Vẫn Luôn Cố Chấp - Chương 03

Chương 3: 17+

Bạch Trạm Nam quyết định theo đuổi Lâm Tương,
là sau khi bọn họ gặp mặt lần thứ ba.

Khi đó anh tham gia một buổi tiệc từ thiện tối, trên
đường đến phòng WC bỗng nhiên gặp Lâm Tương ở cửa. Không thể không nói Lâm
Tương thực sự là một cô gái đặc biệt, ít nhất không giống với tất cả những cô
gái anh từng tiếp xúc.

Lúc ấy Lâm Tương đang đánh người, hơn nữa với sức lực
của thanh niên lại càng đánh khỏe.

Người bị cô đánh thật không khéo Bạch Trạm Nam cũng
biết, là nhị thiếu của Tiêu gia, bình thường gặp ở câu lạc bộ đêm ngẫu nhiên có
chào hỏi qua, cho nên Bạch Trạm Nam cũng không định nhúng tay vào.

Tiêu Tuấn hẳn là uống nhiều, một người đàn ông cao lớn
một mét tám lại có thể quỳ rạp trên mặt đất như bùn loãng, không hề đánh trả.

Bạch Trạm Nam nhìn sắc mặt Lâm Tương, đừng
nói, nha đầu kia hung dữ nổi dậy có chút đáng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn nổi giận
đùng đùng, mắt đỏ lên như đang nhìn kẻ thù giết cha.

Dòng khí nóng của bạo lực không vì thấy Bạch Trạm Nam mà
giật mình.

Tiêu Tuấn lẩm bẩm rên rỉ muốn ngoái đầu lại xem rốt
cuộc kẻ bạo lực này là ai, nào ngờ bị Lâm Tương xoay mạnh, cuốn hai cánh tay ra
sau đầu rồi nện xuống vài cái, anh ta kêu lên một tiếng đau đớn lại quay về với
mặt đất.

Bạch Trạm Nam vẫn dõi theo, nha đầu kia đánh lên vị
trí trí mạng trên cơ thể, thực sự gặp chuyện không may đối với ai cũng không
phải điều tốt, anh tiến lên một tay nhấc người cô ra, phát hiện trên người Lâm
Tương không ít mùi rượu.

Anh nhìn Tiêu Tuấn vẫn không nhúc nhích quỳ rạp trên
mặt đất, lại nhìn Lâm Tương nhíu mày: “Tiếp tục đánh nữa sẽ chết người.”

Lâm Tương không để ý tới anh, còn muốn nhấc chân giẫm
người trên mặt đất, Bạch Trạm Nam đành phải ôm nửa người cô nhanh chóng rời đi,
đến khi ra bên ngoài đại sảnh mới tách cô ra một ít: “Không sợ Tiêu Tuấn tỉnh
lại biết là cô làm?”

Lâm Tương còn chưa tỉnh rượu, chẳng qua chỉ híp mắt
lại suy nghĩ liếc nhìn anh một cái, không biết nha đầu kia là tửu lượng rất tốt
hay là cố ý mượn rượu giả điên, lúc trả lời suy nghĩ có vẻ rõ ràng: “Anh ta
không biết được đâu, ở đấy không có camera.”

Bạch Trạm Nam nhìn đèn đường rọi xuống khiến
khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi đỏ lên, không khỏi nhếch… khóe môi một cái: “Vẫn
còn thông minh.”

Lâm Tương nhìn anh gật gật đầu cảm ơn, sau đó vẫy tay
tạm biệt: “Chắc chắn anh sẽ không nói cho Tiêu Tuấn. Anh đang hợp tác với ba
tôi, trước mắt mà nói, so với Tiêu Tuấn tôi vẫn có giá trị lợi dụng hơn. Tạm
biệt, Bạch tiên sinh.”

Nhưng cô chẳng làm việc gì giống người, tâm tình tốt
lại đi đến ven đường.

