Hoàng tử rắn - Chương 01.2
ucy cúi xuống và chèn áo khoác của Hedge lên quanh mông và chân người đàn ông. Nàng để tay xuống dưới mũi anh ta và chờ đợi, gần như không thở, cho đến khi nàng cảm nhận được luồng khí phớt tới yếu ớt. Anh ta quả thực còn sống. Nàng ngồi xổm xuống và trầm ngâm dự tính tình hình. Người đàn ông nằm dài trên đống bùn đã nửa đông cứng và đám cỏ dại ở cái mương – cả hai đều lạnh và thô cứng. Điều đó không tốt cho anh ta, vì anh ta đang bị thương nặng. Nhưng như Hedge đã nhận thấy, anh ta là một người đàn ông to lớn, và nàng không chắc tự mình có thể dịch chuyển được anh ta. Nàng nhấc một góc của tấm phủ che đậy tấm lưng của anh ta lên. Vết chém trên vai anh ta đã đóng lại với máu khô, theo con mắt đánh giá thiếu kinh nghiệm của nàng, nó đã ngưng chảy máu. Những vết thâm tím chằng chịt vắt ngang lưng và sườn anh ta. Chỉ có Chúa mới biết mặt trước người anh ta nhìn ra sao.
Và cái đầu cũng bị thương nữa.
Nàng lắc đầu. Anh ta nằm đó quá tĩnh lặng và trắng bệch. Không có gì lạ là nàng lại tưởng nhầm là anh ta đã chết. Nhưng dù thế nào đi nữa, Hedge đáng nhẽ nên lên đường đến nhà Bác sĩ Fremont thay vì tranh luận với nhau về người đàn ông tội nghiệp.
Lucy kiểm tra lại xem anh ta có đang thở không, lòng bàn tay nàng lửng lơ trên môi anh ta. Hơi thở anh ta rất yếu, nhưng vẫn còn thở. Nàng khẽ vuốt lưng bàn tay lên trên cái má lạnh lẽo của anh ta. Hàm râu lún phún bên dưới mà những ngón tay nàng cảm nhận được hầu như không thể nhìn thấy. Anh ta là ai ? Maiden Hill không quá lớn để một người lạ mặt có thể đi qua mà không bị để ý. Trong chuyến đi chiều nay, nàng không nghe thấy đồn đại gì về các vị khách cả. Làm sao mà anh ta lại xuất hiện ở đây, trong con đường làng mà không ai để ý nhận thấy cả. Và còn nữa, người đàn ông này rõ ràng đã bị đánh và cướp bóc. Tại sao ? Anh ta chỉ đơn thuần là một nạn nhân, hay anh ta làm thế nào đó đã tự chuốc hoạ vào bản thân và phải bị trả giá như thế ?
Lucy tự hài lòng về bản thân với suy nghĩ vừa rồi và cầu mong Hedge sẽ gấp rút nhanh lên. Ánh sáng đang nhanh chóng tắt dần và cùng với nó là một chút hơi ấm ban ngày vẫn còn đang được níu giữ. Một người đàn ông bị thương đang nằm phơi xác ở đây, và chỉ có Chúa mới biết được anh ta đã nằm đó bao lâu rồi… Nàng cắn môi.
Nếu Hedge không sớm quay lại, có lẽ sẽ không cần tới một bác sĩ nữa.
« HẮN ĐÃ CHẾT RỒI. »
Bên cạnh Ngài Rupert Fletcher vang lên những lời nói cục cằn thô lỗ, quá to trong căn phòng khiêu vũ chật ních người. Ông ta liếc quanh và nhìn thấy cái người đang đứng ngay gần mình, gần đủ để rỉ tai được. Rồi ông ta bước tới gần Quincy James – người vừa nói hơn.
Ngài Rupert siết chặt cái gậy ba toong làm bằng gỗ mun trong lòng bàn tay phải, cố không để lộ ra sự kích động của mình. Hay nỗi ngạc nhiên của ông ta. « Anh có ý gì ? »
« Tôi vừa nói xong đấy thôi. » James mỉm cười điệu đàng. « Hắn đã chết. »
« Anh đã giết hắn ta à ? »
« Không phải tôi. Tôi phái người của tôi đi làm việc đó. »
Ngài Rupert cau mày, cố nắm bắt thông tin này, James đã giải quyết theo đường lối của chính anh ta, và việc đó đã thành công ? « Bao nhiêu ? » ông ta đột ngột hỏi. « Người của anh đó. »
Người đàn ông trẻ rùn vai. « Ba. Hơn cả cần thiết. »
« Khi nào ? »
« Sáng sớm nay. Tôi đã nhận được một báo cáo vừa đúng trước lúc tôi đi khỏi. » James toét miệng cười tự mãn, để lộ hai má lúm đồng tiền trẻ con của anh ta. Nhìn thấy cặp mắt lam nhạt, nét mặt Anh cân đối, và vóc dáng lực lưỡng, hầu hết mọi người đều nghĩ anh ta là một người vui vẻ dễ thương, thậm chí là một người đàn ông trẻ hấp dẫn
Hầu hết mọi người đều nhầm lẫn.
« Tôi tin là anh không để lại dấu vết gì trong chuyện này. » Cho dù cố kìm nén nhưng giọng Ngài Rupert vẫn len lỏi có một điểm gay gắt.
Nụ cười của James tắt ngóm. « Người chết không thể kể chuyện. »
« Hừm. » Cái thằng ngu. « Bọn họ xuống tay ở đâu ? »
« Bên ngoài căn nhà trong thị trấn của hắn. »
Ngài Rupert khẽ chửi rủa. Việc rình mai phục một thượng nghị viên của vương quốc bên ngoài căn nhà của chính anh ta ngay giữa thanh thiên bạch nhật là việc làm của một kẻ chỉ có nửa não hoạt động. Cái chân đau của ông ta đang khiến ông ta trở thành một con quỷ cực kỳ đáng sợ trong tối nay, và giờ là bởi cái hành động bậy bạ ngu dại của James. Ông ta chống lên cái gậy batoong gỗ mun một cách nặng nề hơn, trong khi cố suy nghĩ.
« Đừng nổi nóng. » James mỉm cười lo lắng. “K-kh-ông ai nhìn thấy bọn họ đâu.”
Vị tiền bối nhướng một bên mày. Cầu chúa giúp ông ta thoát khỏi những tên quý tộc luôn quyết định suy nghĩ – hành động một mình – theo cách của chính bọn chúng. Đã có quá nhiều thế hệ tiểu quý tộc nhàn rỗi điển hình, dễ dàng cảm thấy kích động muốn thể hiện bản thân, không bận tâm suy nghĩ thực hiện những việc phức tạp hơn, như lên kế hoạch một vụ ám sát.
James vô tình lại không hay biết những suy nghĩ của Ngài Rupert. “Ngoài ra, bọn họ đã lột sạch quần áo của hắn và đã đi nửa ngày đường để vứt xác hắn xuống ngoại vi Luân Đôn. Không ai sẽ biết hắn ở đó hết. Đến lúc hắn được tìm thấy, thì sẽ không có gì nhiều để nhận ra cả, không phải sao? Hoà- hoàn toàn an tâm.” Người đàn ông trẻ tuổi chậm chạp giơ tay lên để chọc một ngón tay vào mái tóc màu vàng ánh kim của mình. Hắn để tóc không đánh phấn, nhất định là một kẻ phù phiếm.