Nàng Công Chúa Trong Thế Giới Vampire - chương 92

Chương 92

-Đi đứng cái kiểu gì vậy hả... mắt anh để đâu vậy.

-Cô...

-Cô cô cái gì... lần này là lỗi của anh ko phải của tôi!.

Giận đỏ mặt tím tai nhưng lại ko thể cải lại vì đúng là lỗi
của mình, nhưng nhìn cái mặt vênh váo của Uyên nhi, Tea Hin đúng là muốn nhịn
mà nhịn ko nổi.

-Lần trước là lỗi của cô lần này là của tôi... coi như chúng
ta hòa.

-À thì ra anh là người thù dai... vẫn còn đanh đánh trong
lòng vì chuyện lần trước. Cười nụ cười đầy tà mị, quỷ quyệt khiến cho Tea Hin
càn khó chịu.

Cố nén cơn thịnh nộ vào trong và trấn tỉnh lại, nhìn Uyên
nhi.

-Tùy cô... muốn nghĩ sao nghĩ... nói sao thì nói... miệng là
của cô... tôi đâu cấm được. Cười khinh phủi phủi áo rồi bước đi. -Cô cứ ở đây
mà nghĩ đi ha... cáo từ.

Nhìn theo bóng Tea Hin mà tức hầm hập, dậm chân tại chỗ vào
cái rồi quay đi, miệng ko ngừng lẫm bẩm rũa thầm.

-Tên đáng chết... đáng ghét... tên chết bầm... hừ... bực
mình thiệt.

...

-Haha... haha... mẹ nhìn xem... đẹp ko... haha...

Bức những cây cỏ dại lên ngắm nghía, miệng lúc nào cũng nhe
ra mà cười cười nói nói, trên đầu còn cài rất nhiều cây cỏ.

-Anne... đừng như vậy mà con... vào trong mau lên. Bà Bạch
Liên đi lại kéo cô vào, gỡ những cây cỏ cài tùm lum trên đầu. -Sao con lại gắng
máy thứ này lên người vậy hả.

-Ơ ơ... sao lại tháo xuống... cài lên cho con... cài lên...
thấy chưa... đẹp hong... con là người đẹp nhất trên đời... haha...haha...

-Vào thôi... đi... nhanh lên.

Quăng đi những cây cỏ trên tay và đầu của Anne, bà lôi cô
vào trong.

-Tắm cho tiêu thư mau đi. Gọi hai cô tì nữ vào bà nói.

-Dạ.

Đi lại dẫn Anne đi trong khi cô cứ lẩm bẩm một mình, thần
trí để đâu đâu.

-Tiểu thư... chúng ta đi tắm thôi. Một trong hai cô tì nữ
cười gượng với cô và dẫn cô đi.

-Tắm hả... hay lắm... ta thích tắm... đi tắm thôi.

Nhìn theo bóng đứa con gái độc nhất của mình bà Bạch Liên
nắm chặc hai tay gòng lên rồi hướng thẳng đến phòng làm việc của chồng mình.

"Rầm"

Bà xâm xâm bước vào tiến lại chỗ người đàn ông đang ngồi.

-Bà làm cái gì vậy hả?.

-Ông còn ngồi ở đó được hả... Anne càng ngày càng điên
dại... ông ko thương con mình sao.

Thở dài nhìn bà.

-Bà bình tĩnh lại đi... tôi đang tìm cách đây này... bà
tưởng tôi ko lo hả... nó cũng là con tôi.

-Tìm cách... còn phải tìm cái gì nữa... ông nên tìm con Tử Y
ấy... là nó làm con mình ra như thế này... ko tìm nó thì tìm cái gì nữa.

-Bà nói hay lắm... nó bây giờ đã là cung chủ của Nam Phong
tộc... tôi làm được gì nó... tôi còn chưa biết sức mạnh của nó ra sao nữa là.

Bước lại ghế sofa rót hai tách trà, đưa cho bà Bạch Liên một
tách.

-Một lát tôi cùng bà đưa Anne đến đó... tôi nhận được thông
tin là nó đang ở đảo. Ánh mắt tà đạo của ông làm hạ đi cơn thịnh nộ của bà Bạch
Liên.

-Tôi sẻ ko tha cho nó đâu.

