Ánh sáng phương Bắc (Tập 2) - Phần III - Chương 20 - Phần 2

Vì thế cô nhìn lên, nhưng nước mắt khiến cô không nhìn thấy điều đang thực sự xảy ra; và có thể nó không phải là dễ nhìn thấy đối với cô. Và điều này rõ ràng cũng không bị Iofur phát hiện.

Iorek đang lùi lại phía sau chỉ để tìm một chỗ sạch sẽ, một hòn đá chắc chắn để đứng lên, cánh tay trái vô dụng thực ra vẫn lành lạnh và khỏe mạnh. Không thể lừa một con gấu, nhưng Lyra đã nói cho Iorek Byrnison biết trước, Iofur Raknison không muốn làm một con gấu, hắn muốn trở thành người và Lyra đã lừa nó.

Cuối cùng nó đã tìm được cái nó muốn: một hòn đá chắc chắn và găm sâu vào đất. Nó dựa lưng vào đó, duỗi thẳng chân và chờ thời cơ.

Thời cơ đến khi Iofur vươn người lên cao, rống lên thể hiện sức mạnh, và quay đầu nhìn một cách giễu cợt vào bên tay trái lúc đó đang yếu của Iorek.

Đã đến lúc Iorek hành động. Như một cơn sóng đã tích tụ độ cao từ hàng nghìn dặm trên đại dương và chỉ hơi gợn nhỏ trên làn nước sâu, nhưng khi đến vùng nước cạn, nó nhô lên cao đến tận trời xanh, đe dọa những cư dân trước khi tràn lên bờ với một sức mạnh không thể tưởng tượng nổi… Iorek Byrnison vùng lên trước Iofur, vươn người lên từ chỗ đặt chân chắc chắn trên hòn đá và cào xé dữ dội vào cái hàm đang há hốc của Iofur.

Một cú đấm đáng sợ. Nó đánh bay phần hàm dưới của Iofur lên không trung và rải đầy những giọt máu trên tuyết mấy mét xung quanh.

Cái lưỡi đỏ ngòm của Iofur thè xuống cổ họng trống hoắc của hắn. Con vua gấu đột ngột mất tiếng, mất răng và không gì có thể giúp đỡ nổi. Iorek chỉ cần có thế. Nó lao đến và răng nó cắm phập cổ họng Iofur, giằng sang bên này, bên kia, nhấc thân hình to lớn khỏi mặt đất rồi dằn xuống như thể Iofur chỉ là con hải cẩu bên bờ nước.

Rồi nó xé toang con gấu ra, và mạng sống của Iofur Raknison kết thúc dưới hàm răng của Iorek Byrnison.

Vẫn còn một nghi lễ cuối cùng cần hoàn thành. Iorek xé bộ ngực không che chắn của con vua gấu đã chết, gạt lớp lông để thấy những chiếc xương sườn màu đỏ và trắng. Iorek thò tay vào trong lồng ngực, nó giật trái tim của Iofur ra, đỏ thắm và bốc hơi, ăn sống trước mặt thuộc hạ của Iofur.

Sau đó là tiếng hoan hô, sự hỗn loạn và những con gấu tranh nhau chạy đến thể hiện sự tôn kính trước đối thủ đã chiến thắng Iofur.

Tiếng Iorek Byrnison vang lên át cả tiếng la hét.

“Hỡi những con gấu! Ai là vua của các người?”

Và những tiếng hét đám lại, trong một tiếng gầm như thể tất cả những mái nhà trên thế giới đang bật tung ra trong một cơn bão biển:

“Iorek Byrnison!”

Những con gấu biết chúng cần phải làm gì. Tất cả những huy chương, khăn choàng và vòng hoa bị ném xuống ngay lập tức và giày xéo xuống chân, rồi bị bỏ quên trong tích tắc. Giờ thì chúng đã là những con gấu của Iorek, những con gấu thực thụ, không phải thứ gấu nửa người mơ hồ vẫn ý thức được nỗi đau vì vị trí hèn kém của mình. Chúng tràn vào cung điện và bắt đầu kéo những cột đá hoa cương to lớn từ ngọn tháp ở đỉnh trên cùng, lung lay những bức tường có lỗ châu mai bằng những nấm đấm mạnh mẽ cho đến khi những viên đá long ra đẩy chúng xuống những mõm núi khiến chúng đập mạnh vào đê chắn sóng phía dưới hàng chục mét.

