Resident Evil ( Tập 5 ) - Chương 27 + 28 ( Hết )
Chương 27
Jill leo xuống thang rồi bắt đầu chạy,tâm trí cô quay cuồng cùng thông tin về Raccoon.Cô đã không thể tưởng tượng nổi điều gì đang xảy ra bên ngoài thành phố những ngày trước đó dẫn đến việc khu biệt lập này bị xóa sổ.
Tất nhiên nó phải bị phá hủy,chúng sẽ muốn vậy một khi đã thu thập tài liệu,để chắc chắn mọi chứng cứ đều bị hủy…
Jill nhảy qua một cái xác nằm xoải dưới sàn,rồi một cái nữa,tới được cánh cửa có bảng báo lối ra phía trên,đúng như Carlos nói.Cô xông qua và được bầu không khí trong lành,mát mẻ,đẫm sương chào đón. Bình minh,anh ấy nói họ sẽ phóng lúc bình minh. Nửa giờ là khoảng thời gian dư dả.Jill chạy nhanh hơn,qua hành lang quanh co những chồng xe và kim loại phế liệu,rồi có một nhà kho,ngay trước mặt.Nó rộng,thấp,và lớn,cửa trước bằng thép gia cố. Hướng 11 giờ… cô không thấy được cửa sau vì một bức tường khổng lồ những máy móc không rõ chắn đường,toàn những ống dẫn dày và kim loại bao bọc,nhưng Carlos có nói cô phải chạy qua mấy món thiết bị.Cô sang phải…
…và đứng chết lặng,nhìn trân trối vào cái thiết bị khổng lồ mà Carlos đã lầm là máy phát điện.Nó là một loại súng laser,khổng lồ,hình trụ,cô đã từng thấy trước đó nhưng chỉ dài bằng nửa cái này – nó cao ít nhất 10 feet,dài 20 feet,chiều rộng bằng cỡ cái bàn cho sáu người.Cả tá dây dẫn từ lỗ ra tới bức tường toàn máy móc cô đang đứng cạnh,nó ngắm vào cổng trước,làm cô không khỏi suy nghĩ bọn chúng đang thử nghiệm cái quái gì với nó chứ…
Cửa sau bật mở.Jill theo phản xạ chĩa khẩu Beretta và thấy Carlos đứng đó,tiếng trực thăng ù ù bên ngoài.
“Jill,mau lên!”
Anh hẳn rất mừng khi thấy cô,nhưng cô đọc được nỗi cấp bách trên gương mặt,nhắc nhở cô chuyện sắp xảy ra khi cánh cửa sau lưng anh đóng lại.
Cô bước nhanh về phía anh trong sự im lặng đột ngột,lắc đầu. “Xin lỗi,tôi chỉ bất ngờ,đó là khẩu laser lớn nhất tôi từng…”
Rầm!
Gần trần nhà cửa trước,một đống gì đó khổng lồ đâm xuyên qua bức tường,biến khỏi tầm mắt họ khi nó rơi xuống sàn nhà đằng sau cỗ máy.Jill ấn tượng về cơ thể sưng phồng,phình phình bao bọc bởi móng vuốt và xúc tu,và cô biết cô đã đúng.Nemesis đang tiến hóa.Tích tắc sau là một tiếng đổ vỡ nữa.Tia lửa điện phóng ra từ cái bảng cao cạnh lối vào,tiếng tru ùng ục,quằn quoại vang lên trong phòng,tiếng rú của Nemesis,nhưng đã biến đổi kinh khủng,sâu hơn,chói hơn…
“Mau lên!” Carlos hét lên,Jill chạy tới trong khi anh giật nắm cửa…
…và nó không mở ra,Jill để ý vệt sáng nhấp nháy ở cái bảng bên cạnh,hiểu rằng Nemesis đã kích hoạt hệ thống khóa.Họ bị kẹt trong nhà kho với cái thứ đã từng là kẻ giết S.T.A.R.S.,nó đang kêu gào đòi máu phải đổ.