Bà cũng ko khác gì, tà khí của đôi vợ chồng này đã làm cho
căn phòng ngập tràng mùi tà ác, và u ám.

...

MC bước lên bục cao tay cầm Micro nói:

-Trước tiên tôi xin thông báo thể lệ cuộc thi này... mỏi học
viện sẻ cử một học viên ra ứng chiến, hôm nay là vòng loại để tìm ra những thí
sinh mạnh để tiếp tục vào vòng hai.

-Đầu tiên xin mời hai học viên của hai học viện Ireland và
Yale.

-Tea Hin... cậu ra trước đi. Yun vịnh vai Tea Hin nói.

Gật đầu rồi bước vào vòng thi đấu.

Bình thường Tea Hin là người có khuôn mặt hiền từ nhất nhưng
khi đôi răng nanh dài nhọn ló dạng anh như trở thành một người khác, một con
vampire chinh hiệu. Ko biết sức mạnh của Thổ Tướng như thế nào, ai cũng hồi hợp
chờ xem nhưng vì là vòng loại nên anh ko dùng hét sức mạnh.

Kết thúc phần thi đấu của mình một cách nhanh gọn và dể
dàng, trên khuôn mặt trắng trẻo của anh đã rướm vài giọt máu của đối phương,
máu dính một phần của thanh gươm.

-Hwang Tea Hin của học viện Ireland thắng. MC nói.

Đi xuống đập tay Bo.

-Cậu được lắm. Bo nói.

-Tất nhiên rồi... dù gì tớ cũng là Thổ Tướng của học viện
mà.

Các học viên của các học viện lần lượt ra đấu, thấm thoát
cũng đã gần hết số thí sinh thi.

-Tiếp theo mời học viên cuối cùng của học viện Oxford và học
viện Yale.

Yun cùng mọi người nhìn lên đài giao đấu chờ xem người tiếp
theo sẻ là ai.

Mái tóc vàng tung bay trước gió, một thân ảnh màu nâu dần
xuất hiện trên đài giao đấu.

Mái tóc vàng tung bay trước gió, một thân ảnh màu nâu dần
xuất hiện trên đài giao đấu.

Đôi mắt màu xanh nhìn thẳng vào đôi mắt đen huyền của Yun,
đôi mắt chứa chan nhiều cảm xúc xen lẫn nhau. Ghét anh, ko, là ganh tỵ với anh
mới đúng.

Ở một căn phòng khác, nằm ngay bên dưới căn phòng nó đang đứng,
Phong, Danh và Nguyệt cũng như mọi người đang chú ý người con trai tóc vàng
đang bước lên khán đài.

-Tên này coi bộ ko yếu đâu. Nguyệt vừa nâng tách trà lên vừa
nhìn người con trai bên dưới.

-Đúng vậy... anh ta ngan sức với Kang Yun và Lee Min Woo bên
học viện Ireland đấy. Danh nói tiếp.

Đặt tách trà xuống nhìn người con trai tóc vàng Phong lên
tiếng:

-Nhưng anh phát hiện người của Kang Yun đôi lúc lại phát ra
một sức mạnh khá kì lạ.

Danh và Nguyệt cùng ngừng thưởng thức trà mà quay sang Phong
đưa ánh mắt khó hiểu.

-Kì lạ là sao. Nguyệt lên tiếng hỏi.

-Có lần anh thấy trên người Kang Yun có Hỏa khí... một loại
khí khác thường ko như những vam thuộc tính Hỏa khác.

Nghe Phong nói Nguyệt lập tức nhìn xuống dưới quan sát Yun.
-Em có thấy gì đâu.

-Nó ko thường xuyên xuất hiện... anh chỉ tình cờ thấy thôi.
Nâng tách trà lên nói rồi tao nhã thưởng thức mùi vị đặt trưng của trà.

Loại trà thượng đẳng dành cho Vam do Nam Phong gia làm ra,
ko hề có mặt trên thị trường thế giới, chỉ dành cho những người có cấp vụ cao
của tộc và ko ngoại trừ bốn tộc của tứ đại hộ pháp.

Ko nhìn Yun nữa, anh bắt đầu chú tâm vào cuộc đấu, chỉ năm
phút sau, anh thắng, nhanh gọn và dứt khoát, chiếc răng nanh nhọn dài càng tôn
thêm phần tàn ác của con người anh hiện tại, dùng cuộc đấu để xả cơn giận trong
lòng là điều mà anh nghĩ hiện giờ.

