sống của mình phải không?
Nếu phải, hãy bấm số 1; nếu không, hãy bấm số 0.
Bệnh ung thư phổi của anh ta khi được chẩn đoán trúng thì đã đến giai đoạn cuối, có lẽ bị chậm trễ vì những chẩn đoán sai lầm trước đó, mà ung thư phổi di căn nhanh nhất, anh ta không còn nhiều thời gian nữa.
Lúc ra khỏi bệnh viện, anh ta không hoảng sợ, cảm giác duy nhất là cô độc. Tuy trước đây nỗi cô độc đó cũng không ngừng tích tụ, song vẫn bị một con đê vô hình ngăn lại, giam nó trong một trạng thái tĩnh mà anh ta có thể chấp nhận được. Lúc này, đê đã vỡ, nỗi cô độc tích tụ qua bao năm tháng như thể một cơn lũ đen kịt từ trời cao ập xuống, vượt xa cực hạn sức chịu đựng của anh ta.
Anh ta muốn gặp Trình Tâm.
Anh ta không do dự, mua ngay một tấm vé máy bay, chiều hôm đó bay đến Thượng Hải. Lúc ngồi trên tắc xi, tâm trạng nôn nóng đã nguội đi phần nào, anh ta tự nhủ rằng một kẻ sắp chết như mình không thể đi quấy rầy cô được, anh ta sẽ không để cô biết về sự tồn tại của mình, chỉ muốn nhìn cô từ xa một lần, giống như kẻ sắp chết đuối gắng hết sức ngoi lên mặt nước hít một hơi không khí, khi chìm xuống cũng có thể chết bình thản hơn.
Đứng trước cổng Viện công nghệ hàng không vũ trụ, anh ta lại bình tĩnh hơn nữa, nhận ra trong vài giờ qua, mình quả đã hoàn toàn mất lý trí. Nhẩm tính thời gian, kể cả Trình Tâm có học tiến sĩ thì giờ cũng đã ra trường đi làm rồi, chắc gì đã ở đây. Anh ta hỏi thăm bảo vệ ở chòi gác trước cửa, được biết viện nghiên cứu này có hơn hai mươi nghìn nhân viên, anh ta phải cho biết phòng ban cụ thể thì mới tìm được. Anh ta không có phương thức liên lạc với bạn học cũ, không biết hỏi ở đâu, đồng thời lại cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, khó thở, bèn ngồi xuống cách cổng viện nghiên cứu không xa lắm.
Cũng có thể Trình Tâm làm việc ở đây, sắp hết giờ làm rồi, biết đâu đợi được cô, vì vậy anh ta bèn đợi trước cổng.
Cổng viện nghiên cứu rất rộng, bên cạnh hàng rào co duỗi được có một bức tường thấp màu đen bên trên khắc tên đơn vị bằng chữ màu vàng, đây vốn là Cơ sở số 8 của Viện nghiên cứu công nghệ hàng không vũ trụ, quy mô hiện nay đã được mở rộng ra rất nhiều. Anh ta sực nghĩ ra, một đơn vị lớn thế này, không biết liệu có còn cổng khác nữa không? Nghĩ đoạn, anh ta lại khó nhọc đứng lên đi hỏi bảo vệ, biết được nơi này hóa ra còn bốn cổng khác nữa!
Anh ta chậm rãi quay về chỗ cũ, vẫn ngồi xuống chờ đợi, anh ta cũng chỉ có thể đợi ở đây mà thôi.
Vân Thiên Minh phải trông vào xác suất xảy ra tất cả những điều này: sau khi tốt nghiệp, Trình Tâm vẫn làm việc ở đây; hôm nay cô không đi công tác bên ngoài; hết giờ làm cô sẽ đi ra từ cổng này trong năm chiếc cổng của cơ quan.
Khoảnh khắc này rất giống với cuộc đời anh ta, khư khư níu lấy một tia hy vọng mong manh.
Những người tan làm bắt đầu đi ra ngoài, có người đi bộ, có người đi xe đạp hoặc lái xe, dòng người và dòng xe lưa thưa dần đông đúc, rồi từ đông đúc chuyển sang lưa thưa, một tiếng sau, chỉ còn lại vài ba người và xe ra vào.
Không có Trình Tâm.
Anh ta tin chắc mình sẽ nhận ra cô giữa dòng người, kể cả khi cô lái xe, vậy thì có thể cô không làm việc ở đây, hoặc làm việc ở đây nhưng hôm nay không đến cơ quan, hoặc ở cơ quan nhưng lại đi cổng khác.
