Chim sẻ ban mai ( Tập 1 ) - Phần 03 - Chương 03
“Bắc Nguyên Ái tỷ đâu?” Tôi cầm cần câu hỏi Mộc tiên sinh đang xem sách
Mộc tiên sinh thật kì quái, rõ ràng là một kẻ lang thang, nhưng hành lý lại toàn là sách
“Chắc là đi rồi!” Mộc tiên sinh chép miệng
Tôi nhớ lại lời nàng nói đêm hôm qua, nếu vậy xác thực chắc là đi rồi……………
Còn tôi………….tôi thở dài, trong lòng đột nhiên cảm thấy trống rỗng
“Oanh long long……………oanh long long……..”
Tôi kinh ngạc nhìn về phía Mộc tiên sinh, hắn hướng tôi nhún nhún vai tỏ ý ko biết
“Thu Thu!!……….. Ma Thu Thu……….”
Gì? Đây là giọng nói của Bắc Nguyên Ái tỷ a! nàng ở nơi nào? Tôi mở to mắt nhìn bốn phía tìm kiếm bóng dáng nàng
“Ở đây………..tôi ở trong này!”
Tôi nhìn thấy đằng xa xa một người ở trên chiếc xe cần cẩu đang chạy nhanh tới, âm thanh chắc là truyền về từ hướng kia
“Bắc Nguyên Ái tỷ? Chị làm gì vậy?” Tôi giật mình hỏi
“Trước tiên đừng hỏi!! Em lại đằng kia giúp chị giữ đồ! Đừng làm cho đồ đạc của chị bị mất!” Bắc Nguyên Ái tỷ lớn tiếng nói
“Đồ đạc ?Cái gì vậy?” Trong mắt tôi hiện lên dấu chấm hỏi, tôi nhìn nhìn Mộc tiên sinh
Nửa giờ sau , tôi và Mộc tiên sinh đều sợ ngây người
Một đống đồ cao câp cùng trang phục cao cấp, vật dụng hàng ngày được vài ba công nhân chuyển đến dưới vòm cầu
Bắc Nguyên Ái tỷ không ngừng chỉ huy nhóm công nhân , vừa sắp xếp vị trí cho bọn họ sắp đặt , vừa dặn dò bọn họ phải cẩn thận, còn bảo Mộc tiên sinh và tôi phải trông chừng đống “gia sản” của nàng
Nhóm công nhân cuối cùng cũng chuyển xong đồ vật cuối cùng …………….cái giường lớn xa hoa, rồi lái xe rời đi
“Được lắm!!” Bắc Nguyên Ái tỷ vỗ võ đôi bàn tay dính đầy bụi, vừa lòng nhìn đống đồ lớn trước mắt
“Cái này……………..cái này là………….” Tôi kinh ngạc đến mức ko thể nói rõ
Mộc tiên sinh cũng vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn nàng
“thế nào? Sao các người nhìn tôi như vậy? Tôi thấy cuộc sống ở đây cũng quá khổ, cái gì cũng ko có, cho nên tôi đem tất cả đồ đạc trong phòng mình chuyển đến đây!! Có vấn đề gì sao?”
“ko có, ko có!” Mộc tiên sinh vội vàng cười cười xua tay
Bắc Nguyên Ái tỷ đắc ý cười
“Nhưng mà, mấy thứ này bị dầm mưa dãi nắng cũng ko hay lắm đâu!” Mộc tiên sinh thực sự đi thẳng vào vấn đề
“Vấn đề này tôi đương nhiên có lo qua! Vừa hay, tôi cũng mua được một cái lều trại siêu quý, vốn là muốn dùng khi cùng bạn bè lên núi, ko ngờ tới lại vừa vặn có thể dùng ở đây! Hắc ! Hắc!”