Bạch Trạm Nam tựa vào cạnh xe hút thuốc, từ
đầu đến cuối khóe miệng vẫn luôn ẩn ý cười. Mỗi lần, nha đầu kia đều có thể làm
cho anh thấy mới mẻ, tổng cộng gặp ba lần, mỗi lần đều là một Lâm Tương hoàn
toàn khác biệt như vậy, thật sự có chút hứng thú.

Lâm Tương chuẩn bị đón xe, còn chưa đi được vài bước
đã bị chặn đường bế ngang lên.

Cô hoảng sợ, quay đầu lại thấy khuôn mặt tươi cười ý vị thâm trường (*) của Bạch Trạm Nam, giọng nói trầm thấp chậm rì rì
vang lên bên tai: “Em đã nói vậy, anh càng nên đưa Lâm tiểu thư uống rượu say
về nhà an toàn mới phải. Cơ hội lấy lòng Lâm tiên sinh tốt như vậy, thật sự
không có lí do gì để bỏ qua.”

(*) Hứng
thú, sâu xa.

Lâm Tương nhíu mày, vài giây sau con ngươi đen thâm
thúy chợt hiện, như nghĩ đến điều gì, cánh tay không tự chủ thuận thế ôm lấy cổ
anh: “Vậy thì làm phiền Bạch tiên sinh.”

Lâm Tương không chọn quay về Lâm gia, cô có thuê một
căn nhà độc lập gần trường, khiến cho Bạch Trạm Nam có chút ngạc nhiên. Bên ngoài
căn nhà có vẻ cổ xưa, ngay cả cửa chống trộm cũng đều loang lổ rỉ sét có từ rất
lâu rồi.

Anh cau mày đứng sau Lâm Tương, nhịn không được hỏi ra
miệng: “Nơi này không an toàn, em không sợ gặp phải tiểu lưu manh?”

Trên đường tới đây anh thấy trong ngõ nhỏ có tên côn
đồ cà lơ phất phơ, anh không dám tưởng tượng nếu chỉ có một mình Lâm Tương lúc
về đêm sẽ xảy ra chuyện gì.

Lâm Tương lại một chút cũng không để ý, giữ cửa mở ra
mới lười nhác trả lời một câu: “Bọn chúng sẽ không chọc tôi.”

Bạch Trạm Nam càng mơ hồ, đi theo cô vào nhà, nhìn vật
dụng bên trong đơn giản, tất cả đồ đạc và cách trang trí ở đây đều khiến anh
cảm thấy là lạ, nhưng không nói được rốt cuộc không đúng ở chỗ nào.

Lâm Tương tự mình đi tìm hộp đựng thuốc, thì ra trên
cánh tay có chỗ bị trầy da, thoạt nhìn động tác của nha đầu kia rất lão luyện
quen thuộc, giống như thường xuyên đánh nhau.

Từ lúc theo cô vào nhà Bạch Trạm Nam đã mang một bụng
nghi vấn, Lâm Tương như vậy, so với đại tiểu thư trong tưởng tượng của anh thực
sự rất khác biệt.

Lâm Tương lau nước thuốc lên miệng vết thương xong mới
ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện: ”Anh muốn uống gì?”

Bạch Trạm Nam khẽ lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn
vết thương trên cánh tay cô. Cô còn không rửa sạch kĩ càng, chẳng qua chỉ đơn
giản khử trùng sau đó thì mặc kệ, vết sẹo kia còn đỏ au chói mắt đáng sợ, như
ngưng tụ một khối máu đông.

“Không sợ để lại sẹo à?”

Lâm Tương không đáp, chỉ đậy kĩ hộp thuốc lại, sau đó
lập tức đi lấy một chai nước sô-đa trong tủ lạnh ném vào lòng Bạch Trạm Nam:
“Uống xong thì về nhà, khuya rồi.”

Bạch Trạm Nam cười nhẹ một tiếng, cầm chai sô-đa
đặt lên bàn trà: “Đây là, qua cầu rút ván?”

