Chiếc ôm từ vệt gió quỷ - Chương 27 - 28 - 29 - 30
Chương 27: Đổ Máu!
Yêu, vị cảm xúc này Hữu Phong không được nếm! Cậu ấy hoàn hảo tuyệt đối như một thiên sứ và tàn ác đến tột cùng như một quỷ dữ. Gió Quỷ không thể yêu như người bình thường vì đó sẽ là điểm yếu của cậu ấy! Từ trước tới nay, chỉ có cậu ấy chi phối người ta và mãi là vậy!
Cô nữ sinh uyển chuyển lướt tà váy qua sân gạch của thư viện, không hề biết tới người theo đuôi phía sau.
Khi cô hoa khôi đánh hơi được mùi nguy hiểm thì...
Bằng lực mạnh, người đó vung tay giáng mạnh thanh gỗ vào đầu cô nữ sinh.
Một cú đòn dứt điểm đến man rợ!
Kẻ hành hung thô bạo giật lấy chiếc kẹp tóc và ném vào người nạn nhân tờ giấy xanh nhạt...
Đoạn băng quay cận cảnh vụ tấn công được tua đi tua lại nhiều lần, bất kể một chi tiết nhỏ nào cũng lọt vào mắt thầy giám thị. Ngoài Hữu Phong ra thì không ai biết tới hệ thống camera gắn khắp nơi như hàng tỷ con mắt yêu ma.
Vì thế, dù Trung Anh có rộng lớn tới đâu thì vẫn nằm gọn trong tầm kiểm soát của những người nắm quyền.
Kẻ hành hung đã thật sự bại lộ...
- Tôi sẽ báo cho Hữu Phong! Trung Anh không chứa chấp được học sinh thế này!
Màn hình camera tắt phụt, thầy giám thị phẫn nộ lên tiếng.
Đứng bên cạnh, người đàn ông vẫn khoanh tay thật điềm tĩnh, nhúm da dưới mắt nhăn nheo trong những suy tính riêng. Ông cất giọng ồm ồm:
- Việc này chỉ tôi và anh biết! Vụ tấn công xem như chưa từng xảy ra! Cậu chủ không có thời gian để nhúng tay vào những việc cỏn con.
- Bạo hành không phải việc bé, và dù có bé thì Hữu Phong nên biết. Xử lý thế nào là do cậu ấy phán xét sau!
- Cậu chủ có trọng trách riêng. Trung Anh cũng chỉ là thú vui nho nhỏ của cậu ấy.
Người quản gia thuộc dòng họ quí tộc có vẻ thuyết phục, nhưng thực tế là ép buộc:
- Mối bận tâm càng nhiều thì Hữu Phong càng có ít thời gian cho những việc khác. Thầy cũng vậy, chức vụ giám thị chẳng qua chỉ là tạo cơ hội cho thầy ở lại Trung Anh, nơi có mối tình đầu của thầy. Đừng quên mất, mục đích của chúng ta là gì!
Thầy giám thị ngước nhìn tấm ảnh kỷ niệm của lớp học về nhiều năm trước, một nỗi xót thương đang giãy dụa nơi lồng ngực.
Thầy đã sống chung với niềm đau này từ rất lâu, thầy không cần bận tâm hiện tại diễn ra như thế nào, thầy chỉ việc xuôi theo những bước đường vạch sẵn. Vì chỉ như vậy, thầy mới thấy có thể thực hiện được nguyện vọng mà người ấy giao phó...
- Tôi hiểu! Vậy chính tôi sẽ giải quyết chuyện này!
- Tại sao thầy cố chấp vậy! Thầy giải quyết thế nào đây? Tống cổ học sinh đó ra khỏi học viện hay bồi thường cho Thanh Ngân? Thầy phải hiểu là ngoài tôi và thầy, không ai biết đến vụ tấn công này! Tôi cần nhắc lại bao lần nữa đây?
Người quản gia nhàn nhã uống trà, nhìn thoáng qua gương mặt hiền hậu của người phụ nữ có mái tóc dày như rong biển trong bức ảnh.
- Thanh Ngân cũng không lên tiếng thì hà cớ gì thầy cứ phải bóc mẽ sự việc? Hay thầy còn điều gì mà tôi chưa rõ?
