[Truyện ngắn] Là em thích anh sao?
Phần 1: Gặp gỡ.
Tôi với anh quen nhau thế nào nhỉ? Tôi quen chị, anh quen chị, thế là chúng tôi quen nhau.
Có lẽ bạn thấy khó hiểu, “chị” ở đây là ai? “Chị” là một người bạn của tôi và cũng là bạn của anh. Chỉ thế thôi.
Mùa thu, mùa của niềm nhớ nhung không tên ùa về theo những cơn gió chiều man mác còn nhởn nhơ, vấn vít trên cành lá đã khô gầy. Mùa thu, cũng là mùa tựu trường, cái mùa gieo vào lòng trẻ những lạ lẫm ngày đầu đến lớp. Tôi thì đã trải mười hai mùa thu với cái lạ lẫm mỗi lần một khác, khi tiếng chuông điểm tháng chín đánh vang trên nền trời xanh thẳm. Năm nay tôi vào đại học.
Hai tháng xa nhà, học tập ở môi trường mới đảo mắt đã trôi qua, tôi được kéo khỏi mớ cảm xúc hứng khởi, lo lắng của những ngày đầu. Cuộc sống đại học từ đó nhẹ nhàng trôi đi.
Một ngày cuối thu nắng nhẹ, hương hoa ướp đượm trong gió lùa qua chiếc khăn voan khoác hờ trên cổ. Tôi nhẹ bước vào quán café sách trong ngõ nhỏ sau trường, nơi mà tôi mới phát hiện ra cách đây vài ngày. Ở đó tôi gặp chị - cô gái nhỏ trong chiếc váy liền thân màu đen viền trắng. Mái tóc chị đen nhánh, mượt mà còn vương hương thơm mùa hạ, vài lọn tóc nhẹ chạm trên trang sách trắng sữa. Chị hiện lên đẹp đến lạ trong chiều cuối thu hôm ấy.
Tôi bước vào, chọn trên giá một cuốn thơ nhỏ, bìa màu nâu nhạt cổ kính, rồi bước về phía bàn của chị. Chị ngước lên nhìn tôi, nhẹ cười khoe hàng răng trắng đều rồi gật đầu khi tôi hỏi ngồi cùng bàn.
Chị tên An, Bình An, cái tên nghe sao êm đềm, bình yên đến lạ. Hôm đó, chúng tôi ngồi nói chuyện cả buổi về cuốn sách trên tay chị, cuốn Mắt biếc.
“Cuộc đời đã thực sự đổi thay. Có những đổi thay sâu sắc, những đổi thay mang màu sắc số phận mà thoạt nhìn không dễ nhận ra. Chị thích nhất câu này.” Chị An cười nói chỉ cho tôi trích dẫn mà chị thích nhất trong cuốn sách.
“Số phận không dễ nắm bắt nhưng con người lại càng khao khát nắm bắt số phận.” Tôi cũng cười, vừa quay qua nhìn chị vừa nói ra quan điểm của mình.
“Đúng vậy.”
…
Mây lang thang trên bầu trời cuối cùng cũng trôi về phía Tây, mặt trời uể oải chìm dần nơi chân trời. Chị nhấc túi sách và ra về sau khi chúng tôi trao đổi số điện thoại và facebook cho nhau. Còn tôi, tôi ngồi lại bên ly trà đào, từ từ nhấm nháp từng dòng thơ như viết bâng quơ trên giấy mà lại ý vị lạ lùng.
Tôi và chị thường hẹn nhau café ở quán đó vào cuối tuần. Hai chị em chụm đầu cùng đọc thơ, rong ruổi theo những câu chữ, khung cảnh trong từng câu chuyện. Chúng tôi như tri âm, cùng cảm thán vì đã gặp nhau quá muộn. Rồi những chiều café nhẹ nhàng bên những trang giấy ấy dần thay đổi, thêm vào gam màu xanh tươi mát, dịu dàng. Gam màu đó là anh.
Tôi nói rồi nhỉ? Anh quen chị, tôi quen chị, nhờ vậy mà tôi quen anh.
Tôi quen anh trong một chiều đông giá lạnh, từng nhành cây co quắp ôm lấy nhau run rẩy trong gió, tiếng rít gào cọ xát vào lớp kính đã mờ hơi nước trong quán quen của tôi và chị. Hôm đó là chủ nhật, một chủ nhật lười biếng vặn mình trong tấm chăn ấm sực. Tôi ngồi bên chiếc bàn quen mà tuần nào cũng ngồi cùng chị, ngẩn ngơ nhìn theo chiếc lá khô lạnh lật mình trong gió rét trên vỉa hè. Chị cùng anh xuất hiện trước mặt tôi. Chị mang theo nụ cười sưởi ấm cả mùa đông, thân mật khoác tay anh ngồi xuống chiếc ghế trống trước mặt tôi.
Người thanh niên khuôn mặt trắng ửng hồng lên vì giá lạnh, chiếc khăn len to sụ cuốn quanh cổ càng tôn lên dáng người cao thẳng của anh. Mái tóc đen bồng bềnh còn mang theo hơi lạnh, vài cọng tóc lòa xòa trước cặp kính gọng đen đơn giản. Anh nhìn tôi cười nhẹ, nụ cười đúng mực dành cho người mới quen.
“Trang, đây là Tiến, bạn chị.” Chị An bắt đầu giới thiệu, “Tiến, đây là bé Minh Trang mà tôi hay kể với ông đó.”
“Em chào anh ạ.” Bạn chị? Là bạn thường hay bạn trai? Tôi nuốt vào bụng câu hỏi đó, nửa vì sợ bị coi là tò mò, nửa vì sợ câu trả lời. Nhưng, chị khoác tay anh thân thiết quá, bàn tay chị đặt trên vai anh như chứng tỏ quyền sở hữu của chị với anh. Tôi giật mình trong ý nghĩ đó, tôi đang nghĩ linh tinh gì vậy?
“Chào bé.” Anh lại cười, nụ cười của anh như ánh nắng mùa hạ làm ấm cả một khoảng không gian xung quanh.
