Xin lỗi, em nợ anh một tình yêu
Đêm... lặng yên, chỉ có tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Nhìn xuyên qua làn
mưa, Hải Phong dễ dàng nhận thấy, bóng người con gái anh yêu đang bước
một mình dưới mưa. Cô đơn và lạnh giá. Anh thực sự muốn đến bên cô, che
chở cho cô, nhưng... anh đã xua tan ngay cái ý nghĩ đó. Tựa đầu vào
tường, Hải Phong cười thầm. Anh làm gì có tư cách đó. Người ta đã có bạn
trai. Hơn nữa, cô ấy vừa từ chối tình cảm của anh, còn nói rằng không
muốn nhìn thấy anh.
- Em quả thực... rất nhẫn tâm... Uyên Nhi!
Hải Phong thì thầm trong đêm tối. Nhìn xuyên qua cánh cửa kính đã bị
nước mưa làm mờ đi, Hải Phong nhìn thấy bóng Uyên Nhi vẫn đang âm thầm
bước. Anh thấy lạ, tại sao người yêu cô lại không ở bên cạnh cô, mà để
cô thân con gái một mình bước đi thế này? Vả lại, trông cô, có vẻ gì
đó... rất buồn. Anh tiếc rằng mình đứng quá xa. Nếu ở gần một chút, biết
đâu có thể nhận ra tâm trạng của cô.
Tự lấy tay đập mạnh lên trán mình, Hải Phong bực bội kéo mạnh chiếc rèm cửa:
- Tại sao em lại khiến anh nghĩ về em nhiều như vậy, Uyên Nhi? Tại sao anh không thể quên được em...
Hải Phong trượt dần theo bức tường, ngồi trên nền nhà. Nơi khóe mắt
anh đã cảm nhận được sự ấm nóng của những giọt nước mắt. Anh đang khóc
sao? Nực cười thật. Một thằng con trai mạnh mẽ như anh, lại còn là một
thằng côn đồ, vậy mà có lúc yếu đuối đến thế.
Côn đồ! Thoáng nghĩ đến hai từ đó, trái tim anh bỗng thắt lại. Rất
đau! Chỉ vì hai từ ấy thôi, chỉ có như vậy thôi mà khiến người con gái
anh yêu buông lời xua đuổi anh. Phải, anh là một thằng học sinh hư hỏng,
chẳng chịu học hành gì, suốt ngày chỉ biết lêu lổng chơi bời. Nhưng...
anh đã vì cô mà thay đổi rồi. Tại sao trái tim cô lạnh lùng đến vậy? Tại
sao nhẫn tâm tạt vào mặt anh một gáo nước lạnh? Tại sao kéo anh vào
tình yêu sâu đậm này để rồi xua đuổi anh đi?
Hàng loạt câu hỏi tại sao đặt ra nhưng chắc chắn, sẽ chẳng có một ai
trả lời cho anh được. Mỉm cười cay đắng, Hải Phong nhớ lại những lời
nói ngày hôm nay của Uyên Nhi, những lời đã khiến trái tim anh đau đớn,
đau đến mức tưởng như nó đã vỡ vụn rồi...
* * *
- Anh thích em! Rất thích em, thật đấy!
Một nam sinh với bề ngoài rất bảnh bao và khá bụi bặm đứng trước mặt
một nữ sinh duyên dáng, hiền dịu với mái tóc dài được buộc túm gọn đằng
sau lưng, trên người là tà áo dài trắng tinh khôi. Chàng nam sinh có
mái tóc màu vàng chóe, quần áo thuộc loại hàng hiệu, xem ra có vẻ là một
dân chơi, ngược lại hoàn toàn với vẻ giản dị của cô nữ sinh.
Một anh chàng ngỗ ngược, không gì trị nổi như Hải Phong mà đứng
trước người con gái vẫn yêu vẫn không giấu nổi vẻ lo lắng, hồi hộp xen
lẫn bối rối, ngượng ngùng. Khác với anh, Uyên Nhi lại hết sức bình thản.