Sống lưng và cổ thầy giám thị cứng đờ như pho tượng, giọng chua chát:
- Khi cô ấy còn sống, từng nhắn nhủ tôi chăm sóc con gái cô ấy thật tốt nhưng tôi đã bỏ mặc nó vì ích kỷ! Tôi yêu cô ấy như thế nhưng ngay cả khi chồng đã mất thì cô ấy cũng từ chối tôi! Đứa bé rất giống với bố nó... - Thầy giám thị ngoảnh mặt, không thể tiếp tục nhìn vào hình người xưa được nữa. Tiếp lời - Một ngày trước lúc cô ấy xảy ra chuyện, tôi từ chối cô ấy. Bảo cô ấy rằng, tôi không thể nuôi con của kẻ thù, kẻ chiếm mất cô ấy!
Ngụm trà vừa nhấp được trở nên đắng nghét, người quản gia đột nhiên thay đổi cách xưng hô:
- Tôi hiểu cảm giác của cậu vì tôi trải qua rồi. Đúng vậy, nuôi dưỡng một dòng máu xa lạ chẳng phải dễ dàng! Tôi chấp nhận điều đó và cho tới bây giờ, tôi vẫn chưa từng hối hận!
Lời tâm sự của người-không-chỉ-là-quản-gia này dường như đang ngầm tiết lộ điều gì đó nhưng thầy giám thị vẫn chưa thể tìm ra mối liên hệ nào.
- Học sinh đó quen Đông Vy! Tôi sợ con bé gặp nguy hiểm.
Dưới ánh đèn, vài sợi bạc điểm trên mái tóc hiện rõ như muốn khoe ra sự già dặn của chủ nhân. Người quản gia đọc rõ tâm tư của thầy giám thị:
- Đông Vy là đứa bé năm xưa và cậu muốn bao bọc nó, bù cho những ngày bỏ mặc nó hả?
- Đúng! Ông cũng gặp Đông Vy rồi, nó là đứa đã chặn xe đấy.
Động tác lọc trà của người quản gia chợt ngưng lại, ông đang nhớ tới câu nói dối kỳ lạ của Hữu Phong ngày hôm đó. Anh thật ra đã động lòng...
- Yên tâm. Học sinh kia không ra tay với Đông Vy đâu! Và tôi nhắc lần cuối cùng, chuyện này chỉ có hai chúng ta biết.
Một tách trà nóng đặt vào tay thầy giám thị, một mệnh lệnh ban hành ngay sau đó:
- Cậu hãy giám sát Đông Vy, đừng để đứa bé lại gần Hữu Phong!
- Tại sao? Hữu Phong có cảm tình...
- Im miệng!
Người quản gia đặt mạnh ấm trà lên mặt bàn, đôi tay run rẩy nhưng giọng đanh thép:
- Yêu, vị cảm xúc này Hữu Phong không được nếm! Cậu ấy hoàn hảo tuyệt đối như một thiên sứ và tàn ác đến tột cùng như một quỷ dữ. Gió Quỷ không thể yêu như người bình thường vì đó sẽ là điểm yếu của cậu ấy! Từ trước tới nay, chỉ có cậu ấy chi phối người ta và mãi là vậy!
Dùng khăn giấy thấm nước trà văng trên áo, người quản gia lấy lại vẻ điềm tĩnh như thường ngày nhưng làm một việc rất điên rồ là cứa mạnh cổ tay vào góc bàn thủy tinh...
Máu bắt đầu rỉ, chảy thành dòng nhỏ đỏ thẫm...
- Nếu Hữu Phong yêu con bé, tôi sẽ giết nó để gạt bỏ điểm yếu của một Gió Quỷ thống trị mọi thứ!
Chương 28: Những Kẻ Đi Săn...
Rất khó chịu khi phải chia sẻ một bí mật vốn dĩ nên chỉ là bí mật.
*
Kết thúc tiết học đầu tiên, cơn lốc ồn ào bỗng chốc cuốn phăng sự yên tĩnh của hành lang.
Học sinh ùa ra khỏi lớp, nhốn nháo với những trò nghịch ngợm.
- Em kia, em đang làm gì?
Sự xuất hiện đột ngột của thầy giám thị luôn mang lại xui xẻo, ít nhất là với cậu bạn đang giấu cuốn tạp chí người lớn sau lưng.
- Có gì đâu thầy! Em đọc sách thôi mà.
Thầy giám thị quắc mắt khiến cậu nam sinh run bắn, vừa sợ vừa tiếc dâng cho thầy bằng cả hai tay.