“A! lều trại! A…………….”
bính thúc ở một bên ồn ào nói
Dưới sự chỉ huy của Bắc Nguyên Ái tỷ trong suốt một ngày, tôi kinh ngạc há hốc
mồm nhìn “Tân gia” đã hoàn thành
Lều trại hình chữ nhật, đại khí chiếm bốn năm mét vuông, tôi miễn cưỡng duỗi thẳng chân tay mới có thể chạm vào đỉnh. Lều trại lại đệm một lớp vải chống ẩm thật dày , mặt trên là một tầng thảm xinh đẹp, dưới thảm là một mỹ nhân mắt to không ngùng hướng về tôi tươi cười. Bốn vách lều trại đều bày biện đồ vật Bắc Nguyên Ái tỷ yêu thích . Thứ gây sự chú ý nhất, đương nhiên chính là cái giường lớn được đặt ở giữa lều
“Thu Thu! Em thật may mắn! Bắt đầu từ hôm nay trở đi, em theo chị ngủ trên giường, những người còn lại ngủ dưới sàn!” Bắc Nguyên Ái tỷ vui vẻ nói với tôi
“Nhưng…………..nhưng mà………….”
“Chúng ta ở nơi hẻo lánh như vậy, sẽ ko có người chú ý đến chúng ta , cô ko cần lo lắng” Mộc tiên nghịch ngợm hướng tôi trừng trừng mắt
“Thu Thu, đúng thế! Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, xảy ra chuyện rồi nói sau!”
“Nhưng………..đã…………..đã xảy ra vấn đề……….”
“vấn đề gì?” Bắc Nguyên Ái tỷ theo tay tôi , nhìn thấy Bính thúc ngồi dưới đất, trên đầu hắn là quần lót của Bắc Nguyên Ái tỷ
“A………………..xú lão đầu đáng giận này!”
Bắc Nguyên Ái tỷ tức giận đến sôi máu, tiến lên cùng Bính thúc tranh đoạt quần lót . Tôi vốn tưởng rằng Mộc tiên sinh cũng sẽ tiến lên ngăn BÍnh thúc lại, nhưng thật ko ngờ hắn lại cười đến suýt nữa là lăn lộn trên mặt đất
Tôi ngơ ngác nhìn đám ngườ trước mắt, tựa như đang nhìn người ngoài hành tinh, tôi thật phải theo chân bọn họ cùng nhau sinh hoạt tại đây sao?
Tôi cố ý ko cho bản thân mình nghĩ đến mọi chuyện thuộc về quá khứ của Ma Thu Thu , tôi chỉ muốn ở “Hồng Kiều Động Thiên” làm một người khách trọ
“Hồng Kiều Động Thiên” là tên tôi đặt cho nhà mới
Hai bên bờ sông có những hò đá đen nho nhỏ , trở lên phía trên là mặt cỏ xanh mượt mà, tuy rằng đã là mùa thu nhưng vẫn đầy hoa dại nở rộ. Cách Hồng Cầu hơi xa một chút là một mảnh rừng nhỏ, xanh um tươi tốt, cực kì xinh đẹp
Nghe Mộc tiên sinh nói, Hồng Cầu, chỗ chúng tôi đang ngồi cách nội thành khá xa, đi ngược hướng sẽ đến một thị trấn nhỏ . Tuy ở đường chính , nhưng không biết tại sao thị trấn lại hoang phế như thế, cho nên có rất ít người đến đây, xe cộ cũng không có . Nơi này nghiểm nhiên đã trở thành một “Thế Ngoại Đào Nguyên” (*Bồng lai tiên cảnh) , cho bốn “cao nhân” chúng tôi ẩn cư
Nhưng không hiểu vì sao, tôi lại thường xuyên nhớ đến cái nơi gọi là nhà kia, có hai ông anh suốt ngày chọc ghẹo tôi, mẹ cả ngày nói tôi phiền phức, cả người ba an toàn là trên hết
Không biết hiện tại bọn họ đang làm gì, nhưng ko sao , bọn họ hẳn là sẽ không lo lắng cho tôi, dù sao tôi cũng mới bỏ đi có bốn ngày
Còn có………còn có……….
