0852 - Chương 47

0852
Chương 47
gacsach.com

Cách hôn lễ một tuần, thời tiết mùa hè trở nên oi bức.

Tập tục kết hôn ở quê luôn cầu kỳ, Lục Cường ngại phiền nên muốn lược bớt, vì thế anh bảo Tiền Viện Thanh làm đơn giản thôi.

Vì là ngày vui nên Lô Nhân muốn mặc sườn xám, ở trong công việc cô từng quen với một nhà thiết kế áo cưới, tính cách anh ta có phần nữ tính nhưng có chút tiếng tăm, ai muốn hẹn anh ta thiết kế đồ cưới phải hẹn trước tận hai tháng.

Khi nghe tin này, Beat liền nhận lời giúp đỡ. Dáng người của Lô Nhân rất đẹp, anh ta chọn thử vài mẫu áo cưới cho cô.

Tiệm đồ cưới có hết thay hai tầng, Lô Nhân bước vào liền có nhân viên giúp cô thử y phục, cô đã tới đây hai lần, trực tiếp cầm áo cưới đi lên tầng hai. Ở đây trang hoàng không xa hoa như ở bên dưới, cơ bản chỉ là phòng làm việc của Beat, trên chiếc bàn gỗ dài còn có một loạt dự án thiết kế, bên cạnh là các mô hình người mẫu đang khoác đồ trưng bày.

Lô Nhân đứng trước thang lầu, gọi: "Beat!"

Người nọ ngẩng đầu nhìn thấy Lô Nhân liền buông hết mọi thứ trong tay chào đón, tầm mắt anh ta dừng ở trên người Lục Cường, nhìn lên nhìn xuống thêm một vài giây.

Lục Cường mặc bộ đồ đơn giản, chân anh vẫn mang đôi giày bố cũ, phong cách bây giờ so với năm trước sang trọng hơn nhiều. Đây là bộ đồ Lô Nhân tuyển chọn, rất hợp với thân hình của anh.

Anh đi lướt qua người Beat, bộ dạng có chút lỗ mãng. Hai người đàn ông đứng cạnh nhau, bọn họ cách nhau nửa cánh tay.

Beat nhìn Lục Cường rồi sau đó quay đầu lại hỏi: "Nhân Nhân, đây là chồng em sao?"

Lô Nhân gật đầu, lập tức giới thiệu: "Anh ấy tên Lục Cường."

Beat chuyển hướng vươn tay, trên mặt hiện rõ ý cười: "Gọi tôi là Beat."

Lục Cường đút tay vào túi quần, rũ mắt liếc bàn tay trắng noãn kia, hạ mí mắt, hỏi: "Bức cái gì?"

Lô Nhân thở một cái, lay cánh tay Beat tỏ vẻ xin lỗi. Đối phương xấu hổ cười cười, thu tay: "Tên tiếng Trung là La Thắng Nam."

Bọn họ hàn huyên một chút, Lục Cường đi đến tủ đồ đối diện chọn cho Lô Nhân và bộ sườn xám màu đỏ, bảo cô cầm vào bên trong mặc thử.

Beat muốn trò chuyện cùng Lục Cường, quay đầu lại phát hiện anh đang ngồi trên ghế sofa. Lục Cường khoanh tay, hai chân giang rộng, cơ hồ chiếm cứ toàn bộ sofa.

Anh ta do dự một chút, đi qua, ngồi xuống tay vịn sofa.

Tìm đề tài hàn huyên hai câu, Lục Cường vẫn lạnh lùng, đến cuối cùng anh ta chỉ có thể nhìn cánh cửa phòng thử đồ.

Lô Nhân chỉ mới thử vài bộ, Lục Cường đều lắc đầu không ưng, nào là chê thắt lưng quá rộng, váy xẻ tà quá cao...vv...

Lô Nhân mất hứng thử bộ cuối cùng.

Cô đi giày cao gót bước ra, Lục Cường nhìn qua hếch mi một cái.

Chiếc sườn xám này không có tay, cổ áo trễ ngực, thắt lưng tinh tế, so vứi những cái trước đỡ sexy hơn, có điều ngực lộ quá nhiều.

Bộ sườn xám này rất phù hợp với cô, chiều dài trên gối, hai chân thẳng tắp lộ rõ.

Thậm chí đến cả Beat cũng ngơ ngác nhìn.

