Vị đắng cafe
Vị đắng cà phê
Cô có thói quen uống cà phê buổi sáng. Thói quen ngắm
những giọt cà phê đen, đắng nhưng thơm nồng đọng lại trên đầu lưỡi, đọng
lại trên trên chiếc thìa màu trắng bạc. Lanh canh, tiếng thìa chạm vào
đáy cốc làm cô bừng tỉnh. Những phút ưu tư luôn chỉ được có trong khoảnh
khắc! 6h rưỡi sáng, mùa đông cũng như mùa hè, khi ánh sáng không còn
chớm nhẹ mà trở nên gay gắt hơn một chút là đến lúc chen chân vào cuộc
sống đông đúc, lắm bon chen ngoài kia. Đứng dậy khỏi bàn ăn và dắt xe ra
hòa vào dòng người đông đúc.
Một năm, khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng không ngắn đối với
một đời người. Một năm, tính từ câu nói: “Dù không đến được với nhau
nhưng ta làm bạn nhé” - giọng anh lịch sự và lạnh lùng, không một chút
gì cảm xúc. Nhớ lại cái cảm giác cố gắng để không thốt ra câu nói:
“Không anh ạ, em không muốn gặp lại anh nữa và không muốn làm bạn với
anh, vì dù sao em cũng có quyền chọn lựa bạn cho mình”. Nghĩ đến đây cô
bật cười vì sự mỉa mai của hoàn cảnh ấy. Đối với cô tình bạn cũng là một
điều thiêng liêng không kém gì tình yêu, hay là vì, cô không muốn gặp
lại anh ta để tránh cho mình khỏi một sự tổn thương? Cảm giác đắng ngắt
như nuốt phải một ngụm cà phê không đường.
Mùa thu năm ấy, cô gặp Nam. Một sự khởi đầu mới. Gặp Nam, dưới những
tàng cây hoa sữa trong mùa thu Hà Nội. Và cảm xúc cũng bắt đầu một cách
dịu dàng như chiều thu năm ấy và ngọt ngào tựa mùi hoa sữa. Chiều mùa hè
vàng ánh, nắng hào phóng phủ vàng mọi ngóc ngách của những tàng cây góc
phố. Và lãng mạn như phim Hàn Quốc, hắn ta mạnh dạn bước tới làm quen
với cô. Lúc đó, cô đang lấy xe trong bãi đỗ xe gần Đinh Lễ nên thật sự
là ngỡ ngàng… . Cô nhìn hắn ta lạ lẫm, tưởng hắn có ý đồ gì, và thực sự
là có ý đồ! Hắn ta bước tới cô hỏi :
- Bạn là sinh viên à? - khuôn mặt căng thẳng lo âu trông đến buồn cười.
Về sau hắn kể lại là lúc đó trông cô “mặt non choẹt và tay không đeo
nhẫn nên đoán là cô chưa có chồng! Thế là hắn cứ tiến ra làm quen…”.
- Bạn học năm thứ mấy? - Câu trước cô còn trả lời nhưng đến câu này thì nhìn hắn ta một cách kì lạ.
- Bạn định làm quen với mình? - Cô hỏi.
Đó là buổi đầu tiên khi cô và Nam gặp nhau, bắt đầu một tình yêu đẹp và
bình dị, có lẽ, bình dị giống như mọi tình yêu bền chặt khác. Anh hơn cô
một tuổi.
Một buổi chiều mùa đông giá rét của tháng mười hai, khi mọi vật xung
quanh đều nhuốm vẻ xám xịt đầy u ám y như màu của cái nền trời đáng
ngán, cô mặc một cái áo khoác màu đỏ thắm như mọt cây nến nhỏ có thể làm
ấm lòng một ai đó. Và lại ngồi tại một quán cà phê, xa nhà của cả hai
đứa. Gọi hai cốc cà phê nâu nhiều sữa. Cả hai ngồi lặng im, trong màu
xám của không khí, trong giai điệu của bài hát “If you are not the one”
của Daniel Bettingfield, và khi đến câu : “ ‘cause I miss you, body and
soul so strong that it takes my breathe away….” Thì cô chợt hỏi: “Vì sao
anh lại yêu em?”