Cô hết nhìn hộp quà trong tay Hải Phong, lại ngước lên nhìn anh, rồi
đưa tay nhận lấy hộp quà. Hải Phong còn chưa kịp vui mừng khi cho rằng
cô đã nhận lời tỏ tình của mình thì...
"Bộp"
Hộp quà rơi mạnh xuống đất, chiếc dây chuyền đựng bên trong văng ra
ngoài. Anh bàng hoàng nhìn Uyên Nhi, ngạc nhiên hết mức với phản ứng của
cô.
- Xin lỗi! Tôi có bạn trai rồi!
- Em... EM NÓI DỐI! - Hải Phong đột ngột hét lên.
- Không phải lừa anh đâu. Tôi nói thật đấy. - Uyên Nhi lạnh lùng
nhìn Hải Phong. - Mà cho dù chưa có bạn trai, tôi cũng sẽ không bao giờ
yêu anh.
- Tại sao?
Uyên Nhi cười nửa miệng, nhìn Hải Phong một lượt từ trên xuống dưới rồi lãnh đạm trả lời:
- Anh nghĩ mình xứng với tôi?
- Ý em là sao? - Hải Phong khẽ nhíu mày.
- Một thằng du côn như anh, một con người nhơ nhuốc chỉ biết chơi
bời lêu lổng có thể xứng với tôi sao? Anh không đáng để được đứng bên
cạnh tôi. Hơn nữa, có thể nhà anh giàu có, nhưng nói cho anh hay, người
yêu tôi giàu gấp trăm lần anh. Anh có thế nào cũng chỉ là một thằng côn
đồ, sau này sẽ làm nên được trò trống gì? À, tôi hỏi anh một câu nhé!
Lời tỏ tình này anh nói với bao nhiêu đứa con gái rồi? Anh nhìn đằng kia
kìa. - Uyên Nhi chỉ tay về nơi có mấy nữ sinh tóc xanh tóc đỏ đang ngồi
hút thuốc. - Mấy đứa con gái đó mời phù hợp với anh. Anh nghe đây, tôi
không muốn gặp lại anh nữa. Từ giờ đừng xuất hiện trước mắt tôi! Nhơ
bẩn!
Uyên Nhi phẩy tay đi thẳng. Tổn thương! Đó là những gì Hải Phong cảm
nhận được lúc này. Cô đang coi thường anh? Uyên Nhi, cô thực sự quá
nhẫn tâm mà. Nói những lời đó mà không hề để ý nét mặt anh đang biến sắc
hay sao? Anh thực không ngờ, người con gái dịu hiền mình biết, người
con gái đã chủ động đến bên, giúp anh thoát ra khỏi bóng tối cuộc đời,
người con gái mang lại cho anh ánh sáng lại có thể nói ra những lời như
vậy. Rốt cuộc là tại vì sao?
Đôi chân Hài Phong như không còn sức lực. Anh khụy xuống bên lan can
sân thượng, đôi mắt vô hồn nhìn về phía người con gái anh yêu vừa bước
đi.
"Rắc". Tiếng tim anh vụn vỡ... Đau quá! Uyên Nhi, em có biết không?
Có lẽ chẳng bao giờ em biết được, bời vì... em vốn dĩ đâu có để ý đến
anh...
* * *
Kết thúc hồi tưởng, Hải Phong mệt mỏi gục đầu xuống chiếc gối trắng
tinh. Màu trắng này, có phù hợp với anh không? Có lẽ là không. Chính
Uyên Nhi cũng đã nói anh thực sự nhơ nhuốc đó thôi! Anh thừa nhận, bản
thân mình là một thằng côn đồ không ra gì. Anh cũng đã qua lại với không
ít cô gái, thậm chí là quan hệ với họ. Nhưng đó là do những phiền muộn
về gia đình khiến anh lao đầu vào chốn ăn chơi vô bổ. Gia đình không
hạnh phúc. Cả bố và mẹ anh đều ngoại tình. Điều đó khiến anh lớn lên mà
không nhận được đầy đủ tình thương của gia đình, không cảm nhận được cái
không khí ấm áp của bữa cơm sum vầy. Mệt mỏi! Anh chỉ còn cách lao đầu
vào những cuộc chơi thâu đêm để quên đi phiền muộn đeo bám tâm hồn mình.
