" Cậu béo. Tớ Gầy. Thích nhau làm sao?" Chap1.
+++
Lần cân thứ nhất.
“ Chiều cao 1m57, nặng 56 kg. Thân hình hơi béo một tí. Đề nghị luôn giữ sức khoẻ. Xin cảm ơn.”
- Hả? Cô ơi cho cháu cân lại lần nữa.
…
Lần cân thứ 5.
“ Chiều cao 1m57, nặng 56 kg. Thân hình hơi béo một tí. Đề nghị luôn giữ sức khoẻ. Xin cảm ơn.”
…
- Tao đến chịu mày. Mày cân đến nửa chục lần rồi đấy. Mày nhìn xem, mày “ mầu mỡ” thế kia cơ mà.
Tôi chun mũi sau câu nói của Quang Anh. Chẳng biết nên cấu véo cậu ấy hay mỉm cười thân thiện khi được nghe cái sự thật trần trụi này.
Ừ thì công nhận, đợt này bỗng dưng tôi ăn tốt thật. Khoái đồ ngọt, ăn đêm, lại dậy muộn. Mà thật ra “ lỗi” cũng đâu phải tại tôi. Tại cái tính ăn uống vô kỉ luật của mấy
“mỏ nhọn” trong lớp ý chứ. Đồ ăn cứ bày tơ hơ trước mặt như thế. Ai - mà -chịu- được. Mà cái kiêủ người như tôi “hở ra một tí” lại dễ tăng cân mới khổ. Thật tình….
- Ê, đừng nói là mày đang đứng lẩm bẩm ở góc đó đổ lỗi cho tụi “ váy hồng “ trong lớp nhé.
- Chỉ mày hiểu tao. Chỉ tao mới biết sự thật.
Tôi vênh mặt, kéo chiếc ghế mây gần đó ngồi đối diện Quang Anh, trong khi cậu ấy gọi 3 cốc kem dâu. Tôi thắc mắc.
- Mọi lần 4. Sao giờ gọi 3 vậy?
- Mày chỉ ăn được 1 cốc thôi. Tao ăn 2.
- Cái gì??? - Tôi hét toáng lên.
- Làm gì mà mày băn khoăn. Mày không nhớ mày vừa tuyên ngôn với mọi người trong đội kịch là mày sẽ giảm cân à?
- Kem mà cũng béo à. Cho tao ăn thêm một cốc đi.- Tôi phụng phịu.
- Không được. - Quang Anh thẳng thừng, mặt tỉnh bơ.
- Nốt lần này thôi.
- Không.
Sém chút nữa thì tôi đã véo tay Quang Anh như mọi ngày khi cậu ấy đang có ý định tranh “Tình - Yêu” của tôi. Gì chứ Kem là niềm đam mê bất hủ với tôi. Bằng chứng là tôi dán cả một câu tuyên bố hùng hồn cạnh giá sách học tập : “ Chán gì thì chán, buồn gì thì buồn, rồi mọi chuyện sẽ qua. Vì ngày mai, ta lại được đi ăn kem ^^ Hì !!! ”. Tôi nhớ là khi nhìn tháy cái “status” to đùng đỏ rực ấy của tôi, Quang Anh ôm bụng cười như nắc nẻ.
Mà cũng chính vì cái “ Tình -Yêu” này mà tôi mới có đủ sức bền bỉ dẻo dai mỗi tuần ngồi sau xe Quang Anh để cậu ấy trở tôi đến đây- quán kem ở ngoại ô thành phố- bằng chiếc xe… đạp điện của cậu ấy.
Ấy vậy mà hôm nay, cậu ấy còn định tranh kem với tôi với cái lí do không - thể - không -hợp - lí - hơn. TÔI ĐANG TĂNG CÂN VÀ TÔI PHẢI GIẢM BÉO. Và theo như lời cậu ấy thì, ăn “hộ” tôi cốc kem thứ 2 này là tốt cho tôi.
