Em là tình yêu- 09-10

9.

Trời đã về chiều.  

Dưới ánh nắng vàng vọt, một chiếc xe du lịch sang trọng chầm chậm tiến vào cổng biệt thự. Đây là một trong những toà biệt thự sang trọng nhất ở thành phố.  

Chủ nhân của nó - một người đàn ông trung niên, dáng dấp cao lớn, gương mặt đẹp nghiêm lạnh - mở cửa xe, nhanh nhẹn bước xuống. Người tài xế khúm núm đóng nhẹ cửa xe sau lưng chủ, rồi vội vàng cho xe vòng qua con đường trải đầy sỏi, vào garage phía hông nhà.  

Thiết kế toàn bộ ngôi biệt thự, hẳn phải là một kiến trúc sư có óc thẩm mỹ tinh tế. Và chủ nhân, ngoài sự giàu có, chắc hẳn phải là một người yêu thiên nhiên đến độ đắm say.  

Từ cổng vào, con đường sỏi trắng đánh một vòng hình cung bao bọc một hồ phun nước tại trung tâm. Những bồn hoa được sắp xếp và cắt tỉa đầy nghệ thuật. Rồi những giàn hoa màu trắng trên đó treo lủng lẳng những giò lan quí hiếm xinh xắn.  

Người đàn ông dáng đi thẳng oai nghiêm bước đi trên lối trải sỏi để vào cửa chính. Cô giúp việc thấy ông vội nhún chân cúi đầu xuống, cất giọng nhẹ nhàng thốt.  

- Chào ông chủ.  

Người đàn ông không nói tiếng nào, vẫn cất bước đi thẳng, bước lên bậc thềm tam cấp để vào trong ngôi nhà. Nơi đây thật sang trọng, những tấm thảm nhung màu đỏ được trải dài dưới gót chân chạy thẳng vào phòng khách rộng mênh mông. Một bộ ghế salon sang trọng màu cà phê sữa được đặt giữa phòng. Người dàn ông ngồi xuống bộ ghế rồi khoan thai đưa tay bấm chiếc chuông được đặt dưới đáy bàn. Sau một hồi chuông reng thì xuất hiện ngay người đàn bà, một người có nhiệm vụ trả lời mọi thắc mắc trong lúc ông vắng nhà.  

- Thưa, ông chủ cần việc chi?  

- Nhà có việc gì lạ không bà Nga?  

- Dạ, thưa ông có luật sư Khả Duy gọi điện thoại đến tìm ông, bảo ông có về thì hãy gọi điện đến ông ta. Còn bà Chấn Nam có ghé đến thăm bà chủ, hiện đang ở ngoài vườn hồng với bà chủ. Thưa hết rồi ạ!  

Người đàn ông nghe xong vội khoát tay.  

- Thôi xong việc rồi, hãy lo việc của bà đi.  

- Dạ, ông chủ.  

Người đàn ông đứng dậy bước vào phòng làm việc. Sau khi đóng cửa cổng bước về phía bàn làm việc nhấc chiếc điện thoại ông bấm số gọi.  

- Alô. Khả Duy, ông cần gặp tôi có việc chi? Việc làm hồ sơ cho công ty An Thịnh có vấn đề ư? Nhưng tôi muốn bằng mọi cách ông phải giải quyết cho tôi. Còn con gái tôi ông đã tìm ra tung tích chưa? Chưa có tin tức gì ư? Cứ tìm kiếm đi nhưng tôi muốn nó vẫn ở trong vòng bí mật, không được tiết lộ bất kỳ ai. Còn việc bàn hồ sơ thì khoảng ba giờ chiều nay ông hãy lại nhà gặp tôi. Thôi được rồi, tôi cúp máy đây.  

Có tiếng gõ cửa phòng. Người đàn ông gác máy điện thoại xong rồi nói vọng ra.  

- Vào đi.  

Người đàn bà tên Nga bước vào nói.  

- Thưa ông chủ, bà Chấn Nam cần gặp ông.  

- Được rồi, cứ cho bà ta vào đây. Còn bà chủ sao rồi?  

- Dạ, bà chủ lên phòng nghỉ rồi ạ.  

- Thôi, dẫn bà Chấn Nam vào gặp tôi.  

Bà Chấn Nam sang trọng, quý phái trong bộ Vest màu kem bước vào. Nụ cười rạng rỡ trên môi.  

- Chào Công Đạt. Đã lâu rồi hôm nay tôi mới gặp được anh đấy.  

- Công việc bận rộn, khiến tôi không còn thời gian để gặp gỡ bạn bè thân hữu. Sao, anh Chấn Nam vẫn mạnh khoẻ chứ?  

- ảnh vẫn bình thường. Công ty từ ngày giao cho Ti Tô cai quản, vợ chồng tôi có nhiều thời gian để thăm viếng bạn bè.  

Nghe giọng nói hạnh phúc như reo vui của bà Chấn Nam, ông Công Đạt ngồi châm bình trà cho vào hai chiếc tách bằng pha lê tuyệt đẹp chợt ngừng tay lại, mắt đăm chiêu như nghĩ ngợi một điều gì. Có lẽ ông cảm thấy cảnh gia đình ông chẳng bằng một chút xíu hạnh phúc gia đình Chấn Nam. Vợ thì mặt lúc nào cũng ủ ê thở dài liên tục đã vậy giờ thêm cái tật lúc nào cũng đầm đìa nước mắt. Còn đứa con gái duy nhất thì bướng bỉnh ngang ngạnh cứng đầu, ông thiết nghĩ việc bỏ nhà ra đi là hành động nông cạn nhất thời của Nhu Phong, thế nào cũng hối hận mà quay trở về nhà tạ tội cùng ông. Làm sao một người quen sống cảnh giàu sang nhung lụa từ tấm bé, đi một bước cũng có người hầu, ngủ một giấc cũng phải có người coi sóc chăm nom, chịu nổi cảnh gió bụi phong trần? Nhưng ông có phán đoán sai lầm chăng khi cho rằng đứa con gái yêu không thích nghi được cuộc sống. Nếu đúng thì nó đã quay trở về nhà lâu lắm rồi, có đâu ba tháng trôi qua mà chẳng chút tin tức gì? Hừ, tuổi trẻ bây giờ khó hiểu thật. Chẳng bù như ông thời đó...  

- Anh Đạt, anh suy nghĩ gì mà đang rót trà chợt dừng lại?  

Tiếng bà Chấn Nam kéo ông ra khỏi những suy nghĩ trở về thực tại.  