-Jus Bonaparte của học viện Oxford thắng. MC nói.

Jus quay lưng đi xuống, trước khi đi còn tặng cho Yun một
cái nhìn ko máy thiện cảm.

Nhìn cận cảnh trận đấu qua chiếc laptop đặt giữ bàn và vừa
nghe đến tên của Jus, Nguyệt lại nhớ đến một điều gì đó.

-Jus?... tên này... nghe quen quen. Nguyệt lầm bầm trong
miệng.

-Anh Phong... tên Jus này có phải là người mà anh Hoo nhắt
tới ko?. Quay sang Phong.

-Phải... là hắn... thì sao?. Khó hiểu nhìn Nguyệt, ko biết
cô nàng này đang tính toán gì nữa đây.

-Nếu vậy thì anh ta là một trong hai người bạn lúc nhỏ của
chị ấy... nếu chị ấy và anh ta gặp nhau thì có xẩy ra chuyện gì ko?.

Trầm ngâm khi Nguyệt nhắc đến, lòng cũng ko ít phần lo lắng.

-Anh ko biết... cứ để mọi chuyện tự nhiên... chúng ta ko nên
xen vào... dù gì cũng phải giải quyết. Phong lãnh đạm nói.

-Nhưng chị ấy đã mất đi kí ức của những chuyện xẩy ra ở Hàn
Quốc rồi... tác động của đôi cánh thứ ba cùng chuyện xẩy ra hôm đó quá lớn...
em nghĩ ko phải chị ấy ko nhớ mà là ko muốn nhớ lại. Im lặng nãy giờ Danh cũng
lên tiếng nhưng anh lại càng làm tình hình trở nên khó giải.

-Cuối cùng xin mời học viên cuối cùng của học viện Ireland
và học viện Harvard.

Tiếng Mc vang lên ở chiếc laptop giải thoát cho mọi người.

Tiếng "cạch" vang lên khi Phong, Danh, Nguyệt đang
chú tâm vào Yun. Thiên bước vào, tự nhiên ngồi xuống ghế vào rót cho mình một
tách trà.

-Chị ấy còn ở trển hả?. Nguyệt nhìn Thiên thắc mắc.

-Đi rồi... sau khi Jus Bonaparte rời khỏi đài. Nhẹ nhàn
Thiên nói nhưng vẫn ko giấu nỏi sự phiền muộn trong lòng.

----->

Mái tóc vàng tung bay trước gió, một thân ảnh màu nâu dần
xuất hiện trên đài giao đấu.

-Hơ?.

Đơ người nhìn theo bóng người con trai tóc vàng, bàn tay khẽ
run lên, sắc mặc liền biến sắc.

Đỡ lấy nó lo lắng Thiên hỏi: -Ko sao chứ.

-Ko sao.

-"Người này... ". Nhìn theo bóng của chàng trai
tóc vàng lòng nó ko ngừng nói hai từ "người này... "

-Jus Bonaparte của học viện Oxford thắng. MC nói.

Jus quay lưng đi xuống, trước khi đi còn tặng cho Yun một
cái nhìn ko máy thiện cảm.

Nhìn thân ảnh bước xuống nó lập tức quay người chạy đi miệng
còn lầm bầm: "Jus... Jus... "

-Tử Y... Tử Y...Mặt kệ tiếng Thiên phát ra đằng sau nó cứ
chạy như điên.

<-----

Yun bước lên, và nhanh chóng bước vào trận đấu và kết thúc
nó ko kém Jus mấy giây.

Xem như vòng loại đã xong, ngày đầu tiên ko có gì đặt biệt,
ai cũng biết nhưng ko vì như thế mà kháng đài ít người xem, chủ yếu là xem mặt
nhưng nhân vật nổi tiếng nhất là hai học viện, Ireland và Oxford.

Sau vài phút khi kết thúc vòng loại, mọi người rời khỏi đây
làm nơi này trở lại trạng thái vắng bóng dần.

Uyên nhi nhanh chóng rời khỏi nơi dành cho giám khảo tức chỗ
ông Miss ngồi.

-Ơ... cung chủ... người đi đâu vậy. Nhìn thấy bóng nó từ
đằng xa hành lan chạy về phía mình thì thắc mắc rồi tiến lại gần nó.