Lâm Tương thản nhiên cười, ngửa đầu uống một miệng
bia.

Lúc này Bạch Trạm Nam mới để ý tới, nha đầu kia lại
cầm trong tay một lon bia, hơn nữa lúc này mới đột nhiên kinh sợ, sở dĩ cảm
thấy căn phòng này rất kì quái, bởi vì nó không giống với căn phòng dành cho nữ
sinh ở một mình.

Tất cả bài trí bên trong đều cực kì đơn giản không có
gì đáng xem, hơn nữa màu sắc bộ bọc ghế sô pha không như một cô gái thường
chọn. Anh ngẫm lại một chút liền có thể đoán được căn phòng này của ai, có lẽ
tiểu nha đầu từng có một cậu bạn trai thân thiết, sau khi chia tay vẫn nhớ mãi
không quên, vì thế mà thuê luôn căn nhà cậu bé kia từng ở?

Nghĩ như vậy anh cảm thấy không có gì là bất hợp lí,
con gái tuổi này không trải qua một chút tình cảm mới kì quái, trái lại một cô
nữ sinh từng trải càng hấp dẫn anh hơn, ít nhất tương lai không cần phải điều
hòa - dạy dỗ.

Bạch Trạm Nam trưởng thành trong cái vòng
luẩn quẩn như vậy, anh không phải mẫu đàn ông thích hợp để lấy làm chồng, cảm
thấy hứng thú với cô gái nào liền thử chủ động tấn công, hợp thì đến, không hợp
thì thôi.

Anh nhìn chiếc cổ trắng nõn thon dài của Lâm Tương,
dưới ngọn đèn, bình nước đá cũng lạnh lùng phát ra ánh sáng trong suốt, có một
vệt nước nhỏ trượt theo khóe môi cô chảy xuống quai hàm, một đường thấm vào da
thịt nhẵn nhụi trước ngực. Bỗng nhiên anh cảm thấy yết hầu khô khốc, dường như
lúc này cảm giác say mới bắt đầu nổi lên.

Lúc Lâm Tương nhìn qua, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt: “Hôm
nay cảm ơn anh, hôm nào đó mời anh một bữa.”
Bạch Trạm Nam
từ chối cho ý kiến, mà nhếch…môi một cái, bỗng nhiên đứng dậy đi tới chỗ cô.

Ngón tay Lâm Tương đang ôm lon bia dần dần nắm chặt
lại, cứng ngắc đứng tại chỗ không động đậy, cho đến khi Bạch Trạm Nam thật sự
tới gần, cánh tay rắn chắc dừng trên lưng áo mềm mại nhỏ nhắn của cô.

Ánh mắt cô ngay lập tức có chút lạnh, cứ như vậy mặt
không chút thay đổi nhìn anh.

Đầu ngón tay của người đàn ông dường như mang theo
nhiệt độ nóng bỏng, tùy ý lưu luyến trên thắt lưng cô, giọng nói anh trầm
xuống, trầm lắng mà rất gợi cảm, dán bên tai cô mềm mại, tê dại: “So với ăn
cơm, anh lại hi vọng thứ khác hơn.”

Lúc đầu Lâm Tương không có phản ứng gì, bỗng nhiên
nhịn không được cười ra tiếng: “Chắc anh không cho rằng đưa tôi về nhà, tôi sẽ
cùng anh lên giường chứ.”

Khuôn mặt anh mang theo ý cười, im lặng nhìn cô.

Lâm Tương thu hồi cảm xúc, tay để trước ngực anh, một
tay kìm chặt bàn tay đang làm loạn của anh, chậm rãi tách người ra: “Xin lỗi.
Tôi không thích 419.”

Thói hư tật xấu của đàn ông đều như nhau, càng ăn
không được thì càng ngày nhớ đêm mong.