“Xong màn chào hỏi rồi nhé.” Chị vỗ nhẹ hai bàn tay vào nhau, nhìn tôi nháy mắt cười nói, “Hắn cũng thích cuốn Mắt biếc đó em.” Anh cũng thích cuốn sách đó sao? Mà cũng phải thôi, cuốn đó hay đến vậy cơ mà.
“Anh nghe An nói em cũng thích cuốn sách này.” Anh lại cười, sao anh hay cười quá vậy? Anh có biết nụ cười của anh rất dễ làm người ta mất bình tĩnh không? Tôi gật đầu.
“Anh cũng thích nó, ngồi không lại giở ra đọc vài trang, cuối cùng giờ đã đọc đến lần thứ ba rồi.” Anh xoa hai bàn tay vào nhau, miệng vừa thổi hơi vào tay vừa nói. Chị An thì bận đến bên giá sách chọn sách và gọi đồ uống cho hai người.
“Em cũng đọc Mắt biếc được ba lần rồi ạ! Nhưng cảm xúc mỗi lần lại không giống nhau. Lần đầu là buồn, là tiếc, là thương, lúc đó em giận bác Ánh lắm. Vì sao để cho họ không đến với nhau? Tại sao tình yêu sâu đậm như vậy mà không được đơm hoa kết trái? Nhưng đến lần đọc thứ ba thì em không còn giận hờn bác Ánh vì đã viết cái kết ấy nữa. Vì… đó mới là cuộc sống.” Tôi ngại ngùng chia sẻ suy nghĩ non nớt của mình với anh, vốn nghĩ anh sẽ cho rằng tôi suy nghĩ trẻ con, đầu tôi cúi thấp nhìn chăm chăm giọt nước vương trên tấm bàn thủy tinh. Rồi tôi nghe thấy tiếng cười khe khẽ của anh.
“Cô bé này sâu sắc như bà nói thật.” Anh cười, đón ly café đen đặc trong tay chị An, rồi lại nhìn tôi, ý vị thâm tường cười mà không nói gì.
Hai má tôi nóng bừng lên dưới ánh nhìn của anh, tôi rúc sâu vào trong chiếc khăn len màu đỏ mận, cố giấu đi vẻ ngại ngùng vô cớ của mình.
Rồi một thoáng ngại ngùng qua đi, ba chúng tôi lại cùng thảo luận về cuốn sách trên tay chị An “Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào”. Một cuốn sách của Nhật, một câu chuyện chưa thành…
Tối đó, khi ánh trăng hiếm hoi trong tiết đông giá lạnh dần thu mình sau làn mây đen thì tôi nhận được tin nhắn, một tin nhắn từ số máy lạ.
“Mắt biếc, ngủ ngon cô bé mới quen.” Là anh gửi. Tôi nhìn màn hình điện thoại ngây người một hồi, trên mặt hiện lên một nụ cười ngây ngô, ngốc nghếch.
“Khăn len xanh, chúc anh mộng lành.” Tôi gấp điện thoại, chui vào trong chiếc chăn nhung mềm nhẹ, nhắm mắt rồi thiếp đi trong niềm vui không tên.
Sáng hôm sau, mở điện thoại, tôi ngẩn người rồi vừa buồn cười, vừa bực mình. Tin nhắn hôm qua tôi chưa gửi được, vì… điện thoại hết tiền.
…
Chúng tôi quen nhau như vậy đó. Một buổi nói chuyện và một tin nhắn chưa gửi.
Phần 2:
Cầm chiếc điện thoại đã nạp đầy tiền (hai mươi nghìn là nhiều rồi, đúng không?), tôi phân vân không biết có nên gửi tin nhắn kia cho anh nữa hay không. Giờ trời còn chưa tối, ánh dương vẫn còn nhảy nhót bên khung cửa sổ trong phòng trọ thiếu hơi người của tôi. Phân vân một hồi, tôi ngả người trên chiếc giường đơn trải nệm êm ái. Quăng điện thoại sang một bên, tôi thở dài.
“Haiz… Không gửi nữa.” Tôi quyết định, lăn lộn trên giường một lúc rồi tôi cắp sách đi học. Hình như hôm nay là học Kinh tế chính trị của thầy Nam, thầy giáo già với mái tóc màu muối tiêu, đôi kính gọng vàng cứng nhắc. Thầy lớn tuổi nhất trong khoa và cũng là người dễ tính nhất. Đặc biệt là hiếm khi thầy điểm danh, điều này là điều mà cả lớp của tôi yêu quý nhất ở thầy bên cạnh vẻ ngoài đáng kính như ông nội ở nhà.
Tôi theo đường tắt tới trường, nhẹ kéo vạt áo dạ sát lại người, che đi thân mình trước cơn gió lạnh đang cố ướp đá cả người tôi. Lạnh thật đấy!
Cả quãng đường chỉ vỏn vẹn mười phút mà hôm nay tôi lại đi thật chậm, tôi mừng vì cái thật chậm đó của mình. Bởi vì, tôi thấy anh.
Chàng trai khoác áo phao màu xanh rêu to phồng với chiếc cổ màu lông chồn ngồi lặng mình bên ly café đen đặc. Anh đang chăm chú đọc sách, lại là cuốn Mắt biếc. Đây chắc là lần thứ tư anh đọc nó nhỉ?
Tôi dừng chân bên ngoài khung cửa sổ, đứng trong gió đông còn đang rít gào mà ngỡ như gió thu thổi nhẹ. Tôi lại ngây người nhìn anh. Anh ngồi dựa vào chiếc ghế bành bọc nỉ màu đỏ mận ấm áp, chân trái gác lên chân phải, khuôn mặt trầm tư im lặng đọc sách. Có lẽ anh cảm thấy có người nhìn mình nên quay đầu nhìn ra cửa sổ. Vậy là anh bắt gặp tôi đang lén nhìn anh, anh cười.
