Stepping on the rainy street
Người đàn ông nhìn tôi, ánh mắt trượt thẳng như đang xuyên qua một lớp kính trong suốt:
- Cậu chưa từng học chơi bất kì một loại nhạc cụ gì trước đây?
Tôi bình thản lắc đầu.
- Không biết bất kì một điều gì về nhạc lý cơ bản?
Lần này thì tôi hơi mỉm cười.
- Không, tôi không biết.
Ánh mắt đột ngột dừng lại, xoáy sâu vào tôi, dò hỏi.
- Cậu bao nhiêu tuổi rồi?
- Hai mươi hai.
- Quá trẻ để dừng lại, nhưng quá muộn để bắt đầu. Cậu về đi.
Tôi đáp lại lời từ chối một cách nhẹ nhàng.
- Tôi có điều mà một nghệ sĩ dương cầm cần phải có.
- Cậu có điều gì?
- Tình yêu.
Thoảng qua tôi một tiếng thở dài rất khẽ.
- Lý do học đàn của cậu là gì, anh bạn trẻ?
Tôi hơi rùng mình, môi mấp máy một niềm dịu ngọt êm đềm.
- Tịnh Ngọc.
Chúng tôi cùng im lặng. Vệt sáng mùa thu lướt dài qua căn phòng cũ kĩ thơm mùi nắng, ở đấy, nỗi buồn không bỏ quên một ai, dù họ có là chàng trai 22 tuổi, hay là người đàn ông đi qua 40 năm cuộc đời với ánh nhìn trượt thẳng hững hờ.
Từ đó, tôi học đàn với thầy Dương 1 tuần 2 buổi. Những ngày mưa, tôi đến với mái tóc lấp loáng nước, dựng xe vào góc tường gạch đỏ loang lổ rêu xanh, lặng lẽ đứng nghe tiếng dương cầm phía trong nhà thong thả nhỏ giọt. Khoảng ký ức êm đềm vụt thoáng qua như cơn mưa bóng mây.
Này giấc mơ ơi
Có qua ngang trời
Cho ta nhắn gửi
Điều gì xa xôi
Thỉnh thoảng, khi hình dáng gầy guộc và đơn độc của một người con gái bên cây đại dương cầm trở về trong mảnh ký ức ẩm ướt, tôi vô tình nhìn xuống tay mình. Đôi bàn tay trống không như một câu hỏi thảng thốt vẫn đợi chờ dư vọng của lời đáp trả.
- Phan, em sẽ dạy anh đàn Stepping on the rainy street.
- Tại sao? Anh thích nghe em đàn hơn.
Khoảng trống im lặng kéo dài.
- Anh không hiểu…
- Em cũng không hiểu…
Những lý do chưa bao giờ là quan trọng. Một lần ngước mắt lên trời cao, chợt thấy một ngôi sao băng vụt qua, thế là đủ để người ta biết, chỉ còn mình tự thì thầm hát với chính mình.
Những ngày choàng tỉnh, miên man uống cạn làn hơi ấm cũ, ngơ ngác đứng bên vệ đường, tôi tìm lại hình bóng em bằng sự lạc lõng và xôn xao của gió.
Tịnh Ngọc. Ngay cả tên em tôi cũng chỉ dám gọi thầm, vậy thì tại sao có một người cứ chờ đợi mãi?
Và cuộc sống.
Có bao giờ chịu dừng lại dù chỉ một giây để tôi kịp trải lòng mình?
Bước chân trên con đường ướt mưa, người ta dễ trượt ngã.
Có hề gì.
Chỉ cần mưa…
Thầy Dương sống một mình, không người thân, không bạn bè, không tất cả, trừ âm nhạc. Những phím dương cầm chuốt ngà ngân vang dưới tay thầy một niềm rung cảm sâu xa, trìu mến. Tôi tự hỏi có phải âm nhạc khiến người ta không cần lời nói nữa, mà hầu hết mọi giao tiếp giữa tôi và thầy đều diễn ra qua 2 màu đen trắng của phím đàn. Chúng tôi chia sẻ với nhau, lặng lẽ và đơn độc.
