Ve Sầu Mười Bảy Năm - Chương 25

-4-

Dù đã năm giờ chiều nhưng mặt trời vẫn ở trên cao. Tiếng ve sầu kêu như tiếng mưa rơi, lấn át đi cái nóng khủng khiếp.

Đội trưởng đội điều tra Đồn Chuo Kenzaki là Fukuzono Morito đang đứng ở lối vào công viên Nakaigawa với vẻ mặt chờ đợi. Đây là công viên lớn nhất thành phố Kenzaki. Ở sân thể thao trong góc công viên, người ta đã phát hiện ra thi thể bị bắn chết của một nam sinh lớp mười hai học trường Trung học phổ thông Công nghiệp. Một nhóm cảnh sát hình sự chuyên về tội phạm bạo lực và đội điều tra cơ động thuộc Trụ sở cảnh sát tỉnh đã chạy qua chỗ Fukuzono. Cuộc điều tra vụ giết người này do Trụ sở chỉ đạo. Nhìn đội trưởng đội điều tra khu vực thì có vẻ anh đã vội vã rời khỏi nhà mình mà quên đi giày.

Fukuzono nhiều lần rướn cái cổ ngắn mập mạp của mình lên và cảnh giác hướng về phía bãi đỗ xe. Người anh đang chờ đợi đã xuất hiện sau khoảng năm phút. Thân hình gầy guộc như cây thương của người đó len qua các xe điều tra đang đỗ san sát nhau.

Fukuzono hăm hở giơ tay lên và cất tiếng.

“Hiệu trưởng, ở đằng này! Anh vất vả quá!”.

Khuôn mặt lạnh tanh của Kuraishi đã đến gần. Có tiếng tặc lưỡi khô khốc.

“Fuku này, cái gã hiệu trưởng đó vẫn chưa chịu nghỉ việc đi à”.

“Chà, giờ cũng chẳng thể làm gì được nữa rồi. Hiệu trưởng thì vẫn là hiệu trưởng mà”.

Lại có tiếng tặc lưỡi.

“Đã biết danh tính của thằng bé chưa?”.

Bị hỏi đột ngột, Fukuzono vội vàng rút ra quyển sổ tay ghi chép.

“Osaki Katsuya. Mười tám tuổi. Học sinh lớp mười hai trường Trung học phổ thông Công nghiệp L nhưng hầu như không đi học. Nó là một thằng nhãi khá hư hỏng. Nghe nói nó đã bán cho đám học sinh lớp dưới số lượng lớn chất kích thích và toluen mua từ người buôn trên phố”.

“Thông tin nhanh nhạy đấy”.

“Có lẽ vì nó là một thằng hư hỏng có tiếng”.

“Thằng nhãi con rác rưởi đó làm gì mà lại ở công viên vậy?”.

“Nó tập lái xe mô tô đó. Công viên cấm lái xe nên nó càng tỏ ra thích thú… Có lẽ nó nghĩ hôm nay là thứ bảy nên sẽ đông người xem”.

“Nó ở đây một mình à?”.

“Vâng. Khi bị sát hại thì thằng bé chỉ có một mình. Có vẻ như nó đang đợi bạn”.

“Có nhân chứng không?”.

“Hiện tại thì không có”.

“Chẳng phải có rất nhiều người ở đây hay sao?”.

“Tại công viên này cũng không phải là nhỏ, phải rộng cỡ mười sân bóng chày. Hơn nữa, hiện trường vụ án lại là sân thể thao nằm trong góc sâu nhất. Có vẻ Osaki bị bắn khi đang dùng thuốc trên ghế băng…”.

“Nên dừng câu chuyện về thi thể lại. Phải đến xem đã”.

Kuraishi bắt đầu đi trên lối đi dạo của công viên. Fukuzono cũng đi theo.

“Hôm nay hiệu trưởng đi một mình à?”.

“Ừ”.

“Nagashima đâu?”.

“Cậu ấy nghỉ”.

“Hiệu trưởng không gọi cậu ấy à?”.

“Tôi vừa mới gọi điện thoại rồi. Có lẽ cậu ấy đang chạy đến đây”.

“Hiệu trưởng, cậu ta thì có gì được cơ chứ?”.

Fukuzono nói như thể anh ta đã chờ cơ hội này lâu lắm rồi. Chắc anh ta đã giữ trong lòng suốt cả tháng nay.

“Tại sao hiệu trưởng lại lôi một tên cứ như cái cửa hàng tiện lợi đó về làm trợ lý? Chẳng phải cậu ta yếu cả về khoản điều tra lẫn giám định đó sao?”.

“Có lẽ vậy”.

“Thậm chí cậu ta chỉ mới là một tên trưởng phòng tuần tra hôi hám. Còn quá sớm để học làm điều tra viên. Tại sao hiệu trưởng không gọi cho tôi?”.

“Cái tên này, cậu bị dở hơi à”.

“Vẫn hơn cái chức trưởng phòng tuần tra chứ. Trợ lý thanh tra nghe ngầu hơn nhiều”.

“Đây không phải là công việc để ra vẻ ngầu”.

Kuraishi bước xuống cầu thang của đài phun nước. Fukuzono vẫn kiên trì đi theo.

“Mà cái gì cũng có lý do của nó, phải không? Tại sao hiệu trưởng lại chọn Nagashima? Chẳng phải cậu ta chỉ là phường hoàn lương’ hay sao?”.

Đó là cách để gọi những người không còn là kẻ bất lương và trở thành cảnh sát.