Iorek không để tâm đến và tháo bộ áo giáp sắt của mình ra để chăm sóc vết thương, nhưng trước khi nó bắt đầu, Lyra đã ở bên cạnh, giẫm chân trên nền tuyết đỏ thẵm và hét bảo những con gấu ngừng phá hủy Cung điện, vì có những tù nhân bị giam giữ bên trong đó. Chúng không nghe thấy, nhưng Iorek thì có, và khi nó gầm lên, những con gấu dừng lại ngay lập tức.

“Những tù nhân là con người sao?” Iorek hỏi.

“Đúng vậy — Iofur Raknison tống họ vào ngục tối, họ phải được ra và ở đâu đó, nếu không họ sẽ chết vì đá rơi.”

Iorek ra những lệnh ngắn gọn, mấy con gấu hối hả chạy vào cung điện giải thoát cho các tù nhân. Lyra quay lại với Iorek.

“Để tôi giúp anh nào, tôi muốn biết chắc anh không bị thương quá nặng, Iorek thân yêu — ôi, tôi ước gì có bông băng hay thứ gì đó! Có một vết rạch khủng khiếp trên bụng anh…”

Một con gấu ngậm đầy mồm một thứ gì đó rất cứng màu xanh lá cây bám đầy băng trên mặt đất và thả dưới chân Iorek.

“Rêu cầm máu đó,” Iorek nói. “Hãy rịt vào vết thương hộ tôi, Lyra. Hãy gập phần thịt đè lên trên và bịt một ít tuyết lên cho đến khi nó đóng băng lại.”

Nó không để cho con gấu nào chăm sóc mình dù chúng tỏ ra rất sốt sắng. Hơn nữa, đôi tay Lyra rất khéo léo, và cô nóng lòng được giúp đỡ bạn mình. Thế là đứa bé cúi xuống bên vua gấu to lớn, cuốn thứ rêu cầm máu và đắp tuyết vào vết thương cho đến khi nó không chảy máu nữa. Khi đã làm xong, bao tay của cô thấm đẫm máu của Iorek, nhưng vết thương của nó đã lành miệng.

Lúc đó, những tù nhân, khoảng mười mấy người đàn ông, run rẩy, ngơ ngác và lóng ngóng đã đi ra. Không có gì cần phải nói với ông Giáo sư, Lyra quyết định, vì ông già khốn khổ đã bị điên. Cô muốn biết những người kia là ai, nhưng còn đó nhiều việc gấp hơn cần làm. Cô không muốn làm Iorek rối trí, nó đang nhanh chóng ra lệnh và sai những con gấu chạy gấp ra chỗ nọ chỗ kia, nhưng cô lo lắng cho Roger, Lee, Scoresby, các phù thủy, cô đang đói và mệt… Cô nghĩ điều tốt nhất có thể làm là tránh sang một bên.

Vì thế cô rút vào một góc trong trường đấu cùng Pantalaimon trong hình dạng chồn gu-lô để giữ ấm cho cô, và tự chất một đống tuyết lên người như những con gấu vẫn làm, rồi chìm vào giấc ngủ.

Có thứ gì đó dụi vào chân Lyra, giọng một con gấu lạ nói:

“Lyra Lưỡi bạc, đức vua muốn gặp cô.”

Cô đứng dậy và gần như tắt thở vì lạnh, không thể mở mắt nổi vì chúng đã bị phủ một lớp băng, nhưng Pantalaimon đã liếm cho băng tan ra, và cô nhìn thấy ngay một con gấu trẻ tuổi đang nói chuyện với cô dưới ánh trăng.

Cô cố gắng đứng lên nhưng ngã xuống hai lần.

Con gấu nói: “Hãy cưỡi lên lưng tôi,” và nó quỳ xuống chìa ra tấm lưng rộng lớn của minh, nửa ngã nửa bám vào, cô cố gắng ngồi lên trong khi nó đưa cô đến một khoảng đất trống, nơi nhiều con gấu đang đứng tụm lại với nhau.