Sau một hồi đắn đo, tôi quyết định: tranh không được thì thương lượng vậy.
- Hay hai đứa mình ăn chung cốc kem thứ ba nhé ! - Tôi cười toe, đề nghị.
- Không.
- Thế 40-60. Mày 60%. Ok? Rồi. Ăn thôi.
- Không.
- Thôi nào. 30-70. Nhất Quang Anh đẹp trai rồi đấy nhé. Quyết định như thế đi.
- Không.
Trời! Không thể kiềm chế được nữa. Nhìn vẻ mặt thản nhiên vừa ăn kem, vừa trả lời những câu “đường mật” của tôi bằng cái giọng không-cần-suy-nghĩ ấy tôi thấy bực-bội kinh khủng.
- Ối! Quang Anh, nhìn kìa, có gì đẹp lắm. Sau lưng cậu ấy.
Quang Anh ngừng ăn kem, cậu ấy chống tay lên bàn, nhìn tôi.
- Tin tao đi. Không có lần thứ hai đâu. Lại định lừa Quang Anh đẹp trai này quay lưng lại rồi ôm cốc kem chạy chứ gì. No. Never. Nhé.
- Thôi mà. Mọi lần hai đứa vẫn hai-tay-hai-súng, giờ có mỗi một cốc…Ăn làm sao đây ta.
- Thế thôi, để tao ăn hộ. Dù sao tao cũng là người trả tiền.
- Ấy. Không. Hì hì. Một cốc là đủ rồi.- Tôi cuống cuồng đưa tay ra giằng lại cốc kem từ tay Quang Anh.
- Thôi, một ăn không đủ đâu. Để lần khác đi.
- Đủ. Đủ. Ai nói là không đủ đâu.
Sau nụ cười gượng gạo, tôi miễn cưỡng ăn …một cốc kem. Ai bảo là tôi hùng hồn tuyên bố với cả đội kịch là sẽ giảm béo cơ chứ. Mà béo thì có sao? Béo khoẻ, béo đẹp, béo dễ thương thế này cơ mà. Vậy mà… vẫn dặn lòng…….Phải giảm béo.
Chẳng là cuối tuần sau, trường tôi có tổ chức một buổi ca nhạc cho học sinh khối 11. Lớp tôi được chỉ định là sẽ có một tiết mục kịch, vở mà chúng tôi đóng “ Cô bé lọ lem ” và tôi được phân vai là nhân-vật-chính. Cơ mà, khổ cái là, lúc có kịch bản này là một tháng trước, cái lúc mà trông tôi còn mi nhom có vẻ là phù hợp với vai diễn, nhưng bây giờ thì….Hazzzzz.
- Quang Anh.
- Hả?
- Có vở kịch nào nhân vật chính béo mũm mĩm chưa nhỉ?
- Chưa.
- Hừ!!! Giả sử mày nói là “có” đi, có mất gì đâu.
- Mẹ tao dạy tao là: Dù trong hoàn cảnh nào cũng không được nói dối.
- Mày đi chết đi.
- Á, mày véo tao đấy à……Véo gì mà khôn thế, vào đúng cái chỗ hôm qua tao bị muỗi đốt, đang định gãi thì….Cám ơn mày nhé! Êm quá đi. Haha.
- Sax!!! Mày thích ăn đòn hả?
- Mày mà đánh tao, tao quẹo tay lái, đâm vào mấy cái gốc kia là mai mày hết ngô mà ăn kem đấy nhé. Giỏi thì mày cứ ngồi đằng sau mà đánh tao đi, từ mai chẳng có thằng nào vừa đẹp trai lại tốt bụng như tao chở mày kiệt sức bằng xe đạp điện đi ăn kem đâu đấy.
- A…A….A….!!! Quang Anh….Tao muốn đập đầu vào gối……!!!
- Hahahaha.