Tôi lắc lắc đầu, không cho bản thân mình tiếp tục suy nghĩ . Ít ra hiện tại, cuộc sống thanh bình này, cũng khiến cho tôi và Bắc Nguyên Ái tỷ tập thành thói quen , sáng sớm đến bãi rác “lựa chọn địa điểm bón phân” , giữa trưa lúc mặt trời lên đến đỉnh sẽ là lúc xuống sông bơi lội, còn nhờ Mộc tiên sinh giúp chúng tôi làm cần câu, tìm kiếm thức ăn
Về phần Bính thúc ầm ỹ , theo như lời nói của Mộc tiên sinh, đã trở thành kẻ làm đau đầu Bắc Nguyên Ái tỷ nhất , hắn thủ đoạn đầy mình, không trộm trang phục cao cấp của Bắc Nguyên Ái tỷ thì cũng dùng đồ trang điểm của nàng viết chữ như gà bới lên mặt, khiến Bắc Nguyên Ái tỷ ko ngừng kêu khổ . Có lần , Bính thúc còn lấy khăn trải giường nàng mua từ Pháp về ra nấu nhừ!! May mắn , Mộc tiên sinh dùng tay nghê may vá tinh xảo của hắn đem dra giương khâu lại nếu ko Bắc Nguyên Ái tỷ cũng sẽ khóc như mưa
Vị khách không mời mà đến – Phần 1
Tôi vừa hưởng thụ ánh sáng mặt trời ấm áp của một ngày mùa thu, vừa mang theo giấy vệ sinh của Bắc Nguyên Ái tỷ vô điều kiện quyên tặng , một mình hướng Hồng Kiều Động Thiên đi
“Loảng xoảng………loảng xoảng…………”
Tôi mạnh mẽ quay đầu lại, phía sau không có một bóng người…………….chỉ có một cái lon nhẹ nhàng lăn trên mặt đất………..Không……………….
………………không phải chứ? Câu chuyện ma của Bắc Nguyên Ái tỷ ngày hôm qua lại hiện về thật sinh động , nữ nhân vật chính kia cũng bị nó bám lấy từ phía sau…………..
Tim càng đập càng mạnh, tôi một đường hướng về Hồng Kiều Động Thiên chạy như điên . Tôi bị dọa đến mất hồn mất vía , thất kinh xốc cả lều trại lên
“Đánh chết ngươi!!!………ta đánh chết ngươi, tên biến thái này!……………..”
“Tốt tốt……………….đánh a………………..”
Tôi vừa tiến vào lều trại, từ trên trời đã giáng xuống 1 cái chổi , cây lau nhà, cần câu cá, cũng không chút nào ………..lưu tình hướng lên người tôi đánh tới
“Tôi………..là tôi…………..”Tôi bị chuyện hiện tại dọa làm cho phát sợ , chỉ có thể ôm đầu bị đánh cho đầy đất lăn lộn
“Ngươi cái gì?!ta đánh chết ngươi đồ biến thái này…………..dám theo dõi ta!!……………” Giọng nói Bắc Nguyên Ái tỷ đầy vẻ giận dũ
“Ngừng…………ngừng ngừng!! Mau dừng tay!”