Kuraishi hừ mũi.

“Cho dù có là phường hoàn lương hay phường quan chức thì cảnh sát vẫn là cảnh sát”.

“Cái đó thì đúng… Mà tôi đã nghe lỏm được một chuyện. Cái tên Nagashima đó đã bị đưa ra tòa án gia đình vì tội tự chế vũ khí nguy hiểm vào năm mười sáu tuổi. Tuy nhiên, cậu ta đã hoàn lương và trở thành một cảnh sát tốt. Mọi người đều thấy lạ”.

Tất cả “học sinh” đều có chung bất mãn vì Nagashima được làm việc dưới quyền của Kuraishi.

“Cậu đã nghe kết quả của tòa chưa?”.

“Chưa, tôi không biết đến mức đó”.

“Tòa quyết định không tổ chức xét xử. Vậy thì đâu còn vấn đề gì”.

“Dù thế đi nữa, việc tự chế vũ khí nguy hiểm cũng đã loạn lắm rồi. Rốt cuộc cậu ta đã làm cái quái gì thế?”.

“Tôi không biết”.

“Trời! Hiệu trưởng đừng lảng tránh nữa. Làm gì có chuyện anh lại không biết được”.

“Công an khu vực hồi đó đã quan sát cậu ta rất kỹ. Soi mói đến mức như đi rình mò phụ nữ ấy”.

Tốp cảnh sát mặt đỏ phừng phừng chạy vượt qua hai người. Do thi thể bị bắn chết nhưng không có hung khí tại hiện trường nên chín mươi chín phần trăm đây là một vụ giết người. Với các điều tra viên có nhiệm vụ lớn nhất là phân định xem một vụ án là tự sát hay giết người, thì đây cũng không phải hiện trường khiến họ phải nhanh chóng đến ngay.

Fukuzono lén nhìn sườn mặt của Kuraishi. Trên mặt ông không có chỗ nào thể hiện sự đồng tình. Anh chợt thấy thật khó để nghĩ rằng ông lại giữ một người khác chuyên môn làm cấp dưới. Ông đã lôi Nagashima đi theo đến mức làm hiệu quả công việc giảm sút. Rõ ràng là có lý do gì đó, nhưng không ai biết.

Dải ngăn cách được quây thành hai vòng. Một học sinh trung học phổ thông đã bị giết bằng súng giữa ban ngày nên lực lượng đến từ cánh báo chí sẽ không tầm thường chút nào. Đám người hiếu kỳ cũng đông. Do phần lớn là người dân trong thành phố đến công viên chơi nên có cả những cặp đôi cầm vợt cầu lông hay người già kéo dây dắt chó đi dạo.

Kuraishi và Fukuzono bước qua vòng dây ngăn cách thứ hai. Một nhóm người phụ trách điều tra đang lăn lê bò toài ở phía trước. Bạt ni lông xanh được quây thành lều để che chắn khỏi các ánh mắt. Chiếc ghế băng dọc hàng rào lưới thép chính là hiện trường của vụ sát hại bằng súng.

Khi Kuraishi đến gần, đám đông tách ra hai bên giống như biển đỏ bị tách ra trước mặt Moses. À không, có duy nhất một người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào Kuraishi mà không nhường đường.

Đó chính là cố vấn hình sự Đội điều tra số 1 Tachihara Masumi. Ông năm mươi tư tuổi và cùng khóa với Kuraishi. Dù ở vị trí có thể gọi là “đầu não hình sự” của Trụ sở nhưng một, hai năm nay, ông buộc phải ở trong tình trạng gần như về hưu. Lý do là vì, một cơn chóng mặt không rõ nguyên nhân ập đến đã khiến cho ông không thể đi lại như bình thường được nữa.

Fukuzono khựng lại. Kuraishi và Tachihara là hai con người vô song của Đội điều tra số 1. Cả hai thừa nhận năng lực của nhau, nhưng hễ đến gần nhau là chắc chắn sẽ có một trận nảy lửa kịch liệt.

“Chào Kuraishi. Tôi đã nghe trưởng phòng nói. Có vẻ như anh đang lên kế hoạch gì đó phải không?”.

“Lo thân anh đi. Cứ cố vắt cái bộ óc không thể vắt đó rồi lại bị cơn chóng mặt nó hành cho loạng choạng đấy”.

“Hà, nói hay lắm. Trước tiên cứ xem xét cẩn thận đi đã. Nếu là tự sát hay chết vì bệnh thì báo tôi biết nhé”.

Vừa nói với giọng mỉa mai, Tachihara vừa cuộn góc tấm bạt ni lông lên.

Ngay trước băng ghế gỗ, một chàng trai trẻ tóc vàng nhọn như gai nhím ngã gục trong tư thế co quắp. Osaki Katsuya mặc trang phục nhẹ nhàng với áo sơ mi denim và quần jean. Ở bên trái xương cổ phía sau đầu là miệng vết đạn đã thâm đen. Cách thi thể khoảng một mét là chiếc xe máy đã được “độ” lại. Rất nhiều nhân viên giám định đang lăn lê bò trườn trên mặt đất khắp khu vực xung quanh. Điều đó có nghĩa là viên đạn đã không găm vào cổ Osaki mà xuyên qua.

“Xin lỗi tôi tới trễ”.