Từ thành phố ra vùng ngoại ô hai bên đường toàn hoa cúc dại, nhỏ xíu. Xe Quang Anh bon bon, giỏ xe đựng vài bông hướng dương to sụ, sau lưng Quang Anh là tôi với cái bực tức to tướng. Lần nào đi ăn kem về, con đường nhỏ xíu toàn hoa cúc dại này cũng ỏm tỏi lên như thế. Quang Anh láu cá, suốt ngày chỉ biết bắt nạt và chọc tức tôi.
Nhưng lần nào từ ngoại ô về, cậu ấy cũng luôn chọn con đường này, xa tít tắp, ngoằn ngoèo, đầy cúc dại nhỏ li ti thay vì chọn con đường nhựa thông thoáng sạch sẽ bên cạnh. Đơn giản là vì ….. tôi đã “ép” cậu ấy.
Tôi không thích hoa cúc dại cho lắm, chúng nhỏ xíu và mỏng manh. Tôi thích hoa hướng dương, mạnh mẽ và rực rỡ. Có vẻ như mâu thuẫn khi tôi nói: tôi không thích hoa cúc dại nhưng tôi thích ngắm nhìn chúng. Quang Anh cũng từng hỏi tôi một câu đại loại như: Vì sao lại thế?. Lúc đó, tôi cười ha hả: Vì tao thích so sánh.
Mỗi lần về qua đây, tôi thường mang theo vài ba bông hướng dương, đơn giản rằng, tôi muốn so sánh chúng với những bông cúc nhỏ li ti kia, để biết hoa hướng dương rực rỡ thế nào, to thế nào và đẹp như thế nào. …Chỉ đơn giản là như vậy.
Khi nghe lời giải thích đó của tôi, lúc ấy Quang Anh đã hét lên: Bộ mày khùng hả?
Cậu ấy kêu tôi ngốc xít, trẻ con và bướng bỉnh.
Nhưng rồi, Quang Anh cũng lẳng lặng chở tôi về con đường này, vì lời tuyên bố thẳng thừng của tôi: Nếu mày không đưa tao về đường này, tao sẽ về bộ. Một mình.
Đến khi tôi cười khúc khích đằng sau xe ăn mừng chiến thắng của mình, cậu ấy càu nhàu: Vì tao không muốn ảnh hưởng đến level ga-lăng nên mới khổ sở thế này đấy.
- Này Vi, sao nãy giờ im lặng thế?
- Tao đang tâm sự với “người yêu” tao. Kệ tao.- Tôi quay ngoắt sang hướng khác khi Quang Anh ngoái cổ lại sau xe nhìn tôi.
- “Người yêu” mày có tên là “Bực tức” hả? “ Bực tức” đang hẹn hò với “ toe toét” rồi Vi ạ.
- Hừ!!!
- Nói trúng tim đen có khác.
- Hừ!!!
- Trời đất. Mình đang chở một con sư tử sau lưng. Amen. May mà sắp về tới nhà rồi. Tính mạng được đảm bảo. zesu!
- Thế mày có thích sư tử này gầm lên sự thật không hả?
Kétttt. Tiếng phanh xe gấp. Quang Anh đỗ phịch xe trước cổng nhà tôi. Quay lại hằn học.
- Chẳng phải tao hối lộ mày vụ đó tuần trước rồi sao?
Tôi nhảy xuống yên xe, chỉnh lại chiếc balo đeo trên vai và tiện tay lấy vài bông hướng dương trong giỏ xe của Quang Anh, cao giọng.
- Mày mà không làm tao vừa ý là tao nói sự thật cho nhỏ Ngân biết hết cho coi.
- Cái gì?
- Thế nhé, về nhé. Đi đường xe pháo cẩn thận. Thượng lộ bình an mà hạ lộ thì………. nằm im. Có gì cứ nói là bạn của Vi lớp 11a2 là ổn.
Tôi vừa mở cổng vừa cười toe toét vẫy tay chào Quang Anh. Quang Anh hậm hực dắt xe đi vào chiếc cổng trắng bên cạnh.
Nhà Quang Anh ngay cạnh nhà tôi.