Nhưng, lại vì như thế, Uyên Nhi đã từ chối anh, gạt đi tình cảm của
anh, không hề để tâm, đoái hoài chút nào. Chẳng để ý đến cảm nhận của
anh... một chút nào.
Khẽ nhắm mắt, Hải Phong chìm dần vào giấc ngủ. Anh hi vọng khi tỉnh dậy sẽ nhận ra, tất cả chỉ là mơ. Mọi việc... sẽ ổn thôi...
Anh không hề biết rằng, ngay dưới cổng nhà anh, trong màn mưa lạnh
buốt, một cô gái tay cầm ô đứng lặng nhìn vào trong. Nước mắt mặn chát
rơi xuống hòa cùng nước mưa tạt vào làm khuôn mặt cô đẫm nước. Đôi môi
run rẩy khẽ cất lên từng từ, mặc dù biết rằng, chàng trai ở bên trong sẽ
không thể nào nghe thấy:
- Hải Phong, xin lỗi, thực sự xin lỗi anh. Tha lỗi cho em, em không
còn cách khác... Sẽ có một người yêu anh... tốt hơn em. Tạm biệt anh...
Chầm chậm, bóng dáng mảnh mai rời khỏi chiếc cổng sắt, và cũng là, rời khỏi cuộc đời người con trai kia... mãi mãi...
* * *
- Hải Phong, mày ổn chứ?
Thằng bạn bàn trên huých vai Hải Phong, mắt nhìn anh chăm chú.
- Tao không sao!
- Tao thấy sắc mặt mày xanh lắm. A! - Thằng bạn vỗ đùi cái "bốp". - Thất tình hả chú? Hôm qua tỏ tình nàng nói sao?
- Từ chối rồi. - Anh cười buồn.
- Khổ thân mày! - Thằng bạn mếu máo, ôm lấy Hải Phong, xoa xoa đầu vẻ dỗ dành trẻ con.
- Thôi đi! - Anh hất mạnh tay thằng bạn. - Mày hâm vừa thôi!
- Đùa tí cho vui, gì cáu thế.
- Tao-đang-rất-không-vui. - Anh nhấn mạnh từng chữ.
- Rồi rồi biết rồi. Không động đến mày nữa. Khéo tí tao bị mày thiêu
ra tro mất. À này! Tí tao ghé bệnh viện thăm Gia Huy, mày đi với tao
không?
- Thăm nó hả? Nhưng sao...
- Nó đua xe, tai nạn rồi.
- Cái thằng này, bảo đua vừa thôi mà...
- Thôi đi ông. Ông ngày xưa khác gì nó đâu. Chẳng qua từ khi gặp nàng, vì nàng nên thay đổi thôi.
Thằng bạn dài giọng vẻ trêu ngươi thì lập tức nhận được cái lừ mắt
đầy đe dọa từ phía Hải Phong, biết điều nên lập tức cười hì hì rồi ngậm
miệng.
* * *
Tan học, hai thằng lập tức phóng đến bệnh viện. Gia Huy là bạn cũ
thời cấp hai của Hải Phong, là thằng bạn rất thân với anh, cả cậu bạn Vũ
Hưng bên cạnh này nữa. Trước giờ ba đứa vẫn rất thân nhau, ai gặp
chuyện là y như rằng, hai đứa còn lại cuống quýt đến thăm, hỏi han liền.
Vậy mà lần này., Huy bị tai nạn đến hai ngày rồi anh mới biết. Thật vô
tâm quá!