Giữa chúng là một bong dáng nhỏ bé đang chạy về phía cô, nhân tinh của người đó nhảy lên chào đón Pantalaimon.

“Roger!” cô reo lên.

“Iorek Byrnison để mình lại ở đây trong khi anh ấy đến cứu cậu, chúng mình đã rời khỏi khinh khí cầu. Lyra ạ! Sau khi cậu rơi ra, chúng mình đi thêm nhiều dặm, rồi ông Lee Scoresby thả thêm khí gas ra ngoài và chúng mình đâm vào một ngọn núi, rồi chúng mình rơi xuống một sườn dốc chắc cậu chẳng bao giờ nhìn thấy! Mình không biết bây giờ ông Lee Scoresby ở đâu, cả các phù thủy cũng vậy. Chỉ có mỗi mình và Iorek Byrnison thôi. Anh ấy đi thẳng đến đó tìm cậu. Họ đã kể cho mình nghe về cuộc chiến của anh ấy…”

Lyra nhìn quanh, dưới sự hướng dẫn của những con gấu già, các tù nhân đang xây một căn lều bằng cành củi và vải dầu. Trông họ có vẻ sung sướng vì có việc gì đó để làm. Một trong số những người đàn ông đang đánh diêm để đốt lửa

“Có thức ăn đấy,” con gấu trẻ đã đánh thức Lyra dậy nói.

Một con hải cẩu còn tươi nằm trên tuyết. Những con gấu xé nó ra bằng móng vuốt và chỉ cho Lyra chỗ tìm quả cật. Cô ăn một miếng cật sống: nó ấm, mềm và ngon hơn tưởng tượng.

“Hãy ăn cả mỡ nữa,” con gấu nói và xé một miếng đưa cho cô, nó có vị kem hạt dẻ. Roger chần chừ rồi làm theo Lyra. Chúng ăn ngấu nghiến, chỉ sau vài phút, Lyra đã hoàn toàn tỉnh táo và bắt đầu ấm lên.

Vừa lau miệng, Lyra vừa nhìn ra xung quanh, nhưng không thấy Iorek đâu cả.

“Ngài Iorek Byrnison đang nói chuyện với các cố vấn,” con gấu trẻ tuổi nói. “Ngài muốn gặp cô khi cô đã ăn xong. Hãy đi theo tôi.”

Nó dẫn họ qua một gò tuyết đến một nơi những con gấu đang bắt đầu xây bức tường bằng những khối băng. Iorek ngồi giữa những con gấu già, nó đứng lên chào đón cô.

“Lyra Lưỡi Bạc,” nó nói, “hãy đến đây nghe những gì tôi đang nghe.”

Nó không giới thiệu sự có mặt của cô với những con gấu khác, có lẽ chúng đã biết về cô từ trước. Nhưng chúng nhường chỗ cho cô và đối xử với cô rất trân trọng, như thể cô là một nữ hoàng. Cô cảm thấy tự hào vô cùng khi được ngồi bên cạnh người bạn thân Iorek Byrnison của mình dưới Hiện tượng cực quang khi nó lung linh huy hoàng trên bầu trời bắc cực và tham gia vào cuộc nói chuyện với những con gấu.

Hoá ra sự thống trị của Iofur Raknison là do một âm mưu. Một số cho rằng do ảnh hưởng của bà Coulter, người đã đến gặp Iofur Raknison khi Iorek bị đi đày, dù Iorek không hề biết về điều đó, và còn tặng Iofur rất nhiều quà.

“Bà ta đưa cho hắn một viên thuốc,” một con gấu nói, “hắn đã bí mật cho Hjalmur Hjalmurson uống, làm cho nó quên mất mình là ai.”

Hjalmur Hjalmurson, theo Lyra đoán, là con gấu đã bị Iorek giết và cái chết của nó khiến Iorek phải bị đầy. Vậy là bà Coulter đứng sau chuyện này! Và còn hơn thế nữa.

