Vương quốc của những giấc mơ - Judith McNaught - Chương 2
Chương 2
“Royce sẽ không tin được vận may của chúng ta đâu,”
Stefan nói với người đồng đội đi bên cạnh, tù nhân của anh này cũng bị bó chặt
và vắt ngang qua yên ngựa. “Tưởng tượng mà xem – Mấy cô con gái của Merrick đứng
ở dưới đám cây đó, ngon lành như là mấy trái táo chín trên cành cần được hái.
Bây giờ chúng ta chẳng còn cần phải quan sát trận địa phòng thủ ở Merrick nữa –
lão ta sẽ đầu hàng vô điều kiện thôi.”
Bị buộc chặt trong nhà tù bằng len, đầu nàng hoa lên và bụng đập vào lưng ngựa
với mỗi bước chạy của nó, cái tên “Royce” làm cho máu nàng đông lại. Royce
Westmoreland, Công tước Claymore, con Sói. Những câu chuyện kinh dị mà nàng
nghe được về hắn ta đã không còn nghe có vẻ bịa đặt nữa. Brenna và nàng đã bị bắt
bởi hai người đàn ông không thèm tỏ ra coi trọng bất kì điều gì có nêu trong Hiệp
ước Thánh Albans, trong đó đề cập đến những cô gái hành xử và ăn mặc biểu thị
rõ họ là những nữ tu tập sự - chưa phải là xơ vì họ chưa thề nguyền. Jenny tự hỏi,
loại đàn ông gì mà lại đặt bàn tay của họ lên các bà xơ, cho dù là tập sự, mà
không hề bị lương tâm cắn rứt hay lo sợ bị trừng phạt, dù là bởi con người hay
thần thánh. Chẳng ai dám làm thế cả. Chỉ có một con quỷ và bè lũ của hắn là dám
mà thôi!
“Cô nàng này thì ngất xỉu ngay lập tức,” Thomas nói với tiếng cười lớn. “Thật
tiếc là ta chẳng có thời gian để thử chiến lợi phẩm, mặc dù, nếu là tôi thì tôi
sẽ thích nếm thử một tí cái mà anh đang quấn trong chăn đấy, Stefan.”
“Của anh xinh hơn,” Stefan trả lời lạnh lùng, “và anh sẽ không được nếm thử gì
hết cho đến khi Royce quyết định anh ấy muốn làm gì với cả hai cô gái.”
Gần như nghẹt thở vì nỗi sợ hãi trong chăn, Jenny vô tình rên lên, hoảng sợ
dâng đầy trong cổ họng, nhưng không ai nghe thấy nàng. Nàng cầu Chúa đánh chết
ngay mấy tên bắt cóc trên ngựa đi, nhưng Chúa trời dường như không nghe thấy
nàng, và những con ngựa vẫn không ngừng tiến về phía trước. Nàng cầu mong sẽ được
chỉ dẫn một kế hoạch nào đó để trốn thoát, nhưng tâm trí nàng quá bận rộn, thực
ra là bị tra tấn bởi những truyền thuyết hoang đường đầy chết chóc về Sói Đen: Hắn
không hề giữ tù binh trừ khi hắn định sẽ tra tấn họ. Hắn cười vang khi nạn nhân
hét lên đau đớn. Hắn uống máu của họ…
Bực tức dâng lên trong cổ họng Jenny và nàng bắt đầu cầu nguyện, không phải để
trốn thoát, vì trong thâm tâm nàng biết là chẳng còn đường nào thoát. Thay vì vậy
nàng cầu mong cái chết sẽ đến thật nhanh và nàng sẽ không làm nhục thanh danh của
gia đình. Giọng nói của cha nàng vang lên khi nàng nhớ lại cha đứng trong đại sảnh
ở Merrick, dạy các anh trai kế của nàng khi họ còn nhỏ: “Nếu ý nguyện của
Thượng đế là các con phải chết trong tay kẻ thù, thì hãy làm việc đó một cách
dũng cảm. Chiến đấu đến chết như một chiến binh. Như một Merrick! Chiến đấu đến
chết...”