Cúi chào. -Cung chủ... người đi đâu vậy... về khu VIP đâu
phải đường này.

Nó ko nói gì vì hầu như nó ko hề để ý đến Uyên nhi mà vẫn
chạy, vừa chạy vừa nhìn xung quanh.

-Cung chủ... người đi đâu vậy... cung chủ à...Chạy theo
nó, Uyên nhi ra sức hét lớn nhưng nó vẫn chạy và cô vẫn phải chạy theo, một
biểu hiện kì lạ của nó mà cô chưa từng thấy nên phản ứng lo lắng và sợ hải hiện
giờ ko quá kho hiểu.

Ngừng chạy nó nhìn xung quanh khuôn viên, nhìn thật kĩ nhưng
vẫn ko thấy thứ mình muốn tìm, bước chân tiếp tục dồn dập, tuy ko còn chạy như
bay như lúc nãy những với những bước chân nhanh và liên hồi ko ngừng cũng đủ
biết tình trạng của nó hiện giờ ra sao.

-Chị Tara?.

Chị Tara?.

Vẫn ko ngừng bước bởi tiếng gọi của Tea Hin, nó trong trạng
thái gấp gáp nhìn xung quanh tìm kiếm thứ gì đó.

Thấy nó dường như ko nghe thấy tiếng mình, Tea Hin tiếp tục
bước lại gần. -Chị Tara... chị sao vậy?.

Đứng chắn trước mặt nó Tea Hin hỏi, nhìn vẻ mặt hốt hoản của
người con gái trước mặt anh thoán có chút khó chịu và khó hỉu. Nó, người mà anh
biết là ko có cảm xúc dù vui hay buồn dù có chuyện gì xẩy ra cũng ko hề lộ cảm
xúc ra ngoài mặt. Nhưng trước măt anh, một "nó" hoàn toàn khác.

Buộc phải ngừng lại bời vì người trước mặt, ngước nhìn Tea
Hin, ánh mắt lạnh lùng, vô hồn. Một cánh chậm rãi nó đưa tay lên đẩy thân người
Tea Hin sang một bên và nhanh chân bước tiếp, tiến thẳng ra ngoài, nơi tiến
hành cuộc thi.

Hơi ngớ người vì hành động lạnh lùng hơn hẳn của nó nhưng
anh cũng ko phải ko quen với sự lạnh lùng này nên nhanh chóng thích ứng được,
bước tiếp về phía trước, chưa kịp rẽ vào con đường khác thì anh đã bị một bàn
tay thon nhỏ chạm vào.

-Cô... lại muốn gì nữa đây?. Nhìn Uyên nhi trước mặt anh
khó chịu, anh nhớ là anh và cô đã hòa nhau rồi mà, và khẳng định rằng anh ko hề
đâm phải cô sau lần kia.

-Tôi ko có thời gian để cãi nhau với anh... mau nói cho tôi
biết... anh có thấy cung... à ko một cô gái rất đẹp... tóc bạch kim... mặc đồ
trắng đi ngan qua đây ko?. Gấp gáp cô nói, bàn tay nhỏ nhắn còn chưa dứt khỏi
cánh tay của Tea Hin, hẳn là cô đang rất gấp.

-Tại sao tôi phải nói cho cô biết?. Nghe cô tả qua anh liền
biết cô đang tìm Tara những vì mối thù cá nhân anh ko muốn nói.

-Ko bao giờ tôi nói cho cô biết dù tôi biết hay ko!. Nhấn
mạnh từng chữ anh nói vẽ chắc nịch.

Tức hầm hập nhìn Tea Hin nhưng biểu hiện ánh ko để lộ ra
ngoài, sau khi câu nói của Tea Hin dứt vào giây thì khuôn mặt gấp gáp của Uyên
nhi chuyên sang vô cùng hiền từ.

-Tôi xin lỗi. Bất ngờ cô lên tiếng làm Tea Hin hơi đơ người
nhưng anh cũng nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh của mình mà nhìn Uyên nhi khó
hiểu.

Tiếp tục cô làm bộ mặt biết lỗi và vô cùng dễ thưởng nhìn
Tea Hin. -Tôi xin lỗi... lúc trước tôi sai... là tôi sai.