Ở hướng phát ra tiếng nói là Nagashima với khuôn mặt đỏ bừng đang chạy đến. Anh thở dốc. Fukuzono ngoảnh mặt đi chỗ khác. Mặc dù đây là lần đầu tiên anh gặp cậu ta nhưng vì niềm ghen tị và ác cảm còn nghẹn trong lòng nên anh không thèm xưng tên.

Kuraishi nhếch miệng cười.

“Vừa làm cô nào về hả?”.

“Không ạ…”.

“Được rồi. Quay trở lại dải ngăn cách và quan sát đám tò mò đi”.

“Dạ…?”.

Nagashima chớp mắt liên tục.

“Hãy đi và nhìn mặt đám đông hiếu kỳkia. Nếu có gương mặt nào quen thuộc thì báo cáo lại”.

“Vâng, tôi hiểu rồi…”.

Nagashima biến mất. Khuôn mặt anh lộ vẻ bối rối.

Fukuzono nghiêng đầu khó hiểu. Đám đông hiếu kỳ? Chắc chắn sẽ có khả năng tên tội phạm vì khoái cảm sau khi phạm tội mà vẫn còn lởn vởn tại hiện trường. Nhưng tại sao Kuraishi lại cho Nagashima đi tìm “khuôn mặt quen thuộc”? Phải chăng ông ta cho rằng vụ án này có liên quan đến Nagashima? Hay chỉ đơn giản là ông ta muốn giải thoát khỏi phiền toái? Ông ấy biết rằng đó là một tên vô dụng nên đã làm thế để hắn không gây cản trở đến việc điều tra.

“Fuku, tôi bắt đầu nhé”.

“Vâng”.

Fukuzono không nghĩ ngợi gì mà dứt khoát trả lời. Ít nhất thì anh cũng được coi là một cấp dưới cần thiết.

Hai người bước chân vào hiện trường vụ bắn súng. Kuraishi đi qua một bên của thi thể, vén tấm bạt ở góc khuất nhất. Hàng rào lưới thép xuất hiện. Phía bên kia hàng rào là đường nội thành rộng khoảng bốn mét. Mé bên kia con đường là dòng sông Nakai đang chảy.

“Nếu nhìn từ mối tương quan về vị trí với chiếc ghế băng thì khả năng cao hung thủ đã bắn Osaki từ con đường nội thành xuyên qua hàng rào lưới thép nhỉ”.

Fukuzono nói rất tự tin. Chiếc ghế băng và hàng rào chỉ cách nhau khoảng hai mét, ở đó có đám cỏ xanh cao dưới gối mọc um tùm. Nếu hung thủ rẽ đám cỏ đó để vòng ra phía sau lưng thì bất kể muốn hay không, hắn cũng sẽ làm Osaki chú ý. Như vậy thì nạn nhân sẽ cảnh giác. Quan trọng hơn, một khi đạn được bắn ra từ bên trong hàng rào, thủ phạm sẽ phải cầm theo khẩu súng và vượt qua cả khu công viên rộng lớn này để đi về phía cửa ra.

“Nếu cân nhắc đến việc tẩu thoát thì hung thủ sẽ không bắn từ bên trong”.

Fukuzono nói thêm vào cho chắc ăn, Kuraishi khẽ gật đầu trước lập luận ấy rồi đo khoảng cách đến băng ghế bằng sải chân của mình.

“Hai phẩy hai mét nhỉ…”.

Kuraishi nói một cách lơ đễnh và quỳ một đầu gối bên cạnh thi thể. Fukuzono cũng làm theo.

Hai người nhìn vào cổ của tử thi. Ngay phía trên bên phải của yết hầu là miệng vết đạn bị bắn xuyên qua. Máu chảy ít và cũng đã đông lại.

Kuraishi lấy thước đo ra khỏi túi và đặt vào cổ, chân và lưng thi thể. Ông đo cả chiều cao của chiếc ghế băng. Sau khi đo đi đo lại một lúc, ông chậm rãi đứng dậy.

“Hướng của viên đạn gần như là đường nằm ngang. Nếu tính toán chiều cao tầm ngồi của Osaki, vết đạn bắn và chiều cao của chiếc ghế băng thì chiều cao của viên đạn bắn vào là khoảng chín mươi xen-ti-mét so với mặt đất. Cũng còn phụ thuộc vào chiều cao của hung thủ nhưng vị trí đặt khẩu súng là ở tầm thắt lưng”.

“Thì ra là như vậy. Hung thủ đã bắn với tư thế để khẩu súng ở vị trí thắt lưng”.

“Đúng là đồ chẳng bao giờ tiến bộ”.

“Dạ?”.

“Đến người chuyên nghiệp còn khó mà ngắm vào đầu và cổ từ phía sau hàng rào với tư thế ngang thắt lưng. Có lẽ hung thủ đã hạ cửa sổ xuống và bắn từ bên trong xe. Hắn đã ngắm kỹ mục tiêu và bắn bằng cả hai tay”.

“Đúng rồi! Vị trí ngồi trong xe thấp hơn so với khi đứng và có thể cố định được khuỷu tay trên khung cửa sổ”.

“Đừng kết luận nóng vội. Cũng có khả năng đường bắn đó là do hung thủ đã đứng ở trên đường và bắn bằng cả hai tay”.

“Sao lại thế ạ?”.

“Có thể hình dung rằng Osaki đang ngồi cúi người về phía trước trên chiếc ghế băng. Nếu như thế, khi bắn từ trên cao xuống thì hướng viên đạn bay vào cũng theo chiều ngang.”