Bốn mắt nhìn nhau, à là tám mắt nhìn nhau chứ nhỉ, cả anh và tôi đều đeo kính mà, tôi giật mình vội thu tầm mắt lại, ngập ngừng đứng đó nửa muốn chạy đi, nửa còn muốn ở lại. Khi tôi ngước mắt lên lần nữa thì anh đã đứng trước mặt. Bóng anh che kín cả người tôi, ngẫu nhiên cũng che cả cơn gió mùa lạnh băng mới đây còn quất vào hai má tôi. Anh cười.
“Sao bé lại lang thang ở đây?” Giọng anh trầm, mỏng và dễ nghe. Hai mắt anh đong đầy ý cười nhìn tôi.
Tôi nhìn anh, cười trừ. Tôi chẳng biết phải trả lời anh thế nào cho phải. Nói với anh là tôi đang trên đường đến trường? Hẳn anh sẽ giục tôi đi mau kẻo trễ giờ, mà tôi thì lại lưu luyến phải dời đi. Nói với anh là tôi chỉ đi dạo thôi? Nếu vậy chắc anh sẽ nghĩ dây thần kinh nào đó của tôi bị chập nên mới đi dạo trong cái tiết trời lạnh căm căm này. Tôi đứng nhìn anh, cười khoe núm má đồng tiền không sâu lắm của mình, còn chỉ có một bên nữa chứ.
“Nếu em không bận gì thì vào đây ngồi cùng anh. Một mình cũng buồn.” Anh mở lời mời tôi, giọng nhàn nhạt đưa ra lý do đúng đắn: một mình nên buồn.
Tôi mơ màng gật đầu, đi theo anh vào quán café sách Tím mà quên mất tiết Kinh tế chính trị đã sắp vào lớp.
Anh gọi cho tôi một ly sữa nóng. Đẩy nhẹ ly sữa về phía tôi, anh nhẹ giọng:
“Ôm lấy ly cho ấm đi em, tay em đỏ lên vì lạnh rồi kìa.” Tôi ra khỏi nhà mà quên đeo bao tay, thảo nào hai bàn tay cứng đờ từ lúc vào quán đến giờ.
Tôi ôm nhẹ lấy ly sữa, xoay xoay nó trong lòng bàn tay, làn hơi ấm dần ngấm vào từng thớ thịt, nhẹ nhàng, thoải mái. Tôi nhấp một ngụm sữa màu trắng đục, thơm lừng, hai mắt len lén nhìn người ngồi trước mặt. Anh đang chăm chú vào cuốn sách, phải chăng anh đã bỏ quên tôi rồi.
Tôi đặt ly sữa xuống bàn, thanh thanh giọng rồi hỏi:
“Anh Tiến đọc cuốn Mắt biếc lần thứ tư rồi ạ?” Biết mà vẫn hỏi hình như là sở trường của tôi thì phải.
Anh ngước lên khỏi trang sách, nhìn tôi và cười. Sao anh cứ nhìn tôi cười vậy nhỉ? Dù rằng anh cười rất đẹp, rất lóa mắt nhưng nếu cứ như vậy chắc tôi không giữ nổi cái đầu tỉnh táo để nói chuyện với anh nữa.
“Ừ, lần thứ tư rồi... nhưng vẫn thấy mới.” Anh gấp cuốn sách lại, đặt cẩn thận trên mặt bàn. Anh cũng là người yêu sách, đúng không?
Anh nhìn tôi nói tiếp:
“Em nghĩ gì về Hà Lan?” Tôi hơi bất ngờ về câu hỏi của anh, tôi nghĩ gì về Hà Lan ư? Cô gái thôn quê ngày ấy…
“Một cô gái thôn quê xinh xắn đáng yêu với những trò nghịch khờ dại bên người bạn thân. Nhưng rồi cũng như bao cô gái trẻ bị ánh đèn hào nhoáng nơi thành thị làm lu mờ tâm trí, sa đà vào chốn phồn hoa. Bị lừa dối rồi hắt hủi như cái sự đời vốn bi thương là thế, bỏ rơi con cái để chạy theo cái hạnh phúc an nhàn trong mộng ảo. Em thấy Hà Lan đáng thương hơn đáng giận. Cô gái quê nào chẳng muốn có được tương lai đầy ánh sáng, giàu sang, an nhàn, tránh xa đồng ruộng ngập mùi bùn tanh? Chỉ là cô ấy chọn nhầm, nhìn nhầm người mà thôi.” Tôi chìm dần trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh, vừa bồi hồi nhớ lại Hà Lan trong câu chuyện vừa nói bâng quơ những suy nghĩ của mình. Chẳng cần biết đúng hay sai, chẳng để tâm cái nhìn của mình có thiển cận hay không, tôi chỉ nói ra điều mình đang suy nghĩ mà thôi.
Anh lắng nghe, chăm chú cho đến khi tôi dứt lời.
“Tiếc là cô ấy chọn sai.” Anh nói, “Anh cũng nghĩ giống em, Ngạn và Hà Lan không đến với nhau lại là cái kết có hậu nhất. Tình yêu thơ dại của Ngạn dù lớn lên theo thời gian nhưng đứng trước quá khứ nơi phố thị của Hà Lan, đứng trước Trà Long cậu ta có thể kiên định bao lâu? Cuộc sống hôn nhân nào có đơn giản, sống chung, làm chung, nuôi con… cơ số việc đổ lên đầu hai người, họ sẽ nhanh thấy mệt mỏi, chán chường mà thôi.” Anh khẽ thở dài. Nụ cười trên môi đã sớm nhạt đi.
“Heo không cần ăn cơm, heo không cần anh bánh…” Tiếng chuông điện thoại chói tai bất ngờ vang lên. Tôi luống cuống tìm chiếc điện thoại trong túi áo khoác.
“Alo?”
“Con ranh, mày gan nhỉ? Dám trốn học cơ đây.” Giọng Hạ Anh vang lên, âm lượng cũng ngân lên tầm quãng tám.
“Rồi, rồi. Sao?” Tôi đáp lại nó cụt ngủn, anh đang ngồi trước mặt sao có thể phô ra việc trốn học không mấy vẻ vang này?