- Gia đình chị công nhận hạnh phúc thật. Chẳng bù cho gia đình tôi, Ti Ti thì bướng bỉnh, còn Ngọc lệ thì gương mặt lúc nào cũng u sầu buồn bã. Chị nghĩ thử coi nhà này giàu sang tột đỉnh, cô ta muốn vàng có vàng, muốn bạc có bạc, đi một bước có người hầu, kêu một tiếng có người dạ. Hạnh phúc thế kia còn muốn gì hơn nữa. Thế mà cô ta vẫn chưa thoả lòng thoả dạ, vẫn mặt châu màu ủ với tôi. Thật tôi không hiểu vợ con tôi muốn gì nữa đây?  

Bà Chấn Nam nghe ông Công Đạt nói thế chợt nhiên bà nổi giận. Một điều rất đáng ngạc nhiên, vì nó trái với tính dịu dàng, điềm đạm vốn có của bà.  

- Anh nói thế mà anh nghe được sao? Chẳng lẽ đàn bà trên đời này trong mắt anh tầm thường đến thế sao? Chỉ biết có vàng có bạc là hạnh phúc ngoài ra không cần gì cả. Nếu thế anh chẳng hiểu tí gì về Ngọc Lệ cả, thật bất hạnh cho bạn ấy suốt đời lại gắn bó với một kẻ lạnh lùng sắt đá chỉ biết có danh lợi giàu sang. Tôi nghĩ chỉ có một Ngọc lệ yếu đuối nên mới gắn bó cùng anh, chứ Ti Ti thì tâm tính cương trực nên không chịu đựng anh nổi đành chọn giải pháp bỏ nhà ra đi. Anh thử nghĩ trên đời này mấy ai không muốn sống trong tổ ấm, nhưng tổ ấm như gia đình anh thà chẳng có thì hơn. Nói thật, anh mà không bỏ tính độc đoán, cố chấp thì suốt đời anh sẽ mất Ti Ti vĩnh viễn, không chừng sẽ mất luôn Ngọc Lệ. Anh nên nhớ nỗi buồn nó bào mòn con người ta rất mau chóng đấy anh Đạt ạ. Tôi chỉ có mấy lời đó muốn nhắn cùng anh, giờ chào anh tôi về.  

Ông Công Đạt ngồi chết sững trên ghế không có một lời nào để biện hộ cho bản thân. Những lời nói thẳng thắn của bà Chấn Nam như một hồi chuông đánh thức ông dạy sau một cơn mê dài.  

Chậm chạp đứng dậy, chỉ vài phút thôi mà ông cảm thấy mình như già thêm ra vài mươi tuổi. Cho bước chân đi ra vườn, ông muốn mượn khung cảnh thiên nhiên xoa dịu những căng thẳng trong ông đang ùn ùn kéo đến, trả lại cho ông sự thanh thản để tìm ra một hướng giải quyết đúng đắn nhất.  

Thật ra việc bỏ nhà ra đi của Ti Ti là do tội cứng đầu bướng bỉnh của con bé muốn chống đối cùng ông. Hay sâu xa hơn sự ra đi của con bé là do chính ông gây nên. Thật đau cả đầu. Đứng trước khu vườn rộng lớn đủ màu sắc, tâm hồn ông Công Đạt như dịu bớt những căng thẳng, nhường cho những cảm xúc dịu êm.  

Thấp thoáng đâu đây hình ảnh Ti Ti quanh khu vườn chăm chỉ chăm sóc những loài hoa quý hiếm. Bất chợt sau gốc cây ổi xá lị xuất hiện dáng một cô gái với mái tóc dài óng ả phủ bờ lưng thon dịu dàng. Ông ngỡ như là Ti Ti đã quay về tạ lỗi cùng ông. Không kìm nén được ông Công Đạt bước nhanh về hướng đó, giọng ông như oà vỡ hẳn ra.  

- Ti Ti.  

Cô gái có mái tóc dài óng ả đó, chợt lúng túng khi thất vạt áo trước bụng được thắt gút lại đựng những trái ổi xá lị chín thơm phức đầy quyến rũ. Cảm thấy mình thất lễ trước ông chủ, cô ấp úng nói.  

- Chào... Ông chủ. ổi xá lị chín cả rồi nên cháu mới hái xuống định chút nữa chọn những trái ngon nhất cho bà.  

Nhìn cử chỉ bối rối của cô cháu gái người quản gia cũng là người bạn thân của cô con gái mình, ông Công Đạt chỉ thở dài nói.  

- Không có chi đâu, cháu cứ tự nhiên đi, Hương.  

Dứt lời trấn an, ông quay bước đi về phòng riêng của mình để lại sau lưng đôi mắt tròn xoe ngơ ngác của cô gái.  

- Tội nghiệp ông chủ. Chỉ vì thương nhớ cô chủ quá mà nhìn mình ông cứ ngỡ cô chủ đã về. Đã tha thứ hết lỗi lầm cho cô chủ rồi thế mà ông không cho người tìm cô chủ về nhỉ?  

***  

Bảy giờ sáng, giám đốc Trần đã chỉnh tề trong bộ complet veston màu trắng sang trọng. Chải sơ lại mái tóc anh bước ra cửa phòng. Trước khi sang phòng cô thư ký anh khoá cửa lại cẩn thận.  

Đứng trước cửa phòng Nhu Phong, Trần gõ nhẹ ba tiếng.  

- Ai đó?  

- Tôi đây!  

Anh vừa dứt lời thì cửa phòng bật mở, Nhu Phong xuất hiện rạng rỡ, xinh đẹp với chiếc quần tây ống past, áo thun lửng khác ngoài là chiếc áo bằng len dài chỉ cài nút giữa. Tóc xoã dài ngang lưng, gương mặt trang điểm nhẹ trông cô thật trẻ trung mà duyên dáng không chê vào đâu được.  

Trước vẻ rạng rỡ xinh tươi đầy nữ tính của cô, giám đốc Trần không nén được buông lời xuýt xoa khen tặng.  

- Sáng nay trông cô thật duyên dáng. Nhu Phong ửng hồng hai gò má:  

- Giám đốc quá khen.  

- Thôi chúng ta xuống đại sảnh dùng điểm tâm xong rồi đến Xuân Nguyên. Anh Tư tài xế cho xe đậu ngoài khách sạn chờ chúng ta đấy.  

Sau khi dùng điểm tâm xong, giám đốc Trần và Nhu Phong sánh đôi ra khỏi gian đại sảnh của khách sạn. Người ngoài nhìn hai người họ cứ ngỡ là đôi vợ chồng son ra đây hưởng tuần trăng mật.  

Thấy hai người bước ra, anh tài xế nhanh nhẹn mở cửa xe chờ hai người bước lên, giám đốc Trần ngắn gọn nói:  

- Cho xe đến chi nhánh Xuân Nguyên.  

Giám đốc Trần chỉ nói bấy nhiêu thôi, rồi anh im lặng cho đến khi xe dừng lại trước chi nhánh Xuân Nguyên. Mở cửa bước ra, giám đốc Trần nhìn Nhu Phong bằng ánh mắt thật lạ, anh trầm giọng nói:  

- Nhu Phong, tôi có thể yêu cầu "em" một điều này được không?  