Fukuzono suy nghĩ một lát rồi nhìn Kuraishi.

“Nhưng đúng là đường đạn xuất phát từ trong xe ô tô sẽ phù hợp hơn. Thủ phạm còn phải tính đến cả chuyện người khác sẽ nhìn thấy nữa mà”.

“Cứ cho là thế”.

Kuraishi nhìn cậu nhân viên giám định đang lăn lê bò trườn trên mặt đất.

“Nếu hung thủ đứng bắn thì theo góc bắn, viên đạn đáng lẽ phải rơi ngay trước mặt Osaki. Nếu vẫn chưa tìm thấy viên đạn thì có lẽ đó là phát bắn ngang từ cửa sổ xe”.

Fukuzono đánh vào tay mình.

“Hiệu trưởng, giả sử thủ phạm bắn từ trong xe thì chẳng phải sẽ có khả năng cao đó là một chiếc xe ngoại nhập hay sao?[28] Nếu bắn từ tay lái bên trái thì viên đạn sẽ đến đúng được hàng rào”.

“Nếu cho xe quay ngược chiều hoặc bắn từ ghế phụ của xe nội địa thì hiện trường cũng sẽ như thế này”.

“Nhưng nếu là xe ngoại nhập thì mọi thứ sẽ ăn khớp hơn. Xe ngoại nhập và súng ngắn. Như vậy có khả năng hung thủ là người có quan hệ với xã hội đen”.

“Hoặc một kẻ rủng rỉnh về tiền bạc. Cũng có thể coi là như vậy đúng không? Thời đại này không cớ gì mà một người đứng đắn lại có một khẩu súng ngắn trong tay cả. Mấy văn phòng đánh đấm thuê dạo này cũng khát tiền lắm”.

“Cậu ta bị bắn vì gặp rắc rối trong việc mua bán thuốc kích thích và toluen. Hiểu như vậy cũng hoàn toàn tự nhiên chứ ạ?”.

“Nó chỉ là một thằng nhãi ranh. Đe dọa thôi là đủ rồi”.

“Có thể là thế, nhưng mà…”.

“Đây không phải là hành vi nhắm vào một mục tiêu đã chọn. Thủ phạm đã vừa chạy xe vừa tìm kiếm một con mồi phù hợp. Tôi có linh cảm hiện trường lần này giống như vậy hơn đấy”.

Fukuzono cảm thấy lạ. Một lời phản đối gượng ép. Kuraishi có vẻ đang nghĩ rằng hành vi phạm tội này là “ngẫu hứng” và do một “người bình thường” thực hiện. Anh cũng cảm nhận được sự phỏng đoán và dẫn dắt trong một vài câu chữ. Một người ghét cay ghét đắng những ngộ nhận như Kuraishi lại lần đầu tiên nói ra từ “linh cảm”.

Tiếng bước chân vang lên. Khi hai người nhận ra tiếng bước chân ấy thì Nagashima đã tiến về phía Kuraishi.

“Có gương mặt quen thuộc nào không?”.

“Không… không có ạ”.

“Thế à, cậu đã vất vả rồi”.

“Điều tra viên”.

Nagashima nói với vẻ mặt nghiêm nghị. Ánh mắt dấy lên cảm giác hoài nghi.

“Tôi không hiểu. Tại sao điều tra viên lại nghĩ rằng trong đám đông hiếu kì kia lại có người tôi biết?”.

“Tôi không nói rằng trong đó có người cậu biết”.

“Vậy thì ý điều tra viên là gì?”.

Kuraishi không trả lời. Ông lại quỳ một gối bên cạnh thi thể như lúc nãy, đoạn dùng ngón tay nhón mở túi áo Osaki ra và nhìn vào trong. Chỉ có thuốc lá và bật lửa. Kuraishi bắt đầu tìm kiếm trong túi quần jean. Chìa khóa xe máy. Ví tiền. Một chiếc đồng hồ đeo tay mặt tròn đã tháo dây đeo…

Fukuzono lần lượt nhìn xuống Kuraishi và Nagashima. Bầu không khí thật khó chịu. Câu hỏi của Nagashima cũng là câu hỏi của Fukuzono. Anh hoàn toàn không đọc được suy nghĩ của Kuraishi.

Kuraishi làm một hành động không ai ngờ tới. Ông lấy dụng cụ mở miệng tử thi và chiếc đèn pin dạng bút ra khỏi túi. Ông mở miệng Osaki, chiếu ánh sáng vào sâu trong cổ họng rồi chăm chú quan sát.

“Hiệu trưởng”.

Fukuzono không thể chịu nổi nên đã cất tiếng gọi. Không có câu trả lời.

Kuraishi vừa bỏ dụng cụ mở miệng ra khỏi thi thể thì cố vấn Tachihara tiến đến và nói.

“Này, đã tìm thấy con ve sầu chưa?”.

Kuraishi nhìn lên.

“Hình như không có”.

“Đương nhiên rồi. Cái gì mà ve sầu mười bảy năm cơ chứ. Cái đó chỉ là do anh tưởng tượng ra thôi”.

Ve sầu mười bảy năm.

Fukuzono ngạc nhiên trước phát ngôn của Tachihara. Anh đã từng nghe về nó. Đúng vậy. Nhiều năm trước, Kuraishi đã nói khi say rượu bí tỉ.

Ve sầu mười bảy năm là con ve sầu sát nhân. Sau mười sáu năm yên ắng, nó lại giết người vào năm thứ mười bảy. Fuku, cậu đừng có mà bỏ lỡ đấy.