Carlos nghe con vật rú lên,lập tức biết nó là cái gì.Anh chỉ thoáng thấy con quái lúc nó rơi xuống,nhưng nó to lớn đồng thời là điềm gở,anh ngờ lạ họ đã tiêu rồi.
Jill cao giọng thành tiếng hét,Carlos khó lắm mới nghe được cô giữa những tiếng gào tưởng như không dứt của Nemesis.
“Khẩu .357 đâu rồi?”
Carlos lắc đầu.Anh có khẩu M16,nhưng đã để khẩu revolver hặng nặng cùng với phần đạn khẩu liên còn lại trên máy bay.
“Súng phóng lựu?” anh hét lại,tới lượt Jill lắc đầu.
Một khẩu 9mm và khoảng 20 viên trong khẩu tiểu liên.
Phải phá cửa thôi,đó là hi vọng duy nhất…
Nhưng Carlos biết rõ hơn là nghĩ.Cổng trước,cổng sau đều rất chắc chắn,nếu đục lỗ trên tường thì may ra…
…rồi câu trả lời hiện lên,theo cách cô đang nhìn anh thì Jill đã biết,mắt mở to,hơi chớp.
Tiếng rống của con quái vật Nemesis đang bớt dần,nhưng âm thanh ướt át,kinh khủng đã bắt đầu,âm thanh của một thứ to lớn nhầy nhụa di chuyển chậm rãi,đều đặn trên nền bê tông.
Nó đang tới bắt cô ấy.
“Cô thao tác nó được không?” Carlos hỏi,đã sẵn sàng đối mặt với bất cứ thứ gì Nemesis đã biến thành.
“Có lẽ,nhưng…”
Carlos ngắt lời. “Tôi sẽ đánh lạc hướng nó – làm cho cái thứ đó chạy đi và cho tôi biết khi nào thì cúi xuống.”
Trước khi Jill có thể phản đối,Carlos đi nhanh qua cô,quyết tâm làm bất cứ gì có thể để ngăn nó bắt được cô, ít nhất thì nó cũng chậm hơn trước,nếu mình có thể làm nó chậm hơn nữa…
Anh bước tới cuối bức tường thiết bị,hít một hơi sâu,đi qua góc – rồi kêu lên vì kinh tởm cái đống hỗn độn bóng nhờn,nhấp nhô đang lê lết về phía anh,kéo người nó đi bằng những móng vuốt,những phần phụ không rõ hình thù có màu thịt bị bỏng.Từng cục thịt phập phồng như bong bóng trong nồi nước sôi dọc theo cái lưng méo mó,chất lỏng loãng,đen xì nhỏ xuống từ hàng tá khe hở nhỏ xíu trên cơ thể nó xuống sàn nhà,bôi trơn lối nó đi bằng thịt.
Carlos chọn khối u hơi nhô lên trên đỉnh con vật khổng lồ đang co bóp rồi nổ súng,những viên đạn bắn vào phần thịt nó như đá cuội rơi xuống suối,tạch tạch tạch –
- nhanh như chớp,một cài vòi ở đằng trước cơ thể nó vung tới,đập mạnh vào chân Carlos làm anh ngã xuống.Carlos bò lùi lại mặc cho vết thương bên sườn,choáng vì tốc độ kinh người và không chút sợ hãi.Thân hình quá khổ của nó di chuyển chậm chạp,nhưng phản xạ của nó nhanh đến điên rồ,nó đã vươn ra ba mét để quật ngã anh,không chút khó khăn.
“Puta madre,” anh thở dốc,lời nguyền rủa thậm tệ nhất anh có thể nghĩ ra,lăn dậy rồi lùi lại.Nó đã lết tới góc tường kim loại,khoảng 10 mét hay ít hơn từ chỗ khẩu súng Jill đang bấm nút loạn xạ.Anh đánh lạc hướng nó hiệu quả như một con ruồi đánh lạc hướng máy bay. Chúng ta còn bao nhiêu thời gian tới lúc rạng đông đây?
Đột nhiên,nó lại rống lên,một chuỗi âm thanh,từng khe hở nhở rỉ nước trên người nó mở toang,cả ngàn cái miệng gào lên,tạo thành tiếng rống oang oang điếc tai.