Mộc tiên sinh đột nhiên kêu to, tách Bắc Nguyên Ái tỷ và Bính thúc còn đang dập lên người tôi tới tấp
“Thu Thu…………sao lại là em?” Bắc Nguyên Ái tỷ ngạc nhiên hô lên một tiếng
Ô ô ô ô………….sao không phải là tôi? Xong rồi xong rồi , tôi có thể nghe được tiếng gãy nát của xương cốt mình
Bắc Nguyên Ái tỷ thấy tôi ko nói lời nào, xấu hổ, cười khan vài tiếng, ánh mắt đánh về phía Mộc tiên sinh
“Lúc Bắc Nguyên Ái vừa trở về có nói bên ngoài có tên biến thái theo dõi …………cho nên…………..” Mộc tiên sinh ko biết xấu hổ gãi gãi đầu
“Tôi cũng……………..cũng thấy…………….thấy được một cái bóng đêm…………..” Tôi nhìn Bính thúc còn cười lăn lộn trên mặt đất rồi cười khổ
“Cái gì?! Dám theo dõi Ma Thu Thu của chúng ta! Xem tôi làm sao xử hắn!”
Bắc Nguyên Ái tỷ tóm được cơ hội chuộc tội , liền túm lấy cần câu trong tay Bính thúc lao ra . Ai ngờ Bính thúc đột nhiên nghịch ngợm , một tay đẩy ngã Bắc Nguyên Ái , Mộc tiên sinh đỡ Bắc Nguyên Ái tỷ , nhưng lại trượt chân té về phía Bắc Nguyên Ái và Bính thúc , tôi vội vàng chạy tới kéo Bắc Nguyên Ái tỷ , nhưng lại bị Mộc tiên sinh chân không vững , làm cho nặng nề ngã xuống, té lên người Bắc Nguyên Ái tỷ………….
i ph_� �0� ��} �ể lau lau , không khỏi sợ hãi nuốt nước bọt . Mà người đầu tiên chịu đựng loại khổ hình này , Bắc Nguyên Ái tỷ , hiện tại cơ miệng dường như cũng muốn sùi bóp mép
“Đi qua đó cũng phải tốn 3 phút ……….” Mộc tiên sinh nhắc nhở Bắc Nguyên Ái tỷ
Đang chật vật, khuôn mặt Bắc Nguyên Ái tỷ lập tức trắng bệch, nàng bi tráng cầm hai mảnh lá cây đi
“Ko được tiểu tiện tùy tiện nha!” Mộc tiên sinh ở đằng sau thân thiết dặn dò
“………..soạt” Bắc Nguyên Ái tỷ trượt chân một chút lại lảo đảo đi lên phía trước
“Phù phù……….phù phù………..thật thối thật thối!” Bắc Nguyên Ái tỷ “thắng lợi trở về ” lấy tay che trước cái mũi
“Bắc Nguyên Ái tỷ, chị có khỏe không?” Tôi nhìn đầu tóc rối bời của nàng có chút lo lắng
“Rất không khỏe! Cái chỗ này chỉ có biến thái mới có thể đi!!”
Xem ra nàng đã quên chính mình vừa từ nơi đó trở về. Tôi khóe miệng hơi run rẫy hai cái, xấu hổ hướng nàng cười cười
“ha ha….chỗ này đã ở rất xa nhà xí! Nếu không cô đi tắm rửa một chút sẽ cảm thấy thoải mái!” Nằm dưới vòm cầu , Mộc tiên sinh cười nói
“Có thể tắm sao?!” Bắc Nguyên Ái tỷ cùng tôi trao đổi ánh mắt bất ngờ, vui mừng hỏi
Mộc tiên sinh lấy tay chỉ vào con sông, tôi và Bắc Nguyên Ái tỷ lập tức như người bị đóng băng, ngẩn người
………………………………………
ăn�?� 0� ��} �c ngửi ngửi mùi trong không khí “Thơm quá a! Cái gì vậy?”
Theo chỉ dẫn của cái mũi Bắc Nguyên Ái tỷ, bọn tôi xốc lều đi ra ngoài . Bụng của tôi cũng thầm thì kêu lên, lúc này mới nhớ lại ngày hôm qua đến giờ vẫn chưa ăn qua cái gì, vội vàng chạy nhanh ra ngoài lều
Mộc tiên sinh và Bính thúc ở một nơi cách lều không xa, đang cười cười nói nói . Bọn họ dùng gỗ đốt ra một đống lửa thật lớn , mà mùi thơm kia đúng là từ chỗ cá nướng trên lửa truyền đến
Tôi cùng Bắc Nguyên Ái tỷ ngồi chồm hổm xuống bên cạnh đống lửa , trừng mắt nhìn chỗ cá kia, ra sức nuốt nước miếng . Bắc Nguyên Ái ty lại tự vươn tay ra lấy……………..