Cảm nhận được gì đó trong màng nhĩ, Fukuzono nhìn sang bên.

Là hơi thở của Nagashima.

Khuôn mặt cậu ta trắng bệch như tờ giấy. Bờ môi khẽ run lên.

Fukuzono đã tận mắt chứng kiến.

Ve sầu mười bảy năm. Cụm từ đó đã làm cho hơi thở Nagashima trở nên gấp gáp đến vậy.

-5-

Một buổi tối nóng nực.

Gần nửa đêm, Nagashima trở về căn hộ của mình. Anh bật điều hòa và lăn lên giường mà không thay quần áo.

Sau công viên Nakaigawa, anh đã đến thăm hai hiện trường khác ở phía bắc và phía tây của tỉnh. Cả hai vụ đều là tự tử. Hiện trường vụ án ở phía tây của tỉnh vẫn ám ảnh tâm trí anh. Một nữ nhân viên văn phòng hai mươi ba tuổi chỉ mặc đồ lót đã cắt cổ tay trong bồn tắm… Bàn tay bị cắt chìm trong bồn nên cơ thể trắng bệch của nữ nhân viên văn phòng đó như chìm trong bể máu. Lý do mà cảnh sát khu vực đã yêu cầu Kuraishi đến hiện trường là vì không tìm thấy di thư hay tổn thương tinh thần nào cả. Kuraishi kết luận đây là tự sát do kiểu gấp quần áo trong phòng thay đồ và trong tủ quần áo giống hệt nhau. Hơn nữa, ông còn nhìn chằm chằm vào vết dao rạch. Đó là một đường thẳng duy nhất và sâu hoắm trên cổ tay trái của nữ nhân viên văn phòng. Ông bảo, Vậy là cô ta hoàn toàn không còn vương vấn gì với thế gian này nữa rồi nhỉ.

Có thể Kotomi cũng vậy.

Nagashima nằm sấp xuống, áp chặt má và mũi mình lên gối. Đầu óc anh rối bời.

Hôm nay anh đã nhìn thấy vài thi thể. Tại công viên Nakaigawa, anh lại nhận được mệnh lệnh kỳ lạ từ Kuraishi.

Gương mặt quen thuộc. Chính xác thì đó là gì nhỉ? Rồi cả ve sầu mười bảy năm mà cố vấn Tachihara đã nói nữa. Tại sao hai người họ lại có cuộc đối thoại như vậy tại hiện trường vụ sát hại một học sinh trung học phổ thông?

Này, Takefumi. Cậu có biết ve sầu mười bảy năm không? Đó là câu chuyện mà Kotomi đã kể cho anh.

Thật tuyệt vời. Kén ve sầu phải ở trong lòng đất suốt mười sáu năm. Cuối cùng cho đến năm thứ mười bảy, kén nở thành ve sầu và bay đi. Điều đó thực sự rất tuyệt phải không? Ve sầu đã ở trong lòng đất lâu như chúng ta đã sống đến bây giờ. Tớ ghét như vậy. Tối tăm, đáng sợ, ngột ngạt, tớ không chịu nỗi đâu. Ôi, thật tốt khi được làm con người. Nhờ thế tớ đã được gặp Takefumi. Nhỉ?

Sinh mệnh của Kotomi còn ngắn hơn cả con ve sầu mười bảy năm ấy.

Cô ấy đã sống kiếp phù du của mình như thế nào cơ chứ. Liệu cô ấy có đang bay lượn dưới bầu trời xanh. Kotomi chưa bao giờ dang rộng đôi cánh của mình khi còn ở trong lòng đất. Nagashima không ngừng nghĩ như vậy.

Mỗi khi nhắm mắt, anh lại nhìn thấy Kotomi.

Lúc nào trong bóng tối cũng thấp thoáng nụ cười ngọt ngào của cô. Má lúm đồng tiền che đi nốt ruồi trên gương mặt.

Nụ cười đó đã bị lũ thú vật cướp đi.

Cô được bạn học thời trung học mời ra ngoài. Tớ có bạn gái nên muốn cậu đi cùng để chọn một món quà. Cô đã bị lừa bởi lời nói dối có vẻ rất chính đáng ấy và đã ngồi lên sau xe một thằng con trai. Nơi cô được đưa đến là một buồng trong căn hộ mà lũ bất lương ấy coi là nơi trú ngụ. Cô đã bị cưỡng bức tập thể.

Hai ngày sau Nagashima biết. Kotomi khóc nức nở và cố gắng nói hai người sẽ không thể gặp nhau được nữa. Tớ xin lỗi. Có lẽ Kotomi đã lặp đi lặp lại câu này không biết bao nhiêu lần. Nagashima siết chặt lấy thanh kiếm gỗ và xông vào nơi trú ngụ của những tên đó. Anh vung kiếm lên rồi giáng xuống trong chưa đến một nháy mắt mà không hề nói ra tiếng nào. Liên tục. Liên tục. Liên tục. Anh không nghe thấy tiếng la hét hay lời cầu xin của những tên đó. Tiếng xương gãy vang lên bên tai anh đến mức phát ngán. Anh không ngừng vung kiếm cho đến khi tất cả chúng đều không còn cử động và tơi tả như những mảnh giẻ lau.