Đi ngang qua cánh cửa một phòng bệnh để mở, bước chân Hải Phong chợt dừng lại. Hình như anh vừa thấy, một bóng dáng rất quen...
- Đi thôi mày, sao thế?
- À, không có gì.
Tự nhủ rằng đó chỉ là người giống người, Hải Phong tiếp tục bước, không hề biết thực ra, đó đúng là người quen của anh...
- Tại sao anh không chịu mở mắt nhìn em một lát?
Giọng của Uyên Nhi vang vọng trong không gian phòng bệnh. Người con trai kia, mắt vẫn nhắm nghiền. Không có câu trả lời...
- Hạo Kỳ, anh nói em phải làm sao đây? Bác sĩ nói trái tim anh yếu
lắm rồi, phải có một trái tim khác thay thế. Làm thế nào nhỉ? Em thử xét
nghiệm rồi đấy! Tim em có khả năng thay thế cho anh. Hay là, em dành
tặng trái tim cho anh nhé? Như thế, trái tim chúng ta sẽ cùng chung nhịp
đập, đúng không?
Tiếng nấc nghẹn vang lên. Uyên Nhi gục đầu bên chiếc giường bệnh
trắng muốt. Cô khóc. Có lẽ đây là lần cuối cùng cô có thể khóc. Vì sau
hôm nay, cô đã chẳng còn trên thế gian này rồi.
* * *
Gạt đi dòng nước mắt, Uyên Nhi nhẹ nhàng bước ra ngoài, khép cửa phòng bệnh lại.
- Uyên Nhi!
Giọng nói quen thuộc làm cô quay đầu lại. Là anh, Hải Phong!
- Em làm gì ở đây?
- Không liên quan đến anh.
Uyên Nhi lạnh lùng quay đi, bước chân cô rất vội vã. Cô không biết
mình vừa làm rơi một thứ, đó là hai lá thư. Hải Phong nhìn thấy, vội vã
nhặt lên. Anh định trả cho cô nhưng lại bắt gặp tên mình trên một lá thư
nên tò mò mở ra xem. Những dòng thư đầy tình cảm của Uyên Nhi đập vào
mắt anh:
"Hải Phong,
Cho em gửi lời xin lỗi anh nhé! Em vốn định nói ra những lời như thế
để anh hận em. Để mà khi em chết, anh sẽ nhẹ nhàng buông được một câu:
Đáng đời cô ta!
Nhưng có lẽ không được. Em sợ... em sợ anh căm ghét em, cũng sợ anh
sẽ vì em mà tổn thương sâu sắc, vì những lời nói của em mà chịu đau đớn.
Em xin lỗi, xin lỗi rất nhiều! Có lẽ thực sự yêu anh rồi, nhưng em nợ
Hạo Kỳ, nợ cả gia đình anh ấy nên em phải trả. Tình cảm của anh có lẽ
đến kiếp sau em sẽ báo đáp. Còn kiếp này, em chỉ có thể dành tình cảm
cho Hạo Kỳ. Xin lỗi anh, ngàn lần xin lỗi anh!
Chúc anh sớm tìm được một nửa của mình! Em đi đây! Tạm biệt anh!
Uyên Nhi."
Hải Phong giật mình, mặt anh lập tức biến sắc. Anh lo lắng nhìn lá
thư tiếp theo. Nó đề tên "Hạo Kỳ". Hy vọng, mọi chuyện sẽ không như anh
nghĩ, sẽ không phải...
"My love,
Khi anh đọc những dòng thư này, có lẽ em đã không còn trên thế gian
này nữa. Anh biết vì sao không? Vì khi ấy, em đang ở thế giới bên kia,
mỉm cười nhìn anh, chỉ để trái tim mình ở lại bên anh.
Căn bệnh của anh ngày càng nặng rồi. Nếu không có trái tim thay thế,
anh sẽ chết. Em thà để mình ra đi chứ không thể để anh rời xa thế gian
này được.
