Tiểu Nam, Tiểu Nam - Chương 12
Chương 12: Buổi tiệc náo nhiệt
“Hứ, thời buổi này đàn bà mặt dày không biết xấu hổ thật là nhiều, đàn bà vì tiền còn nhiều hơn!”.
“Đúng thế, chắc chắn là vì tiền, nhà cô ta có điều kiện gì đâu chứ, ai mà chả biết”.
“Cũng không biết bố mẹ thế nào mà đẻ ra đứa con gái mặt dày thế!”.
“Khác gì bán thân đâu”.
Chết tiệt! Ai mà to gan thế này?
Lại dám nói mẹ kế của Tiểu Phiên một cách to gan lớn mật như thế?
Nhìn kĩ lại không phải là đám đàn bà đanh đá đẳng cấp thấp sao, vừa nói vừa nhìn tôi đầy ác ý, chắc chỉ còn nước chưa kẹp mũi tôi mà nói, tôi đây không biết người được nói tới chính là tôi.
Tôi nhấp một ngụm rượu, được lắm!
Tôi khoác tay Tiểu Phiên đi đến, làm quen tí.
Dì của mẹ kế, mẹ của mẹ mẹ kế, lại còn một bà dì họ nữa.
Uh, chính là bà dì họ, quan hệ không thân thiết lắm, có đánh đấm cũng phí.
Tôi chậm rãi lướt qua lướt lại, mấy mụ đó nhìn tôi không có phản ứng gì, vừa nói vừa cười ác ý với tôi, càng nói chuyện càng lợi hại, càng nói càng bậy, càng nói càng lớn tiếng.
Nhìn xung quanh không có ai, tôi lao lên cho mụ dì họ hai cái tát.
Đám mấy bà tám ấy há hốc miệng, run run nhìn tôi.
Tôi làm bộ dạng không dễ gì gây sự, cao quý ngút trời, rồi cười khinh miệt nhìn bà ta:
“Bà biết bố tôi làm gì không?”.
Bà dì bị tát cho chóng mặt, giờ mới sực tỉnh, định phản kháng nhưng nghe tôi nói thế liền chần chừ. Dù sao bên này tụ họp vô cùng cao quý, bà ta sao mà động vào được.
Những bà tám khác cũng ngậm bớt miệng lại rồi len lén nhìn tôi.
Tiểu Phiên xuất hiện, anh cả cũng chạy tới.
Tôi nghiêm mặt nói với họ:
“Bố tôi là người bán rau”.
Bà dì tức quá gần như phát điên lên: “Mày là cái đồ mặt dày không biết xấu hổ, giả vờ ngây thơ, mày là ai mà dám đánh tao chứ?”. Bà ta gào ầm lên thu hút sự chú ý của mọi người, bao gồm cả mẹ kế.
Nhân lúc mọi người vây quanh tôi cũng kẹp vào trong đám người, lên tiếng khuyên giải: “Chú ý hình tượng một chút chứ, đừng như thế mà”. Rồi nhân lúc đám đông tôi ác man thò chân ra đá cho bà ta ba phát.
Sau đó tôi chau mày, làm mặt cười, dùng đủ mọi emoticon (biểu cảm) nói cho bà ta biết: Chính là tôi đá bà đó, là tôi đá đó.
Hê hê hê!
Dã thú phát điên rồi, bà dì chồm lên.
Tôi nói không phát ra tiếng động: Đồ – đại – ngốc!
Tôi đắc ý cười, đắc ý cười.
Đám người đều vây tới, bố cũng đến, uy nghiêm nói: “Đừng gây sự nữa”.
Bà dì xấu hổ im bặt.
Quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy tôi bôi nước mũi lên áo bà ta.
Ha ha ha!
Dã thú lại lên cơn rồi!
Mẹ kế không chịu được nữa, mặc kệ hình tượng, lao tới kéo bà dì: “Dì lên cơn gì chứ?”.
Mẹ kế A Tam này luôn trong hình tượng cao quý, cổ điển, có thể tức điên tới mức này quả không dễ dàng gì.
Sao có thể dễ dàng bỏ qua cho bà ta thế chứ, ai bảo bà ta ban nãy còn mắng tôi mắng mẹ tôi bố tôi.
A Tam kéo bà dì ra ngoài phòng.
Từ phía cửa có người đi vào, đó không phải là mẹ của Tiểu Vy sao?
Tôi kéo tay Tiểu Phiên: “Mẹ Tiểu Vy có biết mặt bà dì không?”.
Phiên: “Chưa gặp bao giờ”.
Ôi thần ơi!
Tôi vui vẻ cười và bước qua chỗ bà ta: “Cháu chào cô”.
Người phụ nữ trung niên hằm hằm nhìn tôi: “Lần trước cô nói ai bị bắt đi khiến tôi…”.
