Nếu có một linh hồn yêu em - Chương 11

Chương 11:
KẺ ĐÁNG THƯƠNG BỊ CHỐI BỎ
TÁC GIẢ: HOÀNG ANH - NICKNAME: ANH PRINCE
 
Vì trái đất vốn tròn nên những con người yêu nhau sẽ quay lại với nhau. Chứng minh thư nhân dân và cái tên Trần Lâm Hải chỉ là cái tên giả. Gã đàn ông mang một danh phận khác- Trần Thiện An- sau lần hồi sinh tính mạng đã dự tính sẽ tự kiếm cho mình một cuộc đời khác hoàn toàn. Nhưng oái oăm thay, anh hùng chẳng ai vượt khỏi ải mĩ nhân. Và Lâm Hải, có lẽ ngay cả nghĩa khí anh hùng cũng chẳng có là bao nên càng không có cái cơ may và động lực để thoát khỏi nó. Nhất là mĩ nhân ở đây lại là cô nàng Tiểu Hồng.
 
Người ta sống trên đời có thể lãng quên mọi thứ, nhưng không bao giờ được phép lãng quên chính mình. Huống hồ một người chết rồi, càng phải nhớ những gì mà lúc sống mình luôn chối bỏ. Lâm Hải hiểu điều đó, cũng như tôi dù trong hình hài của một linh hồn cũng chưa bao giờ quên rằng mình đang tồn tại, chỉ là khác với cách tồn tại của một con người. Cái tên Trần Thiện An không làm tôi bất ngờ bằng quá khứ của Lâm Hải trước kia. Anh ta từng là bồi bàn trong một tiệm ăn của người Tàu. Một công việc với mức lương không cao nhưng ổn định, gương mặt đẹp trai và sáng sủa. Điều gì là nguyên nhân dẫn đến cái chết của Lâm Hải?
 
- Tôi yêu cô gái đó – Lâm Hải cười buồn- Tiểu Hồng đã từng là cả thế giới của tôi.
 
- Thế tại sao anh lại chết?
 
- Chúng tôi quen nhau được hai năm – Lâm Hải nằm gác tay lên trán, chậm rãi kể-  Vùng Dương Hải quê tôi quanh năm hạn hán và mất mùa. Tiểu Hồng nói nếu tôi lo đủ tiền để làm đám cưới, cô ấy sẽ dẫn tôi về giới thiệu với bố mẹ… Hai năm đó tôi đã làm cật lực cho quán ăn, thậm chí nhận thêm cả việc rửa bát đĩa cuối buổi để tăng tiền lương tháng…
 
- Và rồi… - Tôi nheo mắt lại tỏ ý muốn hỏi.
 
- Và rồi tôi vẫn được đến nhà Tiểu Hồng, nhưng không phải là để giới thiệu với bố mẹ cô ấy mà là gặp cô ấy lần cuối cùng trước khi Tiểu Hồng lên thành phố- Nói đến đây gương mặt Lâm Hải bỗng tối sầm lại không còn sức sống-  Cô ấy muốn đổi đời. Cô ấy không cần khoản tiền lương ít ỏi mà tôi dành dụm trong suốt hai năm, cũng không cần một thằng nhà quê nghèo kiết xác như tôi lo cho cô ấy cả đời.
 
- Chỉ là cô ấy muốn thay đổi không khí, muốn tìm kiếm cơ hội mới, tại sao anh không đi cùng cô ấy? Tại sao anh lại dễ dàng từ bỏ? – Tôi nhìn Lâm Hải với ánh mắt trách móc.
 
- Anh điên à? – Lâm Hải quát to lên- Không phải thằng đàn ông nào cũng kiềm chế được khi người con gái mình yêu ném thẳng xấp tiền dành dụm vào mặt mình và cười mai mỉa rằng, tiền đó không đủ mua trinh một con đĩ cao cấp chứ đừng nói đến việc làm đám cưới với cô ta. Anh là giám đốc, anh không trải qua cái cảm giác khổ cực tiết kiệm từng đồng tiền để rồi bị người khác dẫm đạp lên nó, anh đâu biết đó là mồ hôi nước mắt của tôi. – Lâm Hải nói đến đây thì gương mặt anh ta chuyển đỏ phừng phừng, đôi mắt cũng đỏ quạch.
 
Tôi ngồi nín lặng. Sự thật là tôi chẳng hề biết gì về anh ta. Một kẻ cà chớn, một kẻ mà ngày thường vẫn nói những câu chớt quớt và bông lơn chẳng thể ngờ có những mảng kí ức buồn bã đến thế.
 
Mười hai giờ đêm. Cơn mưa mùa hạ ào đến bất ngờ không làm dịu đi cái nóng nực của đất cũng chẳng làm dịu được lòng người đang bị những mảnh kí ức gặm nhấm. Những mảnh kí ức không gặm nhấm tôi theo cách mà chúng gặm nhấm tâm can Lâm Hải nhưng những gì đang diễn ra lại hành hạ tôi theo cách khác. Đau đớn và Bế tắc.
 