- Thầy xem xong trả em nhé. Em còn chưa xem hết.
- Em đã vi phạm nội quy, còn định lôi kéo tôi?
Thầy giám thị giật lấy chiếc phù hiệu trên áo đồng phục của cậu nam sinh để rút gọn màn tra khảo tên lớp, giọng răn đe.
- Hạnh kiểm năm nay của em hạ một bậc!
Cả dãy hành lang đồng loạt thốt ra tràng ồ ngạc nhiên, lén lút đưa mắt nhìn nhau cùng truyền tải một thông điệp: thầy lại ăn hiếp lũ trò phách lối này rồi!
Lướt mắt khắp những gương mặt trẻ sống động để dò tìm một bóng dáng, thầy giám thị dịu bớt giọng:
- Đông Vy không tới lớp hôm nay à?
Những cái lắc đầu ngơ ngác kèm theo những câu hỏi hiếu kỳ liên tiếp được tung ra.
- Ơ, em tưởng bạn ấy giúp thầy chứ?
- Không thấy Đông Vy đâu thầy ạ, Vy cũng không ở văn phòng của thầy ạ?
Thầy giám thị không đáp lời, chỉ khoát tay, đem ánh mắt dò xét xuyên qua kẽ hở của cửa lớp trước khi xoay người...
***
Hai chiếc lúm đồng tiền hiện rõ trên bầu má mũm mĩm, Tuệ Anh chăm chú xem phim trên máy tính bảng cho tới lúc gót giày của thầy giám thị biến mất, cô liền lên tiếng chất vấn người duy nhất còn lại trong lớp học.
- Cậu lấy hộp quà của tớ! Trả mau đây!
Thanh Ngân ngoái đầu, mắt mở to như ngạc nhiên lắm.
- Tớ lấy quà của cậu à?
- Ngoài cậu ra, chẳng ai biết tớ có quà đâu, cho nên, thôi giả vờ đi!
- Tớ chẳng cần giả vờ với cậu. - Hoa khôi xinh đẹp quấn những lọn tóc mềm quanh ngón tay, giọng trơn mượt. - Tớ đã lấy nhưng đó không phải của cậu! Nhím bù xù là cậu à? Đâu có phải!
- Cậu đã biết những gì?
Anh tiếp cận Đông Vy chính xác là vì muốn chọc giận Gió Quỷ! Anh luôn có tai mắt kín đáo theo dõi Hữu Phong và dù đang ở bên Thụy Sỹ thăm bố thì anh vẫn biết rõ những quan tâm đặc biệt của Hữu Phong dành cho cô gái nhỏ.
Và anh đã chứng kiến tận mắt ở restroom, Gió Quỷ đã tự mình giải thích với cô nữ sinh học bổng về vết máu! Đây là cơ hội tốt, cần tận dụng lúc người máu lạnh như Hữu Phong đang có chút cảm xúc...
- Ừ, đúng. Cậu chơi không nổi với tôi!
Hữu Phong thả hẳn người lên cỏ, bật cười:
- Ghét tôi nhưng không có khả năng để đánh gục tôi! Cậu thật tội nghiệp!
Như bị bẻ gãy đôi cánh bằng những lời thẳng thắn của Gió Quỷ, gương mặt đẹp đẽ tối sầm lại trong phút chốc và Minh Quý đã trút bỏ lớp vỏ thiên sứ.
Khi Hữu Phong khép mắt, anh liền tiến tới và vung cao gậy golf...
Tiếng nện mạnh của kim loại phát ra thanh âm chát chúa, xé rách ánh hoàng hôn đang phủ dần đều...
***
Chạy bộ ban đêm có thú vui của nó. Nghe gió rít bên tai, cảm nhận cái lạnh của gió thốc thẳng vào làn da và như cùng gió xuyên đêm tối.
Trên vỉa hè có những đôi chân cùng chạy thật nhanh, dáng người đối lập của hai cô gái nửa chìm trong bóng đen nửa lẫn vào ánh vàng nhạt của đèn đường.
- Tớ không chạy được nữa!
Tuệ Anh cúi người thở dốc và ngay sau đó là ngồi bệt xuống, mặt mày nhăn nhó. Cô vốn rất ghét hoạt động nay lại phải cắt xẻ thời gian nghỉ ngơi của buổi tối để chạy như hâm thế này...