Nhu Phong cảm thấy thật lạ lùng trong cách thay đổi lối xưng hô thường ngày của giám đốc Trần. Nhưng cô chỉ nhướng mắt nhìn anh đầy ngạc nhiên thôi chứ không tỏ vẻ điều gì khác. Còn giám đốc Trần nhìn cô vẻ tỉnh như ruồi. Thật kiên nhẫn, Trần lập lại một lần nữa.  

- Em thấy sao?  

- Tôi dám chắc giám đốc nhờ tôi ngoài khả năng của công việc cho nên mới hạ giọng yêu cầu với tôi như thế. Nhưng ông hãy yên tâm đi, nếu như nó có trong khả năng tôi thì tôi sẵn sàng. Rồi cô ngừng lại nhìn giám đốc Trần bằng tia nhìn thoả mãn, khi thấy giám đốc Trần hạ mình buông lời nhẹ nhàng với cô. Chả bù cho lúc trước mỗi lần cô có làm gì dù sai có tí chút là ông ta buông lời quát tháo ầm ầm chẳng có chút kiêng nể cô là phụ nữ. Giờ đụng chuyện mới hạ mình như thế. Đúng là quả báo của ông ta. Cũng may cô là người có tấm lòng rộng lượng bằng không ông ta đã biết tay cô rồi. Nhưng cũng không buông tha ông ta dễ dàng như thế, Nhu Phong kết thúc câu nói bằng giọng kéo dài ra đầy mai mỉa châm chọc.  

- Dù sao giúp một người trong lúc hoạn nạn khó khăn, công đức còn nhiều hơn xây dựng bảy ngôi chùa kia mà. Yên tâm, ông cứ nói.  

Thế nhưng giám đốc Trần vẫn thản nhiên trước sự khiêu khích đầy láu cá của cô thư ký trẻ con.  

- Tôi muốn nhờ "em" đóng vai trò im lặng, khi tôi nói chuyện cùng người có quyền hành của Xuân Nguyên. Và "em" cũng đừng ngạc nhiên quá khi nghe tôi nói điều gì. Mọi thắc mắc của "em" tôi sẽ giải đáp sau. Được chứ?  

Ngập ngừng, Nhu Phong nói:  

- Còn công việc của tôi thì sao?  

- Tôi lo hết, "em" hãy yêm tâm. Điều tôi yêu cầu chỉ có thế thôi, em giúp tôi được chứ?  

Không ngần ngại, Nhu Phong gật đầu nhanh:  

- Được thôi, gì chứ đóng vai trò im lặng thì quá dễ dàng. Miễn sao ông đừng nuốt lời hứa với tôi là được.  

Mỉm cười hài lòng, Trần nói:  

- Em hứa thế thì tôi yên tâm. Tôi biết em là người có tấm lòng rộng lượng sẵn sàng giúp đỡ những ai khi gặp khó khăn. Vả lại em là người biết giữ uy tín mà, phải không?  

Ngẩng đầu lên như thầm hãnh diện trước lời nói của giám đốc Trần đánh giá cô, Nhu Phong cười nói:  

- Ông nói thế đúng đấy.  

Vì quá "trẻ con" trong lớp vỏ người lớn, Nhu Phong cứ ngỡ mình được giám đốc Trần đánh giá cao nên mới giao cô trọng trách quan trọng này, chứ cô có ngờ đâu mình đang lọt vào chiếc bẫy êm ái do chính Trần giăng ra. Có lẽ nếu cô có hối hận muốn rút lại lời hứa của mình thì cũng đã muộn. Vì cô biết mình đã bị "há miệng mắc quai" rồi!  

Nhiều người trong chi nhánh Xuyên Nguyên gặp giám đốc Trần cũng gật đầu chào đón. Điều đó chứng tỏ Trần không chỉ là tay bản lĩnh điều hành trong công việc mà còn là tay xã giao rộng rãi. Mọi người ai ai cũng quý nể anh, cả tài lẫn đức. Điều đó khiến Nhu Phong khâm phục vô cùng. Mẫu người lý tưởng như anh là điểm sáng, là thần tượng của nhiều cô gái. Nhưng cô cũng ngạc nhiên không ít khi thấy anh sống chừng mực không quan hệ lăng nhăng theo thói thường tình. Đó là ưu điểm cao nhất mà Nhu phong chấm cho anh, cô chúa ghét những tay đàn ông "vào trong phong nhã, ra ngoài hào hoa" mà cái tài chưa bằng ai đã cho mình cái quyền vỗ ngực xưng tên đó.  

Cùng giám đốc Trần dừng chân trước một căn phòng lớn nhất so với các phòng làm việc xung quanh. Nhu Phong chưa kịp gõ cửa xin vào theo phép lịch sự thì cửa đã bật mở ra. Một bóng người trong bộ mini jupe màu đỏ ùa ra, siết lấy giám đốc Trần, hôn lia lịa lên má lên môi Trần, chẳng chịu để ý xung quanh. Nỗi khó chịu của Nhu Phong chợt nhiên ùa tới bao vây cô, cho dù cô biết cô chẳng có chút chỗ đứng nào trong tim Trần.  

Trần cố gỡ đôi tay đang ôm cứng lấy anh ra. Và anh nghiêm giọng nói:  

- Mộng Ngân, cô nên để cho tôi thở chứ.  

Người con gái như quả bóng xì hơi xẹp xuống. Bối rối khi nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của Trần nhìn cô, nhưng chỉ một thoáng cô lấy lại vẻ tíu tít khi thấy bên cạnh Trần có một cô gái xinh đẹp. Níu tay anh, cô kéo dài giọng ra đầy nũng nịu cố ý.  

- Tại em nhớ anh chứ bộ. Nếu công việc ở đây không ngập đầu thì em đã bay vào Sài Gòn thăm anh rồi. Gớm, còn làm bộ làm tịch với em nữa.  

Rồi cô mới hất hàm sang hướng Nhu Phong hỏi trỏng:  

- Ai vậy?  

Chỉ chờ có thế, Trần liền đáp:  

- Hôn thê của tôi.  

Chỉ bốn tiếng đó thôi, thế mà nó như thuốc nổ khiến hai cô gái đều giật mình ngơ ngác. Nhu Phong tái mặt nhìn Trần như định hét toáng lên, nhưng cô chợt nhớ tới lời hứa với anh. Còn Mộng Ngân chỉ ít phút sau lấy lại được bình tĩnh.  