Câu nói đó vang lên trong đầu nàng, giờ này qua giờ khác, nhắc đi nhắc lại,
nhưng khi những con ngựa đi chậm dần và nàng nghe thấy xa xa, những âm thanh
không thể nhầm lẫn được của cả một doanh trại lớn, nỗi tức giận bắt đầu đè bẹp
nỗi sợ trong nàng. Nàng quá trẻ để chết, nàng nghĩ, thật là không công bằng! Và
bây giờ thì Brenna bé nhỏ sẽ phải chết và đó cũng là lỗi của Jenny. Nàng sẽ phải
trả lời trước Chúa trời với lương tâm cắn rứt. Và tất cả chỉ bởi vì một tên
quái vật khát máu đang tràn qua vùng đất này, sẵn sàng san bằng mọi thứ cản đường
hắn.
Tim nàng đập thình thịch khi những con ngựa đến điểm dừng. Xung quanh nàng, tiếng
kim loại va nhau khi những người đàn ông di chuyển và khi nàng nghe thấy giọng
nói của các tù nhân – giọng đàn ông van nài vật vã đau đớn, “Xin hãy rủ lòng
thương, ngài Sói – lòng thương, ngài Sói ơi –” Giọng nói buồn thảm đó biến
thành một tiếng thét khi nàng bị kéo mạnh không khách khí khỏi con ngựa.
“Royce,” kẻ bắt cóc nàng gọi, “lại đây – chúng em mang đến cho anh một thứ!”
Hoàn toàn bị bịt mắt trong cái áo choàng phủ qua đầu, và cánh tay vẫn bị buộc
chặt bởi dây thừng, nàng bị vắt lên vai kẻ bắt cóc mình. Bên cạnh nàng, nàng
nghe thấy tiếng Brenna thét gọi tên nàng khi họ bị mang về phía trước.
“Dũng cảm lên, Brenna,” Jenny kêu, nhưng giọng nàng bị chìm trong cái áo
choàng, và nàng biết cô em gái đang sợ hãi không thể nghe thấy nàng.
Jenny bị đặt xuống đất một cách thô bạo và bị đẩy tới trước. Hai chân nàng bị
tê và nàng đổ nhào, quỳ trên đầu gối nàng. Hãy chết như một Merrick. Chết một
cách oanh liệt. Chiến đấu đến chết, câu nói đó lướt qua óc nàng khi nàng cố
hết sức đứng lên. Phía trên nàng, giọng nói của Sói lần đầu tiên vang lên và
nàng biết đó là giọng của hắn. Giọng nói trầm, dữ dội – một giọng nói vang lên
từ địa ngục. “Chuyện gì? Hi vọng là cái gì đó để ăn.”
Người ta nói hắn ăn thịt những người mà hắn giết… Những lời của cậu bé
Thomas vang lên trong đầu nàng khi cơn thịnh nộ hoà trộn tiếng thét của Brenna
với lời cầu khẩn của người tù binh nọ. Sợi dây thừng quanh cánh tay nàng bỗng
nhiên được nới lỏng. Bị điều khiển bởi sợ hãi và giận dữ, Jenny loay hoay trong
tấm khăn choàng, trông như là một con ma đang cố quăng đi tấm vải liệm của nó.
Và đúng vào lúc mà nó rơi xuống, Jenny nắm chặt quả đấm của mình và tung với tất
cả sức lực về phía tên khổng lồ đen tối, quỷ quái trước mặt nàng, thụi vào
xương quai hàm của hắn.
Brenna ngất xỉu.
“Đồ quỷ!” Jenny hét. “Đồ dã man!” và lại tung nắm đấm lần
nữa, nhưng lần này nàng bị túm lại bởi một bàn tay kẹp chặt đau đớn và kéo tay
nàng lên cao trên đầu. “Ác quỷ!” nàng hét, vùng vằng và đá vào ống quyển
của hắn.
“Con của Quỷ! Đồ giết người vô…!”