- Cố lên nào! Mình chạy chưa được mười phút mà. Đứng dậy, chạy tới hai mươi phút rồi nghỉ!
Đông Vy chống tay ngang hông, giữ hơi thở đều đặn. Môi cô tím lại vì gió lạnh nhưng nụ cười vẫn thật rạng rỡ, trên trán còn quấn một lớp băng dày cộm. Trông cô gái nhỏ khá kỳ dị.
Cô đang giúp Tuệ Anh giảm cân, thay vì nhìn cô bạn khổ sở vật lộn với chứng thèm ăn. Thực đơn toàn đồ ngọt của cô bạn bị cô thay hết bằng bánh mì đen và nước lọc. Những bộ phim toàn mỹ nam - mỹ nữ của chiếc máy tính bảng Tuệ Anh sẽ không được xem nữa vì cô gái nhỏ lôi cô đi dạo bộ khắp trường.
Chỉ mới ba ngày thực hiện theo kế hoạch của Đông Vy mà cô bạn mập đã muốn từ bỏ... Tuệ Anh hét:
- Tớ mệt. Tớ mệt. Tớ mệt. Xin cậu đấy! Tớ không cần giảm cân nữa, được chưa!
- Nhưng chẳng phải cậu vẫn luôn muốn thân hình đẹp như Thanh Ngân à? Bật mí cho tớ nào, cậu đang thích ai thế? Hữu Phong phải không?
Đông Vy nháy mắt, chìa tay ra để giúp cô bạn mập đứng dậy. Đột nhiên, đôi mắt hí của cô bạn nheo lại thành tia nhìn sắc bén của loài cáo...
Chát!
Tiếng bạt tai mạnh mẽ vang lên giữa đêm tĩnh mịch, gửi thêm chút ghê rợn vào sắc đen đang vây bủa khắp chốn...
Chương 29: Chiếc Ôm Xuyên Đêm
Đêm mưa. Gió rít mạnh bạo và quật thẳng vào ô cửa kính ướt nhẹp.
Kệ hết thảy... chiếc ôm của Gió Quỷ vẫn kéo dài tới rạng sáng...
*
“Mẹ ghét con! Sự tồn tại của con chỉ mang đến cho mẹ đau khổ. Có biết là vì con mà mẹ mất đi rất nhiều thứ không hả Hữu Phong? Biết rồi thì chết đi!”
“Mẹ cấm con, không được bước tới gần mẹ! Mẹ ghét con, ghét dòng máu đang chảy trong người con. Biết điều đó chứ Hữu Phong? Biết rồi thì chết đi!”
“Vì sao con lại có mặt tại thế giới này, hả? Nếu mẹ không sinh con ra thì mẹ không phải chịu tủi nhục thế này! Con đáng ghét vậy đấy, biết không Hữu Phong? Biết rồi thì chết đi!”
“Biết không hả Hữu Phong? Biết rồi thì chết đi!”
“Hữu Phong, biết rồi thì chết đi!”
“Chết đi!”
Choàng tỉnh. Vệt sáng xám tro dần chiếm cứ khắp nhãn cầu. Hàng lông màu cau nhẹ, đôi mắt lạnh ghim vào những ngón tay mảnh mai đang quấn từng lớp băng trắng...
Đông Vy hơi giật mình vì ánh mắt vô cảm của người vừa thức giấc, cô gái nhỏ bối rối:
- Anh bị thương! Máu lúc sáng là của anh.
- Ừ.
Hữu Phong để mặc cho cô gái nhỏ tiếp tục băng bó vết thương ở lòng bàn tay, điểm nhìn của anh rơi vào những bức tranh vẽ bằng chì màu dán kín tường.
Đông Vy chột dạ thả tay anh ra, cô chỉ muốn chui tọt xuống gầm giường trốn quách cho xong. Hầu hết những bức vẽ của cô đều in lại chàng trai tàn bạo... dù chỉ theo trí nhớ nhưng mỗi chi tiết về anh đều chuẩn xác tới khó tin. Tâm tư của cô gái nhỏ đã bị lôi tuột ra mất rồi!
- Tôi ngủ bao lâu rồi?
Gió Quỷ phá tan sự im lặng, không mấy hứng thú với sự ngại ngùng của cô gái nhỏ. Anh thậm chí rất ghét Đông Vy những lúc cô bị chi phối bởi mấy cảm xúc vớ vẩn này. Nhớ nhớ thương thương... thật mệt óc!