Anh bị cảnh sát khu vực bắt lại trong khi đang đi với thanh kiếm gỗ nhuốm máu đeo lủng lẳng. Sau vài ngày, cảnh sát cũng biết được những gì Nagashima đã làm nhưng cuối cùng lại không truy cứu anh về tội gây thương tích. Lý do là vì những tên kia đã khai với cảnh sát rằng đó chỉ là xích mích giữa mấy thằng con trai với nhau. Nếu chúng nói đã bị Nagashima tấn công thì việc Kotomi bị cưỡng bức tập thể cũng sẽ lộ ra. Chính vì thế chúng đã im lặng. Bản tính của lũ thú vật này lúc nào cũng thối nát cả.

Kể từ đó, Nagashima không rời khỏi Kotomi nửa bước. Hằng ngày, anh đều đến tận nhà đưa đón Kotomi bằng chiếc mô tô. Kotomi thực sự rất đáng thương. Anh muốn ôm chặt cô nhưng lại do dự. Đó không phải là tình yêu mà là ham muốn tình dục. Đó là hành vi giống như của lũ thú vật. Có lúc anh đã sợ rằng Kotomi sẽ nghĩ vậy.

Một tháng trôi qua. Dường như Kotomi đã tươi tỉnh trở lại. Một ngày nọ, Kotomi bảo rằng cô muốn về nhà một mình bằng xe buýt.

Tớ ổn rồi mà. Thi thoảng tớ muốn đi bằng xe buýt. Tớ cung mua vé tháng rồi mà hầu như không dùng đến.

Anh đã ngây ngô đồng ý với lời nói ấy. Cùng với cảm giác nhẹ nhõm, anh cũng thấy được giải thoát. Vì luôn phải ở bên Kotomi với tâm thế cẩn trọng hết mức nên cả thể xác lẫn tinh thần anh đều rã rời.

Kotomi mỉm cười.

Thế nhé, Takefumi. Tạm biệt.

Ừ, gặp cậu ngày mai nhé.

Nhưng đã không có cái “ngày mai” đó.

Nửa đêm, mẹ Kotomi gọi điện cho anh. Bà thét lên.

Cậu đã làm gì Kotomi!?

Kotomi đã cắt cổ tay trong bồn tắm. Khi mẹ cô phát hiện ra thì đã quá muộn.

Nagashima phi như bay trên chiếc xe mô tô. Anh xông vào nhà mà không thèm cởi giày. Anh bị một giám định viên đội chiếc mũ lưỡi trai chặn lại trên hành lang. Nagashima liều lĩnh kháng cự nhưng bị hai cánh tay đó đẩy ra ngoài. Vì vậy anh đã không được nhìn thấy hiện trường. Hẳn nó cũng giống như hiện trường vụ nữ nhân viên văn phòng ngày hôm nay. Kotomi nằm trong bồn tắm nhuộm đỏ máu của chính mình…

Kotomi nằm trong quan tài như đang ngủ. Trên má cô có một nốt ruồi. Anh muốn chọc cho cô cười. Anh muốn làm cho má lúm đồng tiền xuất hiện để khiến nốt ruồi đó biến mất.

Cậu đã làm gì Kotomi!?

Tiếng thét của bà mẹ vẫn không ngừng bám theo Nagashima.

Kotomi chết vì anh đã không làm gì. Anh bắt đầu nghĩ như vậy. Kể từ khi bị cưỡng bức, trong suốt cả tháng, anh đã không làm tình với Kotomi lấy một lần. Vì anh cho rằng sẽ thật tàn nhẫn nếu yêu cầu cô như thế. Anh không muốn bị nghĩ giống như lũ thú vật. Nhưng thực sự không chỉ có vậy.

Một cơ thể bẩn thỉu…

Liệu có thể nói rằng anh hoàn toàn không có suy nghĩ đó? Rằng anh chưa bao giờ nhìn Kotomi với ánh mắt ấy dù chỉ một lần?

Tại sao cô lại dễ dàng leo lên xe mô tô của một thằng con trai? Đâu đó trong tâm trí Nagashima đang đổ lỗi cho Kotomi. Vì thế anh đã không làm bất cứ điều gì. Anh đã không làm tình với Kotomi. Cô ấy đã đợi anh, đợi chờ một tháng mà không nói lời nào. Cô ấy nhìn thấu được tâm can của Nagashima. Và rồi…

Thế nhé, Takefumi. Tạm biệt.

Nagashima lau nước mắt bằng mu bàn tay.

Anh rời khỏi căn hộ và leo lên xe.

Ánh đèn trang trí sặc sỡ của khu vui chơi giải trí làm anh nhức mắt. Như đang phát điên trong cái nóng nực của ban đêm, lũ thú vật suy đồi với diện mạo hào nhoáng đang túm tụm thành đám trên khắp các con phố.

-6-

Đội trưởng Đội điều tra số 1 Takashima ngước mắt nhìn lên. Khuôn mặt ủ rũ của Kuraishi đang tiến đến gần ông.

“Xin chào, sắc mặt anh không tốt lắm nhỉ. Tachihara cũng bảo với tôi rằng lần này đến lượt Kuraishi phải sống trong bệnh viện”.

“Sếp gọi tôi đến đúng không? Có việc gì thì nhanh nói đi”.

“Thôi ngồi đi. Tôi cho Tachihara điều tra rồi. Tôi đã hiểu ý nghĩa của câu chuyện ve sầu mười bảy năm mà anh kể”.

“Ồ, thế sếp hiểu thế nào?”.