Nó không định dừng lại.Carlos lùi xa hơn,nổ súng lần nữa,lãng phí đạn,nhưng anh không thể làm gì khác…
…rồi anh nghe thấy tiếng uu mạnh mẽ,tăng cao từ cái tua bin vĩ đại đang xoay mỗi lúc một nhanh,Jill đang gào lên bảo anh tránh ra,và Carlos di chuyển.
Cô đã không tìm được nguồn điện chính,không dây nối hay nút bấm,cô cũng không rành nhiều về máy móc để đoán ra.Cô đã thấy Carlos ngã xuống,tim cô như ngừng đập,nhưng cô buộc mình phải tiếp tục thử,biết rõ đây là tất cả những gì họ có được.
Sau một giây hoảng loạn,liều mạng tìm kiếm,cô lần ra công tắc năng lượng trên bệ,và cỗ máy chuyển mình vào sự sống tươi đẹp,tuyệt vời của nó.
“Tránh ra!” Jill hét,tay gạt cái cần,khẩu súng chậm rãi nâng lên đúng hướng,chuyển động của nó hiện rõ trên màn hình nhỏ cạnh cái bệ.Cô có thể cảm nhận năng lượng đang tích tụ,không khí xung quanh nóng lên,cùng lúc Carlos ra khỏi đường bắn và thực thể Nemesis trượt vào tâm mắt,cô thấy mình run lên,gần như vượt qua cả cảm giác tự mãn nguyện mãnh liệt,dữ dội.
Nó đã giết chết Brad Vickers,không chút khoan nhượng lần theo cô khắp thành phố.Nó đã giết đội cứu hộ,làm họ mắc kẹt trong Raccoon,nó đã làm cô nhiễm bệnh,đã khủng bố cô và làm bị thương Carlos – dù nó được lập trình làm những việc đó cũng không quan trọng;cô căm thù nó với tất cả tâm trí,khinh miệt nó hơn bất cứ thứ gì cô từng khinh miệt.Cái thứ biến đổi gien khác thước nhích tới,trượt trên vũng chất lõng,khẩu súng đã nạp tới đỉnh điểm,âm thanh nhấn chìm tất cả.Lời Jill nói ra không ai nghe thấy,kể cả cô.
“Mày muốn S.T.A.R.S.,tao sẽ cho mày đi gặp S.T.A.R.S,con khốn nạn,” cô nói,đập tay xuống nút khởi động.
Chương 28
Một luồng sáng chói lòa,màu trắng bị che đi bởi những tia điện xanh,cam,bắn ra từ cuối khẩu súng laser thành một tia sáng biểu trưng cho cơn thịnh nộ.Từng vòng nhiệt,ánh sáng quét khắp thân khẩu súng như những tia sét nhỏ,rồi tia sáng laser tìm thấy cơ thể đang quằn quại,co bóp từng là Nemesis và bắt đầu ăn.
Con sinh vật một thời là niềm tự hào của bộ phận phát triển Umbrella rên lên,bị bắn trung nhiều lần,quơ quào mấy cái cẳng trong cơn điên đau đớn.Tia sáng đục thủng thịt nó,tàn nhẫn như nó đã chứng minh,làm tan chảy những thớ cơ,hàn những phần cứng hơn – da,sụn,phần kim loại mềm – thành những đống vô dụng,kết dính.
Con sinh vật bắt đầu cháy âm ỉ,rồi bốc khói,rồi khi tế bào não bên trong nó bị nấu chín,khô lại,Nemesis đã ngừng hiện diện trên đời,chương trình của nó bị xóa sạch,quả tim không thực cuối cùng cũng lặng lẽ nổ tung,ở sâu bên trong.
Vài giây sau,khẩu súng quá tải rồi tự tắt.
Chiếc trực thăng nhấc lên rồi bay đi,ban đầu hơi lắc lư,nhưng Carlos mau chóng lấy lại thăng bằng.Những tia nắng mặt trời đầu tiên rọi lên bầu trời phía đông khi thành phố chết xa dần sau lưng họ.Cảm giác thật lạ khi cuối cùng đã thoát đi được,sau nhiều ngày mong mỏi,nỗ lực không vì mục đích nào khác.