Kể từ ngày đó Bạch Trạm Nam bắt đầu nhớ đến Lâm Tương,
hơn nữa lại đang hợp tác với Lâm Diệu Khang nên cơ hội gặp tiểu nha đầu càng
nhiều hơn. Hứng thú đối với nha đầu kia càng ngày càng tăng, tiếc là Lâm Tương
vẫn lạnh lùng nhàn nhạt chẳng mấy khi đáp lời.

Bạch Trạm Nam nghĩ tới căn nhà trọ cô thuê, biết có lẽ
hiện tại Lâm Tương đang trải qua cảm giác đau thương của tình yêu, vì thế chần
chờ quyết định tiến công bằng con đường ôn hòa. Mua hoa hay tặng những món quà
linh tinh đều khiến Lâm Tương chướng mắt, vì thế mỗi lần gặp nhau vào cuối tuần
Bạch Trạm Nam đều hẹn tiểu nha đầu đi leo núi hay lặn biển, quả nhiên loại vận
động kích thích mạo hiểm này kiến Lâm Tương rất phấn khích, thái độ của cô với
Bạch Trạm Nam cũng dần tốt lên, thỉnh thoảng còn có thể chủ động hẹn anh ăn
cơm.

Có lúc Bạch Trạm Nam nhân cơ hội, trong lời nói mập
mờ ám chỉ một phen, nhưng Lâm Tương luôn giả bộ nghe không hiểu.

Bạch Trạm Nam rất thất vọng lại đùa giỡn giở
chút thủ đoạn nhỏ.

Thời cơ đến không sớm cũng không muộn, tình cảm giữa
Lâm Tương và ba hình như không tốt lắm, những khi cùng một chỗ, không nói được
mấy câu đã cãi nhau. Có việc làm cho tức giận nên vài ngày Lâm Tương không về
nhà, Lâm Diệu Khang biết gần đây Bạch Trạm Nam đang qua lại với tiểu nha đầu,
gọi điện nhờ anh tìm giúp con bé.

Bạch Trạm Nam hỏi qua loa nguyên nhân hai
người cãi nhau để chuẩn bị hốt thuốc đúng bệnh, lại hiếm khi thấy Lâm Diệu
Khang nói quanh co, úp mở nói không rõ nguyên nhân.

Bạch Trạm Nam nghĩ có lẽ không nên hỏi, đang
định cúp điện thoại, đối phương bỗng nhiên mở lời: “Trước đây Lâm Tương có một
cậu bạn trai, là một tên côn đồ, nha đầu kia đến bây giờ vẫn còn nhớ đến nó.”

Tên côn đồ?

Trong đầu bất chợt hiện lên hình ảnh tên tiểu lưu manh
loanh quanh trong ngõ nhỏ, rốt cuộc Bạch Trạm Nam cũng hiểu ý tứ trong lời Lâm
Tương nói “Bọn họ sẽ không chọc đến tôi.”

Vậy thì chỗ Lâm Tương đang ở là của người đàn ông kia?

Nghĩ vậy Bạch Trạm Nam có chút chán ghét đáp lại, đúng
lúc Lâm Diệu Khang nói thêm: “Bạch tổng, tôi biết là cậu có ý với Lâm Tương,
cậu ở Giang thị còn cần người nâng đỡ, tôi có thể giúp cậu vô điều kiện. Chỉ có
yêu cầu duy nhất, làm cho Lâm Tương quên cái tên tiểu lưu manh kia đi.”

Không thể nghi ngờ, cục diện này đối với Bạch Trạm Nam
mà nói chính là được lợi gấp đôi, còn chưa nói đến, hiện tại anh hoàn toàn có
hứng thú có cảm tình với tiểu nha đầu, đề nghị Lâm Diệu Khang đưa ra đúng là
trăm lợi mà không có một hại.
Anh đến Giang thị chính là vì muốn thoát khỏi thế lực của ba, tự mình dựng nên
sự nghiệp, trước mắt thực sự là một cơ hội tốt.