"Woa, bộ này em mặc rất đẹp, cứ như là đo ni đóng giày cho em luôn vậy!" Beat hưng phấn vỗ vai Lục Cường, tay tự nhiên khoác lên vai anh.

Lục Cường liếc xéo anh ta một cái, hất tay anh ta ra khỏi người mình. Anh nâng cằm nói: "Em quay ột vòng anh xem."

Lô Nhân giật nhẹ làn váy, nghe lời thong thả xoay tròn. Cô chợt nhìn vào kính, cũng nhất thời kinh ngạc. Cô nhìn thấy anh nhíu mày, "Chậc" một cái, tay anh chỉ đạo hai lần, ý bảo cô đổi đi.

Lô Nhân lui về phòng thay đồ, Lục Cường hỏi: "Nơi này không có bộ nào đứng đắn sao?"

"..."

Beat lại chọn cho Lô Nhân thêm một bộ đồ sườn xám cách tân, phần trên cơ thể đoan trang và hào phóng.

Cuối cùng Lục Cường mới ng ý, anh lấy ví tiền ra trả, đôi mắt nhìn về phía phòng thay đồ, nói: "Bộ vừa rồi cũng lấy."

Lô Nhân buồn bực: "Không phải anh nói là hở hang sao?"

Lục Cường tà ý mỉm cười, thì thầm bên tai cô: "Mua về tối nay mặc cho một mình anh xem."

Gò má Lô Nhân ửng đỏ, tay cô nhéo mạnh hông anh.

Lục Cường nhảy dựng, anh nhìn cô rồi dùng khẩu hình miệng chửi thề, có người ở đây, cô chừa mặt mũi cho anh, không muốn trả thù.

Lô Nhân chau mày, rốt cuộc cũng chiếm thế thượng phong.

Nói lời cám ơn với Beat xong, hai người rời đi.

Bọn họ băng qua con đường nhỏ, Lô Nhân cầm tay anh, quơ quơ: "Anh không thích Beat?"

Lục Cường cũng siết chặt tay cô: "Rất muốn hỏi em, sao lại quen với một tên bán nam bán nữ như thế?"

"Bán nam bán nữ thì thế nào, cử chỉ vẫn văn nhã bình thường."

"Ừ, tiếc là lúc hoạt động chắc "cương" không nổi."

Lô Nhân dừng bước một chút: "Anh..." Cô gạt tay anh: "Đúng là biến thái." Cô thờ hồng hộc không quan tâm đến anh, chân bước nhanh, mái tóc rối bù.

Anh nhìn theo bóng lưng cô, ngón tay gãi gãi trán, vừa định sải bước đi di động trong túi liền vang.

Lục Cường liếc mắt, không khỏi nhíu mày. Số điện thoại này là của lão Hình, trong khoảng thời gian này ông thường gọi cho anh, sau này anh không bắt máy, cũng không đi uống trà cùng với ông. Thái độ của Lục Cường trở nên kiên quyết, anh không muốn phiền toái, huống chi muốn làm sáng tỏ chuyện này không đơn giản, bây giờ anh không thể xa Lô Nhân, chỉ sợ từng phút từng giây cũng cảm thấy luyến tiếc.

Lô Nhân đi được một đoạn, phát hiện anh không đi cạnh mình, quay đầu nhìn, anh đứng đằng kia cúi đầu nhìn điện thoại.

Cô kêu anh một tiếng.

Lục Cường ngẩng đầu, tắt điện thoại, cất vào túi, đi về phía Lô Nhân.

Bọn họ đã ra khỏi khu vực trung tâm thành phố, thời gian bây giờ là bốn giờ chiều, bọn họ tìm kiếm một nơi để ăn, chút nữa anh phải thay ca.

Bên ngoài khu trung tâm mua sắm có rất nhiều người đang đi bộ, những cửa tiệm cũng bắt đầu mở rao vặt ầm trời.

Bọn họ đi qua một cửa hàng xăm nghệ thuật, trước cửa tụ tập đầy người, có vài nhân viên đang tư vấn và vẽ hình ướm thử lên khách hàng...

Cách mời chào độc đáo này rất dễ thu hút người khác, Lô Nhân nhịn không được quan sát một hồi.

