Cuộc Săn Cừu Hoang

Đây là một trong những tiểu thuyết đầu tiên của Haruki Murakami, vì vậy sẽ rất bất công nếu ta so sánh tác phẩm này với những tác phẩm đình đám sau này như Rừng Na-Uy, Biên Niên Ký Chim Vặn Dây Cót, Kafka Bên Bờ Biển…
Tuy nhiên, ở "Cuộc săn cừu hoang", chúng ta thấy một thế giới chứa đầy bi kịch nhân sinh, một nơi "rất không ổn, nhưng không thoát ra được".

Đoạn kết, nhân vật chính của chúng ta đã khóc như chưa bao giờ biết khóc, tiếng khóc bật ra khi đối mặt với sự thật và cảm thấy từ nay sẽ càng cô độc hơn, thế giới này càng trở nên trống vắng hơn với vài tỉ người nhưng vẫn không tìm được sự đồng cảm về tinh thần nào:

“Tôi đi dọc bờ sông lên tới cửa sông.
Tôi ngồi xuống bốn mươi lăm mét bờ biển cuối cùng, rồi khóc.
Tôi chưa bao giờ khóc nhiều như thế trong đời.

Tôi phủi cát khỏi quần rồi đứng dậy, như thể tôi có một nơi nào đó để đi.
Ngày đã gần tàn. Tôi có thể nghe thấy tiếng sóng khi cất bước.”

Ở đây, trong cuốn tiểu thuyết này, không có chuyện tôi hay ai đó phải sống theo cái gì mà chỉ đơn giản là tôi muốn sống như thế nào.

Đơn giản là bạn muốn sống theo cách nào?