Một câu nói ko thể ngờ tiếp tục phun ra từ miệng của Uyên
nhi làm Tea Hin ko tin vào tai mình, cuối cùng anh sập "bẫy".

-Coi như cô biết khôn. Đắt thắng nở nụ cười tự mãn.

Nhìn vẽ mặt đắt thắng của người trước mắt Uyên nhi âm thầm
nở một nụ cười thâm hiểm đầy quỷ quyệt.

-Cô ấy đi về hướng nào?. Nhìn vẽ đắt thắng của Tea Hin đang
ngày càng dân trào cô đột ngột lên tiếng hỏi.

Như một phản xạ tự nhiên, hỏi là trả lời. -Đi thẳng. Anh trả
lời trong vô thức.

Mỉm cười với thành tích của mình Uyên nhi nhanh chóng buôn
tay khỏi người Tea Hin và chạy về phía trước, trước khi thân ảnh khuất xa cô
còn tốt bụng tặng cho Tea Hin đang thỏa mãn hạnh phúc của chiến thắng.

-Tên ngóc... nói gì cũng tin!.

Lời nói như con dao vô hình đâm vào tim của Tea Hin, đang
bay bỏng trong niềm vui chiến thắng anh như rơi vào 17 tần địa ngục. Anh nhận
biết được mình đã sập bẫy của Uyên nhi một cách dễ dàng. Trong đầu anh liên tục
vang lên một câu nói "Tên ngóc... nói gì cũng tin!".

-Này... cô được lắm... dám lừa tôi. Bỏ luôn ý định về phòng
mà phóng đi theo Uyên nhi để "Trả thù".

...

-Hong. Bước lại gần Hong đang chuẩn bị rời khỏi nơi dành cho
người xem, tười cười Bo gọi.

Quay lại nhìn Bo, cô cũng nở một nụ cười xinh như hoa mới nở
với anh làm anh ngượng đỏ cả mặt. -Sao?.

-Đi chơi ko... tôi mời.

Ko cần suy nghĩ cô cười rồi nhanh chóng trả lời. -Ok.

Lỗi nhịp, tim anh đang đập, một lúc một nhanh, anh sớm nhận
biết được tình cảm của mình nhưng có lẽ về phương diện tình cảm anh hơi rụt rè
nên ko lúc nào anh mở miệng được nói cho Hong biết được.

Chạm mặt Yun khi vừa đi khỏi chỗ này, qua chuyện lúc nãy
Hong và Bo cũng bớt đi phần nào là "giận" tên này. Nhưng bớt đi ko
phải là ko còn nên vẫn còn giữ khoản cách. Nhưng dù sao Yun vẫn là hắc vương
của Heart và cũng là bạn lâu năm của Yun nên Bo cũng ko quá "dai" như
Hong.

-Yun... đi chơi ko... rũ luốn thằng Tea Hin. Anh mở lời.

Nhìn Bo định mở lời nói từ "Ừ" nhưng lại bị tiếng
của một người cản trở.

-Anh Yun... mẹ gọi anh và em đến gặp. James chạy lại ôm tay
Yun.

-Cô đi một mình đi... và bỏ bàn tay của cô ra khỏi người
tôi. Lạnh giọng anh nói nhưng cũng ko thể nào cắt đuôi được con "dĩa"
bên cạnh.

-Anh nói vậy sao được... em là vợ chưa cưới của anh mà.

-Tôi có bao giờ nói mình sẻ lấy vợ ko... tránh ra. Tiếp tục
lạnh giọng và gạt tay James ra khỏi mình và đi về phía Hong và Bo.

Tuy cơn tức đã lên đến tận cổ nhưng cô lại ko cho nó thoát
ra ngoài, bước đến định kéo tay Yun để tiếp tục ôm lấy tay anh nhưng...

Mảnh vải trắng tung bay, nó từ xa chạy lại, vốn ko để mắt
đến mọi thứ nên va vào James và ngã xuống nên đất cùng cô.

-A... ko có mắt hay sao vậy?. Tức giận cô lôm côm đứng dậy,
vừa phủi đất trên người vừa mắng rồi ngước mắt xuống nhìn người đụng phải cô,
chỉ thấy một cô gái có mái tóc màu bạch kim và mặt đồ trắng chứ ko thấy được
khuôn mặt vì đã bị mái tóc dài che đi.