- Chuyện đó để bình luận sau. Còn bây giờ em muốn chúng ta bắt tay vào công việc trước đã. Bất ngờ cô xoay người qua nhìn Nhu Phong hỏi bằng giọng mỉa mai:  

- Có nên cho cô tiểu thư của anh vào không, bàn chuyện công việc khô khan sợ cô ta chán nản chịu không nổi rồi phá rối. Chà, anh đào đâu ra cô vợ nhìn nhí quá! Như còn đang đi học vậy? Rồi lấy giọng kẻ cả, cô ta nói:  

- Này cô bé, cô học lớp mấy vậy hả? Còn đang đi học bày đặt yêu đương, không sợ thi rớt chúng bạn cười chê sao?  

Trần ôm Nhu Phong vào lòng như muốn trấn an cơn giận dữ sắp bùng nổ của cô. Tính nóng giận bất chấp ai của cô, anh quá rõ rồi còn gì. Nhưng đứng trước Mộng Ngân, cô như con cừu ngơ ngác, còn Mộng Ngân y như con cáo già lão luyện. Trần không muốn vì anh mà để Mộng Ngân làm tổn thương Nhu Phong.  

- Cô nên cẩn thận mọi lời ăn tiếng nói. Hôn thê tôi đã ra trường, hiện đang phụ giúp tôi trong công việc. Nếu như cô còn giữ thái độ khiêu khích này thì tôi không còn nể bác Hoàng Tâm mà thẳng tay với cô đấy!  

- Anh sẽ làm gì tôi?  

Trần điềm đạm nói:  

- Cắt đứt hợp đồng làm ăn cùng Xuân Nguyên. Và tôi cùng vợ tôi lập tức rời khỏi nơi đây, không còn dính líu chút nào với Xuân Nguyên. Cô nghe rõ chưa?  

Mộng Ngân nhìn Trần cười ve vuốt:  

- Em chỉ giỡn chơi tí xíu thôi mà anh đã giận dữ như thế này. - Đang lả lơi như mời mọc đó thoắt cái Mộng Ngân lạnh lùng nói - Thôi, nào mời anh với bà Trần đây vào trong văn phòng để bàn tính công việc.  

Trần kín đáo thở một hơi dài khoan khoái:  

- Công việc như mọi khi, không thay đổi.  

Ngẩng cao đầu đầy kiêu kỳ, Mộng Ngân nói:  

- Được rồi.  

Trần choàng tay ôm eo Nhu Phong, anh như dìu cô bước vào phòng:  

- Ta đi vào đây đi em.  

Và anh như căng người trước cái cấu tay của Nhu Phong, nhưng anh phải cố giấu, thay thế vào đó là vẻ mặt tràn trề hạnh phúc trước đôi mắt Mộng Ngân xét nét nhìn anh và Nhu Phong. Bước lại bàn làm việc bằng dáng đi kiêu hãnh, Mộng Ngân mở cặp hồ sơ lấy ra những bản hợp đồng. Trần và Nhu Phong ngồi ghế đối diện với với Mộng Ngân.  

- Này, hợp đồng thư ký tôi đã soạn thảo đầy đủ rồi, anh cứ xem đi. Nếu vừa ý thì ký, còn không thì tôi cho anh lập bản hợp đồng theo ý muốn anh.  

Trần đọc lướt qua, anh cảm thấy hài lòng khi bản hợp đồng ghi rõ ràng, dứt khoát không lấp lửng chút nào. Trong công việc cô ta làm ăn rất đàng hoàng. Giám đốc Trần rất phục bản lĩnh, tài năng của cô ta nhưng anh cũng ngán ngẩm khi tiếp xúc gần cô.  

Nhanh chóng Trần đóng dấu, ký tên vào bản hợp đồng. Coi như công việc đã xong. Anh kéo tay Nhu Phong đứng dậy. Anh chẳng hứng thú gì trong việc đối đầu cùng Mộng Ngân. Kể từ nay xem như anh đã dứt khoát được cô mà vẫn giữ nguyên mối thịnh tình cùng Xuân Nguyên.  

- Công việc xong rồi. Chào cô, chúng tôi về. Mộng Ngân đứng dậy bắt tay Trần và Nhu Phong.  

- Anh có thể ra cổng đứng đợi một chút để tôi có vài lời muốn nói với người vợ tương lai của anh được không? Xem chừng vợ anh nhút nhát như chú thỏ con, tôi chẳng nỡ hại kẻ dưới cơ mình làm gì. Nhưng nếu anh sợ thì cứ dẫn vợ anh ra về. Tôi không ngăn cản.  

Trần còn đang do dự, thì Nhu Phong đẩy nhẹ Trần ra cửa, âu yếm cô nói:  

- Anh ra cổng chờ em, chỉ năm phút thôi, em sẽ ra với anh ngay.  

Không lường trước cảnh này, Trần chẳng biết phải giải quyết ra sao. Anh còn đang đứng suy nghĩ thì Nhu Phong dậm chân nũng nịu nói:  

- Chiều em đi anh, chỉ năm phút thôi, em sẽ ra với anh. Đừng bí xị như thế chẳng đẹp tí nào.  

Trần đành thở dài quay gót ra cổng, chẳng biết Nhu Phong làm trò quỷ quái gì, nhưng anh biết cô "vợ nhí" của anh không nỡ làm hỏng kế hoạch của anh đã sắp xếp. Bằng chứng cô đã nghe lời anh, mà còn đóng kịch khéo hơn dự đoán của anh nữa chứ.  

Đợi Trần bước ra khỏi văn phòng, Mộng Ngân khoanh tay, cười nửa miệng nói:  

- Xem chừng cô cũng có uy với anh Trần như tôi thuở trước. Tiếc là cô quá ngây thơ chẳng hiểu chút gì về chồng của mình cả.  

Điềm tĩnh, Nhu Phong nói:  

- Bằng chứng gì mà cô nói với tôi như thế. Chúng tôi từ thuở nhỏ đã gắn bó cùng nhau, lớn lên sát cánh cùng nhau trong công việc. Thử hỏi có cặp vợ chồng nào gắn bó với nhau như chúng tôi không? Còn cô lấy tư cách gì hạnh hoẹ chồng tôi và tôi tự nãy giờ. Cô nên nhớ lúc đầu tôi im lặng là chẳng qua nể chồng tôi. Giờ anh ấy đi rồi, có gì cô nói thẳng ra đi.  

- Có bản lĩnh lắm. Chẳng giống chút nào vẻ bề ngoài yếu đuối khi có Trần bên cạnh. Chẳng trách gì Trần si mê cô mà bỏ tôi là phải rồi. Nhưng cô đừng vội đắc ý, sớm muộn gì cô cũng bị Trần bỏ rơi như tôi mà thôi. Đàn ông mà: bên người này thì tâng bốc ngọt ngào, bên người khác họ cũng có thể nói như thế. Miệng lưỡi đàn ông mà cô tin tưởng thì thật là quá dại khờ. Cô có biết giữa tôi và Trần có mối quan hệ như thế nào không?  