“Cái quái gì…!” Royce Westmoreland quát, và vươn tay ra, chàng tóm lấy hai cánh
tay nàng vào giơ cả thân hình nàng lên cao, giữ chặt nàng trong khoảng cách chiều
dài một cánh tay. Đúng là một sai lầm. Bởi vì bàn chân đi ủng của nàng lại đá lần
nữa, lần này dứt khoát trúng vào háng của chàng với tác động suýt nữa thì làm
chàng gập người lại.
“Con quỷ nhỏ này!” chàng thét, ngạc nhiên, đau và giận dữ làm cho chàng buông
nàng ra, rồi tóm lấy khăn trùm đầu của nàng, bắt được một nắm tóc bên dưới nó,
rồi kéo đầu nàng ngược ra sau. “Yên!” Chàng hét.
Ngay cả thiên nhiên dường như cũng tuân lệnh chàng; những tù binh ngừng kêu khóc,
tiếng kim loại va nhau cũng ngừng và một sự yên lặng kinh khủng, khác thường
bao phủ khắp cánh đồng rộng lớn. Tim nàng đập thình thịch còn da đầu nàng thì
đau đớn, Jenny nhắm chặt mắt lại và chờ đợi một sự trừng phạt từ sức mạnh siêu
nhiên của chàng, chắc chắn sẽ giết chết nàng.
Nhưng chẳng có gì xảy ra.
Nửa sợ hãi nửa tò mò kì quặc, nàng chầm chậm mở mắt ra và lần đầu tiên, thực sự
nhìn thấy khuôn mặt chàng. Bóng dáng ma quái sừng sững đứng trước mặt nàng suýt
làm cho nàng hét lên sợ hãi: chàng cao lớn. Khổng lồ. Tóc chàng màu đen và tấm
áo choàng màu đen bay phần phật đằng sau lưng, cuồn cuộn trong gió như thể
chính nó cũng là một thực thể sống. Ánh lửa nhảy múa qua khuôn mặt đen sạm,
trông như diều hâu của chàng, những chỗ hõm tối trên khuôn mặt làm cho chàng
trông như thể là quỷ sa tăng; ngọn lửa bùng lên trong đôi mắt kì lạ của chàng,
nung chảy chúng cho đến khi chúng chảy ra như bạc nóng chảy với hai viên than
đá đỏ rực trên khuôn mặt râu tóc bờm xờm của chàng. Bờ vai chàng cứng chắc và rộng
khủng khiếp, ngực chàng cũng vậy, cánh tay chàng cơ bắp vạm vỡ. Chỉ cần một cái
nhìn cũng đủ làm Jenny tin rằng chàng có khả năng làm mọi điều kinh khủng mà
người ta vẫn nói.
Chết oanh liệt! Chết nhanh chóng!
Nàng nghiêng đầu sang một bên và cắn chặt vào cổ tay chàng.
Nàng nhìn thấy đôi mắt toé lửa của chàng mở rộng trong một giây trước khi tay
chàng giơ lên, giáng cho nàng một cái tát khiến đầu nàng bị quật sang một bên
và cả thân hình quỵ xuống đầu gối. Jenny tự động cuộn mình như một quả bóng, và
chờ đợi, mắt nhắm chặt, cái chết quét qua nàng, trong khi một nỗi sợ hãi gào rú
trong từng chân tơ kẽ tóc trên cơ thể run rẩy của nàng.
Giọng nói của tên khổng lồ phía trên nàng vang lên, lần này còn đáng sợ hơn nữa
vì nó bị kiềm chế trong cơn giận dữ không lời: “Các người làm cái quái quỷ gì
thế hả?” Royce quát em trai. “Chúng ta còn chưa đủ rắc rối hay sao hả! Quân
lính đang kiệt sức và đói khát, và cậu mang hai người đàn bà tới để đốt cháy sự
chịu đựng của họ hay sao.”