“Cô ạ, quan trọng không phải chuyện đó, ban nãy Tiểu Phiên dẫn bạn gái đến, Tiểu Vy tức quá cãi nhau với cô ta. Thực ra, họ cãi nhau cũng không sao, thế nhưng đám bà dì của mẹ kế Tiểu Phiên lại hợp sức mắng Tiểu Vy là đồ mặt dày, đồ tham tiền, giả vờ ngây thơ…”.
Người phụ nữ trung niên: Cái vũ trụ này, lên cao nữa đi, tôi sắp bùng nổ rồi!
Trong mắt bà ta đã sắp bốc hỏa, lông mày dựng ngược lên rồi!
Tôi sung sướng tới mức răng và mắt sắp dính lại với nhau.
“Cô ơi, họ trốn trong kia kìa”.
Tôi chạy trước dẫn bà ta tới mặt bà dì:
“Bà kia, mẹ tôi đến rồi, look!”.
Mẹ Tiểu Vy bước vào phòng bên.
Bà dì trông thấy liền phi lên trên: “Bà là cái đồ mặt dày, bà dạy con bà kiểu gì thế hả, định bán mình à? Nghĩ tới tiền là phát điên lên à?”.
Mẹ Tiểu Vy bị câu nói này nói trúng mong muốn trong lòng, cơ mà là mong muốn chưa thành hiện thực.
Tay chống nạnh, đối đáp: “Con mụ kia nói gì hả, ăn cơm mà không biết làm việc của con người à, mày giả vờ cái gì chứ, bán cái gì hả, họ hàng nhà mày không phải cũng dựa vào cái ấy để bán à?”.
Ha ha ha!
Mẹ kế, bà ta mắng mẹ kìa!
Tôi ra bộ đờ đẫn đứng đằng sau mẹ Tiểu Vy, nhỏ nước miếng nói với bà dì:
“Ôi, lợi hại quá, lợi hại quá!”.
Ha ha ha!
Dã thú phát điên rồi, bà dì không nhịn được nữa liền xông lên chỗ mẹ Tiểu Vy.
Tiếng đánh, tiếng chửi mắng.
Tôi xông lên, với danh nghĩa khuyên can, nhân cơ hội đá cho bà dì vài phát.
Ha ha ha!
Bà dì ra tay với mẹ Tiểu Vy càng lúc càng dữ, mẹ Tiểu Vy thấy tôi không để ý tới sự an nguy của mình, thấy tôi xông lên giúp đỡ liền vừa đánh vừa nhìn tôi với ánh mắt cảm phục.
Tôi: “Cô ạ, đây là việc cháu nên làm”.
Tôi chạy ra ngoài, Tiểu Vy đang thất thần ở đó.
Tôi lao lên: “Tiểu Vy, mẹ kế của Tiểu Phiên và họ hàng của bà ấy đang đánh mẹ cô kia kìa, mẹ kế nói trước giờ nhìn cô ngứa mắt, bây giờ cô bị đá rồi, nên bà ấy không sợ gì nữa, vừa may trút giận lên đầu mẹ cô”.
Oh yeah.
Lại thêm quân sinh lực đến!
Được sự chỉ huy của tôi, Tiểu Vy nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt long lanh:
“Mẹ…. mẹ…”.
Hai cánh tay thon nhỏ xông lên.
Tôi lo lắng cho Tiểu Vy thân mỏng lực yếu.
Thế là, tôi nhét một cái gạt tàn vào tay Tiểu Vy.
Và nghe thấy…
Bộp.
Mẹ kế đổ rầm.
Ngừng chiến đấu.
Một vết sưng to lắm!
Tôi cười ác độc, tôi cười ác độc.
Cũng tương đối rồi.
Tôi lao lên, gào to: “Đừng đánh nữa, bên ngoài có nhiều khách, mất mặt lắm!”.
Mẹ kế coi trọng thể diện, bà ấy chưa bao giờ nghĩ sẽ đánh nhau ở trong bữa tiệc, bà dì thấy mẹ kế đổ gục thế cũng vô cùng sợ hãi.
Tôi vội kéo Tiểu Vy và mẹ cô ta: “Mẹ, hai người mau đi đi”.
Tiểu Vy kinh ngạc nhìn tôi, từ khi nào tôi và mẹ cô ta có quan hệ thân thiết thế chứ!
Mẹ Tiểu Vy kéo tay tôi: “Nha đầu tốt, cảm ơn cháu”.
Sau đó, rút!
Mẹ kế sưng một cục to tướng cũng không tiện lộ diện, nên kéo tay bà dì rút lui.
Tôi chỉnh lại quần áo, bước ra ngoài phòng bên.
Nhìn xung quanh, những người ngứa mắt như Tiểu Vy, mẹ Tiểu Vy, mẹ kế, bà dì, đều đã biến mất.
Wow, thoải mái quá, tôi hít thở sâu, tiếp tục công việc làm quen giao tiếp của mình. Khà khà khà!
Tôi đắc ý cười, tôi cười đắc ý!