Nghe tiếng cô mắng **** đằng sau Bo, Hong và Yun cũng dừng bước
mà quay lại nhìn.

-Tara / Tử Y.

-Tara / Tử Y?.

Ngay lập tức Hong và Yun cùng Bo chạy đến đở nó dậy, nhưng
khi Yun định chạm vào người nó thì Hong nhìn anh quát lớn.

-Đừng đụng vào cậu ấy!.

Yun khựng người vài giây rồi rụt tay lại, chậm rãi đứng dậy,
khuôn mặt thoán chút buồn và u sầu.

Nhìn cô gái đang được Hong đở dậy, James thấy khó hiểu, nghĩ
lại lúc Yun và Hong gọi cô gái đó là... Tara?.

-Yun... khi nãy anh gọi cô ta là gì?... Tara sao?. Nhìn
Yun, ánh mắt kinh ngạc lộ rõ.

Câu hỏi của cô cứ như mây gió thoán qua, ko ai để ý đến,
hiện giờ tâm điểm chính là cô gái có mái tóc màu bạch kim tuyệt đẹp phủ dài
xuống nền đất kia.

-Tử Y... cậu ko sao chứ?. Vừa phủi những hạt bụi và đất bám
trên chiếc đầm trắng tinh của nó vừa lo lắng hỏi, cô biết hỏi như vậy là dư
thừa vì chuyện này đối với nó nhầm nhò gì, nhưng theo bản năng của một người
bạn đích thực hỏi han là chuyện sẳn có.

-Yun... em hỏi anh... cô ta có phải là Tara ko?. Tiếp tục
cô hỏi.

Ko những ba người kia ko quan tâm mà ngay cả nó cũng vậy,
mặc cho cô gái đang đứng sau lưng mình có nói gì cũng như gió thổi ngoài tai.

Nhìn Hong một hồi nó nói. -Ko sao.

-Cậu đi đâu vậy?. Hong hỏi tiếp, từ khi nó đến đây cô chưa
bao giờ thấy nó đi đến chỗ này, toàn tới lui hai chỗ thôi.

Hong vừa hỏi xong nó mới chợt nhớ ra mục đích của mình đang
làm, nhìn sang Yun, mặt nó thoán chút đanh lại, quay lại đằng sau chạm mặt với
James, tìm kím xung quanh, đưa ánh mắt nhìn khắp nơi nhưng ko thấy bóng dáng
người mình cần tìm đâu, nó hối hả bước tiếp, lướt qua James một cách lạnh lùng
trong khi cô đã đứng hình khi nhìn thấy nó.

Ko tin vào mắt mình, phải, cô là đang năm mở hay ảo tưởng,
trên đời này lại có thể có được một sắc đẹp như thế sao, một sắc đẹp ko ai sánh
kịp, nổi bật ở bất cứ biểu hiện nào, từ cử chỉ lạnh lùng, thoát tục, mái tóc
dài màu bạch kim xỏa hoàn toàn, đôi mắt màu đỏ lạnh lùng của ngọc rubi, sóng
mũi cao thẳng, đôi môi màu đỏ máu làm nổi bật màu da trắng như tuyết nhưng ko
quá phần thiếu sức sống.

-Tử Y... cậu đi đâu vậy. Chạy theo nó Hong hỏi, nhìn vẻ mặt hốt
hoản của nó làm cô ngày càng lo.

-Henri... cậu có thấy áo khoát của tôi đâu ko?.

Nhìn Jus đang đi lại phía mình anh vừa nghĩ và chợt nhớ.
-Hình như là còn ở kháng đài đấy.

Lập tức Jus quay bước đi về phía kháng đài, khu vực của học
viện Oxford.

-Này cô đứng lại... dám lừa tôi hả. Bước châm ngày càng
nhanh đuổi theo Uyên nhi, bình thường anh sẻ cho qua nhưng vì anh là một người
khá nhiều chuyện và hay cãi nhau nên ko thể chịu thua Uyên nhi một cách dể dàng
như thế.

-Anh phiền quá... im đi... ko thấy tôi đang bận sao. Khó
chịu nói với người sau lưng.

-Cô...