Trừ lần đầu tiên gặp mặt, thầy Dương không hỏi thêm tôi bất kì một điều gì về Tịnh Ngọc cũng như lý do vì sao tôi học đàn. Chỉ thỉnh thoảng, nỗi nhớ của tôi vô tình ứa ra ngoài, và một mảnh chạm vào miền im lặng của thầy, khiến chúng tôi cảm thông với nhau hơn. Đó là khi bên khung cửa sổ nhòe mưa, tôi chơi bản “Stepping on the rainy street”, quên mất mình đang ngồi trong căn phòng nhỏ, đắm mình vào từng giọt âm rơi thánh thót qua từng kẽ tay. Tôi ngước lên, bắt gặp ánh nhìn trượt thẳng của thầy, lơ đãng.
- Đã bao lâu rồi cậu xa cô ấy, Phan?
Đã bao lâu rồi tôi xa Tịnh Ngọc? Tổng cộng đã 2 năm 10 tháng 7 ngày trôi qua từ lần cuối cùng tôi gặp em. Nhưng tiếng đàn, làn hương và niềm dịu ngọt ân cần ấy, chưa một lần rời xa tôi, kể cả khi tôi ngủ quên trong giấc mơ của mình.
Đã bao lâu rồi, tình yêu của tôi?
- Chưa bao giờ, thưa thầy.
Và mùa cũng qua
Và người cũng xa
Điều gì rất lạ
Dịu dàng đơm hoa
Ngày mùa đông, mặt trời lặn sớm. Một chú sẻ gầy thong thả mổ vài hạt nắng sót lại bên vệ đường. Lại thêm một mùa thu đi qua trong yên tĩnh. Tôi đến nhà thầy Dương với gương mặt xanh xao của 1 thằng con trai ấp ủ trong tay nỗi buồn năm 22 tuổi. Trời đổ mưa, hơi nước toả đầy không khí. Tôi tấp xe, dựa cả người vào tường, đột nhiên thấy vai mình run rẩy. Lớp vỏ ngoài tĩnh lặng bỗng tan vỡ như bọt nước, tôi biết mình đang mất dần khả năng xoay xở với nỗi cô đơn. Phía trong nhà, từng giọt âm thanh vẫn rơi đều, thong thả.
Tôi thì thầm theo lời nhạc.
Ngày hôm qua chưa đến
Sao anh còn đứng chờ
Điều gì như nỗi nhớ
Em gọi là lãng quên
Một giọng con gái mềm như hơi nước thoảng vào tôi.
- Kính anh nhòe rồi, Phan.
Giữa cái ngõ nhỏ rêu phong, trong tiếng thở dài của phím đàn hoà vào tiếng mưa, người con gái tôi yêu đứng đó, nhìn tôi chăm chú bằng ánh mắt nâu sẫm dịu dàng.
Tôi chẳng kịp níu em lại bằng một nụ hôn.
Và một lần nữa, em đi qua tôi.
Không đủ can đảm để cộng thêm 90 ngày mùa đông vào 2 năm 10 tháng 7 ngày, tôi xin nghỉ học ở chỗ thầy Dương.
Người đàn ông nhìn tôi, ánh mắt trượt thẳng thay vì xuyên qua một lớp kính trong suốt lại lấp loá những phản chiếu.
- Tôi chưa bao giờ có thể chơi nhạc một cách trọn vẹn, còn cậu thì khác. Cậu biết tại sao không, Phan?
- Tại sao, thưa thầy?
- Vì còn đó những khoảng trống giữa 10 ngón tay. Đừng để vuột mất 1 bàn tay khác có thể lấp đầy nó, như tôi đã từng.
- Cậu định xa cô ấy bao lâu, Phan?
- 2 năm 10 tháng 7 ngày.
Tôi im lặng, rồi nói tiếp, những lớp băng tan vỡ.
- Và sẽ không hơn nữa, thưa thầy.
from In Love With Love