*****
Chủ nhật này Lâm Hải sẽ xuất viện. Đôi chân của anh ta đã khá hơn và có thể đi lại được dù những cử động vẫn còn rất gượng.  Anh ta nằng nặc đòi tự đi về nhà dù Khả Di đã ngỏ ý đi cùng. Nhưng sau một hồi đấu tranh quyết liệt, thiên thần của tôi vẫn dành chiến thắng, Mặt mũi Lâm Hải chảy xị như chiếc bánh bao nhão nhoét, và chẳng hề có chút vui vẻ với ý kiến này.
 
Căn hộ của Lâm Hải nằm cách khá xa bệnh viện trung tâm. Phải mất đến một tiếng đi taxi, cả ba chúng tôi mới đến nhà Lâm Hải. Thằng cha lái xe taxi có bộ râu xồm kéo đến mang tai, lúc thanh toán tiền bỗng trở mặt, quay ra cò kè thêm bớt từng đồng một khiến Khả Di phải lục hết các ngăn ví để tìm thêm tiền trả. Tôi đưa mắt nhìn Lâm Hải. Nếu là trước kia, tôi sẽ không ngần ngại ném thẳng một sấp tiền để tống cổ hắn đi cho nhanh. Nhưng Lâm Hải không làm như vậy. Anh ta giật phắt số tiền trên tay Khả Di, và chỉ ném lại cho gã lái xe số tiền đúng với thỏa thuận ban đầu.
 
- Anh làm cái gì thế?- Gã lái taxi sửng cồ- Cô ấy đã đồng ý đưa thêm tiền rồi mà.
 
- Nhưng tao không đồng ý! – Lâm Hải chợt đổi giọng rồi kéo tay Khả Di đi thẳng vào nhà.
 
Gã lái taxi ném cái nhìn hằn học theo Lâm Hải, đoạn đóng rầm cửa xe ô tô với vẻ tức tối. Trước khi phóng xe đi thẳng, hắn còn nhổ toẹt một bãi nước bọt trước cửa và chửi thề một câu rất bậy. Chiếc xe nhanh chóng phóng đi, phía sau lưng tôi, bụi tung mù đường. Tôi đứng nhìn theo bóng chiếc xe đi khuất, khẽ nhíu mày rồi vội vã bước theo Khả Di và Lâm Hải. Gương mặt Khả Di vẫn còn nguyên vẻ ngơ ngác và sửng sốt.
 
Anh chàng Lâm Hải quả là chúa lười biếng dọn dẹp  khi căn phòng của anh ta không khác nào một gian hàng tạp hóa đủ các thể loại. Sau một hồi gãi đầu, gãi tai ngại ngùng và trước ánh mắt như lườm của Khả Di, Lâm Hải cũng lật đật chạy đi tìm chổi và xô rác. Mười năm phút sau, sàn nhà được thiên thần của tôi thổi bay bụi bẩn và sắp xếp lại đồ đạc tinh tươm. Cả tôi và Lâm Hải có một việc duy nhất là quan sát và vội vàng chạy đi xếp đồ. Tôi giúp Lâm Hải chuyển những chiếc hộp lên cao mà không cần trèo lên thang gác. Anh ta nháy mắt với tôi và cả hai cùng cười.
 
- Tốt rồi! – Khả Di  dừng tay, lau mồ hôi trên trán và nhìn quanh căn phòng với vẻ hài lòng , đoạn quay sang Lâm Hải nói– Ít ra bây giờ nó đã có thể ở được!
 
- Này! Trước kia tôi vẫn ở như thế đấy – Lâm Hải chép miệng – Đàn bà bọn cô thật lắm chuyện! Có tí bụi thì có chết được đâu.
 
- Anh vẫn chưa khỏe hẳn, bụi bẩn có thể khiến anh ốm, anh phải biết tự lo cho mình đi chứ?- Khả Di nghiêm sắc mặt lại, sau một hồi dọn dẹp cô ấy đã rất mệt rồi –.. Sẽ không có một người phụ nữ nào chấp nhận nổi một người đàn ông bừa bộn và cẩu thả như như thế này!
 
Câu nói của Khả Di thốt ra làm cả tôi và Lâm Hải đều sững người. Trong khi anh chàng Lâm Hải đần mặt ra nghiền ngẫm câu nói đó thì tôi phá lên cười vui vẻ. Ba năm trước khi lần đầu tiên dọn dẹp căn hộ chung cư giúp tôi, Khả Di cũng nói câu này. Sự thật là cánh đàn ông bọn tôi, ngoại trừ những thằng Gay, hoặc có chút vấn đề về giới tính, hoặc hoang tưởng về sự sạch sẽ thì chẳng thằng nào không đôi ba lần làm căn phòng lộn xộn như một bãi chiến trường. Sự thật thứ hai là một năm sau đó, Thiên thần của tôi với tuyên bố sắt đá hùng hồn như vậy đã gật đầu chấp nhận yêu một kẻ bừa bãi và cẩu thả. Và kẻ đó đang đứng trước mặt cô ấy để nghe lại lần thứ hai câu nói này.
 