Ko để ý đến Hong nữa, nó lê bước chạy khắp nơi, đưa mắt nhìn
mọi ngỏ ngách trong khu kháng đài nhưng lại ko thể tìm thấy được người mà mình
muốn tìm, thất vọng ngập tràn trong tâm trí nhưng nó lại một lần nữa nhìn thấy
khuôn mặt của người mình cần tìm.

Nhìn Jus đang tiến đến cầm lấy chiếc áo khoát phía bên kia
kháng đài, nhìn thấy mái tóc màu vàng quen thuộc.

Chập chừng bước từng bước về phía Jus.

Một nỗi ganh tỵ dân trào trong anh, anh ước gì người khiến
nó như thế là anh chứ ko phải người con trai kia.

Cầm chiếc áo khoát lên anh quay người định lê bước thì thấy
trong người như có một thứ gí đó thôi thúc anh, một ai đó đang gọi anh.

Bước châm đều đều, ko còn nhanh và liên hồi như lúc này, nó
ngày càng tiến gần đến Jus, miệng vừa mới mở, chưa kịp nói tiếng nào thì một
bàn tay kéo nó với một lực khá mạnh.

-Tử Y... mày đây rồi... mày nói đi... mày đã làm gì con tao
?. Tiếng bà Bạch Liên vang vọng khắp nơi trong kháng đài, thu hút ánh nhìn của
mọi người.

Nó ko nhìn bà, chỉ nhìn tấm lưng trước mặt cách một khoản ko
xa, mặt cho bà Bach Liên liên tục kéo người nó, lực ngày càng mạnh.

Yun, Bo cùng Hong nhìn thấy vậy nhanh chóng chạy lại chỗ nó
và bà Bạch Liên.

Bước chân bây giờ đã hoàn toàn ngừng lại, tiếng nói của bà
Bach Liên in sâu vào não anh, nhưng anh chỉ hoàn toàn nghe được hai từ "Tử
Y", chỉ hai từ đó mới lọt vào đôi tai anh.

Anh quay lại, mái tóc dài màu bạch kim quen thuộc, đôi mắt
màu đỏ của ngọc rubi đã in sâu vào trí não, khuôn mặt như nỗi ám ảnh anh, khuôn
mặt mà anh ko bao giờ quên.

-Y Y...

Nhanh như bay anh phi thẳng đến chỗ nó, nó cũng vậy, lê bước
chạy về phía anh, mặc cho mọi chuyện xung quanh. Cánh tay to lớn ấm áp vòng qua
thân người nhỏ bé của nó, ôm lấy nó thật chặt. Bàn tay thon nhỏ vịnh chặc lấy
tấm lưng to lớn của Jus, thật chặc, cứ như ko cách nào tách ra được.

-Cuối cùng mình cũng tìm được cậu rồi. Nó thì thầm chỉ đủ để
mình Jus nghe thấy.

-Cậu nói gì vậy... Y Y... ko lẽ cậu mất trí sao... ngày đó
nghe tin cậu bỏ đi mình đã tìn khắp nơi ngay cả học viện Ireland nhưng ko
thấy... cậu đã đi đâu?.

Bàn tay siết chặc, cô gắng kìm chế cảm xúc đang dân trào,
cơn ghen tức ngày càng cao.

-Cậu nói sao?.

Bàn tay siết chặc, cô gắng kìm chế cảm xúc đang dân trào,
cơn ghen tức ngày càng cao.

-Cậu nói sao?. Ngước lên nhìn Jus, nó hoàn toàn ko hiểu Jus
đang nói gì, nó đã bỏ sót chuyện gì sao.

-Y Y... cậu sao vậy?. Nhìn mặt nó ngày càng lạnh xen lẫn
một chút gì đó hoan mang làm Jus ko thể ko lo.

Buôn thả hai bàn tay đang nắm chặt hai cánh tay Jus, nó chậm
rãi quay người, chạm mặt với Yun, nó nhìn thẳng, nhìn thẳng vào ánh mắt đen
huyền của anh khẽ làm anh thấy khó chịu, một ánh mắt lạnh lùng ko tả nổi.

Lê bước tiến lại chỗ Yun. Đưa mắt vào một khoản ko vô định,
một âm ngữ lạnh lùng vang lên khiến tất thẩy mọi người ko khỏi e dè. -Mau nói
cho tôi biết...

Ai cũng nhìn nó, đa phần là do ko hiểu nó muốn biết gì, Yun
cũng ko ngoại lệ.