Anh không có lí do gì mà từ chối.

Bạch Trạm Nam cũng chỉ là vừa lúc nhìn xem
tâm tư của Lâm Tương, tính tình cô khiến người ta không chắc chắn phải cân
nhắc, thực ra anh cũng không hiểu rõ nha đầu kia. Anh đến nhà trọ nhưng không
tìm thấy cô, đến trường mới biết vài ngày rồi cô không về trường học, Bạch Trạm
Nam đành phải lái xe vòng quanh đi tìm, nhưng cuối cùng lại chạy xe đến ven
đường cái nơi gặp mặt lần thứ hai.

Không ngờ, Lâm Tương đang ngồi xổm bên đường, ngẩn
người.

Bạch Trạm Nam dừng xe cách đó không xa, cũng chưa tiến
đến, rất nhiều hành động của Lâm Tương quá mức quái dị, nhưng anh không có ý
định xâm nhập vào để hiểu rõ. Hiện tại anh chẳng qua là hứng thú với nha đầu
kia, những việc khác không muốn tham dự vào, hơn nữa Lâm Diệu Khang còn hứa hẹn
với anh những điều kiện hấp dẫn như vậy.

Không biết đợi bao lâu, cho đến khi những hạt mưa nhỏ
bắt đầu tí tách rơi bên ngoài cửa sổ, Bạch Trạm Nam cầm ô đi tới, giẫm lên những
giọt nước trên đường chậm rãi đứng trước mặt cô.

Lâm Tương ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn anh, đáy mắt đỏ
lên vì nước mưa rơi vào, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nhợt như tờ giấy, cả
người đều run run.

Bạch Trạm Nam khẽ nhíu mày, đưa tay muốn đỡ
cô, ai dè nha đầu kia đột nhiên nhào tới, anh đang trong tình huống không hề
phòng bị liền bị cô kéo xuống khập khiễng hôn lên môi.

Đây là lần thứ hai họ hôn môi, mùi vị thực sự không
được tốt lắm.

Mưa dọc theo giữa môi lưỡi đang cuốn lấy nhau tiến vào
trong, có chất lỏng ấm áp và nóng bỏng, hình như còn mặn mặn, như là nước mắt?

Cô ôm anh rất chặt, như sợ đánh mất vật báu mà phải
đáp lại, thái độ mâu thuẫn như vậy làm cho Bạch Trạm Nam có chút nghi ngờ.

Mưa bắt đầu to hơn, xung quanh chỉ còn lại những tiếng
hỗn tạp của màn mưa, Bạch Trạm Nam
thấp thoáng nghe thấy Lâm Tương rầu rĩ thầm thì một câu, không rõ ràng, chỉ
nghe thấy ba chữ: “Rất nhớ anh.”

Trên người Lâm Tương vẫn còn mùi rượu, Bạch Trạm Nam
phát hiện, nha đầu kia không phải thèm rượu bình thường, mà là một nữ tửu quỷ.

Trong khách sạn, bọn họ làm yêu trên giường. Tóc Lâm
Tương hơi thấm ướt, một lọn tóc còn dính trên chiếc cổ nhỏ trắng nõn nhìn đặc
biệt dụ dỗ. Bạch Trạm Nam
nằm trên người cô, hung mãnh gặm cắn hai gò mềm mại đang phập phồng cao thấp,
kích thích cô thở hổn hển liên tục.

Không làm màn dạo đầu quá lâu, một cô nữ sinh từng ở
chung với bạn trai thì không có khả năng còn là xử nữ, cho nên anh không cần
quá khách sáo, tiến quân thần tốc, vào thẳng “đường nhỏ tối tăm.”

Lâm Tương đau đớn, theo bản năng co rút lại, đầu ngón
tay gắt gao bấm chặt vào cánh tay anh: “Đồ khốn, đau.”