“Mày vác mặt về đây ngay cho tao, tiết sau kiểm tra.” Nói xong, nó cúp máy cái rụp. Dứt khoát, không lằng nhằng. Tôi nhìn màn hình điện thoại đen kịt, thở dài. Kiểm tra? Trời…
Tôi vội vàng đứng dậy, ôm cặp sách hướng cửa chạy thẳng.
“Em xin lỗi, em phải đi đây. Có việc gấp lắm ạ.” Tôi để lại câu nói gấp gáp trong vẻ mặt khó hiểu của anh.
Lần thứ hai gặp anh, bồi hồi, vội vã và lạnh.
…
Sau đó, cuối tuần thay vì gặp chị An cùng chụm đầu hí húi đọc sách với nhau thì tôi lại ngồi yên lặng đọc sách bên anh. Chị An đi công tác ở Đà Nẵng mất rồi.
Số lần gặp anh cũng tăng dần theo thời gian, anh hay ngồi ở quán café sách Tím, còn tôi thì hay đi học bằng đường tắt. Mỗi lần thấy anh sau khung cửa kính là tôi lại chạy vào chào hỏi vội vã vài câu. Tuy rằng không đầu không đuôi nhưng thực vui vẻ.
Phần 3:
Đảo mắt đã qua nửa năm kể từ ngày tôi quen anh. Chị An đi công tác cũng sắp về.
“Trang à.” Tiếng chị An vẫn nhẹ nhàng, êm dịu phát ra từ trong điện thoại.
“Dạ.” Tôi vui vẻ trả lời, chị vào Đà Nẵng công tác đã hơn ba tháng, cũng không hiểu bận bịu, công việc bù đầu ra sao mà chúng tôi chỉ nhắn được vài cái tin trên facebook và điện thoại.
Mấy tháng không nói chuyện nhưng giọng chị vẫn thân thiết, gần gũi như những chiều hai chị em ngồi dựa vào nhau đọc sách trong quán café ngập ánh đèn màu cam dịu nhẹ, ấm áp. Chị kể cho tôi nhiều chuyện chị đã trải qua ở Đà Nẵng, công việc khi chị mới vào đó ngập đầu ngập cổ làm chị suýt tắc thở thế nào, cảnh biển Đà Nẵng dịu ngọt, thanh bình vào mỗi hoàng hôn nhuộm đỏ một góc trời ra sao… Chị kể nhiều, giọng vui tươi hớn hở như đứa nhỏ lần đầu được đi chơi, chị lây sang cả tôi cảm xúc vui vẻ, rạo rực cùng tò mò với thành phố Đà Nẵng phồn hoa, lộng lẫy mà thanh bình ấy.
“Cuối tháng này chị về. Trang ra sân bay đón chị, rồi hay chị em mình lại đi café tâm sự nhé?” Cuối tháng này chị về sao? Tôi giật mình hoảng hốt với tin chị vừa nói, chị về rồi liệu tôi còn những chiều ngồi im lặng bên anh, còn những thoáng đột kích anh trong quán café rồi lại chạy vội đi trong tiếng cười giòn tan cuối đông đầu xuân. Liệu có còn không?
“Vâng… vậy hôm đó em ra sân bay đợi chị.”
“Ừ… À, dạo này em có hay gặp Tiến không?” Tim tôi giật thót một cái, cảm giác tội lỗi như đứa trẻ ăn vụng bị người lớn bắt được, cảm giác này làm tôi khó chịu bức bối. Phải chăng, sâu trong tiềm thức của tôi: anh là của chị. Tôi sợ hãi, tay cầm điện thoại cũng run rẩy theo, mùa đông đã sớm qua mà sao tôi thấy chợt lạnh.
Tôi im lặng, tôi không muốn nói dối chị nhưng tôi sợ cái kết phía sau sự thật mà tôi nên nói ra. Năm giây, sáu giây,... Tiếng thời gian trôi đi rõ ràng như những phút cuối trong giờ thi đại học, tiếng đồng hồ tích tắc bên tai, chậm chạp, vang vọng. Rồi tôi nghe thấy giọng chị trở nên vội vã:
“Chị phải cúp máy đây! Nhớ đi đón chị đó, bye em.” Chị cúp máy, tiếng tút tút ngắt liên lạc như rút đi sức lực đôi chân của tôi, tôi ngồi bệt xuống cạnh giường, hai mắt nhìn màn hình điện thoại đã tắt ngấm, tôi cất tiếng thở dài.
…
Ngồi trong quán café sách Tím, bên cạnh có anh mà sao hôm nay tôi lại thấy bất an, nóng lòng đến lạ. Cuốn sách trên tay tôi bị một bàn tay to cầm đi, tôi ngước lên nhìn anh mù mờ không hiểu chuyện gì. Anh đặt cuốn sách xuống bàn, ngồi xích lại gần tôi, vươn bày tay to bản phủ lên tay tôi.
“Thở dài lần thứ năm rồi, em có chuyện buồn sao?” Anh nhìn tôi bằng ánh mắt quan tâm, chân thành mà nhẹ nhàng, nó giống như cọng lông hồng chạm vào làm lòng tôi ngứa ngáy.
“Sao? Khó nói?” Anh khá là ít nói nếu không muốn nói là quý chữ như vàng. Những chiều ngồi cạnh anh, chúng tôi nói với nhau không quá mười câu, họa chăng khi cùng nói về một cuốn sách nào đó thì mới nói nhiều thêm vài câu. Tôi luôn cảm thấy anh giữ một khoảng cách vô hình nào đó với mình, nhưng sao hôm nay anh lại dịu dàng quan tâm đến tâm trạng của tôi, tinh tế biết tôi không vui?
Anh vẫn nhìn tôi, ánh mắt quan tâm khuyến khích tôi chia sẻ nỗi lòng mình với anh. Tôi nhìn anh, môi mấp máy muốn nói rồi lại thôi. Ánh mắt anh dần ảm đạm, anh xoa đầu tôi thở dài nhẹ giọng nói:
“Bé con, chuyện không vui cần nói ra, nếu không sẽ rất mau già.”