Đột ngột nó nhìn thẳng vào Yun. -Những chuyện đã xẩy ra ở
Hàn Quốc... tất cả.

"Cạch", cánh cửa phòng mở ra, Uyên nhi hối hả chay
vào, cuối chào bốn thân ảnh đang ngồi ở ghế sofa.

-Tứ đại hộ pháp... mọi người mau đi xem cung chủ đi... biểu
hiện của người lạ lắm. Chưa kịp thở cô đã vội tuôn lời.

-Cung chủ ở đâu?. Phong hỏi.

-Dạ ở dưới kháng đài. vừa nghe xong bôn người đang ngồi bật
dậy nhìn nhau rồi biến mất, trong ko gian giờ chỉ còn lại những cánh hoa hồng
với bốn màu Xanh, Đỏ, Vàng, Tím đang từ từ rơi xuống rồi hòa tan vào ko khí ko
còn một dấu vết.

Thấy vậy Uyên nhi cũng ko chần chừ nữa mà chạy đi, ko biết
hôm nay có phải cuộc thi chạy ko nữa mà cô hết chay đi rồi chạy về, vừa thấy nó
cùng nhiều người ở kháng đài, nhìn thấy sắc mặt ko được tốt của nó thì cô liền
quay đâu lại, chạy đi báo cho Thiên, Phong, Danh và Nguyệt.

Nhìn thấy ko khí dần chìm vào căng thẳng thì Hong đi lại cầm
tay nó. -Tử Y à... vào thôi... đừng ở đây nữa... vào đi.

Những lời nói của Hong như ko khí ko hề lọt vào tai nó, tâm
trạng hiện giờ của nó chỉ diễn tả với hai chữ "Ko ổn".

-Tôi ko thích nói lại lần thứ hai. Vẫn tiếp tục nhìn Yun với
đôi mắt đó.

Đôi mắt lạnh lẽo như con dao sắc bén đang đâm xuyên qua tim
Yun, anh hoàn toàn bất động, lòng anh đang rối, vô cùng rối.

Những cánh hoa hồng với bốn sắc màu đột ngột rơi, khi chưa
kịp chạm đất nó đã tan biến, cứ như thế, như một điệp khúc.

-Mau đi đi. Từ sau lưng Yun, một giọng nói vang lên, một
giọng nói như ra lệnh.

Mọi người ai cũng quay lại, thắc mắc khi thấy bốn thân ảnh
xếp thành hàng ngan, bốn khuôn mặt như tượng khắc, trong họ, sự quý phái và bí
ẩn nội trội nhất.

-Các người mau rời khỏi đây. Nguyệt lập lại lời của Thiên,
lần này ko phải giống như ra lệnh mà chính là lệnh.

-Đứng lại... câu hỏi của tôi... vẫn chưa có đáp. Nó lên
tiếng, lời nói tuy nhỏ nhưng sức ảnh hưởng cực lớn.

Tứ đại hộ pháp đi lại chỗ nó, sắc mặt đã chuyển biến khi nó
vừa lên tiếng, lần này, ko phải như mọi lần, nó đã nói thì ko ai cải lại được,
ngay cả bà nó - Nam Phong Hạ cũng ko.

-Về thôi. Thiên nhẹ nhàn khuyên nó nhưng nó vẫn ko chịu từ
bỏ, hôm nay, mọi chuyện nó phải biết cho bằng được.

Nuốt nước bọt Yun nhìn nó, ánh mắt ấm áp làm nó thoán chút
khó chịu. Anh lấy trong túi ra một vật màu bạc đưa lên trước mắt nó, một chiếc
lục lạc bằng bạc.

-Tara. Anh nhẹ nhàn lên tiếng. -Em còn nhớ nó ko?.

Nhìn Yun rồi quay lại nhìn chiếc lục lạc, đưa tay nò giựt
lấy, nhìn vật màu trắng thật kĩ rồi nhíu mày nhìn Yun.

-Tại sao anh lại có nó. Nó hỏi.

-Em ko nhớ sao... em đã tặng tôi đấy.

Thiên, Phong, Danh và Nguyệt giật mình ko tin vào tai mình,
bốn người nhìn nó.

-Làm sao có thể... làm sao chị ấy lại tặng nó cho anh... anh
có biết nó có ý nghĩa gì ko?.