- Không lâu lắm, hơn nửa tiếng gì đó thôi. Anh ngủ không được ngon, trán nhăn suốt! Có lẽ vì tay đau và anh bị cảm rồi. Anh ngấm mưa.
Đông Vy đặt tay lên trán Hữu Phong rất tự nhiên, bên ngoài trông là thế nhưng thật ra cô gái nhỏ đang diễn. Cô biết, tình yêu đến từ riêng cô thì rất buồn với người thờ ơ như anh. Vì thế, vụng về đến mấy cô cũng phải giả vờ như chỉ quan tâm anh vì anh đang là khách...
- Xem này, trán anh nóng quá. Dễ chừng ba mươi chín, bốn mươi độ đấy! Tôi có một ít thuốc cảm, thêm chút nước ấm nữa. Chắc anh hạ sốt ngay thôi.
Hữu Phong gạt mạnh tay cô gái nhỏ, ngồi hẳn dậy. Thần thái vẫn hung dữ, chẳng hề sứt mẻ dù bị sốt cao.
- Thuốc ngủ, có không?
- Tại sao anh lại muốn...
- Có không?
- Không có! Nhưng tôi muốn biết...
Cô gái nhỏ tự động im miệng khi Gió Quỷ nhoài người, mùi nước hoa sắc lạnh gây cho cô một vị quyến rũ lẫn nguy hiểm.
- Im mau đi! - Anh siết chặt cổ tay trắng xanh của cô gái nhỏ, ghé sát tai cô, phả vào không gian lời rùng rợn. - Chết rồi thì sẽ hết tò mò, phải thế không?
- Đau! - Đông Vy cụp mắt. Khác với bộ dạng nhím xù lông khi đối mặt với Tuấn Dương, cô gái nhỏ chỉ cựa nhẹ tay để tự vệ.
Rầm!
Một cú đấm mạnh vào vách tường khiến hồn phách cô gái nhỏ lìa ngay tức thì, cơ thể giờ bủn rủn hệt như con mèo hoang lê lết khắp đường phố.
Nhìn máu dần nhuộm đỏ băng cứu thương, gương mặt cô gái nhỏ trắng bệch, đôi môi tái nhợt bật ra những âm run rẩy:
- Anh làm gì thế? Anh đang bị thương mà!
Hữu Phong mím môi, máu từ miệng vết thương đã rách toạc không ngừng chảy, bắt đầu thấm đẫm lớp băng trắng và rơi thành giọt...
Đông Vy đã muốn ngất lịm, đầu óc tê dại và quanh cô, mọi âm thanh đã hoàn toàn biến mất.
Nhắm nghiền đôi mắt đã nhoè mờ, cô gái nhỏ cố gắng thả lỏng người để xua bớt nỗi sợ hãi đang nuốt chửng mọi hơi thở của cô.
Nhịp tim cô có lúc đập liên hồi, có lúc thoi thóp và... đúng vào khi nó sắp chựng hẳn lại thì một vòng ôm mang theo rất nhiều ấm áp choàng lấy thân người mềm nhũn.
- Đừng sợ, có tôi bên em rồi!
Đáp lại Hữu Phong là cái vươn tay yếu ớt của mèo nhỏ, những ngón mềm nắm chặt lấy tay anh như ngăn máu anh thôi đổ...
Đêm mưa. Gió rít mạnh bạo và quật thẳng vào ô cửa kính ướt nhẹp.
Kệ hết thảy... chiếc ôm của Gió Quỷ vẫn kéo dài tới rạng sáng...
Chương 30: Nhát Dao
Im lặng chưa hẳn là thỏa hiệp, nhưng chắc chắn là đã ngầm thừa nhận một phần nào đó.
Mùi dầu gội đầu của cô rất kì dị, hăng và hắc. Đúng là đi cùng thì không thích hợp.
*
Vụ việc gây chấn động ban mai như chưa diễn ra. Phía học viện không đưa ra lời giải thích và những ai chứng kiến cũng không dám ho he. Vì người gây ra là Đinh Hữu Phong, chính tiếng tăm của anh đã bịt kín hết thảy!
Thầy giám thị khoanh tay, quá bất lực với chàng trai đang ngồi ung dung uống trà.
- Này chàng trai, cậu phá xe tôi đấy! Tốt rồi, cậu không cần tôi làm tài xế nữa thì cứ nói. Tôi nghỉ là xong chứ gì!