Nam trả lời: “Lan ạ, đây không phải lần đầu tiên em hỏi anh câu đó. Đôi
khi anh cũng tự hỏi, tại sao em không xinh, không thông minh mà anh lại
yêu em được nhỉ?”, nói xong anh cười ngặt nghẽo. Điệu cười thật là đáng
ghét. Cô nghĩ, anh ta thật là vô duyên. Dù sao, thì ít nhất anh ta cũng
phải nhĩ ra một câu nịnh nọt nào đó chứ, vì con gái vốn yêu bằng tai mà.
Nhưng không bao giờ anh ta nói điều ấy, khi trả lời cho câu hỏi vì sao
anh yêu cô. Cho đến một ngày, trong khi lau cầu thang cô bị trượt chân
ngã, từ tầng ba xuống tầng hai. Bị rạn xương cánh tay, phải bó bột một
thời gian. Anh đến thăm và bảo:
- Xem nào, cô bé. Em luôn mong anh phải nịnh em rằng em thật là xinh xắn
và anh yêu em vì điều ấy. Thế nhưng bây giờ trông em thật xấu và anh
vẫn yêu em!
Cô mỉm cười và nhìn vào đôi mắt anh, thấy tình yêu và tình thương chứa chan trong ánh mắt.....
Thời gian thấm thoắt trôi qua, một năm trôi qua, mùa thu đến. Mùa thu
đến, Hà Nội tràn ngập trong một thứ ánh sáng vàng êm dịu. Năm ấy là năm
cuối cấp của cô. Đột nhiên Lan thấy anh xa cô đến kì lạ, chưa bao giờ
anh tắt máy đối với cô hoặc không trả lời tin nhắn. Nhưng giờ thì thế.
Một tháng rồi hai tháng anh tránh mặt cô. Đến nhà không bao giờ gặp. Qua
một người bạn chung, cô biết anh bị ung thư ruột. Hai tuần nữa sẽ mổ.
- Không biết có khỏi được không? Nó bảo em nếu có yêu ai thì cứ việc yêu
nhưng có điều khi nào yêu hãy nói với nó trước. Anh ta nói.
Cà phê luôn luôn đắng và cuộc sống cũng vậy. Cô vào thăm anh trong bệnh viện. Anh nhìn cô rồi nói:
- Anh rất vui vì em đã đến.
- Bác sĩ bảo thế nào?_ cô hỏi.
- U lành tính, nhưng nào ai biết được - Anh cười xòa.
Cô khóc. Đừng khóc em…, anh an ủi. Anh sẽ khỏi, chắc chắn thế.
- Sao anh định bỏ em? , cô nói và khóc to hơn.
- Bởi vì anh muốn em hạnh phúc - Anh mỉm cười.
Lúc đó cô chỉ muốn đánh anh ta một cái. Cô tủi thân chạy ra ngoài…
Ca mổ thành công và Nam…. vẫn sống đến bây giờ. Nhưng cô vẫn giận Nam.
Vì anh không bao giờ biết, dù anh có ra sao, có như thế nào cô vẫn yêu
anh, và anh thật ngốc khi nghĩ rằng bỏ anh cô sẽ hạnh phúc. Anh không
biết rắng sẽ mãi mãi không bao giờ cô tìm được một người giống như anh
dù cô có sống thêm ngàn năm nữa. Ít nhất, về điểm này, cô có thể vênh
mặt mà nghĩ rằng cô thông minh hơn anh dù anh thường bảo cô thật ngốc!
Vì cô tin chắc một điều, trong cuộc sống luôn có một người dành cho một
người. Cái chính là phải có một chút may mắn để ta có thể tìm ra họ. Lan
đã may mắn vì đã tìm được Nam và cô chọt nhận ra rằng, cuộc sống của cô
dường như đã được pha thêm sữa, do vậy, nó không còn quá đắng nữa.
Trong cuộc sống có muôn vàn điều kì diệu. Và trong muôn vàn điều kì diệu có tình yêu!
Lan nhấp nốt ngụm cà phê rồi lại đi ra ngoài đường hòa vào dòng người đông đúc….