- Trước kia tôi không cần biết cô có quan hệ như thế nào với chồng tôi. Tôi chỉ biết hiện tại anh ấy yêu thương tôi hết lòng và chẳng có điều gì gọi là giấu giếm tôi cả. Bằng chứng cho thấy là ảnh chở tôi vào đây giới thiệu với chị, tôi là hôn thê của ảnh. Điều đó chứng tỏ giữa tôi với chị thì thấy rõ ai hơn ai thua? Còn vấn đề chị muốn nói là anh có quan hệ với chị ư? Tôi hiểu đàn ông nào mà chẳng trải qua vài mối tình vụn vặt, miễn sao ảnh đối xử tôn trọng và yêu thương tôi hết lòng là được. Còn vài ba chuyện lẻ tẻ đó tôi không quan tâm.  

Tức giận không còn nhận ra cương vị mình là ai, Mộng ngân hét lớn:  

- Cô giỏi lắm. Nhưng hãy chờ xem, đừng vội đắc ý sớm. Tôi sẽ không buông tha cô cùng anh ta dễ dàng vậy đâu. Cái gì Mộng Ngân này thích mà không thuộc về mình thì cũng chẳng bao giờ là của người khác cả.  

Nhu Phong cười khinh khỉnh đáp:  

- Cô thật nực cười, khi không buông lời hăm doạ, làm tôi nhớ lại thuở còn là trẻ con ngày xưa quá. Nhưng tôi và anh Trần sẵn sàng chờ đợi cô "trổ tài". Chào cô! 

10.

Nhu Phong đi một mạch ra cổng công ty thì cô thấy Trần đứng cạnh bên chiếc xe Fordm miệng không ngừng rít thuốc, một thái độ nôn nóng khó bắt gặp ở Trần, khiến Nhu Phong thầm hiểu là anh đang lo lắng cho cô. Nhưng khi cô nhớ anh đã gài cô ở thế chẳng đặng đừng, Nhu Phong hầm hầm tức giận. Mở cửa xe cô ngồi vào rồi đóng sầm cánh cửa lại một cái thật mạnh, chẳng màng nhìn nụ cười như cầu hoà của Trần gửi cho cô.  

Trần ngồi băng sau cạnh Nhu Phong, nhìn cô đầy trìu mến, anh hỏi:  

- Mộng Ngân có làm gì em không, hở Phong?  

Tỏ vẻ khó chịu, Nhu Phong nói:  

- Tôi không thích đàn ông có lối xưng hô thân mật như thế đối với tôi. Làm ơn để dành những lời nói ngọt ngào đó cho vị hôn thê hay bạn gái gì đó của ông đi. Một lần nữa, tôi xin nhắc lại: quan hệ chúng ta chỉ là cấp trên và cấp dưới. Ông là chủ, tôi là tôi tớ phục dịch cho mọi vấn đề ông đưa ra.  

Trần tắt ngay nụ cười, anh nhíu mày nói:  

- Kìa Phong, em nói gì lạ thế. Chẳng lẽ em không nhớ lời hứa ở "đêm biển" sao?  

- Tôi không hứa gì với ông hết. Một Phong Trần vị tha, thông cảm mà tôi quen biết ở "đêm biển" đã biến mất không còn nữa. Nếu chỉ có còn lại chăng là một Phong Trần mưu mô, tính toán, nỡ đang tâm dùng tình cảm tốt đẹp của người con gái để mưu đồ lợi ích riêng tư.  

Cố dằn cơn nóng giận trước những lời khá gay gắt của Nhu Phong, Trần cho tay vào cặp da lấy ra hộp thuốc hút rồi anh tự đánh lửa mồi cho mình một điếu. Trần không ngừng rít thuốc liên tục.  

- Anh cho em khoảng thời gian từ đây về khách sạn để em suy nghĩ mọi lời nói, mọi hành động của anh để xem anh có đúng là hạng người mà em đã gán ghép không?  

Dứt lời Trần mở cửa kính xe, quăng ra ngoài điếu thuốc hút đã tàn, khép cửa kính lại xong anh ngả mình dựa lên nệm ghế. Mắt khép hờ lại nhưng gương mặt anh nhăn nhúm đầy vẻ khắc khổ khi tâm trí anh hình như đang đối diện một điều gì chua xót, dằn vặt.  

Nhu Phong tức giận tuôn một hơi ào ạt và khi thấy phản ứng của Trần, cô khựng lại. Có thật thế không, khi cô kết tội anh một cách thẳng tay không hề khoan nhượng, không hề cho anh có đủ thời gian để biện hộ cho mình? Một quan toà khi kết án cho một phạm nhân khi phạm tội, ông ta còn cho phạm nhân đó có đủ thời gian để biện hộ cho mình. Còn cô trái lại thì không. Tự buộc tội, tự kết án anh một cách không thương tiếc. Hậu quả là để anh tự dằn vặt, đau khổ lấy một mình. Cảm thấy lương tâm ray rứt, Nhu Phong quay qua nhìn Trần định tìm một lời nào để an ủi anh thì thấy gương mặt Trần hiện lên đầy chua xót, đau khổ khiến cô nghe mình nhói cả tim. Nỗi đau ơi, nếu có thể chia xẻ được thì cô cũng xin nhận lãnh thay anh. Cô không muốn nhìn thấy vầng trán rộng cương nghị đầy vết nhăn trăn trở, cô không thích nhìn đôi chân mày rậm châu lại một cách u buồn và đôi môi hình cánh cung ngạo mạn kia mím chặt lại đầy cam chịu. Mà cô chỉ thích nhìn vào đôi mắt anh toả sáng tia nhìn trìu mến, bao dung, đôi mô hình cánh cung cười rạng rỡ để tô điểm thêm cuộc đời vốn nhiều bất hạnh nơi cô. Trần có biết là cô yêu anh nhiều lắm không? Có thể nhận lãnh thay anh mọi bất hạnh cuộc đời. Ôi! Mối tình đầu mà cô đã dành cả trái tim dâng tặng cho anh không chút so đo tính toán thiệt hơn.  