“Đói bụng sao?” Mộc tiên sinh đang nướng cá tranh thủ lúc rãnh rỗi nhìn nhìn chúng tôi
“Ừ!” Hai chúng tôi ra sức gật gật đầu
“Nhưng quy cũ của chúng tôi là…………cơm mình làm cơm mình ăn a!” Mộc tiên sinh lộ ra chiêu bài mỉm cười
“Đúng! Mình làm! Mình làm!” Cá nướng đã sắp cháy đen , Bính thúc cau mày lớn tiếng phụ họa
“Bính thúc, cá của anh đã khét !”
“Bính thúc sẽ ăn khét! Bính thúc thích ăn khét!” Cổ họng Bính thúc the thé, hắn đối với hảo tâm nhắc nhở của Mộc tiên sinh kêu to
“Câu được một con cá , có cái gì là giỏi!” Bắc Nguyên Ái bị cự tuyệt , lại bị gạt qua như thế , liền thở phì phò vọt vào lều
“Tính tình thật khó chịu a!” Mộc tiên sinh vui vẻ hớn hở nói, lại quay đầu nói với tôi “Cô cũng cho rằng chỉ là một con cá…………….”
Tuy rằng tôi ngoài miệng ko nói, nhưng Mộc tiên sinh hiện tại cũng quá vô tình rồi .Đối với hai cái bụng đói đến muốn ngất đi này lại ko chịu cho chúng tôi ăn cá nướng…………..Khó trách Bắc Nguyên Ái tỷ lại tức giận
“Ở kia có cần câu……………..đợi một lát nữa cá có thể cắn câu rồi!” Mộc tiên sinh cười tủm tìm nói
Tôi chỉ cầm lấy cần câu đặt ở bên lều, đem dây ném vào sông . Nhưng qua một hồi lâu, tôi cảm giác như bản thân mình đói gần muốn xỉu , cần câu lại ko có một chút động tĩnh nào!
.0J�ot�?~ �y erdana; mso-fareast-font-family:"Times New Roman";color:black'>Qua hai tuần sau chính là kì thi thử giữa kì, bởi vì thành tích học tập của mỗi người đều được dán trên bản thông báo, ngoài ra còn phải họp hội phụ huynh, nên các bạn học trong lớp đều rất hồi hộp, bắt đầu tiến vào giai đoạn chuẩn bị cho cuộc chiến cuối kì, giáo viên cũng bắt đầu soạn ra một đống lớn đề thi ôn tập
Vất vả đến buổi chiều tan học, Mông Thái Nhất giúp tôi lấy túi xách thật tốt, chuẩn bị đưa tôi về
“Thu thu………………”
Là Việt Mỹ! Tôi đột nhiên nhớ lại cuộc hẹn trên sân thượng, không được tự nhiên nhìn nàng
“Thực xin lỗi, tôi không bọn họ lại gặp cô……………” Ánh mắt của Việt Mỹ đều đỏ cả “Giáo học lâu có tới hai cái, tôi lại quên nói cho cô là cái nào”
“Không không………….không sao, Việt Mỹ”
“Cô thật sự không trách tôi? Cô không trách tôi!!” Việt Mỹ lau nước mắt, vui vẻ giữ chặt tay tôi, khiến cho cảm xúc của tôi tốt hơn rất nhiều
Mông Thái Nhất mặc dù không rõ biểu tình, nhưng nhìn thấy tôi vui vẻ, cũng không nói gì thêm
“Thu Thu, chúng ta đi dạo phố giải sầu đi được không?”