Tôi gượng cười nhìn anh không đáp. Qua ánh mắt của anh, tôi có thể cảm thấy anh không hài lòng với biểu hiện của tôi. Anh vươn tay tháo cặp kính Nobita màu đen của tôi xuống. Tôi mở trừng mắt kinh ngạc trước hành động của anh, ngón tay anh khẽ chạm vào má tôi phút chốc kéo theo một mảng ửng hồng, tôi vội cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng anh. Trái tim trong lồng ngực của tôi đạp loạn lên, hoảng hốt như chú nai con lạc mẹ.
Anh kéo khuôn mặt tôi lại gần mình, nhẹ nhàng, cẩn thận như sợ làm tôi đau. Khi bốn mắt nhìn nhau, anh cười.
“Xinh hơn rồi. Giờ cười một cái anh xem.”
Tôi ngơ ngác đảo mắt, vội rụt người lại phía sau, trong lòng chợt thấy ngọt ngào. Anh quan tâm tôi, đúng không?
Thấy biểu hiện e thẹn của tôi, anh cười xòa vuốt mái tóc màu socola tự nhiên của tôi, khi đưa tay về tay anh còn vương một lọn tóc của tôi. Anh nghịch tóc của tôi sao?
“Đừng buồn nữa, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.” Anh lấy trong túi quần tây thẳng nếp một chiếc móc khóa hình con cú làm từ bạc, hai mắt đính đá xanh xinh đẹp.
“Cho bé này.” Anh nhét nó vào tay tôi rồi bối rối đứng dậy, “anh có việc, đi trước nhé.” Khi tôi còn ngẩn ngơ nhìn món quà nhỏ trên tay mình, lòng còn nghĩ nó có phải mơ không thì anh đã khuất bóng sau cánh cửa.
…
Tối, tôi lang thang trên facebook, nói ba câu sáu điều cùng Hạ Anh, bất chợt tôi nhìn thấy một tấm ảnh chị An mới đăng lên. Tôi sững người, chết lặng, màn hình máy tính bỗng mờ đi. Tôi vội đưa tay xoa lên màn hình những tưởng sẽ lau đi lớp bụi bám trên đó, nhưng…càng lau càng mờ. Thì ra là nước mắt của tôi. Từng giọt từng giọt tí tách rơi lên chiếc móc chìa khóa anh mới tặng tôi cách đây hai tuần.
Trong ảnh, chị An mặc chiếc váy liền thân màu cánh sen khoe bờ vai trần trắng mịn như men sứ, hai tay chị quàng lên vai người đàn ông mặc sơ mi màu lam bảnh trai. Môi chị áp lên môi người đó. Chị đang hôn anh. Ngọt ngào, tình tứ là vậy mà sao nó như gai nhọn đâm vào mắt tôi. Tôi gập lại màn hình máy tính, đứng dậy leo lên giường, kéo tấm chăn chiên lên che mặt, nước mắt lặng lẽ rơi bỏ mặc chiếc móc hình con cú nằm trên sàn nhà gạch hoa nhức mắt.
Chị đã về, về trước cả lịch hẹn với tôi, vậy tôi không cần đi đón chị nữa, đúng không? Ngoài trời đang mưa, cơn mưa mùa hạ kéo đến giống như cơn mưa trong lòng rồi, ồn ã mà lạnh lẽo.
“Tít…tít.” Tiếng báo tin nhắn điện thoại trong đêm đầu hạ mát lành vang nhẹ trong căn phòng trọ, tôi nằm gọn trong chăn, hai mắt đã sớm sưng húp vì khóc. Vật lộn, đấu tranh một lúc rồi mới bò xuống giường quờ quạng tìm nó. Là anh gửi.
“Ngủ ngoan, bé con của anh.” Nước mắt lại trào ra rơi trên màn hình điện thoại, nhòa đi hàng chữ chói mắt kia. Anh gọi tôi là bé con của anh, nhưng tôi nào có phải? Anh là của chị cơ mà, đâu phải của tôi đâu? Tim tôi như nghẹn lại, nức nở…
Tôi không trả lời tin nhắn của anh như hàng ngày vẫn làm, đều đặn như hơn nửa năm qua. Mưa bên ngoài đã ngừng rơi trả lại trời đêm sự tĩnh lặng vốn có.
…
Hơn một tuần nay, tôi không đi đường tắt đến trường nữa. Tin nhắn của anh cũng không trả lời, gọi không bắt máy. Tôi không biết bản thân đang hờn dỗi điều gì, tôi vẫn biết anh là của chị từ lần đầu gặp ấy, nhưng bản thân lại không giằn lòng mà thương, mà nhớ đến anh. Tôi như đứa trẻ soi mói, nhìn trộm đồ của người khác, chút hèn mọn, tội lỗi dấy lên trong lòng, nhức nhối.
Chị An không gọi cho tôi ra đón chị hay đi café cũng từ lần đó, nhưng dù chị gọi chắc tôi sẽ báo bận học mà không đi.
Tiết Quản trị học cuối cùng kết thúc, tôi lững thững theo dòng người đi về phía cổng trường, lòng bâng khuâng vẩn vơ nghĩ ngợi dưới ánh chiều đã dần nóng bức hơn những ngày đầu hạ.
Tôi chợt nhìn thấy anh, lưng thẳng chân dài dựa người vào chiếc Audi màu bạc, hai tay khoanh hờ trước ngực. Ánh mắt anh rơi xuống người tôi làm tim tôi nhảy lên một cái. Tôi đứng lặng người nhìn anh, tự hỏi sao anh lại đến đây, sao lại đứng ở đó chói mắt như vậy.
Anh sải bước đến gần tôi trong tiếng hít khí của đám nữ sinh xung quanh. Tôi nói anh rất đẹp trai chưa nhỉ? Nếu chưa thì giờ bạn biết rồi đó.