Bạch Trạm Nam ngẩn người, sâu bên trong Lâm
Tương cứ quyện lại, kẹp chặt lấy anh vừa đau vừa thoải mái, phản ứng này có
chút không thích hợp. Anh cúi đầu thử lấy ra một chút, quả nhiên nhìn thấy ở vị
trí kết hợp lây dính vệt tơ hồng nhè nhẹ.

“Em…” Đây là ngạc nhiên vui mừng ngoài ý muốn, giọng
nói Bạch Trạm Nam không khỏi êm dịu, ôm chặt cô gái đang co rúm, không ngừng
xin lỗi cúi đầu hôn lên môi cô: “Đồ ngốc này, sao lại không nói? Thiếu chút nữa
làm đau em.”

Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ như phụ họa theo, rơi càng
nặng hạt, trong phòng chỉ còn tiếng thở gấp ồ ồ kiềm nén của hai người.

Lâm Tương nghiêm mặt tái nhợt, rõ ràng là đau kịch
liệt, đôi mắt lại bướng bỉnh nhìn anh.

Ngay cả ánh mắt cô cũng phức tạp làm cho người ta đoán
không ra, Bạch Trạm Nam
đưa tay nhéo nhéo hai gò má cô, trêu ghẹo nói: “Đau như vậy, cho em nhào nặn.”

Lâm Tương khẽ lắc đầu, ngón tay xinh đẹp tỉ mỉ vuốt ve
khuôn mặt anh, sau đó đưa cái lưỡi mềm mại ướt át khẽ liếm cánh môi anh: “Anh
ôm chặt em, em sẽ không đau. Cứ như vậy mà ôm em, đừng buông tay.”

Bạch Trạm Nam cảm thấy buồn cười, trái lại
lúc này Lâm Tương cực kì ngoan ngoãn, dán vào lòng anh, dường như vô cùng hưởng
thụ.

Điệu bộ như vậy khiến Bạch Trạm Nam thực sự thoải mái,
phản ứng của Lâm Tương khiến anh rất thích, ngây ngô mà không ngốc, thậm chí
biết làm thế nào câu người.

Anh không hề kiềm chế, dũng mãnh thâm nhập vào, nhìn
bộ dạng Lâm Tương hơi lơ đãng trong lòng lại ngứa ngáy tê dại.

Mặc dù muốn cô trong trạng thái nửa mất hồn, chếnh
choáng say có chút đê tiện, hơn nữa sau lưng còn có sự thúc đẩy quyền lợi từ
Lâm Diệu Khang, nhưng lúc này Bạch Trạm Nam vẫn cảm thấy có chút thẹn tâm.
Anh thấy hứng thú với Lâm Tương, liền chủ động ra trận, trên thương trường đó
là một đạo lí. Hồi ức như một đoạn phim, một màn này khiêu khích nội tâm không
bình tĩnh của Bạch Trạm Nam,
anh lại trợn mắt nhìn giang mặt trầm tĩnh. Hai năm trôi qua, Lâm Tương vẫn bên
cạnh anh như trước, mà địa vị của anh ở Giang thị đã thay đổi.

Chứng tỏ dường như anh đã đạt được tất cả những gì
mình mong muốn, cơ thể của Lâm Tương, còn có địa vị danh lợi, nhưng vì cái gì
mà trong lòng anh vẫn cảm thấy thiếu thứ gì đó.

Con người thực sự đều có dục vọng của mình, đã có được
cơ thể cô mà hiện tại dường như lại hi vọng chiếm được cả lòng cô.

Tác giả có lời muốn nói: Trên đây đều là những suy
nghĩ của nam chính, kế tiếp sẽ viết về nữ chính, vì cập nhật quá chậm nên mọi
người có thể đã quên nội dung những chương trước, thực sự xin lỗi mọi người,
tôi sẽ cố gắng hết sức cập nhật nhanh chóng, ít nhất cũng là cách một ngày nên
sẽ nhanh chóng kết thúc.
Cảm ơn các cô gái vẫn còn theo dõi.