Vầng dương ngả về Tây khiến cái bóng của tòa nhà và cây cối càng lúc càng kéo dài hơn, tựa hồ vô số cánh tay thương hại vòng ôm lấy anh ta.
Anh ta vẫn ngồi đó, đến khi trời tối hẳn. Sau đó, anh ta không nhớ nổi mình làm thế nào leo lên được tắc xi ra sân bay, bay về thành phố nơi mình sinh sống, trở về ký túc xá dành cho người độc thân của mình.
Anh ta có cảm giác mình đã chết.
Bấm số 1.
Ông muốn kết thúc cuộc sống của mình phải không?
Đây là lần hỏi cuối cùng. Nếu phải, hãy bấm số 3; nếu không, hãy bấm số 0.
Mộ chí của mình sẽ khắc gì? Sự thực là anh ta không xác định mình có mộ hay không, một ngôi mộ ở quanh Bắc Kinh rất đắt, dù cha anh ta có muốn mua, chị gái cũng sẽ không đồng ý, chị sẽ nói người sống còn chẳng có chỗ ở. Tro cốt của anh ta cùng lắm cũng chỉ được đặt vào một ô nhỏ trên núi Bát Bảo, có điều, nếu như có bia mộ, bên trên chắc là nên đề:
Đã đến, đã yêu, đã tặng cô ấy một ngôi sao, đã đi.
Bấm số 3.
Trước khoảnh khắc ấy, đã có hỗn loạn phía bên kia vách tường kính, gần như cùng lúc Vân Thiên Minh ấn vào nút bấm tử vong, cánh cửa vào phòng an lạc bật mở, một đám người ập vào. Nhân viên điều khiển cái chết êm dịu xông vào đầu tiên, lao đến trước giường bệnh tắt nguồn điện của máy bơm tiêm tự động; lãnh đạo bệnh viện vào ngay sau đó, rút luôn ổ cắm ở chân tường; cuối cùng là cô y tá kia, cô giật mạnh ống mềm trên máy bơm tiêm tuột ra khỏi máy, đồng thời cũng văng luôn mũi kim ra khỏi cổ tay trái Vân Thiên Minh đau nhói. Tiếp đấy, mấy người quây lại kiểm tra cái ống mềm, anh ta nghe được một cầu giọng như thể vừa trút gánh nặng, hình như nói: cũng may, thuốc chưa chảy ra. Sau đó, cô y tá mới bắt đầu xử lý cổ tay bị chảy máu của anh ta.
Phía bên kia bức tường kính chỉ còn lại một người, cô đã chiếu sáng cả thế giới này cho Vân Thiên Minh, cô là Trình Tâm.
Lồng ngực Vân Thiên Minh cảm nhận rõ rệt giọt nước mắt Trình Tâm rơi xuống thấm vào áo anh ta, lúc mới gặp lại Trình Tâm, anh ta có cảm giác cô gần như không thay đổi gì, giờ mới để ý thấy mái tóc dài ngang vai của cô nay đã chuyển thành kiểu tóc ngắn đến gáy, cúp vào rất đẹp. Ngay đến lúc này, anh ta cũng không dám vuốt nhẹ lên mái tóc đẹp đã từng khiến anh ta hồn xiêu phách lạc ấy.
Anh ta thật sự là đồ bỏ đi, có điều lúc này, anh ta đã lên thiên đường rồi.
Im lặng kéo dài, tĩnh lặng như thể ở Cõi Trên, Vân Thiên Minh mong sự tĩnh lặng này có thể kéo dài mãi mãi. Em không thể cứu được anh, anh ta thầm nói với Trình Tâm, anh sẽ nghe theo lời khuyên của em mà từ bỏ cái chết êm dịu, nhưng kết quả đều như nhau. Em hãy mang theo ngôi sao anh tặng đi tìm hạnh phúc của mình đi.
Trình Tâm dường như nghe thấy tiếng lòng của anh ta, cô chầm chậm ngẩng đầu lên, lần đầu tiên ánh mắt họ gặp nhau ở khoảng cách gần như thế, còn gần hơn trong giấc mộng của anh ta, đôi mắt xinh đẹp óng ánh vì nước mắt khiến trái tim Vân Thiên Minh tan nát.
Sau đó, Trình Tâm nói ra một câu hoàn toàn bất ngờ: “Thiên Minh, cậu biết không? Luật An tử được thông qua là vì cậu đó.”