Anh lại gần tôi, cúi đầu nhìn tôi và cười, nụ cười của anh thật đẹp, nó làm tôi lạc lối không biết đường thoát ra. Hơi thở thơm mát hương bạc hà phả vào hai má tôi, nhồn nhột. Tôi khẽ quay mặt đi không nhìn anh, tiếng cười khe khẽ của anh truyền đến bên tai, bàn tay anh nắm lấy tay tôi kéo đi. Anh nhét tôi vào chiếc Audi trong ánh mắt soi mói, tò mò của người xung quanh. Tôi xấu hổ, cụp mắt bỏ mặc tất cả, suy nghĩ của tôi còn lạc trong hương thơm bạc hà trên người anh.
Quán café sách Tím.
Tôi và anh lại ngồi đối diện nhau như lần đầu gặp mặt.
“Em đang giận dỗi anh.” Anh không hỏi mà khẳng định. Làm sao anh biết được tôi giận dỗi anh hay là bận học đây, anh tự tin vào khả năng phán đoán của mình đến thế sao?
Tôi lắc đầu dù mặt vẫn cúi gằm nghiên cứu cấu trúc phân tử của chiếc bàn thủy tinh. Anh nhìn biểu hiện của tôi thì lại cười.
“Em đã đọc hết bộ truyện của bác Ánh mà anh tặng em chưa?”
Tôi mờ mịt nhìn anh, sao anh lại nói về bộ combo đó nhỉ? Anh tặng tôi cuối tháng trước, tôi mới đọc xong cuốn “Cho tôi một vé đi tuổi thơ” thôi.
Anh nhìn vẻ mặt của tôi thì thở dài.
“Biết là em chưa đọc hết mà.” Anh day day trán nhìn tôi, nói thầm “Sao mình lại quên mất việc này nhỉ?”
“Giờ trong cặp em có cuốn Mắt biếc chứ?” Ý anh là cuốn anh tặng tôi? Cuốn đó tôi vẫn mang theo mình từ khi anh tặng nó cho tôi. Sự khởi đầu của tôi và anh là từ cuốn sách này mà.
Tôi mở túi sách lấy nó đặt vào tay anh, lòng hội hộp chờ đợi. Anh định làm gì đây? Anh mở cuốn sách ra, giở đến trang 99 rồi đặt lại cuốn sách vào trong tay tôi.
Trang giấy ngoài chữ in màu đen còn có nét mực: “Anh không biết mình có đủ kiên định bền bỉ với mối tình đơn phương như Ngạn hay không, nhưng anh biết mình có thể bao bọc che chở cho em, yêu em bằng cả trái tim mình. Đừng để anh đơn phương giống Ngạn, được không em?”
Trang giấy trắng nhòe vết mực. Tôi khóc. Khóc vì vui mừng, khóc vì tiếc nuối, anh là của chị mà, sao tôi có thể cướp anh đi. Tình yêu vốn là tranh giành nhưng mà tôi… tôi không muốn cùng chị tranh giành anh, không phải vì anh không đáng để tôi làm vậy mà chỉ là tôi sợ làm người thứ ba.
Tay tôi bỗng thấy ấm áp, bàn tay to rộng của anh phủ lên tay tôi.
“Anh biết em nhìn thấy tấm ảnh kia nên tránh mặt anh.” Bàn tay anh kiên định siết nhẹ tay tôi, kéo tôi ra khỏi mớ suy nghĩ kia. Tôi ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, chờ anh nói tiếp. “Chuyện đó chỉ là một trò đùa trong sinh nhật của bọn bạn anh. An thua nên phải chịu phạt, cô ấy phải hôn một chàng trai có trong bữa tiệc. Chàng trai không may bị chai bia chỉ trúng lại là anh. Mọi người chụp lại ảnh để làm bằng chứng thôi.” Anh vội vã giải thích cùng tôi, tay anh chạm lên gương mặt tôi, lau đi những giọt nước mắt rơi vội, nóng hổi. Ánh mắt anh cẩn thận quan sát khuôn mặt tôi, chờ đợi.
Chỉ là một trò đùa sao? Tôi nên tin anh không, nên tin để cho bản thân mình một cơ hội hay không?
Tôi gạt tay anh ra, đứng đậy, đầu cúi thấp dường như còn lưu luyến mấy phân tử cacbon trên bàn thủy tinh, mái tóc dài che đi biểu cảm trên khuôn mặt tôi, che đi cả nét cười tinh nghịch trên môi. Tôi đặt lại cuốn Mặt biếc vào tay anh rồi bước ra ngoài. Sau tấm cửa kính, tôi ngắm nhìn bầu trời đã kéo tấm màn đen lên, đèn đường sáng rọi dưới chân, màu cam nhạt ấm áp làm tôi thả lỏng.
…
“Tít…tít.” Tin nhắn đến. “Yêu em.”, là anh gửi. Tôi cười ngọt ngào, hạnh phúc. Dù có chuyện gì thì đã sao, tôi tin tình yêu của anh sẽ làm tôi mạnh mẽ, tôi không muốn buông tay.
Ngày anh tặng bộ sách đó cho tôi, tôi đã ghi vào cuối cuốn Mắt biếc:
Là em thích anh sao?
Không…
Là yêu!
Phiên ngoại: Là anh yêu em!
Lần đầu tôi gặp em là một chiều thu lơ đãng, gió heo may thổi qua những tàn cây và cũng thổi vào lòng tôi những rung động nhẹ nhàng.
Hôm đó, An – cô bạn thân của tôi – gọi tôi đến đón về. Tôi không thể đánh xe vào trong ngõ nhỏ nơi có quán café sách Tím mà cô nói nên chỉ có thể đi bộ vào tìm. Qua lớp cửa kính trong suốt còn khúc xạ ánh hoàng hôn ấm áp, tôi nhìn thấy em, cô gái trong chiếc sơ mi trắng, khăn voan khoác hờ trên cổ khẽ lay động theo từng cử động nhỏ. Tôi như lạc vào nụ cười rạng rỡ, ngọt ngào của em, chiều thu dường như bớt hiu quạnh, gió thu như vơi bớt nỗi buồn.