“Nhưng mà………………” Tôi thật không có tâm tư, nhưng Việt Mỹ lại vui vẻ như thế, tôi cũng không nhẫn tâm khiến nàng thất vọng
“Sẻ con, cô đi a , cô cũng đã lâu không ra ngoài” Mông Thái Nhất đối với việc đi dạo không có hứng thú, hắng quay đầu dặn dò Việt Mỹ “Cô nhớ rõ phải đưa cô ấy về sớm 1 chút”
“Không thành vấn đề, yên tâm!”
“Di động phải mang ở trên người, có việc tôi sẽ gọi!” (Rin: Mông ca chu đáo quá!! Hức….hức……thix ca ghê nha!! )
Đưa chúng tôi đến cửa trường học, Mông Thái Nhất mới yên tâm đem túi xách giao cho tôi
“Ma Thu Thu, tôi thật hâm mộ cô!”
Hâm mộ tôi? Việt Mỹ sao lại đột nhiên nói hâm mộ tôi?
“Mông Thái Nhất gần đây đã thay đổi rất nhiều……………..cô không phát hiện sao?”
Lời Việt Mỹ nói không khỏi khiến tôi phải nhìn lại Mông Thái Nhất, gần đây hắn vẫn ở cạnh chăm sóc tôi, nhưng tôi căn bản lại không để ý đến sự tồn tại của hắn. Có lẽ hắn là vì muốn chuộc lỗi, tôi tự an ủi chính mình
Tôi và Việt Mỹ ở trong xe đều im lặng, mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình
Thật đẹp……………tôi nhìn bộ váy nhỏ màu trắng mà người mẫu trong tủ kính mặc. Đáng tiếc, thứ này căn bản không phải giành cho tôi
“Thu Thu, chúng ta vào đi thôi!” Việt Mỹ ra hiệu cho người bán hàng đem bộ váy kia gở xuống rồi đẩy tôi vào phòng thử đồ
“Tiểu thư, cô mặc bộ này thật đẹp, vải lót đặc biệt này làm tôn lên sắc da của cô………………..” Từ bên ngoài phòng thay đồ truyền ra lời khen tặng của người bán hàng
“Thu Thu, cô còn chưa có thử sao?” Việt Mỹ một tay đẩy màng ra, đem tôi từ bên trong kéo ra
Bộ đồ nàng thử hiển nhiên giống y như tôi
“Ách………………..tiểu thư, cô có vẻ như không hợp với kiểu dáng này lắm” người bán hàng ở một bên uyển chuyển nói
Tấm gương trước mặt hiện lên hai bóng người mặc quần áo giống nhau
Bộ váy màu trắng trên người Việt Mỹ, vừa vặn làm nổi lên khí chất tiểu công chúa của nàng, mà người đứng bên cạnh như tôi lại trông mập ra, tôi xấu hổ đến mức có chút muốn trốn đi
“Được, tôi lấy cái này, phiền cô gói lại đồ cho tôi” Việt Mỹ lấy ví tiền đưa ra cho người bán
“Thu Thu, cô xem thử cái này đi” Việt Mỹ từ trên giá áo gỡ xuống một bộ đồ, nhét vào tay tôi “Ba mẹ cô đều là công nhân, nhất định chưa mua qua cho loại quần áo này”
“Tiểu thư, bộ này giá 5800 tệ” Người bán hàng nghe được Việt Mỹ nói bèn lập tức đi đến bên cạnh tôi có “thiện ý” nhắc “Hơn nữa, không có số của cô”
“A………..cám ơn” Tôi đỏ bừng cả mặt, vội vàng đem quần áo đưa lại cho người bán, rồi thay y phục của mình
“Thu Thu, mệt quá, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi!” Việt Mỹ không đợi tôi trả lời đám bắt lấy tay tôi, đi đến quán phê đối diện đường cái