Anh đứng đằng sau lưng cô, giống như một bức tường vì cô ngăn cản đám người. Hơi hơi khom lưng, gí miệng sát tai cô, nói: "Thứ này anh cũng biết làm."

Lô Nhân ngửa đầu ra sau: "Thật ạ?"

"Năm ấy anh lên thành phố cũng đi làm những công việc lặt vặt thế này, rất đơn giản."

Lô Nhân cười đến híp mắt, vừa đi vừa ngửa đầu. Lục Cường cúi đầu gí sát vào môi cô. Anh nghe cô nói: "Em không tin."

Lục Cường nhíu mày: "Một ngày nào đó anh sẽ xăm cho em một hình."

Cô biết anh đùa liền hỏi: "Sao không phải bây giờ?"

Anh đột nhiên cắn vào sau gáy cô, đôi môi dán chặt không buông, cô nhích người nói: "Lục Cường, anh là đồ lưu manh."

Một vết cắn lưu ở sau gáy, Lô Nhân nhướn cổ trốn tránh: "Em không phải gia súc."

Anh cười đến ái muội: "Em không phải là tiểu gia súc của anh sao?"

Mặt Lô Nhân nóng bừng, quát: "Hừ, có muốn mỗi ngày em đều đem anh đặt ở dưới mông không hả?"

Lục CƯờng cười nhẹ: "Cầu còn không được."

Lô Nhân phản ứng vài giây, đột nhiên cô hiểu rõ ý anh, tai cô ù ù. Bị anh đùa giỡn nên cô ngoan ngoãn ngậm miệng.

Lục Cường dẫn Lô Nhân ra khỏi đám đông. Bọn họ lên tầng năm của khu trung tâm thương mại Nhật Bản ăn buffet, Lục Cường chỉ gắp vài đũa, Lô Nhân thích ăn những món này, còn anh không ăn nổi, thứ này không giống với bánh bao và dưa chua.

Sau khi ăn xong bọn họ lại đi mua một ít đồ dùng cho nhà mới, chờ khi bao tử đã tiêu hóa mới lái xe trở về nhà.

Đến cửa tiểu khu, Lục Cường nhướn người qua hôn Lô Nhân, cô cắn anh một cái, anh mới chịu buông tha.

Anh xuống xe, còn chưa đứng vững, Lô Nhân đã đạp chân ga lái đi.

Lục Cường nhìn theo đuôi xe biến mất, tay vuốt môi.

"Ôi!" Phía sau có một giọng nói: "Thật lãng mạn."

Lục Cường không nhúc nhích, mày cau chặt.

Tiếp nhận chìa khóa phòng bảo vệ từ tay một bảo vệ mới, anh nghe cậu ta nói: "Người này chờ anh lâu rồi."

Lục Cường gật đầu: "Về ăn cơm đi."

"Vâng ạ!"

Trần Thắng đang ngồi trên băng ghế liền đứng lên, nhã khói: "Xem ra dạo này mày rất bận." Anh ta liếc nhìn về phía hướng chiếc xe biến mất: "Cô gái kia trông rất trẻ đẹp, tìm ở đâu đó?"

Vừa rồi cửa sổ xe mở, anh ta nhìn thấy rõ mặt Lô Nhân.

Con ngươi của Lục Cường hơi co: "Có việc gì?"

"Không chào đón sao?" Trần Thắng cười nhạo: "Tao theo lệnh của ông chủ Khưu đến đây."

Lục Cường không trả lời, Trần Thắng cũng đi lại: "Ông chủ Khưu không tiện đến gặp mày, chuyện gì phát sinh tao nghĩ mày là người rõ nhất. Không vòng vo nữa, di động đâu? Đưa đây."

Lục Cường: "Chuyện gì?"

Trần Thắng liếc mắt nhìn Lục Cường, hai người bọn họ cùng đi theo Khưu Thế Tổ nhưng ông lại trọng dụng Lục Cường hơn. Khưu Thế Tổ luôn luôn đắn đo địa vị của anh ta, từ lần trước anh ta đánh lén Lục Cường, ông ta lại dám ra lệnh cho anh ta quỳ gối.

"Đừng giả vờ, tao muốn điện thoại của mày."