Mải suy nghĩ, chiếc xe đã đỗ xịch lại trước cổng khách sạn lúc nào không biết. Vừa lúc đó Trần mở choàng mắt nhìn cô rồi bước xuống vong qua phía bên, mở cửa xe cho cô bước xuống. Bao giờ cử chỉ trìu mến đó của anh cũng dành tặng cho cô và làm cô cảm động. Nhu Phong nhớ lại lần đầu tiên đến Phương Nam xin việc làm và cô đã được anh đối xử hết lòng. Bỏ cả mấy triệu bạc mua tặng cô bộ trang phục đắt giá cùng những món trang sức sang trọng không chút so đo tính toán. Vốn đã từng mặc nhiều trang phục đắt giá hơn nhiều, từng đeo nhiều trang sức có giá trị gấp trăm, gấp ngàn lần đôi bông tai cùng sợi dây chuyền bạch kim đó, nhưng sao trong thâm tâm Nhu Phong không có món nào có thể sánh bằng những món quà Trần tặng cho cô. Để từ đó hình ảnh vị giám đốc cương nghị, oai nghiêm đã định hình trong tim cô từ giây phút ấy không quên. Vẫn biết tình cảm dành cho anh nhiều say đắm, nồng nàn thế mà để khi đối diện cùng anh, cô lại bắt con tim mình trốn tránh bằng cách ương ngạnh chống đối. Con người ta có thể bắt ép cưỡng bức mọi thứ nhưng không thể nào bắt ép con tim mình thôi tưởng nhớ. Vì thế bề ngoài, cô chỉ giả vờ được như thế thôi chớ còn con tim thì... nó vẫn đập điên cuồng vì anh. Và giây phút này con tim đã đánh gục được lý trí khi vô tình cô ngước mặt lên nhìn anh, đôi mắt nóng bỏng như thiêu đốt của anh nhìn cô khiến Nhu Phong đành đầu hàng ngã quỵ trước trái tim mình.  

"Xin anh đừng nhìn em như thế, Trần ơi".  

Nhu Phong thầm van xin thế, nhưng Trần vẫn lì lợm nhìn như muốn xoáy sâu vào tâm khảm của cô.  

- Tại sao ông cứ nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ thế hở giám đốc, ông không thấy người ta đang nhìn mình kìa sao?  

Ghé sát vào tai Nhu Phong, Trần nói:  

- Em đã làm tim anh đau nhói cả lên đây này, nhỏ Phong!  

Nghe giọng trầm trầm đầy âu yếm của Trần, trái tim Phong như muốn nổ tung ra vì hồi họp lo sợ. Có ai có cảm giác kỳ lạ như cô không nhỉ?  

Thật liều lĩnh, Trần bước tới choàng tay quanh cô dìu Nhu Phong đi lên bậc tam cấp thẳng lên gian đại sảnh của khách sạn. Không phản ứng, Nhu Phong đi như mơ theo tay dìu của Trần.  

Đến khi dừng chân trên tầng thượng của khách sạn và Trần dìu cô đến ngồi bên chiếc ghế đá thì Nhu Phong mới giật mình choàng tỉnh ngơ ngác nhìn anh.  

- Tại sao ông lại...  

Trần đưa bàn tay mình bịt miệng Nhu Phong lại:  

- Không được gọi bằng ông... mà là anh, nghe rõ chứ nhỏ Phong. Nếu em không ngoan ngoãn vâng lời, thì mỗi lần nghe em gọi tiếng ông khô khan đáng ghét đó anh sẽ bịt miệng em lại, không cho em nói tiếp luôn.  

Không nói không rằng, Nhu Phong cắn thật mạnh tay Trần khi anh vừa dứt lời.  

- á! Sao em mới ngoan hiền đáng yêu như con cừu, giờ lại vươn móng vuốt ra với anh thế hả nhỏ?  

Phụng phịu Nhu Phong nói:  

- Ai biểu anh ra lệnh với em chi.  

Trần reo lên mừng rỡ:  

- Nhỏ xưng "em" gọi "anh" với anh rồi. Ôi, nhỏ thật đáng... "ghét" mà. Trần nắm tay Nhu Phong siết chặt. Có những cơn sóng lăn tăn trong lòng anh.  

- Nhu Phong, anh có điều này muốn nói cùng em.  

Lời của Trần làm bàn tay Nhu Phong run nhẹ, cô cúi nhìn xuống.  

- Em đang nghe đây.  

- Nhu Phong, trước kia anh vẫn thường nghĩ anh là người đàn ông duy nhất trên đời này có thể ôm vào lòng mọi tình yêu thương trừ tình yêu nam nữ. Nhưng từ khi gặp em... anh thấy là... anh thật ngốc khi có tư tưởng kỳ quặc thế... Bởi vì em chính là tình yêu của anh... Anh yêu em. - Anh Trần.  

Nhu Phong nhìn lên gọi. Nhưng nước mắt đã long lanh.  

- Lần đầu tiên khi đối diện em, anh có linh cảm là cuộc đời mình sẽ bị em nắm giữ. Và đúng như thế... Có lần anh nhớ buổi trưa tìm em sau một trận cãi vã vào lúc sáng, anh hối hận muốn tìm em để xin lỗi thì bắt gặp em gục trên bàn làm việc với tư thế ngủ chẳng thoải mái tí nào, nhưng gương mặt em lúc đó thì đáng yêu lắm. Đôi mắt khép hờ say ngủ nhưng trên má lại ướt đẫm nước mắt. Bước lại gần anh mới phát hiện ra là trong mơ em khóc. Kể từ giây phút đó hình bóng em đã in đậm trong tim anh, làm việc gì anh cũng nghĩ đến em và anh chợt phát hiện ra là anh đã yêu em từ giây phút đó.  

- Anh Trần!  

Những giọt nước mắt hạnh phúc đã nói lên tất cả. Nhu Phong đã đợi giây phút này lâu lắm rồi.  

- Vậy thì em hãy chuẩn bị trái tim để đón nhận - Trần nói - Anh nguyện mãi mãi bên em suốt cuộc đời này và sẽ là người mang hạnh phúc lại cho em.  

- Nếu vậy em sẽ là người con gái hạnh phúc nhất.  

- Còn nữa - Trần nói - Trước khi em đồng ý, anh muốn em phải nghe anh kể lại những gì liên quan cuộc đời anh. Anh nói thật nó chẳng có chút vui vẻ tí nào đối với em... Nếu em thấy hối hận vì yêu anh thì em vẫn còn đủ thời gian để rút lui.  

- Em không sợ. Cho dù em có gánh lấy nỗi đau của anh, em cũng vui lòng đón nhận. Hãy kể đi anh.  

- Anh muốn kể cho em nghe để sau này em có đối diện, có phát hiện ra, em cũng không oán trách anh là kẻ tham lam ti tiện. Anh muốn chúng mình sẽ là những người yêu nhau thẳng thắn, chân thành nhất.  

- Không, anh Trần, anh không cần kể nữa - Nhu Phong đưa tay lên ngăn lại - Em sẽ không quan tâm đến bất cứ chuyện gì đã thuộc về quá khứ của anh, cũng như anh có thể yên lòng mà giữ bí mật riêng cho mình. Em chỉ cần hiện tại với tình yêu của anh đem tặng cho em là đủ rồi.  

Trần khoát tay:  

- Em hãy để cho anh kể. Anh không muốn giấu với em một điều gì cả về cuộc đời anh.  