-Này..! – Lâm Hải bắt đầu phản kháng lại lời mai mỉa của Khả Di khi nãy- Như thế thì đã làm sao? Thế cô nghĩ sẽ có thằng đàn ông chịu lấy một cái loa phát thanh ngày ngày phát đi phát lại chương trình vệ sinh thành phố và quảng cáo cho hãng xà phòng à? 
 
Khả Di lườm Lâm Hải một cái sắc lẻm rồi tập trung dọn lại đống sách báo vứt bừa trên mặt bàn.  Anh chàng Lâm Hải được thể vênh mặt lên tự đắc, mồm huýt sáo véo von như càng muốn chọc tức Khả Di. Tôi lặng người đi, quan sát những gì diễn ra trước mắt. Trong một phút thôi, tôi ước mình đang ngồi ở chiếc ghế Lâm Hải đang ngồi, phía sau Khả Di. Ở vị trí đó có thể ngắm nhìn thoải mái chiếc cổ cao và phần gáy trắng của cô ấy Và tôi sẽ xiết chặt vòng eo nhỏ xinh, mềm mại của Khả Di trong vòng tay mình, để mặc cô ấy kêu la như trước kia:
 
- Tuấn Vũ! Bỏ em ra nào! Bỏ em ra…
 
Nhưng dù la hét như vậy nhưng sau đấy, Khả Di vẫn dành cho tôi những nụ hôn nồng nhiệt và say đắm. Được hít hà hương thơm từ mái tóc dài mềm mượt và làn da như được tẩm muôn vàn cánh hoa hồng của cô ấy thật hạnh phúc biết bao.
Nhưng tất cả chỉ là tưởng tượng. Sự thật là anh chàng Lâm Hải đang ngồi kia, và anh ta thản nhiên nghịch ngợm bộ xếp hình để mặc thiên thần của tôi lúi húi dọn dẹp. Liếc thấy cái nhìn  tròng trọc của tôi, anh ta cười trừ, tìm cách đấu dịu. Mô hình Lâm Hải vừa xếp đột nhiên bị rời ra và tung tóe trên nền đất. Chúng còn xáo trộn hết lên và các mảnh ghép như đang nhảy múa.  Tôi mỉm cười đắc thắng, đoạn đưa tay làm dấu chúc mừng, mặc kệ Lâm Hải với cái mặt chảy xị hì hụi thu dọn các mảnh ghép lại. Khả Di rõ ràng có nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Lâm Hải, nhưng cô ấy chỉ tủm tỉm cười. Tất nhiên, cô ấy không hề biết đến sự có mặt của tôi, càng không thể nhận ra cái nhìn như thiêu như đốt tôi dành cho cô ấy.
 
- Lâm Hải..- Khả Di cầm chiếc hộp đựng đầy dĩa ăn trên tay, đoạn bỏ thêm túi dĩa mà Lâm Hải cất công sưu tầm ở bệnh viện vào rồi quay sang Lâm Hải hỏi-…Những chiếc dĩa này có thể xây tháp được ư?
 
- Tất nhiên là được. – Lâm Hải mỉm cười, khẽ đưa mắt sang phía tôi đứng- Ngày xưa, đã có lúc tôi hoàn thành được một nửa chiếc tháp.
 
- Rồi sao nữa?- Khả Di tò mò hỏi, dứ dứ chiếc dĩa về phía Lâm Hải như chuẩn bị ăn thịt anh chàng- Tại sao anh không xây tiếp?
 
- Đã có người đạp đổ chiếc tháp đó. – Lâm Hải cười chua chát, rồi đột nhiên anh ta phá lên cười ha hả - Đạp đổ bằng gót của một đôi giày Kenshy giá bẩy trăm ngàn cỡ 26, đang là “Mode” lúc bấy giờ!
 
Cả tôi và Khả Di ngồi ngẩn ra, chúng tôi không hiểu hết ý trong câu nói của Lâm Hải. Chỉ thấy nụ cười của Lâm Hải buồn đến nao lòng và đôi mắt anh ta không còn vẻ ranh mãnh như lúc bày trò đùa cợt. Lâm Hải có tâm sự.  Hình như những tâm sự về kí ức làm con người ta trở lên  hiền dịu.

Read more:http://bloghay.org/post/neu-co-mot-linh-hon-yeu-em-chuong-11.php#ixzz2IdwDW4yc

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3