“Có những điều luật của con người ngăn cản một số chuyện bà ta đang dự định, nhưng luật của con người không được áp dụng ở Svalbard. Bà ta muốn thiết lập một trụ sở ở đây như ở Bolvangar, có điều là tệ hại hơn, và Iofur cho phép bà ta làm điều đó, chống lại tất cả những truyền thống của loài gấu. Con người đã đến đây, hay bị cầm tù, nhưng không bao giờ sống và làm việc ở đây. Dần dần bà ta đã làm tăng thêm mức độ ảnh hưởng của mình lên Iofur Raknison, và của ông ta lên chúng tôi, cho đến khi chúng tôi trở thành những sinh vật chạy đi chạy lại dưới sự sai bảo của bà ta, và nhiệm vụ duy nhất của chúng tôi là bảo vệ cái thứ ghê tởm bà ta sắp tạo…”

Đó là lời của một con gấu già hơn. Tên nó là Soren Eisarson, nó là một cố vấn, một con gấu đã phải chịu đựng những điều không hay dưới thời Iofur Raknison.

“Giờ thì bà ta đang làm gì, Lyra?” Iorek Byrnison hỏi. “Khi bà ta nghe tin về cái chết của Iofur, bà ta sẽ làm gì?”

Lyra lấy Chân-kế ra. Không đủ ánh sáng để nhìn, Iorek ra lệnh mang đến một cây đuốc.

“Chuyện gì đã xảy ra ông Lee Scoresby vậy?” Lyra hỏi trong khi chờ đợi. “Cả các phù thủy nữa?”

“Các phù thủy đã bị một bộ tộc phù thủy khác tấn công. Tôi không biết những phù thủy ở bộ tộc đó có phải là đồng minh của những kẻ chia tách con người hay không, nhưng họ lượn trên bầu trời với số lượng nhiều khủng khiếp, họ tấn công trong cơn bão. Tôi không biết điều gì đã xảy ra cho Serafina Pekkala, còn về Lee Scoresby, chiếc khinh khí cầu lại bay lên sau khi tôi rơi ra ngoài với cậu bé, đưa anh ta lên cùng. Nhưng chiếc máy đọc biểu tượng của cô sẽ cho chúng ta biết số phận của họ giờ ra sao.”

Một con gấu kéo đến chiếc xe kéo đựng chiếc vạc chứa đầy than củi đang cháy âm ỉ và ném một miếng nhựa gì đó vào giữa. Miếng nhựa bắt lửa ngay lập tức, soi sáng cho Lyra quay những chiếc kim của Chân-kế và hỏi về Lee Scoresby.

Hóa ra ông ấy vẫn đang lơ lửng trên cao, bị gió thổi về hướng Nova Zembla, và ông ấy không hề hấn gì sau khi bị những con kền núi tấn công. Bộ tộc phù thủy lạ đã bị đánh lui.

Lyra nói lại với Iorek, nó gật đầu hài lòng.

“Nếu ông ta vẫn còn ở trên không, ông ta sẽ an toàn.”

“Thế còn về bà Coulter?”

Câu trả lời rất phức tạp, chiếc kim quay từ biểu tượng này sang biểu tượng kia theo một trật tự khiến Lyra rối trí một lúc lâu. Những con gấu rất tò mò, nhưng kìm lại được vì sự tôn kính của chúng dành cho Iorek Byrnison, và của Iorek Byrnison dành cho Lyra. Cô bỏ chúng ra ngoài tâm trí để chìm đắm trong Chân-kế.

Trò chơi của những biểu tượng, khi cô đã tìm hiểu được mối quan hệ của chúng, thì không còn bí ẩn nữa.

“Nó nói rằng bà ta… bà ta đã nghe về việc chúng ta bay theo hướng này, bà ta có một khí cầu zeppelin vận tải được trang bị súng máy. Tôi nghĩ là vậy — vì họ đang bay đến Svalbard ngay lúc này. Bà ta vẫn chưa biết chuyện Iofur bị giết, tất nhiên là như vậy, nhưng sẽ nhanh chóng biết, bởi vì… Đúng rồi, vì một số phù thủy sẽ nói cho bà ta biết, các phù thủy biết tin nhờ những con kền núi. Vì thế tôi đoán rằng có rất nhiều do thám trong không khí xung quanh đây, Iorek. Bà ta đang đến để… để định giúp Iofur Raknison, nhưng thực ra là tiếp quản quyền lực của hắn, với một đội quân Tartar đến bằng đường biển, họ sẽ đến đây trong vòng hai ngày tới.