Rồi Trần trầm giọng kể:  

- Đúng như em đã nói. Anh sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu sang, danh tiếng. Mười tám tuổi anh được đưa sang nước ngoài du học với nguyện vọng sẽ giúp ích cho cha anh trong công việc quản lý công ty. trong những năm đi du học đó, anh có quen một người con gái vốn mang dòng máu á Đông nhưng lại được sống ở nước ngoài từ nhỏ. Anh với cô ta yêu nhau, nguyện sau khi du học xong anh sẽ dẫn cô ta về ra mắt cha mẹ. Nào ngờ có một lần tình cờ anh bắt gặp cô ta quan hệ với một gã đàn ông khác. Em hiểu chuyện gì xảy ra mà phải không, Nhu Phong?  

- Anh và cô ta chia tay nhau kể từ giây phút đó?  

Trần gật đầu và nói tiếp:  

- Đúng vậy. Nhưng cũng kể từ đó, con tim anh đã nguội lạnh tình yêu. Anh chỉ biết dồn hết thời gian vào học tập. Những việc đó xảy ra cha mẹ anh không hề hay biết. Hàng tháng hai người vẫn chu cấp tiền bạc và thường xuyên viết thư kể rõ việc nhà cho anh nghe. Năm anh vừa tròn hai mươi lăm tuổi, mẹ anh viết thư gửi qua cho anh, kể là mẹ đã gặp lại một người bạn thân thời còn cắp sách. Và cũng kể từ đấy thư mẹ anh xuất hiện tên một người con gái, con của người bạn thân của mẹ. Theo lời mẹ kể thì cô ta rất dễ thương, rất đáng yêu và rất xứng đáng làm dâu con nhà họ Hoàng. Anh mặc nhiên chấp nhận không một lời phản đối. Với anh lúc đó tình yêu nam nữ không còn quan trọng nữa. Anh chấp nhận lấy cô bé đó không gì ngoài việc mẹ cưới cho anh một người vợ. Để mẹ anh có người hầu hạ chuyện trò hôm sớm, cho cha anh vài thằng cu tí để người vui ở tuổi xế chiều. Nhưng từ khi gặp em, yêu em anh mới biết quyết định đó thật dại dột. Anh muốn người đầu ấp tay gối với anh là em. Người để anh chia sẻ hạnh phúc buồn vui là em mà không phải là một người con gái nào khác. Nhu Phong, em có chấp nhận lấy anh không?  

Nhu Phong bẽn lẽn cười nói:  

- Anh nói thế chẳng có chút thành ý nào hết.  

Trần nheo mắt cười:  

- Sao em biết anh không có thành ý?  

- Rồi Trần đưa tay móc túi lấy ra chiếc hộp nhỏ  

- Anh mua chiếc nhẫn này từ lúc phát hiện ra là không thể sống thiếu em.  

Mở hộp, anh lấy ra chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh rồi anh lần vào ngón tay áp út của cô: - Kể từ giây phút này, em là bà Trần đấy.  

Nhu Phong còn đang ngơ ngác thì Trần cúi xuống, cúi xuống thật gần để hạnh phúc khi cảm nhận được sự vụng về của Nhu Phong. Cô hoàn toàn thụ động và run rẩy bấu lấy vai anh, đôi mắt vừa hé mở ra đã vội khép mi lại, ngoan như đang ngủ.  

Môi Trần tham lam, lì lợm không dứt môi Nhu Phong, cô cuống quýt trong tay anh thật tội nghiệp. Mãi đến khi nghe có tiếng bước chân người đi lên, Trần mới chịu thôi, anh thì thầm:  

- Em có nghe gì không?  

Nhu Phong mắc cỡ giấu mặt vào vai anh.  

- Có tiếng chân người đi lên làm em hết hồn.  

- Anh đâu phải muốn nói điều đó, mà điều anh muốn nói là anh nghe tiếng đập của tim em ấy chớ. Nói thật, hôn em mà anh sợ em xỉu bất tử ghê. Yêu anh dữ lắm phải không?  

- ... Trả lời đi chớ... sao lại cười?  

- Em không trả lời đâu.  

Nhón chân lên, Nhu Phong chu môi hôn lên gương mặt Trần rồi chạy vụt xuống thang lầu.  

***  

Trần dìu Nhu Phong đi dọc bờ biển buổi chiều tà. Biển hoàng hôn mang một vẻ đẹp liêu trai huyền bí như Nhu Phong đi cạnh anh.  

- Nhỏ ơi, sao em không nói gì hết vậy?  

Nhu Phong mơ màng:  

- Em thích được cùng anh đi như thế này mãi. Tâm hồn hai đứa không còn vướng bậc bất cứ điều gì ngoài xã hội cuộc sống. Chỉ có em và anh trong thế giới tình yêu, thế giới của những hạnh phúc êm đềm thơ mộng.  

Trần hôn nhẹ lên mái tóc Nhu Phong rồi anh cười khẽ:  

- Người yêu nhỏ bé của tôi ơi, em thật là lãng mạn.  

Ngước đôi mắt ngây thơ, Nhu Phong hỏi:  

- Thế không tốt hở anh?  

- Ai nói với em điều đó? Lãng mạn, mơ mộng đưa con người thoát khỏi những đau khổ do cuộc sống mang đến cho ta. Nếu con người mà không có những giây phút đó thì thử nghĩ cuộc sống có còn trở nên tốt đẹp hạnh phúc nữa hay không? Nhưng không vì thế mà con người cứ để cho tâm hồn treo ngược trên cành cây. sống là phải biết dung hoà mọi yếu tố để tạo cho mình một bản lĩnh sống. Em hiểu ý anh nói không, Phong?  

Nhu Phong nhoẻn miệng cười, bình yên nép vào ngực anh.  

- Em có thích lên những tảng đá kia ngồi nhìn ra biển khơi như đêm nào không, nhỏ Phong? Đêm đó trong mắt anh, em thật nhỏ bé cô đơn, lạc loài như một nàng tiên nữ lạc xuống cõi đời trần tục.  

Nhu Phong nũng nịu:  

- Em không chịu làm nàng tiên đâu? Tiên sống trên trời lạc loài cô đơn lắm.  

Em muốn mình là đứa con gái bình thường có được tình yêu cảu anh là đủ.  

Rồi Nhu Phong khe khẽ cất giọng ca, cô như muốn mượn bài hát nói lên ước vọng sống của mình:  

- "Em không mơ hoang kiếp sống trên cung hằng.  

Em không tham lam diễm phúc nơi thiên đàng.  

Làm sao em nói cho hết câu ân tình.  

Ước mơ khiêm nhường, có anh bên mình".  

- Thế là đủ rồi anh ạ. Em không mơ ước gì hơn thế nữa đâu.  

Siết chặt Nhu Phong vào lòng, Trần miên man nói:  

- Em đáng yêu quá, bé ơi. Ngày mai về thành phố anh nhất định nhờ ba mẹ cưới em cho bằng được. Này nhỏ, anh nghĩ em sống cuộc đời "phiêu bạt" như thế là đủ rồi. Hãy quay về tổ ấm của cha mẹ đi em. Họ đang mòn mỏi đợi chờ em từng giây phút đấy, nhỏ.  