“Nicholai chết rồi,” Jill nói,giọng cô bình tĩnh,rõ ràng qua bộ phận tai nghe.Đó là điều đầu tiên cô nói kể từ khi họ cất cánh. “Nemesis bắt được hắn.”
“Chẳng phải mất mát lớn lao gì,” Carlos trả lời,thật sự ám chỉ điều đó.
Họ lại rơi vào im lặng,trong một lúc Carlos cảm thấy thỏa mãn với chỉ bay là đủ,cho anh cơ hội trấn tĩnh lại.Anh đã mệt lử,chỉ muốn rời thật xa khỏi Raccoon trước khi tên lửa tới.
Sau một lúc,Jill đặt tay cô lên tay anh,điều đó cũng được thôi.
Jill nắm lấy tay Carlos,mặt trời từ từ nhô lên từ phía chân trời,biến bầu trời thành những mảng màu hồng,xám,vàng chanh tráng lệ.Thật đẹp,Jill nhận ra rằng,dù cố thế nào,cô cũng không thấy tiếc khi Raccoon sắp trở thành cát bụi.Trong một khoảng thời gian nó đã là nhà của cô,nhưng nó đã trở thành nỗi đau và cái chết của cả ngàn người,cô nghĩ cho nó nổ tung,biến mất có lẽ là điều tốt nhất có thể xảy đến với nó.
Không ai lên tiếng,mặt trời vẫn tiếp tục lên cao,dưới họ mấy dặm,những rừng cây,nông trại,nhưng con đường vắng trông thật sáng sủa và mới mẻ trong anh sáng ấm áp dịu dàng.
Khi bầu trời lóe lên màu trắng,khi sóng âm thanh đụng vào họ sau đó,Jill không ngoái đầu lại.
Gần suốt một ngày Trent làm việc không ngơi tay,lắng nghe những cuộc họp,sắp xếp buổi phát hình chia buồn với vài người tin tưởng vào mạng lưới,giải thích sự khác nhau giữa HARMs – loại tên lửa không đối đất quân đội đã sử dụng tấn công Raccoon – và SRAMs cho ba người đứng đầu White Umbrella.Jackson,nói riêng,không hài lòng vì đã không sử dụng lượng tên lửa chiến thuật lớn hơn;hắn không hiểu một vụ tai nạn hạt nhân có chủ đích trong Hoa Kỳ phải kín đáo và quy mô càng cỏ càng tốt.Mỉa mai làm sao,một kẻ với quá nhiều tài sản,quyền lực lại có thể thờ ơ với hiện thực hắn đã góp phần tạo nên.
Trent cuối cùng cùng có được phút thu giãn vào buổi chiều tối,sau buổi xem xét những báo cáo Watchdog cuối cùng.Ông cầm một tách cà phê ra ngoài ban công những căn phòng ông sử dụng khi làm việc ở văn phòng DC.Cảnh chạng vạng quả sảng khoái sau một ngày hít thở không khí điều hòa và ánh đèn huỳnh quang.Từ 20 tầng trở lên,thành phố bên dưới trông hư ảo,âm thanh xa xăm,cảnh tượng mờ mờ.Đưa mắt nhìn vào hư vô,Trent hớp ngụm cà phê,nghĩ về những gì ông đã chứng kiến những ngày qua từ căn hộ riêng của mình.Vài trạm di động Umbrella ở Raccoon không bắt được gì từ vệ tinh cá nhân truyền thông tin tôi phòng phát hình riêng của ông;ông đã có thể theo dõi nhiều việc đầy kịch tính diễn ra trong những giờ khắc cuối cùng của thành phồ.
Có một anh chàng cảnh sát mới vào nghề,Kennedy,và em gái Chris Redfield – hai người đó thoát khỏi vụ nổ phòng thí nghiệm trong gang tấc,còn cứu được Sherry Birkin con gái của hai kẻ không ai ngoài ngoài hai nhà khoa học nghiên cứu hàng đầu của Umbrella.Trent chưa liên lạc với ai trong hai người đó,nhưng ông biết Leon Kennedy cùng Claire Redfield đã trở thành một phần cuộc chiến.Họ còn trẻ,quyết tâm,đầy lòng hận thù với Umbrella;ông không thể đòi hỏi gì gì hơn thế.