Trước khi em trai chàng có thể nói, Royce ra lệnh cho những người khác rời khỏi
ngay lập tức, rồi chàng hướng đôi mắt sắc lẻm xuống hai thân thể phụ nữ đang nằm
dưới chân mình, một trong hai người ngất xỉu, người còn lại thì cuộn tròn như
quả bóng, run rẩy đến nỗi cơ thể cô ta rung động như trong những cơn đau đớn vật
vã. Vì lí do gì đó mà cô gái đang run rẩy kia làm chàng điên tiết nhiều hơn là
người bạn bất tỉnh của cô ta. “Dậy!” chàng quát Jenny, thúc mũi giầy vào nàng.
“Cách đây một phút vẫn còn rất dũng cảm cơ mà, dậy ngay!”
Jenny từ từ duỗi thẳng người, và cố chống người ngồi dậy, nàng loạng choạng
trên đôi chân mình, cơ thể lảo đảo trong khi Royce lại hướng về em trai chàng.
“Tôi chờ câu trả lời đây, Stefan!”
“Và em sẽ trả lời nếu anh thôi không thét vào mặt em. Hai người này là –”
“Xơ!” Royce chợt nhận ra, chàng đột nhiên nhìn chằm chằm vào hình thánh giá
trên sợi dây da vòng quanh cổ Jenny, rồi nhìn lên cái khăn choàng bẩn thỉu và tấm
bịt đầu siêu vẹo. Trong một thoáng phát hiện này làm chàng gần chết điếng. “Quỷ
thần ơi, các người mang hai bà xơ đến đây để làm điếm?”
“Xơ!” Stefan thảng thốt, kinh ngạc.
“Điếm!” Jenny thốt lên, bị xúc phạm. Chắc hắn ta không vô đạo đến nỗi thực
sự để bọn người của hắn biến bọn nàng thành gái điếm chứ.
“Tôi sẽ giết cậu vì chuyện này, Stefan, vì vậy hãy giúp tôi –”
“Anh sẽ nghĩ khác khi em nói cho anh biết họ là ai,” Stefan nói, kéo cái nhìn
hoảng sợ ra khỏi bộ váy màu xám và cây thánh giá của Jenny. “Ở trước mặt anh,
anh trai yêu quý,” anh trịnh trọng thông báo với một chút xíu hài hước, “chính
là Tiểu thư Jenny, cô con gái cả quý báu của Lãnh chúa Merrick.”
Royce nhìn chằm chằm vào mặt em trai, bàn tay chàng nới lỏng khi chàng quay lại
quan sát kĩ khuôn mặt bẩn thỉu của Jenny. “Hoặc là cậu đã bị gạt, Stefan, hoặc
là cả vùng đất này đều dối trá, khi nói “con gái của Merrick là cô gái xinh đẹp
nhất trong vùng.”
“Không, em không ngốc đâu. Cô ta đúng mà, em đã nghe chính miệng cô ta nói thế.”
Giữ cằm của Jenny ở giữa ngón trỏ và ngón cái của mình, Royce nhìn chằm chằm
vào khuôn mặt nhếch nhác của nàng, quan sát nó dưới ánh lửa khi cặp lông mày của
chàng nhíu lại và môi chàng giãn thành một nụ cười. “Sao có người có thể gọi cô
ta là người đẹp được nhỉ?” chàng nói với giọng chế nhạo, điềm tĩnh. “Viên ngọc
của Scotland đây sao?”
Chàng nhìn thấy sự giận dữ do câu nói của chàng mang lại trên mặt nàng khi nàng
quay mặt khỏi tay chàng, nhưng thay vì bị ấn tượng bởi sự can đảm đó, chàng lại
thấy tức giận. Mọi thứ có liên quan đến cái tên Merrick đều làm chàng giận dữ,
làm máu nóng sôi lên trong người chàng, và chàng lại nắm chặt khuôn mặt xanh
tái, đầy đất của nàng quay về phía mình. “Trả lời đi!” chàng ra lệnh bằng giọng
điên tiết.