Từ sau lần đó, tôi không tự giác mà lại đứng bên kia đường, qua lớp kính ngắm nhìn em, cô gái nhỏ thường tươi cười đọc sách cùng An. Tôi nhìn em cười, nhìn em ngơ ngẩn theo từng con chữ trong sách, nhìn em tư lự nghĩ ngợi, nhìn em lặng lẽ rơi lệ mà bản thân không hay biết… Tôi như nhìn thấy thế giới sinh động qua đôi mắt em.
Qua An tôi biết em tên Trang, Minh Trang, tên em làm người ta bất giác cảm thấy không gian như sáng hơn, cuộc sống thêm màu sắc, ấm áp hơn.
Rồi nàng Thu cũng đi qua, để cô bạn Đông lạnh lùng tới. Tôi cũng thu đủ can đảm bước tới làm quen với em. An khoác tay tôi tiến về phía em, tôi nhìn thấy trong mắt em vẻ mờ mịt cùng ngạc nhiên, tôi nhìn em và cười, nụ cười cho người mới quen đúng mực mà tôi đã luyện được trong những buổi gặp gỡ cho công việc.
An nói em cũng thích cuốn Mắt biếc giống tôi rồi bỏ đi gọi đồ uống, tôi đã chờ giây phút ngồi cùng em, nói chuyện với em từ lâu. Tôi hỏi em về cuốn sách mà tôi thường đọc lại mỗi khi rảnh rỗi kể từ khi đọc xong nó lần đầu tiên. Em nói:
“Em cũng đọc Mắt biếc được ba lần rồi ạ! Nhưng cảm xúc mỗi lần lại không giống nhau. Lần đầu là buồn, là tiếc, là thương, lúc đó em giận bác Ánh lắm. Vì sao để cho họ không đến với nhau? Tại sao tình yêu sâu đậm như vậy mà không được đơm hoa kết trái? Nhưng đến lần đọc thứ ba thì em không còn giận hờn bác Ánh vì đã viết cái kết ấy nữa. Vì… đó mới là cuộc sống.”
Em sâu sắc hơn những tưởng tượng của tôi về em, em mới chỉ mười tám mà đã có cái nhìn thấu triệt với câu chuyện tình của Ngạn và Hà Lam làm tôi khá bất ngờ. Nhưng cũng đúng thôi, cô gái thích sách như em, thả hồn làm bạn cùng nhân vật trong sách, người chứng kiến cảnh “vật đổi sao rời” sao lại không hiểu sự hợp lý của cái kết trong truyện đây?
Tối đó, tôi gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho em, nhưng em lại không trả lời, một thoáng thất vọng cùng chua xót dấy lên trong lòng. Nhưng rồi tôi lại nghĩ: Có lẽ em đã ngủ rồi.
Ngày hôm sau, tôi ngồi trong quán café sách Tím, đợi em. Đợi từ đầu chiều đến gần cuối chiều mà chẳng thấy một góc áo của em, tôi lại lôi cuốn Mắt biếc ra đọc lần thứ tư. Đang đọc, tôi bỗng cảm thấy có ánh mắt ai đó đang nhìn mình, quay ra thì tôi thấy em đang đứng bên đường bên kia, qua lớp kính nhìn tôi ngây ngốc như những ngày thu tôi đã nhìn em vậy.
Trong lòng tôi vui vẻ, một chiều ngồi không đợi em thoáng chốc trở nên ý nghĩa, tôi đi đến bên cạnh em, kéo em vào ngồi nói chuyện cùng tôi. Bàn tay em bị gió lạnh làm cho đỏ ửng, đông cứng. Tôi gọi cho em một ly sữa nóng để em làm ấm tay, nhưng trong lòng lại hận không thể tự mình ủ ấm hai bàn tay em. Vì, tôi chỉ là bạn của bạn em mà thôi. Sao tôi có tư cách đó đây?
Vậy là chiều đó tôi chỉ nói với em được mấy câu về cuốn Mắt biếc vì em lại vội vã bỏ đi sau khi nghe điện thoại. Việc gấp gì mà trông em hoảng hốt đến như vậy?
Rồi việc ngồi ngốc đọc sách trong quán café này trở nên quen thuộc với tôi hơn, vì tôi được gặp em, cô gái nhỏ như thiên thần mùa hạ, chợt đến chợt đi trong tiếng cười giòn tan. Tôi và em ngồi đối diện nhau, mỗi người một cuốn sách, một ly trà thảo mộc, thi thoảng ngẩng đầu khỏi trang giấy trắng nhìn nhau cười. Thì ra, chỉ ngồi đọc sách cũng có thể làm tôi thấy ngọt ngào như vậy. Có em bên cạnh tôi thấy tâm hồn mình như tròn vẹn hơn, ngay cả hơi thở cũng nhuốm màu hạnh phúc.
Khi em chăm chú vào trang sách, tôi thường lén nhìn em, lén nhìn em cau mày, lén nhìn em mỉm cười ngọt ngào, lén nhìn em trầm tư… Tôi thấy mình thật ngốc, mãi cũng chỉ dám lén nhìn em như vậy.
Rồi đến một ngày, tôi mua tặng em bộ sách xuất bản của bác Ánh, trong đó có cả cuốn Mắt biếc, tôi đã lén viết vào trang 99 lời tỏ tình với em, hi vọng em sớm ngày đọc được. Nhưng rồi, tôi thấy em luôn mang cuốn sách đó bên mình, em vẫn cười, vẫn nói chuyện vui vẻ với tôi như bình thường. Lòng tôi hụt hẫng, là em chưa đọc hay em đọc rồi mà quên đi? Là em không có tình cảm với tôi sao?
Một chiều như thường lệ, tôi với em ngồi đối diện nhau cùng đọc sách. Hôm nay em lạ lắm, em đã thở dài ba lần từ khi ngồi xuống ghế, ôm lấy quyển truyện trong tay. Số trang sách dường như không tăng lên. Em không chú tâm đọc sách. Điều gì làm em bận tâm đến vậy? Khi em thở dài lần thứ năm thì tôi chẳng thể ngồi yên được nữa. Tôi lấy cuốn sách khỏi tay em, cầm lấy hai bàn tay mềm mềm, trắng mịn của em.