“Vụ án một công nhân gia công kim loại chết bất thường vào ba mươi tư năm trước. Vụ án một học sinh trường trung cấp nghề bị đánh chết mười bảy năm trước. Và vụ nổ súng sát hại một học sinh trung học phổ thông xảy ra ngày hôm qua. Anh đang xâu chuỗi ba vụ án này với nhau. Phải vậy không?”.

Kuraishi ngồi xuống ghế sô pha.

“Đừng nói nghe có vẻ đơn giản thế”.

“Tôi thực sự thất vọng. Thế mà tôi đã chống lại sự phản đối của trưởng phòng để anh được ở lại đấy”.

“Thử nói ra quan điểm của sếp hoặc của Tachihara xem nào”.

“Đúng là các vụ này đều có điểm chung. Nạn nhân của cả ba vụ án đều là trẻ vị thành niên. Và nhìn từ bề ngoài thì đó đều là những thằng bất lương. Chỉ có hai điểm này thôi. Nói ngược lại thì, ngoài hai điểm này ra, cả ba vụ đều không có điểm chung nào hết”.

“Cả ba vụ đều chưa được làm sáng tỏ. Đừng quên điều đó”.

“Thôi kiểu ăn nói hời hợt ấy đi. Vụ án người công nhân gia công kim loại chết bất thường ba mươi tư năm trước không phải là một vụ giết người. Anh ta tử vong vì ngộ độc do uống quá nhiều thuốc ngủ”.

“Có thể các điều tra viên hồi đó đã thấy thế, nhưng cũng không thể bỏ qua khả năng nạn nhân bị thiêu sống”.

“Căn hộ đã bị thiêu rụi hoàn toàn. Đúng là thi thể đã bị cháy nhưng tôi cũng xem hồ sơ tại thời điểm đó rồi. Người công nhân gia công đã bị cháy do hỏa hoạn ngay sau khi chết. Anh ta không hề cử động”.

“Rõ ràng là nguyên nhân vụ cháy vẫn chưa được tìm ra”.

“Nếu cứ khăng khăng rằng nạn nhân đã bị thiêu sống thì anh thử nói lý do đi”.

“Người chết thuộc dạng cơ bắp điển hình. Da anh ta bị phồng rộp và xung huyết. Đó chẳng phải là bằng chứng nạn nhân đã bị thiêu sống sao?”.

Takashima cười lớn.

“Ha ha ha! Chẳng giống anh chút nào. Anh đừng quên tôi cũng đã là điều tra viên trong bốn năm đó. Không hề có khói trong khí quản của người công nhân gia công kim loại. Thay vào đó, trong dạ dày anh ta lại có một lượng lớn thuốc ngủ. Tóm lại, nạn nhân tử vong không được bao lâu thì hỏa hoạn đã xảy ra. Do tổ chức da vẫn còn sống nên các phản ứng sống như phồng rộp và xung huyết đã xuất hiện. Kết quả khám nghiệm này rất hợp lý rồi. Rốt cuộc là anh còn bất mãn điều gì?”.

Kuraishi khoanh tay lại.

“Vậy sếp giải thích như thế nào về xác ve sầu trong cổ họng nạn nhân?”

“Đúng, chính là nó. Đó chỉ là một cái bẫy trong tưởng tượng của anh thôi. Hung thủ đã nhét nó vào để khoe mẽ tội ác của mình. Đó là điều anh muốn nói phải không?”.

“Hãy trả lời câu hỏi của tôi đi”.

“Tôi không biết. Hồi đó tôi cũng điều tra đủ mọi cách mà vẫn chưa ra. Chắc là bùa chú hay gì đó thôi. Nghe nói có vùng xác ve sầu còn được sắc thành thuốc đấy…”.

“Tường tận quá nhỉ”.

“Ở châu Á nó còn được dùng làm thức ăn”.

“Chẳng lẽ nạn nhân lại ăn ve sầu trước khi chết à?”.

“Thế tôi mới bảo đó có thể là một kiểu bùa chú sau khi chết. Cũng có thể thuốc ngủ khiến thần trí nạn nhân mơ hồ nên anh ta mới cho nó vào miệng”.

“Nó được nhét vào họng nạn nhân sau khi bị giết. Như vậy con ve mới không bị cháy. Chắc chắn hung thủ đã để lại thông điệp”.

Takashima thở gấp.

“Vậy anh muốn nói gì chứ. Này, đây là vụ án từ ba mươi tư năm trước rồi đấy. Đã qua hai lần hiệu lực pháp lý, thế là quá đủ rồi”.

“Chu kỳ mười bảy năm là một chuyện hay. Vì hiệu lực pháp lý của một vụ án sẽ kết thúc sau mười lăm năm nên những cảnh sát đã bám theo vụ này rồi cũng bị phân tán hết. Vụ án cũng hoàn toàn bị phai nhòa, chẳng còn ai ngoảnh lại nhìn nó. Tóm lại là chẳng hề tồn tại kẻ săn mồi ăn ve sầu nào. Đi qua khoảng trống ấy là lại bước vào vụ án tiếp theo”.

“Đừng xâu chuỗi một cách vô lý. Cho dù có nhắm vào đầu và bằng cách nào đi chăng nữa thì ba vụ án này cũng không liên quan đến nhau. Trong cổ họng của học sinh trường trung cấp nghề bị đánh chết có con ve sầu nào không? Còn cậu học sinh trung học phổ thông thì sao? Không có phải không? Quan trọng nhất là, kể cả người công nhân gia công kim loại chẳng may bị sát hại đi chăng nữa, thì từ đó đến nay cũng đã trải qua ba mươi tư năm rồi. Giả sử khi đó hung thủ hai mươi tuổi thì bây giờ hắn ta cũng đã năm mươi tư. Tôi khó mà nghĩ rằng một tội ác lại kéo dài như vậy. Mà nếu nghĩ ra được thì cũng chẳng điều tra được”.