Trong trạng thái gần như kích động, Brenna cho rằng Jenny đang phải chịu lời buộc
tội thay cho mình theo cách nào đó, và cô túm váy áo của Jenny, dùng nó như cột
trụ, cô tự nâng mình lên một cách không chắc chắn, rồi dựa cả người vào phía
bên phải Jenny, giống như khi hai đứa trẻ sinh đôi nằm bên nhau lúc mới sinh.
“Họ không gọi Jenny như thế!” cô vội nói trong khi Jenny dường như đã quyết định
tiếp tục giữ im lặng, điều chắc chắn sẽ làm cho cô bị gã khổng lồ trước mặt họ
trừng phạt khủng khiếp. “Họ - họ gọi tôi như vậy.”
“Cô là cái quỷ gì?” chàng giận dữ hỏi.
“Cô ấy chẳng là ai cả!” Jenny bật kêu lên, bất chấp điều răn thứ tám trong hi vọng
rằng Brenna sẽ được tự do nếu như họ tin cô chỉ là một nữ tu, chứ không phải là
một Merrick. “Cô ấy chỉ là Sơ Brenna ở Tu viện Belkirk!”
“Đúng vậy không?” Royce hỏi Brenna.
“Đúng!” Jenny kêu lên.
“Không,” Brenna thì thầm sợ sệt.
Nắm chặt tay thành nắm đấm, Royce Westmoreland chớp mắt. Đúng là một cơn ác mộng,
chàng nghĩ. Một cơn ác mộng kinh khủng. Sau trận chiến khốc liệt, chàng hết thức
ăn, không có chỗ trú chân, và hết luôn cả kiên nhẫn. Và bây giờ thì đến cái
này. Bây giờ, chàng thậm chí còn không thể tìm được một câu trả lời thành thật,
tử tế từ hai cô gái đang khiếp sợ. Chàng chợt nhận ra mình mệt mỏi, kiệt sức
sau ba ngày ba đêm không ngủ. Chàng quay khuôn mặt bơ phờ và nhìn chằm chằm vào
Brenna. “Nếu cô có bất kì hi vọng nào được sống sót sau một giờ nữa,” chàng
thông báo, đã nhận ra cô là người dễ bị dọa hơn trong số hai người, nên sẽ ít
có khả năng nói dối hơn, “cô sẽ trả lời ngay bây giờ và thành thật.” Ánh mắt sắc
như dao của chàng nhìn xoáy vào đôi mắt nâu đang mở lớn trong sợ hãi của
Brenna, cầm tù chúng. “Cô có phải là con gái của Lãnh chúa Merrick hay không?”
Brenna nuốt nước bọt và cố gắng nói nhưng không thể thốt lên một từ. Rũ xuống
vì thất bại, cô cúi đầu và gật một cái rất nhẹ.
Hài lòng, Royce bắn một tia nhìn chết chóc về phía con mèo hoang trong bộ váy nữ
tu, rồi chàng ra lệnh dứt khoát cho em trai: “Trói họ và nhốt trong lều. Bảo
Arik gác ngoài cửa để bảo vệ họ khỏi đám lính. Tôi muốn cả hai bọn họ còn sống
đến mai để tra hỏi.”
Tôi muốn họ còn sống đến mai để tra hỏi… những lời này dội lại trong tâm
trí hỗn loạn của Jenny khi nàng nằm dưới đất bên cạnh Brenna tội nghiệp ở trong
lều, tay và chân nàng đều bị trói bằng dây da, nàng nhìn lên bầu trời không
mây, không sao qua một cái lỗ trên đỉnh lều. Con Sói sẽ hỏi những câu hỏi gì,
nàng tự hỏi cho đến khi sự mệt mỏi lấn át nỗi sợ. Hình thức tra tấn nào hắn sẽ
dùng để kiếm câu trả lời từ họ, và câu trả lời hắn tìm kiếm là gì? Ngày mai,
Jenny chắc chắn, sẽ đánh dấu ngày tàn của đời họ.
“Jenny?” Brenna thì thào. “Chị có nghĩ là ngày mai ông ta sẽ giết chúng ta
không?”
“Không,” Jenny nói dối.