Không có anh, cuộc sống của em không còn ý nghĩa. Anh đừng cảm thấy
có lỗi. Tất cả là do em tự nguyện. Em vốn là cô nhi, được gia đình anh
chăm sóc đến tận bây giờ đã là một may mắn lớn lắm rồi. Em nợ gia đình
anh sự chăm sóc suốt bao nhiêu năm qua, nợ anh cả một tình yêu to lớn.
Em chẳng có gì đền đáp, chỉ có thể lấy sinh mạng mình ra đổi lấy sinh
mạng của anh.
Anh có ghét em không? Khi mà em đã bỏ anh ở lại thế gian này một
mình? Em đi, phải ra đi mãi mãi, không thể trở lại, nhưng em sẽ để lại
trái tim mình bên anh. Sau này, mỗi khi nhớ em, anh hãy đặt tay lên ngực
mình. Trái tim em ở nơi đó...
My love. Anh hãy tìm cho mình một người tốt hơn em, yêu anh hơn em
và chăm sóc anh tốt hơn em. Quên em đi nhé. Hãy bắt đầu một cuộc sống
mời không có em. Vĩnh biệt anh, tình yêu của em.
Uyên Nhi."
Hải Phong bàng hoàng. Xem ra đúng như anh nghĩ. Cô muốn tự vẫn. Anh
vội vã lao ra ngoài, để mặc cậu bạn thân Vũ Hưng đứng bên cạnh ngơ ngác
không hiếu gì.
- Uyên Nhi.
Uyên Nhi giật mình, quay đầu lại, vẻ khó chịu:
- Có chuyện gì vậy?
- Cái này là thế nào?
Anh chìa trước mặt cô hai lá thư màu hồng. Cô vội vàng đưa tay giật lấy. Vừa mở ra, mặt cô tái mét:
- Anh...anh đã đọc nó?
- Ừ. Anh đã đọc rồi. Tại sao em làm như vậy? Em muốn tự tử?
- Xin anh đừng nói cho ai biết. Hãy để sau khi em chết đi đã. Em không muốn mọi người đau lòng.
- Uyên Nhi, sao em lại khờ thế?
- Em không khờ. Là vì em nợ anh ấy.
Cô mỉm cười cay đắng, những giọt nước mắt đua nhau rơi xuống. Anh
đau khổ đưa tay lau nước mắt cho cô, trong lòng thầm đưa ra một quyết
định.
* * *
"Uyên Nhi!
Bây giờ em có thể sống tiếp tục và hạnh phúc bên người mình yêu rồi
chứ? Em đừng lo cho anh. Anh cũng sẽ hạnh phúc nơi thế giới bên kia. Bởi
vì...hạnh phúc của anh chính là em, là được nhìn thấy nụ cười của em,
là được thấy em sống tốt.
Anh yêu em nhưng không mong em đáp lại anh. Chỉ mong em sẽ mãi mãi
được cười vui, không bao giờ đau khổ. Em hãy nhớ, trái tim anh đang ở
nơi người em yêu. Nhớ đến anh thì hãy bảo anh ta chăm sóc nó tốt nhé.
Tặng em cả trái tim anh đấy! Anh để nó lại nơi dương gian để được yêu em, yêu em một lần nữa nhé!
Em đừng cảm thấy có lỗi. Cũng như em từng nói. Tất cả là anh tự nguyện. Không phải anh ngốc, mà là do anh yêu em.
Hải Phong."
Uyên Nhi vò nát bức thư trong tay, gương mặt đẫm lệ. Anh đã đi rồi.
Anh hi sinh mạng sống của mình để giữ lại mạng sống cho cô và cho người
cô yêu. Tình cảm của anh quá cao thượng. Cô không biết lấy gì đền đáp.
Mà đền đáp thế nào khi anh đã không còn nữa?
Cô ngẩng mặt lên trời, nhìn những vì sao sáng lấp lánh, đôi môi mấp máy, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi:
- Xin lỗi anh. Em nợ anh một tình yêu.