Nhu Phong cất giọng buồn buồn:  

- Em vẫn biết thế. Nhưng em sợ về cha sẽ bắt em lấy gã đàn ông đáng ghét đó làm chồng. Ai ngờ thuở đời nay đàn ông con trai gì mà tự tìm cho mình một người vợ cũng không được, phải nhờ đến cha mẹ. Thật đáng xấu hổ mà. Tiếc một điều là em không biết mặt mũi gã đàn ông đó. Nếu không...  

Trần nheo mắt cười:  

- Nếu không thì sao?  

- Thì em sẽ... sẽ mắng cho gã ta một trận, rồi bắt hắn ta từ hôn với em. Lúc trước thì em không có lý do nhưng nay thì khác rồi, vì em đã có anh. Anh hiểu ý em không, Trần?  

Trần cười lớn khi nghe Nhu Phong ấp úng nói không trọn vẹn ý nghĩ mà cô muốn diễn đạt.  

- Ôi em trẻ con quá, bé cưng. Giả sử như gã đàn ông đó là anh thì em tính sao?  

Thấy Nhu Phong tròn mắt nhìn mình thật ngộ nghĩnh đáng yêu, không nén được Trần đưa tay vuốt nhẹ chiếc mũi xinh xắn dễ thương của cô. Rồi anh nói:  

- Sao càng ngày anh càng phát hiện ra em sao mà dễ yêu thế. Này, đừng tròn mắt nhìn anh thế nữa, nhỏ Phong. ý anh muốn nói là anh cũng có người vợ hứa hôn nhưng chưa biết mặt giống như em kể, và em chưa rõ mặt mày gã đàn ông mà em gọi là gã đáng ghét ấy. Nếu giả sử gã ta là anh, còn người vợ hờ của anh là em thì sao hả nhỏ?  

Nhu Phong cười phá lên:  

- Làm sao có chuyện hi hữu đó được nhỉ? Thôi, anh đừng có mơ chuyện hão huyền nữa.  

Nhu Phong leo lên tảng đá ngồi xuống rồi cô kéo tay Trần ngồi xuống theo cô.  

- Giờ anh hãy ngồi đây nghe em hỏi tội. Cô Mộng Ngân gì đó của anh...  

Trần la lên:  

- Em đừng nói bậy nghe.  

Nhu Phong mím miệng cười:  

- Ơ... em nói lộn thì nói lại cớ sao anh la hét khiến em giật mình, thiếu điều muốn rớt luôn xuống biển. Này, anh không được đánh trống lảng nghe không? Mau thi hành nhiệm vụ kể cho em nghe...  

Trần gật đầu:  

- Thôi được. Anh sẽ kể cho em nghe đừng mè nheo nữa nhỏ. - Trần cất giọng trầm trầm kể - Sau khi du học xong anh trở về nước tiếp nhận việc cai quản công ty. Có lần anh thay cha ra Nha Trang ký hợp đồng cùng Xuân Nguyên thì người hợp tác làm ăn với công ty Phương Nam là Mộng Ngân. Lúc đầu, anh với cô ta quan hệ với nhau như một người bạn bình thường gắn bó chung trong công việc. Nhưng từ từ anh nhận thấy cô ta có nhiều cử chỉ biểu lộ tình cảm quá mức trong công việc. Anh không thích, vì thế đã nhiều lần tế nhị anh từ chối nhưng cô ta chẳng màng. Cứ hàng tháng anh lại đối đầu cùng cô ta. Anh thật sự mệt mỏi. May nhờ có em...  

- Anh làm thế có ác quá không?  

- Nhưng anh đã thử hết mọi cách. Cuối cùng cũng đành chọn giải pháp đó thôi. Tuy anh biết nó không được tế nhị cho lắm nhưng cũng đành phải làm. Trong việc làm ăn, anh không muốn xảy ra chuyện hiểu lầm. Có thể cô ta tức giận anh mà cắt bỏ hợp đồng làm ăn anh cũng đành chịu. Chẳng thà cô ta đau một lần còn hơn kéo dài niềm hy vọng không thật. Điều đó còn ác gấp mười lần.  

Nhu Phong lắc đầu cười:  

- Em chưa từng thấy ai có kiểu lý luận càn gở như anh.  

- Thôi, dẹp chuyện đó sang một bên đi. Giờ, anh chỉ muốn ngồi bên cạnh em, cùng em ngắm cảnh hoàng hôn trên biển. Và anh muốn...  

Trần lấp lửng nói, Nhu Phong như thầm hiểu nên cô đỏ mặt và đưa tay đẩy Trần ngồi xích ra. Nhướng mày, Trần nheo mắt cười:  

- Nhỏ làm gì thế? Anh chưa nói hết ý kia mà. Thế sao em lại đẩy anh ngồi xa em?  

Nhu Phong trề môi nói:  

- Em không hiểu ý định của anh sao? Đầu óc anh lúc nào cũng chứa đựng điều đen tối hết á.  

- Đã mang tiếng, anh cho mang tiếng luôn.  

Dứt lời, Trần cúi xuống, cúi xuống thật gần, thật gần. Nhu Phong khép hờ mắt lại đón nhận nụ hôn yêu thương Trần ban tặng.  

Môi Trần tham lam, lì lợm, mãi một lúc sau anh mới tạm buông tha cho cô.  

- Em vẫn chưa biết mi, nhỏ ạ. Nhu Phong gục mặt vào vai anh, che giấu đôi má đỏ bừng lên:  

- ứ... ừ! Tại người ta làm bộ đó thôi, chớ chưa chắc ai rành hơn ai đâu.  

Bóp nhẹ lấy bàn tay cô, Trần khẽ nhăn mặt nói:  

- Tại sao bao giờ nhỏ cũng muốn hơn thua với anh vậy hả? Chịu khó ngoan hiền một chút thì anh càng thương nhiều hơn chứ sao?  

- Anh mà thương nhiều chỉ khổ cho em thôi.  

Trần im lặng, nhướng mày ngạc nhiên nhìn Nhu Phong chờ đợi cô giải thích.  

- ối trời! Sao anh "ngố" thế, hở Trần?  

Vỡ lẽ như hiểu ra, Trần đưa tay cốc nhẹ đầu cô.  

- Hỗn nhé, bé! Anh ký một cái lún "sọ dừa" bây giờ!  

Nhu Phong lè lưỡi, rụt vai tỏ cử chỉ sợ hãi.  

- Ôi, xin tha cho em.  

Hai đứa nhìn nhau bật cười lớn. Tình yêu dâng tràn trong đôi mắt nồng nàn họ trao tặng cho nhau. Sóng vẫn rì rầm vỗ bản tình ca muôn thuở... Tình yêu! Tình yêu ơi.  

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3