- Tôi đền cho thầy, okay!
- Okay? Cậu nhiều tiền, mua gì cũng okay nhưng hành động của cậu là thế nào vậy? Cậu đâu phải xốc nổi như những nhóc tóc vàng tóc đỏ, muốn thể hiện mình! Rốt cuộc là có chuyện gì?
Hữu Phong nói lơ đãng:
- Bị cắt phanh, thưa thầy!
- Ai làm?
Thầy giám thị ngồi phắt xuống cạnh Hữu Phong, khó tin nổi là có người dám hại anh và anh lại biết tỏng nên mới một mình lao xe tới trường.
Hữu Phong không đáp lời thầy. Thêm một người biết là thêm một rắc rối.
Thầy giám thị trầm ngâm, nghĩ nghĩ đôi chút rồi thở dài.
- Con bé muốn nghỉ làm ở đây.
Thầy đưa ra câu thăm dò nhưng biểu hiện của Gió Quỷ vẫn là sự lạnh lùng cố hữu. Thầy đã xem Đông Vy là con gái nên rất lo sợ cho đứa bé ấy. Lại đi yêu Gió Quỷ. Nguy hiểm nhất không phải quản gia Lâm mà chính là người tàn bạo này.
Thầy không đoán ra tình cảm thật sự của anh đối với đứa bé ấy là thế nào, đôi lúc thì quan tâm nên dặn thầy cho Đông Vy về sớm nhưng nhiều lúc lại dằn vặt đứa bé thế này.
Không hỏi, thầy cũng biết Đông Vy nghỉ làm là vì ai!
Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn. Vì nếu Hữu Phong không thật sự muốn bên cô nhóc thì cô nhóc sẽ phải chịu đựng nhiều thứ. Từ khổ đau của tình đơn phương tới sự trừng phạt của một số người...
- Cậu thấy Đông Vy thế nào?
- Trẻ quá so với thầy! - Hữu Phong tóm lấy một quá táo từ giỏ hoa quả, đem gọt dần lớp vỏ xanh.
- Hữu Phong! Cậu thừa biết tôi không ám chỉ điều đó!
Thầy giám thị thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, Gió Quỷ thật biết cách trêu điên người khác! Anh cho rằng thầy và Đông Vy là một đôi!
- Oh!
Hữu Phong thốt ra tiếng cảm thán hiếm hoi vì thấy quả táo sau khi gọt vỏ xong chỉ còn một nửa...
Thầy giám thị cũng phải phì cười vì sự vụng về của cậu thiếu gia. Ăn miếng táo anh đưa, thầy lại rơi vào trầm tư.
- Hữu Phong, cậu biết yêu là gì không?
- Có. Tôi được yêu.
- Ai?
Hữu Phong khựng người, con dao nhỏ anh đang cầm vô thức cứa sâu vào lòng bàn tay. Anh nhìn máu mình rơi...
- Nhiều!
- Nhiều là ai?
Thầy giám thị hỏi dồn, muốn anh nói ra tên Đông Vy.
- Con gái và đồng tính!
Hữu Phong bật cười cho sự biến đổi nét mặt của người thầy khó tính nhất học viện.
- Cậu đang chọc tức tôi đấy!
Thầy giám thị cáu bẳn, còn định cằn nhằn thêm cho bõ tức thì phải tá hỏa mà hét lên.
- Dừng lại ngay! Cậu làm cái quái gì nữa thế hả?
Thầy tút mạnh con dao gọt hoa quả ra khỏi tay Hữu Phong, thì thào trong khổ sở:
- Phong à! Đừng như thế nữa, đừng vì những lời của mẹ cậu mà tự tàn phá bản thân. Vết sẹo trên tay cậu, hãy để nó lành!
Hữu Phong co chặt những ngón tay, anh không thấy đau, không thấy nhói... chỉ cười nhạt.
- Tôi nhớ mẹ!
- Anh nặng lắm không?
- Có! Nặng chết em rồi!
- Cố lên!
- Thế sao anh không cố đi nạng? Em cố thì mệt em chứ mệt gì anh? Phiền chết!
Đông Vy gắt ầm. Đáng lẽ tan học là cô có thể bay đi kiếm việc làm chứ không phải thay thế cái nạng của Hồ Minh Quý, để anh ta vịn vai và chống đỡ cơ thể của anh ta thế này. Đã vậy, còn bị nhòm ngó!