“Thở dài lần thứ năm rồi, em có chuyện buồn sao?” Tôi hỏi em, nhưng em không trả lời, chỉ lắc đầu. Nhìn em buồn rầu, lòng tôi thêm khó chịu, em lại không nói cho tôi nguyên nhân làm tôi lo nghĩ: là tôi không đủ để em tin tưởng?
Tôi xích lại gần em, tháo xuống cặp kính Nobita, kéo gương mặt xinh đẹp khả ái của em đến gần mình. Nhìn em gần như vậy, tim tôi cũng khẽ đập loạn. Đôi mắt em long lanh ngập nước, môi đỏ căng mọng, chỉ nhìn em vậy thôi mà tôi cũng choáng váng. Mất mấy giây định thần lại trước ý muốn cắn vào môi em, tôi nhẹ nhàng thủ thỉ hỏi em lần nữa. Em ngại ngùng lùi ra sau nhưng vẫn lắc đầu ý nói không có gì. Thật may, em đã lùi lại…
Tôi đứng dậy, nhét vào tay em chiếc móc khóa hình con cú mèo, hai mắt làm từ đá xanh mà tôi đã đặc biệt đặt làm cho em. Tôi ra về cùng tiếng thở dài bất lực. Tối đó An gọi điện cho tôi, cô nàng vi vu Đà Nẵng mấy tháng nay cuối cùng cũng nhớ ra tôi.
“Tôi sắp về.” An thông báo rành rọt.
“Ừ.”
“Sao ông chẳng tỏ ra vui mừng gì thế nhỉ?” An bất mãn lên giọng.
“Ừ.” Tôi mệt mỏi dựa vào cửa sổ, lười biếng nhìn xuống thành phố lấp lánh ánh đèn rực rỡ.
“Tôi bảo Trang ra sân bay đón tôi, con bé đồng ý rồi…” An thao thao bất tuyệt chuyện về cô và em, tôi im lặng lắng nghe, trong đầu lại mường tượng ra hình bóng của em, từng nụ cười, ánh mắt, giọng nói nhẹ nhàng tinh nghịch của em…
“Tôi hỏi con bé là có hay gặp ông không thì thấy con bé im lặng, chẳng nói gì nữa. Ông làm gì để nó ghét hay sao mà nó không thèm nhắc đến vậy hả?”
Em ghét tôi sao? Không, tôi có thể khẳng định em không hề ghét tôi, thậm chí em còn có tình cảm với tôi. Mấy năm nay lăn lộn thương trường, con mắt nhìn người, phán đoán cảm xúc người khác qua nét mặt của tôi chẳng phải đồ bỏ. Em sao có thể ghét tôi đây? Nét mặt ngại ngùng khi tôi chạm vào em sao có thể là giả đây, em đơn giản thuần khiết như thế.
“Cuối tuần sinh nhật Khánh, bà về rồi thì cùng đi đi.”
Lúc này trong đầu tôi nhem nhóm một âm mưu nho nhỏ, một phép thử với em.
Bức ảnh An hôn tôi được đăng lên facebook đúng như tôi sắp đặt. Sau hôm đó, em cắt đứt liên lạc với tôi. Tôi đợi em trong quán café sách Tím suốt một tuần nhưng không thấy bóng em đi qua nên đánh bạo đến đợi em ở cổng trường. Kéo em đi nói rõ mọi chuyện.
Thì ra em chưa đọc được lời tỏ tình của tôi, thì ra em tránh né tôi vì bức ảnh kia, thì ra em cũng có tình cảm với tôi… Lòng tôi sung sướng lạ kì, giống như nắng hạn gặp mưa rào khi biết trong tim em có tôi. Nhìn những giọt nước mắt em rơi nhòe hàng chữ trên giấy, lòng tôi se thắt lại, tôi muốn dang tay ra ôm em vào lòng thì em đã đứng dậy, đặt trả cuốn sách vào tay tôi rồi bỏ đi.
Tôi bỗng bàng hoàng. Em bỏ đi… Em bỏ đi mà không nói một lời nào? Em mới khóc trước mặt tôi ngay khi mới nhìn thấy hàng chữ tôi viết kia, đó không phải giọt nước mắt cảm động sao? Tôi phải hiểu tất cả như thế nào mới đúng đây.
Nhìn bóng em khuất sau cánh cửa quán café, lòng tôi u ám mưa giông. Thất vọng, đau đớn… Em không có tình cảm gì với tôi sao? Những gì trước đó đều là tôi tưởng tượng ra, là tôi ảo tưởng ra sao?...
Cuốn Mắt biếc tuột khỏi bàn tay vô lực của tôi, rơi xuống sàn nhà. Tôi chán nản ngồi lại trên ghế cố nén lại ham muốn chạy theo em, níu kéo em lại hỏi cho rõ ràng mọi chuyện. Em bỏ đi chẳng phải là câu trả lời rõ ràng rồi sao?
Nhìn cuốn sách nằm dưới chân mình, tôi cúi người xuống nhặt lên. Nó là khởi đầu quen biết của hai chúng tôi, giờ lại là kết thúc của câu chuyện đó. Tôi lật lại từng trang từng trang sách như cố tìm lại những khoảng khắc bên em, rồi ánh mắt tôi ghim chặt vào trang cuối sách. Cảm xúc lại vỡ òa lần nữa.
Chỉ trong một ngày tôi đã trải qua hai cực cảm xúc, là thất vọng đau lòng khi nghĩ em từ chối tôi, là kinh ngạc vui mừng khi nhìn thấy dòng chữ em viết.
Là em thích anh sao?
Không.
Là yêu.
Nhưng anh sẽ yêu em sao?
Không, là anh đã yêu em!
*** Trong câu chuyện có sử dụng trích dẫn và cảm nhận của chị conruoinho và chị Nhocmuavn về cuốn Mắt biếc.