Đôi mắt Kuraishi sáng rực.

“Sếp có thực sự là đội trưởng Đội số 1 không đấy?”.

“Ý gì?”.

“Nếu chúng ta ngừng suy nghĩ thì ai sẽ nghĩ đây?”.

Takashima rụt cằm lại.

“Cổ họng sếp cũng đang nghẹn ve sầu à?”.

“Được rồi, hãy nói vào trọng tâm đi”.

“Tôi không nói rằng ba vụ án đó đều do cùng một kẻ gây ra. Tôi đang thấy có khả năng đây là hành vi mô phỏng. Như sếp đã nói, điểm chung của cả ba vụ án này là việc các nạn nhân đều là những kẻ bất lương xấu xa. Một người căm hận những thằng trẻ ranh rác rưởi trên đường phố - hắn ta muốn giết chết chúng. Đó là điểm chung của thủ phạm và cũng là điều kiện đầu tiên”.

“Chỉ là trí tưởng tượng kém cỏi của anh thôi. Mỗi nạn nhân lại có một tình cảnh khác nhau. Khả năng nạn nhân bị sát hại vì hận thù cá nhân cũng rất thấp. Hơn nữa cậu cũng đừng quên, người công nhân gia công kim loại không bị sát hại”.

“Người đang quên chính là sếp đấy. Chuyện xác ve sầu bị nhét trong cổ họng tử thi vẫn còn trong đầu tôi. Hồi đó báo chí cũng viết đó là một điều bí ẩn. Rồi nó cũng trở thành đề tài bàn tán đến mãi về sau. Dù là tự sát đi chăng nữa thì anh ta cũng có khả năng là cha đẻ của một ‘vụ án được mô phỏng lại’”.

Takashima hơi ngả người về phía sau.

“Có khả năng? Này, tôi đang nói chuyện với ai đây? Nếu anh tự nhận mình là ‘Điều tra viên chung thân’ thì hãy nói chuyện có vật chứng hay căn cứ một chút”.

Vẻ mặt Kuraishi không thay đổi.

“Ve sầu trong cổ họng và ve sầu mười bảy năm đã được liên hệ với nhau trong đầu của ai đó. Vì vậy mà vụ án thứ hai đã xảy ra. Đó chính là vụ sát hại học sinh trường trung cấp nghề mười bảy năm trước”.

“Trong đầu ai đó ư?”.

“Một người muốn giết những thằng nhãi ranh rác rưởi, và cũng là người có mối quan tâm sâu sắc đến ve sầu mười bảy năm. Hung thủ chính là người hội tụ hai điểm này”.

“Nói cách khác, đó cũng chính là hung thủ trong vụ sát hại cậu học sinh trung học phổ thông lần này đúng không?”.

“Có thể”.

Takashima vừa thở dài vừa ngả lưng xuống sô pha.

“Đầu óc tôi quay cuồng rồi đấy. Một người có mối quan tâm sâu sắc đến ve sầu mười bảy năm ư…? Anh chẳng hạn?”.

“Chắc là vậy”.

“Tại sao anh lại quan tâm đến nó thế?”.

“Bởi vì tôi đã nghe câu chuyện này từ một cảnh sát khu vực”.

“Cảnh sát khu vực…?”.

“Khi còn là vị thành niên, cậu Nagashima cấp dưới của tôi đã gây ra chuyện. Viên cảnh sát khu vực này đã giám sát Nagashima khi đó và giúp cậu ấy trở thành người lương thiện. Sau vài năm, hình như Nagashima đã kể câu chuyện về ve sầu mười bảy năm cho anh ta”.

“Nagashima kể về ve sầu mười bảy năm…?”.

“Đúng thế”.

Takashima ngồi lên khỏi lưng ghế.

“Này, chẳng lẽ anh lại…? Anh đang nghi ngờ Nagashima à?”.

“Sếp có biết Nagashima đã gây ra chuyện gì không…?”.

“Tôi có nghe đại khái”.

“Cậu ta đã đánh gục tám người bằng một thanh kiếm gỗ, làm cho chúng bán sống bán chết. Một tháng sau đó thì vụ đánh chết học sinh trường trung cấp nghề xảy ra”.

Kuraishi đứng lên.

“Ê, khoan đã”.

“Tachihara bây giờ đang ở đâu?”.

“Tachihara thì làm sao? Quan trọng nhất là…”.

“Tôi hỏi là hắn đang ở đâu cơ mà”.

“Hiện trường tại công viên Nakaigawa”.

“Gọi hắn về đây. Tôi có vài điều muốn nói”.

“Đừng ăn nói vô lý thế. Anh ta là cố vấn chỉ đạo tại hiện trường đó. Vả lại anh ta sẽ không nghe câu chuyện của anh đâu”.

Kuraishi gây ra một tiếng “cạch” cứng ngắc rồi quay gót bước đi.

“sếp hãy bảo lại với hắn: Chúng ta là những kẻ đi săn. Nếu con ve sầu đã tiến hóa thì tôi đây cũng chỉ còn cách tiến hóa theo để xơi tái nó”.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3