Sáng nay, cô nhận lời xách giúp Minh Quý ba lô lên lớp thì phải hứng bao nhiêu cái bĩu môi, cái liếc mắt khó chịu. Còn bây giờ, cô như con bé hèn mọn, sắp bị xuyên thủng trong những viên đạn là những ánh nhìn căm ghét.
Chán thật! Với họ, Minh Quý là thiên sứ này, toả sáng nhất hành tinh này... nhưng họ có biết, Minh Quý đang là “của nợ” với cô!
Cũng vì cảm giác Minh Quý đem tới cô điềm xui nên cô mới nóng giận.
Kể từ lúc anh ta về học viện tới nay, cô chẳng ngày nào được yên ổn. Những người xung quanh đều lần lượt mang đến cô hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, nhưng kèm theo đó không phải là niềm vui.
Chúng tựa hồ những nhát dao đâm đột ngột, ghim vào cô nỗi đau tột cùng...
- Dữ quá! Phiền em vài ngày thôi, cũng không được sao?
Minh Quý choàng tay qua vai cô gái nhỏ, giọng nói của anh rất nhẹ, chỉ như chiếc lông vũ đáp trên mặt nước. Lần đầu tiên, có người lớn tiếng với anh nên anh không giấu nổi sự tự ái, gương mặt ỉu xìu.
Cô nữ sinh nhỏ chép miệng, bất cần:
- Anh có thể nhờ người khác!
- Thôi, xem như là anh năn nỉ em nhé!
- Vô ích thôi. Em sắp gãy lưng rồi. - Đông Vy buông tiếng thở dài ảo não, rồi đột nhiên cô gái nhỏ bặm môi, lôi Minh Quý đi thật nhanh.
- Mau nào! Em còn phải đi kiếm part-time!
- Từ từ! - Minh Quý kêu lên khi chân cử động quá mạnh, anh giằng người cô nhóc lại. - Em chăm sóc anh cẩn thận vào, anh trả công! Khỏi phải tìm.
Đông Vy lập tức dừng đứng lại như chiếc xe thắng gấp, mắt cô hau háu:
- Trả em bao nhiêu đây?
Minh Quý rùng mình với phản ứng của cô gái nhỏ, anh nói máy móc:
- Em muốn thế nào?
- Muốn tất cả tiền anh có! Cho em được chứ?
Minh Quý giật mình thêm một lần nữa. Đôi môi xinh xắn của cô gái nhỏ vừa nhếch rất hiểm... thật giống với phong thái của người tàn bạo kia.
Đông Vy không biết tới điều này, cứ tưởng thiên sứ ngỡ ngàng vì tính tham lam của mình nên cười ha hả.
- Em đùa! Em giúp anh nốt hôm nay thôi. Em và anh thật sự không thích hợp để đi với nhau. Danh tiếng của anh và danh dự của em đều bị ảnh hưởng.
Im lặng chưa hẳn là thỏa hiệp, nhưng chắc chắn là đã ngầm thừa nhận một phần nào đó.
Mùi dầu gội đầu của cô rất kì dị, hăng và hắc. Đúng là đi cùng thì không thích hợp.
Minh Quý nở nụ cười trìu mến.
- Được rồi! Là em không thích, còn nếu em đồng ý, anh cho em bất cứ thứ gì cũng không tiếc.
- Vậy cho em biết nhãn hiệu giày mà Đinh Hữu Phong dùng đi. Là anh em cùng cha khác mẹ, anh hẳn là biết rõ về anh ấy chứ?
Minh Quý giật mình lần thứ ba... Hữu Phong rất ghét dòng máu lai đang chảy trong người anh, ghét thậm tệ người bố đứng đầu dòng họ quý tộc. Anh căm ghét chính huyết thống của mình, thế nhưng lại có thể chia sẻ điều này cho cô nàng xuyềnh xoàng.
Quan hệ của hai người ấy thân thiết hơn cả những gì anh từng nghĩ...
Nhìn vào đôi mắt mong đợi của cô gái nhỏ, Minh Quý nói chậm rãi từng chữ.
- Nhãn hiệu với Phong không quan trọng đâu, bền đôi chút là được vì Phong thường xuyên chạy bộ. Có một loại giày mà cậu ấy đặc biệt thích. - Lướt qua nụ cười đơn thuần một tia độc ác, Minh Quý đột nhiên nhấn giọng. - Giày da, màu nâu!