Di động của Lục Cường có cài chế độ tự động ghi âm, đêm đó Ngô QUỳnh gọi điện thoại cho anh toàn bộ quá trình đều ghi âm lại, tuy rằng không có nội dung gì quan trọng nhưng điều này có thể chứng minh Ngô QUỳnh cầm điện thoại của Khưu Chấn gọi tới. Tính đến thời điểm này đây là điều bất lợi cho Khưu Chấn. Khưu Thế Tổ đương nhiên biết Lục Cường sẽ không đối chọi với mình, có điều ông ta vẫn muốn tiêu diệt hết tất cả chứng cớ, cam đoan Khưu Chấn an toàn.

Lục Cường nói: "Mấy ngày hôm trước đánh rơi vào nước, ném rồi."

Trần Thắng giận dữ: "Mẹ nó, đừng giở trò."

Lục Cường bình tĩnh liếc anh ta, nhàn nhạt nói: "Ném rồi."

Anh ta chửi thề, vóc dáng hai người chênh lệch rất nhiều, vì che ta mắt người khác nên anh ta không dám dẫn theo đàn em, đơn độc đi tới đây, lại càng không dám công kích Lục Cường.

Lục Cường thay xong quần áo, sau đó rất bình thản làm việc của mình.

Trần Thắng mắt lạnh liếc anh, trong đầu đột nhiên xuất hiện ra một ý nghĩ, cười cười, không cưỡng cầu nữa. Hỏi tiếp: "Nghe nói gần đây mày hay đi cùng cảnh sát Hình?"

Lục Cường nâng tay, cũng không nói chuyện.

"Ông chủ Khưu bảo tao cảnh cáo mày, cái gì nên nói thì nói, đừng làm càn."

Nói xong hừ lạnh một tiếng, đá văng ghế, bước chân ra khỏi tiểu khu.

Lục Cường đưa tay đỡ chiếc bàn gỗ bên cạnh. Anh ném bút, xoay người hướng ra bên ngoài cửa, nói: "Đợi một lát."

Trần Thắng đứng lại.

Anh đứng thẳng người: "Nói với ông chủ Khưu hộ tôi một tiếng, Lục Cường bây giờ chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn, bảo ông ấy cứ yên tâm, chuyện gì tôi cũng không biết. Tôi ói tôi sẽ giữ lời, hôm nay tôi dám cam đoan, ông ấy hẳn biết tính tôi."

Trần Thắng gỡ kính liếc anh một cái, cong cong khóe môi, lái xe vọt đi.

Xe chạy một đường đến nhà Khưu Thế Tổ.

Khưu Thế Tổ đang tắm suối nước nóng ở hậu viện, bên cạnh còn có rượu đỏ, ông ta nâng tay nhắm mắt dưỡng thần.

Trần Thắng nửa ngồi nửa quỳ: "Ông chủ Khưu."

Khưu Thế Tổ lười biếng ậm ờ, nheo mắt hỏi: "Về rồi à? Lục Cường nói thế nào?"

"Cậu ấy bảo không thể đưa di động cho ông."

Khưu Thế Tổ đột nhiên trừng mắt, trong lòng hơi có nghi hoặc: "Nó thật sự nói vậy?"

Sắc mặt Trần Thắng ngưng trọng, gật gật đầu: "Vâng ạ, gần đây cậu ấy còn thường qua lại với đội trưởng đội cảnh sát."

"Hình Duy Tân?"

"Chính là đội trưởng Hình nắm giữ hồ sơ của vụ án 6 năm trước."

Khưu Thế Tổ hỏi: "Hai người đó gặp nhau thì có thể nói gì?"

"Không rõ ạ."

"Chiếc điện thoại kia đổ chuông cũng không nhiều, chỉ sợ..." Khưu Thế Tổ dừng lại, đại khái đoán ra.

Trần Thắng nói: "Hôm nay tôi nhìn thấy Lục Cường đi cùng một cô gái, nghe nói hai người bọn họ đã đăng ký kết hôn."

Khưu Thế Tổ giương mắt nhìn Trần Thắng.

"Hình như cô gái ấy rất quan trọng đối với Lục Cường." Anh ta tiếp tục: "Nếu không thì chúng ta thử cảnh cáo một chút?"

Sau một lúc lâu.

"ĐƯợc, trông cậy vào cậu." Khưu Thế Tổ lại dựa vào bồn, nhắm mắt lại, cuối cùng nói: "Hành động chừng mực."

Trần Thắng cười.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3