“Ngay khi có thể bà ta sẽ đến nơi Ngài Asriel đang bị giam giữ, và sẽ sai người giết ông ấy. Vì… giờ mọi thứ đã trở nên rõ ràng: một điều trước đây tôi không thể hiểu nổi, Iorek ạ! Đó là tại sao bà ấy lại muốn giết Ngài Asriel: đó là vì bà ta biết ông ấy sẽ làm gì, bà ta sợ điều đó, bà ta muốn chính minh làm điều đó và có quyền kiểm soát trước ông ấy… Chắc chắn đó là thành phố trên mây! Chắc chắn là như vậy! Bà ta đang cố gắng giành được nó trước! Và giờ nó còn nói thêm với tôi về điều gì khác nữa…”

Cô vùi người xuống chiếc máy, tập trung cao độ, trong khi chiếc kim xoay lung tung. Nó chuyển động hầu như quá nhanh để dõi theo, Roger đang nhìn qua vai cô, thậm chí Roger không nhìn thấy nó dừng lại lúc nào, cậu nhìn chằm chằm vào những ngón tay Lyra quay những chiếc kim, những chiếc kim trả lời hỗn loạn chứ không đơn giản như thứ ngôn ngữ của Hiện tượng cực quang.

“Đúng rồi,” cuối cùng cô lên tiếng, đặt chiếc máy vào lòng, chớp mắt và thở dài như thể vừa ra khỏi sự tập trung cao độ của minh. “Đúng, tôi đã hiểu điều nó nói. Bà ta lại đang đuổi theo tôi, bà ta muốn thứ gì đó tôi đang có, vì Ngài Asriel cũng muốn điều đó. Họ cần nó cho việc này… cho thí nghiệm này… dù nó là gì…”

Đến đó cô ngừng lại hít một hơi thật sâu rồi thở ra từ từ. Có điều gì đó đang làm cô phiền não, dù cô không biết đó là chuyện gì. Cô chắc chắn thứ quá đỗi quan trọng đến thế chính là bản thân chiếc Chân-kế, bởi sau rốt, bà Coulter đã từng muốn nó, và còn có thể là gì khác nữa? Nhưng vẫn chưa đúng, ví Chân-kế có một cách khác để nói đến chính mình, và không phải là cách này.

“Tôi cho rằng đó là Chân-kế,” cô nói với vẻ không vui. “Đó là điều tôi luôn nghĩ từ đầu đến giờ. Tôi phải mang đến cho Ngài Asriel trước khi bà ta có được nó. Nếu bà ta có được nó, tất cả chúng ta phải chết.”’

Khi nói thế, cô cảm thấy rất mệt mỏi, sự mệt mỏi và buồn phiền đến trong từng khớp xương đến mức chết đi có lẽ là một sự giải thoát. Nhưng tấm gương của Iorek đã ngăn cô không nghĩ đến điều đó. Cô cất Chân-kế đi và đứng thẳng lên.

“Bà ta còn cách đây bao xa?” Iorek hỏi.

“Chỉ vài giờ đồng hồ thôi. Tôi nghĩ tôi phải mang Chân-kế đến cho Ngài Asriel nhanh hết mức có thể.”

“Tôi sẽ đi với cô.” Iorek nói.

Cô không phản đối. Trong khi Iorek ra lệnh và tổ chức một nhóm có vũ trang để đi theo họ trên chặng đường cuối cùng của họ lên phía bắc, Lyra ngồi im, lấy lại sức lực. Cô cảm thấy có điều gì đó đã thoát khỏi cô trong suốt quãng thời gian lần đọc biểu tượng vừa rồi. Cô nhắm mắt lại và ngủ. Sau đó họ đánh thức cô dậy ngay để lên đường.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3