Niềm hy vọng mãnh liệt ông đặt vào Carlos Oliveira đã đúng như mong đợi,cậu ta hợp tác cùng Jill Valentine…Trent hoàn toàn sững sờ vì cuộc đào thoát của họ,hài lòng bởi hai người lính của ông đã làm việc rất ăn ý,sống sót mặc dù Jill đã bị nhiễm bệnh,tên điên người Nga,và con quái tìm S.T.A.R.S.
Phương thức sử dụng những đơn vị Tyrant thử nghiệm vẫn còn là dấu chấm hỏi với nhiều nhà nghiên cứu của White Umbrella;vì chúng thường hiệu quả đến chết người,chúng cũng rất đắt,Trent biết cuộc tranh luận sẽ tiếp diễn,kích động bởi sự mất mát hai con trong vụ hủy diệt thành phố.
Ada Wong…
Trent thở dài,thầm mong cô ta còn sống.Nữ nhân viên cao ráo,xinh đẹp lai giữ Mỹ-Châu Á ông gửi tới đã tỏ ra sáng giá cũng như tài năng của cô ta.Ông không trực tiếp thấy cô ta chết,nhưng khả năng cô ta thoát cả được vụ nổ phòng thí nghiệm và sự diệt vong hoàn toàn của Raccoon từ không đến rất thấp.Thật may,ít nhất chỉ có thể nói thể.
Nhìn chung,Trent mãn nguyện với tiến độ mọi việc.Tới giờ,không ai trong tập đoàn có chút khái niệm ông thật ra là ai hay ông đang làm gì.Ba người quyền lực nhất Umbrella ngày càng dựa dẫm vào ông,không hay biết mục tiêu thật sự của ông – phá hủy tập đoàn,từ trong ra ngoài,tàn phá cuộc sống những lãnh đạo của nó,đưa chúng ra trước công lý;để thành lập một tổ chức đội quân thiện chiến gồm những chàng trai,cô gái được phó thác thực hiện sứ mệnh đánh đổ Umbrella,hướng dẫn họ hết mức có thể trong hành trình làm nhiệm vụ của họ.
Cách thức phức tạp bao nhiêu thì lý do thì lại rất đơn giản:trả thù cái chết cha mẹ ông,hai nhà khoa học,bị giết chết từ khi ông còn là một đứa trẻ để Umbrella có thể trục lợi từ nghiên cứu của họ.
Trent mỉm cười một người,hớp một ngụm cà phề nữa.Nghe thì quá cường điệu,quá long trọng.Đã gần 30 năm từ khi cha mẹ ông bị thiêu sống trong vụ tai nạn phòng thí nghiệm ngụy tạo.Ông đã để lại sau lưng nỗi đau từ lâu lắm rồi – tuy vậy,quyết tâm của ông chưa bao giờ lung lay.Ông đã thay đổi tên họ,tiểu sự,từ bỏ bất cứ hy vọng có được bất cứ cuộc sống bình thường nào,và không luyến tiếc gì cả,ngay cả lúc này khi ông gánh một phần trách nhiệm cho cái chết của rất nhiều người.
Trời đang tối dần.Xa phía dưới,đèn đường lập lòe bật lên,bừng lên sáng dịu tưởng như có thể tỏa lên bầu trời đêm thành một vòng sáng trên thành phố.Theo cách riêng của nó,thật đẹp.
Trent uống hết tách cà phê,lơ đãng lần theo logo Umbrella giữa bóng tối và ánh sáng,tốt và xấu,và phần xám tồn tại ở giữa tất cả.Ông phải rất thận trọng,không chỉ tránh bị phát hiện;phần xám đó đã làm ông lo lắng.
Sau lúc lâu,Trent quay lưng lại với bóng tối đang bao trùm bên ngoài rồi đi vào trong.Ông vẫn còn rất nhiều việc phải làm trước khi có thể về nhà.
Hết